Chương 22: Chạy trốn
" Cái gì ? Vậy mà cũng là điều kiện trao đổi sao ? Ta chẳng được chút lợi lộc nào cả. Bảo bối à, nàng khôn quá đó " Hoàng Phúc nhún vai .
Không khôn thì cạp đất ra mà ăn à ? " Đi mà, giúp ta đi, ta sẽ biết ơn ngươi lắm đó, đi mà, Hoàng Phúc đẹp trai anh tuấn " Ánh Hân lắc lắc tay hắn, cất giọng nũng nịu khiến cho chính bản thân mình cảm thấy buồn nôn. Để đạt được mục đích, cô đành khen hắn không tiếc lời.
" Muốn ta giúp cũng được thôi, nhưng...." Hoàng Phúc xoa xoa cằm, ra vẻ suy nghĩ "....nàng phải có cái gì báo đáp ta chứ "
" Báo đáp cái gì ? "
" Nàng thừa biết còn hỏi, đối với nữ nhân, muốn đền ơn thì cách tốt nhất là..." Ánh Hân lườm Hoàng Phúc, nghiến răng ken két, cắt ngang câu nói của hắn
" Ngươi cứ thử nói là lấy thân báo đáp xem, ta thiến ngươi cho xem " Hoàng Phúc liền lấy tay che hạ thân, bày ra vẻ mặt kinh hãi nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên
" Oa, bảo bối, nàng bạo lực quá đi, lần nào cũng đòi thiến ta, nàng muốn nhìn thấy tiểu đệ đệ của ta lắm hả ? Của ta cũng như của người khác thôi mà, có gì khác đâu, bất quá...chỉ là to hơn một tí " Hoàng Phúc nói xong lập tức trưng ra nụ cười đểu giả.
Ánh Hân nghiến răng trèo trẹo, xem ra hắn không có vẻ gì là muốn giúp đỡ cô, lại còn cợt nhả nữa. Hừ, đã thế thì bà đây không cần, cô lập tức buông tay hắn ra, thay đổi 180 độ.
" Ngươi không giúp thì thôi, phắn, bà đây không cần. "
" Bảo bối à, nàng không những bạo lực mà còn rất lạnh lùng nữa, thấy không lợi dụng được ta liền đuổi ta đi. Ôi, nàng khiến ta đau lòng quá, ta bị tổn thương rồi đây này. " Hoàng Phúc đưa tay ôm ngực, vẻ mặt vô cùng bi thống. Ánh Hân dù đang tức hắn nhưng nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy thì cũng suýt phì cười, đành cố làm ra vẻ nghiêm túc, hai tay chống bên hông
" Tóm lại là ngươi có giúp ta không ? Không giúp được thì xéo, ngươi có thể xử lí được đám thị vệ nhưng chắc chắn không thể xử lí được Thanh Tùng đúng không, giờ ta mà kêu to lên một tiếng, lúc đó hắn chắc chắn sẽ bay đến đây ngay lập tức. Võ công của ngươi không giỏi bằng hắn, chắc chắn sẽ bị đánh tơi bời
"Cái gì ? Võ công của ta mà không giỏi bằng hắn sao ? Lại còn bị hắn đánh cho tơi bời ? Nàng đang mơ tưởng gì thế ? Hoàng Phúc đang định phản bác lại thì nhìn thấy vẻ mặt ranh mãnh của Ánh Hân liền hiểu ngay là cô đang dùng chiêu khích tướng.
" Ai zaaa... Nàng nói đúng lắm, ta sợ quá ! Hắn đến đây cũng tốt, ta sẽ đòi hắn món nợ hôm nọ vì đã phá hỏng chuyện tốt của chúng ta. " Hắn nhăn răng cười hì hì, càng làm cho Ánh Hân nóng máu.
Cái tên khốn này, thật là chọc tức chết ta mà, xưa nay ta cãi nhau có từng thua ai đâu, sao lại để hắn làm cho á khẩu chứ ? Cô tức giận đá cho hắn một cái
" Cút "
" Không cút " Hoàng Phúc vẫn mặt dày đứng đó, không thèm động đậy
" Được, không cút thì đứng đấy, ta đi ngủ. Không giúp ta thoát khỏi đây cũng được, ta sẽ chấp nhận ở lại đây, làm ấm giường cho Thanh Tùng " Ánh Hân không thèm đếm xỉa đến hắn nữa, quay người đi về phía giường ngủ.
Mặt Hoàng Phúc lập tức trầm xuống. Làm ấm giường ? Một cảm giác đau nhói chạy qua tim hắn, mấy lần đến tìm nàng hắn đều thấy nàng nằm trong vòng tay Thanh Tùng hắn đều cảm thấy có một cảm giác rất lạ. Hắn đã thật sự yêu nàng rồi sao ? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn để cô ở lại bên Thanh Tùng ? Hoàng Phúc nắm lấy tay Ánh Hân nói một cách nghiêm túc
" Ta đưa nàng đi " Khiến cho Ánh Hân thoáng sững sờ. Hắn ta là thật lòng với cô sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top