Chương 31: " NGẬM MIỆNG LẠI VÀ ...CÚT ĐI " + SỰ CHUYỂN MÙA NGỌT NGÀO

Định sẵn sẽ là nữa kia của nhau...

Nếu ông trời đã cố tình an bài , thì đừng hòng trốn chạy...

Vì có anh , từ một cô gái đầy gai góc , em đã dần biết học cách sà vào lòng của một người ,

Để được có anh , em từ một người mềm yếu , đánh đổi tất cả , khoát lên mình chiếc áo giáp đầy mạnh mẽ , băng qua biển người mênh mông trùng trùng ,chỉ để được nói với anh rằng : " Đã yêu người từ rất lâu rồi ".

...

" Alo , mẹ à , con chỉ đi dạo một chút , với lại con mặt áo rất dày rồi "

Mái tóc buông dài , tung bay theo gió trời , đôi môi nhỏ nhắn ửng hồng , làm da mịn màng không tỳ vết ,dưới thời tiết se lạnh này càng  khiến cho hai má của cô gái  ửng hồng , trông rất dễ thương ,

" Con không định gặp lại cậu ấy nữa sao ? lần trước mẹ đã gặp qua rồi , mẹ nói cho con biết , lần này con phải nắm chặt cơ hội này cho mẹ , cậu ấy vừa đẹp trai chững chạc , vừa nhìn đã biết là người quyền uy , không phải tầm thường con à ..." 

" Mẹ à , con xin mẹ mà , con và anh ta không hợp chút nào cả , đã sớm nhà ai nấy về rồi , với lại mẫu người lí tưởng của con là một người vừa khoan dung , dịu dàng , bình thường , nhan sắc không cần phải ngúc trời đâu" Cô gái vừa nói , vừa không ngừng nổ lực thuyết phục ,

" Phỉ Phỉ , mẹ không cần biết , nếu lần này con không mang cậu ấy về nhà thì mẹ chắc chắn sẽ từ con ! " Đầu dây bên kia là mẹ của cô , bà ấy vẫn như vậy , luôn muốn cô nhanh chóng tìm được một người chồng quyền quý ,

Phỉ Phỉ nghe qua đôi mắt liền mở to , miệng nhanh nhẹn : "Mẹ à , con ..."

" Tút ...Tút ..." bên kia đã tắt máy từ lâu ,

Ông trời ơi ! con phải bị đối xử như vậy ông mới hài lòng sao ? Phỉ Phỉ ngửa cổ lên trời , bộ dáng oan ức sắp khóc đến nơi ,

" Lại bị ức hiếp ? "

Giọng nói bất ngờ từ phía sau lưng , Phỉ Phỉ vừa nghe đã quay ngoắc lại , sau đó liền lùi lại một m,

Trắc Thiên buồn cười đứng im nhìn bộ dáng đáng yêu của cô ,

" Anh ...Sao lại có mặt ở đây ?" Lần nào gặp anh ta , cô cũng điều hốt hoảng như thế này ,

" Sao em cứ gặp tôi là sợ như vậy ? Ở đây đông người như vậy , tôi cũng đâu thể  ăn được em " Trắc Thiên hơi cao giọng ,

" Anh ..." Phỉ Phỉ liếc thấy những người qua đường , sau khi nghe thấy những lời nói của anh thì điều che miệng cười , khiến cho cô phải lấy tay che mặt mình lại vì xấu hổ ,

" Không biết liêm sỉ " Cô mắng anh ,

Trắc Thiên cười , bộ dáng anh tuấn đạo mạo , đã ghi không ít điểm với những cô gái ở xung quanh ,

Phỉ Phỉ thấy được ,

Cô liếc Trắc Thiên , nói với anh :  "Nếu đây chỉ là tình cờ thì lướt qua tôi là được rồi , anh không cần phải chào hỏi tôi đâu "

Bộ dáng hằng hộc của cô vẫn luôn đối với anh như vậy , nhưng Trắc Thiên lại luôn đặt biệt thích dáng vẻ này : " Không phải tình cờ , tôi đến là để ăn cơm cùng mẹ vợ "

" Hảa?" Phỉ Phỉ la lớn ,

Trắc Thiên bật cười , nét điềm tĩnh như không : " Nghe nói , bố mẹ vợ từ nước ngoài trở về , vừa thức dậy đã nhận được cuộc gọi từ mẹ vợ , nếu tôi không đến thì đúng là thất lễ rồi "

Bố mẹ vợ ?

Phỉ Phỉ càng nghe càng khiếp vía , miệng há hốc : " Mẹ tôi gọi cho anh sao ?"

Sao lại có thể như vậy , chết cô rồi !

Trắc Thiên gật đầu ,

Phỉ Phỉ nhăn nhó ngồi thụp dưới đường , đưa tay gõ gõ lên đầu , gương mặt đầy đau khổ . Trắc Thiên nhìn cảnh này mà nén cười , anh đi đến chỗ cô , đỡ cô đứng dậy : " Nhìn em xem , thật khó coi , ở ngoài trời rất lạnh , mau về thôi " Anh nắm tay cô kéo đi , nhưng Phỉ Phỉ lại không muốn nhúc nhích ,

" Về đâu chứ ? "

" Còn là đâu được nữa , nhà em"

" Không được ! " Cô đứng dậy , thái độ kiên quyết ,

" Tại sao lại không được ?" Trắc Thiên nhìn cô , hỏi một câu ,

" Tôi ..." Phỉ Phỉ không biết phải bắt đầu từ đâu cả , nhưng cứ để sự việc tiến triển đến mức này thì đúng là không hay chút nào , cô nhìn thẳng vào mắt anh , gương mặt căng thẳng : " Trắc Thiên , sự việc lần trước ở Mĩ là vì muốn đối phó tạm thời với mẹ tôi , nên mới nhờ anh làm bạn trai của tôi ... tôi thật sự không có ý gì với anh cả , nếu như đã làm phiền đến anh thì tôi thành thật xin lỗi , tôi sẽ giải thích lại với bố mẹ ...Anh , không cần phải đến nữa đâu" Nói một câu dài , nghị lực của Phỉ Phỉ càng lúc càng tụt dốc , giọng trong trẻo cũng trở nên nhỏ xíu ,

Trắc Thiên nheo mắt quan sát cô ,

Phỉ Phỉ ngẩng mặt lên nhìn anh , thăm dò ,

" Việc em không thích tôi , cũng không cần phải nói lại nhiều lần như vậy "

Phỉ Phỉ sợ anh sẽ hiểu lầm ý của cô , liền xua tay: "Không...Không phải ...Tôi không có ý như vậy đâu"

" Là không phải không thích . Hay là không thích ? " Trắc Thiên nhìn nét luống cuống của cô , anh nghiêm mặt lại ,

" Tôi ...Tôi ..."

" Bỏ đi , tôi rất đói , đi thôi !" Anh bỏ cô lại , rồi quay lưng đi ,

" Trắc Thiên ! Tôi đã nói đến như vậy rồi , còn đi nữa sao ? " Cô gọi theo anh , Trắc Thiên đã cách xa cô một khoảng rồi ,

" Đúng vậy , về nhà thôi ! Vợ tương lai !" Trắc Thiên nghoảnh lại nói với cô ,

Ảa , vợ tương lai ?

Phỉ Phỉ thấy anh đi quá xa giữa đám đông , cô vội chạy theo ...

...

Mặc Thiếu Hoành chết tiệt , lạnh chết cô rồi , Hiên Mộc thiết nghĩ có phải là cô càng ngày càng đần ra rồi không? Anh ta nói đợi thì cô lại đứng ở đây đợi sao ? Bản thân cô bị sao thế này ...

Hiên Mộc thở ra một làn khói trắng buốc , từ xa cô nhìn thấy có một vài thanh nhiên đi ngang qua đây , Hiên Mộc nhìn thấy họ sao khi thấy cô thì cười với nhau , còn liên tục huýt sáo , cô cảm thấy hơi nực cười . Một thanh niên sao khi đi qua , thì ngoảnh đầu đi ngược lại chỗ cô ,

" Em gái này , xinh xắn thế nhỉ ? Có thể cho anh xin số được không ?" Nhìn ra được cậu ta cũng rất cao , có lẽ là sinh viên , gương mặt có thể nói là tuổi trẻ ngẫu hứng ,

" Cậu là sinh viên à ?" Hiên Mộc cũng đang rảnh rỗi , nên thuận miệng đáp ,

" Đúng vậy , em biết anh sao ?"

Hiên Mộc đột nhiên cười ,

Cậu ta cũng vui vẻ , nhìn cô không dời mắt ,

" Gọi chị đi !" Hiên Mộc thu lại nụ cười  nhìn thẳng vào cậu ta , đôi mắt của cô còn sâu hơn là đại dương đen ,

" Chị gì chứ ? Con gái bây giờ đúng là rất biết cách làm người khác thú vị , em thành công chiếm được trái tim anh rồi đấy , tỷ tỷ à , làm người yêu em đi " Nói rồi cậu ta cười cợt vui vẻ , đám bạn của cậu ta cũng chung vui vào câu chuyện , nhìn nhau cười thành tiếng gòn giã ,

Hiên Mộc nghe mà khó chịu trong lòng , khóe môi cô chợt lạnh đi :

" Ngậm miệng lại , và ...Đi đi"

" Ôi trời , cũng lạnh lùng đấy , nhưng mà em đúng là rất xinh đẹp , làm sao đây , anh thật sự không cam tâm mà đi đâu "

Lại là một tràn cười ,

Cậu ta cứ xem Hiên Mộc là một gái nhỏ , xinh xắn , không hề biết giới hạn của cô đang dần đạt đến mức cực độ ,

Nếu tính từ góc độ này , cô chỉ cần giơ chân nhẹ thì mũi cậu ta chắc chắn nhộm đầy máu , nhưng mà nếu cô ra tay liệu có bị tính là ức hiếp một học sinh không ? Cô vừa từ sở cảnh sát ra mà ...Chỉ có điều ...Chân cô không được thoải mái cho lắm ...

Hiên Mộc lùi ra sau một bước , điếm ngược từng giây trong lòng để cho cậu ta hưởng trọn cú đá ,

Nhưng ,

Bỗng nhiên hơi ấm trên vai làm cho cô phải khựng lại . Một chiếc áo vest được một bàn tay quen thuộc phủ lên vai của cô , Hiên Mộc ngước nhìn ,

Mặc Thiếu Hoành ,

Anh ...Đến khi nào vậy chứ ? Sao cô không hay biết , nhưng mà xem ra anh đến rất đúng lúc , nếu không chút nữa thì cô lại phạm tội rồi . Mặc Thiếu Hoành nhìn cô , đôi mài bắt đầu nhíu lại khó khăn :

" Tôi bảo em đợi , không phải bảo em đợi ngoài trời thế này "

Hiên Mộc nhìn anh , chỉ là nhìn gương mặt đẹp trai hơi nghiêng nghiêng thôi , ngoài ra không có chút ý muốn trả lời . Cậu thanh niên sau khi thấy vóc dáng cao lớn của Mặc Thiếu Hoành đến thì có hơi lùi bước , không còn bạo dạn như lúc nãy ,

Mặc Thiếu Hoành rời ánh nhìn khỏi Hiên Mộc , sau đó chiếu thẳng vào cậu học sinh ánh mắt lạnh đầy cảnh cáo : " Còn đứng đây làm gì ? " 

Cậu ta rất rõ ràng là bị dọa , giọng nói cũng theo đó vấp lên vấp xuống : "Tôi ...Không ...
Không có gì " Sau đó  cùng đám bạn nhanh chóng chạy khỏi ,

Nhã Hiên Mộc nhìn mà nghĩ , đúng là quá đơn giản , giải quyết chỉ bằng một ánh nhìn , đúng là Mặc Thiếu Hoành có khác , cô vừa nghĩ , vừa ngắm nhìn đôi mắt của Mặc Thiếu Hoành , đúng là khi anh không cười thì trông rất đáng sợ , màu nâu rất giống với loài sói , đặt biệt là khi tức giận màu trong đôi mắt của anh còn nhạt hơn , nhìn vào đúng là xuyên qua tim người khác . Hiên Mộc đang bâng quơ trong thế giới của mình , không giờ đến ánh nhìn của anh đã chuyển qua cô từ lâu :

" Nhã Hiên Mộc , em có biết là bản thân vừa bước ra từ phòng thẩm tra không ?"

Giọng nói của anh thình lình khiến cô tỉnh lại khỏi suy nghĩ , Hiên Mộc nuốt nước bọt : " Tôi biết "

" Vậy còn muốn đánh người ?"

Hả ? Anh nhìn ra sao ?

" Tôi không có ...."

" Còn chối ?"

Hiên Mộc ngập ngừng , cuối cùng vẫn là mỉm cười cầu hòa : " Tôi là đang ... Tự bảo vệ "

" Hắn ta làm gì em ?" Mặc Thiếu Hoành nghe thấy thì đổi giọng ngay lập tức ,

" À ....Hắn muốn tôi làm bạn gái"

Gương mặt của Mặc Thiếu Hoành hơi tối lại ,

" Vì sao lại chần chừ ?"

" Hả ? " Cô càng lúc càng trở nên khó mà hiểu nổi Mặc Thiếu Hoành ,

" Sau này còn gặp trường hợp như vậy , trực tiếp ra tay , nếu như lỡ tay mà lấy luôn mạng , thì vẫn có tôi ở sao lưng em "

Đáng sợ quá vậy ?

" Mặc...Mặc Thiếu Hoành , cậu ....cậu ta chỉ là trêu tôi một chút , anh cũng không nên nói ra lời tàn nhẫn chứ ? "

Anh nhìn cô , đôi mắt không hề có sự cách xa nào : " Như thế còn tốt hơn việc em bị người khác đem đi mất " 

Hả ?

Mặc Thiếu Hoành vừa dứt câu , từ bầu trời có hàng ngàn chấm trắng nhỏ  xíu chen chút  rơi xuống ,

Hiên Mộc ngước lên  ,

Tuyết ?

Tuyết rơi rồi !

Những bông tuyết khẽ khàn xoay vần đáp nhẹ lên mái tóc của Mặc Thiếu Hoành , chẳng mấy chóc trên tóc của anh đã bị tuyết làm cho trắng xóa , gương mặt của anh cũng bị màu trắng làm cho mờ nhạt . Nhã Hiên Mộc đưa tay  lên nhẹ nhàng phủi phủi những hoa tuyết trên đôi mài rậm của anh ,

Đối với Mặc Thiếu Hoành , nếu thời gian ở hiện tại dừng lại , anh tuyệt đối cam tâm , không cần quan tâm đến tiền đồ , hay bất cứ thứ gì khác , chỉ cần giây phút này dừng lại , anh cũng coi như đã không uổng phí 32 năm sống trên đời này , sự dịu dàng này nếu cô chỉ đối với mình anh mãi mãi thì thật tốt  ...

Mặc Thiếu Hoành đã có suy nghĩ như vậy , ngay lúc này ...

Hiên Mộc sau khi giúp anh , thì cũng hài lòng mỉm cười , thu tay về , anh bất ngờ giữ lấy tay cô , đôi mắt chứa đựng sự thâm tình chưa từng có , mím môi hỏi cô một câu : " Hiên Hiên  ... Em có yêu tôi không ? "

" ... "

Tim Hiên Mộc như bị tuyết làm cho đông cứng lại , bả vai của cô cũng căng ra khi nghe câu hỏi của anh ,

Yêu không ?

Cô có yêu Mặc Thiếu Hoành không ?

Nếu cô gật đầu , thì liệu có lỗi với ba mẹ cô không ? công bằng của ba mẹ cô còn chưa đòi lại được , cô lại buông bỏ mà chạy theo sự êm ấm của tình yêu sao ?

Không ! Cô sẽ không làm như vậy ,

Cho nên Hiên Mộc sẽ trả lời cho anh , một câu trả lời thật lòng nhất , Hiên Mộc nép lại sát gần anh , ngước nhìn lên chiếc cằm của anh ,

" Mặc Thiếu Hoành , nếu như , nếu như sau này , sự cưng chiều này anh vẫn còn dành cho tôi ...Đến khi đó , tôi hứa sẽ hoàn thành câu trả lời này của anh " Nhích lại gần anh , cô mới thấy, mùa đông chẳng có gì là lạnh lẽo cả ,

Mặc Thiếu Hoành bị những điều vụng vặn từ hành động của cô mà mềm lòng , anh nâng cầm cô lên , ánh mắt dò tìm đôi môi mỏng : 

" Được "

Anh cúi đầu , đem hết thảy dịu dàng đặt lên trên đôi môi đỏ của cô nồng nàn , dưới dãy băng mịn màng của mùa đông , Hiên Mộc đón nhận nụ hôn đầy say đắm của anh , cảm nhận từng chút ngọt ngào của sự chuyển mùa ...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tâm#ut