Chương 16
22
Thời điểm Trương Chân Nguyên đến tìm Mã Gia Kỳ, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý một chút, nhưng khi vừa nhìn thấy người kia, tim vẫn là không khỏi run lên.
Hắn uống rượu.
Hắn, lại uống rượu.
"Sao cậu lại đến đây? Mã Gia Kỳ rõ ràng là bị tiếng gõ cửa của Trương Chân Nguyên gọi tỉnh, chỉ là thân thể tỉnh rồi, đầu óc vẫn chưa tỉnh. Hắn lựa chọn phương pháp đơn giản tự nhiên nhất, dùng tay gõ gõ vào đầu, muốn trực tiếp dùng bạo lực thức tỉnh nó.
Con người chân chính lười biếng không phải bắt đầu từ không động đậy, tương phản chính là, nó bắt đầu với nỗ lực thay thế hành động thể chất bằng hành động tinh thần.
"Tiểu Hàn của Cục các cậu nhảy tới phụ cận bệnh viện làm việc, nghe nói tôi cũng không nghỉ phép, liền tới xem xem, thuận tiện....." Trương Chân Nguyên đem canh trong tay đặt xuống một bên, "Hắn vô tình hữu ý nhắc tới cậu, nói cậu hôm trước ở trong Cục chuyên chú nghe ghi âm, cứ nghe mãi rồi ném hỏng cả tai nghe của người ta."
"Ừ......" Mã Gia Kỳ trực tiếp thừa nhận.
"Hắn không dám tới quấy rầy cậu, lại có chút lo lắng, ừm, tôi liền trở thành chân chạy thôi~", Trương Chân Nguyên vừa nói vừa đổ canh ra đưa cho Mã Gia Kỳ. "Sao vậy? Cứ luôn cảm thấy cậu gần đây rất không bình thường...."
Mã Gia Kỳ bê bát canh lên, ánh mắt từ đầu đến cuối lại chẳng tập trung, hắn không cách nào trả lời câu hỏi của Trương Chân Nguyên, con người có những lúc rất kỳ lạ, đang nghĩ cái gì, bản thân cũng không biết.
"Không có gì, cho tôi thêm một ngày, tôi lập tức sẽ ổn định lại." Hắn nói.
Trương Chân Nguyên biết, nếu như Mã Gia Kỳ không nguyện ý nói, vậy thì chính là hắn không muốn nói, nếu như hắn nói ngày mai sẽ ổn, ngày mai hắn nhất định sẽ không sao. Có đôi khi Trương Chân Nguyên cảm thấy yêu cầu của Mã Gia Kỳ đối với bản thân mình, thực sự là một tên biến thái.
"Gia Kỳ, kỳ thực....."
"A Trình!"
Hai người cùng sửng sốt, ngoài cửa có âm thanh.
//
"Dì làm sao tìm được tới đây?"
"Tôi, tôi, tôi......"
"Có người nói với dì? Là ai nói với dì?"
"Dì không biết! Dì thực sự không biết, dì mở cửa, địa chỉ của con đã ở dưới đất rồi!"
Đinh Trình Hâm bỗng nhiên ý thức được, sự tình cơ hồ không đơn giản như vậy. Có người đưa con của Trình Vân đi, hơn nữa xem bộ dáng, là ngụy trang thành dáng vẻ của cậu, cuối cùng lại đem địa chỉ của mình đưa cho Trình Vân..... Làm hết những chuyện này chẳng lẽ chỉ vì muốn dẫn Trình Vân tới tìm mình? Vì sao? Tìm được rồi thì sẽ thế nào? Cậu mơ hồ có dự cảm bất thường, nhưng mà, trong lòng có rất nhiều nghi vấn, giờ phút này tất nhiên không thể nói với người trước mặt, cậu bình tĩnh một lát, hỏi: "Dì nói nhìn thấy tôi? Là khi nào?"
"Khoảng 5 giờ 30 chiều ngày hôm kia, ở trường học, camera giám sát ở giao lộ gần trường học...... Con đưa Châu Châu đi....."
"...... Dì xác định người dì nhìn thấy là tôi?"
"Dì...."
Trình Vân tuy rằng nghẹn lời, nhưng bà tin chắc rằng bản thân sẽ không nhìn lầm, Đinh Trình Hâm mặc chính là y phục ở khu vui chơi ngày hôm đó, thân ảnh của cậu, bà vừa nhìn liền nhận ra. Thói quen đi đường lúc nhỏ của cậu, đến khi trưởng thành cũng không thay đổi, nhưng bà lại không nhìn thấy mặt.....
"A Trình, dì không nói với cảnh sát! Hắn hỏi dì có biết người này không? Dì nói không biết! Dì ai, ai cũng không nói, ba của nó dì cũng không nói! A Trình, dì cầu xin con! Con nghĩ xem Châu Châu mới bao nhiêu tuổi, nó cũng gần bằng tuổi con năm đó!" Trình Vân càng nói càng kích động, "Nó cái gì cũng không hiểu, sai chính là tên súc sinh đó, là Từ Mậu Nhiên súc sinh đó....."
"Dì Vân!" Lưu Diệu Văn đột nhiên mở miệng, "Dì sao lại càng nói càng điên khùng vậy?"
Mã Gia Kỳ và Trương Chân Nguyên trong phòng liếc mắt nhìn nhau, nghi vấn của hai người đều giống nhau.
Từ Mậu Nhiên?
Hồi ức của Mã Gia Kỳ bị kéo về sáu năm trước, trong ý thức của hắn, cái tên này có liên quan, nhớ đến trước tiên chính là cái thi thể đã lưu lại ký ức đặc biệt cho hắn và Trương Chân Nguyên. Chỉ bất quá là, điều bọn họ nghi vấn đương nhiên không phải là cái tên này, mà là "súc sinh" từ trong miệng Trình Vân nói ra! Vì sao, Trình Vân lại gọi hắn là súc sinh?
Đinh Trình Hâm nghe thấy ba chữ này vẫn là sừng sờ một chút, không thể gọi là sợ hãi, chỉ là đã qua nhiều năm như vậy, một khi nhắc tới cái tên này, nghĩ đến, không nghĩ đến, trong đầu cũng thuận theo mà bị cái tên này quanh quẩn một vòng.
Chẳng qua là, hiện tại chung quy cũng không giống nhau, trước khi những chuyện không tốt đó như đê vỡ trào ra trong đáy lòng, cậu trước tiên vĩnh viễn sẽ nhớ đến một người, một chuyện.
Cậu chậm rãi mở miệng, "Diệu Văn, em về nhà... trước đi...."
Lưu Diệu Văn nghe thấy câu này, hai mắt tức khắc mở lớn, "Vì sao? Anh! Em không về! Muốn về thì cùng về!"
Đinh Trình Hâm quay mặt về phía Lưu Diệu Văn, cười rất ôn nhu, "Ngoan, anh có chuyện có nói dì Vân, chỉ mấy câu thôi, em về trước đi."
Lưu Diệu Văn cau mày không nhìn được nữa, Đinh Trình Hâm bất đắc dĩ giơ tay ra ấn vào giữa mi tâm hắn, "Nghe lời~"
Lưu Diệu Văn đi vào trong, cửa vừa đóng lại, hoàn toàn không thấy biểu tình của hắn. Hắn bất động đứng ở cửa.
Phải làm thế nào đây? Phiền thật đấy, có một số người ném cũng ném không đi.
Đinh Trình Hâm hướng về phía Trình Vân, cậu đối diện bà nói, "Dì Vân, dì thực sự cảm thấy người đó rất giống tôi, hay là, hắn một chút cũng không giống tôi, dì cũng sẽ cảm thấy hắn giống tôi?"
Trình Vân có chút không hiểu cậu nói cái gì. Đinh Trình Hâm thần sắc thanh lãnh, khi cậu không cười, nhìn qua, vẫn là có chút thu hút người khác.
"Theo như cách nghĩ của dì tôi đưa nó đi, đại khái cũng là vì trả thù, cũng hợp lý. Nhưng mà, dì có từng nghĩ qua chưa, nếu như thực sự là tôi, tôi bởi vì chuyện năm đó báo thù dì, tôi tiếp theo sẽ làm thế nào?"
Nghe thấy những điều này, Trình Vân chỉ cảm thấy vô cùng khủng bố, tứ chi bách hài truyền đến run rẩy khiến bà không khống chế nổi nước mắt, "Sẽ không đâu, A Trình! Có đúng không, A Trình, sẽ không đâu! A Trình, con không phải là một đứa trẻ xấu!"
"Sẽ không? Dì Vân, dì có phải quên rồi hay không, tôi đã trải qua cái gì? Tôi có một khoảng thời gian dài, bởi vì bản thân không thể lập tức chết đi mà vô cùng căm hận chính mình..... Dì thế nhưng lại cảm thấy tôi chỉ là bị ủy khuất? Cũng được...... Nếu như mười ba tuổi bị cường bạo chỉ là ủy khuất, vậy thì tôi coi như chịu ủy khuất đi!" Ngữ khí của cậu bình tĩnh, tựa như từ đầu tới cuối nói ra đều là cố sự của người khác, mà cậu chỉ là khách qua đường lạnh nhạt mà thôi, thờ ơ lạnh nhạt bình tĩnh tường thuật lại hết thảy.
Rất lâu trước đây, Đinh Trình Hâm cũng từng nghĩ tới, phải đến khi nào mới có thể nhớ đến quá khứ mà không đau không khổ sở nữa, sẽ không cảm thấy ánh mặt trời vĩnh viễn không chiếu xuống nữa. Sau đó cậu phát hiện, chẳng có phương pháp nào cả, nhưng mà miệng vết thương lại là một thứ rất thần kỳ, sau khi nó bị xé rách nhiều lần, lại vẫn như cũ máu chảy đầm đìa, nhưng mà, chỉ cần số lần đủ nhiều, liền có thể chết lặng mà không cảm nhận được đau đớn, đây chính là thuốc tê mà cậu tự đưa cho mình, có phải chết lặng rồi, liền có thể không bị mắc kẹt ở trong đó không ra ngoài được nữa, con người ai cũng phải bước ra thôi.
"Không không không, không phải đâu, A Trình, xin lỗi, thật xin lỗi, thực sự rất xin lỗi, nhưng mà, nhưng mà,....."
"Nhưng mà nó vô tội..... Tôi biết. Nhưng mà dì dường như, không biết. Nếu như tôi thực sự trả thù dì, chỉ sợ bây giờ dì còn chẳng kịp nhặt thi thể nó nữa đâu." Đinh Trình Hâm chỉ cảm thấy tất cả đều hoang đường đáng buồn cười, cậu chẳng có ý định nói gì với Trình Vân nữa, nhưng vẫn muốn giảm đi một chút phiền toái không cần thiết sau này, "Các người cảm thấy có lỗi với tôi, không cần phải suy nghĩ nhiều, tôi vẫn như cũ hận các người, hận tất cả những người có liên quan tới chuyện đó. Nhưng tôi không thể cứ mãi sống ở trong đó, cuối cùng tôi chọn bỏ qua nó, không phải bởi vì tôi quá khoan dung, quá thiện lương, quá giống với đứa trẻ tốt trong miệng các người, mà là bởi vì, tôi có chuyện càng quan trọng hơn cần làm, có người càng quan trọng hơn...... phải bảo vệ......"
"Cho nên hiện tại tôi có hai đề nghị cho dì, hoặc là, dì tiếp tục chắc chắn người là tôi mang đi, sau đó chờ một ngày nào đó tâm tình tôi tốt, đem nơi chôn thi thể nói cho dì biết. Hoặc là, dì mau chóng đi tìm cảnh sát, đem tất cả những gì mình biết nói với bọn họ, có lẽ, còn có thể ở chỗ người khác tìm được về đứa con trai còn sống......"
//
Thời điểm nghe thấy hai chữ kia, Mã Gia Kỳ không thể tin tưởng nhìn về phía cửa, tựa như hận không thể nhìn xuyên qua cánh cửa kia.
Người phía sau cánh cửa vạch trần miệng vết thương chảy máu đầm đìa, nhưng hắn lại không dám tưởng tượng, thậm chí hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nghĩ tới cậu mình đầy thương tích, nghĩ tới cậu thương tích đầy mình! Nghĩ tới hắc ám mà cậu đã phải trải qua! Hắn có chút bất lực mà nhìn về phía Trương Chân Nguyên, hắn đang làm cái gì? Hắn đang làm cái gì? Mỉa mai chính là, hắn vẫn luôn cho rằng, hắn rất hiểu cậu, vô cùng hiểu.
Mã Gia Kỳ đột nhiên hiểu rồi, khó trách cậu lại sợ! Khó trách cậu lại sợ.....
Ký ức trong đầu xuyên thành một chuỗi, hắn nhớ tới Đinh Trình Hâm luôn không thích nhắc tới ba cậu, hắn nhớ tới cậu luôn trầm mặc khi hắn muốn gặp người nhà cậu, hắn nhớ tới Đinh Trình Hâm hỏi hắn, có nguyện ý tới một thành phố khác không...... Cuối cùng hắn nhớ tới ánh mắt kia của Lưu Diệu Văn.......
Hắn không muốn nhớ, nhưng hắn lại không ngăn được nhớ tới, tất cả mọi thứ tựa như một khối thuốc súng nổ tung trước mắt hắn, mà hắn cái gì cũng không làm được, cơ hồ chỉ còn lại sự bất lực, hắn rất muốn xông ra ngoài ôm lấy người kia, ôm lấy cậu, ôm thật chặt lấy cậu. Nhưng phải ôm cậu thế nào, mới không khiến cậu đau đớn nữa? Hắn không biết!
"Gia Kỳ?" Bước chân bị gián đoạn.
Hắn nghĩ không ra bản thân lấy danh phận gì để đối diện với cậu, nghĩ không ra bản thân có còn tư cách ôm cậu hay không, nhưng hắn phải làm thế nào? Ai có thể nói cho hắn, hắn phải làm thế nào?
Mã Gia Kỳ khi đó đứng tại cửa, khoảnh khắc bàn tay chạm vào tay nắm cửa, một cánh cửa khác phía sau mở ra.
Lưu Diệu Văn đứng ở trước cửa, nhô ra một cái đầu nhỏ, giống như mọi ngày nhìn về phía Đinh Trình Hâm, đáng yêu mà cười cười.
"Anh, về nhà thôi!"
---------
Cuối cùng thì A Trình cũng đã nói ra chuyện đó, bao nhiêu năm không muốn nhắc lại, những người biết chuyện đó ai cũng không dám nhắc tới hai từ ấy, vậy mà Đinh Trình Hâm lại bình tĩnh nói ra, bình tĩnh thừa nhận. Mười ba tuổi trở thành món đồ chơi bị đem ra trao đổi, Đinh Trình Hâm muốn làm một đứa trẻ tốt, nhưng người ta không cho cậu cơ hội ấy. Chiếc áo sơ mi trắng sạch, bên dưới lại là tầng tầng lớp lớp những vết tích của cường bạo. Nhưng lại chẳng có ai biết, hoặc là, họ biết nhưng lại ngoảnh mặt làm ngơ. Trình Vân có đáng trách không? Bà ấy cũng chỉ vì muốn cứu con trai mình mà thôi. Nhưng mà bà ấy lại nhẫn tâm đẩy một đứa trẻ khác xuống địa ngục. Xin lỗi có ích gì? Để cầu mong sự tha thứ cho bản thân, để lương tâm bản thân đỡ cắn rứt thôi sao? Như vậy có ích kỷ quá không?
Mã Gia Kỳ hối hận rồi....... Chuyện năm đó, hắn đáng lẽ có thể thay đổi tất cả. Nhưng khi hắn nhận ra, đã chẳng còn cứu vãn được nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top