tư tưởng hcm 4

Tôi mải mê hôn hít bướm dì khiến dì không ngưng đùn chất nhớt dãi liên tục. Tôi ngây ngất vì đủ thứ mùi vị toát ra từ cái khuôn triện mềm thơm đó. Tôi không thể diễn tả hết ý nghĩa của thứ hương mà tôi nhận lãnh được từ nơi dì. Chỉ đi tới một kết luận thật thiếu sót là chưa bao giờ tôi được thưởng thức một món lạ lùng như vậy.

Dì như một đô vật tham dự trận tích cực, giờ hết hơi hết sức, nằm bò ra đó. Tôi nghĩ dì hết nhấc tay chân hay cựa quậy gì nổi. Thậm chí đôi mắt dì cũng muốn ríu lại, dì chẳng thèm đá động hay trách móc việc tôi quấy rầy dì.

Nhờ thế, tôi tha hồ hôn hít dì đến chán chê mê mải cũng không muốn ngưng. Càng hôn, càng ịn thị mùi thơm càng xông ào ào điếc cả mũi. Nước dì tràn đẫm, nhiều lúc làm tôi muốn nghẹt cứng cả mũi. Tôi phải tạm ngưng đặt môi miệng vào cái hoa cải hoa cà của dì. Tôi nhìn cái miệng lều phều như cái miệng cổ chai bị vỡ, chất mật đang trào ra ứ nghẹn đùn cục.

Tôi chẳng hỏi han dì làm gì, vơ ngay cái sịp mềm và xăn xái lau cho sạch cái món dính lép nhép nơi củ triện. Nước dâm nhiều đến nỗi lau dính đầy cả lông mà vẫn không vén gọn hết, ớn nữa là hai mu dầy úp gọn càng làm cho nước bị dồn cục bên trong lầy nhầy sủi bọt mới ác chiến.

Tôi phải nhẹ vén từng bên mu ra mà lòn miếng lụa sịp vào vét sạch mớ hồ nhão này. Dù lụa mềm và mịn mà dì vẫn phải nhúc nhích mấy ngón chân và vành mu giựt giựt như bị ghẻ ngứa. Tôi lau thật kỹ, những sợi lông đâm chọc vào, chả hiểu vì hơi tay đàn ông quyện cùng những dấm dúi nhè nhẹ làm cho dì giật nẩy mình lên từng chặp như bị chích.

Tôi lau vừa sạch sạch thì nước ở đâu lại đùn tiếp ra, y hệt như một mạch ngầm bị vỡ phun tóe loe. Tôi tỏ ra thất vọng, kiểu này thì lau đến mai chiều cũng không hết nổi. Thế nên tôi phải xoay sang cách làm khác. Tôi lừ lừ nhìn trân trân vào cái hoa của dì, như ước lượng xem tình hình ra sao rồi nhẩn nha sà người xuống, vạch hai bên mu ra mà đưa môi tru vào giúi cái chách một phát.

Dì bung người lên tự phát, tựa bị một bàn cán nào đè bẹp cái hoa ra. Hai bàn tay dì quơ quơ trong không, miệng lảm nhảm : mày hít ịn ở đó làm tao rủn cả người. Tôi ấp úng thưa : con đang bít cái mội nước vỡ tòe loe ở đây mà chưa được. Dì hỏi bâng quơ nhưng không thiếu vẻ lo lắng : rồi có sao không, chứ để nó chảy té re không cầm thì hết bu nó nước trong người tao còn gì.

Tôi suýt bật cười, nhưng phải làm nghiêm giảng giải : trông mẹ giờ giống như con đê bị vỡ, có ngăn cũng phải từ từ mới trị được, làm nôn khéo nó trôi phăng hết thì nguy. Dì kêu lên ôi ối, trách tôi thậm tệ : mọi sự đều tại mày cả, đang yên đang lành lại làm cho nó vỡ toang hoác ra. Tôi chẳng trả chuyên lời dì, chỉ nghĩ trong bụng : tại bà sướng nên nó mới tùm lum ra như thế, chứ con đã đụng chạm gì nhiều đến nó đâu.

Tôi thành khẩn nhìn vào cái lỗ đỏ hon hỏn. Dường như thịt hang dì biết đang bị nhìn ngó kỹ cang nên tự động miệng lỗ chép chép như người nuốt nước miếng, còn cụm thịt lồi thì lắc lắc gật gù. Những sợi lông hai bên mép mu bị banh ra cũng xao động rung rung như người có râu chóp chép miệng. Tôi tỏ ra biết được thêm nhiều sự lạ ở đời.

Tôi rình rình để dì nằm yên yên thì bất đồ lết ngay cái lưỡi lăm tăm nổi đầy hạt lên vùng hoa đang nở đó, tựa như người ta trải miếng thịt bò xắt mỏng lên cái khay sắp chiên vậy. Tôi quét một đường dọc, những hạt gai nơi lười to bản chạm vung vít vào khắp nơi, rê lụm cụm lên cục gì và hạt gì, và hang gì nghe lóc cóc.

Dì vội bung nâng mông lên riết róng cái hoa chà xiết theo đường tôi rà. Đầu lưỡi tôi đâm vùi vùi trong cái lỗ sâu hoắm nghe mằn mặn như muối đổ. Tôi ôm bợ lấy mông dì mà nút nút băng băng, dì quỵ đi, hai giò khép đẩy đưa, miệng rít róng lên ông ổng : cha mẹ ơi, mày nút làm tao bủn rủn cả người.

Tôi vội chà mạnh lưỡi và liếm lấy liếm nhanh không để dì đùn hất tôi ra. Miệng tôi quậy nhèo nhẹo làm cái hoa vữa lênh vữa láng như cát lở. Dì co chân đạp gió, tôi bị kéo đưa đà lùng nhùng giữa háng dì, tôi sợ bị rơi tuột nên hai tay cố ghị giữ còn miệng thì nút tách tách làm dì quíu rối quíu rọ. Dì kêu toáng lên : chết, tao chết, cún ơi. Đúng là mày giết dì, giết mẹ, tao…ch..ế..t đến nơi.

Như một ngọn pháo đùng bị dí lửa ở đít, tôi ôm chặt cứng dì và ngoáy thiên ngoáy địa mặt mũi vào cái húm. Dì xục xà xục xịch, chết đứ đừ, hai chân bẻ trẹo như cặp ê tô kẹp cứng miếng sắt mỏng. Tôi bú, nút, khoắng lùm xùm, dì vặn vẹo như con sâu bị hơ trên ngọn lửa. Tôi bú dì sát rạt, day nhay còn hơn cái giẻ trong miệng.

Dì khảo khển thở nấc lên, vồng đít cong veo no ức và chỗ háng lầy huầy rúng đạp. Tôi cạp thêm mấy cái nữa thì dì đổ phịch ra, hết ngăn hết giữ gì được. Dì vứt người ra giường, nằm tênh hênh chìa cái hoa cho tôi băm vằm hay xẻ thịt gì cũng mặc. Tôi thấy dì sướng ngất trời thì trổ hết tài vặt ra để dì dứt điểm luôn.

Tôi cắn ộp ộp lên mu, mở banh lỗ ra khoắng đầu lưỡi vào và nút óc óc như người nhử bắt con cua trong hang kín. Dì hất người lên lại giập người xuống như lá quạt, như tấm khiên, con bướm nhấp nhô nơi miệng tôi dập dìu hương phấn. Tôi càng rúc thì dì càng thở hồng hộc lên từng hồi.

Tôi vừa dùng môi, răng và miệng chà sát làm dì lăng xăng mất chủ định. Khi tôi thấy dì hất giúi cái háng dì vào mồm tôi thì tôi bú rột rẹt làm dì vặn uốn người như con cuốn chiếu. Dì muốn đẩy hất tôi ra, nhưng lại thấy chộn rộn nơi cái hoa thì liệt luôn không có sức nữa. Tôi bú dì đã đời, bú như chưa bao giờ được bú hả hê, đầy đủ, trọn vẹn như rứa. Dì chỉ biết u ư lăn lộn mà chịu trận với thằng con ngỗ nghịch của mình. Khi tôi bú hụt hơi thì cũng mệt chẳng kém dì một chút. Tôi nằm thở phì phì, đến không nhấc mặt ra khỏi cái hoa còn thở hào hển, đặc ứ chất dính keo.

Dì lẩm nhẩm kêu than : cha đời con mẹ mày thằng ranh, mày bú bà đến rụng chay cả lông, cả da còn gì nữa. Tao không ngờ mày quỉ quyệt và tàn ác đến vậy, mày muốn cho tao chết mà. Tôi không một lời đáp trả, chỉ nằm yên đón hết lời mắng của dì. Tôi cũng điếng hết cả tay chân, nếu không được dì cho bắn ra đỡ nhức nhối lúc nãy thì chắc lúc này tôi cũng nho nhoét người chứ có hơn dì đâu.

Thấy tôi không cục cựa, dì tương thêm : sướng nhé, giờ thì chắc mày vừa lòng, hả thằng chết tiệt. Nói thế nào rồi mày cũng phải bú bằng được mới ưng. Tao chả biết nó có cái gì mà mày mết mê đến thế, chỉ là dúm thịt lềnh phềnh mà say như say thuốc phiện.

Tôi cố cất miệng làm dì chưng hửng : nó có cái gì hay không thì chẳng biết, nhưng nhất định con chẳng lấy ai nữa, nếu không lấy được dì. Dì bật ngửa ớ ra, hỏi dồn : mày nói thế là sao, mày có điên không ? Tôi khăng khăng đối đáp : con nói thật, con chỉ yêu mỗi dì, nếu lấy vợ thì con chỉ muốn dì sống với con thôi.

Dì mếu máo lạy van : đừng có khùng, tao già rồi, mày lấy tao sao được. Thế nhưng tôi vẫn bảo lưu ý : dì già ở đâu nhưng vẫn trẻ với con.

Dì đạp tôi một cái nên thân khiến tôi bung ra khỏi cái bướm của dì khi đang lau. Dì chồm dậy định tát thêm cho tôi một cái nữa, nhưng nghĩ sao dừng tay kịp. Dì như nghe chưa thông nên vặn lại tôi thêm một lần cho rõ. Tôi lập lại nguyên xi ý định của tôi, dì kêu trời không thấu : mày có điên không hở, thằng chó. Mày hết chỗ yêu rồi sao mà mày đi chọn bà già. Mày đừng cà rỡn, tội nghiệp tao. Hằng chục năm qua, tao quên lú quên lẫn, chon vùi cuộc đời tao để cho qua đi. Ai dè mày phá tao nên nỗi, tao mụ mị chẳng còn biết gì nữa.

Tôi ngây dại nhìn thân hình trần truồng của dì, lòng rối beng. Dì nửa ngồi nửa vói tới nên đôi vú đầy trĩu nặng xuống, hai núm cương cứng săn, Cặp đùi dì dài khuỳnh khuỳnh để hé vùng phi quân sự như một hàng rào điện tử loang loáng. Những sội lông rung rinh mướt rụp, hai môi thịt đầy đặn dồi dào, vài giọt nước keo còn loe hoe thập thò nơi búi cỏ che miệng hang. Tôi mết mê vẻ đẹp toàn vẹn đó.

Dì chợt ôm lấy tôi van vỉ : quên dì đi con, đừng nghĩ chuyện loạn luân như thế. Để dì yên sống nốt với mớ tuổi già. Mày còn trẻ, còn khỏe, thiếu gì con gái mê. Hay để dì đánh tiếng làm mai cho mày một con bé xinh đáo xinh để. Tha hồ mày lôi nó về hành xác, nó cũng thích, mày cũng ưng.

Để tôi lơ là đi, dì kể huyên thuyên : tao cam đoan chọn con bé nào phải vú ra vú, lìn ra lìn, bóng nhơ bóng nhẫy, cồm cộm ăn tiền. Mày thích nhé, bóp tin tin cả ngày chẳng chán, lại còn cưỡi ngựa ắc ê ra dáng cậu nữa chứ. Tôi chẳng để ý gì đến lời dì, mắt còn mải lo ngắm của nả dì bày biện ra rõ mồn một.

Dì nói mãi mà xem ra thằng cháu vẫn ngơ ngẩn mãi đâu nên gọi giật tôi lại : sao mày nghe thủng lời tao chứ. Tôi đủng đỉnh tả oán : nghe thì có nghe, nhưng thủng thì chưa thủng. Dì kể thế nào đi nữa vẫn là của tưởng tượng, còn thật sự thì vú lìn của dì rành rành cả ra đây rồi. Con hơi đâu đi tin mò những điều chưa chắc, dại gì “ thả mồi bắt bóng “ dì ơi.

Dì vùng vằng, hai vú đánh đòng xa. Cái bướm chập chờn bay như rũ tung bụi phấn từ cánh làm mù mù căn phòng. Tôi chờn vờn chụp lấy dì, bà quáng quàng dịch xê tránh như gặp người bệnh. Tôi quờ quạng hai tay, dì lui gần vào góc giường và kẹt cứng tại chỗ. Tôi choàng lên người dì, xô bà ngả ra nệm và hôn như mưa bấc lên mặt, môi, mũi, cằm dì không hở.

Tôi vừa hôn vưa hét inh lên : con không cho dì nói thêm lời nào nữa. Con quyết rồi phải lấy dì bằng được, không thì con đếch vợ con gì sất. Và chẳng để dì kịp trì kéo, tôi vồ lấy hai vú dì soạng tơi bời. Tôi bóp hai bầu vú thành hai lọn thịt và trì mũi vào hôn hít, gây kích thích lên hai núm đang nhỉnh cả lên. Dì cũng chống cự ra trò, quẫy đạp vung thiên, song sức dì địch sao lại thằng thanh niên đang điên vì dục.

Tôi dùng cả thân mình đè nghiến lấy người dì để bà phải khuất phục nằm yên. Tôi kéo giăng hai cánh tay dì lên phía đầu khóa chặt để dì chịu trận. Tôi nhìn sâu vào mắt dì khều khào : con yêu dì, dì có biết thế không ? Tôi nói mà còn giặm hôn hít lên những chỗ vốn gây cho dì cảm xúc trên cơ thể.

Tôi ịn môi lên khắp từng cái vú, hôn lên miệng dì và nhắp cắn mỗi cái núm như nhằn xương gà trong món gỏi. Dì tru tréo lên : mày làm của quỉ khiến tao nát bấy cả người, tao van mày, tha cho dì, đừng xúc xiểm tao lao vào tội lỗi. Tôi vẫn đeo nhằng lấy dì mà cắn, hôn, bú, hít. Dì quẫy như con loăng quăng trong khạp nước bị khoắng lung tung.

Tôi cứ khóa chặt dì trong tư thế hai cánh tay đưa cao lên đầu, rồi tôi lựa thế lồm cồm bò lên nhìn xuyên suốt khắp người dì. Những gò nỗng, những đồng bằng, bình nguyên, núi đồi, khe lạch lượn lờ như thực thể. Tôi e hèm nuốt nước bọt triền miên. Tôi tấm tắc khen : đẹp, vô cùng đẹp, chẳng màng dì có nghe và hòa theo ý tôi chăng nữa.

Tôi chép chép miệng bày tỏ ý : giá gì mẹ đừng vùng vẫy để con được cùng mẹ chu du thì hay biết mấy. Dì có vẻ giận, chẳng nói chẳng rằng, ỳ xác ra như bãi lau, bãi sậy. Tôi thử lơi sức đè thì thấy dì nằm quay phắt mặt đi. Tôi vẫn chưa tin dì thả lỏng cơ thể nên vẫn đề phòng giữ thế.

Tôi nhẹ trụt dần xuống, dì vẫn không nhúc nhích mảy may. Tôi rà chót cằm lên rún, xoa tròn dưới dạ bụng dì. Bà có hơi chờn vờn nhưng cố làm tỉnh. Tôi lia mép môi đằn lên mớ lông của dì, thoa đi thoa lại như người vuốt tóc bé. Dì thở dài rất khẽ, tôi vờ lơ là kéo lệch hai đùi dì ra.

Cả một vùng lênh khênh nhô cao lùm lùm trước mắt. Tôi ngước nhìn lên như chạm phải ngọn núi xinh. Tôi kề rề khen : ôi, càng nhìn càng đẹp. Vô tình, mấy ngón chân dì ve vẩy như càng cua, tôi biết lời khen của tôi làm dì cũng có mòi hãnh diện. Tôi vén nhẹ mỗi bên mu của dì, bên trong là con trai há miệng đỏ lừ mọng nước.

Tôi định dùng ngón tay vét bớt chất keo dính lép bép, nhưng sợ dì bực mà không cho nên chỉ lấy mắt ngắm say sưa. Lạ là để tự nhiên thì không sao, chứ mắt đàn ông nhìn vào là y như con trai phun phè phè nước. Bong bóng nổi lên, nổi lên và vỡ ục, hết cái này đến cái khác. Hai mu mấp máy chừng chừng, cái hạt thịt nổi lềnh bềnh chỗ cửa hang như nén hơi phình lên trụt xuống như đánh nhịp.

Còn cái hạt bé xíu dính toòng teng trên nóc bướm thì khe khẽ cau cau mày. Tôi thấy sao mà nó gợi khêu và nhỉnh nhan đến vậy. Chẳng cầm lòng được, tôi hôn lên giữa khe một cái chách. Dì búng cao người lên, vô hình dung dện nguyên con bướm vào mồm tôi.

Chẳng từ nan, tôi hút như ăn con sò huyết, nghe xụp xụp. Dì quặn người, cái bướm lượn quanh mồm miệng, nhây nhớt chất nước cốt của con sò tươi. Tôi húp lấy húp để, tiếng kêu nghe tanh tách như bánh đa nướng tới độ. Dì đưa tay bưng lấy háng, trì hai chân xoắn lấy nhau mà đùn cao cái húm lên. Tôi mút và mút, và mút, mu dì thụt ra thụt vô nơi miệng, dì kêu nheo nhéo như vỡ đê : ối, ối, sao mày rút ruột tao ra thì tao còn sống sao nổi.

Tôi như nghe tiếng vọng từ đâu xa nên càng rúc sâu vào mà bú nút cành cành. Dì xoắn lại như cái lò xo bị nén, hai hông đánh vòng đu, lượn lờ cái bim cho tôi vục bằng chán. Lần đầu tôi thực sự bú chim dì nên làm ra trò để xem người đàn bà khi hứng tình vật vã ra sao. Quả đúng là dì đang bị bóc ra từng mảnh nhỏ, lêu bêu chẳng tựa vào đâu được, cố dứt ra cái bung xung đang chặn đè dì ngộp thở.

Tôi bú dì lâu thật lâu, lúc thì dì quặp chặt chân, lúc dì lại buông phịch ra vì bực bã, tôi lợi dụng lúc ấy ngoáy thiên ngoáy địa làm dì cuống cà kê lên. Dì thổi phù phù trong miệng, rít róng nơi răng, khè khè nơi họng. Tôi nghe dì rên : nôn, nôn quá, chết mất, tuột hết trơn hết trọi rồi.

Tôi chả hiểu dì bị tuột cái gì, nhưng thấy mội nước phụt bắn ra thì ngẫm là dì sướng nên ọp ọp bú nút thêm mãi. Dì quíu thằn lằn, bò lê bò càn, lết lê đít mông, xàng xẩy hông hiếc, cái bim nhầy nhụa như bị chẻ tưa chẻ đóm. Có lúc tôi nút mạnh, nút sâu quá thì dì lịm đi, hai tay quơ quơ, hất rung cặp vú mà rít róng : mày có ngưng một tẹo được không, làm gì cứ như chó táp, tao bấn bỏ mẹ.

Phải thú thật lần đầu tôi bắt gặp ở dì sự sướng nứng cực kỳ nên tôi tự bằng lòng vì thấy mình làm cũng ra nông ra nỗi. Tôi hét dì se lên hai núm vú phụ với tôi để tôi đưa dì đến tận bến bờ luôn. Dì nghe theo như cái máy, trong khi tôi bành mu ra bú nút kịch kịch thì dì vặn bóp hai đầu vú cũng mạnh bạo chẳng kém dì tôi. Vì đó nên dì rủn người liên tục, nước trào ra không ngừng, con he càng đỏ nhừ và tung tóe nhớt.

Mặc dù bị tôi bú nút lòi trê đến nổi không há được miệng ra để thở, vậy mà tôi vừa nhóc nhách nhả răng khi thấy bà đớp đớp như sắp đứt hơi thì đã nghe dì nheo nhéo kêu : thôi thì mày thích, thỉnh thoảng tao bằng lòng cho mày bú nút thế này được rồi, còn bắt tao phải lấy mày làm chồng thì coi sao được.

Như vậy là dì đã có chiều hướng nhượng bộ. Điều đó cũng đúng thôi, có bà nào bị đè ra bú nút con bướm mà còn chê cái trò liếm láp của đàn ông nổi. Dạo này tôi lớn tướng rồi, lông nách lông dái đã mọc ra chi chit, củ lẳng tôi chưa thuộc loại súp pe, nhưng ít ra cũng đủ làm các bà gục tại trận. Thế nên, tôi nghiệm ra nếu cứ để dì cù nhây cù nhợ với ý kiến cổ hủ loạn luân thì cóc biết tới bao giờ dì mới chịu khuất phục.

Thế nên tôi lại rúc bú dì hồi nữa. Vẫn là cái trò dì tru mỏ lên như huýt sáo, kêu nôn liên chi hồ điệp. Kể cũng lạ, con bướm dì hay đáo để, tôi càng bú nút chừng nào thì nó càng dẻo dai lên, trông lừng lững như cái bánh bị vọc tét ra tươi rói. Tôi bú cái nào ra trò còn giặm thêm bằng những cái hôn và rà lết lưỡi liếm làm dì quắn người lại.

Tôi cũng vói tay vê lên hai núm vú dì, vón chúng lại như các viên bi đất sét và đủng đỉnh phá trận dì : thế nào là loạn luân, dì có phải là dì hay mẹ ruột con đâu, dì chỉ là bạn mẹ, chẳng dây mơ rễ má gì hết, dì là đàn bà, con là đàn ông, yêu nhau là bình thường.

Dì vẫn vặn : nhưng tao già, mày trẻ, ra đường như đôi đũa lệch, người ta ngạo mày chết. Lại nữa, tao là bạn mẹ mày, lấy nhau rồi mày gọi chị ấy ra sao và tao phải xưng hô thế nào với bà ấy. Tôi như chạm phải nọc gắt gỏng : lấy nhau ai để bà sống gần mẹ cho lấn cấn, tôi đi làm, ta thuê nhà ở riêng, thiên hạ chê mặc họ, miễn là tôi sống với bà đủ rồi.

Dì thở dài lườn ườn, chịu thua cái thằng cứng đầu cứng cổ. Phần tôi, nhìn thấy dì đang xoắn lò xo thì chẳng còn nghĩ gì thiệt hơn, tôi độp cho dì một hồi bú liếm tan hoang nữa và khi trông vẻ dì phấn hưng ra rít, tôi vội giúi ngay thằng củ lẳng của tôi vào cái bướm đang đầy ắp nhớt của dì.

Dì vẫn tưởng là tôi dùng miệng làm cái trò chồng vợ, đến khi thấy tôi đâm vùi đâm dập cái chày nhọn vào hang cua, bà tá hỏa la lên thì không kịp nữa. Thằng cu con của tôi chui được vào cái hốc ấm ở lì trong đó, quậy bằng thích, hung hăng như anh samurai múa kiếm.

Tôi ôm xốc một chân dì lên khuỳnh khuỳnh như ôm bom và chém vè dữ dội. Lúc thì xỏ kim, lúc thì giập ác chiến, dì lồng lên như cỗ xe tuột thắng đổ dốc láng le. Hai tay dì múa quần quần rồi a thần phù bấm sâu móng tay vào gần bả vai tôi mà xiết, lắc như con bổ củi. Dì kêu te te, hai giò xắt thuốc, cái đít bưng cao, vòng mông đạp nhủi, tôi như tay tài xế phải kềm chặt tay lái để cả hai khỏi rơi vào hố chết uổng.

Tôi bơm dì tựa bơm nỡ vào ốc máy, tựa nặn bột vào khay lò, hai tay níu lấy hai gò vú làm điểm tựa, rút người lên mà nắc, mà hích, mà xàng, mà đâm, loạn xà loạn xạ. Dì hết còn kêu loạn luân với chả loạn xị, chỉ lo nhỉnh bướm lên cho tôi giập tà la. Hai chưn dì quặp lấy hông tôi, ngả bên ni ngả bên tê, theo chiều tôi lắc.

Dì lồm cồm kêu ra rả : sao mà sướng dữ nè trời. Dì đạp nhoi tựa e thuyền hết trôi nữa. Dì quính quíu hối tôi chẳng đâu vào đâu : mày nắc thì nắc sâu vô, cứ vờ vờ vịt vịt, bực bỏ mẹ. Còn bóp vú thì vặt cho mạnh vào, sờ sờ như xẩm sờ mu, chán làm sao. Tôi không dè khi dì nhận quả chùy thun vào mình lại bạo dạn đến rứa.

Tôi bóp nghiến hai vú dì, đâm thọc, chọc khe và xỉa lùm xùm trong cái lỗ. Dì nhón bổng người, ca như lên sân khấu : cha mẹ ơi, giờ tao mới biết đàn ông làm đàn bà sướng rần rần thế này. Tao cứ ngỡ nó gãi ngứa sơ sơ thôi, chứ có đâu mà cơ man rứa hỉ. Hèn gì người ta kháo rầm lên : lấy kim chích thịt thì đau, lấy thịt chích thịt nhớ nhau cả đời.

Dì chửi tôi tàn nhẫn : cha con mẹ mày, ăn gì khỏe thế, mày đâm choét cả đì bà, thế này thì đến bao giờ miệng nó mới ngậm múm lại như cũ. Tôi bật cười phê phán : dì nói ngoa hết cỡ, bà nào dạng háng ra cho gậy thọc vào chả bước đi với cái miệng hả ra một vũng, có mà khép lại kín như cũ, còn lâu.

Dì ớ ra: nói thế là suốt đới tao phải chịu cái nạn này à. Tôi gật gù đáp : chứ còn gì nữa. Dì nghĩ xem có cái hoa nào bị đè dập mà còn nguyên vẹn lại được không. Và để đánh tan lo nghĩ của dì, tôi phân bua : sướng chả lo hưởng sướng, cứ nghĩ vớ nghĩ vẩn. Tôi lại bưng nốt giò kia lên, kẹp như nẹp hai cái đai bên hông mà đẩy giúi dì lên lên xuống xuống.

Bướm với dùi chằng chịt nhau lộn xộn, nhớt dãi đùn thấy ê, dì nạnh người ra mà hứng. Tôi lên cơn hăng đeo bám lấy dì như con ếch đu trên con bò mà dận, mà đẽo. Dì xục xịch như bánh xe bẹp, vú mớm xô lệch với con bướm kêu ọp ẹp khi tôi huých vô. Tôi vò cái núm vú dì như vò xôi, tơi ra đến rơi bụi. Dì hích hác níu lấy tôi, xàng khuỳnh nhăng nhít. Cái bướm nhàu nhĩ hẳn lại, mu lông xoắn tếu cả lên.

Mắt dì lóe như sao sa, miệng như cái loa ra rả : tao sướng dữ dội, sướng muốn bệu cả người. Sư anh, làm bà ngộp thở, vút bổng đến chín tầng mây, thế này mày bắt dì nhịn thì nhịn đếch gì nổi. Tôi hứng chí vun vào : không nhịn nổi thì ta lại vào, “ đêm bảy ngày ba, vào ra chẳng kể “.

Dì phát tôi một cái đau điếng mắng : chỉ được cái nói bậy.

Bỗng dì như bị một cơn lũ dữ kéo về cuốn phăng dì trôi đi hun hút. Hai tay dì chới với chẳng khác kẻ sắp chết đuối cố tìm níu bất cứ vật gì để thoát thân. Hai đùi dì quặp chặt lấy mông tôi như đôi càng cua khỏe, tay dì quơ quơ như múa may, như đi quyền. Hết xoay vòng vòng lại đổ ập vào bả vai, lưng tôi. Những móng nhọn của dì ghim sâu vào thớ thịt, rít róng như con ghẻ bám vết nhọt. Dì rên như sấm, xiết xiết hai hàm răng.

Dì lúng túng chẳng còn biết làm sao cho ra nhẽ, dì khua vung chán lại vồ lấy tảng lưng tôi mà xoa, mà nắn, mà kéo rê dọc từ cổ xuống đến thắt lưng và chà chà theo xương sống. Dì kêu như trẻ : tao muốn bể rồi, mày có giúp tao nạy bật cái cục gì lấn cấn trong người tao không ?

Tôi cũng quính theo vì biết dì đang lên cơn nứng cực độ. Tôi cũng vậy nữa, dì kéo giãn sống lưng làm tôi như bị dồn đùn mớ óc ách trong người muốn bắn vọt ra ngoài. Dì cong mình lên, giương cái háng xập xòe cho tôi giã. Dì hối huyên thuyên : mày đâm mạnh đi, giúi cật lực vào, mày làm tao quắn cả lại. Sao mà tao khổ thế, cứ như ai dội nước sôi vào bim, tao tê dại hết cả.

Thật vậy, tôi thấy dì nẩy bật người cao lên, còn quậy rào rào cái háng như sàng gạo. Tôi hỏi trong hơi thở hổn hển : nứng hả. Tôi nói trống không vậy mà dì chẳng mắng, lại còn nhỏ nhẹ : biết còn hỏi, mày dồn tao đến cực kỳ sướng liệt, còn hỏi dớ dẩn tầm xàm. Mày có huých cho tao hạ cơn bung xung không, hay là mày còn muốn ngâm tôm để cho tao chết.

Tôi vẫn vò vò hai vú dì, thằng em lơ ngơ của tôi vẫn đâm uỳnh uỳnh vào cái húm. Dì vui ra mặt, hớn hở như đứa bé được mút que kem. Tôi đảo người, lách nghiêng lách trái, giụi củ chùy thun vào các hang hốc bên trong. Dì bạnh hết hai giò ra mà hít hà kêu đã. Tôi giập dì nát nhàu, dì lăn lộn trên nệm như miếng bánh bèo bị ngấm đẫy nước mắm.

Tôi dọng tả tơi, dì kêu ơi ới theo từng cú nắc. Dì trợn trừng nhìn tôi : mày cố nín không cho bắn ra hả, sao lâu thế. Tôi cũng chẳng rõ nguyên nhân tại sao nên nói phứa : tại con vừa ra nơi kẽ đít dì, chắc là chưa tập trung đủ đạn nên súng chưa khạc ra được.

Dì bật cười vì lối ví von cù nhầy của tôi. Dì bảo : mày đeo trên mình tao mà như đi tập bắn, đạn với chả súng. Tuy vậy dì cũng dạng thêm hai chân, lơi đùi và giục : này tao banh hết ra rồi, mày cố đâm khỏe lên rồi nhín mửa cho tao một tẹo, tao bấn lắm rồi, đừng đùa hành tội tao nữa.

Tôi thấy dì bật cong như cánh cung, cái nây chùi chùi như vòng thúng úp, nháo nhào bất kể. Tôi se hai núm vú dì mà tưởng như đang cầm hai viên đạn đồng nóng bỏng. Tôi nắc cành cành, nắc lung tung, dì vứt luôn người lên tận cùng cỡ. Tôi đâm giụi một chặp nữa thì dì lại giở trò đâm móng tay vào thắt lưng tôi.

Thế là tôi ộc, ộc không dứt. Dì cũng xoắn hai chân lại mà kẹp cứng lấy chim tôi. Dì miết tay theo sống lưng tôi như người ta đùn mớ rác ra cổng. Cha mẹ ơi, tôi nghe từng vết rạn tanh tách và có bao nhiêu chất lỏng đều bị dì bắt ấn đẩy phọt ra.

Tôi hoa cả mắt, đã thế bim dì lại bóp bóp mới tài, giống tựa người ta nặn kem vãi đầy lên mặt bánh. Tôi nhận rõ hai mu dì lọp ngọp nuốt nhanh, dì thấy tôi đực ra thì ráng hết sức xốc tôi lên để tôi giặm thêm những cú nắc cho dì sướng. Tôi xem dì có vẻ hài lòng vì dì kêu trừng chặp : ôi, thảo nào mà đàn ông luôn rình rình đâm con gái, nó sướng tận cùng thế này chả trách.

Tôi ói lênh lang, ói đến không còn ói nổi. Thằng cu con cứ gúc gúc trong người dì, còn dì cũng banh ta lông nằm dạng chân cho tôi phục trên người chứ không nhúc nhích nổi. Tôi thở như lặn sâu bị ngộp, rã cả tứ chi đến không rút người ra nổi. Dì cũng chẳng vừa, cứ ôm giữ lấy lưng tôi mà dụ khị : mày nằm yên trên dì thở đi, đừng ngồi dậy vội. Tôi cảm thấy hai vú dì chạm êm êm nơi lồng ngực nên cũng không thiết nhổm lên. Tôi cứ nằm thả hồn theo những nỗi lênh đênh vì vừa qua một lần ăn nằm với dì thật sự.

Dì thấy tôi đổ mồ hôi mồ kê ướt bết tóc thì khôi hài chê : ham cho lắm vào mới khổ. Tôi khô ran cổ họng mà cố phều phào : ai ham, nói người mà chẳng xét mình, vật người ta muốn bể sống lưng còn bãi buôi đùn trách nhiệm sang người khác. Dì vui ra mặt, đổ béng tội cho tôi : phải, tao ham mà mày rúc vào bú như bú vú. Tôi cãi lại dì : tại bim bà thơm nên tôi mới sa đà, chứ bà đừng có mùi hương kích thích thì tôi xán vào làm chi.

Dì có vẻ cãi với thằng cà lơ bị núng thế, nhưng vẫn phải vớt vát : tự dưng rồi tao bạch bim ra cho mày hả, hay là mày móc máy đòi lột nó ra. Bây giờ lại tại tao nữa. Tôi như kẻ cả nên đôi co thẳng thừng : thì tôi moi, nhưng ai bảo bà dạy tôi móc nên tôi mới mết chứ.

Không gì thì tôi cũng đã cưỡi dì, chính thức như người chồng của dì nên tôi có phần kênh kiệu. Dì cũng lỡ ngậm chim của tôi rồi thì có hơn thua cũng chẳng đến đâu nên tảng lơ. Tôi nằm trên người dì một lúc, cơn nhộn nhạo hạ bớt đi, tôi nhận ra thằng cu con vẫn ngoan ngoãn ngủ yên trong cái hốc ấm.

Dì bỗng hỏi tôi : thế nào bớt mệt chưa ? Dì vung người xục xịch, cái thằng hư đốn, đang ngủ lơ mơ bỗng choàng ngay dậy, đâm giúi giụi vào dì. Bà phê bình ngay : lại giở trò hả, sao nhạy thế. Tôi phân bua : ai biết tại sao, hình như nó ngửi hơi hướm thế nào nên trỗi dậy.

Dì nhoẻn miệng cười : thì nó thức để nó thức, có sao. Dì lại ôm chặt lấy mông tôi, đẩy đưa nhè nhẹ khuyến dụ : đấy cù cưa tí đi cho nó thông thoáng. Nãy giờ nó nằm bẹp trong đó chắc ngộp. Tôi vô thức vớ ngay một bên vú dì măn nhẹ, con chim tôi lồng lộn sửng ngay. Dì ỡm ờ bảo : chắc nó lại muốn ăn nữa rồi, sao đói chóng thế.

Tuy vậy dì vẫn không đẩy tôi ra. Dì sửa thế nằm thoải mái và nhắc khéo tôi : anh làm dì bấn quá, dì như người ngủ quên lâu ngày giờ có người chọc ghẹo nên thấy thiếu nữa. Dì ỏn ẻn rúc vào tai tôi khe khẽ : anh làm dì phát nữa đi, cho dì đỡ lao chao. Tôi tưởng mình mê ngủ, nên giụi giụi mắt để tin là tôi nghe thủng. Tôi vòng một tay lên chặn đầu dì, một tay xoa ở vú, rồi nhìn sâu vào mắt dì hỏi lửng : có thật mình muốn lần nữa không ?

Dì gật đầu nhè nhẹ. Tôi âu yếm hôn lên mắt dì, liếm lên đôi mi và rà lần ra bên má. Dì nhột rúm lại, nhưng cũng lim dim mắt nhìn tôi. Tôi nhớm người lên nhìn suốt lên vú, thân dì và phán : đôi vú trông hoài không chán, bú đã đời cũng vẫn thấy hay. Nào hay khi tôi nhỏm lên thì thằng em tôi đâm giúi dì một phát.

Dì quáng quàng lên bíu chặt lấy hai bên hông tôi mà nhổm lên theo. Dái bim chúng tôi cọ nhau sát rạt. dì xàng mấy cái liền, thằng em tôi lóp nhóp chùi nhoe nhoét bên trong lỗ. Dì thở phào ra một cái, tự phát kể : sướng. Tôi nghe âm u như lới khen của dì. Tôi vò cái vú, hôn lia lịa lên mặt mùi dì và đâm thật sâu vào cái húm kêu chách chách.

Dì cục cựa mình, quấn lấy tôi đưa đà theo và uốn vồng người lên cho tôi giã. Thịt chạm thịt nghe chóc chóc, nước ì ọp góp tiếng theo. Dì quặn lại, hất lung tung và miết đùi, miết cẳng. Tôi nổi cơn lên nên bê gọn mông dì mà xủi nắc uỳnh uỳnh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: