Chương 4: Ngõ Hẹp Tương Phùng

Ăn cơm xong vẫn chưa đến một giờ chiều, Đinh Hành cúi xuống nhìn di động rồi hỏi Mộ Thiện: “Cô có chơi cổ phiếu không?”

Mộ Thiện lắc đầu.

Đinh Hành châm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng nhả làn khói: “Hôm nay thị trường chứng khoán giảm 150 điểm”.

Một nửa tài sản của Dung Thái đổ vào đầu tư tài chính, vậy thì tổn thất không phải là nhỏ.

“Có ảnh hưởng không?” Mộ Thiện hỏi.

Đinh Hành nở nụ cười ung dung: “Trần tổng sẽ không để Dung Thái xảy ra chuyện”.

Người thế nào mới có thể giành sự tín nhiệm của Đinh Hành? Mộ Thiện càng chờ đợi cuộc gặp mặt Trần tổng.

Khi lên đến tầng trên cùng, Mộ Thiện phảng phất nghe thấy tiếng đàn piano. Tiếng đàn du dương vang lên giữa buổi trưa thanh vắng, tạo ra cảm giác thanh thản dễ chịu và đầy tình người.

Lúc nghe rõ giai điệu của bản nhạc, Mộ Thiện hơi lặng người.

Đinh Hành đi đến căn phòng tận cùng hành lang và mở cửa đi vào trong. Mộ Thiện sải bước dài theo anh ta.

Qua cánh cửa, tiếng đàn càng rõ hơn, giống như tiếng suối róc rách, giống như mây bay trên bầu trời, sạch sẽ trong trẻo nhưng cũng khó nắm bắt.

Trước mắt Mộ Thiện là một đại sảnh rất lớn, đủ chứa năm sáu trăm người, chùm đèn thủy tinh chiếu sáng trên trần nhà, trên tường treo nhiều bức họa nổi tiếng, nền đá sạch bóng như gương.

Một cây đàn piano màu trắng nằm ở phía trước đại sảnh. Cây đàn bóng loáng, không dính một chút bụi nổi bật trong đại sảnh, khiến đại sảnh càng trở nên cao quý thánh thiện.

Khi cách cây đàn piano bảy tám mét, Mộ Thiện dừng bước.

Cô dường như nhìn thấy một người mặc comple màu đen đang ngồi trước cây đàn. Hai màu đen trắng tạo nên sự hài hòa vô cùng tận.

Đối với Mộ Thiện, người đang đánh đàn là ai không quan trọng.

Quan trọng ở chỗ cô không ngờ trong cuộc đời này, cô lại có dịp tận tai nghe ai đó diễn tấu bản “Castle in the Sky”.

Một ký ức tưởng như rất mơ hồ dội về trong lòng Mộ Thiện.

Đó là một buổi chiều nắng như đổ lửa, phòng tập đàn của trường học bị cô chiếm mất. Cô nghiêng đầu nhìn người trông khá bụi bặm và cố ý khiêu khích: “Anh không nhớ em à?”

Người đó sa sầm mặt, có lẽ anh cảm thấy anh vội vàng trở về gặp cô nhưng cô không cảm kích nên anh hơi tức giận.

Cuối cùng anh không nói một lời nào, lặng lẽ ngồi xuống trước cây đàn piano và chơi bản nhạc nền bộ phim hoạt hình mà cô thích nhất.

“Đánh một lần, anh sẽ nhớ em một lần”. Anh cất giọng nói trầm trầm giống như thở dài: “Ngày nào anh cũng sẽ chơi bản nhạc này”.

“Chơi đến một trăm tuổi?” Cô đỏ mặt.

“Chơi cho đến khi anh chết”.

………

Đại khái khi còn nhỏ tuổi, ai cũng nghĩ thiên trường địa cửu rất dễ dàng.

Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại.

“Thế nào rồi?” Đinh Hành từ tốn mở miệng.

“Liên tục tụt dốc trong ba ngày”. Giọng nói của một người đàn ông từ đằng sau cây đàn vọng tới, đó là giọng trầm ấm mà Mộ Thiện rất thích.

“Khỉ thật, lỗ bao nhiêu rồi?” Đinh Hành hỏi.

“Trên giấy tờ lỗ gần hai tỷ”. Ngữ khí của người đàn ông rất bình thản, nhưng nội dung hoàn toàn chấn động.

“Chiều nay có thể kiếm lại không?” Đinh Hành cau mày hỏi.

“Có thể có, cũng có thể không”. Vẫn là giọng nói bình tĩnh, không hề tỏ ra lo lắng sốt ruột. Mộ Thiện nhìn thấy ngón tay dài trắng trẻo lướt nhanh trên phím đàn, tiếng đàn lại như dòng nước tuôn trào.

Một điều đáng nói là Đinh Hành vẫn không biến đổi sắc mặt, cứ như số tiền bị lỗ không phải là tiền của nhà anh ta, hoặc là anh ta rất tin tưởng vào người đang ngồi trước cây đàn.

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Đinh Hành reo vang, anh ta rút điện thoại, đồng thời nói với hai người: “Trần Bắc Nghiêu, đây là Mộ Thiện, cố vấn mới của công ty, chắc chú nghe nói rồi”.

Tiếng đàn đột nhiên lạc một nhịp rồi dừng hẳn, cử chỉ này không giống Trần phó tổng điềm tĩnh và trầm ổn trước đó.

Tim Mộ Thiện đập thình thịch.

Đinh Hành cầm điện thoại đi ra ngoài cửa, giọng nói vui vẻ của anh ta vọng vào: “Anh đang ở tầng trên cùng, Bắc Nghiêu cũng ở đây…”.

Đinh Hành còn nói câu gì đó, nhưng Mộ Thiện không nghe thấy rõ.

Người ngồi đằng sau cây đàn piano đứng dậy.

Người đó tuy ở gần nhưng ánh mắt vô cùng xa xăm. Một bước là có thể chạm vào nhau nhưng như cách trăm sông nghìn núi.

Người đó mặc một bộ comple may rất khéo, anh có dáng người cao lớn thậm chí trông hơi gầy. Gương mặt anh như ánh trăng sáng giữa màn đêm đen, dáng vẻ của anh như một cây tùng cô độc và cao ngạo trên nền tuyết trắng.

Đèn chùm trên đầu phảng phất mất hết màu sắc. Sự trầm mặc và dung mạo nổi bật của người đối diện khiến tim Mộ Thiện nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mộ Thiện đã từng tưởng tượng ra trăm ngàn cảnh gặp lại Trần Bắc Nghiêu, nhưng cô không thể ngờ, cậu thiếu niên mồ côi của ngày nào đã trở thành sinh viên xuất sắc trường đại học Hongkong, phó tổng giám đốc của Dung Thái.

Đường nét trên khuôn mặt người đó trưởng thành và sâu hơn nhiều, thế nhưng Mộ Thiện vẫn nhận ra anh từ cái nhìn đầu tiên.

Không một người nào còn có khí chất trong trẻo như vậy.

Học tập, công việc…những năm gần đây, không điều gì có thể khiến Mộ Thiện hoảng loạn. Nhưng vào giây phút này, đối diện với người tám năm không gặp, với gương mặt gần như xa lạ, tim cô đột nhiên co rút và đập mạnh.

Anh có cảm giác gì với cô?

Anh còn nhớ quá khứ không?

Vào giây phút này, liệu anh có giống cô, không thể kìm chế trái tim run rẩy, toàn thân giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, vừa đau đớn, vừa sợ hãi, lại vừa cháy hừng hực?

Chắc anh vẫn còn hận cô phải không?

Cô nên làm thế nào bây giờ?

“Trần Bắc Nghiêu…không ngờ gặp anh ở đây”. Mộ Thiện mở lời trước, cô nói một câu quá thừa. Không ngờ cũng có lúc cô luống cuống như vậy.

Trần Bắc Nghiêu hoàn toàn thờ ơ, ánh mắt lãnh đạm của anh lướt qua mặt cô, anh gật đầu: “Mộ tiểu thư, lâu rồi không gặp”.

Ngữ điệu của anh rất từ tốn, không còn nhuệ khí của thời niên thiếu như trong trí nhớ cô mà thể hiện sự kiên định mạnh mẽ, ẩn dấu sự tự tin lạnh lùng.

Đó là ngữ điệu Mộ Thiện yêu thích.

Có điều…Mộ tiểu thư? Cách xưng hô của anh khiến lòng cô lạnh hẳn. Mộ Thiện liền cười nhạo bản thân: “Không thế thì sao? Lẽ nào cô còn kỳ vọng anh gọi cô là Thiện Thiện như xưa?”

Có lẽ trong mắt anh, chuyện xảy ra giữa bọn họ chỉ là chuyện hoang đường của thời niên thiếu.

Mộ Thiện lấy lại tinh thần, cô cất giọng khách sáo: “Trần tổng tuổi trẻ tài cao, muốn dự án tiến hành thuận lợi, tôi phải nương nhờ vào Trần tổng”.

Trần Bắc Nghiêu im lặng, thần sắc anh hơi uể oải. Sau đó ánh mắt anh lướt qua cặp lông mày gọn gàng, đôi môi mọng đỏ và vùng da trắng nõn nà trên cổ Mộ Thiện, rồi anh cất giọng lãnh đạm: “Mộ tiểu thư đã trưởng thành nhiều”. Ngữ điệu như tán dương, như châm biếm.

Giọng nói xa cách và lạnh nhạt của anh khiến lòng Mộ Thiện chùng xuống.

Anh dường như không có hứng thú nói chuyện, chỉ trầm mặc đứng im một chỗ. Thân hình cao lớn của anh trước cây đàn piano như một đường phác họa lúc ẩn lúc hiện.

Trần Bắc Nghiêu rút trong túi áo comple bao thuốc lá, anh châm một điếu và lặng lẽ nhả khói. Ánh mắt anh rõ ràng nhìn cô chăm chú nhưng lại dường như phóng về một nơi rất xa.

Cánh cửa lớn đẩy ra, Mộ Thiện thở phào nhẹ nhõm.

“Mạn Thù sắp lên tới nơi”. Đinh Hành nói với Trần Bắc Nghiêu rồi nhìn Mộ Thiện: “Là em họ tôi”.

Em họ của Đinh Hành chính là con gái độc nhất của phó thị trưởng, tim Mộ Thiện lại rung mạnh.

Trần Bắc Nghiêu tỏ ra thiếu kiên nhẫn: “Phiên giao dịch sắp bắt đầu rồi, tôi xuống dưới đây”.

Anh đi qua người Mộ Thiện như cơn gió, Đinh Hành giơ tay túm cổ anh, thể hiện mối quan hệ thân thiết giữa hai người. Hình như trước mặt Trần Bắc Nghiêu, Đinh Hành càng giống một cậu thanh niên nghịch ngợm.

Đinh Hành một tay rút điếu thuốc đưa cho Trần Bắc Nghiêu, Trần Bắc Nghiêu lập tức đưa lên miệng. Đinh Hành vừa rút bật lửa giúp anh châm thuốc vừa nửa cười nửa không: “Hãy quan tâm đến con bé”. “Con bé” đương nhiên là chỉ Mạn Thù.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top