chương 67: Triệu Nhã Nhã bị bắt cóc

Phố Lục Mã cũ từng là một con phố náo nhiệt dành cho người đi bộ, nhưng nay có phố Lục Mã mới xây nên, cái phồn vinh của phố cũ mất đi, không còn rộn ràng như xưa nữa. Khi màn đêm buông xuống, trên ngã tư đường chỉ còn vài hàng quán thưa thớt mở cửa đãi khác, người đi đường càng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Tiệm ảnh cưới Sa Sa tọa lạc ở phía đông nam phố Lục Mã cũ, xung quanh đó trừ đèn đường ra cũng chỉ có đèn trong tiệm ảnh vẫn còn sáng, tuyệt chẳng có một bóng người.

Vương Việt An nhanh chóng phát hiện ra Triệu Nhã Nhã, cô đang ở giữa tiệm ảnh cưới và rừng cây xanh hóa.

Dưới tán lá cây xanh dày tươi tốt, cô ngồi trên ghế đá ven khu vực xanh hóa của khu phố, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.

Gã đàn ông cao khoảng 1m83, rất gầy, cánh tay dài hơn hẳn người bình thường. Gã đeo kính đen, môi rất dày, hệt như hai chiếc xúc xích.

Gã đang cầm và thưởng thức một chiếc điện thoại di động kiểu nữ trên tay.

Vương Việt An siết chặt nắm tay, những nét đặc trưng bề ngoài của gã này hoàn toàn ăn khớp với miêu tả của Lâm Đào Sở. Chính gã đã bỏ tiền nhờ hắn sưu tập tư liệu của Vương Việt An.

Quả nhiên là đám khốn kiếp này. Chiều nay hắn đã nói với Giang Tử Yên là mình sẽ giác ngộ thật tốt. Bây giờ để xem giác ngộ của mình đã tới mức nào!

Đúng lúc này, gã đàn ông tay dài đột nhiên quay đầu nhìn về vị trí Vương Việt An đang ở.

Sau đó gã cúi đầu mở di động của Triệu Nhã Nhã, bấm số gọi đi.

Điện thoại trong túi Vương Việt An vang lên, là số máy của Triệu Nhã Nhã, hắn bị đối phương phát hiện rồi.

Đây cũng là việc nằm trong dự đoán. Chung quy hắn mới tu luyện công pháp Cơ Bản được có hai ngày, hôm nay mới bắt đầu tu luyện tinh thần bí pháp. Đối phương nhận ra hắn cũng chẳng bất ngờ gì.

Vương Việt An nghe máy.

Gã đàn ông tay dài nở nụ cười quỷ quyệt, trong miệng phát ra giọng nói của Triệu Nhã Nhã:

- Tìm thấy ngươi rồi, bạn Vương Việt An.

Nói xong, gã cúp điện thoại.

Ngay sau đó, gã nâng Triệu Nhã Nhã đang hôn mê lên, sải bước đi nhanh vào ngõ cụt phía sau tiệm ảnh cưới.

Vương Việt An tắt máy, nhắm mắt lại, bình ổn tâm tình của chính mình. Một lát sau, hắn rời cao ốc Quốc Tín, guồng chân đuổi theo tung tích của gã đàn ông tay dài.

Trong một ngõ cụt nọ.

Triệu Nhã Nhã mềm oặt ngồi dựa vào tường, nhìn có vẻ không bị thương.

Vương Việt An đứng ở vị trí cách gã đàn ông tay dài hơn 5m.

Gã đàn ông tay dài ngẩng đầu lên nhìn Vương Việt An, đắc ý nở nụ cười rồi nói bằng giọng nói của Triệu Nhã Nhã:

- Ngươi đến rồi à, bạn Vương nào đó. Ai nha, sao sắc mặt của ngươi lại khó coi thế kia.

Nhưng trên thực tế là, vẻ mặt của Vương Việt An không hề thay đổi.

- Thú vị lắm, ban nãy ở trên cao ốc, ngươi không hề thấy kinh ngạc với sự tồn tại của ta mà chỉ phẫn nộ. Ngươi sớm đã biết ta rồi sao? Bất ngờ thật đấy, ta vốn đang định cho ngươi một kinh hỉ mà.

Gã đàn ông tay dài vẫn dùng giọng nói của Triệu Nhã Nhã.

Tống Thư Hàng mặt lạnh như tiền.

- Để tâm đến giọng nói của ta đến thế cơ à? Đừng tức giận thế, thay đổi giọng nói chỉ là một bí quyết biến thanh nho nhỏ mà thôi.

Gã đàn ông tay dài đắc ý nói. Nói đoạn, hắn khôi phục tiếng nói đàn ông trầm thấp khàn khàn.

Không chỉ giọng nói mà cả hình thể của gã ta đều có thể biến hóa theo như gã muốn.

- Có điều ngươi đến đây làm cho ta rất vui đấy. Bởi vì chuyện này chứng minh ngươi rất để ý đến cô gái bên cạnh ta đây. Thân phận của cô ta là chị họ ngươi đúng không?

Gã đàn ông tay dài nói với giọng điệu quái đản:

- Thế mà lại đi để tâm đến một người phàm, khôi hài thật! Nào, Vương... Việt…An…Tiền…Bối! Trả lời ta, ngươi đang “trải nghiệm hồng trần”, hay ngươi chỉ là một phàm nhân tầm thường?

Vương Việt An mặt không đổi sắc.

- Ta đã tra xét tất cả những tin tức tình báo có liên quan đến ngươi. Ngươi chỉ là một thằng nhãi phàm nhân, tư liệu từ nhỏ đến lớn đều chứng minh ngươi chỉ là một phàm nhân!

Gã đàn ông tay dài đột nhiên cuồng loạn gầm lên:

- Ta không thể nào hiểu được, vì sao đàn chủ lại e sợ một phàm nhân như ngươi? Hắn thậm chí còn cho rằng ngươi là tiền bối tu sĩ đi trải nghiệm hồng trần, cho rằng tư liệu về ngươi đều là giả dối. Hắn cứ nghĩ thân bằng hảo hữu trên danh nghĩa của ngươi đối với ngươi chỉ là người xa lạ, không thể dùng để uy hiếp ngươi. Hắn thậm chí còn rút lui khỏi khu vực đại học Giang Nam này!

Vương Việt An vẫn không đổi sắc mặt... thế mà lại nghe được thông tin có ích!

- Hắn hoàn toàn phủ nhận tin tức tình báo ta mang về, thối thể dịch vốn định thưởng cho ta cũng không có. Tất cả chỉ vì ngươi, Vương Việt An! Rõ ràng ngươi chỉ là phàm nhân, vì sao đàn chủ lại đa nghi như thế?

Gã đàn ông tay dài điên cuồng nói:

- Bây giờ, mau nói cho ta biết đi Vương Việt An...ngươi chính là một phàm nhân bình thường! Sau đó để ta giết chết ngươi trong cái ngõ cụt không người chú ý này đi! Ta phải về nói với đàn chủ ngươi chỉ là một phàm nhân! Ta phải lấy được thối thể dịch vốn thuộc về mình!

- Đừng hòng đào tẩu khỏi tay ta, ta là tu sĩ đã khai thông hai khiếu mắt, mũi, ngươi không có cơ hội chạy trốn đâu! Trong ngõ cụt này cũng sẽ không có ai đến cứu ngươi! Ta sẽ giết chết ngươi, sau đó dùng hóa thi dịch hòa tan thi thể ngươi, ngươi không có mảy may cơ hội!

Gã đàn ông tay dài tháo kính mắt, để lộ hai tròng mắt chằng chịt tơ máu.

Gã phát điên rồi. Rõ ràng gã đã trình lên toàn bộ thông tin tư liệu của Vương Việt An, mắt thấy thối thể dịch quý báu sắp tới tay, có thể khiến cho tu vi của mình tiến thêm một bước, mở ra khiếu thứ ba - nhĩ khiếu.

Ấy thế mà đúng lúc ấy đàn chủ lại trách cứ gã, nói tin tức của gã đều là sai lầm. Không chỉ không được thưởng thối thể dịch, mà ngay cả phần thối thể dịch định mức hàng năm của gã cũng bị cắt.

Quan trọng hơn là, gã đã mất đi sự tín nhiệm của đàn chủ, tiền đồ chỉ còn một mảnh mịt mờ.

Đủ thứ chuyện khiến cho gã đả kích quá nặng, vượt qua khả năng tâm lý gã có thể thừa nhận. Cho nên gã mới một mình đi tìm Vương Việt An, bắt cóc Triệu Nhã Nhã.

Gã muốn giết Vương Việt An để chứng minh bản thân với đàn chủ.

- Thì ra là vậy, tao đã biết hết tiền căn hậu quả rồi.

Vương Việt An đang im lặng bỗng trầm giọng nói.

Khó trách tên “đàn chủ” trốn sau màn kia không trực tiếp ra tay cướp linh quỷ của hắn, ngược lại còn tốn nhiều công sức âm thầm điều tra tư liệu và phái cấp dưới thăm dò hắn một cách cẩn thận như thế.

Thì ra đối phương cũng giống như Vũ Nhu Tử hồi đầu, đều tưởng hắn là một tiền bối cao nhân thực lực phi phàm.

Vương Việt An suy đoán, khi mình và Vũ Nhu Tử đi tới khu phố La Tín ở thành phố J cũng đã bị người của “đàn chủ” theo dõi. Bị tiếng gọi “tiền bối” của Vũ Nhu Tử tung hỏa mù, cộng thêm thực lực mạnh mẽ mà Vũ Nhu Tử bộc lộ ra, mới khiến cho đối phương hiểu lầm hắn là một tiền bối thực lực siêu quần đang ở nhân gian “trải nghiệm hồng trần”.

Lại trùng hợp trải qua vụ việc kịch độc của Dược Sư, càng khiến chúng khẳng định hắn là cao thủ thực sự.

Càng quan trọng hơn là, “đàn chủ rút lui khỏi khu Giang Nam”, cũng có nghĩa là trước đó hắn đã ở loanh quanh khu đại học Giang nam…Nói như vậy, người thứ hai trúng độc có lẽ chính là đàn chủ.

Đối phương có điều e ngại, chính là tin tức tốt đối với Vương Việt An.

- Vậy thì bây giờ…

Vương Việt An nhìn thẳng vào gã đàn ông tay dài, hắn muốn dùng đối phương để xác minh giác ngộ của chính mình

- giác ngộ về thế giới tu sĩ đầy tàn khốc.

Đây là một ngõ cụt không người để ý mà gã đàn ông tay dài đã chọn lựa cẩn thận, mặt khác trong tay gã có hóa thi dịch, có thể dùng để hủy thi diệt tích.

Chỉ cần che giấu tốt thì trong thời gian ngắn sẽ không một ai phát hiện ra nơi đây đã từng xảy ra một vụ giết người.

Đối phương là tu sĩ đã mở hai khiếu mắt, mũi, có lẽ ác xú hoàn mà Dược Sư tặng mình sẽ có đất dụng võ. Trước khi sử dụng ác xú hoàn, hắn phải khiến đối phương để lộ sơ hở, chí ít là phải bắt gã rời xa Triệu Nhã Nhã!

- Trả lời ta đi, Vương Việt An!

Gã đàn ông tay dài điên loạn, dùng một thanh đao không cán chỉ thẳng vào Vương Việt An.

Vương Việt An trầm giọng nói:

- Thối thể dịch.

- Cái gì cơ?

- Thứ mà ngươi muốn, là cái này sao?

Vương Việt An dùng tay trái lấy một bình nhỏ trong túi ra, tay phải mở nắp bình. Chỉ trong phút chốc, mùi hôi tanh đặc biệt của thối thể dịch đã lan tỏa nồng nặc.

- Thối thể dịch!

Gã đàn ông tay dài khẽ gầm lên.

- Muốn có không?

Vương Việt An bình tĩnh nói.

- Ném qua đây cho ta!

Gã đàn ông tay dài kêu lên.

- Ngươi qua đây mà lấy, ta chỉ là một phàm nhân bình thường, ngươi không có gì phải e ngại. Thối thể dịch này cho ngươi cũng được, chỉ cần ngươi bỏ qua cho chị của ta thì ta có thể cho ngươi nhiều hơn nữa.

Gã đàn ông tay dài trợn to hai mắt:

- Nhiều hơn?

- Đúng vậy, nhiều hơn. Đủ cho ngươi sử dụng thật lâu thật lâu.

Trong giọng nói của Vương Việt An mang theo sự dụ hoặc ma quỷ.

Hai mắt của gã đàn ông tay dài bắt đầu mờ mịt, gã nhìn chằm chăm Vương Việt An một lúc lâu rồi dè dặt tiến lên.

Vương Việt An dùng hai tay nâng bình thối thể dịch đưa về phía hắn, phối hợp vô cùng, cực kì vô hại.

Từng bước đến gần bình thối thể dịch, đôi mắt của gã đàn ông tay dài sáng ngời lên. Đột nhiên gã đạp mạnh chân xuống đất lấy đà, thân thể vọt lên như mũi tên rời cung lao thẳng vào Vương Việt An, tay phải vươn ta muốn cướp chai thối thể dịch.

Mặc kệ Vương Việt An có quỷ kế gì hay không, chỉ cần gã dựa vào tốc độ siêu nhanh đoạt lấy chai thối thể dịch kia thì chẳng sợ Vương Việt An giở trò mèo gì cả.

Nếu thối thể dịch này là thật, mà đối phương lại có thể cung cấp đầy đủ thối thể dịch cho gã, thì có lẽ gã sẽ thật sự nghĩ đến việc thả cho họ một con đường sống, tất nhiên chỉ là tạm thời!

Vàng đỏ nhọ lòng son, tiền tài che kín mắt. Trong đầu gã đàn ông chỉ nghĩ đến thối thể dịch, mà bỏ qua mất lí do vì sao Vương Việt An lại có thối thể dịch, và vì sao hắn lại có thể lấy ra được nhiều thối thể dịch đến thế.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tutien