Untitled Part 44

Kim Thái Hanh dìu Điền Chính Quốc vào nhà, đặt cậu nằm xuống giường, rồi mới có cơ hội đánh giá căn hộ nhỏ này.

So với ba tháng trước, căn hộ đã có rất nhiều biến hóa lớn, phòng khách vốn trống rỗng nhiều thêm mấy chậu đất, bên trong nở rộ vài đóa hoa, dưới cửa sổ trải thêm một tấm thảm, bên cạnh còn đặt một chiếc bàn nhỏ.

Kim Thái Hanh tìm trên mạng xem làm thế nào để chăm sóc người bệnh, nhưng vừa mới đánh chữ xong, cửa lại bị gõ vang.

Tài xế đưa hết thuốc hạ sốt thuốc cảm cúm thuốc tiêu viêm mua được cho Kim Thái Hanh, nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn nhắc nhở, "Cậu chủ, thuốc không thể uống bậy, tốt nhất là nên xác định lý do cậu Điền bị sốt trước rồi mới cho cậu ấy uống thuốc."

Kim Thái Hanh gật gật đầu, biểu thị mình đã nghe.

Kim Thái Hanh đóng cửa, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Điền Chính Quốc thò đầu ra từ chỗ ngoặt ở phòng khách, cả người nóng đến đỏ bừng, thế mà còn mơ mơ màng màng hỏi hắn: "Ai thế?"

Kim Thái Hanh đi lên đỡ cậu, "Tài xế."

"Ồ..." Điền Chính Quốc mờ mịt gật gật đầu, ngoan ngoãn để Kim Thái Hanh đỡ về giường, đột nhiên hỏi tiếp, "Tài xế tới làm gì?"

Kim Thái Hanh kiên Điền nhét Điền Chính Quốc vào chăn, "Tới đưa thuốc."

"À..." Điền Chính Quốc bị bệnh hơi lải nhải, "Không muốn uống thuốc."

Kim Thái Hanh dừng lại, không lên tiếng.

"Không muốn uống thuốc." Điền Chính Quốc tiếp tục nhắc lại.

Kim Thái Hanh khom lưng cởi áo khoác của Điền Chính Quốc, sờ sờ trán cậu. Tay Kim Thái Hanh hơi lạnh, Điền Chính Quốc nhích lại gần tay hắn theo bản năng, qua lát sau mới phản ứng được, chậm rì rì rút vào trong chăn, "Xin lỗi nha..."

"?" Kim Thái Hanh nghi hoặc nhìn cậu.

Điền Chính Quốc buồn bực áy náy nói, "Không nên tức giận với cậu."

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, nửa ngày sau mới thở dài, coi như là chẳng thể làm gì người bệnh. Hắn nhúng khăn mặt vào nước lạnh cho ướt nhẹp như trên mạng nói trước, rồi đặt lên trán Điền Chính Quốc để cậu hạ nhiệt độ.

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn nằm đó, đợi đến khi khăn mặt không còn lạnh nữa, mới chủ động kéo ống tay áo Kim Thái Hanh, "Hết lạnh rồi..."

Kim Thái Hanh lại đổi cho cậu một lần, Điền Chính Quốc yên lặng, nhìn Kim Thái Hanh đang phát sầu với mấy hộp thuốc. Những căn bệnh ghi trên mấy hộp thuốc này đều rất giống với Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh rất ít khi bị bệnh, căn bản là bệnh thì tìm bác sĩ châm cứu, nhanh chóng hiệu suất cao.

"... Sao vậy?" Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh nửa ngày, chậm chạp mở miệng hỏi.

Kim Thái Hanh dừng lại, "Tới giờ cậu uống thuốc rồi."

Điền Chính Quốc nhẹ gật đầu, tự ngồi dậy, nhìn Kim Thái Hanh, thò tay: "Thuốc?"

Kim Thái Hanh hơi do dự sờ trán Điền Chính Quốc, "Chờ một chút."

Nói xong, hắn đi sang bên cạnh, gọi điện thoại cho mẹ.

Mẹ Kim nhận được điện thoại của Kim Thái Hanh rất bình tĩnh, đứa con trai này của bà rất ít khi chủ động liên hệ với người khác, lúc này mà gọi thì chỉ có một khả năng, "Không biết uống thuốc gì?"

Kim Thái Hanh dừng lại, thấp giọng đáp một tiếng.

Mẹ Kim: "Cổ họng của Tiểu Quốc có bị nhiễm trùng... Thôi, con nghe giọng Tiểu Quốc nói chuyện có kỳ lạ không?"

Kim Thái Hanh: "Không có."

Mẹ Kim: "Vậy thằng bé có bị sổ mũi không?"

Kim Thái Hanh quay đầu lại nhìn, Điền Chính Quốc đang ngồi trên giường mờ mịt nhìn hắn, "Không có."

Trong lòng mẹ Kim đã có kết quả, "Chỉ là cảm phong hàn mà thôi, không có bệnh gì khác, trong túi đồ tài xế đưa có nhiệt kế đó, con đo nhiệt độ cho Tiểu Quốc trước đi, nếu không quá cao thì uống thuốc hạ sốt, để chảy mồ hôi lại là ổn rồi, còn sốt cao thì phải đến bệnh viện."

Kim Thái Hanh nghĩ đến sự chống cự của Điền Chính Quốc đối với bệnh viện, nhíu mày, "Không thể không đi ạ?"

Mẹ Kim bất đắc dĩ, "Vậy con cứ nhìn cậu bạn nhỏ của mình sốt thành đồ ngốc đi."

Kim Thái Hanh cúp điện thoại, lấy nhiệt kế ra. Vì tài xế mới mua ở bên ngoài nên nhiệt kế hơi lành lạnh, Kim Thái Hanh mới vừa đưa cho Điền Chính Quốc, cậu đã rút tay về ngay lập tức, "Lạnh!"

Tiếng chậc vang lên.

Kim Thái Hanh đành phải lấy nhiệt kế lại, dùng tay chườm nóng, qua lát sau mới đưa cho Điền Chính Quốc.

38.5°C

Không tính là tệ nhưng cũng chẳng khá lắm.

Kim Thái Hanh nhìn thoáng qua Điền Chính Quốc, thấy cậu vì phát sốt nên hơi ngu ngơ, ho nhẹ một tiếng, "Không thì...... Đến bệnh viện nhé?"

"Không đi!" Ánh mắt vốn mờ mịt của Điền Chính Quốc lập tức trở nên cảnh giác, cậu hơi co vào trong chăn, kiên quyết nói, "Không đi!"

Được rồi được rồi.

Kim Thái Hanh thở dài, lấy thuốc trong túi đồ cho Điền Chính Quốc uống. Chỉ cần không phải đến bệnh viện, Điền Chính Quốc sẽ rất dễ nói chuyện, tuy bị thuốc đắng làm cho cau mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn nuốt vào.

Uống thuốc xong, Kim Thái Hanh đặt cốc nước ấm lên tủ đầu giường, đứng ở bên cạnh, do dự nhìn Điền Chính Quốc nửa ngày, rồi mới khom lưng thấp giọng hỏi, "Cậu muốn thay đồ không?"

Điền Chính Quốc vào nhà chỉ cởi mỗi áo khoác, giờ nằm trong chăn cũng cảm thấy nóng nực không thoải mái. Cậu giật giật trong chăn, khẽ gật đầu. Kim Thái Hanh thò tay định giúp cậu, lại phát hiện tay Điền Chính Quốc đang dùng sức đè lên chăn.

"Tôi tự thay!"

Tuy Điền Chính Quốc cảm thấy mình bị sốt nên hơi chóng mặt, nhưng lại nhận ra một cảm giác nguy hiểm kỳ lạ, cậu nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh, cường điệu lần nữa, "Tôi tự thay..."

Giọng nói vì bị sốt, nên âm cuối có hơi mềm mỏng.

Động tác của Kim Thái Hanh dừng lại, mãnh liệt rút tay về, hắn ho nhẹ một tiếng, hàm hồ đáp lại, rồi đóng cửa ra ngoài.

Tuy lần này Điền Chính Quốc ngã bệnh nhìn có vẻ nặng, nhưng may ở chỗ phát hiện sớm, uống thuốc xong hai giờ sau, bệnh cũng dần dần lui. Kim Thái Hanh cũng không biết người bệnh nên ăn cái gì, vẫn là tài xế mua chút cháo ở gần đó, đưa tới cho Kim Thái Hanh.

"Điền Chính Quốc?" Kim Thái Hanh lay lay Điền Chính Quốc, nhìn cậu mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, khuôn mặt cũng chẳng còn đỏ như lúc nãy nữa, "Tỉnh lại đi."

Điền Chính Quốc mở mắt ra, thân thể nặng nề không chịu được, như là cậu vừa mới ra ngoài chạy 10 vòng.

"Kim Thái Hanh?"

Kim Thái Hanh bưng bát cháo, múc một muỗng muốn đút cho Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc vội vàng ngồi dậy, thò tay định nhận bát cháo, nhưng tay chân lại chẳng có tí sức lực nào, suýt chút nữa làm đổ cả bát.

"Tôi làm sao..."

"Cậu phát sốt." Kim Thái Hanh bưng bát cháo, cẩn thận từng li từng tí đút cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc xoa xoa trán, "Mấy giờ rồi?"

"Chín giờ."

Điền Chính Quốc gật gật đầu, vì luôn đắp chăn nên trên người cậu toàn là mồ hôi, vô cùng khó chịu. Cậu hơi vén chăn lên, nỗ lực để hơi nóng bay ra, lại bị Kim Thái Hanh đắp lại.

"Phải đổ mồ hôi." Kim Thái Hanh nghiêm túc chấp hành giáo Điềnnh tìm được.

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ, "Tôi đã hạ sốt rồi, không cần đổ mồ hôi nữa."

Kim Thái Hanh vẫn phản đối, "Tôi mới vừa đo lại, 37.6°C, vẫn đang bệnh."

Điền Chính Quốc đành phải nghe lời nằm xuống, chỉ là mới vừa ngủ một lúc nên giờ chẳng còn mệt mỏi chút nào, cậu nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, ngẩn người một hồi, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, "Cậu ăn cơm chưa?"

Ùng ục ùng ục — — Bụng của Kim Thái Hanh đã cho cậu câu trả lời.

Biết ngay mà. Điền Chính Quốc liếc hắn một cái, "Gọi tài xế mua đồ ăn cho cậu đi."

Kim Thái Hanh dừng lại, vừa nãy hắn đã bảo tài xế về nhà rồi.

Điền Chính Quốc nhìn biểu cảm của hắn đã đoán được, "Tài xế đi rồi à?"

Kim Thái Hanh gật đầu.

Điền Chính Quốc hơi dừng lại, cậu thật sự không thể nằm trên giường được nữa, bắt đầu thương lượng với Kim Thái Hanh, "Tôi lau người một chút nhé, nhơm nhớp thế này khó tiếp thu quá."

Kim Thái Hanh lộ vẻ chần chờ.

"Hơn nữa tôi cũng phải thay đồ ngủ, bộ đồ này... Cậu thay đồ cho tôi?" Điền Chính Quốc sững sờ nhìn đồ ngủ trên người, hỏi.

Kim Thái Hanh tự động lắc đầu một cái, "Không, không phải."

"Ồ..." Điền Chính Quốc cũng chỉ hỏi thế thôi, cậu khó hiểu nhìn lỗ tai hồng hồng của Kim Thái Hanh, "Cậu đỏ mặt cái gì?"

"Hơi nóng." Kim Thái Hanh đứng dậy, "Tôi đi WC một lát."

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh luống cuống tay chân ra ngoài, đầu óc mơ hồ, dấu chấm hỏi đầy mặt.

Chờ đến khi mồ hôi tiêu bớt, trên người cũng có chút sức lực, Điền Chính Quốc mới ngồi dậy. Kim Thái Hanh lo lắng nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc vào phòng tắm, đợi đến khi cậu đi ra, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn bộ dạng như là sợ Điền Chính Quốc té xỉu trong phòng tắm.

Điền Chính Quốc cười cười, "Muốn ăn cái gì?"

"?" Kim Thái Hanh hơi sửng sốt, sắc mặt tối sầm, "Về phòng nằm đi."

Bệnh nặng thế rồi mà còn muốn nấu cơm!

Điền Chính Quốc không thèm nghe hắn, lục lọi tủ lạnh, chỉ là mới nghỉ tết xong, ngoại trừ trứng gà ra thì tủ lạnh nhà cậu cũng chẳng còn cái gì. Điền Chính Quốc cầm hai quả trứng, hỏi: "Cơm rang trứng nhé?"

Sắc mặt Kim Thái Hanh u ám: "Về phòng nằm!"

Điền Chính Quốc đứng lên: "Cậu muốn ăn cơm, tôi cũng đói bụng."

Kim Thái Hanh chỉ có thể mặt không cao hứng nhìn Điền Chính Quốc bật bếp, xào cơm rang trứng. Đợi đến khi cậu làm xong, Kim Thái Hanh chủ động dọn bát. Điền Chính Quốc cười cười rút tay lại, nhìn Kim Thái Hanh bưng bát đặt lên bàn.

Cơm nước xong, Điền Chính Quốc lập tức bị Kim Thái Hanh đuổi lên giường.

Điền Chính Quốc không buồn ngủ chút nào, liên tục nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh vốn đang ôn bài, bị cậu nhìn như thế nên căn bản nhìn không vô, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ dùng hình thức tôi hỏi cậu đáp.

Hôm sau thi toán, địa và tiếng Anh, Kim Thái Hanh cầm sách địa lý, bắt đầu đưa ra những câu hỏi. Điền Chính Quốc vốn không buồn ngủ mấy, kết quả bị hỏi mười mấy phút, lại ngủ thiếp đi...

Quả nhiên, học bài là cách tốt nhất để đi vào giấc ngủ.

Giường của Điền Chính Quốc là giường đơn, Kim Thái Hanh còn sợ Điền Chính Quốc lạnh nên đắp kín cả người cậu, căn bản không có chỗ cho hắn nằm. Kim Thái Hanh cũng không để ý, tùy tiện ngủ một giấc trên ghế sô pha bên ngoài.

Ngày hôm sau, Điền Chính Quốc tỉnh giấc nhìn Kim Thái Hanh núp trong chiếc sô pha nhỏ, trong lòng rất hổ thẹn. Hôm qua lúc nằm trên giường, cậu còn đang suy nghĩ không biết nên để Kim Thái Hanh ngủ ở đâu, thế mà chẳng ngờ mình lại thiếp đi, để Kim Thái Hanh khó chịu cả một buổi tối.

Hay là đổi một chiếc giường đôi nhỉ? Điền Chính Quốc nghiêm túc tự hỏi, thật ra phòng ngủ của cậu cũng có thể đặt giường đôi, chỉ là trước kia cậu luôn cảm thấy không cần thiết. Nhưng giờ lỡ đâu sau này Kim Thái Hanh tới chơi, cũng không thể để người ta ngủ trên ghế sô pha được.

Cũng không biết tại sao, rõ ràng Trịnh Hạo Thạc cũng ngủ trên ghế sô pha, nhưng Điền Chính Quốc lại chả nghĩ gì nhiều, thế mà vừa thấy Kim Thái Hanh ngủ trên ghế sô pha, Điền Chính Quốc đã cảm thấy oan ức cho hắn.

Chẳng lẽ là vì Kim Thái Hanh hơi cao sao?

Điền Chính Quốc mờ mịt.

Sáng sớm, Kim Thái Hanh xuống lầu mua bữa sáng cho Điền Chính Quốc trước, trang bị vũ trang chặt chẽ rồi mới cho cậu ra ngoài. Lần này, Kim Thái Hanh đưa Điền Chính Quốc đến tận phòng thi, rồi nghiêm túc dặn dò Điền Chính Quốc phải nhớ uống thuốc, Điền Chính Quốc bị hắn dặn dò một lúc, nghiêm túc đáp ứng rồi mới bất đắc dĩ nhìn Kim Thái Hanh đi xa.

Trịnh Hạo Thạc đi theo bên cạnh, bị khí thế của Kim Thái Hanh làm cho không dám nói chuyện, đợi tới lúc hắn đi mới lại gần, "Hôm qua Tiểu Quốc mày bị bệnh à?"

Điền Chính Quốc gật đầu, đặt bình giữ ấm qua một bên.

"Là do mày không cố gắng vận động nên sức khỏe mới kém thế đấy." Trịnh Hạo Thạc lải nhải.

Động tác của Điền Chính Quốc dừng lại, nhíu mày, cười vô cùng xán lạn, "Còn một phút nữa là thi rồi đó."

Trịnh Hạo Thạc sững sờ, liếc nhìn đồng hồ, mãnh liệt nhảy dựng lên, quay đầu chạy về phòng thi của mình.

Điền Chính Quốc bình chân như vại uống một hớp nước, bị bệnh không thoải mái, lại không thể bắt nạt Kim Thái Hanh, nên đành phải đổi sang mục tiêu khác thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #vk