33 . Mì Trường Thọ
Thời gian trôi tựa thủy lưu mới đó đã qua hai ngày , hôm nay là sanh thần Lạc An Ca , từ sáng sớm đã bị Thái Tử từ trên giường kêu dậy.
Lạc Thiếu Khanh từ trước đến nay ngủ dậy rất trễ , mặt trời chưa lên cao là không chịu rời giường, đặc biệt hôm nay còn là sanh thần của chính mình , Lạc Thiếu Khanh càng cảm thấy chính mình kiều quý, hận không thể ngủ đến giữa trưa hoặc giả trực tiếp ăn bữa tối luôn.
Cho nên Mộ Kha gọi y , y liền không vui, đẩy tay Thái Tử điện hạ ra một chút , lẩm bẩm một câu "đừng lay ta dậy " , xong cuộn người trong chăn tiếp tục ngủ ngon lành
Mộ Kha xoa xoa mu bàn tay hồng hào, bất đắc dĩ nhìn người trước mắt súc thành một đoàn mèo nhỏ.
Phong tục của triều Ý bọn họ bên này , vào ngày sanh thần của mình , sáng sớm ăn một bát mì trường thọ, như vậy mới có bách niên giai lão , bình bình an an. Phong tục này truyền lưu đã lâu, bất luận là bình dân bá tánh, hay là hoàng gia quý tộc, đều thực sự tin vào điều này.
Mộ Kha đương nhiên hy vọng Lạc An Ca có thể bình bình an an, cho nên hắn kiên nhẫn đem Lạc An Ca ôm lại đây, ở trên cổ y hôn hôn, ôn nhu nói:
-Ngoan, dậy đi, ăn chút điểm tâm buổi sáng .
Lạc An Ca nhắm hai mắt, mơ mơ màng màng nói:
- Đem đi trước, ta giữa trưa lại ăn."
- .......
Mộ Kha nhướng mày sao, cố tình nguy hiểm cúi thân xuống ,khẽ cắn vành tai Lạc An Ca , nóng rực phun tức
- Còn không đứng dậy, ta sẽ làm ngươi muốn không chuyện này.!
Lạc An Ca rùng mình một cái , đột nhiên mở mắt ra, một phen xốc chăn lên:
- Tỉnh ...tỉnh rồi ! Dậy liền!
Mộ Kha vừa lòng cười cười:
-Tốt , đi mặc quần áo vào .
Vì thế sanh thần Lạc An Ca hai mươi tuổi ,như vậy ủy ủy khuất khuất bắt đầu rồi.
Đầu tiên uyển chuyển cự tuyệt ý của Thái Tử thuyết phục y xuyên bộ hồng y kia , Lạc An Ca chọn bộ y phục dài màu trắng xanh , ám sắc quanh eo, làm nổi bật eo thon hoàn mỹ phác hoạ ra tới.
Mộ Kha ánh mắt không rõ ý vị ở trên người y đánh giá hồi lâu, nhìn Lạc An Ca đến trong lòng phát mao *, vội vàng khoát lên người sưởng y * * rộng
Sau khi mặc xong xiêm y , Lạc An Ca ngồi trước bàn nhìn bát nóng hôi hổi kia đến ngây người, hơn nửa ngày mới cầm lấy chiếc đũa chọc chọc sợi mì :
- Đây là cái gì?"
Mộ Kha ho nhẹ một tiếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên:
- Mì trường thọ.
- Nga
Lạc An Ca không phải không biết , sanh thần phải ăn mì trường thọ, mọi người đều biết tập tục này
Chỉ là ......Bát mì này có phải hay không không đúng lắm nhỉ ?
Lạc An Ca nếm thử hai miếng trên mặt mới cẩn thận quan sát một chút, sợi mì thật sự quá cứng , giống như chưa được nấu chín, bên trong cải dầu nhỏ lại nấu quá lâu đến nhừ , nước lèo phát ra màu xanh lục, chỉ có mấy khối thịt luộc kia thoạt nhìn bình thường một chút.
Lạc An Ca ăn thử thịt luộc , lập tức liền phun ra, thịt này thật sự là quá mặn, quả thực là đã bỏ rất nhiều muối . Bát sứ bề mặt được trán men xanh đẹp thế này , lại đựng một món khó ăn như vậy , thật sự là ủy khuất nó.
Lạc An Ca che ngực trấn định một chút, quay đầu nhìn Mộ Kha, thử nói:
- Thái Tử, đầu bếp Đông Cung có phải hay không hôm nay tâm tình không tốt lắm, ta như thế nào cảm thấy món này , ân...... Có chút quá khó ăn?
- ......
Mộ Kha mặt không biểu tình nhìn về phía ngoài cửa sổ
- Bát mì trường thọ này là ta nấu.
- .......
Lạc An Ca im lặng.
Mọi người đều nói đương kim Thái Tử điện hạ bác học đa tài, mưu sâu kế hiểm, võ công cao cường, lên ngựa có thể chiến xuống ngựa có thể trị, nhưng ai có thể biết người này chẳng những ở tình hình chọn y phục lúc ấy mắt như mù, hơn nữa nấu cơm còn có thể khiến người ăn ngộ độc chết ?
Bất quá rốt cuộc đường đường Thái Tử điện hạ tự mình nấu ăn , tuy khó ăn, cũng là thân được mạ vàng .Lạc An Ca nhìn bát mì kia , tổng cảm thấy món này là cung lên triều bái ***, không phải dùng để ăn.
Nghĩ như vậy, Lạc An Ca đẩy ghế dựa đứng lên, cười mỉa nói:
- Điện hạ tự mình làm món ăn , thật sự là chiết sát ta, thật là không đảm đương nổi, sợ là ăn sẽ giảm thọ, vẫn là để lại cho ngài ăn đi.
Mộ Kha quét mắt liếc y một cái, thật sự cầm lấy chiếc đũa ăn một miếng , sau đó mặt không gợn sóng buông chiếc đũa xuống
- Gọi thiện phòng làm lại một bát khác .
-...... Hảo.
Lạc An Ca cũng không muốn làm Mộ Kha quá xấu hổ, rốt cuộc Thái Tử xấu hổ, nói không chừng cuối cùng xui xẻo vẫn là chính y .
Không đến nửa khắc , đầu bếp liền làm bát mì trường thọ mới đưa lên ,canh thanh nồng đậm, thịt mềm tô hương, từng sợi mì dai mềm rất đều , trắng nõn tẩm ở trong canh , thanh hương thơm phức, đủ để vị Thái Tử quyền uy kia tự biết xấu hổ, tự quải Đông Nam chi.****
Ăn đủ no, trò hay liền mở màn.
Thái Tử tự phá lệ của mình, Đông Cung rất ít có thời điểm nào náo nhiệt như vậy , các cung nữ ,bọn thái giám nhỏ tuổi đều năng động hơn , thập phần vui mừng đi bài trí khuôn viên , xem như nhờ có sanh thần Thiếu Khanh mà không khí rộn ràng hơn hẳn .
Tỷ như người có tuổi ,sống nơi này lâu như Vương công công ,cũng tấm tắc bảo lạ. Đông Cung rất ít làm lễ mừng, không lên tiếng thì thôi làm một lần khiến người khác kinh động, một lần liền làm xa hoa khí phái, thanh thế mười phần, yến tiệc này là vì Thiếu Khanh mà dụng tâm.
Vương công công trong lòng nắm chắc, lần này Thái Tử nhà mình nhất định đã động tâm.
Giữa phiến đất trống lớn trong hoa viên dựng lên một sân khấu cao một trượng, đối diện có một tòa nhị tầng tiểu lâu, một mặt mở ra , đối diện sân khấu kịch, từ trên đài phong cảnh thu hết đáy mắt, tầm nhìn rất tốt.
Tiểu lâu đã sớm dọn xong cái bàn, mặt trên mấy chục đĩa điểm tâm mứt hoa quả cùng cao lương mỹ vị , chỉnh chỉnh tề tề bày một bình hoa .
Lạc An Ca theo Mộ Kha lên lầu hai, còn chưa ngồi xuống, liền thấy Tứ hoàng tử Mộ Viễn đã ngồi ở đó. .
Dựa theo quy củ, lớn nhỏ có thứ tự, Thái Tử không tới, không ai dám động đũa ăn vào thứ gì, cho nên Mộ Viễn cũng chỉ là quy quy củ củ ngồi ở bên cạnh bàn, nhưng đã có chút đói bụng, thấy Thái Tử đi lên, vội nói:
-Ca, người cuối cùng cũng tới, ta đói muốn chết......
Lời nói còn chưa nói xong, Mộ Viễn liền thấy phía sau Thái Tử là Lạc An Ca, không khỏi sửng sốt.
Tứ hoàng tử tuổi trẻ, thích náo nhiệt, lần này nghe nói Đông Cung làm yến tiệc , cố ý lại đây xem náo nhiệt, nhưng chưa rõ yến hội này ăn mừng cái gì, Mộ Viễn không được biết , cho nên lúc này thấy Lạc An Ca, mới có chút kinh động.
Lạc An ca càng cảm thấy bức bối khi lướt qua Mộ Kha nhìn thấy Mộ Viễn , trên mặt cũng hiện ra vài phần không vui , tựa hồ y nói cách khác cũng là chủ nhân yến tiệc Đông Cung , cũng không hoan nghênh vị Tứ hoàng tử khách không mời mà đến này.
Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, Tứ hoàng tử ghi hận Lạc An Ca kia một mũi tên chi thù, Lạc An Ca cũng ghi hận Tứ hoàng tử ra tay với mệnh các nô lệ Uẩn Nhạc .
Mộ Kha thở dài, dắt tay Lạc An Ca qua nhẹ giọng nói:
- Hảo, hôm nay là sanh thần ngươi, cũng đừng lại so đo những chuyện trước kia , rồi hỏng tâm tình uổng phí .
Lạc An Ca hừ một tiếng, lạnh lùng quát mắt liếc Mộ Viễn một cái, dường như cố ý chọc giận hắn, đặt bộ ngồi ở vị trí chủ thượng.
Đó là vị trí Thái Tử , Lạc An Ca này nhất cử động cơ hồ đều khiến người khác kinh thiên địa quỷ thần sắc khiếp sợ , là vô lễ phạm thượng chi tội! Nhóm tiểu cung nữ bên cạnh liên can sợ tới mức lập tức quỳ xuống, Dao Hoa vội vàng đi lên thấp giọng giải vây:
- Thiếu Khanh mới đến, không biết quy củ, đây là vị trí của điện hạ , Thiếu Khanh , chổ của ngài ở đây .
Lạc An Ca nghe như không hiểu, còn đươc một tấc lại muốn tiến một thước, nhếch lên bắt chéo chân
- Nhưng ta cảm thấy vị trí này rất thoải mái a.
Còn hướng trên sân khấu nhìn xung quanh một chút
- Hơn nữa tầm nhìn cũng tốt
Y hướng sân khấu ở xa kia liếc mắt một cái, vừa lúc nhìn đến một nam tử mặc áo vải thô đưa lưng về phía y .Tựa hồ là tạp dịch gánh hát , đang di chuyển bối cảnh dọn dẹp ở kia .
Trong chớp mắt nam tử kia liền buông đồ vật trong tay , thân chuyển qua , như có như không hướng Lạc An Ca bên này liếc liếc mắt một cái.
Như vậy thoáng một khoảng không nhìn qua , Lạc An Ca đã thấy rõ mặt hắn.
Trong chốc lát, Lạc An Ca liền nổi lên một thân mồ hôi lạnh, đột nhiên đứng dậy, thẳng tắp nhìn chằm chằm người nọ, tay ấn ở trên bàn bắt đầu run rẩy.
Còn Mộ Viễn bên cạnh nổi giận đùng đùng chỉ trích
- Ngươi chán sống sao? Sao dám ngồi vào chổ của hoàng huynh ! Người đâu , đem hắn kéo xuống đánh chết cho ta !
Thanh âm này lửa giận ngập trời nhưng lại chỉ mơ hồ lọt qua lỗ tai Lạc An Ca , y mở to hai mắt nhìn chằm chằm người nọ, môi run run, lẩm bẩm nói:
- Như thế nào , hắn như thế nào lại ở chỗ này......
Mộ Kha vẫy vẫy tay, ý bảo Tứ đệ tạm thời đừng nóng nảy nổi trận lôi đình :
- Không sao, bất quá chỉ là chổ ngồi, hắn muốn ngồi nơi này cứ để hắn ngồi .
Vừa nói, Mộ Kha một bên vỗ vỗ bả vai Lạc An Ca , ý bảo hắn có thể ngồi xuống.
Lúc này Mộ Kha mới phát hiện thần sắc Lạc An Ca không đúng, theo ánh mắt y nhìn phía sân khấu kịch, chỉ nhìn thấy mấy tạp dịch ở tước đài quét dọn cũng không có gì đặc biệt.
-Làm sao vậy? Không thoải mái sao?
Mộ Kha sờ sờ mặt Lạc An Ca , chạm đầu ngón tay cảm giác được mồ hôi lạnh ướt mỏng
- Như thế nào mặt lại trắng xanh như vậy?
Lạc An Ca lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng quay đầu đi , thấp giọng nói:
- Không, không có việc gì, ta ngồi vào bên kia đi thôi.
Mộ Kha dò xét , nghĩ ngợi nhìn chằm chằm y trong chốc lát, ngay sau đó cười một chút, ánh mắt sủng nịnh
- Đi nào , hôm nay là sanh thần ngươi, muốn ngồi chỗ nào cũng đều được.
---------------------------------------
* mao : cờ mao ( cờ có cắm lông đuôi )...ở đây ý chỉ chào cờ 😂
** sưởng y : áo khoát ngoài
*** Cung lên triều bái : cuối đầu trước tòa .Ở đây ý không thể phủ nhận chối cãi .
**** tự quải Đông Nam : giống như là tự biết khó mà về đúng vị trí ý ( Đông Nam chỉ phía đông nam chỉ vị trí )
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top