Chương 14 : GHÉT NHẤT NGƯỜI KHÁC CHỈ TAY VÀO MẶT
Thứ bảy tại khách sạn Happ ,
Toàn bộ nhân viên trong khách sạn điều dốc sức làm việc , không dám lơ là , chỉ vì nguyên nhân là hôm nay thứ bảy ! Quy định trong khách sạn tuy không quá khắc khe nhưng cũng làm cho người khác không dám làm trái quy định , Cuối tuần , tất cả nhân viên trong khách sạn điều được nghĩ bao gồm quản lí , nếu có một người dám lơi là hay bỏ dở việc , thì đồng nghĩa toàn nội bộ nhân viên chung một số phận : Đó là tăng ca ngay cả ngày chủ nhật .
Vậy nên tốc độ có thể nói là quần quật , trong số đó , Hiên Mộc là kiểu đại diện cho một nhân viên gương mẫu , xem nhẹ khó khăn , dốc lòng vì khách sạn .
Nhưng nếu cô vì vậy mà lười biến thì cũng sẽ bị dồn vào một số phận duy nhất , được đặt sẵn ,
Hiên Mộc vẫn như ngày thường , khoát trên người bộ đồng phục gọn gàng ,bỗng một bàn tay của phụ nữ gõ trên quầy , móng tay cô ta sơn một màu đỏ sẫm , dài ngoằnh bóng nhoáng , Hiên Mộc ngước lên nhìn vào cô ta , một giây gương mặt đang thoải mái , giây sau đã bị nhộm lạnh lẽo , môi mím lại khó chịu ,
" Nhìn cái gì ? Không thấy khách đến à, không chào hỏi còn giương mắt làm gì ? hứ " Cô ta khẽ quát ,
Hiên Mộc hít sâu cảm giác muốn cào mặt cười , cuối cùng cũng thốt ra được một câu nhã nhặn : " Cho hỏi tôi có thể giúp gì được ? "
" Ây da , khách sạn này cũng kém cỏi quá đó , haizz , thôi được rồi , Mặc Tổng đó , tôi muốn tìm Mặc Tổng " Cô ta ra giọng chảnh chọe , ổng ẹo khiến cô muốn nôn ra hết cả bửa sáng ,
" Xin lỗi , muốn tìm người mời cô đến cục cảnh sát " nói xong cô cúi mặt làm việc không thèm đếm xỉa đến người phụ nữ gây rối đó ,
" Nói vậy là ý gì ? Ai ở đây không biết đến Mặc Tổng , cô ...Tôi thấy là cố ý không nói đúng không ?"
" Bộp " Chiếc bút bị Hiên Mộc nện xuống bàn , sắp nứt ra làm hai , ánh mắt cô không còn đủ sức chịu đựng với gương mặt cô ta , gương mặt cô bắt đầu thay đổi , lạnh giá, sự khinh bỉ thốt ra vô cùng rõ ràng :
" Lâm Hàn Nhược , Cô không nghĩ bản thân mình quá phiền phức rồi sao ? Cô nghĩ đây là đâu mà đến tìm người ?"
" Tôi cứ đến đây tìm thì sao ? nhân viên quèn như cô từ khi nào lại có tư cách nói chuyện với khách như vậy ?"
Hiên Mộc càng nghe, tay càng nắm chặt hơn , cô hận ... Cô hận nhất khi nhìn thấy gương mặt đó , không khác gì người mẹ độc ác của cô ta : Di Dan , chuyện gì cũng có thể làm ra , gia đình cô có ơn với họ , cho đến tận bây giờ , cô không hiểu vì cớ gì lại có thể tàn nhẫn đến như vậy ? Chẳng lẽ vì một chữ " Tiền " thôi sao ? khiến con người từ vô hại trở thành quỷ ma khát máu , Hiên Mộc cô thầm oán than trong lòng .Cơn giận dữ khiến đôi mắt Hiên Mộc đã sớm bùng ngọn lửa xanh , đầu mài cô nhíu chặt , đi ra khỏi quầy , đến trước mặt cô ta :
" Với tư cách là một nhân viên trong khách sạn , tôi khuyên cô một câu : Đây không phải nơi tìm người , và tôi cũng chẳng có trách nhiệm đó ,phiền cô đến nơi khác để tìm..." Nói tới đây cô dừng lại , răng cũng vì vậy mà bị cô ghiến đến ê ẩm , sự hận thù được cô từ tốn bật ra khỏi miệng kèm theo sự lạnh lẽo :
" Còn với tư cách là người có ơn và người vong ơn như cô ... Tôi cảnh cáo cô , mau chóng cút đi cho xa . Nếu không .Tôi không chắc là bản thân mình có đủ bình tỉnh để ngăn ý muốn bóp chết người hay không ..."
" Cô ...cô ..." Cô ta tức rung người một hồi lâu , cuối cùng tìm ra cách châm chọc :" Ha , muốn trách thì trách gia đình cô quá tin người , người chết rồi thì cũng đã rồi , bản thân cô bây giờ cũng như họ vậy , vô dụng ,có khác gì người chết! một lũ ngu ngốc !" Càng đắt ý hơn khi thấy gương mặt của Hiên Mộc căng cứng , tái nhợt , cô ta khoái chí ,
Hiên Mộc chẳng khác gì một sư tử đang đội lớp cừu , một khi đã tháo lớp đó ra , bản chất bên trong bắt đầu bộc lộ , khiến cho người khác không kịp phòng bị , đắt ý . Cô bây giờ là vậy , Hiên Mộc bước đến gần cô ta , gương mặt hầu như dán chặt vào lớp phấn trên má Lâm Hàn Nhược , miệng gầm gừ dữ tợn :
" Cô nói gì ?" Một câu hỏi không có ý định nghi vấn ,chỉ là dấu hiệu của sự nguy hiểm ,lạnh lẽo vô cùng ,
Lâm Hàn Nhược đã lỡ thốt lời cay nghiệt , thấy Hiên Mộc đáng sợ như vậy , nhất thời run sợ trong lòng ,nhưng cũng vì sỉ diện nên không chịu đầu hàng , cô ta nghênh mặt muốn lặp lại lời vừa nói : " Tôi nói ....Cả ba mẹ và cô chẳng khác gì ..."
" Bốp"
Một cái tát vang vọng theo chữ cuối cùng thốt ra từ miệng cô ta rồi dừng trên má , phớt ra một làn gió lạnh lẽo . Hiên Mộc nhìn cô ta , sự thù hận không hề che dấu , cô ta bị đánh nhất thời hoảng hốt , mắt trợn to , tay chỉ vào mặt Hiên Mộc :
" Cô ...Cô "
" Còn chỉ , tôi liền bẻ gãy tay cô ..." Hiên Mộc đang vô cùng tức giận ?Lời thốt ra không lớn nhưng đủ làm cô ta giật mình , huống chi từ trước đến nay cô ghét nhất là bản thân bị người khác chỉ tay vào mặt mình .
" Bảo Vệ ...Bảo vệ ..." Cô ta thở hổn hển , nhưng tay thì không dám chỉ nữa :" Mau mời giám đốc các người ra đây ! Tôi sẽ kiện khách sạn các người tội hành hung !"
Nhã Hiên Mộc sôi máu định bước lên , nhưng ý thức được xung quanh có rất nhiều người đứng lại nhìn về phía này , một số người còn chạy lại đến đứng tụm xung quanh cô . Trong lúc giận giữ cô không ý thức được hành động khi nãy , bây giờ lại thấy hối hận , vì một người phụ nữ ngu ngốc trước mặt, mà cô làm ảnh hưởng đến khách sạn ,
Theo đó , tiếng bước chân của bảo vệ chạy đến , còn có cả quản lí và giám đốc khách sạn , Lâm Hàn Nhược thấy Nhã Hiên Mộc ngừng lại , cô ta càng xấn tới : " Các người nhìn xem , tôi bị nhân viên của các người đánh ! xử lí đi ! nếu không tôi sẽ kiện khách sạn của các người !" Cô ta vừa nói , tay vừa chỉ vào mặt của mình , quả nhiên ai cũng nhìn thấy rõ trên đó là một mảng đỏ , nhìn ra được Hiên Mộc không có ý nương tay ,
" Lâm Hàn Nhược !" Hiên Mộc cảnh cáo cô ta , tốt nhất cô ta nên biết điều mà rời khỏi , nhưng ...
" Nhìn xem đi ...Xem nhân viên các người vô lễ đến thế nào !"
"Cô..."
" Hiên Mộc !" Lần này là quản lí khẽ quát :" Lát nữa đến phòng của tôi " . Người giám đốc bắt tay cô ta hòa hoảng , quản lí của cô cũng thay mặt giám đốc nói ra muôn lời xin lỗi với Lâm Hàn Nhược ,
Đồ chó má ! Cô muốn tới xóe toạt gương mặt kênh kệu của cô ta , răng cô cắn chặt , tay vì tức giận đến nỗi run run , móng khảm vào lòng bàn tay sắp đổ máu ,
" Có việc gì vậy ?" Là giọng nói của một người nữ , cô ta đi đến chậm rãi , gương mặt ngoại lai rất ưa nhìn , mái tóc dài soăn sóng màu bạch kim , trên cách tay có cầm một chiếc áo vest ,rất cẩn thân, phía sau cô ta còn có hai người đang đến , Hiên Mộc sau khi nhìn rõ , tim lại đập " thịch " một cái ,
Là Mặc Thiếu Hoành ! Anh ta từ bên ngoài đi vào , chỉ mặt một chiếc sơmi đen xám và quần âu màu đen đậm , gương mặt anh ta lại có chút mệt mỏi , nhưng sự cương nghị nơi đầu mài không không khuyên giảm ,vẫn đang nhíu lại. Giờ mới hiểu ra , thì ra anh ta không mặc áo vest là vì người phụ nữa kế bên cầm giúp , có lẽ là thư kí riêng , còn người thanh niên đứng cùng với anh ta còn khá trẻ , nhất thời cô không đoán ra được . Nhưng Mặc Thiếu Hoành về đến khách sạn , sao không vào ? mà còn đứng đây làm gì ? Rảnh rỗi xem trò vui đến vậy sao?
...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top