Chương 36: Sự xuất hiện của Lục Quang Huy

  Ngay lúc hai bên chuẩn bị xông vào giáp lá cà, đột nhiên một toán quan binh khác kéo tới, vây chặt lấy quan binh của Trần Ngạo. Thanh Tùng thấy vậy liền thu kiếm lại, tra kiếm vào bao, hai tay chắp ra đằng sau, khôi phục lại thần thái uy nghiêm.

Ánh Hân thì lại mặt nhăn mày nhíu, cái đám người này ở đâu ra vậy ? Đang đến đoạn gay cấn mà. Nhìn qua thì có vẻ như không phải người của tên cẩu già, có lẽ là quân của Thanh Tùng. Binh lực hai bên chênh lệch quá lớn, xem ra là không cần đánh nhau rồi. Haizz...mất hứng.

Một nam nhân mặc y phục màu đen, khí chất uy phong lẫm liệt, bước tới trước mặt Thanh Tùng và Ánh Hân, cung kính cúi đầu hành lễ.

" Tham kiến vương gia, tham kiến vương phi. Mạt tướng tới chậm, mong vương gia thứ tội. " Thanh Tùng hất tay một cái, trên mặt hiện lên ý cười.

" Được rồi, Quang Huy, không cần quá đa lễ. " Vừa nãy khi nghe nhận được tin tức của Ánh Hân, hắn không nghĩ ngợi nhiều mà phi ngựa đến đây ngay. Đến giờ Quang Huy mới đuổi kịp hắn.

Ánh Hân cũng mỉm cười " Quang Huy quân, nghe danh đã lâu giờ mới được gặp mặt, quả nhiên anh dũng hơn người. Cứ gọi ta là Nguyễn chủ tử, hoặc gọi là Ánh Hân cũng được. Ta chỉ là một tiểu thiếp của vương gia, không phải là chính thê, đừng gọi ta là vương phi. " Ánh Hân thầm đánh giá nam nhân này. Khuôn mặt góc cạnh cương nghị, ngũ quan cân đối, đường nét trên khuôn mặt hài hòa, so với Thanh Tùng và Hoàng Phúc không thua kém là bao. Một thân y phục màu đen càng làm nổi bật lên sự cứng rắn, mạnh mẽ. Nếu Thanh Tùng đẹp trai theo kiểu lạnh lùng, lãnh khốc. Đức Thành là ôn hòa, dịu dàng. Hoàng Phúc là nét đẹp lưỡng tính, mờ ảo thì hắn chính là biểu tượng của sự mạnh mẽ, uy phong. Đôi môi đột nhiên không cưỡng được mà nở ra một nụ cười. Quang Huy tuy là tướng quân của Di quốc, nhưng thực chất chính là cánh tay phải đắc lực của Thanh Tùng. Hai người bọn họ mà ra trận thì chưa từng để thua, Di quốc được phồn vinh, no đủ như ngày nay cũng là nhờ công lao rất lớn của họ. Hơn nữa Quang Huy cũng là một soái ca có tiếng, được rất nhiều nữ nhân ngưỡng mộ, ôm vọng tưởng được làm tướng quân phu nhân.

Thanh Tùng tuy có đẹp nhưng lại quá lạnh lùng tàn bạo nên nhiều người chỉ dám ôm mộng tương tư. Đức Thành thì lại qúa nghiêm túc trong việc tìm kiếm nữ nhân. Cả thiên hạ ai chẳng biết hoàng đế của Di quốc vẫn đang tìm kiếm người con gái hoàn mĩ của hắn. Hoàng đế của Nguyệt quốc cô chưa từng gặp qua nhưng nghe nói cũng rất đẹp trai, tuy nhiên lại quá phong lưu đa tình nên chỉ có thể làm tình nhân, không thể trở thành hoàng hậu. Vì thế Quang Huy nghiễm nhiên trở thành đối tượng được săn đón nhât của nữ nhân. Ai mà chẳng muốn có một phu quân tốt như hắn ?

Nhất Khanh rất hay ca ngợi Quang Huy trước mặt cô, lần nào nhắc đến hắn, khuôn mặt của Nhất Khanh cũng đều đỏ bừng, giọng nói chứa đầy sự ngưỡng mộ. Giờ tận mắt nhìn thấy Quang Huy, Ánh Hân mới thầm nghĩ, người mà Nhất Khanh thích, quả nhiên xứng đáng a.

Quang Huy nghe Ánh Hân nói vậy cũng thoáng giật mình, ngoài nữ nhân đã chết từ năm năm trước, đây là lần đâu tiên hắn thấy vương gia lại hết lòng vì một nữ nhân như vậy. Thậm chí còn điều động rất nhiều binh mã chỉ để đi tìm nàng, chính vì vậy hắn đã nhất thời lỡ miệng gọi nàng là vương phi. Hắn đã quên mất vương gia đã từng tuyên bố rằng cả đời người chỉ có một vị vương phi duy nhất.

" Mạt tướng biết rõ. "Vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp nụ cười của Ánh Hân, trong lòng Quang Huy không khỏi thán phục. Hắn đã từng thấy qua nhiều nữ nhân, ba vị tiểu thiếp kia của vương gia hắn cũng đã từng gặp qua rồi nhưng không ai xinh đẹp bằng nữ nhân đang đứng trước mặt hắn. Không những thế, trên người nàng còn phát ra một thần thái cao quý, thoát tục, giống như một tiên nữ hạ phàm vậy.

" Quang Huy, lẽ ra chiếu theo luật cần phải đưa hắn về kinh xét xử, nhưng nay hắn dám mạo phạm bổn vương, lập tức giết không tha. " Thanh Tùng lạnh lùng chỉ tay về phía Trần Ngạo hạ lệnh.

Trần Ngạo khi thấy quan binh xông vào, lại gọi Thanh Tùng là vương gia, xác định rõ đây chính là nhị vương gia thì trong lòng liền kinh hãi không thôi. Bất cứ ai ở Di quốc, dù chỉ là đứa trẻ mới lên ba cũng biết rằng nhị vương gia là người như thế nào. Có thể đắc tội với bất cứ ai, kể cả hoàng thượng, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội với nhị vương gia. Toàn thân hắn run lẩy bẩy, cùng Trần Di Dung quỳ xuống, liên tục dập đầu.

" Xin vương gia tha mạng, hạ quan có mắt không tròng, xin vương gia tha mạng. Tất cả mọi lỗi lầm đều do tên nghịch tử này gây ra, không liên quan đến hạ thần. Xin vương gia tha mạng. "

" Cha ! " Trần Di Dung như không tin vào tai mình, nhìn Trần Ngạo hô to lên một tiếng nhưng Trần Ngạo làm như không nghe thấy. Chỉ cần giữ được tính mạng của mình, hắn cần gì quan tâm đến những chuyện khác.

Nhìn bộ dạng hèn mọn của Trần Ngạo, Ánh Hân chỉ lạnh lùng ném cho hắn cái nhìn khinh bỉ. Hạng cẩu như hắn, kể cả mạng của con trai mình cũng đem ra thí, vậy mà còn cầu xin tha mạng ? Cô cảm thấy ghê tởm, nhìn bản mặt của hắn chỉ muốn nôn ọe.

" Cẩu quan đáng chết, dám động tới vương gia và vương phi. Người đâu, giết hết tất cả bọn chúng cho ta " Quang Huy tức giận chỉ vào đám quan binh của Trần Ngạo, sau đó rút kiếm ra, đi tới trước mặt Trần Ngạo và Trần Di Dung, muốn tự tay kết liễu chúng.

" Khoan đã. Đừng giết hắn." Thanh Tùng nghe thấy Ánh Hân bỗng dưng lên tiếng thì khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy Ánh Hân không phải là muốn xin tha cho Trần Ngạo nhưng vẫn ra hiệu bảo Quang Huy dừng tay. Quang Huy thu kiếm lại nhìn Ánh Hân chờ đợi. Trong lòng còn nghĩ rằng nữ nhân này sao quá nhân hậu, sao lại muốn xin tha cho tên cẩu quan này chứ ? Chỉ có Hỷ nhi và những người trong khách điếm là nhìn nhau không nói gì, họ biết cô không muốn giết Trần Ngạo là vì muốn hắn sống không bằng chết.

Trần Ngạo sắc mặt xanh mét, vừa nghe thấy Ánh Hân lên tiếng, nghĩ rằng cô muốn tha mạng ình, liền như người chết đuối vớ được cọc, bò lết đến trước mặt Ánh Hân.

" Xin người tha mạng, xin tha mạng. " Ánh Hân ngồi xổm xuống trước mặt hắn, hai tay chống cằm, ra vẻ tự hỏi.

" Bây giờ mới cầu xin tha mạng, có phải là quá trễ rồi không ? Ngươi nói xem, lúc ngươi ức hiếp bá tánh, ngươi có từng nghĩ qua cho họ không ? Ngươi thân là quan nhưng lại như con mọt đục gỗ, vơ vét của dân, gây nên tội ác tày đình. Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của cha con ngươi là đã dám đụng đến ta. Người ta vẫn hay đồn Nguyễn Ánh Hân ta lương thiện, nhân hậu, nhưng ngươi đã quên con trai ngươi đã phải chịu hậu quả như thế nào rồi phải không ? Rất tiếc là bổn tiểu thư đây tuy rất nhân hậu nhưng lại không có thừa lòng tốt bụng để ban phát cho hạng chó thiến như ngươi. " Ánh Hân càng nói càng hăng, càng nghĩ càng tức, giơ chân đá cho Trần Ngạo một cái rồi quay sang nhìn Thanh Tùng

" Có thể giao hắn cho ta xử lí không ? " Thanh Tùng trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu

" Được "Chỉ chờ có câu nói ấy, Ánh Hân liền lập tức ra lệnh.

" Lột trần áo của cha con hắn ra, vẽ lên người một con rùa rồi bắt bọn chúng chạy mười vòng quanh thành, vừa chạy vừa hô lớn : Ta là con lợn khốn khiếp, là cẩu ngu, cẩu đần, là rùa đen, là tên biến thái bệnh hoạn, vô sỉ, đê tiện, hạ lưu...." Rồi quay sang nhìn đám quan binh của Trần Ngạo đang đứng run rẩy một chỗ

" Còn những người này đều là tuân theo ý chỉ mà làm, xem như không có tội, lập tức thả về, cấp mỗi người một trăm lượng bạc để mưu sinh. " Ánh Hân quay sang nhìn đám quan binh của Thanh Tùng đang đứng ngây ngốc ở đó, có chút mất kiên nhẫn

" Còn không mau thi hành "Lúc này bọn họ mới sực tỉnh, vội vã làm theo lời Ánh Hân nói, vừa làm vừa nín cười. Trên mặt của Thanh Tùng cũng hiện lên một nụ cười, nữ nhân này quả nhiên luôn nghĩ ra những trò tinh quái.

Đến khi hai họn họ bị lột áo, vẽ một con rùa đen to tướng lên bụng, Ánh Hân liền đá mỗi tên một cái bắt chúng chạy. Sau đó quay sang nói với Quang Huy đang tủm tỉm cười.

" Ngươi đi đánh thức tất cả người dân trong thị trấn này dậy. Để cho bọn họ được chứng kiến cảnh những kẻ luôn đè đầu cưỡi cổ họ phải cởi trần chạy quanh thành. Còn nữa, đi tìm tất cả những người đã bị cha con hắn ức hiếp tới đây. "

" Dạ " Quang Huy không một chút chậm trễ liền thi hành theo lời của Ánh Hân.

Bây giờ tuy là giữa mùa xuân nhưng trời vẫn còn lạnh, hơn nữa mấy ngày hôm nay trời lại đột ngột trở lạnh, giữa mùa xuân mà cứ như đang là mùa đông. Tuy nhiên sau khi chạy đủ mười vòng quanh thành, toàn thân của Trần Ngạo và Trần Di Dung đã ướt đẫm mồ hôi, con rùa đen vẽ trên người cũng nhanh chóng bị mồ hôi làm trôi đi. Những người dân biết Trần Ngạo và Trần Di Dung đắc tội với vương gia, khó giữ được mạng sống, liền kéo đến rất nhiều để xem trò vui. Cũng không ai kiêng nể nữa mà bật cười thành tiếng.

Đến khi Trần Ngạo và Trần Di Dung chạy về tới khách điếm thì Ánh Hân và Thanh Tùng đang ngồi nhàn nhã uống trà, Hỷ nhi và Quang Huy đứng ở hai bên phụng bồi. Có rất nhiều người dân đang đứng xung quanh họ, đồng loạt ném cho cha con hắn cái nhìn oán hận.

Trong lòng Trần Ngạo lập tức có một linh cảm không hay. Xong rồi, cả đời cẩn thận, đến hôm nay lại để xảy ra chuyện này. Lần này cha con hắn khó sống rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top