Ngoại Truyện 1 - Chuyện Của Film
Dấu Ấn Thời Gian
Không gian tĩnh lặng bao trùm lấy Film. Cô không còn là hình hài con người nữa, mà là bản thể thật sự: một sinh vật đến từ hành tinh K2-2016-BLG-0005Lb, hành tinh xanh lam với nền văn minh công nghệ vượt xa Trái Đất. Da cô xanh nhạt như biển cả, mái tóc tím thẫm óng ánh, đôi mắt xanh lục sâu thẳm như chứa đựng cả vũ trụ bao la. Trên cổ tay trái, vết sẹo nhỏ, gần như vô hình nếu không nhìn kỹ, là kỷ niệm về vụ tai nạn trên tàu vũ trụ đưa cô đến Trái Đất – một ký ức mà chỉ cô mới nhớ rõ.
Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn thành phố đêm lung linh huyền ảo. 17.000 năm ánh sáng, một khoảng cách xa xôi, nhưng đối với cô, chỉ là chuyến đi ngắn ngủi. Cô đến Trái Đất từ thời Galileo, chứng kiến sự thăng trầm của nhân loại, ghi chép tất cả vào cuốn nhật ký mã hóa cẩn thận trong chiếc nhẫn đơn giản – kỷ vật duy nhất từ quê nhà. Những trang nhật ký ấy không chỉ là những ghi chép về lịch sử loài người, mà còn là kho tàng dữ liệu mật về Project Nightingale – dự án bí mật mà cô được giao nhiệm vụ theo dõi từ bên trong. Cô thu thập thông tin, gửi về hành tinh mẹ định kỳ. Kế hoạch dự phòng cho trường hợp loài người trở nên quá nguy hiểm cũng được giấu kín trong đó, một bí mật chỉ cô và quê hương mới biết.
Tuổi thơ, sự lựa chọn và lời thề:
Tuổi thơ Film trên K2-2016-BLG-0005Lb tràn ngập hạnh phúc bên gia đình có truyền thống bảo vệ bí mật hành tinh. Cô lớn lên trong sự thịnh vượng, hòa bình, và công nghệ vượt trội của quê nhà. Cô từng tham gia các cuộc hội đàm liên hành tinh, tiếp xúc với những nền văn minh khác nhau, mở rộng tầm nhìn và hiểu biết về vũ trụ bao la. Tuy nhiên, nhiệm vụ đến Trái Đất không hề dễ dàng. Chỉ những cá nhân xuất sắc nhất, có khả năng thích nghi và kiên trì, mới được lựa chọn. Cô trải qua huấn luyện khắc nghiệt, học cách hòa nhập với văn hóa Trái Đất, và che giấu thân phận thật sự của mình. Lời thề trung thành với quê hương là gánh nặng, nhưng cũng là động lực thôi thúc cô hoàn thành nhiệm vụ.
-
Trên Trái Đất: Những mối quan hệ và sự cô đơn:
Cuộc sống trên Trái Đất đầy thách thức. Sự khác biệt văn hóa, phong tục, tâm lý giữa người Trái Đất và người ngoại hành tinh khiến cô gặp nhiều khó khăn. Nỗi cô đơn, nỗi nhớ nhà thường trực, nhắc nhở cô về quê hương xa xôi. Nhưng Film không gục ngã. Cô thích nghi, xây dựng cuộc sống bình thường, học hỏi ngôn ngữ, văn hóa, thậm chí tạo dựng một số mối quan hệ thân thiết.
Tại Florence thế kỷ 17, cô kết bạn với một họa sĩ trẻ tài năng, người đã dạy cô về nghệ thuật và vẻ đẹp của cuộc sống. Họ cùng nhau vẽ tranh, thưởng thức âm nhạc, chia sẻ những câu chuyện về cuộc đời. Mối quan hệ ấy ngắn ngủi, nhưng để lại trong cô những kỷ niệm đẹp đẽ. Ở Paris thế kỷ 18, cô yêu một nhà văn lãng mạn, người đã truyền cảm hứng cho cô viết những bài thơ về quê hương. Tình yêu ấy mãnh liệt, nhưng cũng đầy đau khổ. Sự ra đi của người yêu để lại trong cô nỗi buồn sâu sắc, nhưng cũng giúp cô hiểu hơn về tình yêu và sự mất mát. Tại New York thế kỷ 20, cô kết bạn với một nhà khoa học tài ba, người đã chia sẻ với cô những kiến thức về khoa học và công nghệ. Mối quan hệ này giúp cô hiểu hơn về sự phát triển của loài người và những thách thức mà họ phải đối mặt. Mỗi mối quan hệ, dù ngắn hay dài, đều để lại dấu ấn sâu đậm trong trái tim cô.
Cô không cô độc. Nhóm bạn cô gặp gỡ trên Trái Đất là chỗ dựa tinh thần vững chắc. Sự tin tưởng, được vun đắp qua nhiều thế kỷ, là yếu tố quan trọng giúp cô hoàn thành nhiệm vụ. Việc tiết lộ thân phận thật sự là rủi ro lớn, nhưng cô đã cân nhắc kỹ lưỡng trước khi chia sẻ với những người bạn thân thiết nhất.
-
Namtan: Một mối quan hệ đặc biệt:
Một ngày hè oi bức ở công viên giải trí, cô gặp Namtan, cô bé 5 tuổi lạc bố mẹ. Cô bé tóc đen, mắt to tròn, khóc nức nở. Film đến gần, dỗ dành, dẫn cô bé tìm bố mẹ. Sự dễ thương của Namtan, ánh mắt trong veo, khiến Film cảm thấy một sự ấm áp, một sự kết nối đặc biệt. Cô dành nhiều thời gian chơi đùa với Namtan, kể những câu chuyện cổ tích, những câu chuyện về quê nhà. Ánh mắt long lanh của Namtan khi nghe cô kể chuyện, nụ cười hồn nhiên, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Film. Cô không ngờ, cô bé nhỏ bé ấy lại là một phần quan trọng trong cuộc sống của cô sau này. Một sự kết nối xuyên thời gian, một tình cảm mà Film không thể ngờ tới. Có lẽ, đó là định mệnh.
Những năm tháng sau đó, Film thỉnh thoảng lại tìm gặp Namtan. Cô theo dõi sự lớn lên của cô bé, nhìn thấy sự thay đổi trong tính cách và suy nghĩ của Namtan. Cô lặng lẽ bảo vệ Namtan, giúp đỡ cô bé vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Tình cảm của Film dành cho Namtan ngày càng sâu đậm, nhưng cô luôn giấu kín trong lòng. Cô sợ rằng, nếu tiết lộ thân phận thật sự, mối quan hệ giữa họ sẽ bị phá vỡ. Cô chỉ muốn lặng lẽ ở bên cạnh Namtan, bảo vệ cô bé, và chia sẻ những điều tốt đẹp nhất.
-
Từ Galileo đến năm 2102:
Từ thời Galileo, Film chứng kiến lịch sử loài người, những cuộc chiến tranh tàn khốc, đại dịch, cách mạng vĩ đại. Cô gặp gỡ nhiều người, những người tài giỏi, tốt bụng, nhưng cũng có những kẻ tham lam, độc ác. Cô yêu, buồn, cười. Cô có những người bạn, nhưng tất cả đều là tạm thời. Chỉ có tình cảm dành cho Namtan là một ngoại lệ. Nó bền chặt, sâu sắc, và vượt qua mọi rào cản thời gian.
Năm 2102, Film sống ở thành phố hiện đại, trong xã hội tiên tiến. Công nghệ phát triển vượt bậc, nhưng con người vẫn còn nhiều vấn đề chưa giải quyết được. Cô vẫn thực hiện nhiệm vụ, thu thập thông tin về Project Nightingale, chờ thời điểm thích hợp để hoàn thành nhiệm vụ và trở về quê nhà. Nhưng mối quan hệ với Namtan, bắt đầu từ lần gặp gỡ ngẫu nhiên ấy, là điều cô trân trọng nhất. Có lẽ, đó là khởi đầu của một câu chuyện tình yêu vượt thời gian. Và bí mật trong nhật ký, cùng dữ liệu thu thập được trong nhiều thế kỷ, sẽ đóng vai trò quan trọng trong tương lai của cả hai thế giới. Nhưng hơn cả nhiệm vụ, cô trân trọng những tình cảm chân thành cô đã dành và nhận được trong hành trình dài trên Trái Đất này.
----------------
Năm 20xx
Mùa Hè.
(Namtan ngồi thu mình trong một góc ghế dài ở công viên, khóc nức nở. Mặt trời chiều nhuộm vàng những tán cây, ánh nắng cuối ngày hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, làm nổi bật những giọt nước mắt long lanh. Cô bé ôm chặt lấy một con gấu bông đã cũ, nước mắt làm ướt đẫm bộ lông.)
Namtan (thút thít): Mẹ ơi… mẹ… con sợ quá… Con không thấy mẹ con đâu… con sợ lắm… Mẹ con đi đâu mất rồi… huhu… Con không biết đường về nhà… con sợ tối…
(Film từ xa đã nhìn thấy Namtan. Cô chậm rãi bước đến, ánh mắt dịu dàng quan sát cô bé. Cô không muốn làm Namtan giật mình, nên tiến lại gần một cách nhẹ nhàng.)
Film (giọng nói khẽ khàng như tiếng thì thầm): Chào bé yêu. Sao bé lại ngồi đây một mình thế? Có chuyện gì buồn sao?
(Namtan ngước nhìn Film, ánh mắt ngập nước. Cô bé không nói gì, chỉ tiếp tục nức nở.)
Film (khom xuống, mỉm cười nhẹ nhàng): Đừng khóc nữa nhé. Chị thấy bé rất buồn. Có phải bé lạc mẹ rồi đúng không?
(Namtan gật đầu lia lịa, nước mắt vẫn chảy dài.)
Film (nhẹ nhàng đưa tay lau những giọt nước mắt cho Namtan): Ngoan nào, bé ngoan. Đừng khóc nữa nhé. Chị ở đây với bé rồi. Chị biết lạc mẹ rất đáng sợ. Bé đừng sợ nhé. Chị sẽ ở đây cùng bé. Chúng ta cùng nhau đợi mẹ bé quay lại, có được không?
(Namtan vẫn nức nở, ôm chặt lấy con gấu bông.)
Film (vỗ nhẹ lên lưng Namtan): Bé tên gì thế?
Namtan (thút thít): Namtan…
Film: Tên hay quá! Chị là Film. Bé có muốn chị kể chuyện cho bé nghe không? Chị biết rất nhiều câu chuyện cổ tích hay lắm đấy. Chuyện về nàng công chúa ngủ trong rừng, hay chuyện về cậu bé chăn cừu và sói… bé thích nghe chuyện nào?
(Trong lúc Film kể chuyện, Namtan thỉnh thoảng lại xen vào những câu thoại thể hiện sự lo lắng):
Namtan (ngắt quãng câu chuyện): Chị ơi… mẹ con có tìm thấy con không? Con sợ… con sợ không gặp lại mẹ… Mẹ con hay gọi con là… là cục cưng… con nhớ mẹ…
(Sau một hồi lâu, Namtan đã ngừng khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bớt sưng húp. Cô bé say sưa nghe Film kể chuyện.)
Film (nhẹ nhàng): Và rồi, người ấy đã đánh thức công chúa dậy… và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
(Film nhìn Namtan, ánh mắt tràn đầy tình cảm. Cô bé đang mỉm cười nhẹ, ánh mắt sáng lên.)
Film (khẽ khàng): Bé thấy chưa? Trong mọi câu chuyện, cuối cùng điều tốt đẹp vẫn sẽ đến. Mẹ bé cũng sẽ sớm tìm thấy bé thôi. Chị tin là như vậy.
(Film ôm chặt Namtan vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô bé. Cô cảm nhận được sự ấm áp và tình cảm chân thành từ cô bé nhỏ nhắn.)
Film (thầm thì): Đừng lo lắng nhé, bé yêu. Chị sẽ luôn ở đây cùng bé. Chị ơi… con thấy… thấy sợ… Chị Film… ở lại với con nhé…
(Một lúc sau, tiếng gọi của người mẹ vang lên từ xa. Namtan nhìn thấy mẹ mình, mắt cô bé sáng rỡ. Cô bé vội vàng chạy đến bên mẹ, ôm chặt lấy mẹ mình.)
(Film mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt trìu mến dõi theo hai mẹ con. Cô biết rằng, mối quan hệ giữa cô và Namtan sẽ còn kéo dài rất lâu, vượt qua cả thời gian và không gian.)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top