Chương 201- 210
Chương 201: Gian lận
Người dẫn đầu nhìn Vạn thôn trưởng như nhau: "Tống Trường Viễn nghi ngờ gian lận khoa khảo, ta phụng mệnh tri phủ đại nhân, bắt hắn đưa về quy án."
Trên mặt Tống Đại Giang đều thay đổi, vội vàng nói: "Sẽ không sẽ không, Trường Viễn hắn sẽ không gian lận, hắn là quang minh chính đại mà thi được tú tài, không thể nào là gian lận."
Nói xong lại nhìn về phía Vạn thôn trưởng: "Thôn trưởng, phẩm tính Trường Viễn ngươi cũng biết, hắn không có khả năng làm loại chuyện này."
Trong thôn khó có được lại ra một tú tài, Vạn thôn trưởng cũng cảm thấy chuyện này quá mức huyền huyễn: "Vị đại nhân này, chuyện này có phải là có hiểu lầm gì hay không?"
"Hiểu lầm hay không tự có tri phủ đại nhân định đoạt, các ngươi không được gây trở ngại công vụ, nếu không ta sẽ không khách khí." Người dẫn đầu lạnh lùng nhìn lướt qua Trương bà tử lại chạy ra, cảnh cáo nhìn bà ta một cái.
"Oan uổng a đại nhân, oan uổng a đại nhân." Trương bà tử sợ, một phen nước mắt nước mũi khóc lớn hô to: "Oan uổng a, cháu của ta là trong sạch, hắn trong sạch."
"Có oan thì tìm quan phủ giải oan, lão tử thấy nhiều loại người như ngươi rồi, lại khóc sướt mướt trước mặt lão tử, lão tử đem ngươi qua đó luôn." Người dẫn đầu không kiên nhẫn nhìn bà ta một cái, chạy thật xa tới đây gặp may cái gì thì không nói, trên cổ còn bị cào mấy phát mẹ nó!
Vạn thô trưởng là người thấy một ít việc đời, đương nhiên biết lúc này hẳn là chuẩn bị cái gì, quay đầu nhìn Tống Đại Giang, mắt thấy cũng không có chút sức nào, sờ sờ hà bao của mình, hoàn hảo ngày đó tạ lễ nha đầu Tống gia cho hắn còn dư lại gần hai lượng, đau lòng đem hà bao lén lén lút lút nhét vào trong tay người dẫn đầu, kính cẩn nói: "Đại nhân, ở nơi nông thôn, chiêu đãi không chu đáo, còn thỉnh đại nhân thứ lỗi."
Hán tử đầu lĩnh sờ sờ bên trong, cũng là hai lượng bạc, mặc dù ít, nhưng cũng đủ cho mấy anh em đi tiệm ăn uống no say, tính toán một chút, ở nông thôn cạnh khe suối nghèo nàn này, có thể có chút bạc như thế đã không tệ.
Vạn thôn trưởng thấy sắc mặt người dẫn đầu dễ nhìn hơn một chút, vội nhỏ giọng hỏi: "Đại nhân, làm phiền người nói rõ cho cùng là tình huống thế nào, chúng ta chưa đi qua chỗ xa như vậy, thật sự là..."
Người dẫn đầu rất hài lòng thái độ cúi đầu cúi người kính cẩn của Vạn thôn trưởng, tâm tình tốt một chút: "Năm nay khoa khảo tú tài phát hiện đề mục bị tiết lộ, tri phủ đại nhân tra một cái mới phát hiện là có người bán tin tức, có điều cũng may Tống Trường Viễn không phải chủ mưu, cũng không phải cố ý, hình như là cùng một đồng học tốn một bút bạc lớn vào Trạng nguyên lâu muốn tìm chỗ dựa vững chắc, kết quả trong lúc vô tình nghe thấy người khác nói tới đề mục, ghi nhớ trong lòng."
Thì ra là thế này, tâm tư Vạn thôn trưởng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy hắn đi châu phủ sẽ như thế nào?"
"Ta đây nào biết, phải dựa vào tri phủ đại nhân xử thế nào, chuyện này nói to liền to, nói nhỏ liền nhỏ, toàn dựa vào cái này." Đầu lĩnh ra dấu chỉ bạc: "Nếu không liền dựa vào vận khí, chỉ là gần đây tri phủ đại nhân hỏa khí không tốt lắm..."
Người dẫn đầu nói đến đây quay người muốn đi, Vạn thôn trưởng liền vội vàng đi theo tiễn hắn ra, còn cầu hắn đối xử tử tế với Tống Trường Viễn.
Chờ các quân gia lôi Tống Trường Viễn đi rồi, thôn dân vây ở bên ngoài mới dám nói chuyện: "Tống Trường Viễn gian lận? Vậy công danh tú tài của hắn còn sao?"
"Vậy khẳng định là không còn a."
"Vậy cũng thật là là nghiệp chướng nha."
"Nghiệp chướng cái rắm, hắn là gian lận ."
"Cũng không biết có thể còn toàn vẹn đầu về hay không, ta nghe người ta nói bị nhốt vào trong đại lao thì nửa ngày mệnh cũng không còn."
"Ôi uy, uổng phí hai mươi văn tiền biếu của ta, ăn cũng không ăn được. Không được, ta phải đi đòi trở về."
"Ta cũng đi, ta cũng đi."
Mọi người một đám chen vào trong viện đang một mảnh bừa bãi của Tống gia, bảy miệng tám lưỡi bắt Trương bà tử bọn họ đưa tiền đáp lễ."
Trương bà tử mắng: "Đưa ra còn đòi về, có xấu hổ hay không a, các ngươi ăn cũng nhổ ra cho lão nương!"
"Nhổ thì nhổ." Có người nói liền móc cổ họng.
"Đủ rồi!" Vạn thôn trưởng rống lớn một tiếng: "Mọi người đều chen ở đây giống bộ dáng gì nữa, đều về cho ta! Đều về cho ta!"
"Thôn trưởng ...." Mặc dù rất nhiều người bất mãn, nhưng ngại trên mặt là thôn trưởng nên vẫn là không thể không rời đi trước, đi ra ngoài thật xa Quách gia nương tử cười trên nỗi đau của người khác lớn tiếng gào: "May mắn ta không đi, ha ha ha, đáng đời a!"
Vạn thôn trưởng trầm mặt đi vào trong viện, nhìn Trương Thúy Hoa nằm trên mặt đất không thể động đậy, vội nói: "Nhanh đi mời đại phu đến."
"Nga nga ngam cha, ta đi." Trưởng tử Vạn thôn trưởng khi này mới phản ứng được.
"Nâng nàng đi, mời đại phu đến một hồi lại phiền toái." Vạn thôn trưởng nhíu nhíu mày: "Đem xe bò trong nhà kéo qua đây."
Chờ Trương Thúy Hoa bị đưa đi y quán rồi, Tống Đại Giang mới hồi phục tinh thần lại, ngốc lăng nhìn một mảnh sân bừa bãi, đây đều là chuyện gì chứ!
"Đại Giang, Trường Qúy không ở nhà, ngươi không chủ trì trong nhà phát ngốc cái gì!" Một bạt tai của Vạn thôn trưởng tát vào trên đầu Tống Đại Giang: "Tỉnh lại cho ta!"
Tống Đại Giang lấy lại tinh thần, sờ soạng mặt một cái: "Vạn thúc, bạc, sau này ta có bạc trả lại cho ngươi."
"Ân, hai lượng bạc." Vạn thôn trưởng nhìn Trương bà tử: "Vừa rồi lời vị đại nhân kia các ngươi cũng nghe rồi, chuyện Trường Viễn nhà các ngươi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ bằng vào một cái miệng của người ta, là muốn các ngươi chuẩn bị đúng chỗ, cho dù không còn công danh, đợi ba nữa có lẽ cũng được, cho dù không được còn có một công danh đồng sinh, nhưng nếu là bị định tội lớn rồi, vậy thì cái gì cũng không có!"
"Vậy là muốn bao nhiêu bạc a?" Trương bà tử vừa nghĩ tới bạc, đáy lòng liền khó, mắt tam giác cay nghiệt trong nháy mắt liền trĩu xuống.
"Là tôn tử ngươi quan trọng hay là bạc quan trọng!" Vạn thôn trưởng lười nói với bà ta, quay đầu lại nhìn Tống Đại Giang: "Trường Qúy nhà ngươi không phải theo sư phó hắn đi Lĩnh Nam thành hỗ trợ sao? Ngươi gửi cái tin đi, xem xem làm thế nào."
"Ta có thể cũng chỉ nhiêu đây, các ngươi thích làm thế nào thì làm thế ấy." Vạn thôn trưởng làm thôn trưởng đến nước này đã hết lòng hết dạ, lại nhiều hơn hắn cũng không có năng lực, vả lại, thật không nghĩ dính dấp vào chuyện Tống gia bọn họ."
Chờ Vạn thôn trưởng đi rồi, sân này mới hoàn toàn lắng xuống, một mảnh thê lương.
Tức phụ Lê thị và Tống Thanh Tú vừa mới từ trong phòng ra, vữa nãy hai nàng vẫn trốn trong phòng, sợ bị hại cùng, hiện tại không có ai mới dám ra đây, đáy lòng cực kỳ lo sợ, mang theo nức nở nói: "Nãi nãi, cha, bây giờ nên làm gì?"
Tống Đại Giang quay đầu nhìn con dâu cùng nữ nhi đều trắng bệch cả mặt, ngốc nửa ngày mới lên tiếng: "Rửa mặt, ngươi đi y quán chiếu cố nương ngươi." Dừng một chút lại nói với Trương bà tử: "Nương, trong tay người còn bạc sao? Y quán sợ là muốn bạc."
"Ta không có bạc, ta đi đâu tìm bạc a?" Trương bà tử đã tỉnh táo lại, chải vuốt manh mối rõ ràng: "Có bạc cũng là đem Trường Viễn cứu về a..."
Tống Đại Giang quay đầu lại nhìn về phía Lê thị, không rõ ý mà cầu xin.
Lê thị muốn nói không có bạc, nhưng nếu bị Trường Qúy biết nàng không ra bạc chữa bệnh cho bà bà thì khẳng định ly tâm với nàng, nàng có thể không ra bạc cho Trường Viễn, nhưng không thể không cho Trương Thúy Hoa, cân nhắc mãi mới nói: "Cha, ta xuất giá nương ta cho ta ba lượng bạc làm đồ cưới, ngươi đều cầm đi cho nương xem bệnh."
"Tốt tốt tốt, cha cám ơn ngươi."
Chương 202: Tỷ phu quá dữ
Thẳng đến khi Tống Trường Viễn bị mang đi đã lâu, Tạ thẩm mới phản ứng được, không dám tin hỏi: "Tú tài của Tống Trường Viễn là gian lận mà có?"
Tống Tân Đồng lắc đầu: "Nhưng nghe ý lời của thôn trưởng kia thì hẳn là vô tội bị liên lụy đi." Bởi vì vẫn ở ngoài sân, cuối cùng Vạn thôn trưởng chỉ là giải thích hai câu để mọi người rời đi, còn chân tướng có như vậy hay không thì không biết được.
"Ta liền nói Tống Trường Viễn kia niên kỷ nhỏ như vậy, còn không thông minh như Lục tú tài, sao có thể thoáng cái liền thi đỗ." Tạ thẩm xì một tiếng khinh miệt: "Toàn gia không phải đồ tốt, thực sự là báo ứng!"
"Trương Thúy Hoa ngã đến gãy xương, lúc đó ta ở gần, cũng nghe được một tiếng răng rắc." Hà nhị thẩm nghĩ mà sợ che che ngực: "Thực sự là quá đáng sợ, mấy quân gia kia một chút cũng không phân rõ phải trái."
"Nhà lão nhị, nói bậy nói bạ gì đó." Lão thái thái Hà gia quát bảo Hà nhị thẩm ngừng nói tiếp: "Lời như thế có thể tùy tiện nói?"
Mặt Hà nhị thẩm trắng một mảnh.
Từ xưa đến nay, dân không cùng quan đấu, ở xã hội phong kiến này, ngay cả lời nói như thế cũng không được, hơi không chú ý bị truyền vào tai người làm quan, vậy thì nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ có ngày lành qua.
Hà gia lão thái thái trầm mặt, chôn đầu liền đi hướng về nhà: "Mau lên, về nhà đi nhồi bột!"
"Dạ, nương." Hà nhị thẩm hướng phía Tống Tân Đồng cùng Tạ thẩm nói một tiếng, sau đó cấp tốc theo Hà gia lão thái thái về nhà.
Người dưới cây đa lớn cũng đã tản đi, rất có chút cảm giác người đi trà lạnh.
"Thẩm à, chúng ta cũng đi về nhà." Tống Tân Đồng cũng vòng qua đường từ bên suối trở về nhà, một đường gió mát phất phơ, thổi đi một tia khủng hoảng dưới đáy lòng nàng.
Vừa thấy loại tình hình đó, nàng vẫn có chút sợ, những quân gia ấy thật là ngang ngược vô lý, nếu không phải là Vạn thôn trưởng nhét cho chút bạc, chắc chắn sau đó bọn họ sẽ không dễ nói cho biết.
Tính xấu xa của bọn họ lộ ra ngoài, so với xã hội hiện đại càng ác liệt mấy chục lần, người hiện đại tốt xấu gì cũng biết lén lút bí mật một chút, bọn họ là rất không che lấp.
Sau này vẫn là tránh mấy tham quan ô lại này đó xa xa mới được, mặc dù cũng có quan tốt vì dân làm việc, nhưng chính cái gọi là 'Diêm vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chơi', mấy kẻ phía cưới lại khó đối phó nhất.
Chậc, chẳng qua cũng may có thể sử dụng bạc giải quyết.
Chuyện có thể dùng bạc giải quyết cũng không phải là chuyện rồi.
Chuyện Tống gia giống như mọc cánh, người cả thôn đều biết, ngay cả Lục Vân Khai chưa ra cửa cũng biết.
Tống Tân Đồng ngồi trên ghế mây cầm quạt lá bồ phẩy phẩy: "Vào đại lao còn có thể đi ra không?"
"Nếu đúng là giống như lời nàng nghe nói, chỉ là vô ý nghe trộm được, vậy hẳn là râu ria, chỉ là cái công danh tú tài vừa tới tay này hơn nửa bởi vậy mà không còn rồi, xem xem tri phủ đại nhân phán quyết thế nào." Lục Vân Khai dừng một chút: "Nếu là có thể dùng chút bạc, nghĩ đến cũng sẽ không chịu cái hành hạ gì."
Tống Tân Đồng xì một tiếng: "Ta xem Tống gia sợ là không có cái sức dùng bạc kia, hôm nay vẫn là thôn trưởng đào hầu bao thu mua những quân gia ấy." Nói xong lại nghi hoặc hỏi: "Là quân gia sao? Nhìn mặc khôi giáp, đội mũ có tua màu đỏ. Cùng với nha dịch huyện nha mặc rất không giống nhau."
"Hẳn là, trong phủ nha tri phủ có thị vệ binh dịch." Lục Vân Khai nói.
"À." Tống Tân Đồng cảm thấy mấy cái này còn rất mới lạ: "Tướng công đã đi phủ nha tri phủ?"
"Đã đi." Lục Vân Khai gật đầu: "Tri phủ đại nhân từng ở trong phủ nha gặp qua chúng ta, mấy học sinh khảo trúng."
"Vậy thì thật là vinh hạnh lớn lao." Tống Tân Đồng cười cười: "Ta xa nhất chỉ đi qua huyện nha thị trấn, bên trong thật nhỏ, còn có chút cũ nát."
"Phủ nha trái lại nguy nga, đình đài lầu các, khúc khuỷu vòng vèo, nếu như không nhìn được đường, lại không có người dắt, nhất định sẽ lạc đường." Lục Vân Khai nhìn vợ yêu nhà mình hình như rất hướng tới, lại liền nói: "Chờ nông nhàn, chúng ta liền đi châu thành nhìn một cái? Chỗ đó đêm không cần đóng cửa, vô cùng náo nhiệt."
"Tốt." Tống Tân Đồng còn thật là lòng tràn đầy hướng tới, chỉ là lo lắng đến lúc đó bụng quá lớn, ra cửa cũng không quá thuận tiện.
"Tướng công ngươi tiếp tục đọc sách thôi, ta không quấy rầy chàng." Tống Tân Đồng nhìn nhìn sắc trời bên ngoài từ từ tây tà, biết lại nên làm cơm tối. Cộng thêm ngày mai là hưu mộc, cặp song sinh còn ở bên ngoài học, vẫn chờ Lục Vân Khai kiểm tra đâu: "Ta đi xem Đại Bảo bọn họ."
Rời thư phòng, Tống Tân Đồng đi tới gian phòng học ngoài nhà nơi cặp song sinh học tập, vì cặp song sinh hai cậu thường ở Lục gia bên này, cho nên đặc biệt dọn ra một gian phòng cho hai cậu học bài cùng nghỉ ngơi.
Lúc nàng ở ngoài phòng liền nghe thấy Tiểu Bảo nói thầm: "Đệ viết được nhanh hơn ca ca, đệ muốn đi ra ngoài chơi."
Đại Bảo nhìn chữ to Tiểu Bảo viết xong: "Đệ viết không dễ nhìn, phải bị tỷ phu dùng thước đánh tay."
Tiểu Bảo bĩu môi, lòng tràn đầy phiền muộn, ngồi trở lại cạnh bàn: "Ca ca, tỷ phu quá dữ."
"Là chính đệ không ngoan." Đại Bảo nói.
"Có phải tỷ phu học tỷ hay không, cũng quá hung dữ." Tiểu Bảo nhìn nhìn một thiên chữ to mình viết xong, cảm giác mình viết rất khá a, so với ca ca viết còn tốt hơn.
Đại Bảo che chở Tống Tân Đồng: "Tỷ không dữ, tỷ tốt."
"Lúc tỷ dữ với chúng ta thì dữ, lúc khác không dữ." Tiểu Bảo nói.
"Đệ nói tỷ hung, ta nói cho tỷ biết." Đại Bảo uy hiếp Tiểu Bảo.
"Ca ca đừng mà." Tiểu Bảo lập tức ôm eo Đại Bảo, làm nũng nói: "Tỷ biết sẽ đánh đệ. Ca ca không nói, ta cho ca ca đường ăn." Nói rồi lấy một khối kẹo lạc trong hà bao ra đưa cho Đại Bảo: "Ca ca, cho ngươi ăn, đệ vốn là nghĩ để dành ngày mai ăn."
"Không ăn." Đại Bảo xụ mặt: "Đệ đem chữ to viết xong, ta liền không nói cho tỷ."
"A?" Tiểu Bảo bĩu môi, không muốn viết, cậu muốn chơi.
Đại Bảo và Tiểu Bảo là song thai, rất dễ liền đoán được cậu đang suy nghĩ gì: "Hôm nay nếu như đệ không viết xong, ngày mai còn phải bị tỷ nhìn chằm chằm viết, ngày mai là hưu mộc, Cẩu Đản Nhi nói muốn đến sau núi bắt gà rừng. Nếu đệ viết không tốt, ngày mai sẽ không thể đi.
Mắt Tiểu Bảo xoay tròn, không dễ dàng gì có ngày hưu mộc, cậu cũng không muốn bị bắt ở nhà, vì ngày mai đến sau núi chơi, cân nhắc xong lại thành thành thật thật ngồi trở lại vị trí, cầm bút lông lên lại lần nữa viết chữ to.
Tống Tân Đồng vẫn đứng ở ngoài phòng nghe đối thoại lần này của cặp song sinh, khóe miệng không khỏi giương lên, khóe mắt cười cong cong.
Đại Bảo so với Tiểu Bảo chững chạc rất nhiều, ở trong nhà vẫn chịu trách nhiệm danh nghĩa huynh trưởng, chẳng sợ lớn như nhau, chỉ sinh sớm hơn thời gian uống cạn chén trà thôi.
Lúc trước vẫn có chút cảm giác như lão đầu, Tống Tân Đồng còn lo lắng cậu nhóc vẫn như vậy, bây giờ xem ra cũng thay đổi không ít, vì trong nhà điều kiện tốt, áp lực áp trong đáy lòng cậu không còn, cũng khôi phục tính hài đồng không ít, rất tốt.
Có điều ý thức trách nhiệm làm huynh trưởng vẫn không thay đổi, trái lại càng lúc càng biết điều, cậu vẫn che chở Tiểu Bảo, bây giờ còn giám sát Tiểu Bảo tâm mê chơi cực đại đọc sách viết chữ, bộ dáng huynh hữu đệ cung thực sự làm Tống Tân Đồng rất vui mừng.
Kỳ thực Tống Tân Đồng thật không phải là kiểu gia trưởng biết nuôi trẻ em, cảm thấy cặp song sinh không có bị nàng nuôi cho hư, trái lại biết điều như thế, thật là cha, nương còn có nguyên chủ trên trời có linh.
Chương 203: ghen
Ngày hôm sau, Tống Tân Đồng liền ôm cái rổ tính toán ra sau núi, tính đi xem tường vây được thế nào, thuận tiện nhặt chút nấm cùng các loại rau dại.
Trước khi ra cửa, Tống Tân Đồng lại quẹo vào thư phòng nằm sấp trên khung cửa hướng về phía Lục Vân Khai gọi: "Tướng công, chúng ta muốn đến sau núi, chàng có muốn đi cùng hay không?"
Lục Vân Khai ngẩng đầu lên khỏi sách.
"Chàng đã xem sách hơn nửa ngày rồi, cũng nên cân bằng giữa công việc và vui chơi nghỉ ngơi một chút, đi thôi." Tống Tân Đồng dịu dàng vươn tay về phía Lục Vân Khai, ra hiệu hắn mau ra một chút.
Đối mặt với thê tử dịu dàng, Lục Vân Khai từ trước đến nay không cự tuyệt được, buông sách liền đứng dậy đi tới cạnh cửa, dắt tay Tống Tân Đồng: "Đi thôi."
Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai đi ra cửa, rất xa đã nhìn thấy cặp song sinh từ bên dòng suối chạy đến học đường bên này, phía sau còn theo một chuỗi mấy tiểu tử cao sàn sàn nhau.
"Tỷ, tỷ phu." Cặp song sinh vui vẻ gọi hai người, trong giọng nói lộ ra vô cùng thân thiết.
Theo phía sau là Dương Cao, Dương Viễn, còn có mấy người Cẩu Đản Nhi chơi khá được với cặp song sinh, nhìn thấy Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai thì chó chút câu nệ, có nề nếp gọi bọn họ phu tử, Tân Đồng tỷ tỷ (cô nương).
"Các ngươi cũng đến sau núi bắt gà rừng?" Tống Tân Đồng hỏi.
Mấy cháu trai đại phòng Hà gia gật gật đầu, trong đôi mắt tràn đầy mong đợi: "Lúc trước gia gia nói trong hậu sơn có rất nhiều gà rừng, dễ bắt."
Đối với mấy người lớn mà nói hẳn là dễ bắt, đối với mấy tiểu hài tử mà nói sợ là sẽ khó khăn, nhưng Tống Tân Đồng cũng không có đả kích tính tích cực của mấy đứa, chỉ là sờ sờ đầu Đại Bảo, nói: "Vậy các đệ mau đi một chút đi, có điều phải cẩn thận một chút."
"Ai." Cặp song sinh lập tức gật đầu dẫn đầu chạy lên núi, vừa chạy vừa kêu: "Chúng ta xem ai đến đỉnh núi."
"Tiểu Bảo ngươi chơi xấu, ngươi chạy trước." Cẩu Đản Nhi cấp tốc đuổi theo: "Ngươi đứng lại đó cho ta ..."
Tiểu Bảo cười hì hì: "Ta lại không phải đồ ngốc, ta mới không đứng lại đâu..."
Nhìn tiểu bạch nghịch ngợm chơi đùa, Tống Tân Đồng cười lắc lắc đầu, nói với Đại Nha ở phía sau: "Ngươi cẩn thận nhìn chằm chằm bọn hắn, trên núi kia quá nhiều đá, vấp sẽ không tốt."
"Biết cô nương." Đại Nha cũng bước nhanh đi lên núi.
"Chúng ta cũng đi thôi." Tống Tân Đồng lúc này mới chậm rì rì hướng trên núi đi, mấy ngày nay hậu sơn nhiều người tới, đường nhỏ trên núi mọc đầy cỏ cũng bị san bằng: "Chờ xây xong rồi, con đường này phải chỉnh đốn mở rộng ra, sau này xe ngựa cũng tiện đi vào."
"Trên núi nhiều đá vụn, đến lúc đó liền lấy đá vụn rải lên thì tốt rồi." Lục Vân Khai dắt Tống Tân Đồng chậm rãi đi về phía trước: "Cẩn thận rêu xanh dưới chân, đi chậm một chút."
"Ân." Tống Tân Đồng bây giờ mang thai chưa lộ rõ, nhưng vẫn là đi phải tương đối cẩn thận: "Tướng công, chàng là quan tâm ta, hay là quan tâm đứa nhỏ trong bụng a?"
Lục Vân Khai nhìn đôi mắt mong đợi của Tống Tân Đồng, thành thật nói: "Đều có."
"Được rồi." Tống Tân Đồng cảm giác câu này mình hỏi thật không đúng, quả thực là tìm việc á, ai, quả thật là mang thai tính tình thay đổi, sao có thể hỏi câu như thế đâu? Thực sự là khác người!
Nhưng hắn chỉ có hai chữ đơn giản đã đuổi mình đi rồi, cũng không nói dễ nghe chút dỗ dành mình, càng nghĩ càng phiền muộn! A a a a, bản thân thật là càng lúc càng làm kiêu!
"Nàng đừng không vui." Lục Vân Khai nhìn Tống Tân Đồng cúi đầu không nói thêm gì nữa, nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Nàng và đứa nhỏ đều quan trọng."
Tống Tân Đồng sửng sốt, nâng mắt nhìn hắn.
"Nàng với ta, là người muốn làm bạn cả đời. Mà đứa nhỏ, là sự nối tiếp của chúng ta, ta để ý nàng, cũng để ý hắn." Lục Vân Khai cầm chặt tay Tống Tân Đồng cầu khẩn: "Nàng đừng ghen với đứa nhỏ của mình."
Chương 204:
"..." Lời phía trước dễ nghe, một câu cuối cùng làm Tống Tân Đồng ngượng ngùng bĩu môi: "Được rồi, ta không có ghen, ta chỉ nghĩ hỏi một câu mà thôi."
"Ta biết." Lục Vân Khai cười cười, đáy lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nương nói nữ tử trong lúc thai nghén thường hay thay đổi, bảo hắn phải rộng rãi thuận theo nàng, không nghĩ đến tới nhanh như vậy.
"Tướng công chàng thích nam hài hay nữ hài?" Tống Tân Đồng vừa đi vừa hỏi.
"Chỉ cần là nàng sinh cho ta, ta đều thích." Lục Vân Khai lập tức trả lời.
Tống Tân Đồng hé miệng cười, đáp án này ta cho điểm tối đa!
Hai người nói nói cười cười đi vào núi rừng, trong núi rừng xanh che lấp mặt trời, thanh phong từ từ, vô cùng mát mẻ.
"Chỗ này là một cánh cửa, đến lúc đó tiện để xe ngựa vào." Tống Tân Đồng chỉ vào một chỗ rộng chừng hai mét: "Hai bên tường vây xây đại khái cao chín xích, nếu như sau này độ cao không đủ, lại lấy gỗ tăng một ít, hoặc là đem nhổ bớt lông cánh gà."
Lục Vân Khai nhìn theo hai bên cổng kéo dài, các tường vây xây hai, ba trăm mét, dưới tường vây là dùng đá dựng thế, bên trên thì lại là gạch mộc được làm từ bùn, tiết kiệm lại tiện lợi: "Xây rất nhanh."
"Mấy sư phó này rất ra sức, cũng không có lười biếng." Tống Tân Đồng nhìn tường vây: "Chỉ có cánh rừng bên này cùng dưới con lạch là cần vây lại, dựa theo tốc độ này, dự đoán đầu tháng sáu là có thể hoàn công."
"Dưới lạch cũng dùng đá vây lại?" Lục Vân Khai cũng không biết xây phòng này nọ thế nào, bởi vậy hiếu kỳ hỏi.
"Dùng gỗ là được, bên ngoài chặt không ít gỗ, trừ thi công nhà còn có thể còn lại không ít." Tống Tân Đồng lôi kéo Lục Vân Khai, tới gần phía đất hoang bên kia: "Tướng công, ta đem nhà xây ở chính giữa, gộp cùng một chỗ, nhưng chuồng gà, chuồng vịt, chuồng thỏ hướng không cùng một chỗ, công nhân khi chăn nuôi liền ở tại phòng bên kia, ăn ở đều ở bên này.
"Có thể thối hay không?" Lục Vân Khai nhìn chỗ đã đào đất nền, hỏi.
"Đương nhiên phải quét sạch sẽ, hơn nữa còn phải vẩy vôi tiêu độc." Tống Tân Đồng dừng một chút: "Phía bên đây lại dùng hàng rào gỗ ngăn một chút, để tránh thỏ chạy sang bên chỗ gà vịt."
Lục Vân Khai gật đầu, "Nương tử nàng thật lợi hại."
Tống Tân Đồng hé miệng cười, cố làm cái lễ tỏ ý được rồi: "Hì hì, đa tạ tướng công khen."
Lục Vân Khai vội đỡ lấy thê tử náo đùa: "Đừng làm rộn, cẩn thận dưới chân."
"Ta rất cẩn thận." Tống Tân Đồng kéo tay Lục Vân Khai: "Tướng công chàng đi qua phía dưới con lạch đó chưa?"
Lục Vân Khai đã sớm quen với động tác dũng cảm như vậy của Tống Tân Đồng: "Không đi qua, thế nào?"
"Chỗ đó có một thác nước nhỏ, ta để Đại Nha cải tạo một chút, chúng ta đi xem." Tống Tân Đồng kéo Lục Vân Khai liền đi hướng sang con lạch bên cạnh.
"Chàng xem." Tống Tân Đồng chỉ vào thác nước lớn: "Thế nào?"
"Nước này..." Lục Vân Khai nhìn mấy thanh gỗ đặt ngang trên thác nước: "Đây là nàng cố ý làm?"
"Ân." Tống Tân Đồng gật gật đầu, lúc trước thác nước cũng chỉ rộng một hai xích, sau khi nàng để Đại Nha cải tạo, thác nước liền biến thành rộng hơn một thước, lại bởi khoảng cách cao thêm chút, nước chiếu nghiêng xuống, có vẻ càng đồ sộ đại khí.
Lại vì lượng nước không tính lớn, chỉ có thể nhìn được một tầng màu trắng, sau khi rơi vào đầm nước, bọt nước càng lớn hơn một chút, đối với cái khác cũng không ảnh hưởng gì.
"Đẹp sao?" Tống Tân Đồng hỏi.
Chương 205: Bắt cua
"Tuy sóng nước không lớn như thác nước sông lớn, nhưng cũng thanh tú đẹp đẽ nhu uyển." Lục Vân Khai nhìn cây gỗ ở phía trên: "Vì sao lại nghĩ mở rộng thác nước?"
"Lúc trước quá nhỏ, không dễ nhìn." Tống Tân Đồng dừng một chút: "Hiện tại có khí thế, dễ nhìn hơn rất nhiều." Dừng một chút lại nói: "Ta còn muốn có thể làm một cái mương gỗ, trườn mà lên, thông đến phòng ốc bên kia."
Nghe xong, Lục Vân Khai không khỏi cười rộ lên: "Làm như vậy làm gì? Gà vịt cũng sẽ không đến ngắm cảnh."
"Vạn nhất bằng hữu tướng công tói chỗ này du ngoạn thì sao?" Tống Tân Đồng ngây thơ nói.
"Nàng nghĩ ta để Giang Minh Chiêu bọn họ đến xem gà vịt?" Lục Vân Khai cảm thấy thê tử nhà mình có đôi khi ý nghĩ thật sự là quá đùa, không nhịn được cười phá lên.
Tống Tân Đồng cáu thẹn, tàn bạo nói: "Không cho phép."
"Được, ta không cười cũng được." Lục Vân Khai thu liễm tươi cười, kéo Tống Tân Đồng rời khỏi đầm nước râm mát để tránh hàn khí xâm phạm: "Có điều ý nghĩ này vẫn là quên đi thôi."
"Vậy được rồi, ta cũng chỉ là suy nghĩ một chút." Tống Tân Đồng cũng cảm giác mình rất chắc hẳn phải vậy, người ta đều là mấy công tử thế gia, cho dù muốn mua gà vịt nhà nàng, đó cũng là phái người qua đây.
Tống Tân Đồng có chút đáng tiếc nhìn đầm nước: "Chính là cảm thấy thác nước nhỏ này còn rất đẹp mắt."
"Phía trên kia là cái gì?" Lục Vân Khai chỉ vào trên thác nước, hỏi.
Tống Tân Đồng: "Cũng là một dòng suối nhỏ, là từ trong Đại sơn chảy ra, hai ngày trước Đại Nha đi vào xem qua, bên trong cây cỏ sum suê, so với đường đi vào núi cuối thôn kia cây cỏ còn tươi tốt hơn. Hơn nữa còn càng dốc đứng, không có người đi vào."
"Ân." Lục Vân Khai đối với núi sâu rừng già không có hứng thú gì, chỉ là thần sắc nhàn nhạt nhìn cá bơi trong đầm nước: "Không nghĩ tới ở đây còn có cá."
"Tướng công chàng biết bắt cá sao?" Tống Tân Đồng hỏi.
Lục Vân Khai hỏi: "Muốn ăn?"
"Đúng vậy." Tống Tân Đồng nói.
Lục Vân Khai nhìn nhìn bốn phía, sau đó kéo Tống Tân Đồng đi ra phía ngoài, sau đó chọn lựa một tảng đá bị mặt trời chiếu thẳng xuống cạnh con lạch để Tống Tân Đồng ngồi xuống:"Nàng ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút."
Tống Tân Đồng theo lời ngồi xuống, đấm đấm đôi chân, sau đó nhìn hắn tới cạnh đầm nước, vuốt tay áo vén lên, lộ ra cánh tay gầy gò, khom lưng đẩy hòn đá chặn ngăn cho nước chảy ra, nước trong đầm cấp tốc rầm rầm chảy ra ngoài.
Lục Vân Khai đem rổ không ngăn ở miệng nước chảy, sau đó bẻ gãy một cành cây thon dài, cầm nó đi tới bên dòng suối, đập vào mặt nước, đem con cá bơi hướng về phía miệng nước chảy.
Tống Tân Đồng nâng má, vẻ mặt hoa si nhìn Lục Vân Khai, không hổ là người đọc sách, đầu óc chuyển đích thực mau, nếu như đổi lại là Đại Nha bọn họ, nhất định là cầm rổ ở trong nước mò cá.
"Tướng công chàng cố lên a." Tống Tân Đồng cười hì hì: "Bắt được đem về nhà hầm canh cá cho chàng uống."
Lục Vân Khai quay đầu lại, liền thấy thê tử vẻ mặt chờ đợi nhìn mình, đáy lòng thầm nghĩ nhất định phải bắt được, không thể để cho thê tử thất vọng.
Tống Tân Đồng nhìn Lục Vân Khai càng ra sức, nhan sắc của hắn thực sự đặc biệt hoàn mỹ, nếu như không có dấu vết kia, liền triệt để hoàn mỹ.
Đáy lòng Tống Tân Đồng lại không nhịn được mắng tên vương bát đản đố kỵ Lục Vân Khai kia, không làm gì chỉ đùa giỡn mấy âm mưu thủ đoạn không thấy được ánh sáng, thực sự là mất thể diện! Nguyền rủa nhi nữ kẻ kia vĩnh viễn không hiếu thuận hắn!
Mặt trời treo cao trên bầu trời, chiếu toàn thân Tống Tân Đồng nóng lên.
Nhìn Lục Vân Khai, đang nghiêm túc đuổi cá đâu, Tống Tân Đồng cũng không muốn cắt ngang hắn, chỉ là dời dời sang bên cạnh con lạch, hai tay lấy nước vào rửa tay, đã lạnh lâu, lập tức để nhiệt khí trên người tản đi không ít.
Nước trong lạch trong suốt thấy đáy, ánh nắng bắn thẳng chiếu vào trong suối nước, rơi vào tảng đá trong nước suối, từng vòng từng vòng tròn nhỏ, theo gợn nước dập dờn trái phải, vô cùng đẹp.
Tống Tân Đồng đem hai tay ngâm ở trong nước, tia sáng cũng rơi vào lòng bàn tay nàng, rất là đẹp.
Nghịch nước, Tống Tân Đồng đột nhiên nhớ lại hồi bé lúc ở nhà ngoại, cách nhà không xa cũng có một con lạch nhỏ, phía trên con lạch là một đập chứa nước rất lớn, ngày đông con lạch khô cạn, nhưng vừa đến mùa hè khi nước dâng, nước trong lạch cũng tăng lên, vừa vặn đến lòng bàn chân.
Khi đó, mấy đứa bé phụ cận đều thích đi vào trong đó nghịch nước, còn đi đến lạch bắt cua.
Con cua đó không phải loại cua to ở hồ Phàn Dương ấy, mà là con cua rất nhỏ, tên khoa học gọi là cua răng cưa hoa suối*, dù sao lúc đó đều gọi chung là con cua.
[*:Mình không biết đây là cái tên khoa học gì, rất có thể nó là phiên âm, nhưng mình đã nói trước là mình không biết tiếng trung nên mọi người cứ tạm biết nó tên là vậy nhé, mình bó tay.]
Thời điểm đó, các nàng sẽ cầm một cái thùng bé đi dòng suối nhỏ, dời đá sau đó bắt loại cua này, lớn nhất cũng chỉ lớn cỡ ba ngón tay, bình thường bắt được đều chỉ có lớn cỡ hai ngón, mặc dù rất nhỏ, nhưng các nàng cũng bắt được có sức, một chút cũng không sợ kẹp tay, vo cùng hứng thú.
Mặc dù không biết chỗ khác bắt được loại cua này ăn thế nào, nhưng sau khi các nàng bắt được cua khi trở về sẽ lột vỏ, sau đó bà ngoại sẽ lấy trứng gà rồi nhúng vào bỏ vào chiên dầu, chiên xong ăn đặc biệt thơm, ăn rất ngon.
Trong thôn rất nhiều nam nhân thỉnh thoảng cũng sẽ lấy loại này nhắm rượu, có điều nhiều nhất vẫn là cho bọn nhỏ làm đồ ăn vặt.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Tống Tân Đồng liền không nhịn được, tiện tay liền đẩy một hòn đá ngâm nửa mình trong suối nước ra, vừa mới đẩy ra đã nhìn thấy một con cua to cỡ ba ngón tay rất nhanh bò vào trong nước.
Ánh mắt Tống Tân Đồng sáng lên, tốc độ tay cực nhanh bắt được vỏ con cua, nói chung chỉ cần bắt vỏ chúng nó cũng sẽ không bị kẹp lấy.
Cầm con cua nhìn nhìn, hai cái càng mạnh mẽ hữu lực của nó đang quơ qua quơ lại, may mắn nàng còn có chút kỹ cảo bắt cua, nếu không khẳng định vừa vặn bị nó kẹp!
Tống Tân Đồng nhìn chung quanh, đem một cái thân trúc coi như mới mẻ lượm qua đây, hẳn là lúc trước Đại Nha chặt trúc còn lại một đoạn.
Rửa ống trúc, lại đi lướt vào trong nước, sau đó ném con cua vào, sau đó đứng dựa trên một khối đá lớn, lại chuyển một tảng đá cản lại, để tránh bị gió thổi ngã.
Tống Tân Đồng rất hài lòng gật đầu, sau đó lại ngồi xổm bên cạnh con lạch tìm con cua khác, bởi con lạch này không có ai qua đây cho nên bên trong rất nhiều cua, cơ hồ mỗi tảng đá dời ra có thể tìm được một con, có lớn có nhỏ.
Rất nhanh, chỗ tay có thể với tới đều chuyển, chỗ còn lại đều là trong con lạch.
Tống Tân Đồng do dự một chút rồi cởi bỏ giầy tất, đem ống quần quấn cao cao lên, sau đó chậm rãi giẫm vào trong suối, suối không sâu, vừa mới qua mắt cá chân một chút.
Đáy nước mát mẻ cực, mỗi bước đi cũng có thể nhận thấy được động tĩnh của dòng nước, nhìn như bằng phảng, lực cản lại rất lớn.
Mới bước được hai ba bước, cả người nàng liền bị Lục Vân Khai bế lên, cảm giác thoáng cái bị mất trọng lượng treo trên bầu trời làm Tống Tân Đồng hoảng sợ, không nhịn được kinh hô lên, chờ sau khi thấy rõ là Lục Vân Khai, mới không nhịn được oán giận nói: "Chàng làm cái gì vậy?"
Lục Vân Khai trầm mặt: "Ta làm gì? Ta trái lại muốn hỏi nàng đang làm gì!"
"Ta thì sao?" Tống Tân Đồng lẩm bẩm, ủy khuất nói: "Chàng hung dữ với ta cái gì a?"
Chương 206: Nhận sai
Đối mặt với chất vấn của Tống Tân Đồng, Lục Vân Khai ngốc một chút, vội nói: "Ta không phải cố ý, chỉ là quá gấp."
Lục Vân Khai đem Tống Tân Đồng đặt trên tảng đá ngồi xuống, hắn thì nửa ngồi xổm trên mặt đất, lấy ngoại sam lau nước trên chân cho nàng:" Đáy nước trơn, nếu như té thì làm sao bây giờ?"
Tống Tân Đồng cũng biết là bản thân mình nhất thời hứng khởi, đã quên mất trong bụng còn có một đứa đâu, đuối lý khẽ nói: "Ta giẫm trên đá cuội, cẩn thận tránh rồi."
"Vậy cũng không được, nước lạnh như vậy, bị dính hàn khí làm sao?" Lục Vân Khai đeo bít tất vải cho Tống Tân Đồng: "Ta cũng không phải là nghĩ hung dữ với nàng, chỉ là nàng hành sự như vậy, ta thực sự quá lo lắng."
"Ta biết, lần sau sẽ không." Tống Tân Đồng nhìn nam nhân ngồi xổm trên đất vì mình mang giày, đáy lòng dâng lên cảm động, nam nhân ở hiện đại có thể thay vợ đeo bít tất có rất ít, huống chi là cổ đại chứ? Lục Vân Khai chàng đối với ta như vậy, sau này ta không thể rời khỏi chàng thì nên làm gì bây giờ?
"Nàng như vậy làm sao ta yên tâm được? Sau này sợ là phải buộc nàng lại bên người, không cho phép nàng ra cửa." Lục Vân Khai đeo giày vào cho Tống Tân Đồng, tức giận nói.
"Tốt, giắt trên đai lưng chàng, chàng đi học đường dạy học ta cũng đi theo." Tống Tân Đồng nghĩ nếu thật là như vậy, sợ là cũng bị cười chết.
Lục Vân Khai nghe vợ yêu nói đùa, cười nhạo một tiếng, nói: "Nàng còn dám lại không nghe lời, ta để nương thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nàng."
"A?" Từ sau khi nàng mang thai, Lục mẫu liền bất kể mà quản nàng đến lợi hại, này không thể làm, kia không thể đụng, mỗi ngày được ra tuần sát cũng là nhờ Lục Vân Khai nói chuyện giúp mới được phép: "Đây chẳng phải là một chút tự do cũng không có, lúc trước chàng đáp ứng ta cũng không thể không đảm bảo."
"Ta biết nàng thông minh, nàng có ý nghĩ, cũng có chủ ý, không giống những nữ tử khác." Lục Vân Khai nắm tay Tống Tân Đồng, thập phần nghiêm túc nói: "Ta không ngăn cản nàng làm chuyện muốn làm, nhưng chỉ có một chút, ta hi vọng nàng hứa với ta, ta không muốn nàng bị thương, nàng nhất định phải nhớ."
"Biết, lần sau ta sẽ không." Tống Tân Đồng cũng biết nàng cởi giày xuống nước là không nên, dù sao có em bé, nếu như bị ngã chẳng phải là nguy hiểm.
Ai, cũng tại nhớ đến chuyện kiếp trước, trong lúc nhất thời không nhịn được.
Tống Tân Đồng nhìn sắc mặt Lục Vân Khai thối thối, quay người đem ống trúc cho hắn nhìn: "Ta chỉ là muốn nhớ lại chuyện bắt cua trước đây, này không bắt lấy lại bắt lấy quên mất, cho nên mới cởi giày, chàng đừng nóng giận, cũng đừng nói nương, được không?"
Nói xong lại hôn hôn môi Lục Vân Khai, mềm giọng dỗ hắn: "Được rồi được rồi, chàng lại tức giận ta sẽ khóc a."
Lục Vân Khai nhìn nhìn con cua trong ống trúc, nhíu nhíu mày: "Đại phu nói nàng mang thai, không thể ăn đồ lạnh, thả đi."
"Đừng, ta không ăn." Tống Tân Đồng thật đúng là không muốn ăn nó: "Cho mấy đứa Đại Bảo đi, khẳng định chúng không bắt được gà rừng, đến lúc đó đừng khóc."
Lục Vân Khai bất mãn: "Chưa bắt được liền chưa bắt được, khóc cái gì mà khóc, nàng quá chiều bọn nó."
"Ta sủng đệ đệ ta có gì sai, chàng đây làm tỷ phu đừng cả ngày xụ mặt."
"Ta là tỷ phu bọn hắn, đương nhiên phải có uy nghiêm."
Tống Tân Đồng cười cười, lại hôn hôn hai má không có biểu tình gì của Lục Vân Khai: "Lúc buổi tối sao chàng không xụ mặt?"
Buổi tối... Lục Vân Khai xấu hổ nhắm mắt, khụ khụ hai tiếng sau đó nói sang chuyện khác: "Ta đã bắt được cá, nàng xem một chút."
Nói rồi đem rổ ôm qua đây, hai con cá trích nằm trong rổ, miệng lúc đóng lúc mở, giống như sắp chết vậy.
"Ơ kìa, chúng nó sắp không còn thở." Tống Tân Đồng vội đem rổ đặt vào mép nước, nước thoáng cái chảy vào rổ, cá vừa có nước, nháy mắt đã sống lại.
"Tỷ, ai không còn thở a?" Cặp song sinh bọn họ từ chỗ đất hoang bên kia chạy tới, líu ríu nói không ngừng: "Tỷ, tỷ, chúng ta không bắt được gà rừng."
"Tân Đồng tỷ tỷ, chúng ta ở trên cây tìm được trứng chim."
"Tỷ, tỷ, chúng ta tìm được trứng chim rất nhỏ, chỉ lớn có một chút như vậy." Tiểu Bảo tiến đến bân người Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai, nhìn cá trong rổ: "A, có cá, tỷ người bắt được cá a? Thật là lợi hại!"
"Là tỷ phu bắt." Tống Tân Đồng nói.
"Là tỷ phu a." Tiểu Bảo trong nháy mắt không vui sướng như vậy, ngữ điệu thấp đến không biết bao nhiêu: "Tỷ phu lợi hại."
"Tỷ, đây là cái gì?" Đại Bảo nhìn bên người Tống Tân Đồng còn đặt một cái ống trúc, hiếu kỳ chạy tới, nhìn vào bên trong: "Bên trong là con cua?"
"Là con cua." Tống Tân Đồng lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho hai cậu: "Sao chạy ra mồ hôi nhiều như vậy, mau ngồi xuống nghỉ một chút."
Cẩu Đản Nhi dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó đã muốn cởi quần áo.
Tống Tân Đồng mắt sắc nhìn thấy, vội ngăn hắn lại: "Cẩu Đản Nhi đừng cởi, ở đây gió lớn, ngươi chờ chút nữa liền mát mẻ, cởi ra dễ nhiễm phong hàn."
"Vậy ta không cởi." Cẩu Đản Nhi nghe lời càng làm quần áo đóng trở lại, đi tới bên người Đại Bảo:"Thật nhiều con cua, Tân Đồng tỷ tỷ ngươi bắt?"
Tống Tân Đồng nhìn Lục Vân Khai giả thâm trầm không nói lời nào, gật đầu cười: "Đúng vậy."
"Oa, Tân Đồng tỷ tỷ ngươi rất lợi hại, ngươi cũng không sợ nó kẹp lấy tay ngươi." Vẻ mặt Cẩu Đản Nhi mang biểu tình nghĩ mà sợ: "Ta mấy ngày trước đi dòng suối nhỏ trong thôn bắt, liền bị kẹp lấy, đau quá, đều chảy máu."
"Ngươi không cần bắt lấy cái càng của tụi nó thì sẽ không bị kẹp, phải bắt vỏ tụi nó từ phía sau, như vậy mới không dễ bị kẹp." Tống Tân Đồng dùng ngón cái cùng ngón trỏ tạo tư thế: "Như vậy, các ngươi có muốn thử một lần hay không?"
"Dạ." Cẩu Đản Nhi luôn luôn rất can, tức thì liền chạy tới hạ du con lạch đi bắt cua, mấy người hầu bên cạnh cũng vội vàng đi theo.
"Cẩn thận một chút." Tống Tân Đồng nhắc nhở một câu, sau đó lại nhìn về phía Đại Nha: "Ở trong đó cũng có trúc, làm cho bọn hắn mỗi người một cái ống trúc."
Đại Nha lập tức ứng hạ: "Dạ."
Cẩu Đản Nhi bọn họ đều là mấy con khỉ nhỏ đã lăn lộn trong suối nhiều năm, không bao lâu đã nghe bọn hắn hô: "Bắt được một con, thật lớn."
"Ôi, dám chạy, xem ta không bắt được ngươi!"
...
Cặp song sinh nhìn Cẩu Đản Nhi bọn họ chơi đến cao hứng bừng bừng thấy rõ, mắt hai cậu chờ đợi vô cùng, nhưng tỷ cùng tỷ phu đều ở đây, hơn nữa tỷ không để cho hai cậu nghịch nước, hai cậu không dám đi.
Cặp song sinh quay đầu nhìn Tống Tân Đồng, bộ dạng muốn đi mà không dám nói, thật là cực đáng yêu.
"Muốn đi?" Tống Tân Đồng hỏi.
Đại Bảo thoáng nhìn Tống Tân Đồng một cái, chần chừ một chút sau đó gật gật đầu.
Tống Tân Đồng lại hỏi Tiểu Bảo: "Đệ thì?"
Tiểu Bảo cũng gật gật đầu: "Tỷ, chúng ta chỉ đi chơi một lúc, một lúc là được."
Tống Tân Đồng vờ khó xử nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu: "Vậy đi chơi một hồi, chờ chúng ta về nhà phải đi cùng."
"Dạ." Tiểu Bảo cao hứng đến nhảy bật lên, Đại Bảo thì ổn trọng một chút cũng là mím môi cười trộm.
"Đi đi, nhưng cẩn thận một chút, đừng làm ướt quần áo." Tống Tân Đồng thay hai cậu vén ống quần quá gối, dặn dò: "Cẩn thận chớ bị kẹp lấy."
"Ân." Cặp song sinh ứng hạ sau đó liền không thể chờ được mà chạy vào con lạch nhỏ phía trước, gia nhập đại quân bắt cua.
Rất nhanh, tiếng cười vui thích lanh lảnh của mấy hài đồng truyền khắp chốn sơn dã, theo tiếng gió bay về phương xa.
Chương 207: Đụng tường tự sát
Sau giờ ngọ, tiếng ve cao thấp phập phồng làm lòng người nóng nảy.
Tống Tân Đồng bị tiếng ve kêu làm cho thật sự là ngủ không được, chỉ có thể từ trên giường bò dậy, mặc đơn bạc đi qua đi lại trong phòng, ve trên hậu sơn thật sự là quá phiền, thật muốn dùng một đuốc đốt hết tụi nó.
Đương nhiên, cũng chỉ có thể nghĩ một chút.
Thực sự ngủ không được, Tống Tân Đồng bất đắc dĩ đi ra gian phòng ngoài, đi qua sân tới gian phòng cặp song sinh nghỉ ngơi, buổi sáng ở trong con lạch chơi nửa ngày, bây giờ mệt đến ngáy khò khò.
Tư thế ngủ của Tiểu Bảo không tốt lắm, nằm ngang ở giữa giường, đem Đại Bảo chen tới trong góc, có đôi khi còn có thể luyện tán thủ trong mộng, trước đây khi nàng mang theo cặp song sinh ngủ trong nhà cỏ thì thường xuyên bị đá tỉnh.
Ai, thực sự là ủy khuất Đại Bảo, cũng không biết bây giờ có thể còn đá người hay không.
Tống Tân Đồng đem thân thể Tiểu Bảo dịch sang hướng khác, lại cầm cái vỏ chăn mỏng đắp lên bụng hai cậu để tránh bị cảm, làm tất cả thỏa đáng sau đó mới đi nhà giữa, đem chữ to bị gió thổi rớt trên mặt đất nhặt lên, đặt trên bàn, lại dùng cái chặn giấy đè lên, lúc này mới lặng yên không tiếng động lui ra.
Đi vào phòng bếp, đem ấm nước rót đầy nước, sau đó mới ngồi trên ghế đẩu đun nước sôi.
Vừa mới đốt lửa, Dương Tiểu Nguyệt liền vội vội vang vàng chạy vào, thở hồng hộc nói: "Cô nương, đã xảy ra chuyện."
"Đã xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?" Tống Tân Đồng cọ cái thoáng đứng lên.
Dương Tiểu Nguyệt bình ổn khí tức sau đó nói: "Tống gia chuyển nhiều khoai lang đến xưởng chúng ta nhất định phải bán cho xưởng chúng ta."
Tống Tân Đồng ngốc một chút, rất nhanh nghĩ đến lúc trước nàng thả lời nói không khoai lang của Trương Thúy Hoa, Diệp Quế Hoa mấy hộ lắm mồm, nghĩ đến chắc là Trương bà tử bọn họ nhớ muốn dùng bạc, chạy đến xưởng nghĩ muốn bán khoai lang, kết quả bị ngăn.
Tống Tân Đồng lại ngồi trở xuống, tiếp tục đun nước, không để ý nói: "Nói không thu liền không thu, ngươi để Tạ Nghĩa bọn họ trực tiếp đuổi đi là được."
Dương Tiểu Nguyệt nói: "Tạ Nghĩa bọn họ đã làm theo, nhưng Trương bà tử vừa khóc lại náo, còn muốn đâm tường tự sát, người trong thôn đều vây quanh qua đó, Vạn thôn trưởng bên kia cũng qua."
"Đây là muốn bức ta?" Tống Tân Đồng cười lạnh, sớm biết phải cầu đến trên đầu nàng, hà tất tạo nhiều nghiệt như vậy.
Dương Tiểu Nguyệt: "Cô nương, Thu lão thái thái để nô tỳ về hỏi ngài một chút làm sao bây giờ, vẫn không thu như cũ hay là thế nào, để người lấy cái chương trình."
Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, làm cho Thu bà bà cũng phải nói như thế, vậy hơn nửa là bởi thôn trưởng lên tiếng, Vạn thôn trưởng nhưng thật thú vị, ông ta cũng sợ dính phải thị phi, còn muốn lôi kéo nàng đi vào, xem ra bao nhiêu bạc ấy thật sự là tốn không rồi!
"Đi, đi xem một chút." Tống Tân Đồng đem tạp dề ném lên án, cấp tốc tới xưởng, chờ khi nàng đến xưởng liền nhìn thấy bên bờ sông đứng không ít người, bên trong có tiếng khóc long trời lở đất của Trương bà tử truyền đến.
"Mạng của ta thật khổ nha, tại sao có thể như vậy a, đã không nhận bà ruột còn được, sao ngay cả khoai lang nhà ta cũng không thu nha, ô ô ô ..." Tiếng khóc một tiếng lại một tiếng chồng lên, vang vọng khắp xưởng: "Ta còn sống làm gì a? Còn không bằng đi chết đi..."
"Ai ai ai, mau đỡ nàng."
"Trương bà tử ngươi đừng xúc động, chết tử tế không bằng sống."
"Tâm Tống gia nha đầu kia cũng quá độc ác, cho dù đoạn tuyệt quan hệ, chỗ quê nhà cũng nên giúp đỡ hỗ trợ, không phải là thu khoai lang sao? Không thu thì thế nào, xưởng các ngươi dù sao cũng phải thu khoai lang về."
"Chính là a, chính là a, các ngươi như vậy rất quá đáng!"
"Các ngươi còn để cho chúng ta trồng nhiều khoai lang như vậy, nếu như sau này chúng ta hơi có không được nói gì chọc nha đầu Tống gia mất hứng, vậy nàng cũng không thu của chúng ta? Vậy chúng ta chẳng phải là thiệt chết, tìm người giải oan cũng không có chỗ đi!"
"Cũng không đúng sao, chúng ta đâu còn dám trồng cái gì khoai lang a?"
Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, những người này cũng thật ngại đến hoảng, trời nóng bức không ở nhà hảo hảo đợi, còn phải chạy đến đây phơi nắng.
Lúc này, không biết là ai hô một tiếng: "Tống gia nhan đầu tới, Trương bà tử ngươi cầu xin nàng, nói không chừng nàng liền tha thứ ngươi, liền thu khoai lang nhà ngươi."
Mọi người vừa nghe, lập tức quay đầu lại nhìn về phía Tống Tân Đồng, còn phi thường phối hợp chừa ra một con đường.
Tống Tân Đồng xì một tiếng, bước vào giữa đám người, Vạn thôn trưởng, Thu bà bà bọn họ đều đứng ở bên này.
"Tân Đồng, ngươi đã đến rồi." Thu bà bà kéo Tống Tân Đồng tới chỗ râm mát đứng, dăm ba câu đem tình huống hiện tại nói một lần, sau đó lại chỉ vào mấy phụ nhân nói: "Mấy người này vẫn ở đây châm ngòi thổi gió, bắt nạt lão bà tử ta mắt mờ phải không? Ta nhổ, ta nói cho các ngươi biết, ánh mắt ta rất sáng!"
"Thu bà bà, ngươi đừng kích động." Tống Tân Đồng nhìn hai sọt khoai lang trên mặt đất, còn có Trương bà tử ngồi dưới đất, sắc mặt bà ta bẩn thỉu, nước mắt nước mũi lẫn thành một đống, trừ cái này ra thì không có thấy dấu vết đụng tường gì a.
"Không phải gọi ta đến xem tiết mục đụng tường sao? Sao còn chưa đụng? Nếu hôm nay ngươi đụng mà chết, ngươi có bao nhiêu khoai lang ta đều muốn!" Tống Tân Đồng mắt lạnh lăng lăng nhìn Trương bà tử: "Ngươi nhớ kỹ, lần này tốt nhất dùng sức một chút!"
"Ngươi ..." Trương bà tử tức giận đến phát run: "Lương tâm của ngươi bị chó ăn à? Ngươi vậy mà để ta đi chết, ngươi không sợ thiên lôi sẽ đánh xuống sao? Ngươi không sợ sẽ gặp báo ứng?"
Tống Tân Đồng xuy cười một tiếng: "Bây giờ trái lại là ngươi gặp báo ứng, nhưng sao ta thấy ngươi một chút lòng ăn năn cũng không có?"
"Ngươi ..." Trương bà tử thẹn quá hóa giận lại mắng to lên: "Ta sao lại sinh ra cái sao chổi như vậy a, vốn đoạn tuyệt quan hệ cũng sẽ không bị khắc chết, không nghĩ đến còn sẽ như vậy... khắc chết lão già, bây giờ lại muốn khắc chết ta sao? Khắc đến Tống gia chúng ta không an bình, khắc Trường Viễn bị bắt, còn khắc Thúy Hoa ngã gãy xương, các ngươi sao độc ác vậy a!"
"Ông trời a, sao ngươi không mở mắt vậy a, bọn họ đều phải khắc chết lão Tống gia chúng ta, ngươi liền mở mắt, đem đánh chết các nàng ...ô ô ô." Trương bà tử nằm trên mặt đất lăn lộn khóc lóc om sòm: "Thôn trưởng a, ngươi cũng nghe đó, không phải lúc trước ta nhẫn tâm a, bọn họ là muốn ta chết a, tại sao lại có loại người hung ác như vậy a, sao chổi có nương sinh không có nương dạy, tiểu súc sinh, khắc đến làm lão Tống gia ta không an bình a..."
Sắc mặt Vạn thôn trưởng cực khó coi: "Ngươi đã đoạn tuyệt quan hệ, còn khắc ngươi cái gì a? Người ta và Thu bà tử bọn họ cũng thân thiết, sao không khắc người khác? Chỉ khắc cả nhà ngươi? Ngươi nói lời này quá không có đầu óc a!"
"Ô ô ô... sao ta biết a, bát tự bọn họ với chúng ta không hợp, khắc chết ta a..."
Thu bà bà đứng ra: "Ta nhỏ, Trương bà tử ngươi không sợ xấu hổ a, một đống tuổi còn nằm trên mặt đất, rất không sợ người khác biết ngươi giỏi tiết mục khóc lóc om sòm nhất à, có phải không? An cũng biết Trường Viễn nhà ngươi là gian lận bị bắt, Trương Thúy Hoa là bị người khác đá bay, ngươi còn dám ở chỗ này nói hươu nói vượn, lão nương xé miệng ngươi!"
Chương 208: Tức đến trợn trắng mắt
Thu bà bà thoáng cái liền vọt ra ngoài, thoáng cái liền vồ tới trên cái eo thùng nước của Trương bà tử, bắt tay liền chộp tới trên mặt Trương bà tử.
"A a a ...giết người, giết người, cứu mạng a!" Trương bà tử liều mạng giãy dụa thân thể béo ịch, huy động hai cánh tay chộp tới trên người Thu bà bà trên miệng còn không ngừng hô: "Ngươi bà nương chết tiệt, ta đánh chết ngươi, ta đánh chết ngươi!"
Vạn thôn trưởng nhìn tư thế hai người đánh vào một chỗ, tức giận đến râu run run: "Kéo các nàng lại cho ta kéo các nàng lại..."
Tống Tân Đồng cũng hướng về phía Đại Nha vừa mới chạy tới nói: "Mau che chở Thu bà bàm đừng để cho bà bị đánh trúng."
"..." Vạn thôn trưởng nhìn về phía Tống Tân Đồng, đây là can ngăn hay vẫn là qua đánh nhau a?"
Sau khi hai người bị kéo lại, trên mặt Trương bà tử có vết cào: "Ngươi lão bất tử, che chở toàn gia sao chổi này như thế, không biết còn tưởng rằng Tống Đại Sơn là ngươi sinh đấy!"
"Ta nhổ!" Thu bà bà phun một bãi nước bọt trên đất: "Chỉ có ngươi ác tâm như thế, không đem con ruột nhìn tới, nó vẫn chưa tới mười tuổi đã đem nó đuổi ra khỏi nhà, nếu không phải mấy lão bà tử chúng ta thấy không đành lòng, hắn sợ là đã sớm chết rồi."
"Ta không biết là đạo sĩ chó má gì, mười năm trước đó không khắc chết ngươi, trái lại sau đó khắc ngươi chết, cũng không biết là có phải Trương bà tử ngươi này đã làm ra chuyện gì nhận không ra người hay không, bị Đại Sơn phát hiện, nếu không sao có thể muốn chết muốn sống đem người đuổi đi!"
"Ngươi quản cái rắm a, chuyện nhà ta ngươi quản cái rắm a!" Trương bà tử chột dạ né tránh, sau đó vừa khóc vừa mắng mấy lời không khác trước đó lắm: "Ta sao lại sinh một đống sao chổi thế nha, các ngươi không sợ sẽ gặp báo ứng sao? Lão bà tử ta chính là nghĩ bán chút khoai lang mà thôi, ta có gì sai a? Thúy Hoa còn đang trong y quán không thể động đậy, liền xin các ngươi thương xót, thu khoai lang nhà ta đi ..."
Tống Tân Đồng xuy một tiếng, ngạnh không được lại đổi chiêu này phải không.
Mấy cụ ông tuổi tác lớn cầm gậy chỉ chỉ Tống Tân Đồng: "Tống gia nha đầu, ngươi làm việc không được làm quá tuyệt, ông trời đều nhìn đấy! Cho dù đoạn tuyệt quan hệ cũng là cùng một cái thôn, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, không được làm quá mức!"
Tống Tân Đồng ghét nhất là loại người đứng trên chỗ đạo đức cao cao đến chỉ vào người khác này, quản ngươi là ông già hay bà già, đừng trách nàng trở mặt, vừa muốn mở miệng nói chuyện, nhưng bị Thu bà bà lôi một chút.
Tống Tân Đồng hoài nghi nhìn về phía Thu bà bà, liền thấy bà nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu nàng đừng tìm mấy lão thái gia này náo, miễn cho cuối cùng làm cho khó coi.
Vạn thôn trưởng cũng ở bên cạnh nói: "Tân Đồng, ngươi cũng biết hôm qua Trương Thúy Hoa ngã gãy xương, bây giờ còn nằm trong y quán đâu, thôn chúng ta tuy không phải thôn cùng họ, nhưng tổ tông chúng ta là cùng nhau chạy nạn tới nơi này, quan hệ so với thôn cùng họ còn tốt hơn, trải qua mấy chục trên trăm năm khai chi tán diệp mới phát triển được lớn như vậy."
"Nhìn ở phân thượng cùng thôn, chúng ta cũng đều thối lui một bước, thu khoai lang này thế nào?" Vạn thôn trưởng dừng một chút lại nói: "Xưởng này của ngươi ở trong thôn chúng ta giúp mọi người nhiều việc như vậy, mọi người cũng cám ơn ngươi, cũng nguyện ý giúp đỡ ngươi, nếu như ngươi như vậy... sợ là lạnh tâm mọi người."
Tống Tân Đồng trầm mặt nhìn Vạn thôn trưởng, thực sự là đứng nói chuyện không đau thắt lưng: "Thôn trưởng, chính cái gọi là không quy củ không thành phạm vi, ta khởi công xưởng cũng đã định tốt quy củ các vị thúc thúc thẩm thẩm cũng đồng ý, chúng ta tuân quy củ làm việc, các người nói xem, đúng hay không?"
"Lúc trước Trương Thúy Hoa, Diệp Quế Hoa, còn có mấy phụ nhân mắng chúng ta mắng đến lợi hại như vậy, còn khuyến khích người khác không bán khoai lang cho chúng ta, chúng ta vì không để bọn họ ảnh hưởng mới chặt đứt quan hệ hợp tác! Xin chú ý, không phải ngay từ đầu chúng ta không thu khoai lang của bọn họ, mà là một phen việc làm của bọn họ thực sự quá lạnh tâm chúng ta, chúng ta mới quyết định không thu."
Tống Tân Đồng dừng một chút lại nói: "Lời này đã nói ra, há có đạo lý thu hồi."
"Thôn trưởng, nếu như các ngươi mở cửa làm ăn, người khác đắc tội ngươi, ngươi còn có thể mở rộng cửa lòng tiếp tục chiêu đãi bọn hắn? Bọn họ chạy tới cho một bạt tai rồi lại xoa thì liền tha thứ bọn họ? Nếu thật như vậy, sau này ta đắc tội các vị đại gia, đến lúc đó cũng đến cửa nhà ngươi khóc một vòng, nếu như không tha thứ, ta liền đem một đám người qua đây bắt các ngươi tha thứ!" Tống Tân Đồng nói xong lời này, sắc mặt Vạn thôn trưởng và mấy lão già kia đều trở nên rất khó coi.
Tống Tân Đồng quay đầu nhìn Trương bà tử ngồi trên mặt đất: "Ân oán của chúng ta với bọn họ cũng chẳng phải ngày một ngày hai, ngược dòng lại phải ngược dòng đến năm ấy khi cha ta mười tuổi, gieo nhân gì, được quá nấy, muốn trách thì trách lúc trước Trương Thúy Hoa không ngăn được mồm!"
"Ta không biết có phải là các ngươi thấy ta không có cầm gậy gộc đuổi theo đánh mắng các ngươi hay là thế nào, có phải là các ngươi đều cảm thấy tính tình ta rất tốt? Cho là lời nói lúc trước của ta là đang nói giỡn?" Tống Tân Đồng nhìn mấy phụ nhân đã nói là không thu khoai lang lúc trước: "Ta không đánh người không đánh chửi người, là bởi vì hàm dưỡng ta tốt, không giống như các ngươi miệng dơ như vậy!"
"Ta nói không thu sẽ không thu, các ngươi cũng chơ đứng nói chuyện không đau thắt lưng!" Tống Tân Đồng lạnh lùng quét mọi người một vòng: "Mấy kẻ khác cũng được tiện nghi còn khoe mẽ, các ngươi không muốn bán khoai lang cho ta liền không bán, ta còn có thể đi chỗ khác mua, mà các ngươi, nếu như ta không mua, các ngươi ngay cả một văn tiền cũng không kiếm được!"
"Hôm ta nói liền để ở đây, mọi người có cái gì bất mãn có thể nói, ta chăm chú lắng nghe!" Tống Tân Đồng kéo ghế qua đây ngồi xuống, rất có tư thế nói với các nàng tới trời tối.
Người ở chỗ này qua đây thật ra là vì xem náo nhiệt, nhưng bây giờ trận náo nhiệt này muốn đem mười mấy lượng bạc thu nhập sau này của các nàng xem đến không có, các nàng liền không muốn lại xem, rất nhanh liền giải tán ngay lập tức!
Mấy lão già chống gậy giậm chân, tức giận đến trợn trắng mắt, chỉ vào mũi Tống Tân Đồng nói: "Ngươi đừng quá càn rỡ!"
"Ta càn rỡ còn ở phía sau đâu, cũng không biết mấy vị lão nhân gia có thể còn nhìn thấy hay không." Tống Tân Đồng hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Trương bà tử còn ngồi ngây ngốc dưới đất: "Đại Nha, lôi bà ta ra, làm ngại mắt ta!"
"Dạ." Đại Nha rất nhẹ nhàng kẹp Trương bà tử dưới nách, dễ dàng đi ra ngoài xưởng, ném lên bụi cỏ ven đường, sau đó dễ dàng chuyển hai sọt khoai lang ra: "Còn dám tới cửa, đánh chết ngươi đó!"
Vạn thôn trưởng nhìn mấy lão nhân đức cao vọng trọng cũng bị Tống Tân Đồng tức chạy, sắc mặt rất không dễ nhìn: "Nha đầu Tống gia, bọn họ thế nhưng là lão nhân trong thôn, đức cao vọng trọng nhất, ngươi chọc giận bọn họ, nếu bọn họ ngáng chân ngươi, xưởng này của ngươi sợ là không dễ làm!"
"Đúng vậy, Tân Đồng." Thu bà bà cũng nói: "Ta vừa nãy kéo ngươi cũng là ý này bọn họ nếu thật làm như vậy, trong thôn sợ là không có mấy nhà nguyện ý giúp ngươi làm việc."
[Trong chương này bản thân editor có nhiều bức xúc với vài nhân vật nên sẽ có ảnh hưởng đến xưng hô của nữ chính nhé, mọi người đừng ném gạch đá cho nữ chính nha TT^TT]
☆, thứ hai trăm lẻ chín chương trong lòng đều biết
"Không muốn thì thôi, ta dùng tiền mua người về làm việc còn tiết kiệm được tiền công." Tống Tân Đồng căn bản không bị uy hiếp: "Lại nói, lợi ích bày ngay trước mặt, những người trong thôn này thực sự không tiếc? Chỉ bán khoai lang cho ta thôi một năm đã kiếm được nhiều hơn so với hai, ba năm trước đây, không ai là đồ ngốc, không có người sẽ không cần lợi ích khả quan như thế."
Thu bà bà giật mình, suy nghĩ một chút cũng phải.
Vạn thôn trưởng thở dài một hơi: "Chỉ là... ai, trong lòng ngươi đều biết là được." Nói rồi hắn cũng cáo từ rời đi.
Chờ thôn trưởng đi rồi, người làm giúp ở xưởng cũng vào xưởng làm việc, Dương Tiểu Nguyệt lúc này mới vỗ ngực nói: "Qúa dọa người, người kia sẽ không lại đến náo loạn đi?"
Dương Tiểu Nguyệt vẫn ở trong đại thành đại phủ mà lớn, mặc dù các bà tử trong viện cũng nhiều lần có tranh chấp, nhưng xa xa không hung hãn như vầy, lần đầu tiền nhìn thấy thật đúng là bị dọa.
Không nói Dương Tiểu Nguyệt, chính là Tống Tân Đồng lần đầu tiên thấy Trương bà tử náo lăn lộn khóc lóc om sòm cũng bị dọa, lần đầu tiên biết thì ra còn có người ngang ngược vô lý như thế, bà ta có thể vẫn khóc mà còn có thể nói ra nhiều lời dơ bẩn như vậy, thật là trâu bò.
Tống Tân Đồng ngồi trên ghế, thở dài một hơi: "Bên này không có gì, Tiểu Nguyệt ngươi về trước tìm nương ngươi."
"Ân." Chờ Dương Tiểu Nguyệt đi rồi, Tống Tân Đồng nhìn về phía Thu bà bà: "Trên người Thu bà bà ngươi có bị thương hay không, có muốn mời đại phu qua đây xem một chút hay không?"
"Không có việc gì, ngược lại là Trương bà tử, bị ta cào cho." Thu bà bà đi tới bờ sông rửa tay, sau đó lại đi trở về, ngồi lên ghế tre bên cạnh: "Trương bà tử này thật là càng sống càng không ra gì, lúc còn trẻ trừ keo kiệt ham món hời nhỏ cũng không đáng ghét như thế, hiện tại, quả thực như thay đổi thành một người khác vậy."
Tống Tân Đồng nhìn nhìn mặt sông nơi ánh mặt trời chiếu xuống phiếm lấp lánh quang mang, không nói chuyện.
"Phải nói lúc cha ngươi còn nhỏ, Trương bà tử đối với cha ngươi còn rất tốt, thế nào đột nhiên thoáng cái sẽ không tốt đâu? Nếu không phải Đại Sơn là chúng ta tử nhỏ nhìn thấy lớn lên, còn tưởng rằng là nửa đường đổi đứa nhỏ đâu." Thu bà bà vỗ vỗ bùn trên ống quần: "Trương bà tử như vậy, sớm muộn sẽ gặp báo ứng."
Nghe xong lời này, đáy lòng Tống Tân Đồng tràn đầy nghi hoặc, trước tốt, sau đó sẽ không tốt? Nói cái gì khắc thân, mười năm trước không thể, sau này lại khắc, đạo lý chó má gì vậy!
"Cái đạo sĩ kia từ đâu tới đây?" Tống Tân Đồng hỏi.
"Không biết a." Thu bà bà nghĩ nghĩ: "Dù sao là Tống gia lão đầu ----- cũng chính là sau khi cha của cha ngươi chết, còn chưa qua thất tuần đi? Cái đạo sĩ kia liền chạy tới thôn, nhìn cha ngươi liền nói hắn khắc lục thân."
"Ai, Trương bà tử thật đúng là hạ được ngoan tâm." Thu bà bà lắc lắc đầu: "Nếu không phải là lúc trước nhiều người thấy Trương bà tử sinh ra cha ngươi như vậy, ta còn thật cảm thấy cha ngươi là nhặt về."
"Ngươi và Đại Bảo, Tiểu Bảo đều lớn lên coi được hơn, cha nương ngươi cũng lớn lên coi được, tuy toàn gia Trương bà tử cũng lớn lên không tệ lắm, nhưng không có coi được như cha ngươi bọn họ." Thu bà bà cười cười: "Chắc là người coi được của Tống gia đều đến nhà các ngươi rồi."
Đáy lòng Tống Tân Đồng thoáng qua nghi hoặc: "Cha và Trương bà tử bọn họ nhìn không giống?"
"Không sao giống." Thu bà bà nói: "Trái lại mắt thì giống, đều là mắt hai mí, mắt hai mí coi được."
"..." Người trong cả thiên hạ mắt hai mí nhiều như thế, cái này cũng có thể giống? Tống Tân Đồng cũng say rồi.
Thu bà bà nói: "Ta nghe mấy tẩu tử rửa khoai lang nói Trương Thúy Hoa hình như là ngã gãy xương trên lưng, bây giờ còn nằm trong y quán đâu, cũng không biết có thể sống sót hay không."
Ngã gãy xương sườn? Tống Tân Đồng chậc một tiếng, nếu không bị xuất huyết trong thì nằm mấy tháng hẳn là cũng tốt rồi.
Thu bà bà lại tiếp tục nói: "Chiều hôm qua, Tống Đại Giang liền vội vội vàng vàng đi đưa tin cho Tống Trường Qúy, không ở trong thôn, nếu như hắn ở, Trương bà tử hôm nay đoán chừng còn không được náo một trận này, dự đoán cũng là vì bạc náo."
Tống Tân Đồng mấp máy môi: "Thu bà bà cũng cảm thấy ta quá không thông tình lý?
"Không có." Thu bà bà lập tức phủ nhận: "Ta cảm thấy ngươi nói đúng, lúc trước náo sao không nghĩ đến hôm nay, nàng nghĩ đến bán thì tới bán à? Đâu có đạo lý này a, không cái gì... quy củ?"
"Không quy củ không thành phạm vi."
"Đúng." Thu bà bà gật đầu: "Đừng nói xưởng, nhà ai cũng có chút quy củ, ai trái nhất định trọng phạt, bọn họ lúc trước chỉ biết cho mồm thống khoái, bây giờ đừng ở đằng kia khóc!"
"Cảm ơn Thu bà bà." Tống Tân Đồng cười cười, "Thu bà bà ngươi đối với ta tốt nhất."
Thu bà bà bị lời này phủng đến đặc biệt cao hứng: "Ta đâu phải người đối với ngươi tốt nhất nha, Lục tú tài mới là người đối với ngươi tốt nhất."
Tống Tân Đồng xấu hổ cười cười, sau đó cấp tốc nói sang chuyện khác: "Thu bà bà, gần đây khoai lang thế nào? Hiện tại có phải khoai lang đều hỏng rồi?"
"Cũng không là, có tồn tốt còn chưa hư." Thu bà bà vẻ mặt đau lòng nói: "Đại Nghĩa bọn họ lúc cân cũng không có chú ý tới thật xấu, có không ít khoai lang bên trên cũng có chỗ hư hỏng, thực sự là thua thiệt, tổn thất không ít tiền bạc của ngươi."
"Không có bao nhiêu, Đại Nghĩa ca cũng nói qua với ta." Tống Tân Đồng dừng một chút, lại nói: "Hắn còn nói phụ cận thị trấn cũng đã thu không sai biệt lắm, tính lại đi tới chỗ xa một chút."
"Xa một chút không nhất định sẽ trồng khoai lang, cho dù trồng cũng ít." Thu bà bà nhìn khoai lang phơi trên mặt đất, sau đó nói: "Tân Đồng, nếu như thực sự không có liền ngừng một khoảng thời gian, đợi đến tháng chín tháng mười, khoai lang trong thôn chúng ta cũng có thể đào."
"Khó mà làm được, ta và Giang công tử đã ký hiệp nghị, nếu là không thể cấp, chúng ta còn phải bồi bạc." Tống Tân Đồng nói.
Thu bà bà lập tức mở to hai mắt nhìn, mấp máy môi bất mãn nói: "A? Còn có như vậy a? Giang công tử không phải là bằng hữu Lục tú tài sao? Hắn còn muốn các ngươi bồi bạc?"
"Thu bà bà, ngươi phải biết ở thương nói thương, đâu có cái quan hệ bằng hữu cá nhân gì đáng nói?" Tống Tân Đồng nói.
"Vậy cũng không có khoai lang, các ngươi còn lấy cái gì làm miến?" Thu bà bà nói.
"Chỉ chờ lần sau khi Giang công tử tới, chúng ta nói với hắn một câu, để hắn ở Lĩnh Nam thành bên kia xem có khoai lang hay không, có thì liền đưa qua đây cho chúng ta, nếu thực sự không có, cũng chỉ có thể ấn hiệp nghị làm việc." Tống Tân Đồng than một tiếng: "Chỉ hi vọng lần này Đại Nghĩa ca đi bên kia có thể thu nhiều một chút, nếu không mười vạn cân khoai lang còn lại cũng chỉ có thể chống đỡ đến cuối tháng sáu."
"Vậy để cho bọn họ đi xem xem, cẩn thận nhìn nhìn, đừng để thiếu." Thu bà tử thương tiếc nhìn Tống Tân Đồng: "Ai, không nghĩ đến làm ăn còn có nhiều chú ý như vậy, ta còn tưởng rằng liền cho bọn hắn dễ tính."
"Đều định xong quy củ rồi, nếu như bọn họ đột nhiên không cần hàng của chúng ta, bọn họ cũng phải bồi bạc cho chúng ta." Tống Tân Đồng đơn giản lại nói mấy câu chuyện ký hợp đồng, sau khi Thu bà bà nghe kinh ngạc đến không khép miệng được.
"Không nghĩ đến phức tạp đến thế, ta thấy thẩm ngươi bọn họ bán thức ăn, hình như một chút cũng không phiền phức đâu." Thu bà bà dừng một chút lại nói: "Cũng phải thiệt là Tân Đồng ngươi, nếu như đổi lại những người khác nói không chừng liền mấy hiệp nghị này lừa cho."
Tống Tân Đồng cười cười: "Vậy Thu bà bà về nhà làm Tạ thẩm bọn họ cũng đừng tùy ý ký hiệp nghị, có mấy người xấu liền sẽ thiết trí cạm bẫy ở bên trong, hơi không chú ý liền rớt vào hố."
Thu bà bà gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng, vậy lát nữa ta trở lại liền nói với bọn họ đi."
Chương 210: Mặc quần áo rửa tay làm canh.
Nói với Thu bà bà xong, mặt trời chiều đã về tây, ánh chiều tà rải trên mặt sông, tựa như gấm vóc phiêu đãng, cực kỳ đẹp.
Tống Tân Đồng cùng Đại Nha chậm rãi đi về nhà, dọc theo đường đi gặp phải không ít con vịt từ trong ruộng chui ra, oa oa kêu to, lạch bạch hướng về nhà chúng nó mà đi.
"Cô nương, có muốn ban đêm nô tỳ đi đánh cái bà tử kia một trận không?" Đại Nha hỏi.
"A?" Tống Tân Đồng quay đầu lại nhìn Đại Nha, không nghĩ đến Đại Nha lúc trước vẫn không hé răng bây giờ lại đề nghị như vậy: "Lúc ở xưởng ngươi vẫn mưu tính trước?"
Đại Nha ngại ngùng cười cười: "Cô nương, nô tỳ không ngốc, đương nhiên biết không thể lưu lại nhược điểm. Ta đã tìm hiểu qua, hai ngày nay Tống gia chỉ có Trương bà tử, Tống Thanh Tú cùng với tôn tức của bà ta ở nhà, không có người nào."
"Quên đi, đi nhà bà ta làm cái gì, tìm xui à? Đừng đi lây dính khí mốc!" Tống Tân Đồng dặn dò xong, liền tiếp tục hướng về nhà đi đến, vừa mới đi được vài bước, rất xa đã nhìn thấy Lục Vân Khai một thân bạch y đứng bên cạnh cầu đá, tựa hồ là đi ngoài tìm mình.
Đáy lòng Tống Tân Đồng nhảy nhót chạy tới.
Lục Vân Khai nói: "Cẩn thận, đừng chạy."
"Không chạy đâu." Tống Tân Đồng kéo tay Lục Vân Khai: "Lại nói, nếu như ta ngã, chẳng lẽ chàng không đỡ ta?"
"Vậy cũng phải cẩn thận."
"Được rồi." Tống Tân Đồng kéo Lục Vân Khai hướng về nhà đi hai bước, đột nhiên nghĩ đến Đại Nha còn ở sau người đâu, quay đầu lại cười phất phất tay với nàng: "Đại Nha, ngươi mau về nhà một chút đi, Vương thẩm hẳn đã làm xong cơm tối rồi."
"Nga." Đại Nha nhìn cô nương cùng cô gia bộ dáng thân mật, cảm thấy cô nương thật dũng cảm, toàn bộ Đại Chu triều dự đoán đều tìm không được nữ tử như cô nương đi."
"Không phải chàng ở nhà đọc sách sao? Nghĩ như thế nào lại đi ra đón ta?" Tống Tân Đồng vô cùng thân thiết hỏi.
Lục Vân Khai đạm giọng trả lời: "Trời sắp tối rồi."
Trời sắp tối rồi, cho nên mới tìm nàng .
Tống Tân Đồng câu môi cười cười: "Buổi chiều Trương bà tử đến xưởng náo một vòng, lại xử lý một chút chuyện nữa cho nên lại đình lại một chút thời gian."
"Bà ta náo cái gì?" Lục Vân Khai cau mày hỏi.
"Vài ngày trước, không phải ta thả lời nói không thu khoai lang mấy hộ bọn họ sao? Bây giờ bọn họ muốn lấy khoai lang ép bán cho ta, còn tìm lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn qua đây, nghĩ áp chế ta, nhưng ta không mua sổ sách." Tống Tân Đồng nói đơn giản một chút: "Ta cảm thấy lời của Trương bà tử trước sau cực kỳ mâu thuẫn."
Lục Vân Khai hỏi: "Lời thế nào?"
"Ta là nghe Thu bà bà nói, trước khi cha ta mười tuổi, Trương bà tử đối với cha ta còn rất tốt, nhưng sau khi cha của ông qua đời không bao lâu, Trương bà tử liền trở nên cực kỳ cừu thị cha ta, còn đem cha ta đuổi ra khỏi nhà."
Tống Tân Đồng dừng một chút, tiếp tục nói: "Trong lời nói của Trương bà tử ra ngoài đều là khắc thân gì đó, nhưng cụ thể khắc chỗ nào cũng không nói nên lời, hơn nữa ta từ chỗ mỗi lần bà ta nhắc tới cha ta đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, một chút thân tình cũng không có."
"Theo lý thuyết, bà ta nuôi cha ta gần mười năm, hơn nữa ngay từ đầu còn là đau tiếc, lại nói thế nào cũng mẹ con tình thâm, cũng sẽ không chỉ bằng vào lời của một đạo sĩ vân du tứ phương liền thoáng cái thay đổi, huống chi trước đây cha ta cũng không khắc đến bọn họ."
"Hơn nữa Thu bà bà nói người một nhà chúng ta đều lớn lên đẹp hơn một nhà Trương bà tử." Tống Tân Đồng đem nghi hoặc ở đáy lòng cùng phỏng đoán nói ra: "Chàng nói có thể cha ta không phải con ruột Trương bà tử hay không?"
Lục Vân Khai mím môi suy tư, Lục gia bọn họ từ khi dời tới Đào Hoa thôn đến nay rất ít qua lại cùng người trong thôn, cho nên cũng không biết rõ chuyện trước kia, hắn cũng nói được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
"Nhưng Thu bà bà lại nói Trương bà tử thấy Trương bà tử sinh ta ra, cũng là nhìn cha ta mỗi ngày một bộ dáng lớn lên." Tống Tân Đồng cực kỳ không nghĩ ra.
Lục Vân Khai gật gật đầu: "Chân tướng thế nào, chỉ có để Trương bà tử tự mình nói ra."
"Chàng có biện pháp?" Tống Tân Đồng nghiêng đầu hỏi Lục Vân Khai.
Lục Vân Khai gật đầu: "Việc này giao cho ta làm, có tin tức liền nói với nàng."
"Tốt lắm." Tống Tân Đồng bước nhanh đi hai bước, dừng dưới một cây đào lông ven đường đá xanh phía trước, nhìn trên cây đã có trái cây nhỏ xanh chát: "Chàng mau một chút, đừng để cho nương chờ sốt ruột."
Lục Vân Khai nhìn thê tử đứng dưới cây đào, cạn cười khanh khách nhìn nàng, một thân quần áo sắc vàng nhạt làm cho nàng càng xinh đẹp, đáy lòng khẽ nhúc nhích, rất nhanh đuổi tới.
Hai người tay trong tay về đến trong nhà, bên trong phòng đã có khói bếp củi lửa.
"Nương, chúng ta đã về, con tới giúp người." Tống Tân Đồng đi vào phòng bếp, cao giọng nói.
Lục mẫu cười cười, khoát tay áo, ra dấu tay nói: "Đã làm xong rồi, các ngươi mau rửa tay một chút chuẩn bị ăn cơm."
Lục Vân Khai lấy chậu múc nước trong đặt lên trên cái giá ngoài phòng bếp: "Đến rửa tay."
"Ân." Tống Tân Đồng đem xà bông thơm cầm qua đây, chà trên tay, lại lau hai tay cho Lục Vân Khai: "Ta thấy nương hầm canh xương lớn, chàng rửa sạch một chút đợi lát nữa để cầm lấy gặm."
"Không nhã nhặn." Lục Vân Khai ăn cơm luôn luôn động tác nhã nhặn, nho nhã đến đẹp mắt, chưa từng cầm lấy xương to mà gặm.
"Ăn như vậy mới thơm." Tống Tân Đồng nói xong lại hô về phía cặp song sinh còn náo đùa trong phòng: "Đại Bảo, Tiểu Bảo, mau một chút ra rửa tay, thẩm làm cua chiên cho mấy đứa."
"Tới đây." Cặp song sinh cao giọng đáp ứng, sau đó một trước một sau chạy ra, chờ lúc chạy đến trước mặt hai người, lập tức đứng thẳng thân thể: "Tỷ phu còn muốn tỷ giúp đỡ rửa tay?"
Tiểu Bảo theo sát lại lầm bầm một câu:"Tỷ phu cũng là tiểu hài tử?"
Tống Tân Đồng phì một tiếng cười rộ lên, nhìn Lục Vân Khai rất không biểu tình:"Hỏi chàng đó, sao không nói?"
Lục Vân Khai nhìn thê tử biểu tình xem kịch vui, bất đắc dĩ lại sủng nịch cười cười, sau đó nói với Tiểu Bảo: "Tỷ đệ đã gả cho ta, thay ta mặc quần áo rửa tay làm canh là chuyện thường."
"Vì sao a?" Tiểu Bảo bất mãn quyệt miệng:" Tỷ phu cưới tỷ, vì sao tỷ phu không mặc quần áo rửa tay làm canh cho tỷ?"
Đại Bảo cũng phối hợp gật đầu, cậu cũng muốn hỏi như vậy!
Tống Tân Đồng nghe cũng nhìn Lục Vân Khai, ánh mắt nói: Chàng trả lời cho tốt!
Lục Vân Khai hơi nhíu mày, cặp song sinh còn hài tử tốt bảo vệ tỷ, đáy lòng rất là vui mừng.
"Tỷ phu, ngươi nói a?" Tiểu Bảo là không sợ chuyện nhất, hiện tại nghiễm nhiên cũng không xem Lục Vân Khai là Lục phu tử sẽ đánh thước vào tay cậu.
"Hai đứa đừng ở chỗ này làm trò, rửa tay xong nhanh đi đi nhà chính chuẩn bị ăn cơm." Tống Tân Đồng vội vàng đem cặp song sinh gọi đi, chờ cặp song sinh đi rồi, nàng mới nói với Lục Vân Khai: "Chàng chớ để trong lòng, Đại Bảo hai đứa bọn nó cũng không có cái ý kia, bọn họ chỉ là quá dính ta."
Dừng một chút lại nói: "Hai đứa bọn nó có chút không biết đúng mực, tay quay đầu lại nói bọn nó một chút, chàng đừng tức giận với hai đứa."
"Sẽ không." Lục Vân Khai thật ra là suy nghĩ trả lời cặp song sinh, đang muốn giải thích với thê tử thì Lục mẫu từ trong phòng bếp đi ra, giục nói: "Ăn cơm."
Tống Tân Đồng không có chú ý tới Lục Vân Khai muốn mở miệng, cho nên nhìn thấy nội dung Lục mẫu ra dấu liền bước nhanh tới về phía nhà chính: "Tướng công, chàng cũng nhanh một chút."
Pen: Từ bây giờ mình sẽ đăng 10 chương riêng như vậy nhé, mọi người không cần cập nhật wattpad lại nữa, cảm ơn mọi người đã ủng hộ rất nhiều! (^_^)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top