26.Nằm gai nếm mật

Không cần đào ba thước đất, bọn thị vệ chỉ dùng thời gian một khắc *, liền đem Lạc An Ca có thể tìm được rồi.

Nhưng  kết quả này thật là làm mọi người vạn phần kinh ngạc, ai có thể nghĩ đến Lạc Thiếu Khanh hơn nửa đêm từ trong phòng Thái Tử chuồn ra ngoài, cư nhiên là vì chạy đến hậu hoa viên đi rút thảo?!

Thời điểm bọn thị vệ tìm được hắn , Lạc An Ca đã ngồi dưới đất, sắp đem chủng loại cây sồi xanh quý mà bức trụi . Bên cạnh còn một bãi chồng chất cành khô thảo diệp, không biết còn tưởng rằng Thiếu Khanh bị Thái Tử khắt khe, muốn đem y chịu khổ .

Bọn thị vệ hảo ngôn hảo ngữ muốn đem Lạc Thiếu Khanh thỉnh về phòng , nhưng Lạc An Ca còn luyến tiếc hắn cực cực khổ khổ nhặt một đống khô thảo, ngồi chết ở trên cỏ không chịu đi.
Không có cách nào, bọn thị vệ đành phải một người bắt lấy hắn mỗi bên một cánh tay, nửa kéo nửa đẩy đem người trở về.

Mộ Kha nghe xong hạ nhân bẩm báo, lại thấy Lạc An Ca kia mặt xám mày tro, trên tóc treo thảo diệp bộ dáng chật vật . Lửa giận đầy ngập đều hóa thành dở khóc dở cười bất đắc dĩ, nhìn Lạc An Ca nửa ngày mới hỏi :
- Ngươi hơn nửa đêm, đây là muốn nháo cái gì?”

Lạc An Ca tránh ra gông cùm xiềng xích của hai tên thị vệ , tức muốn hộc máu hướng trên mặt đất ngồi xuống
- Ta đều nói muốn nằm gai nếm mật, ngươi không cho ta giường ngủ rơm rạ  ta chính mình làm một cái không được sao? Ta lại không ý kiến chuyện của ngươi , ngươi vì sao còn muốn tới ngăn trở ta?!

- ……”

Mộ Kha có chút đau đầu
-Tiêu Tiêu, ngươi thế nào cũng phải cùng ta ngoan cố chống đối phải không?

Lạc An Ca nổi giận đùng đùng quay đầu, một bộ dáng cố chấp không trả lời .
Mộ Kha không khỏi thở dài.
Để tay lên ngực mà hỏi, một tiểu mỹ nhân nếu là an an tĩnh tĩnh ngoan ngoãn tại thư phòng, tất nhiên là cảnh đẹp ý vui, nếu có làm ầm ĩ chút, cũng là có tình thú khác , nhưng nếu mà giống Lạc An Ca như vậy ,không biết sống chết làm ầm ĩ, vậy sẽ khiến người khác chán ghét.

Mộ Kha tất nhiên sẽ không chán ghét Lạc An Ca, chỉ là rất muốn đem mèo nhỏ không biết sống chết này ném tới trên giường đi hung hăng thu thập chỉnh đốn, giáo huấn để y không dám lại càn quấy nữa .

Một bên thị vệ cũng nghĩ rằng : Thế nào tiểu mỹ nhân tính khí này cậy mình xinh đẹp, cậy sủng mà kiêu căng hồ nháo, chỉ sợ cũng sống không lâu.

Thấy Mộ Kha thật lâu không nói lời nào, bản năng cảm giác được nguy hiểm ,Lạc An Ca cẩn thận liếc mắt nhìn hắn, Mộ Kha cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy trên mặt hắn là ánh mắt nhút nhát sợ sệt , không khỏi không nhịn được mà bật cười.

Rõ ràng vừa rồi còn thịnh khí lăng nhân, lúc này lại giống như bị khi dễ.
Trầm mặc một chút, Mộ Kha duỗi tay đem người nâng dậy , vỗ vỗ đất trên người y nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi nhất định phải ngủ giường có rơm rạ phải hay không?”

Lạc An Ca thấy thái độ của Mộ Kha không giống nhau , sợ hãi gật gật đầu.

Mộ Kha thở dài, đối thị vệ phía sau hắn nói:
-Truyền lệnh xuống, kêu Đông Cung tú nương lên, suốt đêm chế tạo gấp một chiếc chiếu
-…… Là

**……...........**

Thái Tử ngàn kiều vạn sủng cất giấu bên người một tiểu quý nhân ...Thực nhanh chóng được đồn đãi giống như gió xuân truyền khắp Đông Cung, có chuyện tốt tiểu cung nữ đều chạy tới hỏi. Đại cung nữ Dao Hoa biết chút nội tình, nhưng nàng từ trước đến nay biết bổn phận, cũng không có lắm miệng.
Bất quá nhóm tiểu cung nữ  vẫn là từ trong miệng các thị vệ đại ca cạy ra chút tình báo, cuối cùng truyền đi đến tận đâu câu chuyện này liền chậm rãi mà có bộ dáng.

Trước kia nói tiểu quý nhân hơn nửa đêm đột phát muốn ngủ một giấc trên giường rơm rạ , còn chạy đến hậu hoa viên rút một đống khô thảo, kinh động hơn phân nửa cái Đông Cung.
Thái Tử yêu y xót y , Gọi thợ thêu chuyên chế Đông Cung tìm một đám cỏ lau thảo quý hiếm, nghiêm túc lấy ra cái tốt nhất , mềm nhất suốt đêm chế tạo gấp gáp mấy trương chiếu, lại ở phòng ngủ trải một trương nệm mềm, bên trên vô cùng mềm mại cho quý nhân ngủ.Như vậy dung túng sủng nịch, chính là đương kim Hoàng đế bệ hạ cũng không bằng.Trong lúc nhất thời các cung nữ Đông Cung cực kỳ hâm mộ không thôi, đều sôi nổi hỏi thăm tiểu quý nhân này rốt cuộc là từ nơi nào tới .Há vậy mà không ai nói được chính xác , có người nói là từ Uẩn Nhạc mang về , có người nói là Thái Tử điện hạ từ nhỏ liền quen biết, càng có hoang đường nói là thiên tiên hạ phàm, cho nên Thái Tử điện hạ sủng ái không thôi.

Lạc An Ca không biết từ nơi nào nghe được chuyện này , cười đến chính mình trên chiếu lăn lộn
- Ngươi có nghe không , các nàng ấy nói ta là thiên tiên hạ phàm ha ha ha……”

Mộ Kha ngẩng đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn y
- Ngươi nếu là thiên tiên,  cũng là thiên sát cô tinh, chuyên môn xuống trần khắc ta.

Liền như vậy qua mấy ngày, lại có tiểu cung nữ tò mò hỏi thăm mọi nơi tiểu quý nhân hiện tại như thế nào, có hay không còn ngủ trên chiếu tử kia  .
Lúc này là đại cung nữ Dao Hoa trả lời:
-Đã sớm không ngủ.

Tiểu cung nữ ngạc nhiên nói:
- Lúc trước nháo như vậy làm cho đại động tĩnh, nói không ngủ liền không ngủ?

Dao Hoa kéo kéo khóe miệng, tâm tình phức tạp nói:
-Là nửa đêm từ chiếu tử kia nhảy ra hai con dế mèn,  Lạc Thiếu Khanh  sợ tới mức khóc lóc nhào lên giường điện hạ , từ đây Thái Tử liền đem trương giường rơm rạ kia mà triệt, Thiếu Khanh cũng không nháo cái gì nữa .

Tiểu cung nữ càng kỳ quái hỏi :
- Ngày mùa đông từ đâu ra hai con dế mèn?”

Dao Hoa lắc lắc đầu:
-Ai biết được.

Chỉ có Mộ Kha biết hai con dế mèn kia là từ đâu tới.
Trong cung kia ái hoa ái điểu cũng ái đấu trùng .Tam hoàng tử Mộ Thanh vẫn luôn ở noãn các nội dưỡng nhiều vô số dế mèn, Mộ Kha đi theo hắn muốn mấy con , đem chúng thân thủ phóng tới Lạc An Ca trên giường. Kết quả là, ở ngắn ngủi phân giường rơm ngủ mấy ngày , Thái Tử rốt cuộc được như ý nguyện đem Thiếu Khanh quay trở về trên giường.

Đáng tiếc Mộ Kha rốt cuộc là xem nhẹ đạo hạnh Lạc An Ca ,vốn tưởng rằng lần này nằm gai nếm mật phong ba xem như bị hai con dế mèn làm cho khiếp sợ , chưa từng nghĩ ở thời điểm buổi tối , Lạc An Ca lại nổi nháo lên ‘ nếm gan ’.

Lần này nháo đến thập phần kiên quyết, không có mật đắng liền tuyệt không ăn cơm, Thái Tử bất đắc dĩ, đành phải bảo ngự y dùng gan thú hơn nữa còn có các loại dược liệu  bổ dưỡng làm thành túi mật, tóm lại cũng là tẩm bổ thân thể bằng dược, liền tùy y đi thôi.

Lạc An Ca ngồi ở trước bàn cơm, bán tín bán nghi vươn cái lưỡi liếm một ngụm, nhịn không được nhăn lại tiểu mày,
- Thật là đắng!”

Mộ Kha ở một bên cười lạnh
- Mật đắng đương nhiên là phải đắng , bằng không ngươi cho rằng Việt Vương Câu Tiễn là như thế nào mài giũa tâm tính?”

Lạc An Ca thè lưỡi, tựa hồ là nghĩ tới Câu Tiễn sau lại Đông Sơn tái khởi, không thể cứ như vậy từ bỏ. Nhưng lại thật sự sợ đắng sợ đến lợi hại, do dự mãi một lúc sau, rốt cục là đem mật đắng đặc chế bỏ qua .

-Ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chăm lo việc nước không nhất định phải nằm gai nếm mật.
Lạc An Ca rối rắm nói

-Liền tỷ như nói ta, tuy rằng mặt ngoài quá an nhàn, kỳ thật nội tâm thời thời khắc khắc chịu dày vò, vẫn luôn ở đây khắc ghi không thể quên hận nước thù nhà, một khi đã như vậy, cũng không cần  nằm gai nếm mật ngươi nói đúng không?

Thái Tử điện hạ vẫn cứ cười lạnh:
-Nói như vậy ngươi rốt cuộc không làm ầm ĩ ?

Lạc An Ca dời ngón tay tới chọc chọc mật đắng tròn vo trên bàn cơm , nhìn nó lộc cộc lộc cộc cút qua một bên, chậm rãi ngẩng đầu đi xem Mộ Kha, đáng thương chép chép miệng

- Đắng , muốn ăn đồ ngọt.

Lạc An Ca liếm liếm phiếm môi chính mình . Mộ Kha giật mình, ánh mắt kia liền dính ở trên mặt Lạc Thiếu Khanh hạ tới hỏi :
- Muốn ăn ngọt?”

Lạc An Ca tha thiết gật đầu, y trong miệng phát đắng lợi hại, dược vị ở cổ khổ sở vứt đi không được. Y chờ mong Thái Tử điện hạ ra lệnh một tiếng, kêu cung nữ đi làm một mâm mứt hoa quả đem lên.

Không nghĩ tới Mộ Kha chỉ là thấp giọng cười cười, ánh mắt như đuốc
- Hảo, cho ngươi ăn chút đồ ngọt.

Dứt lời, Mộ Kha liền cúi thân xuống ,một tay ôm lấy vòng eo Lạc An Ca , một tay nắm cằm y phủ môi lên , ôn nhu lại rất cường thế hôn y .

-Khoan !

Lạc An Ca hoảng sợ mà mở to hai mắt, sau đó đột nhiên chạy trốn, cẳng chân xô đổ ghế dựa, Lạc An Ca ngã trên mặt đất ở phía trước, Mộ Kha duỗi cánh tay chụp tới, đem Lạc An Ca đưa vào trong lồng ngực.

- Đều đi xuống.
Mộ Kha nhìn quét một phen chung quanh cung nữ hầu hạ , tiếng nói có chút lừa tình khàn khàn.

Cung nữ một phen đều thập phần có nhãn lực thấy được chuyện nên đi xuống, cuối cùng một cái còn không quên đem thiện thính môn mang lên.

Lạc An Ca sợ tới mức cả người phát run, không khỏi liền nghĩ tới lần trước xém tí bị đi rồi cửa sau , theo bản năng há mồm liền phải kêu loạn có thích khách.

Mộ Kha một phen bóp lấy hàm dưới hắn , sắc mặt ở ánh nến làm nổi bật hạ mạc có chút âm ngoan
-Ngươi còn dám đem bọn thị vệ chiêu tiến vào, ta cũng không ngại làm trò trước mặt bọn họ đem ngươi lột sạch!”

Một câu khiến cho Lạc An Ca cấm thanh, sau lưng chảy ra tinh mịn mồ hôi mỏng.

Mộ Kha bàn tay vươn tới hạ mông Lạc An Ca , hơi hơi nâng lên thân mình y, khiến y ngồi xuống trên bàn.
Lạc An Ca tuy rằng ngày thường thịnh khí lăng nhân, nhưng hiện tại vừa thấy Mộ Kha ánh mắt hừng hực khí thế trong lòng liền khiếp, run run rẩy rẩy nhỏ giọng cầu
- Thái Tử……

- Ta ở đây .

Mộ Kha cầm tay y ,vén lên vạt áo rộng thùng thình của y sờ sờ eo nhỏ, sau đó tay trái một mạch liền không tiếng động giải khai đai lưng Lạc An Ca ,áo trên chảy xuống đầu vai, lộ ra hơn phân nửa sống lưng gầy .

Lạc An Ca cơ hồ liền phải nhảy xuống thiện bàn chạy trối chết, nhưng Thái Tử gắt gao bắt lấy sau eo y làm y không thể động đậy.

- Điện hạ……

Lạc An Ca rốt cục là sợ, thấp tam hạ khí cùng Mộ Kha thương lượng
- Ta sống hai mươi năm, còn chưa trải qua tình sự, không đạo lý nào lần đầu tiên đã bị người đi rồi cửa sau…… Ngài đại nhân đại lượng, tha ta lúc này ……

..............................

* một khắc = 15 phút

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cổtrang