люблю тебя

em thở dốc, mấy cái thùng chứa này đang vắt kiệt sức em. em phải ngồi đây cọ rửa hết đống thùng gỗ này cũng tại tên felix trốn việc để đi tìm sierra, cho một buổi hẹn hò lý tưởng trên cầu zvezda. 

thề có chúa, hẳn em sẽ băm vằm cái tên đó khi nó lết cái mông về tới ký túc.

em cố gắng đẩy nhanh tốc độ, nhưng những vết bẩn chẳng chịu nghĩ cho. chúng bám lỳ bên trong thùng, nơi chứa đầy những cái dằm gỗ nhỏ tí. em đã bị xước vài lần, nhưng nó chẳng bõ bèn gì. điều em cần bây giờ, là cố gắng cho nhanh, rồi còn về ký túc làm luận văn. luận văn của em chỉ mới xong được phần đầu - tức chỉ một phần ba của những con chữ trải dài sáu trang a4 - và ngày mai em sẽ phải đem lên cho chủ nhiệm sơ khảo. đáng ra nó chẳng gây khó khăn gì cho em lắm đâu nhưng hỡi ôi, toàn-bộ-bài-văn-phải-được-viết-bằng-tiếng-nga. 

lần đầu tiên trong cuộc đời em cảm thấy hối hận khi sang đây học. 

cái mùi rượu vang lâu năm lẩn quẩn, hòa vào mùi xà bông cọ rửa, xộc thẳng lên não em, khiến cho cơn nhức đầu nhanh chóng tiến tới. bây giờ là tám giờ tối, và nếu em không kết thúc cái này vào lúc tám giờ ba mươi, thì nguy cơ đêm nay thức trắng là rất cao. 

một cơn ác mộng lúc tỉnh táo.

- yoongi?

em xoay người, đối diện với cánh cửa gỗ khép hờ. cái dáng người cao lêu đêu đứng tựa vào tường, đôi mắt chăm chú quan sát. em chẳng thể nhìn rõ kia là ai, vì ánh sáng từ những ngọn đèn ngoài sân rọi vào mắt em chói lòa. nhưng, tất nhiên với cái chiều cao đáng ngưỡng mộ thì còn là ai khác nữa chứ.

quý ngài kim nam joon.

một sinh viên khoa âm nhạc học viện sud'ba nhờ học bổng như em, tài năng thì có thừa đấy, nhưng tiền thì không. việc tiêu tốn hơn 50.000 rúp chỉ để mua một cây violon đạt chuẩn, theo đánh giá của học viện, đã khiến em tới một xu trong túi cũng mất. đêm hôm đó em ôm theo cây đàn với cái bao tử rỗng tuếch cùng chút ít hành lý vì nợ tiền nhà ba tháng lang thang giữa cái rét đậm cắt da. bà chủ nhà đã không còn chứa chấp em được nữa. em đã đi hết các tuyến phố, ôm ấp hi vọng có thể gọi được điện thoại về nhà. cước điện thoại đã bị khóa tháng trước, vì em không đóng kịp thời hạn. 

đó là đêm đầu tiên, em cảm thấy nhớ nhà. 

trong cái lúc đang chật vật giữa cái đói cồn cào và giá rét của nước nga vào đông, em đã được ngài đưa về. tuyết phủ lên tóc em một lớp mỏng tênh, hệt như một lớp bụi mờ. học phí của em là ngài đóng, ký túc là ngài đăng ký. ngài còn cho em một công việc tại hầm ủ rượu của mình, trả lương đầy đủ với lý do không muốn nhìn thấy em với cái bụng rỗng đến ngất đi như ngày ấy.

một tấm lòng nhân ái.

- cậu chưa xong việc sao?

ngài hỏi, bằng cái giọng lè nhè. có vẻ cổ họng ngài đang không được khỏe cho lắm, và điều đó làm em lo lắng. dẫu sao, em vẫn cố gắng trả lời câu hỏi của ngài, bằng giọng điệu hết mực tôn trọng. 

ngài bước vào, cái gian phòng chỉ vỏn vẹn 12m2 dường như nhỏ đi. em ngưng tay, tìm cho ngài một cái ghế cao, để những giọt nước bẩn không bắn vào bộ comple bằng lụa đắt giá. thế nhưng ngài xua tay, và điều đó khiến cho mùi rượu vang lẫn trong không khí được xua tới em rõ ràng hơn.

- ngài uống sao?

- nào có chứ.

bất luận trong trường hợp nào, thì tửu lượng của ngài vẫn rất tốt. rượu tại xưởng đều là vang nguyên chất, độ không hề nhẹ. như min yoongi em thì ngay từ ngụm đầu tiên đã choáng váng, nhưng ngài dùng tới năm sáu chai vẫn không hề hấn gì. chỉ có, hôm nay hình như mặt ngài đang hơi ửng hồng. 

không khí trong phòng có chút ngột ngạt, vì em không quen với sự im lặng này lắm. em liếc nhìn ngài, đôi mắt ửng đỏ vì hơi men. ngài say, thật sự đang say, điều mà chưa ai từng thấy trước đây. 

- rốt cuộc ngài đã uống bao nhiêu vậy?

em hỏi, rụt rè. ngài chẳng trả lời, chỉ cười. 

- em xong việc chứ? ra ngoài ăn tối nhé.

em ngưng tay, đống bọt xà phòng nổi lềnh bềnh. em đứng dậy, phủi sạch những tàn dư dơ bẩn còn bám trên quần áo, cởi bỏ tạp dề và theo ngài ra ngoài. 

xem ra, đêm nay em phải thức trắng thật rồi. 

em ngồi cùng ngài trên ban công, gió lùa sang mái tóc em mát rượi. trước mắt em là những mảnh đồi non, trải suốt từ xưởng, và đến thẳng đường chân trời. những ngôi sao như những mảnh kim cương nát vụn, rải trên tấm đệm màu đen thẳm. 

- trời hôm nay đẹp nhỉ?

em hỏi bâng quơ. ngài chỉ xắn tay áo, chuẩn bị ăn đĩa mỳ ý trên bàn. rồi ngài ngước nhìn em, bằng đôi mắt châm chọc. 

- tôi chẳng thấy nó đẹp ở đâu cả. 

- sao lại không?

ngài rót rượu, rồi mỉm cười. 

một nụ cười rất đẹp.

" em nhìn xem, chúng tuy sáng, nhưng chưa chắc còn sống. chúng chỉ là những ảo ảnh mà thôi. một lời nói dối ngọt ngào. "

ngài nói, khi đang nhấm một ngụm rượu vang. ngài cho em một ly, nhưng em chẳng động tới. em chẳng muốn ngất ngay trên bàn ăn, và nhất là khi đang ngồi cùng với ngài. 

ngài uống, rồi ngả người ra sau. một bộ dáng thư thái. hai cúc áo mở rộng, mặc cho gió đêm thổi vào. em không cố tình để ý, mà thôi cứ cho là em cố tình đi, nhưng cái mảng hồng trên má ngài đang lan rộng. em đang cố làm một phép tính, thử xem ngài đã uống bao nhiêu, nhưng nó chẳng mang lại bất cứ kết quả nào. 

- em không uống?

- em không biết uống. 

ngài thả vào đấy hai ba nhánh hoa của chậu yết thanh bên cạnh, rồi ngỏ ý muốn em uống thử. 

có ai đó nên nói với ngài ấy đi, rằng ngài ấy thực sự rất tốt. rất ôn nhu.

vị đắng tràn ngập khoang miệng, trôi tuột vào cổ họng em bỏng rát, nhưng cái chất ngọt lại lờn vờn nơi đầu lưỡi. ngài nhìn em, nghiêng đầu ra dấu, rằng tốt hơn rồi chứ. em gật đầu, thật rõ ràng. 

trời vẫn giăng màu tối mịt. 

thoáng chốc, vị men đã lèn vào não em. em hơi say rồi, mà ngài vẫn rất tỉnh táo. ngài khoác cho em cái áo vest, bản thân chỉ mỗi một sơ mi. gió trời hôm nay hơi nhiều, say không nên để lạnh, ngài nói như thế. 

em chỉ cúi đầu mỉm cười. 

- em có muốn nghỉ học không?

- hả?

em ngạc nhiên. đôi mắt thơ thẩn, em chăm chú nhìn ngài. có vẻ ý tứ trong câu nói của ngài quá mức cao thâm, em chẳng hiểu được. 

- ngài, ngài say rồi...

- tôi chẳng say rượu, tôi say em.

lại một lần nữa, em lại bị ngài làm cho ngạc nhiên. ngài cười, một cách sảng khoái, như thể đây là một trò đùa. 

nhưng không. ngài đang thực sự nghiêm túc. 

- tôi nên nói rõ hơn chút nhỉ?

" em, có muốn cùng tôi làm chủ nơi này không? "

-xx- 

bật mí nè, ngài nam joon đỏ mặt là vì yoongi chứ hỏng phải rượu nha :33



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top