35. Tên đã trên dây ...Không thể không bắn
-Gánh hát này không phải người của chúng ta , ngươi phải cẩn thận chút, không phải người nào cũng đều tin.
Mai Lục Chi cẩn thận toàn diện dặn dò.
- Gánh hát này muốn ở lại Đông Cung ba ngày, ba ngày sau ngươi trốn bên trong đội ngũ hành lý , ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài, bên ngoài sẽ có người tiếp ứng, chúng ta lập tức liền khởi hành hồi uẩn nhạc.
Lạc An Ca tâm tư nặng nề nghe, ngôn ngữ không thông .
Mai Lục chi nhìn hắn một cái, thở dài, thấp giọng nói:
- Tiêu chinh, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, nhưng Thái Tử rốt cuộc chỉ là Thái Tử, hắn không phải hoàng đế, hiện tại Uẩn Nhạc đều đã yên ổn , hắn cũng không thể bởi vì tư tình riêng liền đi Uẩn Nhạc, cho nên ngươi cứ việc yên tâm theo ta đi là được.
Lạc An Ca bực bội gãi gãi cổ, sợi tóc theo mu bàn tay rơi xuống một chút, hắn nhíu chặt mi
- Lục chi, ngươi không biết, hắn...người kia cùng thường nhân không giống nhau……
Y vô pháp tìm từ xác thực tới hình dung Mộ Kha, nói hắn ngoan độc, kỳ thật cũng không quá tàn nhẫn, Lạc An Ca chỉ là cảm thấy Mộ Kha thực cố chấp, thực chấp nhất, tựa hồ sẽ vì một sự kiện mà có thể điên cuồng .
Lạc An Ca không dám mạo hiểm như vậy.
Mai Lục chi đang nghĩ cách khuyên hắn cùng với mình rời đi , ánh mắt dừng ở trên cổ Lạc An Ca , một tiểu khối phấn hồng dấu ấn xuyên qua mi mắt, đôi mắt hắn thoáng một chút hung hăng
- Tiêu chinh!
Mai Lục Chi kinh thất sắc lớn giọng , tức khắc đem quân thần chi lễ vứt đến sau đầu, tiến lên một bước một phen kéo cánh tay Lạc An Ca , gắt gao nhìn chằm chằm khối dấu vết ái muội kia trên cổ y , chất vấn:
- Đây là cái gì?!
- Cái gì?
Lạc An Ca sửng sốt, theo bản năng sờ sờ cổ mình , sau một lát trong lòng đột một cái , thầm kêu không tốt. Sáng sớm hôm nay ,đúng là Mộ Kha ở giữa cổ bên tai y thân mật một phen, không nghĩ tới sẽ lưu lại ấn ký, còn làm Mai Lục Chi cấp thấy!
Đôi mắt Mai Lục Chi nổi lên khí đỏ , nghiến răng nghiến lợi nói:
- Là Thái Tử đúng hay không? Hắn cưỡng bách ngươi làm…… Làm việc cẩu thả kia ?!”
- Ta……
Rõ ràng phía trước còn nghĩ thoáng một chút , cảm thấy không có gì, nhưng hiện tại một đôi mắt ngày xưa đồng học nhìn y tức giận , Lạc An Ca bỗng nhiên liền cảm thấy chính mình dơ bẩn đáng xấu hổ , nhất thời không nói gì.
-Ngươi……
Mai Lục Chi nhìn hắn nửa ngày, mới suy sụp buông y ra
- Ta trước vẫn luôn suy nghĩ Thái Tử vì sao nhất định phải mang ngươi đi, không nghĩ tới hắn là đối với ngươi tồn tại tâm tư trơ trẽn như vậy , Tiêu Chinh, mấy ngày nay, ngươi chịu khổ, trách ta tới quá muộn.
- Này... không trách ngươi được ……”
Lạc An Ca trong lòng là một trận chua xót. Có lẽ là trước đây tại Đông Cung không nơi nương tựa, có ủy khuất cũng không chỗ kể ra, hiện tại Mai Lục Chi tới, Lạc An Ca ủy khuất cũng giống như thủy triều đi lên, khóe mắt ấp ủ chút ướt át.
Mai Lục dưới ý thức mà duỗi tay, muốn sờ sờ mặt y , nửa đường khựng lại bỗng nhiên thanh tỉnh, vội vàng thu hồi tay, ho nhẹ một tiếng
- Vậy càng muốn mang ngươi đi rồi, hiện tại biết được cảnh ngộ ngươi, ta càng không thể mặc kệ ngươi ở lại nơi này.
Hắn dừng một chút, thấp giọng nói:
- Tiêu Chinh, chuyện này định rồi, ba ngày sau tại đây bên này, ta mang ngươi đi.
Lạc An Ca còn muốn nói cái gì, chợt nghe phía sau một trận sột sột soạt soạt thanh âm, không khỏi cả kinh, quay người lạnh lùng nói:
- Ai ...ở đâu?!
Bóng người phía sau Cây trúc chợt lấp ló , cùng lúc đó chính là thanh âm so Lạc An Ca còn tàn nhẫn hơn :
- Tiện phôi! Uổng phí ca ta như vậy thích ngươi, ngươi cư nhiên ở chỗ này tư thông ngoại nam!
Lạc An Ca vừa nghe thanh âm này liền biết chuyện xấu, thân ảnh từ hàng trúc phía sau bước ra , quả nhiên là Tứ hoàng tử Mộ Viễn.
Mộ Viễn cũng không nghĩ tới chính mình cư nhiên ở nơi này đụng thấy Lạc An Ca, còn có thể nghe được bọn họ mưu đồ đại sự bí mật không tốt như thế .
Hắn vốn là đã trở về tẩm điện của mình , nhưng sau lại nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không thể bởi vì nhất thời giận dỗi mà mất cơ hội với hoàng huynh cùng nhau xem diễn , phải biết rằng Đông Cung rất hiếm khi làm yến hội, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở .
Vì thế sau cơm trưa , Mộ Viễn liền quay trở lại Đông Cung, lúc sau mới biết vỡ diễn đã hạ màn, hắn liền muốn đi thư phòng tìm Mộ Kha, kết quả nhìn thấy Lạc An Ca lén lút ở trong hoa viên.
Mộ Viễn thấy bộ dáng này của y, tâm sinh kỳ quái, liền bình lui người ra , khẽ không ra tiếng đi theo , kết quả liền gặp được một màn không hay như vậy .
Mai Lục Chi tiến sát vào Lạc An Ca, thấp giọng hỏi:
- Tiêu chinh, đây là ai?”
Lạc An Ca mặt có chút trắng :
- Đây là Tứ hoàng tử, Lục Chi, có chút phiền phức.
- Không có biện pháp .
Mai Lục Chi hiện hung quang trong mắt , lặng lẽ lấy ra bên hông chủy thủ
- Hiện tại không có ai, giết hắn diệt khẩu !
Lạc An Ca cả kinh, vội vàng ngăn lại
-Chờ, chờ đã ! Trước giữ chặt chủy thủ ! Ta nghĩ biện pháp, tạm thời đừng kích động tạm thời đừng nóng vội!
Bên kia Mộ Viễn còn đang mắng Lạc An Ca là bạch nhãn lang, vong ân phụ nghĩa, dưỡng không thân sói con, mắng đến cực kỳ dõng dạc hùng hồn, phảng phất bị phụ không phải Thái Tử, mà là chính hắn vậy
Lạc An Ca lau lau khóe mắt, đem thấp thỏm cùng bất an trong lòng đều cưỡng chế đi, miễn cưỡng bài trừ một chút ngả ngớn tươi cười :
- Ta nói Tứ điện hạ, ta còn tưởng đâu ngài thực chán ghét ta ,lần này ta phải đi, ngươi còn không vui sao ?
Mộ Viễn sửng sốt, lập tức không biết phải trả lời thế nào .
Lạc An Ca nỗ lực giả vờ ra bản thân ngày thường khí thế kiêu ngạo , rèn sắt khi còn nóng:
- Tứ điện hạ hẳn là đã minh bạch , nếu ngươi đi cùng Thái Tử cáo trạng, hắn cũng không nhất định sẽ làm gì ta ,nhưng hôm nay chuyện này nếu ngươi mắt nhắm mắt mở, ba ngày sau ta rời đi, tự nhiên cũng sẽ không làm chướng mắt ngươi .
-Ngươi……
Mộ Viễn không nghĩ tới Lạc An Ca sẽ nói như vậy, hắn thăm dò suy tính nhìn chằm chằm mặt Lạc An Ca , nghĩ xem có thể nhìn ra chút manh mối gian dối nào trên mặt y
Đáng tiếc Lạc An Ca ngụy trang thực hảo, một bộ dáng chắc chắn không để người bắt được dấu vết.
Mộ Viễn còn có chút do dự, Lạc An Ca lại nói
- Nếu ta đi không được, ngươi cũng biết, ta lòng dạ hẹp hòi tiểu nhân, nếu lưu tại Đông Cung, chắc chắn châm ngòi ly gián quan hệ huynh đệ hai người các ngươi , ngươi ngẫm lại chuyện buổi sáng này, ngươi cảm thấy Mộ Kha là sẽ tin ta, hay là tin ngươi?
Mộ Viễn sửng sốt, buổi sáng hôm nay hắn xác thật là kinh tới rồi, không những chẳng hề để ý cố ý ngồi xuống thượng vị Thái Tử, thả còn có thể toàn thân mà lui, trước nay chỉ có duy nhất Lạc An ca .
Mộ Viễn cắn chặt răng, oán hận trừng mắt với Lạc An Ca
- Nếu hoàng huynh biết ngươi tiểu nhân như thế , huynh ấy tuyệt đối sẽ không thích ngươi.
- Nhưng hắn sẽ không biết.
Lạc An Ca cười một chút, ánh mắt giảo hoạt lưu chuyển
- Cho nên Tứ điện hạ, ngươi nghĩ kỹ rồi sao?
- Ta đã biết!
Mộ Viễn nổi giận đùng đùng
- Ngươi chạy nhanh lăn đến nơi thật xa, nếu ba ngày sau ngươi còn ở Đông Cung, đừng trách ta không khách khí!
Tứ hoàng tử lược hạ câu nói lời tàn nhẫn , bực bội dậm dậm chân, phất tay áo bỏ đi.
Lạc An Ca đứng ở tại chỗ lẳng lặng mà nhìn hắn đi xa, mãi cho đến khi không thấy thân ảnh Tứ hoàng tử , y vẫn luôn đứng thẳng thân mình liền không có sức lực giống nhau mềm xuống, dưới chân lảo đảo, xém té ngã.
Mai Lục chi vội vàng đi lên đỡ lấy hắn, lo lắng nói:
- Tiêu chinh, cứ như vậy thả hắn chạy không thành vấn đề sao?
Lạc An Ca lắc lắc đầu, vừa một phen đấu trí hao phí không ít tinh lực của y , bây giờ nghĩ vẫn còn sợ.
May mắn Tứ hoàng tử vẫn là tâm tính tiểu hài tử , lừa gạt vài câu liền có thể đã lừa hắn đi. Nếu hôm nay gặp được chính là Mộ Kha, y ..Lạc An Ca cho dù có thiết răng đồng nha, cũng chỉ có thể tẩy tẩy cổ chờ chết.
Hiện tại bị Tứ hoàng tử biết kế hoạch, đó chính là tên đã trên dây không thể không bắn .Lạc An Ca dựa vào bả vai Mai Lục chi miễn cưỡng đứng
- Lục Chi, ngày gánh hát rời cung ta sẽ nghĩ cách tới tìm ngươi, đến lúc đó liền tùy ngươi tiếp ứng.
- Đều giao cho ta đi.
Mai Lục Chi như là an ủi đè đè bả vai Lạc An Ca .
Lạc An Ca đưa mắt xuyên qua tùng tùng trúc ảnh nhìn về phía thiên cung xanh thẳm , còn có Đông Cung kia hồng tường ngói đen, những hình ảnh ngày đêm sinh hoạt ở Đông Cung xẹt qua trước mắt, có thống khổ, có bi thương, có mê mang, ngẫu nhiên sẽ có một tia ôn nhu, lại chợt lóe qua.
Lạc An Ca nhắm mắt, trong lòng có một tia may mắn, Mộ Kha chỉ nói y không được tự sát, nhưng chưa nói qua y không được chạy trốn ?
---------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top