chương 5 màn sương cuối cùng
Bầu trời buổi sáng mùa đông lạnh lẽo và xám xịt. Gió thổi qua từng con hẻm nhỏ, mang theo tiếng rít rợn người, khiến cho những chiếc lá cuối cùng trên cây bị cuốn phăng xuống mặt đất ướt át. Dương kéo cao cổ áo khoác, cảm nhận từng cơn gió lạnh buốt như đâm vào da thịt. Đôi mắt anh tràn ngập sự mệt mỏi nhưng không hề mất đi ánh kiên định. Hôm nay, anh quyết tâm phải tìm ra câu trả lời, bất kể nó là gì.
Dương đã quay lại hiện trường vụ án lần nữa, nơi mà mọi thứ bắt đầu, cũng là nơi mà mọi thứ dường như đã kết thúc. Những ngày qua, anh đã đào sâu vào các manh mối, cố gắng kết nối chúng lại với nhau. Nhưng mỗi lần, chúng lại tan biến như sương mờ dưới ánh nắng, để lại cho anh cảm giác bất lực và thất vọng.
Anh đứng lặng một lúc, ánh mắt chăm chú nhìn vào con hẻm tối nơi cô gái trẻ đã bị giết hại. Những ký ức về đêm đó vẫn còn đậm nét trong tâm trí, như một cơn ác mộng không thể thoát ra. Nhưng lần này, Dương không để cảm xúc lấn át. Anh biết rằng mình đã bỏ sót điều gì đó, và giờ là lúc để tìm ra nó.
Dương bước chậm rãi về phía góc tối nơi mà anh đã phát hiện dấu giày mờ nhạt. Mặt đất ẩm ướt từ cơn mưa đêm qua vẫn còn giữ lại những vệt bùn nhỏ, nhưng dấu giày ấy đã biến mất hoàn toàn, như chưa từng tồn tại. Anh cúi xuống, dùng tay chạm vào mặt đất, cảm nhận sự lạnh lẽo của nó.
*“Mọi thứ đều là giả tạo,”* anh lẩm bẩm, ánh mắt như tìm kiếm một thứ gì đó trong không gian tĩnh lặng. *“Ai đó đang chơi đùa với mình.”*
Tiếng bước chân vang lên từ phía sau khiến Dương giật mình quay lại. Một bóng đen xuất hiện từ trong sương mờ, bước đi chậm rãi về phía anh. Đó là người đàn ông bí ẩn, vẫn mặc chiếc áo khoác dài, đầu đội mũ che kín khuôn mặt.
*“Anh là ai?”* Dương cất tiếng hỏi, giọng nói đầy sự nghi ngờ và căng thẳng.
Người đàn ông không đáp, chỉ đứng im lặng quan sát Dương. Anh ta tiến đến gần hơn, ánh mắt lóe lên một tia nhìn sắc lạnh dưới ánh đèn mờ nhạt của con hẻm.
*“Anh đã xuất hiện ở mọi nơi liên quan đến vụ án này,”* Dương tiếp tục, giọng nói trở nên cứng rắn hơn. *“Anh đang giấu điều gì? Anh biết gì về vụ giết người này?”*
Cuối cùng, người đàn ông cất tiếng, giọng nói trầm và lạnh lùng:
*“Anh vẫn chưa hiểu sao, cảnh sát Dương? Mọi thứ đều nằm trong tay anh, nhưng anh lại để chúng trôi qua như nước chảy qua kẽ tay.”*
Dương cảm thấy tức giận dâng lên, nhưng anh cố giữ bình tĩnh. *“Tôi không có thời gian để chơi trò đố vui với anh. Nếu anh biết điều gì, hãy nói ngay bây giờ.”*
Người đàn ông cười nhẹ, một nụ cười đầy ẩn ý. *“Cậu đã gần chạm tới sự thật, nhưng lại sợ phải đối mặt với nó. Cậu vẫn luôn bị ám ảnh bởi vụ án này, nhưng chưa bao giờ thực sự nhìn thẳng vào nó. Đã đến lúc cậu phải nhìn rõ mọi thứ, Dương.”*
Dương cảm thấy như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Lời nói của người đàn ông khiến anh cảm thấy có điều gì đó rất sai trái, nhưng anh không thể xác định đó là gì.
*“Nói cho tôi biết,”* Dương gằn giọng. *“Sự thật là gì?”*
Người đàn ông tiến lại gần hơn, đôi mắt như xuyên thấu vào tâm trí Dương. *“Sự thật không bao giờ đơn giản như những gì cậu nghĩ, Dương. Cậu đã tự tạo ra một bức màn che phủ sự thật, vì cậu sợ phải đối mặt với nó. Nhưng hôm nay, cậu sẽ không còn đường lui nữa.”*
Dương sững người, cảm giác như mọi thứ xung quanh anh đang dần sụp đổ. Những mảnh ghép trong đầu anh bắt đầu tự động kết nối lại, tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh mà anh chưa bao giờ tưởng tượng tới. Người đàn ông kia cười khẽ, và trước khi Dương kịp nói thêm điều gì, anh ta đã biến mất vào bóng tối, để lại Dương đứng đó, bàng hoàng và choáng váng.
---
Dương quay trở lại đồn cảnh sát, đầu óc vẫn còn rối bời với những suy nghĩ về cuộc gặp gỡ vừa rồi. Trung đón anh với một vẻ mặt nghiêm trọng:
*“Dương, chúng tôi đã tìm ra thêm manh mối từ hệ thống dữ liệu. Có vẻ như có ai đó đang cố tình can thiệp vào vụ án này từ trước. Và cậu sẽ không tin được những gì chúng tôi vừa phát hiện.”*
Dương theo Trung vào phòng làm việc, nơi mà các đồng nghiệp khác đã tụ tập quanh một màn hình lớn. Trên đó là hình ảnh từ một đoạn video giám sát, nhưng lần này, nó rõ ràng hơn nhiều so với những gì họ đã thấy trước đó.
*“Đây là gì?”* Dương hỏi, ánh mắt dán chặt vào màn hình.
*“Đoạn video này được quay tại một địa điểm khác, không phải ở hiện trường vụ án,”* Trung giải thích. *“Nó được ghi lại vào đêm hôm trước khi cô gái bị giết. Và điều kỳ lạ là, người đàn ông mà cậu gặp, hắn xuất hiện ở đó.”*
Dương nhìn chằm chằm vào hình ảnh người đàn ông bí ẩn trên màn hình, cảm giác rối ren trong lòng càng tăng thêm.
*“Tại sao hắn lại có mặt ở đó? Và hắn đang làm gì?”* Dương tự hỏi, cố gắng tìm ra lời giải cho những câu hỏi này.
*“Cậu nhìn kỹ đi, Dương,”* Trung nói, chỉ vào màn hình. *“Hắn không chỉ đứng đó. Hắn đang trao đổi thứ gì đó với một người khác. Và người đó... là nạn nhân.”*
Dương cảm thấy như có một cơn bão đang dâng lên trong tâm trí anh. Hình ảnh trên màn hình là của cô gái trẻ mà anh đã cố gắng bảo vệ. Cô ta đang nói chuyện với người đàn ông bí ẩn kia, như thể họ quen biết nhau từ trước. Nhưng tại sao? Tại sao cô ta lại liên quan đến hắn?
*“Chúng ta đã bỏ qua điều này,”* Dương thì thầm, cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng. *“Mình đã không thấy được sự liên kết này. Cô ta đã biết trước kẻ giết mình.”*
*“Nhưng tại sao cô ta lại không nói gì với cậu?”* Trung hỏi, mắt nhìn Dương với vẻ mặt lo lắng. *“Cô ta đang che giấu điều gì?”*
Dương không có câu trả lời. Anh chỉ cảm thấy rằng mình đã bỏ lỡ một điều gì đó rất quan trọng, một mảnh ghép mà nếu anh nhìn kỹ hơn, có thể đã giúp anh cứu sống cô gái.
*“Chúng ta cần phải kiểm tra lại mọi thứ,”* Dương nói, giọng đầy quyết tâm. *“Có điều gì đó mà chúng ta đã bỏ qua. Hắn không thể hành động một mình. Cô ta đã biết trước điều gì đó, nhưng lại không nói ra. Và điều đó đã dẫn đến cái chết của cô.”*
---
Một lần nữa, Dương quay lại hiện trường vụ án, lần này với một đôi mắt hoàn toàn khác. Anh lục lọi từng mảnh trí nhớ, từng chi tiết nhỏ mà anh đã bỏ qua trong những ngày qua. Cảm giác như mọi thứ bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, từng mảnh ghép bắt đầu hợp lại với nhau, tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Dương đứng ở góc tối, nơi mà cô gái đã bị tấn công. Anh nhìn kỹ hơn vào bức tường gạch cũ, nơi mà trước đây anh đã bỏ qua. Đột nhiên, anh nhìn thấy một vết xước nhỏ, gần như không thể nhận ra.
*“Đây rồi,”* Dương thì thầm, cảm giác phấn khích dâng lên. *“Mình đã tìm thấy rồi.”*
Anh cúi xuống kiểm tra vết xước, và nhận ra rằng nó không phải là một vết xước bình thường. Có gì đó được khắc lên bức tường, một ký hiệu nào đó mà anh không nhận ra từ trước.
Dương rút điện thoại ra, chụp lại hình ảnh đó và gửi cho Trung. *“T
ôi cần cậu kiểm tra xem ký hiệu này có liên quan đến tổ chức nào không. Nó không phải là thứ mà ai cũng có thể khắc lên tường.”*
*“Cậu tìm thấy gì rồi sao?”* Trung hỏi, giọng đầy sự tò mò.
*“Tôi không chắc chắn, nhưng đây có thể là chìa khóa cuối cùng mà chúng ta cần.”* Dương trả lời, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào ký hiệu.
---
Chỉ vài giờ sau, kết quả từ Trung đã đến. Ký hiệu mà Dương tìm thấy thuộc về một tổ chức ngầm đã hoạt động trong thành phố từ rất lâu. Và điều đó đã giải thích mọi thứ – lý do tại sao cô gái bị giết, và tại sao người đàn ông bí ẩn kia xuất hiện khắp nơi.
Dương cảm thấy mọi thứ dường như sụp đổ trong một khoảnh khắc. Nhưng đồng thời, anh cũng cảm thấy một sức mạnh mới dâng lên, sức mạnh của sự thật.
Anh không mất thêm thời gian. Dương cùng đội của mình tiến hành một cuộc đột kích vào nơi ẩn náu của tổ chức ngầm đó, và cuối cùng đã bắt được kẻ chủ mưu – người đàn ông bí ẩn mà anh đã gặp. Hắn chính là người đã giết cô gái, nhưng không phải vì thù oán cá nhân, mà vì cô đã phát hiện ra sự thật về tổ chức của hắn và cố gắng cảnh báo cảnh sát.
Dương đứng trước mặt hắn, cảm nhận một nỗi đau xé lòng khi nhớ lại những gì cô gái đã phải trải qua. Nhưng giờ đây, anh biết rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ. Vụ án đã kết thúc, nhưng những ám ảnh về nó vẫn còn đó, như một vết sẹo không bao giờ lành.
*“Câu chuyện này chưa kết thúc,”* Dương tự nhủ. *“Mình sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật.”*
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top