24
"Em nói sao cơ?"-Rose quay lại nhìn Dương Vũ.
"Ờ thì...nếu cô bỏ tôi lại đây sẽ rất nguy hiểm.Tôi nghĩ vậy."-Dương Vũ cố gắng tránh đôi mắt xanh kia.Rồi cô giả vờ đưa tay lên vai kêu đau.
"Đau, đau."-Vừa nhắm vừa hé để quan sát.
Rose bật cười, cô ta không trở nên đáng sợ như lúc ban nãy nữa, điều đó làm Dương Vũ thở phù nhẹ nhõm, ít ra Dương không đến nỗi xấu xa để có thể bị biến mất hoàn toàn trên đời.
"Tôi sẽ ghi nhớ."-Rose quay lại.-"Nhưng em phải cho tôi thứ tôi muốn.Tôi sẽ đi tắm, mượn đồ em nhé."-Cô ta nói xong nhanh thoăn thoắt lấy đồ và tiến vào phòng.
Dương Vũ tỏ ra ngơ ngác, thật điên rồ khi mở mồm ra nói điều kinh khủng vừa rồi.
"Ôi cái vai tôi."-Lần này là đau thật, nhẹ nhàng như thế đấy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Cứ tiếp tục như thế tôi không chịu nổi đâu."-Dương Vũ nói với giọng khổ sở.
"Bình tĩnh nào, em không thấy tôi đang run lên đây sao?"-Rose đáp.
"Nhanh lên, nhanh nữa lên, tôi không đợi được."
"Đừng có nôn nóng như vậy, sẽ đến phần của em nhanh thôi."
Rose đưa tay rút nhẹ một thanh gỗ trong bộ trò chơi rút gỗ.Cái tháp đang bị lung lay, không khí trở nên căng thẳng.
"À ha thành công rồi nha, đến em đấy."
Dương Vũ nuốt nước bọt của mình, cô đã thua ba ván kể từ lúc bắt đầu, máu hiếu thắng đang nổi lên.
"Từ từ thôi nào."-Chầm chậm đưa tay lại thanh gỗ số 19 tầng 3.Khi Dương Vũ rút được một nửa, cái tháp lần nữa đổ xuống, cô tức giận hét lên.
"Không chơi nữa."-Như muốn lật cả chiếc bàn lên.-'Tại sao chị lại tìm được thứ vô bổ như này chứ?"
"Vô bổ ư?Nó thú vị mà.Tôi đã phải lấy tiền của em để đi mua đấy."
"Điều đó chắc hẳn rất đúng đắn."-Dương Vũ mỉa mai.-" Tôi tưởng chị chỉ đi mua đồ ăn, ai ngờ cầm ví của người ta xong mua cái này về."
"Đó là do em không biết cách để chiến thắng."
"Tôi không cần biết cách nào để chiến thắng."-Cô lặp lại.
"Hahaha."-Rose không chịu nổi mà cười lớn thành tiếng.
"Lần sau có mua cũng nên mua một bộ bài chứ, ít ra tôi sẽ không thua thảm bại thế này."-Dương Vũ lườm Rose.
"Tôi không thích nó cho lắm, mấy tên ở casino cứ tìm cách tráo vị trí những lá bài một cách chuyên nghiệp, nó làm tôi mất kiên nhẫn rất nhiều."
"Tôi còn chưa được vào đó."
"Nếu em chịu được mùi xì gà.'
"Đâu phải ai đến casino đều hút thứ đó."-Dương Vũ phản kháng.
"Chắc rồi nhỉ?"-Rose hỏi ngược lại, đặc vụ trẻ không trả lời.
"Cô không ngủ sao?"-Dương Vũ ngại ngần hỏi.
"Em ngủ hai ngày chưa đã sao?"
"Không, cô cơ."-Tỏ ra hơi ngập ngừng.
" Tôi ngủ với em nhé!"- Rose đưa ra lờ đề nghị.
" Ngủ với tôi?"
" Đúng."
" Ờ vậy... cũng được thôi."Cô trở nên ngập ngừng.Mặt của Dương Vũ rõ đỏ.
Người cô trở nên cứng đờ cô nằm quay lưng lại phía tên lạnh buốt kia, Dương Vũ như nín thở.Rose nằm cạnh cô và tay của con người này trở nên thật hư đốn khi liên tục di chuyển và vuốt ve đặc vụ trẻ.
Rose luồn tay qua và kéo Dương Vũ vào lòng, cô ta đặt cằm lên vai.Rose trở nên thích thú với vành tai, cô ta gặm nó.
" Tôi đã rất giận."
Dương Vũ cố gắng hít thở.
" Về chuyện gì?"
" Em làm bạn với người yêu cũ."
" Chuyện đó không đáng để giận, chúng ta có là người yêu đâu, sao chị cứ làm quá lên vậy?"
" Hửm? Chúng ta không phải tình nhân sao?"- Rose xoay người đè Dương Vũ xuống, cô ta nhăn mày.
Đặc vụ trẻ đưa tay lên che mặt. Cô không hiểu sao bản thân mình lại trở nên nóng và xấu hổ nữa.
"Chúng...ta...không...phải...là...tình nhân."-Giọng cô run run.
Rose cúi mặt mình hướng vào phần ngực của Dương Vũ.Cô ta đặt ở đấy một nụ hôn.
" Tôi phải làm thế nào mới có thể có được em đây?"- Quỷ đỏ dùng một tay cởi cúc sơ mi của mình, cô ta vén tà áo qua một bên.
Dương Vũ vẫn cố gắng lảng tránh ánh mắt khiêu gợi của Rose.
Quỷ đỏ lướt nhanh đến xương quai xanh của Dương Vũ, cô kéo áo của kẻ nằm dưới mình, cắn vào chỗ đó.Dương Vũ nheo mắt lại vì đau.Cô dùng tay còn lại đẩy Rose ra.
" Không thể đâu."- Cô nói.
Cô ta ngước lên nhìn.
" Tôi nói không thể."
Đôi mắt xanh không trả lời, nó mỉm cười rồi tiến lại hôn sâu Dương Vũ.Thật khó hiểu khi mái tóc nâu không kháng cự.
Dương Vũ đang ở trong một trạng thái mơ hồ. Cô không muốn bắt đầu mối quan hệ với người này nhưng lại đón nhận nó, dục vọng về thể xác. Sự thăng hoa và khoái cảm khiến cô trở nên yêu đuối trong việc từ chối.Dương Vũ đã từ chối lời mời của Dương với chuyện chăn gối nhưng lại thuật theo Rose khi cô ta ở thế chủ động. Chung quy lại, con người sống để yêu và khao khát về tình dục, nó không hẳn là một thứ kém lành mạnh nếu biết điều chỉnh mức độ phù hợp.
Áo bệnh nhân của Dương Vũ được cởi ra một cách dễ dàng.Lưỡi hai người cuốn vào nhau, Rose rất biết cách điều chỉnh nhịp thở khi làm trò đó đặc vụ trẻ cảm kích vô cùng.Dương Vũ vô thức vòng tay qua kéo quỷ đỏ ngày một gần với cô hơn.Kể ra, Dương Vũ cũng không tệ trong việc phối hợp. Tình dục là một thứ tuyệt vời.
Tay Rose trượt trên làn da nóng bỏng của Dương Vũ, nó sẽ đến đó, nói khiến cho đặc vụ trẻ đánh mất đi lí trí cuối cùng của mình.Có cảm giác như bị tấn công, theo phản xạ chụp tay quỷ đỏ lại.
" Đừng lo lắng, em sẽ thích thôi."- Cô ta dừng nụ hôn của mình lại, thì thầm những lời ngọt ngào vào bên tai.Dương Vũ muốn phát nổ, cô nắm chặt lấy tay áo sơ mi trắng của Rose, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình khi kẻ kia tiến vào trong.Phần hông của Dương Vũ có hơi nhấc lên, cô nhắm mắt cảm nhận nó.
" Em ướt lắm rồi."- Rose gặm lấy vành tai đỏ vì xấu hổ của Dương Vũ.
Cả hai người từ khi nào chẳng còn một mảnh vải trên người.Rose cố gắng làm một cách từ tốn.
" Vui vẻ được chứ?"- Rose đang dùng lưỡi của mình chơi đùa nhũ hoa, nó đang đỏ và cứng lên.Tuy vậy nhưng tay kia vẫn tiếp tục kích thích không ngừng.
Dương Vũ chẳng trả lời câu hỏi, người cô như căng lên, nó run run và đổ đầy mồ hôi.Cô cố gắng hết sức kìm nén tiếng kêu của mình nhưng bất thành.Đầu cô bỗng trở nên trống rỗng vô cùng.
Hơi thở trở nên không đều, Dương Vũ một tay nắm ra giường một tay gác lên mặt.
Rose thích thú với trò mút kẹo, nhưng Dương Vũ thì không, nó rất đau.
Hiện giờ cảm giác như có một luồn điện làm cô tê hết các giác quan của mình.Dương Vũ phải chăng từ lâu đã rất khát khao được "yêu".
Hình xăm của Rose vào ban đêm nhất là trong ánh đèn không rõ ràng của đèn ngủ phòng bệnh rất khiến người ta say.Điều đó làm cho Dương Vũ chỉ muốn chạm lên những bông hoa hồng trên người Rose.
" Tôi sẽ không nói mình yêu em ngay bây giờ đâu vì điều đó đã xảy ra khi hai chúng ta gặp nhau rồi."- Rose rút tay ra khỏi đó, đôi mắt xanh liếm lấy những chất dịch trên đầu ngón tay của mình.
" Thật khó chịu khi em từ chối lời mời này đấy, bữa ăn tối của tôi."
Dương Vũ vẫn gác tay lên mặt, cô nhắm mắt và hít một hơi sâu như đang nghĩ gì đó, cố gắng lấy lại hơi thở.Nhiệt độ điều hoà trong phòng thấp làm cô như muốn bốc cháy.
"....Yêu...sao?"- Dương Vũ gắng nói, ngực cô sưng phồng lên, trên cổ có rất nhiều dấu đỏ." Chưa đủ đâu."Cô cười rồi vật Rose xuống khi con người này không cảnh giác, cô ở dưới một cách nhanh chóng.Cô ngồi trên bụng của quỷ đỏ, vuốt ve hình xăm hai bên tay.
" Chị làm chậm quá đấy."Rồi mỉm cười đá đểu." Đừng coi thường em như thế chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top