Kiếp hoa đào + Rời đi + Thức tỉnh

  Đi tới bên cạnh Tiết Mật, Thích Vô Thương một tay tiếp vải lụa trong tay nàng, một tay nhẹ nhàng vỗ về tóc đen mềm mại, biểu tình nhu hòa nói, "Ta giúp ngươi."

Tiết Mật sững sờ nhìn nam tử lau tóc cho nàng, đầu óc ngừng hoạt động, chỉ có thể khẽ nhếch miệng ngơ ngác nhìn hắn.

Đợi nàng tìm được suy nghĩ, thì nam tử đã giúp nàng lau khô tóc, hai người ngồi xuống bên giường, nhưng nàng hoàn toàn không biết nàng lại đây lúc nào.

"Đêm nay là đêm cuối cùng." Thích Vô Thương nói.

"Ân......" Tiết Mật cúi đầu không nhìn hắn.

"Chúng ta nghỉ ngơi đi."

"....... Được."

Vì thế hai người nằm song song trên giường, hai mắt Tiết Mật nhìn chằm chằm đỉnh màn, mắt không chớp, không biết suy nghĩ cái gì. Đột nhiên nam tử ngồi nửa người dậy, nhìn về bên này, mặt cũng chậm rãi cúi xuống người nàng.

Thấy tình hình vậy, Tiết Mật sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại, miệng kêu lên, "Ngọn nến!"

"Dù sao cũng là đêm cuối cùng, cứ để nó sáng, ta nghĩ......." Vĩnh viễn nhớ kỹ, trong lòng kiên định nói ra bốn chữ, nam tử nhìn hai má đỏ ửng của nữ tử, sau đó nhẹ nhàng hất tóc trên trán nàng ra.

Nghe vậy, Tiết Mật cũng không có phản bác, từ từ nhắm hai mắt, tùy ý để nam tử cởi vạt áo trên người nàng.

Cảm nhận trên người có chút lạnh, Tiết Mật càng nhắm chặt mắt, thân mình phát ra từng trận run rẩy nho nhỏ. Độc đã giải xong, người cũng không vì dục niệm mà mất đi lý trí, làm sao bây giờ, làm loại sự tình này lúc thanh tỉnh cảm giác không được tự nhiên a!

Bỗng một trận trầm mặc đến quỷ dị, nam tử không động nữa, làm Tiết Mật đang chuẩn bị tâm lý kinh ngạc mà hé một con mắt, lại thấy Thích Vô Thương nhìn chằm chằm cánh tay nàng, ánh mắt vô cùng nóng rực, kinh ngạc.

Thấy thế, Tiết Mật mở to hai mắt, luống cuống kéo áo ngủ bằng gấm ở bên cạnh qua, phủ lên cơ thể, lắp bắp hỏi han, "Có...... Có vấn đề gì sao?"

Lúc này nam tử mởi đột nhiên bừng tỉnh, mắt nhìn Tiết Mật mang theo tia kinh hỉ, "Ngươi...... Trên cánh tay ngươi......."

Nghe vậy, Tiết Mật nhìn lên cánh tay nàng, chỉ thấy ở giữa cánh tay có một cái bớt hồng nhạt hình hoa đào trông rất sống động, sau đó không tự giác mà lấy tay sờ sờ, chỉ thấy mềm mịn bóng loáng, Tiết Mật không khỏi có chút vui mừng, nàng vẫn cảm thấy nàng có một cái bớt đặc biệt xinh đẹp, so với mấy hình xăm ở hiện đại thì xinh đẹp hơn nhiều, mà mấu chốt đây là trời sinh.

"Làm sao vậy?" Rút tay về, nữ tử ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nam tử phía đối diện.

"Bớt này của ngươi là có từ lúc nhỏ sao?" Thích Vô Thương kìm chế hân hoan trong lòng, bình tĩnh hỏi.

"Ngươi cũng nói là bớt, đương nhiên là có từ lúc nhỏ rồi." Tiết Mật càng thêm kỳ quái.

"Vậy ngươi có phải có một cái....... Chuông không?" Nam tử cẩn thận hỏi han.

"Chuông?" Tiết Mật hơi nhăn mặt nhíu mày, nháy mắt ở trong đầu giống như hiện ra cái gì, nhưng quá nhanh, nàng không bắt kịp, "Ta không có, nhưng tỷ của ta có một cái!"

Thích Vô Thương trong mắt buồn bã, sau đó lại truy vấn một câu, "...... Thật sao? Ngươi không có, không thể nào, ngươi không phải cũng có một cái, cùng với cái kia của tỷ ngươi là một đôi......."

Nghe vậy, Tiết Mật hồi tưởng một chút, chuyện lúc trước thì không biết, nhưng sau này thì có thể chắc chắn, nàng không có chuông, sư huynh vẫn cứ hỏi về chuông, chẳng lẽ có chuyện trọng yếu gì sao?

"Chuông...... Ta thật sự không có, ngươi nếu cần, có lẽ ta có thể hỏi tỷ của ta cho ngươi mượn một chút?" Tiết Mật đề nghị nói.

Nghe nàng nói xong, nam tử đột nhiên cảm thấy cỗ phiền toái không biết tên từ đáy lòng dâng lên, đầu óc cũng càng ngày càng hỗn loạn, chẳng lẽ hắn nhớ lầm, rốt cuộc là sao? Lúc trước trong cái động tối ở núi nhỏ nọ, hắn hôn mê quá lợi hại, cũng chỉ nhớ tiếng chuông đinh đương rung động cùng mông lung trông thấy một đóa tuyết lý hoa đào, lúc trước cảm thấy trí nhớ thứ hai rất không thực tế, cho nên liền bỏ qua, hiện tại ngẫm lại, cái gì tuyết lý hoa đào, có thể là cái bớt trên cánh tay người đó, lúc trước hắn thật sự mơ hồ, cũng không nhất định nhớ lầm.......

Tiết Mật nhìn nam tử ánh mắt không ngừng biến hóa, càng về sau lại có xu thế biến hồng, trong lòng cả kinh, vội vàng kêu lên, "Sư huynh......"

Nghe tiếng kêu, màu đỏ trong mắt nam tử chậm rãi biến mất, nhìn Tiết Mật, một tay ôm nàng vào ngực hắn, miệng lẩm nhẩm, "...... Có phải là ngươi không? Có phải không....."

Tiết Mật mơ hồ, gì mà có phải là nàng không, còn chưa hỏi ra tiếng, môi bị một vật mềm mại ngăn chặn, mắt nhất thời trừng lớn, dại ra nhìn con ngươi như đêm tối ở đối diện.

Ngày mai, ngày mai sẽ biết, chỉ cần đợi qua đêm nay có thể công bố. Thích Vô Thương chậm rãi vỗ về sau lưng nữ tử, miệng bắt đầu trằn trọc mút, ánh mắt cũng giam hãm, chỉ cần là ngươi, chuyện gì cũng có thể.......

Từ từ, Tiết Mật cũng kìm lòng không đậu nhắm lại hai mắt, bắt đầu đáp lại hắn, sau đó hai người chậm rãi ngã xuống.

Một trận gió thổi qua, ngọn nến trong phòng nhẹ nhàng đung đưa, sau đó không biết từ nơi nào một đóa hoa đào bay vào khe hở cửa sổ mà tiến vào phòng, dừng lên tờ giấy trắng ở trên bàn, tuyết trắng tôn phấn hồng, hết sức đẹp.

Một trận gió xẹt qua, cửa sổ phát ra tiếng động nhỏ, trên giường Tiết Mật đột nhiên mở hai mắt, nhìn một bên mặt nam tử đang ngủ cạnh nàng, biểu tình có chút kinh ngạc, đợi nghĩ ra lý do nam tử ở đây, nữ tử cười cười, đứng dậy, theo thói quen đi đến cách vách, phát hiện trong phòng không có thứ gì, đừng nói nước ấm, ngay cả bồn tắm cũng không thấy, làm nàng đối với trí nhớ của mình không khỏi sinh ra hoài nghi, lúc trước nàng thật sự ở trong này tắm rửa sao?

Tìm một nơi tắm rửa qua loa, Tiết Mật trở về phòng, nhìn Thích Vô Thương vẫn nằm ở trên giường, hồi tưởng chuyện phát sinh ở cách vách, trong đầu đột nhiên nghĩ tới một khả năng, ngẩng đầu không thể tin nhìn về phía nam tử đang ngủ, lập tực cười tự giễu, phát ngốc cái gì, Thích Vô Thương sao có thể vì người khác làm loại sự tình này, cho dù có làm, người đó cũng không phải là nàng......

Nhưng vẫn nhìn hắn một cái, suy nghĩ sâu xa, xoay người đi đến trước cửa sổ, đẩy cửa ra, bên ngoài trời vẫn là màu xanh đậm, mặt trời còn chưa đi ra, nhưng đã có chút hồng, nghĩ chắc là mặt trời cũng sắp mọc.

Hít thật sâu ngụm không khí mới mẻ lúc sáng sớm, Tiết Mật thần thanh khí sảng, ngồi ở trước bàn, tay cầm tờ giấy có cánh hoa đào ở trên kia, khẽ cười cười, đem nó nhẹ nhàng đặt ở một bên, xuất ra bút lông, bắt đầu viết gì đó trên tờ giấy.

Qua một lúc lâu, nữ tử mới buông bút, vuốt tờ giấy tràn ngập chữ một cái, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, sau đó gật gật đầu, đem gấp thành hình con hạc, tay chậm rãi rót linh lực vào, hạc giấy nhẹ nhàng bay lên.

"Ngọc Linh sơn Tiết Linh." Tiết Mật nói với hạc giấy, sau đó hạc giấy giống như hiểu ý, vỗ cánh bay ra ngoài.

Nhìn hạc giấy chậm rãi bay xa, Tiết Mật thấp giọng nói, "Tỷ, tha thứ ta tùy hứng nhất thời......"

Thu hồi ánh mắt, Tiết Mật quay đầu nhìn nam tử vẫn mê man bất tỉnh trên giường, đi về phía hắn.

Đi đến bên giường, nhìn nam tử ngủ không chút phòng vệ, nữ tử bật cười, "Còn chưa từng thấy bộ dạng này của ngươi đâu, bất quá như vậy cũng tốt, làm cho ta không áp lực....."

Chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, nữ tử xuất thần nhìn sườn mặt nam tử, mềm nhẹ nói, "Còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ta thì lôi thôi giống như tiểu khất cái, ngươi thì tiền hô hậu ủng giống như đế vương, có lẽ lúc đó chúng ta đã có sự đối lập, ta cũng chỉ có thể đuổi theo bước chân ngươi, vĩnh viễn không thể đứng bên cạnh ngươi......."

"Đôi khi ta nghĩ, ta vì sao lại đến nơi này, vì cái gì hội ngộ ngươi, ngươi lại vì sao một lần lại một lần cứu ta, làm cho ta từng bước hãm sâu, mà ngươi thì cự tuyệt ta bước vào, ta không ngờ như vậy, thật bi ai....."

"Cho nên ta muốn rời đi, không nói nơi này chung quanh đều là chướng khí, người còn không tốt, ha hả......" Cười, Tiết Mật hốc mắt đột nhiên đỏ lên, kề sát lỗ tai nam tử nói, "Cho nên về sau ta sẽ không bao giờ gặp mấy người các ngươi nữa, bất kể là ai!"

Nghe vậy, ở trên giường tay nam tử bỗng giật giật, nhưng Tiết Mật không có phát hiện, vẫn tự mình nói tiếp, "Ngươi nói mấy người các ngươi có thể sẽ gặp báo ứng chứ, khẳng định là có đi, ha hả, bất quá cho dù có bị báo ứng ta cũng sẽ không lại đây xem, ta sợ sẽ chán, vì thế khiến cho các ngươi theo ý ta ở nơi yên lặng mà chịu báo ứng đi, ha hả...... Vì sao nghĩ thế mà có chút vui vẻ a, xem ra ta rất dễ thỏa mãn......." Nữ tử nở nụ cười.

Cười cười, vòng vo thật lâu rốt cuộc lệ trong mắt cũng rơi xuống, một giọt lệ rớt trên mu bàn tay nam tử, tay hắn lại động.

Hung hăng nắm ống tay áo nam tử lau hết nước mắt cùng nước mũi trên mặt, nhìn nhiều nếp nhăn trên ống tay áo màu trắng, nữ tử lại vui vẻ nở nụ cười, "Về sau hẳn là không gặp lại, vẫn nên báo cho ngươi một tiếng, nếu ngươi thích tỷ của ta như ngươi nói, hy vọng ngươi không cần lại dùng thủ đoạn này, vô ích, nàng không thích! Vẫn nên quang minh chính đại tí, ví dụ chắn cái dao nhỏ cho nàng, thử độc dược vân vân, tin tưởng nàng rất nhanh sẽ yêu ngươi, đương nhiên, mấy việc này chỉ trong quá trình sinh tử, hắc hắc......"

Sau trận cười giảo hoạt, nữ tử đột nhiên đứng dậy, bĩu môi nói, "Ta thật là nhàm chán, cùng cái người hôn mê nói chuyện này nọ....." Cúi đầu nhìn nam tử ngủ không biết cái gì, không biết vì sao, trong lòng Tiết Mật dâng lên trận khổ sở nói không nên lời. Lấy tay sờ sờ hai má nam tử, nhắm mắt lại phủ lên bờ môi của hắn, sắp gần hôn hắn, thì ngừng lại. Mở hai mắt nghĩ nghĩ, đem môi dịch lên trên, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, sau đó nhanh chóng đứng dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nhìn nam tử nguyên bản đang mê man trên giường, mắt thế nhưng hé mở, tay cũng chậm chậm giơ lên kéo làn váy nữ tử.

"Thực chịu không nổi bản thân, rốt cuộc đang làm cái gì đây?" Nâng tay mạnh mẽ lau đi lệ trong mắt vừa chảy ra, Tiết Mật dừng một chút, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, nâng tay kéo áo, "Đi đây, sẽ không gặp lại!"

Thời điểm rời giường, Tiết Mật cảm thấy góc váy giống như bị cái gì kẹp, cũng không để ý, thoáng dùng chút lực liền kéo ra, đi về phía cửa, nhẹ nhàng đẩy, lúc này mặt trời vừa mới dâng lên, chung quanh đều sáng sủa, tâm tình Tiết Mật cũng tốt, một ngày tốt đẹp mới bắt đầu!

Mà sau khi nữ tử rời khỏi, Thích Vô Thương tay chậm rãi hạ xuống, một khối ngọc bội xanh biếc từ trong tay hắn rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Lúc này, khóe mắt nam tử đột nhiên nước mắt lăn dài, trong mảnh mơ hồ, lần cuối cùng nhìn thấy hình ảnh lục y nữ tử quyết tuyệt ở một trận hào quang biến mất không thấy, sau đó là một mảnh hắc ám, người lại ngất đi.  

.........................

  Không chút lưu luyến đi xuyên qua một hành lang, Tiết Mật đi tới cốc khẩu.

Vừa ngầng đầu đã thấy một thanh y nam tử đứng đợi trên cầu cẩm thạch, cười không chút để ý nhìn nàng, dường như đã chờ nàng từ rất lâu.

Tiết Mật vừa thấy người nọ, mặt bỗng lạnh xuống, trong lòng thầm nghĩ, lại là Cảnh Trung Lưu, thật là âm hồn không tiêu tan. Nhưng rất nhanh liền bình ổn tâm tình, từng bước đi qua cầu, đi lướt qua người nọ.

"Phải đi sao?" Nhìn thoáng qua, tầm mắt Cảnh Trung Lưu vẫn hướng về phía trước, hỏi.

Nghe câu hỏi, Tiết Mật dừng bước, không quay đầu lại, "Như thế nào, ngươi muốn ta ở lại sao?"

Nghe vậy, nam tử cười nhạo một tiếng, "Lưu ngươi? Có thể a, chỉ cần ngươi có thể đợi mà đi xuống dưới!"

Thật sự là không vừa ý một tí lời nói của hắn, nàng rốt cuộc nghĩ không thoáng chỗ nào, mà cùng hắn tại đây nói vớ vẩn! Tiết Mật cho cái xem thường, tiếp tục đi về phía trước.

"Hy vọng về sau ngươi cũng không cần quay lại, nơi này không có ai hoan nghênh ngươi." Thanh âm nam tử có chút lạnh nhạt.

Nghe hắn cảnh cáo, Tiết Mật đột nhiên quay đầu lại nhìn, thật sự là khinh người quá đáng, "Ngươi rốt cuộc có biết là ngươi có bao nhiêu chán ghét không!"

"A, thì tính sao, người khác thích hay ghét ta chưa bao giờ để ý!" Nam tử cười đến tà tứ.

Nghe vậy, Tiết Mật nhất thời có chút chán nản, "Vậy chúc ngươi có thể cứ tiêu diêu tự tại như vậy, về sau ngàn vạn lần không thua trong tay người ta, cho dù có gặp khó khăn cũng cố gắng che dấu đừng để cho ta thấy, bởi vì ta nhất dịnh sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi!" Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, liền ly khai.

Trên cầu, Cảnh Trung Lưu nhìn bóng dáng Tiết Mật biến mất giữa rừng cây chướng khí, tươi cười trên mặt dần phai nhạt, cứ xuất thần nhìn, sau đó xoay người đi vào trong cốc.

Đợi Tiết Mật rốt cục ra ngoài Lung Nguyệt cốc, trời cũng đã sáng, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên người, một chút âm hàn bị lây dính lúc đi qua rừng chướng khí cũng bị xua tan.

Nữ tử cơ hồ theo bản năng nhìn về nơi nào đó, chỉ thấy chỗ đó thân cây trụi lủi cùng cỏ dưới tàng cây cũng đã khô vàng. Trong lòng khe khẽ thở dài, rõ ràng lúc trước nàng bảo tỷ tỷ ngăn cản hắn, không cho hắn lại đây tìm nàng, hiện tại rõ là bộ dáng già mồm cãi láo a! Ai ~

Nhớ ngày ấy Huyền Vũ đi rồi, Tiết Mật suy nghĩ thật lâu, cũng muốn đồng ý, trước kia nghe người ta nói, biện pháp tốt nhất để trị liệu thất tình chính là không nên cùng người khác bắt đầu một đoạn tình cảm mới. Tuy rằng nàng cùng lắm chỉ tính là yêu đơn phương, nhưng quả thực là thất tình. Trong lòng cũng nghĩ về người đó rất nhiều, hơn nữa người kia một chút dấu vết cũng không lộ ra. Cho nên nếu lúc này cùng Huyền Vũ ở chung một chỗ không chỉ đối với hắn không công bằng, đối với phần cảm tình này cũng không đủ coi trọng. Nhưng trọng yếu chính là nàng đã không còn thân trong sạch, tội gì còn bắt lấy người ta không tha đây.......

Cho nên qua mấy ngày, Tiết Mật liền bí mật truyền âm cho Tiết Linh, nói nàng sau bốn mươi chín ngày giải độc chấm dứt thì ngăn cản Huyền Vũ, không cho hắn lại đây, thuận tiện để nàng rời đi, không chỉ rời Lung Nguyệt cốc, cũng tạm thời rời bọn họ. Ý tứ phía sau nàng đương nhiên không nói với Tiết Linh, bằng không nàng khẳng định sẽ không đi được, bất quá hạc giấy nàng gửi rất nhanh sẽ đến tay Tiết Linh, tin tưởng nàng sẽ hiểu.

Nghĩ vậy, nữ tử khẽ cười cười, sau đó tùy tiện chọn một hướng bay đi, nàng không biết con đường phía trước này cái gì sẽ chờ đợi nàng, nhưng nàng sẽ dùng mọi khả năng để trải qua từng ngày, chờ khi quay trở về, nhất định nàng sẽ là một người hoàn toàn mới.

Đi không biết bao lâu, Tiết Mật quay đầu lại nhìn đã không còn thấy Lung Nguyệt cốc. Trong chớp mắt không biết vì sao, lòng nàng đột nhiên trống rỗng, sau đó quay đầu chua sót cười, lắc lắc đầu, hít một hơi thật sâu, tiếp tục đi về phía trước.

Còn chưa cất bước, Tiết Mật phát hiện một huyền y lão giả râu tóc bạc trắng đi ngược hướng nàng, mới còn thấy ở rất xa, công phu trong nháy mắt đã tới gần nàng.

Co lại thành cụm! Tiết Mật cả kinh, vội vàng cúi đầu không dám nhìn hắn, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của nàng, người như vậy chỉ tùy tiện dùng đầu ngón tay là có thể giết chết nàng, ngay cả thời gian trốn vào không gian cũng không có cơ hội.

Đi ngang qua Tiết Mật, tốc độ lão giả thế nhưng chậm lại, quay đầu nhìn nàng một cái, rất nhanh bay về phía trước.

Thấy lão giả rời đi, Tiết Mật hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tay chân muốn nhuyễn ra, dựa vào một gốc cây nhỏ ven đường, không có hình tượng ngồi bệt xuống đất.

Xem ra tu vi người nọ chẳng những cao hơn nàng, hơn nữa còn trên nàng tuyệt đối không nhỏ tẹo nào, nếu không nàng cũng sẽ không vì một ánh mắt mà sợ đến nỗi tay chân như nhũn ra. Ô ô, bên ngoài thật nguy hiểm, vì sao nàng vừa mời đi ra liền bị đả kích nghiêm trọng như vậy a, còn muốn ta sống nữa không.

Không được, phải vào không gian nghỉ ngơi một chút, tìm an ủi......

Chớp mắt lúc Tiết Mật vừa tiến vào không gian, huyền y lão giả kia đột nhiên quay trở lại, trên mặt ẩn giấu kinh hỉ, cẩn thận tìm tòi vị trí Tiết Mật vừa đứng, trong mắt hiện ra tia nghi hoặc, "Sao lại không thấy? Rõ ràng cảm giác còn ở nơi này, sao trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi, chẳng lẽ tiểu nha đầu có cái gì cổ quái? Ai......Khó gặp được người giống nhau, còn chưa kịp xác nhận liền...... Ai......."

Mấy ngày sau, Ngọc Linh sơn.

Một nữ tử mặc cung trang màu trắng đang ngồi trước bàn, đối với một xấp quyển án, nhíu mày suy tư, nét mặt nghiêm túc, nhìn qua có một loại xinh đẹp động lòng người khó nói thành lời.

Vũ Văn Tắc vừa vào liền thấy Tiết Linh như vậy, trong lòng xúc động, cũng không quấy rầy nàng, chính là khoanh tay tựa vào cạnh cửa yên lặng nhìn chăm chú.

Không được một lúc, Tiết Linh tựa như nhận thấy điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt vừa giao nhau, hai người khẽ nở nụ cười.

"Huyền Vũ không náo loạn sao?" Tiết Linh có chút ngượng ngùng hỏi han.

"Không náo loạn, Chu Tước vẫn nhìn hắn, hiện tại im lặng rất nhiều, hình như là nghĩ thông suốt." Vũ Văn Tắc hướng nàng đi tới, vừa đi vừa hỏi, "Nói một chút đi, rốt cuộc vì sao không cho Huyền Vũ đi gặp Tiết Mật?"

"Ai, đây cũng không phải chủ ý của ta. Sauk hi Huyền Vũ từ Lung Nguyệt cốc trở về không lâu, Mật nhi liền truyền tin cho ta, bảo ta ngăn Huyền Vũ lại, khiến hắn không cần tới bốn mươi chín ngày sau đi đón nàng, bởi vì muội ấy sợ......"

"Sợ?" Vũ Văn Tắc tò mò hỏi.

"Đúng, nàng sợ không chịu nổi Huyền Vũ đối nàng rất tốt, liền cùng hắn ở chung một chỗ, nhưng quyết định này đối với hai người cũng không phải tốt lắm. Nàng sợ Huyền Vũ cùng nàng sẽ hối hận, cho nên bảo ta ngăn cản Huyền Vũ, ai...... Chỉ sợ Mật nhi vẫn là có chút không bỏ được sư huynh kia......" Tiết Linh hít một tiếng nói.

Nhắc tới Thích Vô Thương, mặt Vũ Văn Tắc có xu hướng biến thành màu đen, cái Lung Nguyệt cốc chủ kia nhiều lần hướng Linh nhi cầu thân, muốn Linh nhi cùng hắn song tu. Nếu không có Tiết Mật, hiện tại người thống khổ chính là Linh nhi cùng hắn, nghĩ vậy nam tử đi ra phía sau Tiết Linh ôm nàng, giọng buồn buồn, " Gì mà Lung Nguyệt cốc chủ vừa thấy đã biết không phải người tốt, làm sao so với Huyền Vũ? Thật không biết muội muội nàng không bỏ xuống được cái gì!"

"Nếu huynh cũng không tốt như vậy, ta biết rõ là không đúng, cũng vẫn không thể bỏ xuống, chuyện tình cảm người ngoài một câu hai câu sao có thể nói rõ ràng chứ!" Tiết Linh quay đầu nhìn hắn, bất đắc dĩ nói.

"Linh nhi......" Vũ Văn Tắc kinh hỉ nhìn nữ tử trước mặt, trong mắt lóe tia quang mang khác thường, mặt cùng chậm rãi cúi xuống, Tiết Linh cũng không có né tránh.

Nhưng mà còn chưa có hôn, một trận thanh âm phành phạch từ bên ngoài cửa sổ truyền đến.

Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một con hạc giấy bồng bềnh trước cửa sổ, xiêu vẹo nhìn Tiết Linh.

"Thư của ta?" Nữ tử có chút nghi hoặc, sau đó nhẹ nhàng ngoắc hạc giấy, "Lại đây!"

Thấy vậy hạc giấy liền bay vào lòng bàn tay Tiết Linh, lại biến thành tờ giấy tràn ngập chữ.

Tiết Linh nhìn thoáng qua Vũ Văn Tắc, có chút kỳ quái mở tờ giấy viết thư ra, nhìn thấy là chữ Tiết Mật, trên mặt nhất thời tràn đầy tươi cười, chậm rãi xem, càng xem tươi cười càng nhạt, đến cuối cùng khuôn mặt trắng bệch giống như tờ giấy!

"Linh nhi, làm sao vậy?" Vũ Văn Tắc đau lòng hỏi han.

Tiết Linh ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Tắc, mang theo chút bất lực cùng tức giận, "Mật nhi..... Mật nhi muội ấy đi rồi......."

"Cái gì!" Vũ Văn Tắc cả kinh, chuẩn bị cầm thư trong tay Tiết Linh, còn chưa đụng tới, đã bị một bóng đen đoạt lấy.

Tập trung nhìn, bóng đen kia đúng là Huyền Vũ.

Huyền Vũ cầm lá thư, tỉ mỉ, gằn từng tiếng.

Tỷ, gặp thư như thấy mặt.

Gần đây tỷ có tốt không, cùng Vũ Văn tỷ phu ở chung như thế nào a? Hôm nay độc của muội đã giải xong, yên tâm a! Nhưng muội tạm thời không thể quay về Ngọc Linh sơn, mong tỷ có thể tha thứ cho sự tùy hứng của muội. Mấy năm nay, muội rất mệt mỏi, nguyên nhân không thể nói với tỷ, muội sống mệt chết đi, cơ hồ mỗi ngày đều là kinh hồn táng đảm. Cho nên muội nghĩ đi ra ngoài một chuyến, tạm thời rời đi vòng luẩn quẩn này, mà chuyện lần này xem như là cơ hội đi, cho muội lấy cớ, rời đi sửa sang lại tâm tình, hy vọng có thể lấy một loại tâm tình tốt một lần nữa đối mặt với tất cả mọi chuyện, một lần nữa bắt đầu.

Yên tâm, muội sẽ không rời đi lâu đâu, sẽ trở về, dù sao muội cũng thực luyến tiếc mọi người. Hơn nữa tỷ cũng biết phụ thân hiện giờ ở trên thượng giới, tiên tôn kia hình như là dì của chúng ta, muội muội ruột của mẫu thân, rất nhiều chuyện còn đang chờ chúng ta, muội nhất định sẽ trở về, không phải ba năm thì là năm năm, ở bên ngoài muội nhất định sẽ không lơi lỏng tu luyện, bởi vì muội còn muốn cùng tỷ đi lên thượng giới, Tỷ, tha thứ cho muội, cũng tin tưởng muội, được không? Mặt khác, Huyền Vũ...... Nếu có người thích, tỷ nói hắn không cần chờ ta, hắn là người rất rất tốt, đáng giá được đối xử tốt......

Phía sau còn nói thêm một ít nhưng nam tử đã không nhìn nỗi, hắn chỉ biết Tiết Mật đi rồi, về sau vài năm cũng sẽ không còn được gặp lại nàng, tưởng tượng đến đây, tim hắn giống như bị một vật nhọn đâm, thật đau đớn. Tay hắn trượt xuông dưới, sau đó cả người liền quay đầu chạy nhanh ra ngoài.

"Huyền Vũ!" Tiết Linh cùng Vũ Văn Tắc đồng thời hô, nhưng nam tử giống như không nghe, chạy trốn càng nhanh.

"Vũ Văn, huynh mau đi xem một chút, không cần xảy ra chuyện gì!" Tiết Linh vội la lên.

"Được!" Vũ Văn Tắc liền hướng phương hướng nam tử chạy đi đuổi theo.

Đợi hai người đều ly khai, Tiết Linh nhặt lá thư trên đất, ngồi ở bên cạnh bàn, trong lòng có chút sinh khí lại có chút chua xót, miệng thì thào lẩm bẩm, "Mật nhi, chuyện gì không thể cùng ta nói đây? Bây giờ đi ra ngoài, muội có biết ta lo lắng thế nào không? Sớm biết sẽ không nghe lời muội nói, nếu Huyền Vũ qua đón muội, hiện tại chắc muội đang ở bên cạnh ta đi..... Ai, nguyên lai muội đã sớm muốn ly khai, có phải ở nơi đó không vui, đều do ta......"

Nói xong quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, một trận gió thổi qua, lá trên cây liền lã chả rơi xuống, lộ ra một cỗ vẻ đẹp lụn bại.  

.........................

  "Trung Lưu, thế nào? Vô Thương sao đến giờ còn chưa tỉnh a?" Lận Thương Lan hấp tấp từ ngoài cửa chạy vào.

Lúc này Cảnh Trung Lưu đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bút lông từng dùng qua ở trên bàn, cũng không quay đầu lại nói, "Gấp cái gì, còn chưa quá trưa, chờ một chút......." Sau đó tay vê đóa hoa đào không đúng mùa trên bàn, trong mắt hiện lên mạt suy nghĩ sâu xa.

"Nga." Lận Thương Lan đi lại gần Thích Vô Thương đang mê man, muốn nhìn một chút bộ dáng hắn hiện tại là gì. Nhưng mà còn chưa đi lại gần, liền phát hiện ở dưới chân có vật cứng, lập tức phát ra một tiếng 'Di".

"Sao vậy?" Cảnh Trung Lưu quay đầu, nghi vấn hỏi.

"Không..... Không có gì........" Lận Thương Lan vội vàng đưa tay ra sau lưng, hai tay gắt gao cầm chặt vật hắn vừa mới sét đánh không kịp bưng tai nhặt lấy, phát hiện vật ở trong tay hắn một mảnh ôn nhuận, bóng loáng.

Cảnh Trung Lưu nhíu mày nhìn hắn một cái, không hỏi lại, quay đầu đi, "Cẩn thận chút, không cần luôn nóng nảy chíp bông như vậy."

"Biết." Lận Thương Lan vội đáp, "Nếu Vô Thương không tỉnh, ta nên ra ngoài trước, tu luyện hôm nay còn chưa xong a!"

"Đi thôi......" Cảnh Trung Lưu như cũ không có quay đầu lại đáp.

Sau đó Lận Thương Lan giống như khi đến hấp tấp chạy ra ngoài, đợi đến một nơi yên lặng, mới xuất ra vật bị hắn cầm thấm đẫm mồ hồi trái phải nhìn nhìn.

Đây không phải là ngọc bội vẫn luôn ở trên người Tiết sư muội sao, sao lại rớt cạnh giường, có thể nào là Tiết sư muội gần đi để lại? May mắn, may mắn, là hắn phát hiện trước, nếu rơi vào tay Tam ca tuyệt đối nhìn không ra......

Lận Thương Lan trong lòng âm thầm may mắn, sau đó đem ngọc bội cẩn thận cất trong ngực, vỗ vỗ, đang chuẩn bị trở lại sân tiếp tục tu luyện. Đột nhiên thấy xa xa một thanh y tiểu đồng nghiêng ngã lảo đảo chạy tới, Lận Thương Lan vội giữ hắn lại, "Đồng Quang, sao chạy nhanh như vậy?"

"Ngoài...... Bên ngoài có người đến đây......." Tiểu đồng kêu Đồng Quang hít một hơi nói.

"Đến đây làm gì? Người xông vào cốc sao? Ta đi gặp hắn!" Lận Thương Lan đột nhiên hưng phấn hẳn.

"Không......" Tiểu đồng còn chưa kịp phản bác, Lận Thương Lan trước mắt hắn đã không thấy đâu.

Nhưng không đợi hắn đi được bao xa, chợt nghe một tiếng cười to thoải mái, "Ha ha, Thương Lan, ngươi muốn đi gặp ai a?"

Vừa dứt lời, một huyền y lão giả râu tóc bạc trắng xuất hiện trước mắt Lận Thương Lan, khuôn mặt hắn hiền lành, tinh thần khỏe mạnh, bộ dáng này chính là vị lão giả Tiết Mật gặp lúc trước kia.

Lận Thương Lan nghe được tiếng cười liền cả kinh, nghĩ là lai giả bất thiện, chuẩn bị rat ay, thì đã bị người một chưởng chụp lên vai hắn, thanh âm giống như chuông lớn ghé vào tai hắn nổ vang, "Thương Lan tiểu tử, không nghĩ tới ngươi cao lớn như vậy, tu vi không tồi, không tồi a!"

Lúc nãy không nghe rõ, giờ đã nghe rõ ràng, Lận Thương Lan nhất thời mừng như điên, "Gia gia, người đã trở lại?"

"Ân, đã trở lại, nhiều năm như vậy vẫn nên trở về nhìn các ngươi a." Lão giả cười nói, "Vô Thương ở đâu, sao không ra đón ta a?"

"....... Vô Thương hắn......." Vừa nghe lão giả nhắc tới Thích Vô Thương, Lận Thương Lan lộ vẻ khó xử.

"Sao vậy, Vô Thương xảy ra chuyện gì sao?" Lão giả nghiêm mặt, lập tức đoán nói, "Chớ không phải là linh căn bạo phát chứ?"

"Không có, không có!" Lận Thương Lan liên tục xua tay, lập tức gian nan nói, "Là...... Trúng độc....... Hiện tại đang giải độc......"

Lão giả nghe vậy, lo lắng ngược lại không thấy đâu, mà hiện ra một bộ nghi hoặc, "Trúng độc?"

Đợi hai người cấp tốc chạy lại phòng Thích Vô Thương, vừa vào cửa liền thấy người trên giường đã thức tỉnh, Cảnh Trung Lưu đang giúp đỡ hắn.

"Vô Thương, ngươi tỉnh?" Lận Thương Lan hét lớn.

Nghe tiếng kêu, hai người bên giường đồng thời quay đầu lại, vừa lúc thấy vẻ mặt kinh hỉ của Lận Thương Lan, cùng...... Lão nhân đang mỉm cười bên cạnh hắn.

"Gia gia!" Hai người khiếp sợ hô to, Thích Vô Thương cũng giãy dụa muốn ngồi dậy.

"Tốt lắm, tốt lắm. Vô Thương cháu cứ nằm đi, không vội! Gia trước xem cho cháu." Lão giả vội đi tới, Cảnh Trung Lưu vội vàng lui sang một bên.

Lão giả giữ chặt cổ tay Thích Vô Thương, đem linh lực rót vào cơ thể hắn, biểu tình nghiêm túc, nhíu mày. Sau đó giống như nhận ra điều gì trên mặt mang theo tia mừng rỡ, sau lại hơi nhăn mi.

"Thế nào?" Cảnh Trung Lưu, Lận Thương Lan đều mang theo lo lắng thật sâu.

Lão giả không có trả lời, ngược lại hỏi, "Nữ tử kia đâu?"

Nữ tử kia? Người nao?...... Có thể nào..... Tiết Mật! Hai người liếc nhau một cái, Cảnh Trung Lưu đột nhiên có chút bất an, chậm rãi đáp, "Nàng đi rồi!"

Nghe vậy, Thích Vô Thương bỗng nắm chặt hai tay, môi khép mở vài lần nhưng cũng không nói gì.

"Đi rồi? Đã cùng Vô Thương đụng chạm da thịt, đã là người Lung Nguyệt cốc ta, ngươi sao lại để nàng di?" Thích Hồng Quân mày nhăn mặt nhíu lợi hại.

"Không đi chẳng lẽ ở lại bị người nhục nhã sao? Nếu đổi lại là ta, ta cũng đi......" Nghe lão giả nói, Lận Thương Lan lúc đầu còn vì Tiết Mật có chút tức giận bất bình, nhưng sau nhìn ánh mắt Cảnh Trung Lưu, thanh âm không tự giác nhỏ lại.

"Trung Lưu, sao lại thế?" Lão giả nhìn thanh y nam tử ở một bên.

Thấy tình hình vậy, Cảnh Trung Lưu cân nhắc, liền đem chuyện từ đầu gặp Tiết Mật đến lúc Thích Vô Thương cùng nàng trúng thất tình đoàn tụ từng chuyện nhất thanh nhị sở nói với lão giả.

Nghe xong, lão giả hít một tiếng, "Tiểu cô nương này tâm trí không tồi, bất quá trừ bọn ngươi ra, không có thu thêm đệ tử!"

Nghe vậy, mấy người đều cả kinh, Cảnh Trung Lưu tuy rằng đã sớm có ý tưởng như vậy, nhưng vẫn tránh không được giật mình, dù sao hắn mỗi một lần thử, Tiết Mật đều có thể dễ dàng hóa giải, không có lộ ra sơ hở.

"Nhưng nàng rõ ràng nói ra mặc ngọc bài...... Lại biết phương pháp xuất nhập Lung Nguyệt cốc......." Lận Thương Lan lắp bắp nói, có thể nào Tiết sư muội thật có mưu mô khác......

"Chuyện này ta cũng không hiểu, có thể nàng cũng có bí mật đi!" Thích Hồng Quân đoán, nhưng lập tức chuyển sang chuyện khác, "Bất quá tiểu cô nương kia nhưng thật ra là quý nhân của Lung Nguyệt cốc chúng ta, có thể trị chỗ thiếu hụt của ám linh căn Vô Thương, chính là để ta thu nàng làm đồ đệ cũng có thể."

"Cái gì!" Lận Thương Lan cùng Cảnh Trung Lưu đồng thời kinh ngạc nói.

Thích Vô Thương ngồi ở trên giường nghe một câu vậy, hai mắt bỗng nhắm lại, tay cũng nắm càng chặt, cả người đều toát ra một trận đau thương.

"Đúng vậy, nữ tử kia chính là người có nguyên khí bẩm sinh mà chúng ta luôn tìm, có thể dựa vào thất tình đoàn tụ giúp tẩy sạch huyết khí trong ám linh căn của Thích Vô Thương. Chính là......." Thích Hồng Quân nói đến đây, ngừng lại, nhìn tôn tử âm u bi thương ngồi ở trên giường, hắn là người từng trãi, sao không biết tâm tình bây giờ của Vô Thương, liên tục thở dài, "Trung Lưu, lần này là ngươi không đúng......."

Nghe vậy, trên mặt Cảnh Trung Lưu hiện ra một bộ hối lỗi, giọng khàn khàn, "....... Ta biết, ta sẽ tìm nàng trở về, tới Ngọc Linh sơn bất luận bảo ta làm gì, chỉ cần Tiết Mật có thể trở về, ta cái gì...... Cái gì cũng đều nguyện ý......"

"Tam ca......" Nhìn Cảnh Trung Lưu thế này, trong lòng Lận Thương Lan xẹt qua trận khó chịu, hắn biết Tam ca chính là quá quan tâm bọn họ, không muốn người khác thương tổn bọn họ dù chỉ một chút, chuyện trước đây lưu lại cho hắn nhiều bóng ma, cho nên hắn mới có thể dùng hết mọi biện pháp bảo hộ người hắn để ý, không biết có đôi khi loại bảo hộ này không chỉ đả thương người mà cũng đả thương mình, ai.

"Nhưng mà...... Chỗ linh căn bị thiếu hụt của Vô Thương không phải đã trị rồi sao? Vì sao nhất định phải tìm Tiết sư muội trở về? Nàng ở trong này không vui......" Lận Thương Lan lại hỏi.

Nghe xong, Cảnh Trung Lưu nhìn thoáng qua Thích Vô Thương vẫn đang nhắm hai mắt, vì sao muốn Tiết Mật trở về? A, không trở lại thì dư độc trên người Vô Thương làm sao đây? Nguyên tưởng rằng hai người lúc đó chỉ có Tiết Mật hãm sâu, hiện tại xem ra, mức độ Vô Thương rơi vào còn muốn sâu hơn so với Tiết Mật, nhưng mà Tiết Mật bây giờ, hắn cũng không đoán được chủ ý của nàng, dư độc có thể giải được hay không cũng không nhất định. Nhưng chỉ có thể đi Ngọc Linh sơn thử xem, dùng hết biện pháp cũng phải làm cho Tiết Mật cùng hắn trở về, nếu không Vô Thương.......

Nghĩ vậy, Cảnh Trung Lưu liền đi ra ngoài, một bộ nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không chùn bước).

"Tam ca, từ từ ta......" Lận Thương Lan vội vàng đuổi theo, vừa tới cửa nghĩ gì đó lại quay đầu, nhìn Thích Vô Thương vẫn không mở hai mắt nói, "Vô Thương, đây là ta ở dưới giường nhặt được, sợ Tam ca hủy diệt, nên giữ lại, hiện tại đưa cho ngươi!"

Lập tức một vật xanh biếc xẹt một độ cung, rơi vào tay Thích Vô Thương.

Lúc này Thích Vô Thương mới mở hai mắt, Lận Thương Lan lúc này mới thấy trong mắt hắn đầy tơ máu, trong lòng có loại tư vị nói không rỗ, dừng một chút liền quay người đuổi theo Cảnh Trung Lưu.

Thích Vô Thương cầm ngọc bội vẫn còn chút hơi ấm, vuốt phẳng, trong mắt mang theo cô đơn, hắn nhớ rõ lúc ấy giữ chặt gì đó chính là xúc cảm này, nguyên lai là khối ngọc bội, ha hả......

Thích Hồng Quân nhìn hắn như vậy, lại thở dài, an ủi nói, "Vô Thương, mặc kệ nói gì, linh căn trên người cháu đã giải quyết, xem như cũng giải tỏa nỗi lòng ta, cha mẹ cháu ở dưới cửu tuyền đã có thể nhắm mắt....... Chuyện cô nương kia, ta cũng đi theo nhìn xem, nếu nàng nói là đồ đề ta, ta đây dù thế nào cũng giúp cháu đem nàng mang về!"

"Gia gia, không cần, tự cháu đi......" Thích Vô Thương nắm ngọc bội từ trên giường bước xuống, cười cười với lão nhân, sau đó đi ra ngoài.

Nhìn nụ cười kia, Thích Hồng Quân trong lòng đau xót, lâu như vậy, cũng chỉ gặp qua hắn hai lần cười như vậy, một lần là bởi vì cha mẹ hắn chết, một lần chính là hiện tại, cái loại hãm sâu tuyệt vọng, nhìn vẻ mặt không thấy một chút hy vọng, hắn thật sự không bao giờ muốn nhìn thấy nữa. Cầu mà không được, vì sao tôn tử hắn mệnh lại khổ như vậy? Ai~

Vì thế tất cả mọi người tập trung trước cốc khẩu, chuẩn bị xuất phát Ngọc Linh sơn.

Mà bên kia Tiết Mật đi trên con đường không biết tên đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì, nhưng giống như là gặp phải cái vấn đề gì đó.

Quay đầu lại, lại đi hai bước, dừng lại, lại quay đầu, bởi vì dùng sức quá lớn, thiếu chút nữa trật cổ.

Tiết Mật xoa xoa, phát hiện vẫn như cũ cái gì cũng đều không có, chỉ có một đóa hoa hồng nhạt ở giữa đường lắc lư, rất xinh đẹp.

Hoa..... Loại này, hiện tại sắp vào thu, không nên có chứ? Hơn nữa vừa mới còn tại bên đường, giờ đã đi ra giữa đường, sao lại thế này?

Nghĩ như vậy, Tiết Mật chậm rãi đi về phía nó......  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: