39. Mộng
Bàn Là đỏ ửng nóng rực ấn lên da thịt trần trụi phát ra âm thanh xèo xèo , nháy mắt liền tạo khói trắng, trong không khí phiêu tán mang theo mùi vị cháy khét .
Mai Lục Chi đã cắn răng cố nén , lúc này cũng nhịn không được, phát ra tiếng kêu thảm thiết , từ trên đầu xuống mặt đầy mồ hôi lạnh bất tỉnh .
Một lúc lâu sau, Lạc An Ca kêu khàn cả giọng nhào tới trước , thấy phảng phất vết tích bàn là nung chính trên người hắn
Lạc An Ca phát điên dãy giụa , ra sức xô đẩy Mộ Kha :
- Ngươi buông ta ra! Hỗn đản! Buông ta ra!
Mộ Kha cau mày nhìn y, nhẹ buông tay, Lạc An Ca liền tránh thoát được .
Hắn nhìn người này không chút nào lưu luyến rời khỏi mình, chạy như điên đến bên Mai Lục Chi trước mặt. Mộ Kha trong lòng bỗng nhiên đau đớn một trận , cầm lòng không được đè lại ngực, đáy mắt lại càng thêm hung ác nham hiểm.
Vô luận như thế nào…… Vô luận như thế nào đối đãi hắn, cưỡng bách cũng vậy, ôn nhu cũng thế, người này trong lòng trước nay chưa từng cho hắn lưu lại nửa phần vị trí, một lưu tâm nhỏ cũng khó cầu. Hắn trong lòng chỉ muốn đánh chết Mai Lục chi!
Lạc An Ca lúc này đã sắp hỏng mất, hắn run rẩy vươn tay sờ mặt Mai Lục Chi, thấy vết máu trên vết thương trước mắt kia, khóc đến cơ hồ không thở nổi :
- “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…… Lục Chi, ngươi không nên tới, ngươi không nên tới, đều là tại ta, là ta quá vô dụng, ta vô dụng……”
Mai Lục Chi không hề phản ứng, nhắm chặt mắt, mày nhăn, trong mê man cũng nén tâm đau khổ như bị rút xương .
Lạc An Ca giơ tay xoa xoa nước mắt, có chút hoảng hốt muốn cởi dây thép đang trói chặt đôi tay Mai Lục Chi. Dây thép kia cực kỳ chắc , Lạc An Ca căn bản không thể nới lỏng , nhưng y giống như mất hết lý trí , liều mạng khấu túm dây thép, đầu ngón tay đều chảy ra máu tươi .
Y hai mắt vô thần, thì thào nói:
- “…… Lục chi, ngươi trở về đi, hồi Uẩn Nhạc đi…… Trở về……”
Mộ Kha nhướn mắt thấy trên đầu ngón tay Lạc An Ca một mạt đỏ tươi, thầm mắng một tiếng, bước nhanh tiến lên giữ chặt y, -“Ngươi làm gì?! Điên rồi sao ?!”
Khi Mộ Kha đem Lạc An Ca túm chặt trở lại , mới phát hiện người này nước mắt ràng rụa.
Nước mắt này là vì Mai Lục mà lưu , Mộ Kha biết chỉ sợ nhất thời mình có chết trước mặt Lạc An Ca, cũng không đổi được một giọt nước mắt của Y.
Hỏa tâm Mộ Kha bốc lên , hắn một phen nắm lấy cánh tay Lạc An Ca , sắc mặt âm lãnh kéo y đi nhanh ra ngoài.
Lạc An Ca lúc này mới tỉnh thần , kinh sợ kêu lên
- “Ngươi làm gì?! Buông tay! Buông tay!”
Mộ Kha vào mật thất, thô bạo đem Lạc An Ca ném tới trên sạp, nặng nề mà ức hiếp đè lên , nghiến răng cười lạnh :
- “Ngươi cho rằng ta hôm nay để ngươi diễn một hồi giết gà dọa khỉ liền sẽ buông tha ngươi? Dám mưu toan chạy trốn, đừng tưởng rằng ngươi hôm nay còn có thể toàn thân mà lui!”
Tất cả kiêu ngạo của Lạc An Ca đều tan biến, hiện tại trong mắt toàn là sợ hãi, y run rẩy trốn tránh về phía sau, run run xuống tay sờ soạng trên giường , hi vọng tìm được cái gì làm vũ khí hộ thân.
Nhưng trên giường kia cái gì cũng không có, Mộ Kha đè y lại ,tay không an phận , kéo ra đai lưng y nhanh nhẹn biến thành dây thừng , đem đôi tay Lạc An Ca trói lên.
Ở trước mặt Thái Tử cường ngạnh , Lạc An Ca như tiểu sinh nhu nhược , Đông Cung không một ai sẽ cứu hắn……
Lạc An Ca hai mắt đẫm lệ ,mơ hồ.Mộ Kha cúi người hung hăng mà hôn y , cuồng vọng thô bạo giống như liều chết triền miên mà hôn, gặm cắn cánh môi mềm mại của y , một tay bóp cằm y , một tay gắt gao ấn phía sau lưng y, dùng sức hướng lòng ngực xoa nắn , phảng phất muốn đem huyết nhục người này hòa vào xương huyết, không bao giờ có thể tách ra .
“Không…… Mộ Kha…… Đau quá……”
Lạc An Ca đau đớn kêu thảm, gian nan trốn tránh, trên môi một mảnh huyết khí. Phía sau lưng cọ sát giường, chăn nệm thẳng nếp trên giường tán loạn gồ lên .
Môi hôn duy trì thời gian rất lâu, thời điểm Lạc An Ca cơ hồ muốn hít thở không thông , Mộ Kha khó khăn lắm mới buông y ra , khóe môi mang theo một chút huyết, cười lạnh,
- “Tiêu Tiêu, ở đây không có thuốc bôi trơn , ngươi chịu đựng một chút cho ta .”
Bên kia Dư Tam biết Thái Tử điện hạ muốn quy hành gia pháp chính gia , vội vàng đóng mật thất, tay chân nhẹ nhàng lui xuống, đi ra ngoài.
Hắn mới vừa ra một nữa ngạch cửa ngoại thất , liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng Lạc An Ca khóc, hỗn loạn mê muội cơ hồ không rõ có phải thanh âm đau đớn không .
Mộ Kha một bên hung mãnh mà xâm nhập người dưới thân , một bên tàn nhẫn mắng: -“Các ngươi bày ra bộ dáng chàng có tình thiếp có ý mà ân ái , có hay không nghĩ tới ta?! Lạc An Ca, đừng cho là ta thích ngươi, ngươi liền có thể muốn làm gì thì làm!”
Lạc An Ca bị gió mạnh mưa to xâm phạm, ức hiếp cơ hồ nói không ra lời, trong miệng tràn phá ra thanh âm yếu ớt xin tha .
Mộ Kha gắt gao nhìn chằm chằm sống lưng người trần trụi thon gầy dưới thân, hắn biết người này tâm rất nhỏ, nhưng lại mang quá nhiều thứ .
Lạc An Ca trong tâm y có Uẩn Nhạc, có con dân, có quân vương chi đạo, còn có người kia Mai Lục Chi, nhưng duy độc không có Mộ Kha…… Cũng không có bản thân y.
Lạc An Ca trong lòng không có Mộ Kha, cũng không chính y .
Cho nên Mộ Kha mới ghét nhất Lạc An Ca đem trách nhiệm quân chủ treo ở bên miệng, vác trên vai. Mộ Kha muốn chính là một người tươi cười rạng rỡ khỏe mạnh vui sống , không phải cái gì quân chủ, không phải cái gì trụ cột Uẩn Nhạc .
Hắn muốn, từ đầu tới cuối đều chỉ là có một Lạc An Ca thôi.
……
Dư tam ở bên ngoài chờ nửa canh giờ, nghĩ bên này vị trí hẻo lánh, các cung nữ hầu hạ sẽ không đến nơi này, liền đi tìm một vài cung nữ tới , đứng hầu ở cửa , chờ đợi phân phó.
Các tiểu cung nữ này đều là khuê nữ mới trưởng thành , nghe được bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng rên rỉ, đều hổn loạn mặt mày đỏ thẩm .
Ước chừng đợi tới một khắc , Dư Tam nghe thấy bên trong gọi người.
Dư tam liền vội vàng mang theo hai cung nữ đi vào, bên trong Mộ Kha đã mặc xong y phục , Lạc tiểu công tử kia bọc thảm cuộn tròn ở trên giường, nhìn rất đáng thương , vẫn không nhúc nhích, không biết là ngủ hay đơn thuần không muốn thấy người.
Mộ Kha chỉnh lại đai lưng, cúi người đem Lạc An Ca bế lên . Hắn vừa đụng tới Lạc An Ca, người này liền giống như chim sợ cành cong run rẩy , trong cổ họng mơ hồ phát ra thanh âm không rõ như tiếng khóc.
Kinh trận vô cùng nhuần nhuyễn này gần như là quá mức , Mộ Kha hỏa khí tám phần cũng tiêu tán xuống một nửa, cho nên hắn không nói đến hai câu nhẫn nại bế Lạc An Ca lên , ôm hắn hướng bên ngoài đi.
Thời điểm đi đến cửa , bỗng nhiên dừng lại một chút, quay đầu phân phó Dư Tam,
- “Đi đem người nọ giam vào địa lao.”
Hắn suy nghĩ một chút, cố gắng nói:
-“Tìm thái y nhìn xem hắn một chút , đừng để cho hắn chết quá sớm.”
Dư Tam khom cung người,
- “Vâng , điện hạ.”
Mộ Kha liền ôm Lạc An Ca trở về tẩm điện.
Bên kia đã sớm được tin, chuẩn bị một bể trung đầy nước ấm , hơi nước lượn lờ, nhiệt khí ập vào trước mặt.
Mộ Kha nhìn nước tắm vô dụng kia , gọi người thả vào nước ấm một ít dược liệu dưỡng thân , chờ dược hiệu đều tán với nước ấm , mới cẩn thận đem Lạc An Ca bỏ vào , vén tay áo lên giúp y lau rửa thân thể.
Lạc An Ca hôn hôn trầm trầm ngủ, chỉ cảm thấy trên người không có sức lực, bốn phía đều là nước , không khỏi có chút hoảng hốt, gắt gao bám vào cánh tay Mộ Kha không chịu buông tay.
Mộ Kha cười khổ một tiếng:
- “Vừa rồi như vậy kháng cự ta, lúc này lại bắt lấy ta không buông…… Tiêu Tiêu, ngươi chính là ông trời phái tới khắc ta.”
Lạc An Ca căn bản không nghe được hắn đang nói cái gì, Mộ Kha đem y đơn giản lau một lượt, miệng đối miệng đưa vào mấy khẩu thuốc dưỡng tâm , rồi đem y hảo sinh phóng tới trên giường, đắp chăn đàng hoàng.
Rõ ràng lúc ấy còn không chút nào thương tiếc tàn phá y , lúc này lại ôn nhu giống như đối đãi tuyệt thế bảo vật. Cho dù nhiếp thân cung nữ Dao Hoa, cũng nhìn không thấu tâm tư Thái Tử điện hạ .
Mộ Kha ngồi ở mép giường nhìn Lạc An Ca trong chốc lát, giúp y dịch dịch góc chăn, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Bên ngoài lão thái y đã ở đó chờ sẵn, Mộ Kha sợ làm ồn bên trong Lạc An Ca nghỉ ngơi, liền đè thấp thanh âm, hỏi một chút nam tử thừa hoan nên như thế nào để dưỡng thân thể mau khỏe lại .
Lão thái y giải thích một lượt , cuối cùng kê một phương thuốc, dặn dò Thái Tử chế thành dược cao, mỗi ngày để thiếu khanh bôi một lần.
Mộ Kha gật gật đầu, liền đem phương thuốc này giao cho Dao Hoa, còn mình đi vào xem Lạc An Ca ngủ như thế nào rồi .
Lạc An Ca lúc này đang trong giấc mộng, hiếm khi mơ thấy Thái Tử điện hạ.
Nói là hiếm thấy, kỳ thật cũng không hẳn vậy, Lạc An Ca từ trước cũng thường mơ thấy Mộ Kha, chỉ là mỗi lần đều là hung thần ác sát, so với ác quỷ là giống nhau như muốn ăn tươi nuốt sống y.
Theo lý thuyết trải qua sự tình kinh thần này , Lạc An Ca nếu mơ thấy Mộ Kha, tuyệt đối chính là ác mộng, nhưng lần này mộng đến lại bất đồng.
Y mơ thấy trên đường lớn ở Uẩn Nhạc…… Lạc An Ca chính mình cũng không hiểu được vì sao biết đây là đường lớn ở Uẩn Nhạc , chỉ là đáy lòng cảm thấy chính mình đang ở phố xá sầm uất Uẩn Nhạc quốc .
Y mơ thấy tại đây bóng người lay động, thanh âm rao hàng du dương trên đường lớn, Mộ Kha cách vài người hướng y vươn tay, ánh mặt trời ở phía sau hắn tươi đẹp như ảo giác, người nọ trên mặt tươi cười chói lọi, ôn nhu ấm áp.
Ma xui quỷ khiến, Lạc An Ca tiến về phía trước hai bước, kéo tay Mộ Kha , rõ ràng chỉ là mộng, độ ấm lòng bàn tay lại chân thật không thể tưởng tượng.
Lạc An Ca ở trong mộng giãn mày, tạm thời quên mất bi thống.
Chỉ chốc lát sau cảnh tượng lại thay đổi, chung quanh đen nhánh một mảnh, Mộ Kha ở giữa một mảnh tinh quang xoay người lại, thanh âm ôn hòa dễ nghe, nhẹ nhàng nói:
-“Một đêm xuân đáng giá thiên kim, không bằng ta về sau gọi ngươi là Tiêu Tiêu có được không?”
Lạc An Ca mở miệng thở dốc, lời còn chưa ra tới , chung quanh tinh quang bỗng nhiên tối sầm, ngay sau đó chính mình giống như rơi vào hư không , cả kinh , y một thân mồ hôi lạnh, lông mi rung động hai cái , đôi mắt hơi hơi mở hờ .
Trong phòng ánh sáng cam sắc của ngọn nến chiếu vào mi mắt, Lạc An Ca cảm thấy đau đầu, giọng nói đau, trên người không một chỗ nào không đau, nhịn không được rên rỉ một tiếng.
Mộ Kha vẫn luôn canh giữ ở mép giường, nghe thấy động tĩnh liền lập tức vươn tay đến , nhẹ nhàng nâng y dậy ,
-“ Đã tỉnh? Muốn uống chút nước không?”
Lạc An Ca nhìn nhìn đèn đuốc trên bàn , lại nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ ,có chút kinh ngạc,
- “Đã là buổi tối?”
Y hôn mê lâu như vậy?
Sau khi sửng sốt một khắc , bỗng mạnh mẽ nhớ tới sự việc trước đó , Lạc An Ca đột nhiên mở to hai mắt, bắt lấy cánh tay Mộ Kha, bức thiết nôn nóng hỏi:
- “Lục chi đâu? Hắn ở đâu? Ngươi đã làm gì hắn rồi ?!”
Mộ Kha đôi mắt trầm xuống một chút, hắn rũ mi , chậm rãi kéo tay Lạc An Ca ra , bỏ vào chăn gấm,
- “Hắn tạm thời còn sống, nhốt ở địa lao.”
- “ Thương ... hắn ! Thương!”
Lạc An Ca gấp đến độ nói không rõ lời nói, nhiều lần lắp bắp
- “Dược đâu? Có hay không thỉnh thái y đi xem?”
- “…… đã phái thái y đi nhìn, ngươi đừng lộn xộn, ngoan ngoãn nằm xuống”
Mộ Kha đè lại Lạc An Ca, khiến hắn hảo hảo nằm xuống,
- “Muốn uống nước hay không ? Đói bụng không? Hiện tại gọi người đưa bữa tối tiến vào?”
Lạc An Ca lắc lắc đầu, sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên nhấc chăn lên thẳng tắp quỳ gối trên giường, bi thương nhìn Mộ Kha, giọng nói khàn khàn: “Thái Tử điện hạ, Lạc An Ca cầu ngài, tha Mai Lục chi hồi Uẩn Nhạc đi……”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top