Chương 16: Em mệt rồi (HajiShun) (tiếp)
Shun tỉnh dậy trong căn phòng ngủ lạnh lẽo, cố gắng bám vào thành giường đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Nhìn đôi mắt sưng húp, thâm quầng vì khóc cả đêm hôm qua, khẽ thở dài. Cả đêm hôm qua Hajime không về nhà, anh giận cậu tới mức vậy hẳn đây là lần đầu tiên.
Vỗ vỗ khuôn mặt thiếu sức sống của mình, Shun nở một nụ cười gượng gạo trấn an bản thân qua gương:
- Không sao đâu, Shun. Chắc chắn hôm nay anh ấy sẽ nói chuyện lại với mày thôi.
Shun bước xuống nhà bếp. Tất cả mọi người đều đã ở đó, kể cả Hajime. Cậu nở nụ cười tươi chào buổi sáng tất cả, định tiến bước tới ngồi cạnh Hajime thì nhận ra: chỗ cậu hay ngồi bình thường thì giờ đây Kakeru đang ngồi đó, giờ chỉ còn lại chiếc ghế trống cuối lại ở đầu bên kia của bàn.
Kakeru nhìn thấy Shun tới định đứng dậy nhường chỗ thì đã bị Hajime giữ lại, trầm giọng nói:
- Tất cả giữ nguyên vị trí, người nào đến sau cùng thì ngồi cuối, không phải nhường.
- Nhưng mà Hajime - san...
- Không sao đâu Kakeru. Anh ngồi đây được rồi, em cứ ngồi ăn đi không trễ giờ làm mất._Shun bất đắc dĩ nở nụ cười như mọi ngày rồi ngồi xuống ghế.
Cả nhóm nhìn nhau rồi lại nhìn Hajime và Shun, thầm đánh giá:
'Có vẻ lần này sự việc đã nghiêm trọng hơn nhiều'
Ngày hôm đó bầu không khí rơi vào trầm lặng, ngột ngạt vô cùng. Riêng Hajime vẫn im lặng cho dù Shun vẫn luôn cố bắt chuyện với anh. Ngay cả lịch trình của hai nhóm Hajime cũng đã đổi khác đi để tránh gặp mặt Shun, việc này đã khiến cậu cảm thấy đau lòng. Dù cả hai đôi khi có giận dỗi nhau nhưng chưa từng một lần nào anh hành xử như vậy.
Shun liền có chút tủi thân cùng bực dọc, kéo Hajime đi trước con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người. Sau khi đã có một khoảng không gian riêng để cả hai nói chuyện, Shun lên tiếng:
- Hajime, hành động của anh như vậy là có ý gì? Cả đêm hôm qua anh không về, lại còn tự ý thay đổi lịch trình của hai nhóm.
- Tôi không có gì để nói với em, và em đang cản trở công việc cũng như lịch trình của tôi. Có gì tối về nói sau.
Nói xong Hajime toan bước ra ngoài thì bị Shun giật mạnh tay kéo vào trong. Hành động này đã vô tình làm cơn giận của Hajime lại lên đỉnh điểm.
- Em làm vậy là ý gì? Muốn cãi nhau?
- Ý gì? Em chính là người phải hỏi câu đó. Em đã nói xin lỗi và em muốn chúng ta nói chuyện. Nhưng anh thì sao? Ngang nhiên bỏ đi giữa đêm, rồi thay đổi hết toàn bộ lịch trình. Anh làm như vậy chính là không muốn nhìn mặt em, chính là không tôn trọng em.
- Em nói tôi không tôn trọng em. Vậy còn em, em đã tôn trọng tôi chưa? Cả một ngày biệt tích, không lời nhắn, điện thoại không nghe lấy một cuộc, tin nhắn cũng không trả lời. Dù em có bận đến mấy, một câu "Em không sao, em vẫn ổn" nó khó vậy sao, Shun?
- Em chỉ là gặp chút rắc rối mà thôi, và em có thể giải quyết nó trong khả năng của mình.
- Em thấy chưa Shun? Chính sự cố chấp này của em đã khiến cho mâu thuẫn của chúng ta lớn hơn, hiện tại tôi không muốn nói chuyện với em.
Hajime nhanh chóng giật tay mình ra khỏi tay Shun, nhanh chóng bước ra ngoài. Điều đó khiến cho Shun càng cảm thấy khó chịu hơn, anh chưa từng đối cử với cậu như vậy, và nó khiến cho cậu cảm thấy vô cùng bứt rứt . Cậu chạy theo anh, giữ anh lại bằng tất cả sức lực của mình, nhưng cái cậu nhận lại chính là ánh mắt lạnh lùng từ anh.
- Nãy giờ tôi nói em vẫn chưa hiểu sao? Tôi hiện tại chính là không muốn nói chuyện với em._Hajime lớn tiếng_Cho đến khi em biết bản thân mình đã sai ở đâu, chúng ta sẽ tiếp tục cuộc nói chuyện này. Còn nếu em vẫn còn cố chấp, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nên suy nghĩ lại về việc kết thúc mối quan hệ của cả hai.
Lời nói này của Hajime như đánh động thẳng đến sâu bên trong tâm của Shun. Anh...là đang muốn chia tay với cậu sao? Shun lâm vào trạng thái thẫn thờ, cánh tay vô vọng đưa ra giữa không trung, hướng về phía Hajime đã đi xa dần.
Shun biết mình sai, sai vì khiến anh lo lắng, nhưng cậu làm vậy cũng chính là bảo vệ đoạn tình cảm của hai người. Mải suy nghĩ mà không để ý Kai đã ngồi bên cạnh từ bao giờ, Shun lập tức điều chỉnh lại trạng thái, nhanh chóng gạt nước mắt của mình đi, gượng cười:
- Anh đến từ bao giờ vậy, sa...
- Trước mặt anh cậu không cần phải như vậy, anh lo cho cậu bao lâu nay chẳng lẽ không hiểu tính cậu._Kai đưa cho Shun cốc trà vừa mua kèm khăn giấy.
- Cảm ơn anh.
Nhận lấy trà cùng khăn của Kai, Shun lại chìm vào suy nghĩ của bản thân. Cả hai cùng im lặng như vậy trong vòng vài phút.
- Anh nghĩ cậu nên đi xin lỗi Hajime, lần này cậu ấy có vẻ khá tức giận.
- Em biết. Em đã cố bắt chuyện với anh ấy từ hôm qua cho đến giờ, nhưng...anh thấy đấy, có vẻ Hajime không muốn gặp mặt em._Shun vừa nói vừa cười xót xa.
- Haru đã đi khuyên Hajime rồi. Anh khuyên cậu, dù có chuyện gì xảy ra, nhất là liên quan đến cả hai thì dù muốn hay không cậu cũng nên nói với Hajime một tiếng, đó là sự tôn trọng đối với cậu ấy.
- Thật sự em không biết bản thân mình nên làm gì nữa. Nó...đến quá sớm và đột ngột, thậm chí em còn chưa nghĩ đến việc nó sẽ xảy ra. Em chính là không muốn trở thành rào cản tương lai của Hajime. Và anh thấy đấy, đoạn tình cảm này của tụi em, em cảm thấy dường như chỉ có một mình em là đang cố gắng vun đắp vào. Em...thật sự em rất mệt, anh biết đúng không Kai?
Kai im lặng nhìn leader của mình. Anh đã biết về tất cả mọi chuyện cũng như là nguyên do cả ngày hôm đó Shun biệt tích không một lời nhắn. Công ty của cha cậu hiện tại đang gặp một chút khó khăn về mặt tài chính. Là con trưởng của gia tộc Shimotsuki, Shun đương nhiên là phải ra tay giúp đỡ gia đình. Nhưng vốn tài chính cũng như số tiền từ các show diễn của Shun không đủ để có thể xoay sở khó khăn nay. Cậu bắt buộc phải trở về chi nhánh bên Mĩ để hỗ trợ cha. Đó là lí do vì sao cả ngày hôm đó Shun không hề đến công ty hay có mặt ở KTX.
Tất nhiên để mọi người không lo lắng, Shun đã che giấu tất cả mà chỉ lấy lí do gặp một chút rắc rối về ma thuật. Cậu chính là không muốn làm quá mọi chuyện trong nội bộ gia đình lên. Shun cũng bắt buộc Kai phải hứa sẽ không nói cho bất kì ai, kể cả Hajime - người mà cậu yêu thương nhất. Vậy là ngoài mặt Shun vẫn cố tỏ ra là mình ổn nhưng Kai biết, Shun đã rất mệt mỏi trong những ngày qua, kể cả gia đình lẫn tình cảm.
Nhìn Shun vỗ vỗ mặt mình, cố nở nụ cười gượng gạo, nhưng đôi mắt của cậu vẫn không giấu được hết sự mệt mỏi, bất lực, Kai cảm thấy xót xa vô cùng. Con người khi mệt mỏi đều muốn có một chỗ dựa tinh thần để xả hết tất cả, nhưng còn leader của anh, cậu ấy vẫn kiên cường vượt qua cho dù có mệt mỏi thế nào. Chỗ dựa tinh thần của cậu không đủ mạnh, vậy làm sao cậu có thể vứt bỏ những nỗi lo lắng sau đầu để nghỉ ngơi đây. Kai thở dài, vỗ nhẹ vai Shun an ủi:
- Anh cũng chỉ là người ngoài cuộc, không hiểu được vấn đề này. Nhưng Shun, cậu nên nói với Hajime để cả hai cùng giải quyết, đừng giấu nữa.
Cũng đến lúc anh phải đi rồi, cậu suy nghĩ kĩ rồi tối nay nói với Hajime đi.
Kai tạm biệt Shun rồi đi làm việc của mình. Anh biết đoạn tình cảm này của họ Shun đều là người chịu thiệt thòi nhiều hơn so với Hajime, nhưng cậu vẫn cố gắng rất nhiều để thay đổi bản thân, để tiếp tục mối quan hệ này. Có nhiều lúc hai người cãi nhau, Shun đều là người có động thái xin lỗi trước, dù là cậu sai hay Hajime sai. Nhưng lần này, anh đã thấy rõ được sự mệt mỏi, bất lực trong ánh mắt của Shun. Cũng đã đến lúc để Hajime có thể hiểu rằng khi mất đi một điều gì đó quan trọng là cảm giác thế nào rồi.
Nhìn Kai đã dẫn đi xa, Shun thả lỏng người tựa vào thành ghế sofa sau lưng, đôi mắt mệt mỏi vì thiếu ngủ nhìn lơ đãng về một khoảng không vô định:
- Hajime, em nên làm gì đây? Cố chấp níu kéo tình cảm này hay là chấp nhận cảnh anh đi đường dương quang, em đi cầu độc mộc. Hajime, em thật sự mệt rồi.
~~~~~~~~To Be Continue ~~~~~~~~~~~
Tự nhiên thấy chap này viết dở dở thế nào ấy nhỉ. Mọi người đọc rồi cho mình ý kiến với nhé. Cảm ơn mọi người rất nhiều 💕💕💕
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top