Chương 7: Đêm hoang lạc !!! (18+)
Khoảnh khắc là một phần nhỏ của sự kiện, nhưng từ khoảnh khắc mới tạo nên được sự kiện, cuộc đời có những khoảnh khắc mà mãi mãi sẽ không bao giờ quên được.
Ký ức chính là thứ gì đó khiến người ta còn nhung nhớ lại càng muốn tránh xa, nhưng càng cố níu kéo thì nó càng dần rời xa, hôm nay là ngày buồn nhất, là ngày đau khổ nhất, là cảm giác mất mác nhất, là tất cả nổi đau, tất cả tâm can đều tan vỡ.
Đôi khi chờ đợi mù quáng cũng không biết kết quả đi về đâu, yêu hay không yêu ước gì ai đó nói một lời! Để con tim thôi chờ mong lại càng đau khổ, giấc mơ đẹp rồi tàn rụi, nhánh hoa hồng xinh đẹp rồi cũng héo úa, có chăng lòng người cũng vậy?
8 năm chờ đợi theo mây gió bay theo hương gió.
Hồng Hạo Vũ không biết bằng cách nào về được đến nhà, quần áo không thèm cởi ra mà đã chạy vội vào phòng tắm. Cậu mang bộ mặt có chút giận, có chút hờn dỗi, có chút cô đơn. Nhưng đậm nét nhất vẫn là vẻ mặt đau khổ khôn cùng, cậu nằm dài trong bồn tắm lớn, xả nước thật mạnh. Không biết lúc nào, sau bao nhiêu lâu. Nước trong bồn tắm đã tràn ra ngoài, Hồng Hạo Vũ chẳng thèm tắt nó đi, cứ để nước chảy đi, mong rằng nó sẽ trôi đi hết đau thương trong lòng cậu.
Hồng Hạo Vũ tự dưng muốn khóc, lần đầu trong cuộc đời cậu muốn khóc, nước mắt đọng lại trên hai hốc mắt rồi lăn dài xuống má. Khóc! Hồng Hạo Vũ khóc!
Hồng Hạo Vũ tự trách bản thân mình, trách Phí Thành, trách cả thế gian này không còn ai yêu thương cậu nữa.
Ước gì cậu chết đi nhỉ! Đúng. Chết rồi mọi thứ đều qua đi, trước mắt cậu tối sầm. Nước mắt hoà cùng nước trong bồn tắm rồi tan biến đi, nước vào mũi cậu, đầu cậu ong ong không biết mà mơ hay ảo, cũng không biết qua bao lâu, cậu dần mất đi ý thức.... nhiệt độ trong cơ thể cậu giảm dần, cậu lạnh lắm.... nhưng cậu không sợ, bên cậu giờ không còn gì nữa, đơn độc lắm....
Cũng không biết qua bao lâu, Hồng Hạo Vũ tỉnh lại trên chính chiếc giường của mình, quần áo đã được thay thành quần áo ngủ, tóc đã khô đi nhưng trong lỗ tai vẫn còn động lại nước khiến cậu ù tai khó chịu, một màn phía trước khiến cậu nhớ lại những gì của ngày hôm qua! Là ai đã cứu cậu ?
Ngoài cửa có người đẩy vào, không lâu sau một người đàn ông xuất hiện trước mặt Hồng Hạo Vũ, người đàn ông ngoẻn miệng cười :
"Tôi làm cậu thất vọng à".
Hồng Hạo Vũ bình tĩnh lại, cổ họng cậu khô rát, cậu lấy tay gót một ít nước lọc uống ừng ực :
"Tôi cứ tưởng hôm qua cậu uống nhiều nước lắm rồi chứ, tôi còn nghỉ có khi cậu không cần uống nước cả đời đó".
Hồng Hạo Vũ cuối cùng cũng nhùn thằng người đàn ông đó :
"Lam Tiêu, có phải anh đã biết trước mọi việc?".
Đó không phải là câu nói ý muốn cảm ơn ân nhân cứu mạng mình mà nó mang cảm xúc muốn tra vấn như cảnh sát cùng tội phạm.
Lam Tiêu trầm tư, tay bưng một ít sữa cùng sandwich đặc xuống bàn, dững dưng nói :
"Cậu hôm qua xém nữa thì toi rồi, may may mà tôi đến kịp lúc, cậu nên tự chăm sóc cho mình thì hơn".
Hồng Hạo Vũ trở nên lạnh lùng :
"Chuyện Tiểu Hy cùng Phí Thành thành hôn, sao anh không nói với tôi?".
Hồng Hạo Vũ cùng không thèm chơi trò vòng vo với Lam Tiêu nữa, mà trực tiếp đi vào vấn đề chính.
"Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, vì một người mà thành ra nông nổi này, cậu thấy có đáng hay không?".
Đáng không? Hồng Hạo Vũ, mày nghĩ xem mày có đáng làm như vậy không? Tôn nghiêm của mày đâu? Mạnh mẽ của mày đâu? Vì tình mà tự tử, nhưng rồi sao? Quay đầu lại cũng chẳng còn ai yêu thương cậu. Ai cho cậu mượn bờ vai mỏi khi cô đơn nhất! Chẳng ai cả! Thật sự chẳng ai cả!
"Lam Tiêu, cảm ơn anh ngày hôm qua đã cứu tôi, tôi biết mình phải làm những gì rồi".
Lam Tiêu nhìn Hồng Hạo Vũ lần nữa, đôi mắt sắc bén cố gắng tìm được suy nghĩ cũng cậu, nhưng anh thất bại, Hồng Hạo Vũ quá khó đón, cậu ta không còn là Tiểu Vũ ngày nào cũng anh nữa rồi. Vì Phí Thành, hắn đã thay đổi tất cả. Từ khi nào mà anh không hay, đôi mắt kia chính là sự căm phẩn, cố chấp, một chút của sự hạn thù. Lam Tiêu đành lắc đầu, cầm lấy áo vest để bên chiếc ghế sofa rồi lái xe về nhà.
Khi Lam Tiêu đi không lâu, Hồng Hạo Vũ cầm điện thoại, dứt khoát bấm một dãy số, không lâu sau đầu dây bên kia có người lên tiếng :
"Hạo Vũ, điện ta có gì không?".
"Anh giúp tôi bán nhà được không".
Người bên kia có vẻ ngạc nhiên, ngôi nhà đó là Từ Thành, là căn biệt thự Hồng Hạo Vũ xây riêng cho Phí Thành cùng với hắn, ngôi nhà vô giá, hoàn hảo mà nhiều đại gia ngõ ý muốn mua lại hắn đều không đồng ý. Giờ lại đòi bán đi, có vẻ hơi kì lạ.
"Cậu có chắc là muốn bán không?".
"Cứ làm theo lời tôi nói".
"Cậu định làm gì?".
"Tôi sẽ đi du lịch".
"Ở đâu?".
"Khắp nơi, miễn sao lòng tôi nhẹ nhõm là được".
"Còn công ty của cậu thì sao. Hồng Hạo Vũ, cậu bình tĩnh kể tôi nghe có chuyện gì đang xảy ra được không?"
Cứ như thế, Hồng Hạo Vũ trả lời những câu hỏi của Khiết Tử một cách nhanh gọn. Khiết Tử cũng phần nào đoán ra được mọi việc đều liên quan đến Phí Thành. Cậu nhóc Hồng Hạo Vũ có vẻ đau lòng lắm.
"Cậu cứ đi đâu đó nghỉ ngơi một thời gian, tạm thời tôi sẽ giúp cậu quản lí công ty, ngôi nhà đó cậu muốn bán cũng được, tôi sẽ liên hệ với bên nhà đất để bán ngôi nhà".
Nói xong, khồng đợi Hồng Hạo Vũ lên tiếng, Khiết Thành đã nói trước.
"Cậu định đi đâu đầu tiên?".
Hồng Hạo Vũ giọng nói vẫn không cảm xúc gì.
"Paris, còn tiếp theo thế nào tôi chưa có dự định gì, trước mắt phải trông cậy vào anh rồi Khiết Tử".
Nói rồi Hồng Hạo Vũ cúp điện thoại, nằm dài lên giường. Phòng ngủ này cậu đã dùng biết bao công sức để thiết kế ra, chiếc giường đôi bằng gỗ cậu rất thích, cậu luôn có suy nghĩ, nếu được sống với người mình yêu thương thì nơi tuyệt với nhất chính là phòng ngủ. Phòng ngủ không phải là tình dục, mà đó chính là sự ấm áp, đôi khi tiếng thở đều đều của đối phương cũng làm cho ta cảm thấy hạnh phúc, ôm nhau qua mùa đông giá lạnh, cùng nhau ngắm mặt trời lên, cùng hôn môi mỗi bữa sớm mai,.... nhưng tất cả đều là suy nghĩ của cậu... mãi mãi chỉ là tưởng tượng.
Không biết qua bao lâu, tiếng gió ù ù dường như vụt tắt, Hồng Hạo Vũ ngủ thiếp đi, những sự việc trước kia như in trong đầu cậu bổng tái hiện một cách chân thật. Hồng Hạo Vũ nhìn thấy hình bóng của mình cùng Phí Thành trãi dài trên bờ biển.
Sóng biết rất biết điều mà nhẹ nhàng vỗ, Phí Thành với tay lấy một vỏ ốc trên đó, mỉm cười đưa đến trước mặt Hồng Hạo Vũ :
"Nghe thử đi, có âm thanh từ hang núi".
Hồng Hạo Vũ có vẽ không tin lắm :
"Thật không?".
"Tôi có bao giờ đùa với cậu đâu".
Hồng Hạo Vũ đưa vỏ ốc lên tai nghe thử, thì thật sự có tiếng của hang núi, cậu nghe một lát thì bên tai đó còn có một âm thanh, nó chính xác là âm thanh của người đứng ngây kế bên cậu "Hồng Hạo Vũ, tớ thích cậu".
Hồng Hạo Vũ bỏ con ốc ra, mặt dữ tợn nhìn tên Phí Thành kia:
"Lại sao?".
Phí Thành tỏ vẻ dửng dưng:
"Tớ mượn hang gió nói hộ lòng tớ đấy, tin không?".
Hồng Hạo Vũ bỏ đi, Phí Thành cố đuổi theo. Hình bóng hai người lúc gần lúc xa, nhưng hai cái bóng luôn bên nhau, luôn đuổi theo nhau như tình yêu của họ vậy.
Kí ức kéo Hồng Hạo Vũ về với đêm hôm đó, một đêm thay đổi tất cả. Sau khi vui vẻ cùng cả đoàn người, Hồng Hạo Vũ vì gió lạnh mà lên phòng sớm hơn, khất nước nên cậu với lấy cốc nước ai đó để sẵn lên bàn, uống ừng ực, xong lại vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ. Nhưng càng tắm cậu lại càng cảm thấy nóng, nhanh chóng lau khô người, cậu bước ra ngoài, chỉnh nhiệt độ phòng lên cao nhất. Nhưng kì lạ là vẫn rất nóng, thân ảnh bé nhỏ của cậu không biết vì sao lại tạo thành một túp lều nhỏ. Lại càng không đúng lúc khi tên cùng phòng với cậu về.
Phí Thành nhìn Hồng Hạo Vũ nói :
"Hồng Hạo Vũ, cậu bị sốt à".
Hồng Hạo Vũ liếc mắt nhìn Phí Thành, lại ngước mắt nhìn ly nước,.... ly nước đó không bình thường. Cậu chợt nghĩ ra điều gì đó, căm phẩn nhìn Phí Thành, hắn thản nhiên cho cậu đáp án bằng một nụ cười gian xảo khi nhìn về phía chiếc ly. Không sai, hắn đã làm gì đó với ly nước. Lý trí của Hồng Hạo Vũ không chờ cậu lâu như vậy được, nó bắt đầu đòi hỏi sự đụng chạm. Cậu lên giường, trùm chăn kín người. Nhưng vẫn không làm cậu đủ thoã mãn, phân thân cứng rắn, đau buốt. Phía sau trở nên thèm thuồng sự đụng chạm, thân hình nóng như bóc lửa.
Phía sau chiếc chăn, một bàn tay nhè nhẹ chạm vào cơ thể cậu, nhưng lạ thay nó lại rất thoải mái, một tia lý trí cho cậu biết cái tay là của ai. Nhưng bản thân cậu lại không kìm nén được mà cớ tình va chạm vào nó, cậu gở chăn ra lý trí dần biến mất hoàn toàn, trong cơn mê mang cậu kẽ nói:
"Phí Thành ôm tôi, làm ơn! Nóng quá".
Nhưng khi cậu nói như vậy, cánh tay lại biến mất :
"Hồng Hạo Vũ, nếu tôi làm như vậy thì tôi được gì?".
"Gì cũng được, làm ơn đi, cầu xin cậu! A...a...a... khó chịu quá!".
"Là cậu nói đó".
Phia Thành chồm người qua, ôm lấy Hồng Hạo Vũ. Tay hắn vuốt ve từng tế bào trên cơ thể cậu. Ngực, lưng, hắn từ từ lột từng lớp áo của cậu. Nhiệt độ trong phòng dù đã bật hết công suất nhưng vẫn rất nóng, nóng đến mức khó chịu. Hồng Hạo Vũ tê dại với từng động tác của Phí Thành, cảm giác vuốt ve ấy làm cơ thể cậu càng trở nên nóng hơn, nhưng không biết vì sao cậu lại rất thích nó....
Hơi thở cậu càng trở nên gấp ráp, cổ họng phát ra những âm thanh rên rỉ kì lạ, phân thân cương cứng được một bàn tay xa lạ vuốt ve. Quần áo trên người cậu từ khi nào đã không còn, thân thể trần truồng quấn lấy thân thể cường trán của Phí Thành.
"Phí Thành, nóng quá!".
Đáp lại lời gọi mời đó, hắn nâng cơ thể cậu lên, nắm lấy hai chân cậu gác lên vai, cự long đã bành trướng kia đang chờ đợi, nhưng cậu biết đây là lần đầu của Hạo Vũ, nếu không cẩn thận sẽ làm cho cậu ấy có ác cảm hơn, hắn lấy một ngón tay đưa vào trong tiểu huyệt, rồi đến hai ngón, nhẹ nhàng đưa ra vào cho cửa huyệt mở rộng, thân thể Hồng Hạo Vũ run lên, miệng luôn phát ra những âm thanh mê người, cơ thể ngày càng uốn éo mong tìm kiếm sự thoã mãn, đôi long mày nhăn lại khó chịu.
Hồng Hạo Vũ khó chịu, vật thể lạ tiến vào người khiến cậu dễ chịu hơn nhưng nó vẫn chưa đủ, nó vẫn làm cậu nóng hơn.
"Không đủ, Phí Thành, không đủ !".
Đáp lại lời gọi mời kích tình kia, Phí Thành không do dự mà đưa cự long của mình vào tiểu huyệt kia, Hồng Hạo Vũ đau đến mức phát hét lên, không khí bắt đầu có mùi máu, Phí Thành chồm lên, gặm nhắm đôi môi của Hồng Hạo Vũ, cản đi tiếng hét từ cậu, chờ đợi huyệt động kia dần thích ứng, cậu nhỏ nhẹ kê bên tai Hồng Hạo Vũ : "Hạo Vũ, tôi sẽ nhẹ nhàng với em!".
Phí Thành thật sự rất dịu dàng, tuy rất đau nhưng Hồng Hạo Vũ vẫn tìm thấy đâu đó là sự khoái cảm, cảm giác tê dại đến hạnh phúc, sung sướng đến tận cùng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Hồng Hạo Vũ mơ mơ màng màng thiếp đi. Trong cơn mê, cậu cảm nhận được cơ thể mình đang được một chất lỏng nóng phóng vào cơ thể, sau đó cậu được bế lên, được Phí Thành tắm sạch sẽ, sau đó cậu không còn nhớ gì nữa,....
——————————————————============————————————————
#Hello mọi người, để mọi người chờ lâu cảm thấy thật có lỗi, nhưng mình thật sự rất hạnh phúc khi đến giờ phút này vẫn có người đọc nó, mọi người năm mới vui vẻ! Mong mọi người đọc xong nhớ phát sao cho mình và share giúp mình nhé, chỉ cần còn người đọc thì mình sẽ viết tiếp. Các bạn cảm thấy nó không hợp lí hay không hay chổ nào thì cứ thoải mái bình luận, tất cả ý kiến của các bạn mình đều sẽ cố gắng ghi nhận và sẽ sửa chữa vào các chương tiếp theo hoặc các truyện tiếp theo. Cảm ơn mọi!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top