Quân Ngọc Hàn + Tâm định +Giá thú

  Thời tiết sáng sủa vui vẻ, ánh sáng mặt trời chiếu lên người thập phần ấm áp dào dạt.

Tiết Mật một mình một người đi trên con đường nhỏ ngoài đồng ruộng, khắp nơi hoa nở đầy nhiều màu sắc, đỏ sôi nổi, vàng chói mắt, tím thần bí..... Làm nàng hoa mắt chóng mặt, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, đây là đâu? Sao nàng lại tới đây?

Đến khi nhìn thấy phía trước không xa có một gốc nguyệt kiến thảo, Tiết Mật lòng vui vẻ, gấp gáp chạy tới, "Nguyệt Nguyệt......"

Đi được một nửa đường, nữ tử đột nhiên nghe thấy trong bụi cỏ một trận tất tất tác tác, quay đầu, không đợi nàng nhìn thấy, hai bóng đen liền hướng nàng đánh tới, Tiết Mật bất ngờ không kịp phòng bị thiếu chút nữa té ngã trên đất, đợi ổn định cơ thể, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai con đại xà màu đen nhanh chóng phóng lại nàng.

Thấy thế, Tiết Mật cả kinh, vội vàng điều động linh lực, lại phát hiện đan điền một mảnh trống rỗng, cái gì cũng không có, nàng bắt đầu luống cuống, tay không làm sao đấu với hai con hắc xà to như thế, vì thế không ngừng lui ra sau cho tới khi chạy thẳng một đường, bất quá hai hắc xà kia tốc độ thật sự quá nhanh, mắt thấy sẽ bổ nhào vào người nàng, khoảng cách gần đến nỗi Tiết Mật có thể tinh tường thấy răng nanh trong miệng chúng, loại sợ hãi khi đến gần cái chết làm Tiết Mật nhịn không được há miệng kêu to.

"A!"

Tiết Mật lòng còn sợ hãi tỉnh lại, thoáng chốc bình tĩnh, sờ sờ mồ hôi trên trán đã ướt lạnh, nằm mơ? Nằm mơ..... Lại là nằm mơ! Sao lại mộng như vậy a?

"Tỷ tỷ! Tỷ tỉnh rồi a?" Nguyệt Kiến kinh hỉ kêu bên tai nàng.

Nghe thấy thanh âm, Tiết Mật quay đầu nhìn, thấy cô bé đang đứng ở bên giường quan tâm nhìn nàng, "Nguyệt Kiến......"

"Tỷ tỷ, tỷ có chỗ nào không thoải mái không? Người nọ thật là nham hiểm, thế mà lại hạ độc trên thi thể, tỷ hiện tại thế nào? Còn có thấy choáng váng đầu nữa không?" Cô bé dựa vào càng gần, vẻ mặt thân thiết.

"Không còn, đã tốt hơn nhiều rồi......" Tiết Mật xoa xoa huyệt Thái Dương, ngẩng đầu đánh giá bốn phía, phát hiện hai người giờ đang ở một nơi không quá lớn, trừ bỏ cái giường nàng đang nằm cùng cái bàn ở giữa phòng, cũng chỉ còn lại sách đầy phòng, từ đơn sơ đến phong phú, chóp mũi truyền đến mùi thảo dược cay đắng, cảm thấy nghi hoặc, "Nguyệt Kiến, chúng ta đang ở đâu?"

"Ở nhà Quân ca ca, là Quân ca ca giúp Mật Mật ngươi giải độc đó, thật lợi hại!" Nữ tử khuông mặt đỏ bừng, xem ra nàng thực sự thích vị Quân ca ca đó a.

"Ai......" Tiết Mật nghi ngờ nói, nhưng còn chưa nói xong, cửa "Chi nha" một tiếng đẩy vào, đi vào là một vị bạch y nam tử.

Chỉ thấy hắn có một đôi lông mày lưỡi mác không đậm không nhạt, hai mắt sáng ngời nhu hòa, mũi cao thẳng, môi như ôn ngọc, khóe miệng khẽ nhếch, thản nhiên tươi cười, như ánh mặt trời tháng ba, thoải mái thích ý. Tóc dài đen nhánh tùy ý dùng thanh mộc trâm vấn lên, có một loại tự tại, tao nhã nói không nên lời.

Người nào nhìn thấy hắn cũng không khỏi cảm thán một câu, mạch thượng quân tử nhân như ngọc!

Nam tử thấy Tiết Mật tỉnh lại, cười đi tới, "Cô nương tỉnh? Tại hạ là Quân Ngọc Hàn."

"Nga, xin chào, ta gọi là Tiết Mật." Tiết Mật sửng sốt một chút, cũng giới thiệu.

"Nơi này là hàn xá, ta là thầy thuốc thôn này." Nói xong hắn đi đến bên người nữ tử, đặt tay lên cổ tay trắng muốt của nàng, nhíu mày suy tư.

Tiết Mật ngây ngốc nhìn hắn bắt mạch, đầu óc nhất thời xoay vòng.

"Quân ca ca, thế nào? Mật Mật đã không còn việc gì chứ?" Thấy thế, Nguyệt Kiến lại gần, ánh mắt thật to tràn đầy lo lắng.

"Độc đã giải xong, không có gì trở ngại, nhưng mà mang thai được hai tháng rồi, cẩn thận chiếu cố." Quân Ngọc Hàn rút tay về, thản nhiên nói.

Một câu vân đạm phong khinh nhưng vào tai Tiết Mật giống như sét đánh giữa trời quang, hai tai nhất thời lùng bùng không nghe rõ, chỉ có thể nhìn hai người trước mặt đang nói cái gì cùng vẻ mặt hưng phấn của Nguyệt Kiến, môi nhẹ nhàng khép mở vài lần, nhưng không nói được nửa câu.

"Mật Mật, Mật Mật? Ngươi làm sao vậy?" Nguyệt Kiến giữ chặt cánh tay nàng lay hai cái.

Lúc này, Tiết Mật mới cảm giác thế gian ồn ào chậm rãi vào trong tai nàng, mắt mờ mịt nhìn Quân Ngọc Hàn, thanh âm khàn khàn nói, "Ngươi nói...... Ta...... Ta......"

"Đúng vậy, người đã mang thai hai tháng, chẳng lẽ ngươi không biết?" Nam tử bình tĩnh nhìn nàng, "Người tu chân mang thai so với phàm nhân không dễ dàng, cần càng thêm cẩn thận quan tâm, vẫn là nên nhanh thông tri cho bạn đời song tu của ngươi tới đây đi."

Nghe vậy, Tiết Mật không nói gì, hai mắt vẫn mở mịt, tay nắm chặt cái chăn ở trên người, cảm thấy từng trận rét lạnh thấu xương từ trong cơ thể truyền ra.

Quân Ngọc Hàn thấy nàng như vậy, mày hơi cau lại, nhưng không nói gì thêm xoay người đi ra ngoài.

"Mật Mật....." Thấy vẻ mặt Tiết Mật không đúng, Nguyệt kiến cũng vui vẻ không nổi, cẩn thận kêu nàng một tiếng.

"Nguyệt Kiến ngươi đi ra ngoài được không...... Ta muốn một mình......" Tiết Mật không nhìn nàng, giọng nói thực bình tĩnh.

"Tỷ tỷ....." Nguyệt Kiến vẻ mặt lo lắng, tuy không rõ Tiết Mật nghe thấy chuyện vui, vì sao lại có biểu cảm như vậy, nhưng nàng cũng biết thời điểm này không thích hợp để nàng ở trong này, nhẹ giọng nói, "Ta ra ngoài trước, không xa cửa đâu, có chuyện gì thì tỷ gọi ta......."

Nói xong liếc Tiết Mật một cái, rồi đi ra ngoài, còn nhẹ nhàng đem cửa khép lại.

Đợi trong phòng chỉ còn một mình nàng, Tiết Mật nhịn thật lâu cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống, nhỏ trên cánh tay nàng, sau đó theo cánh tay trơn bóng chảy xuống chăn.

Vì sao? Vì sao? Vì sao ta trốn đến chỗ này, vẫn trốn không thoát ngươi...... Vì sao? Thích Vô Thương.......

Lúc này, Thích Vô Thương đang ngồi ở phòng trước kia của Tiết Mật tâm tâm niệm niệm tới nàng, chớp mắt giống như nhận ra cái gì, bỗng dưng đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, tim không hiểu sao nhói đau.

Cảnh Trung Lưu đứng trước cửa phòng, thấy Thích Vô Thương một tay che ngực, bộ dạng này mấy ngày nay hắn đã xem rất nhiều lần, vội đi qua, "Vô Thương..... Sao vậy? Lại bắt đầu đau sao?"

Thấy nam tử không trả lời, Cảnh Trung Lưu nhíu nhíu mày, "Ngươi đây là tội gì chứ? Rõ ràng gia gia có đan dược có thể ngừng cơn đau của ngươi, ngươi vì sao còn muốn tự chịu?"

Nhìn nam tử vẫn không nói lời nào, Cảnh Trung Lưu trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ lửa giận, "Ngươi đã quên cảm giác độc phát tác vào đêm trăng tròn hai lần trước sao? Từ đó về sau, lòng của ngươi đụng chút là đau, ngươi cũng mặc kệ nó, cứ như vậy mặc kệ! Rốt cuộc là muốn trừng phạt ai? Trừng phạt chính ngươi sao? Đến mức như vậy?"

"Đi ra ngoài." Thích Vô Thương đầu cũng không nâng nói.

"Bảo ta ra ngoài cũng được, chính là ngươi hiện tại suốt ngày cái dạng này, ngươi không biết chúng ta lo lắng cho ngươi như thế nào sao? Vì một Tiết Mật có đáng giá không?" Cảnh Trung Lưu cả giận nói.

"Đi ra ngoài!" Thích Vô Thương giọng điệu chợt lạnh xuống.

"Được, được, ta đi!" Nói xong, Cảnh Trung Lưu phất ống tay áo một cái, cũng không quay đầu lại ly khai.

Lúc này, Thích Vô Thương mới chậm rãi hạ tay che ngực xuống, một cổ đau đớn không hiểu kia cũng biến mất, khóe miệng giơ lên mạt cười chua sót, hắn biết, hắn sao lại không biết, nhưng mà hắn nhìn không được, chỉ cần tưởng tượng đến Tiết Mật, tim sẽ đau nhói, dược có thể làm ngừng sao? Cái loại đau này đôi khi chỉ là hơi hơi, có đôi khi lại kịch liệt giống như vạn tiễn xuyên tim, hắn có thể thế nào, trốn không thoát tim mình, chỉ có thể tránh né mọi người, không cho bọn họ nhìn thấy......

Nam tử lại ngồi trước bàn, xuất ra ngọc bội đã bị hắn vuốt đến bóng loáng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này lá trên cây đã muốn rụng, một trận gió thổi qua, tuôn rơi từng lá từng lá.

Khóc đủ, Tiết Mật lấy tay lau sạch nước mắt trên mặt, mắt hơi hơi sưng đỏ, ôm đầu gối ngồi trên giường ngây ngốc, sau đó chậm rãi sờ sờ bụng.

Không biết vì sao, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cỗ thân cận, mỉm cười, khóe mắt lại tràn ra lệ.

Tiểu tử trong bụng xem như là người thân cận nhất của nàng ở thế giới này đi, chính là thân nhân thật sự của nàng, mà không phải là của người tên Tiết Mật này, cho nên vô luận thế nào, nàng cũng sẽ sinh hắn, mặc kệ phụ thân hắn như thế nào, nàng nhất định sẽ đối tốt với hắn, làm một người mẹ tốt.

Hạ quyết tâm Tiết Mật đem lệ trên mặt lau đi, thật cẩn thận xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài.

Vừa ra liền thấy Nguyệt Kiến đang chống cằm ngẩn người ngồi trước cửa, nghe thấy tiếng cửa mở, giật mình, xoay người lại nhìn Tiết Mật, thấy nàng hai mắt đỏ bừng, nữ hài giữ chặt góc áo nàng, lắp bắp nói, "Tỷ tỷ...... Tỷ có khỏe không?"

Tiết Mật nhìn nàng như vậy, không khỏi cười ra tiếng, nha đầu này, thời điểm xin xỏ nàng hoặc thấy nàng mất hứng, sẽ kêu tỷ tỷ, bình thường chỉ biết gọi "Mật Mật, Mật Mật"

Nhìn Tiết Mật bật cười, Nguyệt Kiến liền vui vẻ, cũng bắt đầu nở nụ cười.

"Cười ngây ngô cái gì?" Tiết Mật điểm điểm cái trán của nàng, nói, "Còn không mau mang ta đi gặp vị Quân ca ca kia, ta có việc tìm hắn."

"Có chuyện gì muốn tìm ta?" Từ trong phòng phía bên phải đi ra một bạch y nam tử, biểu tình nhu hòa.

Nghe vậy, Tiết Mật cả kinh , sau đó cắn cắn môi, do dự, ngẩng đầu hỏi, "Ngươi cũng là người tu chân phải không?"

"Đúng vậy." Nam tử gật gật đầu.

"Đây là thôn trang nhỏ nơi phàm nhân sinh sống?" Tiết Mật nghi hoặc.

"Đây là nơi tu luyện của ta." Nam tử không giải thích nhiều.

Nghe hắn nói vậy, Tiết Mật cũng không hỏi nhiều, nàng chỉ nói, "Nhìn thôn này linh khí thiếu thốn như vậy mà ngươi cũng trồng được nhiều linh thảo, hơn nữa ngươi nói mình là thầy thuốc, tin tưởng ngươi hẳn đối với phương diện luyện đan, thảo dược có nhiều thành tích......" Nói xong từ trong không gian xuất ra hai gốc tiên thảo Cửu Khuyết, đưa tới trước mặt hắn.

Nam tử vừa thấy, thu hồi tươi cười trên mặt, trong mắt ẩn ẩn vui mừng, nhưng không có tiến lên cướp đoạt.

Nhìn hắn như vậy, Tiết Mật biết nàng nhìn đúng, người này đối với linh dược tiên thảo có sự yêu thích rất lớn, hơn nữa hương vị trên người cũng làm người ta thất thoải mái, chắc chắn là tu sĩ chính đạo.

"Ta sẽ cung cấp cho ngươi linh thảo, ngược lại ngươi cho phép ta lưu lại đây, cùng là người tu chân ngươi hẳn là hiểu được, tu sĩ mang thai sinh nở là một quá trình phi thường nguy hiểm, không nói đến nguyên nhân bên ngoài, chính là cơ thể bản thân cũng rất mạo hiểm, ta không có thân nhân bằng hữu, tạm thời cũng không tìm thấy tu sĩ giúp ta, cho dù tìm được thì người khác cũng không nhất định đáp ứng, cho nên ta muốn lưu lại." Nói xong thấy nam tử đối diện nhíu mày, Tiết Mật vội vàng nói tiếp, "Chỉ cần một năm, một năm sau ta chắn chắc sẽ rời đi."

"Ngươi không sợ ta đối với hai người các ngươi có ý đồ bất chính sao?" Nam tử hỏi.

"Ta tin tưởng người tu luyện tại thôn trang như thế này tuyệt đối là chính đạo." Tiết Mật yên lặng nhìn hắn.

Nghe vậy, nam tử cười khẽ một tiếng, đem thảo dược nhận lấy, nói, "Hảo." Hắn biết tu sĩ mang thai rất là gian nan, nguy hiểm, hiện tại hắn có năng lực giúp nàng bình an, tại sao lại không đồng ý chứ, giúp nàng một chút cùng đại đạo của hắn cũng là tương xứng.

Nhìn bóng dáng nam tử rời đi, Tiết Mật cầm tay Nguyệt Kiến, nhìn trời xanh xanh, trong mắt xẹt qua  kiên định, ta nhất định có thể!  

....................

  Nếu đã quyết định sống ở đây, Tiết Mật liền mang theo Nguyệt Kiến chọn một gian phòng, quét tước sạch sẽ sau đó dọn vào ở.

Ở đây mấy ngày, Tiết Mật cảm thấy đã khỏe lại, nhưng không biết chuyện gì mà vào thời gian cố định mỗi ngày, Nguyệt Kiến liền biến mất vô tung vô ảnh, nàng tìm khắp cũng không thấy.

Buổi sáng hôm nay, Tiết Mật vừa tỉnh lại phát hiện Nguyệt Kiến không ở trong phòng, trong nhà chỉ còn lại mình nàng.

Về phần Quân Ngọc Hàn, sáng nào hắn cũng ở trên núi tu luyện, sau giữa trưa mới trở lại, buổi chiều thì giúp mấy người trong thôn cùng phụ cận xem bệnh, đôi khi cũng ra ngoài trừ bỏ tà tu cùng một ít tà vật, nhìn giống như đang tích lũy công đức vậy. Lần đó gặp Nguyệt Kiến cùng nàng cũng là vì truy đuổi tà tu kia.

Bất quá phương thức tu luyện của hắn Tiết Mật cảm thấy rất kỳ quái, còn có người tu luyện như vậy sao, giống như người bình thường sinh hoạt ở núi nhỏ trong thôn, tu luyện cũng không dài, chính là sáng sớm đi hái thuốc thì thuận tiện tu luyện, thật sự tò mò a. Bất quá mỗi người có cách tu luyện khác nhau, hơn nữa lúc trước nàng cùng Nguyệt Kiến lập khế ước nên hiện tại tu vi cũng đến Nguyên Anh kỳ, nhưng vẫn nhìn không thấu tu vi hắn, chứng minh phương pháp của người ta rất là hữu dụng.

Tiết Mật ở một mình trong nhà không có ai tán gẫu, đang chuẩn bị đi ra ngoài nhìn phong thổ thôn này, thuận tiện tìm Nguyệt Kiến, đại môn đột nhiên bị gõ.

Nữ tử có chút nghi hoặc nhìn bên kia, sao lại có người đến, mọi người đều biết Quân Ngọc Hàn là không có ở nhà a, chẳng lẽ có người bệnh nặng bộc phát?

Nghĩ như vậy, Tiết Mật ra mở cửa, đứng ngoài cửa lúc này là bảy tám nữ nhân, già trẻ đều có, trên người mặc vải thô áo gai, vẻ mặt đều tươi cười nhiệt tình, làm người ta nhìn thấy không khỏi tâm sinh hảo cảm.

"Các ngươi là......" Tiết Mật lễ phép hỏi.

"Chúng ta đều là người trong thôn này." Một lão đại nương trên đầu đội khăn bố xám cười nói, ánh mắt cao thấp đánh giá Tiết Mật, tiếp theo còn nói thêm, "Ngươi chính là nương tử giống như tiên nữ Quân thầy thuốc giấu ở trong nhà như mọi người đồn sao, quả nhiên bộ dạng thực xinh đẹp."

Tiết Mật nghe lời nàng nói, mặt xoát một cái đỏ bừng, "Cái kia, mời vào ngồi, ta...... Ta không phải nương tử Quân Ngọc Hàn, hắn buổi sáng đi ra ngoài, các ngươi có chuyện gì không?"

"Không phải!" Đại nương kia ngạc nhiên nói, "Nhưng ngươi ở nhà của hắn mà, sao có thể không phải chứ?"

Mấy người còn lại vẻ mặt cũng ngạc nhiên, chỉ có nữ tử mặc xiêm y toái hoa ước chừng mười lăm mười sáu tuổi là giấu diếm sắc mặt vui mừng.

Tiết Mật nhìn các nàng như vậy, biết người ta hiểu lầm, dù sao nơi này không thể so với Tu Chân Giới, người nhiều chuyện đồn đãi. Hiện tại nàng không nói gì liền ở trong nhà một nam tử xa lạ, khẳng định sẽ khiến hiểu lầm.

Hơn nữa xem ra, Quân Ngọc Hàn làm thầy thuốc ở trong thôn cũng nổi tiếng, trong nhà đột nhiên có một nữ tử, chắc chắn sẽ có ba lời đồn đãi. Nghĩ đến trong lúc mấy ngày đóng cửa không ra, bên ngoài không biết đã lưu truyền thành bao nhiêu bản, chắc là đến hôm này các nàng kiềm chế không nổi mới đến đây hỏi thăm.

Hơn nữa ở đây nhiều mụ mụ, nãi nãi, khẳng định là vì cô nương trong nhà mà đến hỏi thăm, dù sao đối với phàm nhân, Quân Ngọc Hàn sức quyến rũ không hề nhỏ tẹo nào.

"Ta....... Ta là biểu muội bà con xa của hắn, trong nhà gặp chuyện, hiện tại chỉ còn lại ta cùng muội muội, ở quê không có người nương tựa, cho nên mới nương nhờ biểu ca, mấy ngày nay lo chỉnh lý lại mấy thứ, chưa kịp đi bái phỏng các vị thẩm thẩm, thật có lỗi." Tiết Mật mặt không đỏ tim không đập nói dối, sau đó lui lại mấy bước, nhiệt tình nói, "Vậy mọi người trước vào trong nhà ngồi, sao có thể đứng mãi ngoài cửa được."

"Nga, được......." Một đám người nói không ngừng, sau đó đi vào.

Tiết Mật đi vào phòng trong, từ không gian tùy tiện xuất ra lá trà, thế nhưng còn có chút linh khí, cũng không để ý, pha vài ly trà bưng ra cho các nàng, sau đó ngồi ở một bên.

Thấy các nàng cầm ly trà, nhưng không có uống, trên mặt có chút co quắp.

"Mùi vị trà này cũng không tệ lắm, ta mang từ ngoài quê đến, các ngươi nếm thử." Tiết Mật mời nói, hương vị linh trà khẳng định không tồi, phàm nhân dùng tuy rằng không tăng tu vi, nhưng có thể kéo dài tuổi thọ.

Nghe Tiết Mật nói như vậy, mấy người kia ngửi mùi trà, nhấp hai ngụm, vừa vào miệng liền phát hiện mùi vị thật sự không tồi, không có một tí chát, ngược lại có chút ngọt lành, sau đó nhịn không được uống vài hớp.

Tiết Mật thấy các nàng uống đến vui vẻ, nàng cũng thực vui vẻ, nhưng mà cái nữ tử y phục toái hoa kia vẫn không ngừng liếc nàng, giống như cân nhắc chuyện gì, Tiết Mật biết đây nhất định là tiểu hoa đào của Quân Ngọc Hàn, cũng không để ý, mặc nàng nhìn.

Chính là trà uống mới được một nửa, Quân Ngọc Hàn đột ngột trở lại, vừa thấy trong nhà có nhiều người như vậy, có chút kinh ngạc, bất quá vẫn cười cười, "Các vị thẩm tử có chỗ nào không thoải mái sao, đợi ta đem thảo dược đi cất, sẽ khám và chữa bệnh cho các ngươi."

Nghe hắn nói vậy, Tiết Mật mới thất trên lưng hắn quả nhiên vác một gùi dược, nghĩ nghĩ nàng có nên lại cầm giúp hắn không.

"Quân thầy thuốc đã trở lại, chúng ta không có bệnh, chỉ là lại đây ngồi một chút, xem thân thích nhà ngươi mới tới, không có ý tứ gì khác." Đại nương quấn khăn vải lẻ màu xám cười nói.

"Thân thích?" Quân Ngọc Hàn nhìn Tiết Mật cười nói.

Tiết Mật bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng cúi đầu, sau lưng nói dối, cùng trước mặt người nói dối cảm giác thực không giống nhau.

"Đúng vậy, không phải biểu muội ngươi sao?" Đại nương kinh ngạc nói.

"...... Đúng vậy, nàng vừa mới đến không lâu, rất nhiều chuyện còn không biết, còn thỉnh tha thứ." Quân Ngọc Hàn khách khí nói.

"Không có đắc tội, không có đắc tội, còn mời chúng ta uống trà, rất ngon!" Đại nương vội nói.

Nghe vậy, Quân Ngọc Hàn đem tầm mắt chuyển hướng mấy ly trà trên bàn, mày hơi nhíu lại, thượng phẩm linh trà, thật hào phóng!

"Vậy là tốt rồi......." Quân Ngọc Hàn còn chưa nói xong, chợt một tiếng thét kinh hãi vang lên.

"A, đau quá......" Tiết Mật xoa xoa bụng, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng.

"Sao vậy? Để ta xem xem......" Quân Ngọc Hàn vội chạy qua, bắt lấy cổ tay Tiết Mật.

Nhìn hai ngươi, bảy tám nữ nhân bên này cũng có chút tay chân luống cuống, vẫn là đại nương kia mở miệng nói, "Cần chúng ta hỗ trợ không?"

"Không cần, đại nương ngươi xem ta lúc này cũng không chiêu đãi được các ngươi......" Quân Ngọc Hàn xoay người đối với bọn họ thật có lỗi cười.

"Nga, chúng ta hiểu được, hiểu được, trong nhà còn có việc, chúng ta đi trước." Mấy người vội nói.

Cuối cùng, chỉ còn lại cái nữ tử xiêm y toái hoa kia vẫn đứng tại chỗ, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Quân Ngọc Hàn con ngươi cũng không chớp lấy một cái.

"Nhị muội đi thôi, nhìn cái gì!" Một phụ nhân tầm ba mươi tuổi mặc xiêm y màu xanh hung hăng kéo nữ tử còn đang ngẩn người kia, cho nàng một ánh mắt.

Lúc này nàng kia mới tâm không cam lòng không nguyện ly khai, trước khi đi còn thâm sâu nhìn Quân Ngọc Hàn.

Ra ngoài cửa, một đám người hàn huyên vài câu rồi chia nhau về nhà.

Khi cách nhà Quân Ngọc Hàn một khoảng xa, vị phụ nhân mặc xiêm y màu xanh kia nhìn sang nữ tử, thấy nàng một bộ mất hồn mất vía, thở dài nói, "Ngươi cũng thấy đấy, Quân thầy thuốc đối với biểu muội kia rất quan tâm, hơn nữa người kia cử chỉ điệu bộ, tướng mạo, cùng Quân thầy thuốc rất xứng đôi, ngươi sao so được? Vẫn nên thu tâm tư của ngươi lại, an tâm lập gia đình đi, quá mấy ngày ta sẽ cùng tam cô thương lượng một chút, nàng là bà mối, đối với tình trạng trong nhà của mấy tiểu tử chưa lập gia đình ở mấy thôn phụ cận cũng hiểu biết nhiều."

Nghe vậy, nữ tử mặc xiêm y toái hoa cúi đầu cắn cắn môi, trong mắt hiện lên mạt không cam lòng cùng oán giận, nhưng cũng không phản bác lời của nàng.

"Thế nào?" Quân Ngọc Hàn dừng việc rót linh lực vào, nhìn Tiết Mật hỏi.

"Khỏe hơn nhiều, cám ơn." Tiết Mật kinh hồn chưa định nói.

"Không sao, nhưng ta hy vọng ngươi nên hiểu tình huống hiện tại của mình, nữ tu sĩ trong lúc mang thai, linh lực trên cơ bản không nhiều, vì đứa nhỏ cũng được, vì ngươi cũng được, hy vọng ngươi không nên luôn suy nghĩ miên man." Nam tử ngiêm mặt nói.

Nghe hắn nói vậy, Tiết Mật nhẹ nhàng nhắm mắt, thế nhưng không tìm được lời nào để phản bác.

Đúng vậy, từ khi nàng biết có bầu, nàng luôn suy nghĩ không ngừng được, từng loại lo lắng luôn xẹt qua trong đầu, nàng đang sợ, nàng rất sợ. Không ngừng nói với bản thân, hiện tại ngươi không phải có một người, trong bụng còn có tiểu tử, không nên suy nghĩ miên man như vậy, nhưng nàng khống chế không được. Kiên định lúc trước hiện tại xem ra thật đáng chê cười, Tiết Mật chua sót cười.

Nhìn nàng như vậy, Quân Ngọc Hàn nhíu nhíu mày, sau đó nói, "Cũng nói cho ngươi một tin tức, lúc trước bắt mạch không rõ, hồi nãy dùng linh lực giúp ngươi giảm bớt đau đớn, phát hiện trong bụng ngươi không phải có một thai nhi, mà là hai cái, có thể là song bào thai hoặc là long phượng thai, tạm thời giờ tính không ra, nhưng có thể thấy bọn hắn rất khỏe mạnh."

Nghe vậy, Tiết Mật bỗng ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, "Cái gì? Hai người?"

Quân Ngọc Hàn gật gật đầu, lại đề nghị, "Nếu ngươi ở nhà thấy nhàm chán, có thể đi ra ngoài một chút, cùng thôn dân nơi đây tâm sự, lúc đó ngươi cũng có thể nói là biểu muội của ta, tìm chút việc làm, không cần ở một mình ngây ngốc suy nghĩ miên man, đối với đứa nhỏ không tốt."

Tiết Mật rầu rĩ ừ một tiếng, ánh mắt có chút mơ hồ.

Thấy nữ tử một bộ không yên lòng, nam tử hít một tiếng, liền ly khai.

Còn lại Tiết Mật vẫn đang ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn bụng mình, hai người...... THế nhưng có hai người...... Sau đó lấy tay sờ sờ, trên mặt là thập phần cẩn thận.

Thật sự không thể cứ như vậy, có lẽ nên đi ra ngoài một chút......

Vừa định ra ngoài, cửa đột nhiên bị kéo một tiểu nha đầu cả người lấm lem tiến vào, nhìn kỹ thì ra là Nguyệt Kiến.

Vừa thấy Tiết Mật ngồi ở giữa phòng, Nguyệt Kiến hoảng sợ, tay vội rụt lại, nghĩ Tiết Mật lúc không có nàng gặp chuyện gì, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trái phải đều dính bùn muốn bán đứng nàng.

Tiết Mật nhướng mày, "Nguyệt Kiến qua đây! Mấy ngày nay ngươi đều chạy ra ngoài, rốt cuộc đi đâu? Trên người sao bẩn như vậy?"

Nữ hài từng bước tiến lại gần Tiết Mật, cúi đầu nhỏ giọng nói, "Đi chơi....."

"Chơi? Với ai?" Tiết Mật hơi nghi hoặc.

"Cùng bọn a Thủy, nhị đản trong thôn." Nguyệt Kiến tiếp tục nhỏ giọng nói.

"Cái gì?" Tiết Mật càng nghi hoặc, Nguyệt Kiến khi nào thì nhận thức những người đó.

"Cũng chỉ là đi chơi, ta chưa làm chuyện xấu gì, cũng không khi dễ bọn họ." Nữ hài vội nói.

"Ta cũng không nói ngươi khi dễ bọn họ a, chỉ là muốn hỏi các ngươi chơi cái gì? Sao trên người lại bẩn như thế?" Tiết Mật bất đắc dĩ nói.

"Bọn họ mang ta ra bờ sông câu cá tôm, lên núi hái trái cây, còn có đào tổ chim......" Nói đến đây, nữ hài cả người đầy dũng cảm, mắt lấp lánh trong suốt.

"Tốt lắm, tốt lắm......" Tiết Mật tức giận cắt ngang lời nàng, "Ngươi biết thật nhiều a, ai~ người nào đó có bạn tốt liền không để ý ta, làm ta mỗi ngày một mình ngồi trong nhà buồn thật đáng thương......" Nói xong trên mặt còn làm ra một bộ bi thương.

"Không có, Mật Mật, lần sau ta ra ngoài chơi sẽ mang ngươi đi theo!" Nguyệt Kiến vội vàng nói.

Thấy nữ hài sốt ruột, Tiết Mật bật cười, "Quên đi, ta sao có thể chơi thế này a, vừa rồi đùa ngươi thôi, mau đi xuống đem trên người tẩy sạch sẽ đi, thật là, cũng không biết trước khi về nhà thì dùng pháp thuật làm mình sạch sẽ đã chứ."

Thấy nữ hài vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ đi xuống, Tiết Mật nở nụ cười, sau khi cười xong, nhẹ nhàng xoa xoa bụng.

Ngay cả Nguyệt Kiến có thể thích ứng nơi đây, nàng nhất định cũng có thể. Nàng nhất định sẽ sống tốt, thêm một đoạn thời gian lòng vui lên sẽ mang theo mấy đứa nhỏ đáng yêu về gặp tỷ tỷ bọn họ!  

......................

  Bên cạnh chợ, ở ngõ nhỏ âm u, một nam một nữ ghé vào nhau khe khẽ nói nhỏ.

"....... Rất xinh đẹp?"

"Thật sự, thật sự, giống như tiên nữ vậy......"

"Được, tiền giao cho ngươi, ta đi báo cho thiếu gia, nếu ngươi nói dối, ngươi biết hậu quả rồi chứ."

"Ta biết, ta biết, không nói dối, các ngươi đi xem sẽ biết."

"Tốt, nếu đúng như vậy, đến lúc đó sẽ thưởng thêm, ha ha......"

Tiếng cười qua đi, ngõ nhỏ cũng dần dần không còn tiếng vang, ngay sau đó một nam tử hơn bốn mươi tuổi mặc một bộ cẩm y màu xám đi ra từ ngõ nhỏ.

Một lúc sau, một vị nữ tử mặc xiêm y toái hoa cũng từ nơi đó đi ra, ước lượng bạc vụn trong tay, trong mắt tràn đầy tham lam cùng oán độc.

Nghĩ sẽ sống thật tốt ở thôn trang nhỏ này, nên hàng ngày Tiết Mật cũng đi ra ngoài một chút, không thể giống Nguyệt Kiến cùng tiểu hài tử lên núi xuống sông chơi, đành phải cùng một ít cô nương, đại thẩm ở trong thôn ngồi dưới tàng cây hòe lớn nói chuyện phiếm, nhìn các nàng thêu thùa may vá.

"Chu đại nương, ngươi xem cô nương kia có phải rất xinh đẹp hay không?" Một phụ nhân mặc bố y màu xám chỉ Tiết Mật đang đi lại chỗ các nàng.

"Đẹp, thật là đẹp mắt, so với tiểu thư nhà quan lớn ở trấn trên cũng hơn a." Chu đại nương tóc hoa râm trên mặt tràn đầy tán thưởng.

"Hơn nữa xem ra hẳn là tức phụ của Quân đại phu, ai, nha đầu nhà ta không trông cậy được rồi." Phụ nhân mặc xiêm y màu xanh mấy ngày hôm trước đi cùng với mấy nữ nhân tới nhìn Tiết Mật nói.

"Vốn nghĩ Quân đại phu có khả năng coi trọng Nhị muội nhà ngươi, ai mà biết Tiết cô nương có bộ dáng này." Phụ nhân mặc bố y màu xám mỉa mai nói.

Nghe vậy, phụ nhân mặc xiêm y màu xanh biểu tình ngượng ngùng lùi sang một bên, người chung quanh nhất thời cũng đều im lặng, không nói gì nữa, xem ra đều biết quan hệ hai nhà cũng không tốt lắm.

Đợi Tiết Mật đến gần, mọi người mới đều cười rộ lên, cùng nàng chào hỏi, hàn huyên.

Tiết Mật cũng mỉm cười cùng bọn họ nói chuyện phiếm, phát hiện những người này cùng người ở thôn mà Tiết phụ sống trước kia không khác là bao, tâm cũng dần dần thân cận. Chính là hôm nay không biết vì sao luôn có cảm giác có người nhìn nàng, quay đầu lại, nhưng không thấy người nào, thật sự là tò mò kỳ quái. Nàng biết thần thức mình thời gian này có chút trì độn, bằng không sao có người nhìn lén mà nàng tìm không thấy chứ.

Hàn huyên cùng đám người kia nửa ngày, các nàng bởi vì trong nhà có việc nên đều đi mất, Tiết Mật cũng bắt đầu trở về nhà, nhưng cảm giác có người nhìn trộm vẫn không tản đi, thẳng đến khi nàng vào trong nhà, loại cảm giác này mới biến mất, điều này làm nàng càng kỳ quái.

"Thiếu gia, thiếu gia, thế nào? Đẹp chứ?" Nam tử mặc cẩm y màu xám cười chảy nước miếng nói.

"Đẹp, thật là đẹp mắt, ai trong nhà cũng đều kém hơn....." Nam tử còn trẻ khoảng hai mươi tuổi hai mắt tỏa sáng nói.

"Vậy trở về tìm bà mối?"

"Nhanh lên, nhanh lên, ta muốn tìm bà mối tốt nhất, còn có đem viên dạ minh châu kia làm sính lễ, nga, còn có khối hồng san hô, đều lấy lại đây....." Nam tử trẻ tuổi rống to.

Vừa nghe hắn nói vậy, nam tử mặc cẩm y màu xám con mắt đều trừng thật lớn, mấy thứ kia đều là cữu cữu ở kinh thành cho thiếu gia, nghe nói dạ minh châu đó là vật trong hoàng cung, hiện tại thế nhưng vì một nữ tử mà đem mấy thứ này làm vật sính lễ, xem ra thiếu gia bị mê đắm a, cũng khó trách, nàng kia bộ dạng không giống phàm nhân. Ai...... Nguyên bản thầm nghĩ lấy lòng thiếu gia, nhưng, lão gia, phu nhân ở đó hắn hẳn là tránh không được giáo huấn.

Sáng sớm ngày thứ hai, Quân Ngọc Hàn đã đi ra ngoài, Nguyệt Kiến đồng dạng cũng không thấy bóng dáng, chỉ còn Tiết Mật một mình ở nhà.

Tiết Mật đang nghĩ có nên theo mấy đại nương học thêu thùa may vá gì đó không, dù sao lúc cục cưng sinh ra vẫn hy vọng bọn chúng có thể mặc quần áo do chính tay nàng làm. Vì thế tìm kiếm một ít vải dệt ở trong không gian chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, cửa bị gõ vang.

Tiết Mật ra mở cửa, chỉ thấy một người ăn mặc quá mức tưởng tượng, phụ nhân trên mặt một lớp phấn son thật dày đang đứng ở cửa cười tủm tỉm nhìn nàng.

"Đây là Tiết Mật Tiết cô nương phải không? Bộ dạng rất xinh đẹp a!" Người tới trái phải đánh giá nàng, tán thưởng nói.

"Ân......" Tiết Mật gật gật đầu, cách ăn mặc này sao kỳ quái như vậy.......

"Lão thân vội tới chúc mừng ngươi, đại hỷ sự!" Phụ nhân khoa trương nói.

"Ách......." Tiết Mật nhìn nàng kích động, có chút không hiểu, " Việc vui gì?"

Lúc này, ngươi nọ không có trả lời nàng, ngược lại có chút bất mãn nói, "Đứng ngoài cửa cả buổi, cũng không mời ta vào ngồi sao."

"Nga, mời vào." Tiết Mật vội vàng nhích người sang một bên thỉnh nàng đi vào.

Phụ nhân kia ngồi ở trên ghế, nhấp hai ngụm trà mới chậm rãi bắt đầu nói, "Tiết cô nương, Quân đại phu không ở nhà sao? Việc này vẫn nên nói cùng trưởng bối."

"Nga, hắn......" Tiết Mật còn chưa nói xong, chợt cửa bị đẩy ra, không nghĩ tới Quân Ngọc Hàn đã trở lại.

"Hôm nay sao về sớm như vậy?" Tiết Mật ngạc nhiên nói.

"Ngày hôm qua đáp ứng với Chu thẩm tử giúp nàng chút việc, nên về sớm, vị này......" Quân Ngọc Hàn nhìn phụ nhân mặc đồ đỏ phối xanh ngồi ở cạnh bàn, mắt hơi híp lại, nếu hắn không đoán sai, người phục trang như vậy chính là......

"A nha, Quân đại phu đã trở lại a, lão thân vội tới nhà ngươi chúc mừng đây, công tử Trần quận thủ gia (nhà cai quản một quận) cố ý dặn lão thân tới đây cầu hôn biểu cô nương nhà ngài, muốn nàng trở thành trắc phu nhân a." Phụ nhân khoa trương nói, vẻ mặt đắc ý chuẩn bị xem Tiết Mật sẽ thẹn thùng kinh hỉ. Dù sao nữ tử không có chút gia thế được quận thủ gia thú về làm trắc phu nhân thật sự rất ít, càng đừng nói Trần quận thủ gia kia ở kinh thành có thân thích là quan lớn. Bất quá Tiết gia Tiết cô nương này khuôn mặt dáng người thật sự là không thể chê, đừng nói là thú về làm trắc phu nhân, nếu đưa vào hoàng cung làm phi tử cũng có thể.

Bất quá biểu hiện của đương sự làm cho nàng thất vọng rồi, không có một chút thẹn thùng kinh hỉ, chỉ có vẻ mặt khiếp sợ miệng mở lớn, ta nói quần áo sao kỳ quái như vậy, nguyên lai là bà mối....... Ta#$%.......

"Ta sẽ không!" Tiết Mật phản ứng lại lập tức nói.

"Vậy là tốt rồi...... Cái gì? Ngươi không lấy chồng? Đối phương chính là công tử quận thủ gia, gả qua đó sẽ mang vàng đội bạc, được người người ngưỡng mộ, phúc khí gì cũng hưởng không dứt?" Bà mối kinh ngạc nói.

"Ta không lấy chồng chính là không lấy chồng." Tiết Mật tức giận, sao lại thế này, sao còn có chuyện lập gia đình chứ?

"Ngươi không lấy chồng cũng không phải ý kiến của ngươi, còn phải hỏi Quân đại phu......" Bà mối cũng không nhìn Tiết Mật, quay đầu nhìn Quân Ngọc Hàn.

"Ý tử của biểu muội ta chính là ý tứ của ta." Quân Ngọc Hàn cười nói.

"....... Các ngươi...... Các ngươi đừng không biết tốt xấu, công tử quận thủ gia coi trọng ngươi chính là phúc khí của ngươi. Không lấy chồng? Loại dân thường như các ngươi đắc tội với quận thủ không có quả ngon mà ăn đâu. Tiết cô nương, Quân đại phu ở đây cũng không dễ dàng, ngươi không nghĩ tới vạn nhất liên lụy làm hắn bị đối xử tệ ư? Nếu xảy ra chuyện gì......" Bà mối nửa uy hiếp nửa khuyên bảo.

Nghe vậy, Tiết Mật nhìn Quân Ngọc Hàn, thấy hắn vẫn cười tủm tỉm, cắn cắn môi nói, "Ta không lấy chồng."

Bà mối vừa nghe liền nổi cơn tức, bước nhanh ra ngoài, "Tốt, tốt, ngươi không lấy chồng, chờ ngươi bị thương, đừng nói lão thân ta không nhắc nhở ngươi!" Sau đó rầm một cái đem cửa đẩy ra, ly khai.

Thấy bà mối đi rồi, Tiết Mật có lỗi nhìn về phía Quân Ngọc Hàn, "Thực xin lỗi......."

"Xin lỗi cái gì? Ngươi là người tu tiên, lại đang có thai, sao có thể đáp ứng nàng?" Quân Ngọc Hàn cười cười nói, sau đó nhìn nàng một cái trở về phòng.

Còn Tiết Mật một người đứng trước phòng, cất dụng cụ pha trà, sau đó ngây ngốc ngồi xuống.

Bên kia, bà mối vừa ra cửa thôn đã bị người kéo đến bên cạnh gốc cây.

"Bà mối, bà mối, thế nào? Có phải đáp ứng rồi không?" Công tử trẻ tuổi kích động nói.

Phụ nhân kia thở dài nói, "Đáp ứng cái gì a, cô nương kia không muốn, Quân đại phu cũng nghe theo cô nương đó. Có thể, hai người kia chính là một đôi a!"

"Cái gì, ta cho nàng làm trắc phu nhân, sao lại không đáp ứng?" Công tử trẻ tuổi tức giận không chịu nổi, bỗng nghĩ tới bộ dáng Quân Ngọc Hàn, oán hận nói, "Sao có thể vì Quân đại phu chứ? Trần Nhị, hiện tại làm sao bây giờ, có nên giống như trước đây tìm người phế Quân đại phu kia đi, sau đó đem tiểu nương tử bắt lại đây......"

Áo xám nam tử kêu là Trần Nhị nghe vậy, vội vàng cho bà mối ánh mắt, bà tử kia liền gấp gáp chạy đi, không trốn để ở đó nghe bí mật của người ta sao.

"Thiếu gia, không thể a, mấy ngày tới khâm sai đại thần ở kinh thành sẽ tới đây tuyển tú, đến lúc đó hắn mà biết, quay về kinh báo cho cấp trên, ô sa trên đầu lão gia sẽ mất a!" Trần Nhị tận tình khuyên nhủ.

"Tuyển tú? Có thể sẽ tuyển Tiết cô nương sao?" Nam tử cả kinh, vội hỏi, "Mặc kệ, mấy ngày tới ta nhất định sẽ đem nàng cưới về nhà......" Nói xong liền vội vã ly khai, phía sau hắn, nam tử áo xám phủi phủi miệng mình, này thì tốt rồi, thiếu gia đã quyết tâm, cũng không biết sẽ sử dụng thủ đoạn gì đây a.

Ngồi ở trong nhà nhìn hết thảy mọi việc phát sinh ở cửa thôn, Quân Ngọc Hàn cười cười, sau đó chỉnh đốn đơn thuốc trong rương liền hướng phòng ngoài đi ra, thời điểm đi qua đại sảnh, thấy Tiết Mật vẫn bất động một chỗ, bước qua.

"Vừa mới dùng thần thức, nhi tử của quận thủ kia ở cửa sau thôn, nhìn hắn như vậy, có thể lúc trước ngươi ở nơi nào bị hắn thấy được, cho nên hắn mới nghĩ tới thú ngươi." Nam tử nói.

"Ách......" Nghe hắn nói, Tiết Mật đột nhiên nhớ tới cảm giác bị người nhìn trộm ngày hôm qua, "Có thể là ngày hôm qua, ta đi ra ngoài một chút...... Cảm giác có người nhìn ta......."

"Phải không? Hiện tại nhi tử của quận thủ kia nhất định phải thú ngươi, có thể sẽ có một ít phiền toái, hơn nữa trọng yếu nhất là hoàng đế bọn hắn vài ngày tới sẽ bắt đầu tuyển tú, lấy tướng mạo của ngươi rất dễ bị người biết, báo cho khâm sai, đến lúc đó liền......" Quân Ngọc Hàn nói tiếp.

"Cái gì?" Tiết Mật cả kinh nói, lúc trước nàng căn bản là không nghĩ tới chuyện này, thế giới phàm nhân không giống Tu Chân Giới, bọn họ có quan có dân có hoàng đế. Ngay từ đầu nàng nên che bớt dung mạo, cũng sẽ không phiền toái như bây giờ, ai, này cũng là nguyên do vì sao tu sĩ không tiếp xúc nhiều với phàm nhân. Làm sao bây giờ, lập tức mang theo Nguyệt Kiến rời đi sao? Nhưng mà.....

"Ta có biện pháp." Quân Ngọc Hàn nhìn nàng cười nói.

"Biện pháo gì?" Tiết Mật vội hỏi.

"Gả cho ta!"

"Cái gì? !" Tiết Mật cả kinh đứng hình.

" Lúc này việc tu luyện của ta cũng chưa xong, sẽ ở trong này nghỉ ngơi bảy tám năm, nếu ở đây mà không thành thân, chắc sẽ có nhiều lời đồn đãi. Mà ngươi ở chỗ này, còn phải sinh nở, không thể giấu diếm, ánh mắt chỉ trỏ của phàm nhân sẽ làm ngươi khó xử đi, cho nên hai người chúng ta có thể tạm thời thành thân giả, hợp với nhu cầu, giải vây cho ta cũng giúp ngươi giảm bớt khó khăn." Nam tử lạnh nhạt nói, nhìn nữ tử cúi đầu không nói gì, "Ngươi cứ suy nghĩ, ta có việc đi ra ngoài trước!"

Tiết Mật như không thấy hắn rời đi, vẫn đứng tại chỗ, suy tư chuyện gì.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: