Chương 2

04
Đó là vụ án đầu tiên không phải những vụ bắt trộm mà Mã Gia Kỳ xử lý sau khi trở thành cảnh sát.
Cho đến tận bây giờ, ký ức cũ đó đối với hắn vẫn như còn rất mới.

Thời điểm người đó ngồi trong xe cũng đã không còn dấu hiệu của sự sống, nhưng Mã Gia Kỳ vẫn không cam tâm, đem hắn tới bệnh viện.

Tử vong vĩnh viễn luôn long trọng và bi tráng, vô luận người chết là ai, cho dù kẻ đó đã từng tội ác tày trời.
Tử vong chính là như vậy, không phân biệt khả năng tha thứ với bất cứ trường hợp và thời gian nào.

Trong lúc ầm ĩ, hắn nhìn thấy một đứa trẻ, duy trì khoảng cách không quá xa mà đi theo bọn họ. Ban đầu, hắn chỉ cho rằng đó là một đứa trẻ ngây thơ hiếu kỳ với sinh mệnh đang mất đi mà thôi. Bởi vì không hiểu, cho nên, không cảm thấy tàn nhẫn cùng đáng sợ, sau đó hắn cảm thấy có chút kỳ quái, vì cái gì chính mình cũng không quá rõ ràng, có lẽ đứa nhỏ kia đối với cái chết quá mức tò mò, cũng có lẽ vì đứa trẻ kia đứng ở nơi đó, khiến hắn cảm thấy không giống người thường.
Mặc dù chuyện này thu hút một phần sự chú ý của hắn, nhưng không phải toàn bộ, hắn vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Người chết rồi.....chết rồi chính là chết rồi.....
Hắn chán nản dựa vào tường, nép vào một góc, thi thể không có người nhận, tạm đặt ở phòng bên cạnh.
Hắn vùi đầu hồi lâu để làm công tác tư tưởng, cuối cùng quyết định đứng dậy đối mặt, liếc mắt một cái, mà chính cái liếc mắt này, khiến hắn nhỡ kỹ sáu năm, thậm chí ngay cả khi bọn họ mất tích, đôi mắt kia trong trí nhớ của hắn ngược lại lại càng thêm rõ ràng.

Một đứa trẻ, đứng bên cạnh giường, vươn tay chạm vào mạch của người đó, xem thử hơi thở của hắn, tựa hồ có chút chưa chắc chắn, lại thử lại một lần nữa.
Đầu Mã Gia Kỳ ong lên một tiếng, một ý niệm đáng sợ tràn ngập trong đầu hắn.
Đứa trẻ đó đang xác nhận.....
Cỗ thi thể kia, đã chết thật hay chưa!

Cuối tuần tàu điện ngầm sẽ lâu hơn bình thường, vài phút chờ đợi dường như cũng khiến Lưu Diệu Văn vô cùng sốt ruột.
Ra khỏi ga, Lưu Diệu Văn cầm lấy di động.
Hắn mặt vô biểu tình, nhưng ngữ khí lại xen lẫn làm nũng cùng uỷ khuất: "Thầy, em muốn uống sữa~"
Nghiêm Hạo Tường vô tình cự tuyệt: "Tự mình mua!"

Lưu Diệu Văn cắm ống hút vào hộp, ngoan ngoãn ngồi một bên uống sữa. Ánh nắng từ cửa sổ lặng lẽ trải dưới chân hắn.
Nghiêm Hạo Tường cho các học sinh khác tự khởi động sau đó đi đến bên cửa sổ, thời điểm đi qua chỗ Lưu Diệu Văn, vươn tay vuốt mái tóc có chút rối của hắn, mang chút trách móc nói: "Lớn như vậy rồi, còn ngủ nướng, cũng tại anh trai em chiều em, đổi lại là anh...." Nghiêm Hạo Tường thuận thế ngồi ở một bên, giơ nắm tay lên.
Một ngụm sữa còn chưa nuốt xuống Lưu Diệu Văn ho nhẹ một tiếng, vươn ngón tay dài mảnh ra, đầu ngón tay khẽ đẩy vào mu bàn tay Nghiêm Hạo Tường, gấp rút muốn Nghiêm Hạo Tường bỏ nắm đấm xuống.
"Em, cái này cũng không đến mức ấy mà thầy, hôm nay, thực sự là ngoài ý muốn......"
"Oh, vậy ý của em là, hôm khác là giả?"
"......"
"Thầy, cái này, cái này không tốt lắm nha! Anh của em hôm nay làm gà xào cay cho em, cùng ăn trưa không?"
Nghe được lời này, Nghiêm Hạo Tường thoáng chút mất tự nhiên, nhưng lại không cự tuyệt.
Lưu Diệu Văn thấy có hi vọng: "Thầy, hôm nay thực sự không thể trách em, hàng xóm mới chuyển đến bên cạnh, mới sáng sớm đã đến gõ cửa, thầy không nhìn thấy cái người hàng xóm kia dáng dấp rất giống...." hắn nghĩ một chút, giống như là không nghĩ ra được từ ngữ hình dung phù hợp, hơi nhíu lông mày "Đúng, Yakuza, thầy biết đúng không, chính là đi đường, hắn vừa đi tới, em còn tưởng hắn định xách dao lên chém người á, kết quả lại là cảnh sát, thầy có thấy kỳ quái không? Sau đó lại còn có một bác sĩ, cười lên rất ôn nhu, nhưng mà lại cứ ôn nhu nhìn em, nhìn mãi, nhìn đến mức em còn tưởng là trước đây em đã làm việc gì trái với lương tâm rồi, nhược điểm nằm trong tay hắn, hắn đặc biệt dùng ánh mắt ý đồ muốn thức tỉnh kẻ mất ký ức là em. Sau đó, kỳ quái nhất chính là, anh của em! Luôn miệng nói là bạn bè, kết quả anh ấy liền đứng chặn ở cửa, không cho người ta đi vào! Trạng thái phòng ngự đó của anh em, thầy không nhìn thấy đâu, nếu không phải em lớn thế này rồi, em sẽ nghi ngờ hai người đó là bọn buôn người, anh em sợ bọn họ vào nhà bắt trẻ con á."

*Yakuza: Một tổ chức tội phạm (mafia) lớn ở Nhật Bản

Âm nhạc làm nóng người tiến vào phần điệp khúc.
Dưới điện thờ không có cầu nguyện, liệt hoả không hiểu đốt cháy, thần so với người còn dày vò hơn......

Lưu Diệu Văn quen biết Nghiêm Hạo Tường bao lâu rồi, bản thân hắn cũng sắp không nhớ rõ nữa, đáng nhắc tới nhất chính là, lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường, hắn liền khóc......... Sau đó mặc cho Nghiêm Hạo Tường có giải thích thế nào đi nữa, Đinh Trình Hâm vừa về nhà cũng không tin, Nghiêm Hạo Tường thực sự cái gì cũng không làm, chỉ hỏi một câu: "Em là em trai của cậu ấy?"

Nghiêm Hạo Tường cười lên rất đẹp, chỉ là hắn không hay cười. Thời điểm hắn không cười, trên người luôn mang một loại khí chất người sống chớ gần, trước kia Lưu Diệu Văn cứ gặp hắn liền tránh. Hắn cùng Lưu Diệu Văn nói chuyện Lưu Diệu Văn liền khóc. Khi đó cảnh tượng thường thấy nhất trong nhà chính là, Lưu Diệu Văn vừa khóc, Nghiêm Hạo Tường liền lập tức giơ hai tay đầu hàng, đối với Đinh Trình Hâm lặp đi lặp lại thề rằng mình cái gì cũng không làm, chỉ là cùng nó nói chuyện bình thường thôi.......

Trong mắt hắn dường như có thứ gì đó lưu chuyển, nhưng ngữ khí lại vẫn bình tĩnh như cũ, "Cảnh sát? Bác sĩ?" Nghiêm Hạo Tường gật gật đầu, hắn trầm mặc một lát, sau đó nói: "Lâu rồi không ăn đồ ăn anh em làm, nói với anh của em, tối nay anh muốn tới ăn chực!"

Lưu Diệu Văn mở to hai mắt, nhìn lại hộp cơm để bên cạnh mình: "Lâu rồi không ăn đồ ăn anh em làm? Vậy cơm trưa của em mỗi ngày đều là cho....." nhận được ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường, dục vọng cầu sinh của Lưu Diệu Văn bộc phát mãnh liệt, nghiến răng nghiến lợi nói một câu "Đại soái ca ăn......"
Nghiêm Hạo Tường hài lòng cười: "Ngoan lắm~"

Đinh Trình Hâm là một thầy giáo dạy mỹ thuật ở một trường tư thục, công việc này, tiền lương coi như không tệ, ngày nghỉ lễ cũng nhiều, quan trọng chính là có thể làm việc mà mình thích. Trường học yêu cầu cũng không nhiều, cho nên để nuôi sống gia đình tốt hơn, Đinh Trình nhận thêm công việc bán thời gian cho một cơ sở giáo dục, dạy vẽ cho một đám trẻ nhỏ.

Nếu trên thế giới này có thứ ở bên ngoài có thể khiến Đinh Trình Hâm đặc biệt yên lặng, thì đó chính là quá trình vẽ tranh.

Nhìn đứa nhỏ đang khóc nức nở trên trang giấy, "Thầy, đó là ai vậy?" Tống Á Hiên đứng ở một bên quan sát Đinh Trình Hâm vẽ tranh, tò mò hỏi.
"Em trai thầy." Đinh Trình Hâm trả lời, dường như nhớ ra gì đó, cậu lại cười, tiếp tục nói, "Khi còn nhỏ đó, bây giờ cũng không thể nhìn thấy em ấy khóc như vậy nữa rồi."
Nghe đến đây, Tống Á Hiên cũng cười, cậu nhóc này cười lên, vô cùng đẹp. "Thầy, em ấy đáng yêu quá."
Đinh Trình Hâm gật đầu, ánh mắt ngập tràn sủng nịch nhìn bức tranh, "Ừ, em ấy rất đáng yêu, thầy hi vọng, em ấy sẽ luôn đáng yêu như vậy....."
"Hả?" Tống Á Hiên không hiểu, "Nhưng mà, thầy, em trai phải trưởng thành mà."
"Trưởng thành rồi, thì không thể đáng yêu nữa sao?" Đinh Trình Hâm xoay người nhìn Tống Á Hiên. Tống Á Hiên lắc đầu, "Đúng vậy, thầy ơi, trưởng thành rồi, em trai người ta đương nhiên phải trở nên đẹp trai chứ!"
Đinh Trình Hâm cười, đuôi mắt cong lên, lúc cười lên, tiếu ý rất đậm. Người như vậy một khi cười lên, người xung quanh tựa như đều cảm nhận được sự vui vẻ của cậu, Tống Á Hiên cũng không ngoại lệ.

Về đến nhà, mở cửa ra đã nhìn thấy Lưu Diệu Văn quy quy củ củ ngồi trước bàn làm bài tập hè, cùng với, ánh mắt cầu cứu hướng tới mình của hắn, Đinh Trình Hâm không cần nghĩ, cũng biết là ai tới.
Nghiêm Hạo Tường đang rửa rau trong bếp, hắn đem thực phẩm rửa sạch, bày biện xen kẽ đầy hứng thú, chờ Đinh Trình Hâm về nhà.
Đinh Trình Hâm chỉ chỉ Lưu Diệu Văn, bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng nhịn không được cong lên.
"Hà tất phải như vậy chứ? Em ấy cũng sắp thành niên rồi!" Đinh Trình Hâm rửa tay xong nhận cà rốt từ tay Nghiêm Hạo Tường.
"Đều là do cậu chiều đấy, có đứa trẻ nhà ai sắp thành niên rồi, lại giống như nó chứ?" Nghiêm Hạo Tường xoay người cầm trứng gà lên.
"Như thế tốt mà, rất đáng yêu!"
Nghiêm Hạo Tường đang đập trứng gà đột nhiên dừng tay lại, hắn tựa hồ có chút hoảng sợ: "Cậu nghiêm túc đấy à Đinh Trình Hâm?"
Đinh Trình Hâm khó hiểu nhìn hắn: "Diệu Văn nhà tớ không đáng yêu sao?"
Nghiêm Hạo Tường nhìn trứng gà trong tay, bình tĩnh nói: "Cậu, vui là được!"
Đinh Trình Hâm chỉ cánh gà trong đĩa, "Cánh gà chiên coca, thế nào?"
Nghiêm Hạo Tường lắc đầu, "Câu cửa miệng...... thói quen......"
Đinh Trình Hâm khẽ nhíu mày, "Cái gì?"
"Không có gì, tớ muốn nói, tớ quên mua coca rồi........ nghĩ không chu toàn. Diệu Văn, đừng viết nữa, xuống dưới lầu mua một chai coca về đây."
Hắn thò đầu ra: "Chai lớn đấy!"
Lưu Diệu Văn nghe xong như được đại xá, lập tức "ây" một tiếng, sau đó liền nghe thấy thanh âm truyền đến cửa.

Nghiêm Hạo Tường: "Nó như vậy, có thể thi đậu đại học được không?"
Đinh Trình Hâm: "Đậu hay không đậu, chẳng sao cả, em ấy tự do chút là được."
"Chẳng sao cả? Vậy sau này nó phải làm sao đây? Cậu có thể nuôi nó cả đời?"
Tiếng nước chảy dưới vòi róc rách, cả hai đều trải qua giây phút trầm mặc ngắn ngủi.
Đinh Trình Hâm ngước mắt nhìn về phía Nghiêm Hạo Tường: "Nhưng vì cái gì? Tớ lại không thể nuôi em ấy cả đời?"

05
Mã Gia Kỳ nghĩ cũng không nghĩ đến, Nghiêm Hạo Tường nhanh như vậy sẽ tìm đến cửa.
Hắn đánh giá một lượt trong nhà.
"Là, anh tự dọn đi, hay là, tôi bảo chủ nhà đuổi anh dọn đi!" Đây là câu đầu tiên Nghiêm Hạo Tường nói khi gặp Mã Gia Kỳ.
"A? Cái này, không hay đâu! Tôi hôm nay mới chuyển đến thôi mà." Mã Gia Kỳ vẫn như cũ ngập tràn tiếu ý nhìn hắn.
"Được, tôi biết rồi." Không nhiều lời, Nghiêm Hạo Tường xoay người lập tức rời đi.
"Này, cậu không tò mò, bọn họ trốn kỹ như vậy, tôi làm cách nào tìm được sao?"
Nghiêm Hạo Tường ngừng lại một lát, Mã Gia Kỳ cười, đó là nụ cười đã nắm chắc phần thắng trong tay.
"Chúng ta đều giống nhau, đều không hi vọng bất kỳ ai tổn thương cậu ấy, chiếu theo đạo lý mà nói thì chúng ta nên là người hiểu rõ người kia đang nghĩ gì nhất........ Nhưng cậu lại chán ghét tôi như vậy, có phải bởi vì tôi quan tâm chân tướng, mà cậu lại sợ hãi, chân tướng sẽ thương tổn cậu ta?"

Phịch, Mã Gia Kỳ kêu lên một tiếng, bị Nghiêm Hạo Tường đẩy vào cửa.
"Sao? Đánh lén cảnh sát?" So với phẫn nộ của Nghiêm Hạo Tường, Mã Gia Kỳ rõ ràng đặc biệt thành thạo.
"Không có nhiều như anh nghĩ đâu, tôi chỉ là đơn thuần không thích anh, mà thôi!"
"Ô, không thích tôi, nhưng mà người cậu thích cũng không thích cậu! Khụ khụ khụ......." Tay Nghiêm Hạo Tường gia tăng lực độ.
"Anh rốt cuộc muốn gì?"
"Không có gì, muốn chân tướng mà thôi!"
"Là cảnh sát các anh tự mình kết án, là cảnh sát các anh tự phán định hắn chết bởi vì tai nạn giao thông ngoài ý muốn, không phải sao, Mã đại cảnh quan!"
"Đúng vậy!"
"Vậy anh còn tới đây làm gì?"
"Tới cứu người!"
"Cứu ai? Anh nhìn xem căn phòng đó ai cần anh tới cứu? Nếu như phải kìm nén tinh thần chính nghĩa khiến anh khó chịu, vậy thì mời anh đem tinh thần chính nghĩa ấy mở rộng đến những nơi cần nó, ở đây không cần, cảm ơn ngài, Mã đại cảnh quan!"
"Cậu sẽ hối hận!"
"......."
"Tôi nói, cậu sẽ hối hận đấy!" Hắn đột nhiên dán sát vào bên tai Nghiêm Hạo Tường.
"Cậu biết, tôi đang nói gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top