chap 15 part1

CHAP 16

PART 1

Nhận túi đồ và chào sếp Kim, Yunho khệ nệ xách đống hàng vào nhà., cởi áo khoác ra và bắt đầu sắp các thứ vào tủ lạnh. Đồ anh mua về quê cũng không nhiều lắm nhưng còn phải chuẩn bị sẵn thức ăn trong tủ cho Yoochun. Với hai cái chân bó bột cứng ngắt, ba ngày sau Yunho về e rằng nó đã thành xác khô mất rồi.

Đem vài thứ nguyên liệu ra, anh xắn tay áo lên xào nấu, dù bây giờ không cần thiết lắm. Tài làm bếp của anh không phụ lòng umma dạy bảo, chỉ loay hoay một chút cả gian phòng sực nức hương, ai ngửi cũng thèm. Anh đợi chúng nguội rồi sẽ bỏ vào tủ. Xong phần lương thực dự trữ, Yunho vào phòng ngủ lôi túi ra, bỏ vật dụng cần thiết vào.

Bận bịu chết được thế mà đầu anh giống như được lập trình trước, hoặc dĩ chiếc điện thoại đã biến thành thỏi nam châm từ cực mạnh, chứ không thì tay chân làm không ngơi mà sao cứ vài phút lại quay đầu nhìn điện thoại làm gì?…

Lấy mấy tờ báo bọc hai trái dưa lại, nhằm tránh bị va chạm làm nứt. Anh ôm một quả lên. Quả này không phải anh chọn, tự dưng lại ngồi thừ ra. Dấu hỏi to đùng trong đầu không ngừng báo động

Bọn người đã theo họ trong siêu thị là ai?

Chỉ có hai khả năng.

Là cảnh sát! Không đúng, nếu là cảnh sát ắt anh phải biết chứ. Hình cảnh quốc tế cũng thế mà thôi. Họ muốn vào địa phận Seoul và điều tra Hero Dan thì phải thông qua cảnh sát Hàn, mà phụ trách chuyên án này là đội của anh. Yunho nhanh chóng loại bỏ khả năng đầu tiên.

Vậy chỉ còn một đối tượng, đó là Mafia, chính xác hơn là kẻ thù của hắn.

Anh nhíu mày, nổi bực dọc không tên nhóm lên. Đã bảo cái nghề đen tối này không có ngày mai mà, kẻ thù luôn rình rập tứ bề, sáng sợ bị tóm, chiều lo bị xử. Không hiểu một người có tài, tướng mạo cũng…ờ thì tạm được như hắn không làm ăn tử tế mà đi vào con đường nhầy nhụa này làm gì cơ chứ.

Thôi, thôi không việc gì phải nghĩ, chuyện ai làm nấy lãnh. Anh đây là cảnh sát, chừng nào xảy ra thanh trừng thì tới dọn dẹp thôi. Bặm môi, đem bọc dưa để lên chạn bếp, Yunho nhất quyết mặc kệ người ta.

Reng!

- Alo! – Tay chụp điện thoại liền, chân dài cũng có lợi thật

- Yunho, là tôi – Bên kia ai đó líu lo

- Gọi làm gì? – Anh sẵn giọng

- Tôi về đến nhà rồi – Bị lạnh nhạt mà tiếng nói chẳng giảm độ thánh thót.

- Biết rồi. Thôi nhé.

Cụp! - Anh ngắt máy luôn

Đã quyết định không quan tâm rồi, Yunho dồn sức vào hoàn thành công chuyện cho xong, rồi đi ngủ. Lần này anh không bị phân tâm nữa, mọi thứ dần đi vào ngăn nắp. Và…

Lạ chưa? Cái điện thoại bây giờ bị lãng quên rồi.

Đêm đó, khi lên giường ngủ, Yunho thầm nhủ phải dẹp mớ hỗn độn trong thời gian ở Seoul qua một bên. Về quê làm cho tinh thần thư giãn.

Sống cuộc sống không có trùm quấy rầy.

Cách đó khá xa

Hắn còn chưa chịu bỏ ống nghe xuống, khóe môi còn đọng nét cười. Bắt máy nhanh như vậy xem ra linh cảm hắn đúng rồi.

- Boss!

- Jaejoong hyung!

Ki Bum và Changmin bước vào. Hắn nhẹ bỏ máy, xoay lại sự hiền lành lập tức biến mất tăm

- Bọn kia là ai?

- Dạ…không bắt được

- Không bắt được? – Khóe mắt đẹp nheo lại nguy hiểm làm những thuộc hạ đứng gần bỗng lạnh sống lưng.

Thật nhớ vẻ mặt này của Boss họ!

- Khi tụi em đến đã có người xử chúng rồi – Changmin nhanh chóng giải thích

- Giữa hai bên đã xảy ra xung đột. Chúng đã rời đi nhưng vết tích để lại có vẻ như bị thương khá nhiều – KiBum tiếp nối – Chắc chắn chúng là bọn người của Thiên Môn.

- Căn cứ? – Không nhìn bọn họ, hắn lạnh tanh hỏi

- Những người đầu tiên trong danh sách ấy đã bị hại – Giọng u ám của Kibum rơi vào khoảng không yên ắng.

Bàn tay nắm lại đến nổi gân xanh. Lửa trong mắt bùng cháy. Hắn xoay người, ra mệnh lệnh không chút hơi ấm

- Lật tung Seoul, dù lũ nó chui ở xó xỉnh nào cũng lôi ra cho bằng được. Giết hết! – Đánh mắt qua Changmin – Truy rõ kẻ mới xuất hiện là ai. Không phải lúc nào, kẻ thù của kẻ thù cũng là bạn

- Dạ, boss!

- Vâng, hyung!

Cúi đầu nhận nhiệm vụ, mỗi khuôn mặt những cận vệ đều tỏa ra luồng khí âm trầm, vô cảm.

- Làm việc đi

Đợi bọn họ ra ngoài hết, hắn thở hắt, đôi mày vẫn chưa dãn mà càng chau tít.

Bắt đầu rồi! Điều tất yếu và không ngoài dự đoán trong toàn bộ kế hoạch của hắn. Nhưng trong lòng vẫn cứ bất an, làm không tốt rất có thể như con dao hai lưỡi quay người lại đâm hắn và nhất là… tổn hại đến người hắn yêu.

Phải tin vào bản thân, chỉ có cách này mà thôi. Cùng nhau đi chợ, cùng nấu ăn, cùng đi ngủ, cùng thức dậy, không bao giờ phải nghĩ đến “hết giờ rồi”, tất cả điều vì mong muốn cháy bỏng ấy.

Kiên trì, cẩn trọng, từng bước một, anh và hắn sẽ có cơ hội.

Mở tủ lấy chiếc hộp kim loại, hắn bấm mã khóa, chiếc nắp bật ra. Trong đó chỉ có một tấm hình của một đứa trẻ bụ bẫm

“Yunho, tôi sẽ không bao giờ làm điều gì gây hại cho anh” – Lòng hắn tự hứa với anh và cũng với chính mình.

Trên con phố dài dãy vào khu nhà trọ bình dân. Khu này được xây dựng khá lâu và không thường xuyên chăm sóc. Lôi thôi lếch thếch, thùng rác ven đường đầy ắp hôi hám, đèn cao áp sáng cái đen thui. Vắng vẻ ban ngày, về đêm càng lạnh tanh rợn gáy. Từ cuối đường một bóng người lững thững đi lại

- Cái…cái đồ…đồ…vô…nhân…đạo…đức – Người này vừa đi vừa chửi, chỉ tiếc giọng cà lăm nên chửi cũng không hào hứng lắm – Tôi…tôi…sẽ lập…một tờ…báo..lớn..lớn hơn, danh…danh…tiếng hơn gấp..mấy tờ….báo của ông. Nó…đè…đè bẹp..ông luôn

Chàng trai đeo túi xách bên hông, lầm bầm xả buồn bực vào cái kẻ gây ra cơn buồn bực của anh.

Đúng thế, hôm nay anh đã bị đuổi việc và chủ mưu chính là lão tổng biên tập vô nhân tính kiêm hói đầu của tòa soạn nơi anh làm phóng viên. Chỉ sau vài ngày được cầm máy chạy tung tăng bên ngoài, anh đã bị đá ra khỏi cửa với lý do “không nắm bắt thị hiếu của bạn đọc”

Ha! Thị hiếu của bạn đọc? Là soi mói đời tư người nổi tiếng, rồi đem chuyện bé tí ti ra phóng to 1000 lần, săn những tin giật gân rẻ tiền.

*&^^$%*&*&^(&

Ông đây cóc cần nhá, ông đây làm nhà báo chân chính, chỉ phản ánh những vấn đề nhức nhối của xã hội mà thôi. Đuổi thì ông đây tìm việc khác.

Hùng hồn thế đấy, nhưng nhớ tới vẻ mặt nhiều tầng của bà chủ nhà khi cuối tháng thì ruột gan chàng phóng viên thêm héo queo

- Haizzz!

- Uhm…ơ…

Giật mình! Anh thở dài đấy, còn tiếng kia là gì? Hay…là tiếng lòng anh đang giẫy chết

- A…Á…um…uma ơi!

Một đống đen xì chợt xuất hiện, ngã trên đất chắn ngang đường đi của anh. Là tiếng rên chứ không phải tiếng lòng. Lật đật anh chạy lại lay gọi

- Nè…nè….ấy ơi…. – Anh đẩy vai người nọ, thân hình nhỏ gọn bị lật ngửa ra

- A…uh…- Rên lên lần nữa.

Anh căng mắt nhìn. Dưới mài tóc bết mồ hôi và máu là khuôn mặt trông rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi á. Mắt anh lia xuống, hoảng hốt nhìn tay mình đã nhuộm màu đỏ ghê rợn.

- Nè….cậu…cậu…ráng…ráng chờ, tôi kêu xe…cấp cứu – Anh quýnh quáng lục túi lấy điện thoại

- Không… được gọi - Kèm theo tiếng quát yếu ớt mà ẩn chứa cường thế là con dao bóng chá lả kê vào cổ anh mát rượi.

Gặp cướp rồi sao trời? – Anh đổ mồ hôi lạnh, ai oán nghĩ. Không nghĩ nhiều, chỉ thấy tay cầm dao của kẻ kia run run, anh liền hất mạnh hắn ra, chạy thục mạng.

Vắt giò chạy, chạy không thấy trời đất, chạy mắt kiếng xệch luôn. Nhưng rồi anh thắng lại. Kẻ đó bị thương nhìn không nhẹ đâu. Lỡ nằm đó rồi chết thì mình cũng có chút tội đấy.

Tấm lòng thuần khiết của một nhà báo mới ra trường đã xúi giục anh quay lại kiểm tra. Người mặc đồ đen vẫn nằm cái tư thế mà anh đã đẩy lúc nãy, không nhúc nhích nữa.

Nhón từng bước nhẹ, anh rụt rè đẩy nhẹ nhẹ. Rồi, ngất rồi. Chắc mất máu đây mà.

Haizzz! – Lại thở dài lần nữa, anh quyết định làm anh hùng cứu…đạo tặc. Đã thấy người gặp nạn không thể làm ngơ được, nguyên tắc làm người của nhà báo Han Kyung này đấy.

Anh xốc kẻ kia lên, vát lên vai hướng nhà trọ của mình mà tiến, cũng may tên này không nặng lắm.

Nhà báo này quả rất trung thành với nguyên tắc của mình. Nhưng anh nào biết chính vì nó mà từ đêm nay

…đời anh đã bước sang một trang mới.

Sáng hôm sau, Yunho đến bệnh viện đón Yoochun về nhà. Cậu chàng mừng rơm nhưng ngoài mặt luyến tiếc, ra về còn hẹn với mấy cô ý ta có rảnh sẽ đến thăm.

- YAhhhh! Không đâu bằng ở nhà, thoải mái quá~~~ - Ngồi vắt hai chân trắng toát lên bàn, nó dựa lưng ra ghế suýt xoa.

- Thế ai vừa nãy nói đi rồi sẽ nhớ mấy chị y tá lắm thế hả? - Yunho cười cười, tay xách túi đồ của Yoochun đi cất

- Thì cũng tỏ ra biết điều một chút chứ mậy, dù gì người ta cũng chăm sóc chu đáo cho mình bấy lâu - Nó dài giọng giáo huấn.

- Ừ tao cũng mong không có tao ở đây mày cũng nên biết điều một chút – Yunho nửa đùa nửa thật, đem hành lý cùng giỏ quà để ra trước cửa.

- Ai ya, ở nhà một mình tao biết lấy ai mà gây sự, mày yên tâm mà đi – Nhớ ra chuyện quan trọng, nó quay đầu nhắc – Cho tao gửi lời thăm bà nội, còn nữa mày không được nói tao bị thương nghe không.

Yoochun từ nhỏ sống vớ bà. Bà đã già lắm lại có bệnh cao huyết áp nên chuyện nó bị gãy chi, trầy trụa phải giấu tiệt

- Ừm! – Anh nhớ mà, trong giỏ còn có cả cá mà bà thích ăn nữa này – À mà này, mày không ở một mình đâu. Tao có nhờ người đến trông mày hộ đấy

- Cái..cái gì?- Yoochun giãy nãy – Tao có phải trẻ con đâu mà trông chừng

- Chân mày gãy rất khó đi lại, có người giúp vẫn hơn

Yoochun tính rướn cổ cãi nhưng tiếng chuông cửa vang lên. Yunho lật đật ra mở cửa

- À, Anh đúng giờ thật – Anh chào người khách

- Cũng không còn sớm mà – Người khách trả lời

Bịch!

Tiếng động bên trong thu hút chú ý của cả hai. Họ ngó vào liền thấy mông của Yoochun trên ghế đã yên vị dưới đất tự lúc nào.

Không phải chứ??? – Mắt mở to bằng hai quả trứng vịt. Nó trân trân nhìn về hướng cửa, nơi cơn ác mộng trong quần Jean bạc và áo T-shirt cổ tròn sừng sững đứng

Vâng! Ác mộng của đời Park Yoochun: Kim Junsu

--- lỗ hổng thời gian---

- Cậu về quê à? – Sếp Kim hỏi lúc hai người đi trên đường về chung cư

- Vâng, về dự đám giỗ của bà nội tôi

- Còn đặc vụ Park?

- Chân cậu ấy chưa lành nên ở lại trên này – Nhắc tới việc này anh lại lo lắng cho sinh hoạt của Yoochun trong mấy ngày anh về quê

- Cậu lo không ai trông cậu ta? – Như nhận ra mối lo của anh, Junsu hỏi

Yunho gật đầu

- Tôi còn trong kỳ phép – Junsu nhìn thẳng con đường phía trước – Tôi giúp cậu

- Ơ…vậy có ổn không ạ? – Ý Yunho là có làm phiền sếp Kim không.

- Cậu yên tâm, tôi sẽ nhẹ nhàng với cậu ta – Sếp Kim bình thản nói

---Bít lỗ hổng thờ gian---

Phòng Yoochun, dăm ba phút sau đó

- Yunho, súng mày đâu? - Nó kéo cho được anh vào phòng rồi hỏi

- Chi vậy?

- Để mày bắn tao chứ còn chi nữa. Thà tao chết trong tay thằng bạn thân còn hơn chết uất ức trong tay ông sếp đáng ghét đó – Nó thiếu điều gào lên

- Mày nói bé tí – Anh bịt miệng nó – Sếp Kim có lòng tốt, hi sinh cả kỳ nghỉ đến giúp mày mà mày còn nói quá thế.

Yunho không thể hiểu, đáng ra sau khi cùng sinh cùng tử trận vừa rồi, quan hệ hai người này phải tốt lên chứ. Sao càng lúc càng trầm trọng vậy nè?

- Giúp tao? Ổng là ổng buồn vì không có dịp móc đểu tao nên mới chạy đến làm bộ nhân đức đó.

- Mày…

- Không cần nói chi thêm Yunho – Sếp Kim xuất hiện ở cửa phòng tự lúc nào - nếu anh ta muốn người khác phải lo lắng cho mình thì cũng đừng ép làm gì. Trẻ con đứa nào chẳng thế.

- Sếp…sếp..nói ai trẻ con!!! – Yoochun hét

- Nói thể còn chưa rõ sao? – Vẫn lãnh đạm như thường

- Được, sếp muốn ở đây thì tôi chiều. Xem ai sợ ai!

Đứng một bên Yunho chỉ biết cười khổ. Có thể sai lầm khi nhờ sếp Kim chăng???

Sau sự cố “bảo mẫu” vừa rồi, Yunho cũng lên đường về quê. Phương tiện vẫn như lúc đến: tàu điện, rẻ, nhanh mà cũng thoải mái. Từ Seoul về đến quê anh mấy 4 tiếng đi xe, hơn 30 phút đi bộ. Lòng tràn ngập niềm vui, Yunho mong xe chạy nhanh hơn, nhanh hơn để mau tới. Lội bộ giữa nắng gắt trên con đường ít người qua lại mà mặt anh cứ tươi rói, không thể tắt được nụ cười.

Làng anh là một làng nhỏ yên bình nép mình dưới chân núi DongBang. Xung quanh làng có nhiều thửa ruộng trồng rau, củ xanh mơn mởn. Lúc anh về đến cũng là giữa trưa nên dân làng đều vào nghỉ trưa, ăn cơm hết nếu không tin tức con trai cảnh sát trưởng về sẽ đến tai gia đình anh trước cả khi anh về đến kia.

Nhà họ Jung nằm ngay đầu làng. Kiến trúc cổ kính, cổng ngoài làm bằng đất, cửa thì bằng gỗ. Yunho rốt cuộc cũng đến trước cửa nhà, anh đứng lại ngắm nhìn trìu mến

- Nhà ơi, tao về rồi!

- Nhà anh là nhà cổ à?

Tiếng hỏi phía sau anh rất đỗi nhẹ nhàng nhưng vào tai Yunho lại như tiếng sấm giữa trời quang

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #yunjae