Quyển 7 - Chương 23-24
Quyển 7: Hạnh phúc bay xa
Chương 23: Tìnhthành tro tàn (1)
Sầm Tử Tranh nghe mẹ hỏi như vậy, trên mặt không còn giữ được nét thản nhiên ...
'Mẹ, sao mẹ lại hỏi như vậy?'
Bà Sầm nhíu mày, trầm ngâm nói: 'Tối qua mẹ với em trai con, còn có vị Khương luật sư kia đi khắp nơi tìm con, cho đến khi tìm đến vườn hoa, nào ngờ sau khi con nhìn thấy Khương luật sư thì cứ cười mãi, sau đó bước đến ôm người ta, giống như ... giống như ...'
'Giống như chị và Khương luật sư là một đôi đang yêu nhau thắm thiết vậy!' Em trai thấy mẹ ngập ngừng liền tiếp lời bà, nói một cách thẳng thắng, dứt khoát.
Sầm Tử Tranh nhất thời ngây người, cô rốt cuộc đã biết tối qua tất cả chỉ là ảo giác của mình, người mà cô thấy đêm qua không phải là Cung Quý Dương mà là ... Khương Ngự Kình!
Sao lại có thể như thế chứ?
Sao cô có thể nhận lầm Khương Ngự Kình là Cung Quý Dương được chứ?
'Bé cưng à, tuy mẹ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng con với Quý Dương dù sao cũng đã sắp kết hôn rồi, phải chú ý một chút chứ. Mẹ nhìn ra được, vị luật sư họ Khương kia rất thích con đấy ...'
'Mẹ ...'
Lúc Sầm Tử Tranh còn chưa biết nên giải thích thế nào thì cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra ...
'Tử Tranh, em tỉnh rồi sao?'
Khương Ngự Kình tươi cười bước vào, hoàn toàn không thể nhận ra là một người vừa thức cả một đêm, khi hắn nhìn thấy Sầm Tử Tranh đã tỉnh lại liền đặt món điểm tâm trên tay xuống bước đến bên cạnh giường cô ...'
'Em có biết không, tối hôm qua em làm bác gái sợ chết khiếp!'
Giọng hắn trầm ấm rất dễ nghe mang theo một sự dụ hoặc rất đặc biệt. Nói dứt lời hắn xoay về phía bà Sầm và em trai Sầm Tử Tranh: 'Bác gái, con đã mua bữa sáng về rồi, mọi người ăn đi!'
'Ồ, cám ơn cậu, luật sư Khương!'
Bà Sầm không biết liệu hắn có nghe được ba người trong phòng bàn luận chuyện gì không nên vẻ mặt có chút không được tự nhiên.
'Bác gái, cháu tên là Khương Ngự Kình, sau này bác gọi cháu là Ngự Kình là được rồi, xin đừng quá khách khí như thế. Lát nữa ăn sáng xong cháu đưa hai người về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Tử Tranh ở đây có cháu chăm sóc, mọi người không cần phải lo lắng!' Khương Ngự Kình chủ động giải vây cho bà, giọng không kiêu không nịnh nói một cách rành mạch, sắp xếp mọi việc đâu ra đấy.
'Cái này ...'
Bà Sầm thấy Sầm Tử Tranh cũng không có ý phản đối, nhất thời không biết mình nên đi hay ở.
'Mẹ, mẹ nghe lời anh ta đi, trở về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, con không có yếu ớt đến vậy đâu. Mẹ yên tâm đi!'
Sầm Tử Tranh không muốn giải thích nhiều với bà, chỉ nhỏ nhẹ nói.
Bà Sầm và em trai cô bốn mắt nhìn nhau, trong lòng bà Sầm không khỏi dâng lên một nỗi bất an ...
Sau cùng, bà cự tuyệt ý tốt của Khương Ngự Kình, tự ngồi taxi trở về. Trước khi đi bà còn chu đáo nhờ cậy bác sĩ, lo lắng Sầm Tử Tranh vẫn còn bệnh gì mà bác sĩ chưa khám ra.
Trong phòng bệnh, Khương Ngự Kình ngồi nơi đầu giường của Sầm Tử Tranh, hắn cẩn thận giúp cô đắp chăn sau đó nhẹ giọng nói: 'Tử Tranh, nếu như em mệt thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát nữa đi!'
Sầm Tử Tranh nhẹ lắc đầu. Tuy đầu óc cô vẫn còn choáng váng nhưng cũng chưa đến nỗi nghiêm trọng nên cô nhẹ giọng đáp lời hắn: 'Anh Khương, cám ơn anh đưa em đến bệnh viện ...'
Khương Ngự Kình nhìn cô đăm đăm ...
'Tử Tranh, xem ra em vẫn còn tâm lý đề phòng đối với anh đúng không? Tuy Cung Quý Dương rất giàu có nhưng rõ ràng anh ta chăm sóc em không tốt bằng không vì sao em lại hôn mê bất tỉnh trong vườn hoa được chứ?'
'Anh Khương, xin anh đừng nói vậy ...' Sầm Tử Tranh vừa nghe nhắc đến tên của Cung Quý Dương thì tim lại bắt đầu rỉ máu ...
'Được được được, vậy anh không nói nữa!'
Khương Ngự Kình thấy cô lộ vẻ khác thường, vội vàng đáp ứng.
'Vậy đi, em muốn ăn gì thì cứ nói với anh, vừa nãy bác sĩ mắng anh rất hung đấy ...'
'Mắng anh? Vì sao chứ?'
Lời của hắn ít nhiều cũng khiến cho Sầm Tử Tranh chú ý, cô ngẩng đầu nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi.
Nụ cười của Khương Ngự Kình ấm áp như gió xuân, đôi mắt màu đen sáng ngời, hắn nhẹ cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn không bị truyền nước của Sầm Tử Tranh lên, nói: 'Ông ấy nói, ngay cả bạn gái của mình mà anh cũng không biết chăm sóc, thực là đáng trách!'
Nói dứt lời hắn nhìn cô đăm đăm, trong lời nói và ánh mắt đều mang theo sự chờ mong.
Sầm Tử Tranh không ý thức muốn rụt tay về nhưng bị hắn nắm càng chặt ...
'Tử Tranh, cho anh một cơ hội đi, để anh được chăm sóc em!'
Hắn hơi cúi người xuống, một bàn tay kia dịu dàng đặt lên gò má tái nhợt của cô, ánh mắt nghiêm túc và chân thành ...
'Em phải biết, trên đời này không phải chỉ có một Cung Quý Dương. những gì hắn làm được anh cũng có thể làm được. Hắn yêu em sâu đậm bao nhiêu, anh chỉ có hơn chứ không kém!'
Sầm Tử Tranh sửng sốt nhìn Khương Ngự Kình, khi nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm đầy tình ý của hắn, không kìm lòng được cô lại nhớ đến Cung Quý Dương. Nếu như lúc này có Quý Dương ở bên cạnh thì cô sẽ thế nào?
Nhất định là sẽ không chút do dự bổ nhào vào vòng tay hắn, chỉ tiếc là, hắn là Khương Ngự Kình, hắn không phải là Cung Quý Dương...
Thấy cô không nói gì chỉ trố mắt nhìn mình, Khương Ngự Kình không kìm được cảm giác rầu rĩ ...
'Tử Tranh, xin lỗi em. Vừa nãy anh làm em sợ phải không? Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, em nghỉ ngơi một lát đi. Anh đi mua chút gì cho em ăn!'
Hắn cười với cô, trong nụ cười tràn ngập trìu mến và nhẫn nại.
Khương Ngự Kình đứng dậy đi về phía cửa, vừa định mở cửa thì Sầm Tử Tranh bỗng lên tiếng ...
'Anh Khương ...'
Giọng cô thật yếu ớt như không còn chút sức lực nào...
Khương Ngự Kình vội dừng bước chân quay lại nhìn cô như chờ cô nói tiếp.
Chương 24: Tình thành tro tàn (2)
Sầm Tử Tranh nhìn người đàn ông cao lớn đĩnh đạc đang đứng trước mặt, nhìn đôi mắt đen thẳm thâm thúy của anh ta, rèm mi thật dài của cô rũ xuống, đôi môi anh đào mấp máy mấy lần mới thốt được thành lời ...
'Anh Khương, có phải những gì Quý Dương làm được anh cũng sẽ làm được hay không?'
Bàn tay đã đặt trên tay nắm cửa của Khương Ngự Kình trượt xuống, hắn gật đầu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: 'Đúng vậy, những gì anh ta có thể làm được, anh nhất định cũng sẽ làm được!'
'Vậy ...'
Giọng Sầm Tử Tranh có chút cứng nhắc, cô gian nan thốt lên từng chữ: 'Nếu như kết hôn thì sao?'
Câu hỏi của cô khiến Khương Ngự Kình hết sức kinh ngạc nhưng sau đó trong mắt lộ ra một ý cười khó hiểu, hắn vội bước nhanh về phía cô, ngồi nơi đầu giường, kích động hỏi: 'Tử Tranh, em vừa nói gì? Em nói lại lần nữa đi!'
So với vẻ kích động của Khương Ngự Kình, Sầm Tử Tranh rõ ràng là bình tĩnh hơn nhiều, cô nhìn vào mắt hắn, trịnh trọng nói lại lần nữa: 'Ý của em chính là, nếu như trong vòng hai ngày em muốn tổ chức đám cưới với anh, anh ... có thể làm được không?'
Câu hỏi của cô khiến cho Khương Ngự Kình đã kích động càng thêm kích động hơn, hắn vội nắm chặt lấy tay cô: 'Tử Tranh, em thật sự ... thật sự quyết định gả cho anh sao? Anh không nghe lầm đó chứ?'
Vẻ mặt Sầm Tử Tranh vẫn bình lặng dù trong mắt lộ ra một tia đau khổ, nhưng rất nhanh cô đã giấu nó sâu trong đáy mắt.
Cô gật đầu thật nhanh như không muốn để cho bản thân có cơ hội rút lui.
'Đúng vậy, em quyết định gả cho anh nhưng, hôn lễ của chúng ta nhất định phải cử hành trong vòng hai ngày này, có được không?' Cô hỏi lại lần nữa.
'Có thể, đương nhiên có thể, chỉ cần em đồng ý gả cho anh, cho dù là ngày mai anh cũng sẽ chuẩn bị một hôn lễ thật long trọng cho chúng ta!' Khương Ngự Kình cực kỳ mừng rỡ nói.
Sầm Tử Tranh không nói gì, cô khép mắt lại lần nữa ...
Cũng đến lúc kết thúc rồi!
Tất cả đều kết thúc cùng với hôn lễ giữa cô với Khương Ngự Kình!
Cô nghĩ kỹ rồi, chỉ khi cô gả cho một người khác thì Quý Dương mới hết hy vọng về cô, mới có thể đặt một dấu chấm hết cho mối quan hệ đã dày vò hai người suốt tám năm!
Tuy rằng, lòng cô đã vì quyết định vừa nãy của mình làm cho tan nát ...
Tuy rằng, trái tim cô đang rỉ máu ...
Tuy rằng, cô biết Quý Dương nhất định sẽ vô cùng đau khổ ...
Tuy rằng, cô biết điều này vốn không công bình với Khương Ngự Kình ...
Nhưng, vì mẹ và em trai, vì hạnh phúc sau này của Quý Dương, cô không thể không làm như vậy!
Khương Ngự Kình nhìn Sầm Tử Tranh đang nằm trên giường bệnh, khi cô chậm rãi nhắm mát lại, nụ cười trên gương mặt anh tuấn dần biến mất, thay vào đó là một nỗi chua xót và thương mến...
Nhẹ vuốt mái tóc dài của cô, trong đôi mắt thâm thúy tràn ngập tình ý.
'Tử Tranh ...' Hắn nhẹ giọng gọi.
Sầm Tử Tranh nhấp nháy rèm mi dài, khi cô mở mắt ra liền nhìn thấy Khương Ngự Kình ...
Hắn đang cười, ngay cả ánh mắt cũng tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
'Anh sẽ lập tức chuẩn bị hôn lễ, ba ngày sau chúng ta kết hôn! Còn bây giờ, chuyện em nên làm không phải là vội vã đến công ty làm việc mà là dưỡng thân thể cho thật khỏe mạnh bằng không lỡ như ngất xỉu trong đám cưới thì không hay lắm đâu!'
Sầm Tử Tranh nghe vậy, cực kỳ bình đạm nói: 'Anh yên tâm đi, em sẽ không đến công ty đâu ...'
Khương Ngự Kình hơi sững sốt, tuy nhận ra phản ứng khác thường của cô nhưng vẫn cười nói: 'Ngoan lắm, sau này em chỉ cần yên tâm làm tốt vai trò bà Khương là được rồi, sự nghiệp nên giao cho đàn ông đi làm, em nghĩ đúng không?'
Sầm Tử Tranh không ý thức gật đầu, trong mắt chỉ là một khoảng mênh mông, ánh mắt long lanh, trong trẻo không còn nữa mà chỉ còn lại một màu xám xịt như tro tàn ...
'Được rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe đi. Anh đi mua gì về cho em ăn ...' Khương Ngự Kình chu đáo nói.
'Anh Khương ...'
Cô nhìn theo bóng hắn, chợt cảm nhận được vẻ tịch mịch trong lòng hắn, nỗi áy náy lại dâng lên ... Hắn là một người tốt!
'Thực ra anh hoàn toàn có thể cự tuyệt yêu cầu của em mà. Không có lý nào anh không biết vì sao em lại làm như vậy!'
Sầm Tử Tranh ái ngại nói, cô thật sự không muốn bởi vì cô mà làm hại đên một người không liên can. Hắn rõ ràng là biết ... rõ ràng là biết cô không yêu hắn, cũng không phải thực lòng muốn gả cho hắn, vì sao trông hắn còn vui vẻ như vậy chứ?
Khương Ngự Kình bước trở lại bên cạnh cô, cúi người xuống, bóng dáng cao lớn của hắn gần như che lấp mất cô ...
'Tử Tranh, anh biết em bởi vì Quý Dương nên mới quyết định làm như vậy. Anh không ép em phải nói ra lý do nhưng nếu như em đã chọn anh vậy anh nhất định sẽ nắm chắc cơ hội này. Cho dù em không yêu anh anh vẫn sẽ làm theo ý em bởi vì anh tin, rồi có một ngày em sẽ yêu anh!'
Sầm Tử Tranh nghe câu này trong lòng càng khó chịu, cô biết, ngay cả hy vọng cuối cùng cũng đã bị chặt đứt ...
Bởi vì nếu như đã đồng ý gả cho Khương Ngự Kình, cô sẽ không có khả năng từ hôn, cũng chính là nói, tất cả đã chấm dứt ...
Nhìn ánh mắt ảm đạm của cô, Khương Ngự Kình đau lòng không thôi, hắn bước đến gần cô, bàn tay nhẹ đặt lên vai cô, người cũng theo đó cúi xuống ...
Đôi môi ấm áp của hắn mang theo một hương vị dễ chịu áp xuống đôi môi anh đào của cô nhưng ngay lập tức, Sầm Tử Tranh nghiêng đầu tránh đi một cách không ý thức ...
Cô không biết nên có phản ứng thế nào với một nụ hôn xa lạ của một người đàn ông khác ...
Trong mắt Khương Ngự Kình thoáng qua một tia bi thương nhưng hắn không thay đổi tư thế, vẻ bi thương thoáng qua trong đáy mắt đã bị thay thế bằng sự trấn tĩnh ...
Môi hắn thuận thế đáp xuống chiếc cổ trắng ngần của cô, tận tình hút lấy hương thơm thanh mát của riêng cô ...
Sầm Tử Tranh nhắm mắt lại, để mặc cho đôi môi của Khương Ngự Kình làm càn trên người mình ...
'Tử Tranh, anh yêu em ... yêu em ...'
Những lời yêu thương không ngừng vang bên tai cô nhưng lại chẳng thể gây cho Sầm Tử Tranh chút xúc động nào!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top