Chương 25: Cơm nhà pt2 (HajiShun/KaiHaru)

Reng.....reng....reng....

Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cho người con trai tóc nâu sáng đang nằm gục đầu trên bàn giật mình. Quơ tay tìm chiếc điện thoại bị vứt ở một góc, Kai cố nheo mắt để nhìn thật rõ xem là ai lại gọi cho anh vào giờ này.

"Hajime sao? Giờ này cậu ấy gọi có việc gì nhỉ? Tìm Shun sao?"

Vừa nhìn chiếc điện thoại đang rung liên hồi, Kai vừa đưa mắt nhìn vị trưởng nhóm đang nằm trên ghế sofa, có lẽ những lần thức trắng đêm vừa rồi đã khiến cậu chàng kiệt sức, bằng chứng là dù nhạc chuông của Kai để tiếng rất to nhưng Shun vẫn không hề có bất cứ một phản ứng nào cả. Nhấn vào nút nhận cuộc gọi, Kai áp điện thoại lên tai, cố gắng nói nhỏ để không đánh thức leader nhà mình, anh vừa thấy cậu chàng nhăn mặt khó chịu rồi.

- Anh nghe đây Hajime, cậu gọi anh có chuyện gì sao?

- Kai, em và Haru đang chuẩn bị đến công ty. Anh có thể xuống đón tụi em được không? Tụi em không thể lên studio của Procella nếu không có thẻ nhân viên.

- Hể? Sao hai người lại tới đây vào giờ này?_ Kai ngước mắt lên nhìn đồng hồ đã hơn 9h tối_ chẳng phải mai nhóm cậu có lịch trình sao? Sao không ở nhà nghỉ ngơi đi?

- Mấy hôm nay cả anh và Shun đều không về ký túc xá, mọi người đang rất lo lắng cho sức khỏe của cả hai người. Nãy Haru nói với em cậu ấy sẽ mang cơm đến cho anh, nên em nghĩ thay vì thắc mắc tại sao tụi em tới thì anh nên chuẩn bị bản tường trình và bản kiểm điểm nộp cho Haru là vừa.

Điệu cười thích thú của Hajime đã thành công khiến cho Kai lạnh sống lưng vài phần, anh đang nghĩ đến cảnh em người yêu sẽ nổi điên lên mà mắng anh một trận te tua vì tội không về nhà cả tuần trời mà cả người vô thức run rẩy. Biết mình thành công trêu chọc anh lớn nhà Procella, Hajime vừa tức vừa buồn cười, buồn cười là vì sắp được chứng kiến cảnh bạn thân mình thét ra lửa - điều mà anh chàng chỉ có thể thấy mỗi lần cậu ấy không thể động vào Kuroda, còn tức là vì không chỉ một mình Haru mà anh cũng sẽ làm như thế, và đối tượng hứng chịu nó không ai khác ngoài Shun. Đỗ xe ở trước cửa kí túc xá chờ Haru, Hajime nói nốt lời cuối trước khi cúp máy vì đã thấy bóng dáng bạn thân đi từ xa:

- Thế nhé. Haru ra xe rồi, em nghĩ tầm 20 phút nữa tụi em sẽ đến nơi, anh chuẩn bị đi, lát gần đến công ty em sẽ gọi.

- Ok ok, anh xuống luôn giờ đây, hai người đi cẩn thận nhé.

Nói xong Kai cúp máy, nở một nụ cười tươi hạnh phúc, em bé nhà anh chuẩn bị đến thăm anh rồi kìa. Đem theo tâm trạng vui vẻ Kai nhanh chóng thu dọn hết vỏ mì hộp, vỏ cà phê hòa tan vào thùng rác, để Haru nhìn thấy chỗ mì hộp đủ để ăn cả tháng này chắc cậu sẽ đánh bờm đầu anh lên mất. Sau khi biến căn phòng trở nên gọn gàng hơn, Kai khoác chiếc áo lông vào, rồi nhìn về phía Shun đang say ngủ phân vân không biết có nên rủ đi cùng không.

"Giờ đánh thức cậu ấy dậy liệu mình sẽ được isekai đi đâu đây nhỉ? Thôi tốt nhất không nên động vào thì hơn."

Gật gù suy nghĩ một hồi, Kai quyết định một mình đi đón Hajime và Haru. Anh nhẹ nhàng bước ra ngoài, khóa cửa lại rồi mới đi xuống sảnh công ty. Chờ được 10 phút thì đã thấy được bóng dáng quen thuộc đang từ xa chạy lại, Kai dang rộng vòng tay ôm chầm lấy cậu trai vừa lao vào lòng mình. Haru dụi đầu vào lồng ngực vững chắc một lúc rồi nhẹ đẩy anh ra, khẽ trách:

- Sao anh lại xuống đây? Trời lạnh thế này sao không ở trên phòng cho ấm? Bao giờ gần đến nơi em gọi hẵng xuống chứ.

- Anh nghe em tới, cho nên xuống đón em luôn_nói rồi Kai đưa tay lên hai má đã đỏ ửng của Haru, vuốt nhẹ_ Em lạnh lắm đúng không? Cho anh xin lỗi nhé. Làm em phải vất vả đến đây.

Haru lắc đầu, ôm lấy Kai một lần nữa, rúc đầu vào lòng anh người yêu thì thào:

- Em không sợ vất vả, chỉ sợ anh không giữ gìn sức khỏe thôi. Anh lúc nào cũng vậy hết, cứ bận cái liền quên ăn quên uống luôn mà.

- Hai người có thể để tiết mục ôm ấp đó lên phòng thể hiện sau được không? Tớ đang xách nhiều đồ lắm đây, giúp tớ một tay đi?

Hajime lên tiếng cắt ngang hai con người đang mải mê tình tứ, anh cũng không muốn vô ý vậy đâu nhưng anh thật sự cần sự giúp đỡ đó. Haru cùng Kai phì cười, chia nhau cầm giúp đồ Hajime rồi cả 3 cùng nhau lên tầng bằng thẻ của Kai. Đến phòng studio, Kai mở cửa, đứng né sang một bên nhường lối vào hai người đi phía sau mình, khẽ thì thào nhắc nhở:

- Shun vừa mới chợp mắt một lúc, cậu ấy đã không ngủ 4 hôm rồi.

Hajime và Haru gật đầu, nhẹ nhàng bước vào bên trong phòng cố không phát ra tiếng động lớn trong khi Kai đóng và khóa cửa lại. Trên ghế sofa, Shun nằm co người quay lưng ra phía cửa, trên mặt hiện rõ sự mệt mỏi nên họ quyết định để Shun ngủ thêm một chút nữa rồi sẽ dậy ăn sau. Haru tiến lại phía chiếc bàn lớn đối diện ghế sofa đặt đồ ăn đã được chuẩn bị từ tối, cởi áo khoác ra cuộn tròn nó rồi kê đầu cho Shun thay cho chiếc gối tránh em bị đau cổ. Xong cậu bước lại phía bàn làm việc mà Kai đang ngồi, thực hiện vài động tác mát xa đầu trong khi Hajime thì cởi chiếc áo măng tô đen dài đang mặc ra, khéo léo đắp lên người Shun mà không khiến em giật mình, đưa tay chỉnh chiếc áo sao cho trùm hết được cơ thể của Shun rồi ngồi bên cạnh chờ người yêu tỉnh dậy.

Kai tận hưởng sự thoải mái từ đôi bàn tay đang xoa bóp trán cho mình, thật sự mấy ngày này rất căng thẳng do thời gian gấp rút nên cả anh và Shun luôn trong trạng thái tập trung cao độ, đầu óc cũng căng thẳng mệt mỏi không kém. Anh nắm lấy tay người yêu hôn nhẹ, rồi kéo Haru từ đằng sau ngồi vào lòng mình ôm ấp, dụi đầu vào hõm cổ cậu hít một hơi thật sâu. Haru phì cười kéo đầu Kai lại, xoa nắn phần gáy của anh, thì thào:

- Nhớ em vậy sao?

- Nhớ chứ, nhớ chết đi được. Anh nhớ mùi của em, nhớ cả cái giường ở nhà nữa. Nếu hôm nay em không đến thăm chắc anh cũng sập nguồn mất em bé ạ._Kai vừa nói vừa mếu máo, người ta chính là thiếu hơi người yêu là không chịu được.

- Em cũng nhớ anh lắm, đã lâu rồi anh không về nhà, em rất lo. Kai, nếu em đoán không nhầm chắc chắn anh lại bỏ ăn đúng không? _ Haru nhíu mày, ôm mặt của Kai vuốt nhẹ, trong mắt chứa nỗi xót xa_ Anh gầy đi mất rồi.

Kai nắm lấy bàn tay đang vuốt ve mặt mình hôn lên đó trấn an em người yêu. Anh cũng rất muốn về nhà nhưng do lịch trình chuẩn bị comeback dày đặc quá, các tracklist trong album vẫn còn phải cân nhắc nhiều thứ nên anh và Shun mới quyết định ở lại còn đuổi tụi nhỏ về kí túc xá nghỉ ngơi, các em của anh cũng đã rất vất vả rồi. Suy cho cùng cả nhóm đều mong muốn đợt comeback lần này họ sẽ cống hiến hết mình đáp lại tình cảm từ các fan hâm mộ dành cho họ suốt thời gian qua. Chính vì vậy cả hai anh lớn nhà Procella đem hết 200% công lực lao đầu vào làm việc, mải mê quá nên quên ăn quên ngủ, cuối cùng thì cũng hoàn thành được tương đối công việc, kết quả trả lại khá là xứng đáng. Kai biết mình chuẩn bị được em người yêu giáo huấn nên ra sức lấy lòng, dù sao thì anh cũng lỡ làm sai rồi, thay vì lí do này lí do kia thì nên chuộc lỗi thì hơn. Kai đưa tay xoa xoa giữa hai lông mày của người đối diện, hôn nhẹ lên đôi môi đang trề xuống, cười nói:

- Để em lo lắng nhiều rồi, anh hư quá nhỉ? Sau khi xong việc anh sẽ nghiêm túc chịu phạt được không?

- Đương nhiên rồi, xong việc thì yêu cầu đồng chí Fuduki Kai về làm 3 bản kiểm điểm cho tôi biết chưa, tội không chịu ăn uống đàng hoàng, bỏ bê sức khỏe và nặng nhất là để người yêu của đồng chí lo. Đồng chí mà không nghiêm túc chấp hành là tôi cho đồng chí ra ngoài ghế sofa liền.

- Rõ! Giờ để anh xem đồng chí Haru mang gì đến cho anh nào, đi thôi.

Nhìn Haru có vẻ đã nguôi giận, anh dắt tay cậu lại phía bàn khách ngồi xuống vui vẻ chờ người yêu lấy cơm cho ăn, bên dưới sàn đã trải sẵn thảm lông cho nên sẽ không khiến hai người bị lạnh. Có lẽ do cảm nhận được có sự xuất hiện của người khác ngoài mình và Kai, vị bạch ma vương cựa mình vài cái rồi mở mắt nhìn xung quanh phòng. Hình như có thêm hai người nữa thì phải, nhưng do vừa mới dậy nên Shun chỉ thấy mọi thứ mờ mờ, em vô thức nheo mắt để nhìn rõ người ở gần mình nhất. Hajime thấy người yêu vẫn còn mơ màng thì phì cười, rút vài tờ khăn giấy ướt trên bàn lau mặt cho em, từ từ đỡ Shun ngồi xuống dưới đất rồi để em dựa vào vai mình, vỗ nhẹ lên má hỏi chuyện:

- Shun, tỉnh chưa? Không nhìn ra anh là ai hay sao mà ngơ ngác thế?

- Ha...jime? Anh đến lúc nào thế?

- Được một lúc rồi, khi em còn đang ngủ. Tỉnh rồi thì ngồi thẳng dậy ăn cơm, đã mấy hôm rồi em không ăn một bữa hoàn chỉnh rồi hả?

Nghe giọng người yêu có chút đanh lại, Shun thầm nghĩ quả này mình tiêu thật rồi, Ou-sama của em có vẻ đang giận đây, mà giận thì anh sẽ mắng cho em một trận mất, không muốn chút nào. Shun cố tình không nghe lời mà vùi đầu vào hõm cổ của Hajime dụi dụi, rên rỉ vài cái chống đối "Không muốn đâu". Vị trưởng nhóm Gravi thở dài một cái, nghiêm giọng nhắc nhở lại một lần nữa:

- Nhanh lên nào, ngồi dậy hẳn hoi ăn cơm cho anh, anh không nói nhiều đâu.

Hajime vừa nói vừa mở hộp cơm Haru đưa cho, xếp đũa và thìa để trước mặt Shun rồi anh chống tay ngồi nhìn em người yêu ra hiệu mau chóng động đũa ăn cơm nhưng mãi không nhận được phản hồi, chỉ thấy em cứ cắn môi, đôi mắt xanh đọng lại nước không rõ là nước mắt sinh lý hay do tủi thân vì bị mắng mà chảy ra. Biết không thể nặng lời được với người trước mặt, Hajime liền rút lại ý định trách mắng của mình, đưa tay cầm đũa và thìa xúc từng miếng cơm đút cho Shun

- Thôi em ăn đi, hôm nay Haru đã vào bếp nấu cơm cho hai người đó, anh có cả trái cây cho em nữa, ăn xong cơm thì ăn thêm đi.

- Em muốn ăn kem cơ._Shun phụng phịu nói.

- Bao giờ xong hết việc thì ăn kem, người đã bé như cái kẹo ấy mà còn bỏ ăn, anh nói thì lại dỗi, không biết nên làm gì với em nữa.

Hajime thở dài ngao ngán đút cơm cho người yêu, anh đã chuẩn bị sẵn cả một bài giáo huấn dài ngang cỡ diễn văn để nói cho Shun hiểu về tác hại của việc ăn uống không khoa học, biết là mấy ngày nay em rất bận nhưng Hajime cũng sẵn sàng mang cơm đến cơ mà. Ngày thường Shun đã ăn rất ít nay còn bỏ bữa làm anh rất xót, nhưng lại không thể mắng mỏ em được, nhìn khuôn mặt xinh xắn kia buồn thiu là lại khiến Hajime mềm lòng. Chứng kiến bạn thân mình cũng có ngày phải bất lực trước leader nhà hàng xóm, Haru bật cười thích thú giải vây cho Shun

- Thôi cậu để cho cậu ấy ăn đi, người ta ăn ngoan như thế mà cứ cằn nhằn mãi, Shun nhỉ?

- Đúng rồi ý~ chỉ có Haru thương tớ thôi, Hajime sơ hở là mắng tớ hoài. À cảm ơn cậu vì bữa tối nay nhé, tớ thật sự nhớ cơm nhà lắm ấy.

- Cậu thích là được rồi, hãy ăn thật ngon nhé không bạn thân tớ lại cằn nhằn đấy haha.

Khung cảnh 4 người ngồi ăn uống nói chuyện cảm giác thật ấm cúng, xóa nhòa đi sự lạnh lẽo bên ngoài. Sau buổi tối hôm đó, Shun và Kai đã sắp xếp lại công việc để tranh thủ về nhà ăn cơm tối nhiều hơn. Hôm nào quá bận mà quên thời gian thì Haru và Hajime lại lên người lôi người vác hai con người tham công tiếc việc kia về, nhất quyết không cho ở lại qua đêm ở studio nữa.

___________End chương 25____________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top