28. Tuyển tú

Mộ Kha dù không kiên nhẫn vẫn ung dung thưởng thức Lạc An Ca kia thần sắc biến hóa phức tạp, sau một lát mới lại nửa thật nửa giả nói:
- Cho nên Tiêu Tiêu nên may mắn chính mình không có phi tử, bằng không thành phá ngày ấy, đao của đao phủ không tránh được muốn lây dính máu tươi.

Có lẽ là Thái Tử điện hạ khí thế quá bức người làm cho người ta sợ hãi, mặc dù ngữ điệu ôn nhu bằng phẳng, nhưng Lạc An Ca vẫn là không tự chủ được rụt rụt lại phía sau , sống lưng lập tức cứng như trụ gỗ .
Hắn há miệng thở dốc, còn muốn nói cái gì đó.

Mộ Kha lại kéo hắn từ phía trước đang muốn mở miệng nói :
- Ngươi còn có cái chiêu thức gì nghĩ có thể chọc ta sinh khí, liền cứ việc thử đi, nhìn xem ngươi có thể hay không thành công đem chính mình tìm đường chết.

Lạc An Ca có chút do dự nhìn hắn, yên lặng mà vươn một ngón tay, ánh mắt giống như hồ ly đảo một vòng xung quanh , thử nói:
- Thái Tử, ta cảm thấy tính ra ta không có phi tử, nhưng có lẽ ngài có thể vì ta tuyển mấy tiểu thiếp, an ủi sự cô tịch của ta , nghe nói Đông Cung chưa bao giờ tuyển qua tú, lần này liền vì ta có thể phá giới?

Lời này vừa nói ra, Lạc An Ca chỉ cảm thấy bên người nháy mắt gió lạnh tê liệt , Mộ Kha không vui nheo lại mắt phượng, thong thả mà thâm trầm nói:
- Tiêu Tiêu, lời này là thật sự?

Lạc An Ca cường chống một thân ngạo cốt
- Tuyệt không phải lời xằng bậy .

Dựa vào cái loại Thái Tử này , y cùng tiểu cung nữ nói một câu hắn liền mắt lạnh tương đãi tính tình keo kiệt. Lạc An Ca đoán chừng chắc mình lần này tiêu rồi .Vậy nên sau đó liền theo bản năng nhắm  mắt lại , sợ Thái Tử dưới sự giận dữ đánh hắn mấy bạt tai mà nhụt chí .

Súc thân mình đợi thật lâu sau, Lạc An Ca cũng không thấy cái tát dừng ở trên mặt, cẩn thận hé nữa con mắt nhìn , lại thấy Mộ Kha cười nói:
- Được a, nếu Tiêu Tiêu nghĩ muốn nạp thiếp, ta đây liền giúp ngươi tuyển một người , tuyển đi.

Lúc này đến phiên Lạc An Ca kinh ngạc
- …… Thái Tử, lời này là thật sự?

Mộ Kha đem câu nói trước kia trả lại cho Lạc An Ca
- Tuyệt không phải lời xằng bậy .

Lạc An Ca càng thêm kinh ngạc, y cổ quái nhìn chằm chằm Mộ Kha thật kỉ trong chốc lát, mới chậm rãi đẩy hắn ra hòa thượng quá cao sờ không tới đầu ( vẫn chưa phản ứng kịp được tình huống này ) đi ra .

Mộ Kha cũng không ngăn cản hắn, chỉ là nhìn hắn thân ảnh chậm rãi biến mất ở chỗ ngoặt hành lang .Đảo .Tịch.Đoàn. Đội. Độc. Gia. Ánh mắt dần dần hung ác nham hiểm lên, tựa hồ ấp ủ tâm tư tàn nhẫn .

Lạc An Ca cũng đoán không ra tâm tư Thái Tử , đáy lòng nghĩ không những không đánh mà còn cho hắn tuyển thiếp , mạng nhỏ này của chính mình còn phong vũ phiêu diêu , sao có thể cùng cô nương thành gia tốt được nhưng lại không thể trì hoãn .

Nhưng nói đi nói lại bát nước hất ra rồi Lạc An Ca cũng không cách nào đi cầu Thái Tử thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, cứ như vậy hoảng sợ không chịu nổi mỗi ngày .Qua mấy ngày, Đông Cung  vẫn giống như thường ngày , cũng không có động tĩnh việc tuyển tú .

Lạc An Ca trong lòng thầm may mắn có lẽ Thái Tử điện hạ chỉ là nói vậy mà thôi, cũng không đem chuyện tuyển tú này để ở trong lòng, vì thế liền cũng nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu cân nhắc tìm biện pháp tìm chết khác .

Không nghĩ tới hai ngày sau, thời điểm Lạc An Ca đang ngồi trên dây đu ở hậu hoa viên nghỉ ngơi , bỗng nhiên có thái giám truyền lời thỉnh hắn, nói là Thái Tử điện hạ đang ở khách đường trung đẳng, thỉnh hắn chạy nhanh qua đó.
Lạc An Ca ngồi lắc lư trên bàn đu dây vẻ mặt kinh ngạc
- Đang giữa trưa, kêu ta qua đó làm gì?

Tiểu thái giám khom cung người, gợn sóng bất kinh nói một câu lệnh khiến Lạc An Ca như sét đánh :
- Điện hạ chọn lựa vài vị cô nương, nghĩ thỉnh Lạc Thiếu Khanh tiến đến xem qua một lần, cần phải chọn ra một hai vị  thu làm thiếp thất.

Lạc An Ca sợ tới mức xém từ trên bàn đu dây rơi xuống, hắn túm sợi dây đu lắp bắp hỏi:
- Thật... thật sự?

Tiểu thái giám chắc chắn gật gật đầu:
- Bản thân chắc chắn chuyện này , Thiếu Khanh mau đi đi, đừng làm cho điện hạ chờ lâu .

Lạc An Ca cảm thấy chính mình chân đều run run, tiểu thái giám hảo tâm gọi người chuẩn bị nhuyễn kiệu, đưa Thiếu Khanh đi khách đường.

Vào đường thoáng thấy Thái Tử, Lạc An Ca  khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, trên mặt miễn cưỡng treo tươi cười
- Điện hạ nói phải vì ta tuyển thiếp, nhưng nơi này cũng không ai a?”
Hắn nói vậy chính là ý :Trong khách đường to lớn này , trừ bỏ Thái Tử cùng chính hắn, cũng chỉ có một vài cung nữ thái giám đứng hầu ngoài cửa ,còn có phía sau Thái Tử là đại thái giám Vương công công.

Thái Tử cười, chỉ là tươi cười này tựa như rắn độc trong bóng đêm giống nhau phun tin tử, khiến tâm người lo lắng , hắn nói:
- Tiêu Tiêu, không nên gấp gáp, hiện tại khiến cho ngươi gặp một lần.

Một ánh mắt lướt qua , Vương công công lập tức hiểu ngầm, cao giọng xướng :
- Tuyên Triệu cô nương yết kiến!

Lời còn chưa dứt, liền từ mặt sau bình phong đi ra một vị nữ tử, người này mặc váy đen rủ xuống như suối tóc, dáng người đầy đặn , tóc đen dài, đầu đội trâm ngọc, đi ra bộ trâm cài nhẹ nhàng va chạm, phát ra thanh thúy tiếng vang.

Chỉ là cô nương này thật sự là lớn lên uy vũ, thân cao tám thước, lưng hùm vai gấu, so với Lạc An Ca cao lớn hơn rất nhiều , lưỡng đạo mày rậm phía dưới là một đôi mắt to như chuông đồng ,mũi như tỏi, Chính là Chung Quỳ chuyển thế sống lại .

Lạc An Ca sợ tới mức ngã ngồi tại ghế gỗ nạm khắc hoa trợn mắt há hốc mồm. Triệu cô nương còn cố tình lại đây hành lễ, thẹn thùng đưa mắt mị hoặc :
- Tham kiến Lạc Thiếu Khanh.

Lạc An Ca tay run run lấy trên bàn chung trà, run rẩy uống một ngụm an ủi, nhưng thật sự rớt ra không ít nước trà. Y lắp bắp nói:
- A, miễn...miễn lễ... ngươi...ngươi đi xuống trước đi……

Thái Tử Mộ Kha nhếch lên khóe miệng, hắn ngồi vào ghế bên cạnh phía trên , biết rõ còn cố hỏi :
- Như thế nào, không thích người này?

Lạc An Ca gian nan nuốt nuốt, ánh mắt đảo qua trên mặt cô nương kia
- Cái kia, cô nương này lớn lên cũng tính đoan chính…… Chỉ là Thái Tử ngài xem, này so với ta còn cao hơn , thật sự... thật sự là không thích hợp……

- Nga , như vậy.
Mộ Kha gật gật đầu, tựa hồ hắn dường như thực có thể lý giải
- Vậy nàng đi xuống đi, kêu người tiếp theo ra .

Chung Quỳ kia cúi đầu lui xuống, chỉ chốc lát sau liền lại từ phía sau mười hai chiếc đại bình phong đi ra một người, như cũ là lăng la xiêm y, đầu đội trâm ngọc , cái này vóc dáng thật ra không cao lắm, chỉ là to lớn vạm vỡ, tròn trịa tựa châu, đoán chừng bằng hai người Lạc An Ca cộng lại .

Lạc An Ca kinh hồn táng đảm xem mặt nàng ,thấy người kia mặt ngăm đen, trên mặt cư nhiên còn có râu quai nón!

Lạc An Ca  phun tới một hớp nước trà , sặc đến ho khan không ngừng muốn giơ tay chỉ người kia ‘ nữ tử ’, ngón tay run rẩy,
- Này, này không phải là nam nhân sao?!

Mộ Kha thong dong nói:
- Ta nào biết đâu rằng ngươi là thích nam nhân hay nữ nhân, vạn nhất Thiếu Khanh yêu thích nam phong thì sao ? Cho nên ta cố ý gọi người chọn tới một nam tử , để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
- Vậy ngươi cũng nên chọn một người eo như liễu, mi thanh mục tú chứ, này... này không phải Ngự Thiện Phòng gánh nước đầu bếp sao? Ta trước hai ngày còn gặp qua !

Mộ Kha không vui nheo lại mắt:
- Như thế nào, ta hảo tâm giúp ngươi tìm thị thiếp, ngươi còn kén cá chọn canh?

Lạc An Ca lập tức súc tiến ghế dựa,
-Không...không dám có ý kiến……

Mộ Kha vừa lòng cười cười :
- Vậy kêu vị tiếp theo xuất hiện đi.

Tóm lại hôm nay Mộ Kha đem tới vài vị chờ tuyển bên trong, nếu không ngoài ý muốn, không phải xấu xí vô cùng chính là cao lớn vạm vỡ , không thì chính là mắt lệch miệng to đem Lạc An Ca sợ tới mức thực sự kinh động .

Hắn khi trước ở Uẩn Nhạc , Há bên người cung nữ không phải người thanh tú khả ái , thái giám không phải kẻ rũ mi thiện mục đích, thị vệ không phải đoan chính oai hùng , hôm nay một phen lăn lộn, thực sự làm hắn mở rộng tầm mắt, cảm thán Thái Tử điện hạ có thể đem các kỳ nhân đặc sắc này tụ tập một đường, cũng coi như có bản lĩnh.

Cuối cùng là một vị hơn 60 tuổi Lạc An Ca đều có thể kêu nàng một tiếng nãi nãi ‘ cô nương ’ lui ra phía sau

Mộ Kha quay đầu hỏi hắn
- Đều nhìn hết một lượt , có hay không thích?

Lạc An Ca im lặng che mặt lại , bi thương nói:
- Ta không tuyển nữa , Thái Tử điện hạ tha cho ta đi ……

-Không được.
Mộ Kha duỗi tay kéo cánh tay Lạc An Ca , nhéo cằm cưỡng bách hắn ngẩng đầu xem chính mình, ôn nhu mà tàn nhẫn nói:
- Chính ngươi nói muốn nạp thiếp, hôm nay cần thiết phải tuyển một người, buổi tối liền phải viên phòng.

Lạc An Ca cả người run lên, bi thiết bày ra một ít nước mắt:
- Ngươi đây là muốn đem bức ta hướng tử lộ …… Còn có không có cái khác ? Ta lại chọn ?

Mộ Kha cười, buông hắn ra đứng dậy, giơ tay chỉ chỉ chính mình
- Còn có một người , chính là ta, chọn đi.

Lạc An Ca đột nhiên mở to hai mắt, từ trên ghế nhảy dựng lên, chật vật bất kham chạy trối chết.

Chờ đến Lạc An Ca chạy khuất , một bên Vương công công mới rốt cuộc không nín được, bật cười:
- Điện hạ một chiêu này thật tuyệt, Lạc Thiếu Khanh về sau cũng không dám nhắc việc nạp thiếp nữa .

Mộ Kha không nói chuyện, chỉ là nặng nề nhìn chằm chằm Lạc An Ca đào tẩu cổng lớn, thật lâu sau mới chậm rãi nói:
-Không, còn chưa đủ.

Vương công công sửng sốt
-Điện hạ là nghĩ ?

Mộ Kha xoay người ngồi trở lại trên ghế , cầm lấy chung trà Lạc An Ca uống qua nhợt nhạt nhấp một ngụm, ánh mắt dọa người :
- Y không tuyển, ta coi như y tuyển chính là ta, dựa theo quy củ, đêm nay liền viên phòng.

Chương này dịch lâu quá 😭
--

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cổtrang