18

"Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc..."

Điền Chính Quốc mơ mơ màng màng, nghe được giọng nói của một cậu trai nào đó nhao nhao bên tai mình. Giọng nói này có hơi quen tai, Điền Chính Quốc cau mày, lực tìm một hồi trong ký ức, đối diện với gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của một chàng trai.

"Xin lỗi! Tôi..." Điền Chính Quốc mãnh liệt ngẩng đầu, suýt chút nữa đụng trúng Kim Thái Hanh bên cạnh.

"Đến sở thú rồi." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc mờ mịt nhìn bốn phía.

Người trên xe buýt đều đã xuống hết, trong xe vắng vẻ, chỉ còn lại cậu và Kim Thái Hanh, cùng ủy viên thể dục đứng ở cửa. Ủy viên thể dục thấy Điền Chính Quốc đã tỉnh, cười nói, "Xuống xe nhanh lên, Kim Thái Hanh gọi cậu nửa ngày rồi đó."

Kim Thái Hanh nhìn kinh hoảng trong mắt Điền Chính Quốc, sắc mặt hơi trầm xuống.

Điền Chính Quốc chậm một hồi, mới lấy lại tinh thần, cậu áy náy cười cười với Kim Thái Hanh, "Vừa rồi tôi ngủ say quá, không đụng trúng cậu chứ?"

Kim Thái Hanh nhìn nụ cười tiêu chuẩn trên mặt Điền Chính Quốc, sắc mặt hơi tối lại. Nhưng lần này hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu Kim Thái Hanh đứng lên, muốn thò tay lấy ba lô, nhưng động tác lại hơi dừng một chút. Thấy Điền Chính Quốc còn đang xoa trán, Kim Thái Hanh không để lại dấu vết đổi sang tay khác.

Điền Chính Quốc ngồi ổn định một lúc, mới đứng dậy cùng Kim Thái Hanh xuống xe.

Đợi đến lúc hai người xuống xe, người phía dưới cũng đã tập hợp xong rồi. Lớp trưởng sắp xếp mọi người rất tốt, ủy viên thể dục không có việc gì làm đứng ở một bên, thấy hai người xuống xe, cười cười chào hỏi Điền Chính Quốc, "Tỉnh ngủ rồi?"

Điền Chính Quốc nhẹ gật đầu xin lỗi, "Có lỗi quá, làm chậm trễ thời gian rồi."

"Lúc này mới có bao lâu đâu," Ủy viên thể dục khoát tay, không chút để ý.

"Nhưng mà thật sự không ngờ, quan hệ giữa hai người lại tốt đến thế." Ủy viên thể dục cười nói, "Vai Kim Thái Hanh tê lắm rồi đúng không? Tớ thấy cả quãng đường cậu chẳng động đậy tí nào."

Điền Chính Quốc hơi sững sờ.

"Quãng đường này cậu ngủ ngon quá chừng, bị kêu là ôi ôi ôi..." Ủy viên thể dục còn chưa nói xong, lớp trưởng bên kia bận đến choáng váng vừa quay đầu đã thấy ủy viên thể dục lười biếng, tức giận vọt thẳng lại đây kéo ủy viên thể dục qua đó.

"Phụt" Điền Chính Quốc nhìn bộ dạng đáng thương của ủy viên thể dục, lắc đầu cười.

"Nụ cười này..." Kim Thái Hanh đột nhiên mở miệng.

Điền Chính Quốc đã rõ cách nói chuyện của người này, không còn dễ dàng bị Kim Thái Hanh chọc tức nữa, nghe thấy hắn mở miệng, còn trêu đùa nói tiếp, "Không cho cười à?"

Nhưng Kim Thái Hanh lại lắc lắc đầu, "Rất dễ nhìn."

Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh làm cho nghẹn lại, giật giật khóe miệng, miễn cưỡng đồng ý. Dù sao Kim Thái Hanh cũng đang khen cậu, cái gì đẹp mắt, cái gì anh tuấn cũng là một loại dễ nhìn, đúng không.

Ủy viên thể dục không lười biếng nữa, rốt cuộc lớp trưởng cũng thành công tập hợp tất cả mọi người.

"Trưa có thể đến nhà ăn bên trái sở thú để ăn cơm, lúc đó tớ sẽ ở đấy, ăn đồ mình mang cũng được. Ba giờ chiều tập hợp ngoài cổng, đi xe buýt về trường học, nếu có bất kỳ vấn đề gì có thể gọi cho tớ hoặc ủy viên thể dục." Lớp trưởng nghiêm túc nói.

"Cuối cùng, nghiêm cấm cho động vật trong sở thú ăn. Có nghe hay không!"

Thấy mọi chuyện đều đã dặn dò xong, lớp trưởng cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp mang mọi người đi xếp hàng. Sở thú cuối tuần có rất nhiều người, bạn học lớp hai vốn đang tụ tập một chỗ, nhưng xếp xếp một hồi cũng tản đi hết. Đợi đến lúc Điền Chính Quốc đi vào sở thú, từ xa nhìn lại khắp nơi đều là người lớn mang theo các bạn nhỏ đến chơi, hơn ba mươi bạn học Điền Chính Quốc một người cũng không nhìn thấy.

Sở thú đã mở rất nhiều năm, chiếm diện tích không nhỏ. Điền Chính Quốc không có ấn tượng gì đối với nơi này, nhưng may là vừa vào cửa đã có người phát bản đồ. Điền Chính Quốc nghiên cứu một lát, tùy tiện tìm một con đường, đi theo hướng đó.

Bởi vì thời gian xây dựng khá dài, mà chủng loại động vật trong sở thú khá nhiều, Điền Chính Quốc xem một hồi cũng có hứng. Chỉ có điều vì là cuối tuần, mà trẻ con trong sở thú khá nhiều, Điền Chính Quốc chú ý để mình không đụng vào đứa nhóc nào.

Điền Chính Quốc lắc người tránh khỏi một bé trai suýt chút nữa đụng vào chân mình, sắc mặt có hơi bất đắc dĩ.

Được rồi.

Sau khi nghiên cứu bản đồ, Điền Chính Quốc quyết định đi đường vòng đến một ngọn núi nhỏ bên mép bản đồ. Ngọn núi này không cao, đường đi cũng bằng phẳng, cây cối còn rất tươi tốt.

Điền Chính Quốc vừa mới đi vào, đã cảm giác được nhiệt độ trên người chậm lại. Âm thanh huyên náo vẫn luôn luẩn quẩn quanh tai cũng dần dần nhỏ lại, chỉ còn tiếng chim hót vang vọng trong rừng.

Đường núi có lót đá, đi lên không hề tốn sức, Điền Chính Quốc cũng không nhìn bản đồ nữa, tùy ý đi theo chân núi.

Vòng qua một ngã rẽ, bước chân thảnh thơi của Điền Chính Quốc dừng lại một chút.

Kim Thái Hanh đang đứng trên một con đường nhỏ cách đó không xa, bên chân có một bé trai ngồi xổm. Bé trai khóc lóc nước mắt không dứt, bả vai run run co lại, nhưng bàn tay nhỏ vẫn không quên nắm lấy ống quần Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc nhíu mày.

Vì Kim Thái Hanh đang đưa lưng về đây, nên hắn không phát hiện ra Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc cũng không mở miệng, thả nhẹ bước chân nhích lại gần một chút.

Kim Thái Hanh chỉ cảm thấy trong lòng rất nóng nảy.

Vốn hắn muốn ở chung một chỗ với Điền Chính Quốc, kết quả vừa vào cửa đã mất dấu người ta, cho dù chỉ số thông minh của hắn có cao bao nhiêu, cũng không thể tìm ra một người trong biển người bao la này, Kim Thái Hanh đành phải đi dạo một mình.

Tuy động vật rất nhiều, đi dạo cũng coi như vui vẻ, nhưng thực tế Kim Thái Hanh không thích hoàn cảnh ồn ào, trốn khỏi những người khác đi đến nơi nào đó hẻo lánh, vừa vặn đi đến ngọn núi này. Người trên núi không nhiều lắm, Kim Thái Hanh đi cả quãng đường cũng không gặp được ai, vất vả lắm mới thanh tịnh một hồi, kết quả lại nghe thấy tiếng khóc cách đó không xa.

Tiếng khóc là của một đứa bé, thoạt nhìn cũng chỉ mới bảy tám tuổi. Kim Thái Hanh không có hứng thú gì với trẻ con, tính quay đầu đi, nào ngờ không biết có phải đứa bé kia khóc lâu lắm rồi không, vất vả lắm mới tìm được một người, nắm lấy ống quần hắn không buông.

Mặt mũi Kim Thái Hanh rất không kiên nhẫn, nhưng vẫn không kéo ống quần ra.

"Em tên gì?" Kim Thái Hanh lạnh như băng hỏi.

Cậu bé lấy lại tinh thần, cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu nhìn anh trai rất là đẹp mắt trước mặt, nức nở trả lời, "Quy Quy."

Kim Thái Hanh:"...."

Quy Quy? Quỷ Quỷ? Quế Quế? Phát âm của trẻ con căn bản không thể phân biệt ra bé đang nói cái gì, Kim Thái Hanh bất đắc dĩ, hơi giật giật chân, "Buông ra."

Cậu bé cả kinh, ngược lại cả người đều dính lên đùi Kim Thái Hanh, suýt chút nữa lau hết nước mắt trên mặt lên đó.

Kim Thái Hanh đen mặt, gần như là cắn răng nghiến lợi nói, "Buông ra! Anh dẫn em đi tìm người nhà!"

Cậu bé đầy mặt không tin, biểu tình của anh đẹp trai này rõ ràng chính là muốn lừa bé buông tay, sau đó bỏ bé ở nơi này rồi chạy trốn.

Cậu bé ôm chặt hơn.

Kim Thái Hanh bị cậu bé làm cho giận không được, đánh không xong. Nếu đây là một chàng trai trưởng thành, hắn nhất định sẽ ném người ra bằng một cái vật ngã, nhưng cố tình lại là một đứa bé còn rất nhỏ...

Đau đầu.

Kim Thái Hanh xoa xoa trán, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười truyền đến từ sau lưng mình. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Điền Chính Quốc đứng cách đó không xa, má lúm đồng tiền bên khóe miệng đều đã đi ra.

"Xin lỗi xin lỗi..." Điền Chính Quốc cố nén cười, đi đến bên hai người.

Cậu bé thấy có người đến, vội vàng đứng thẳng, một tay lung tung lau nước mắt trên mặt, một tay nắm ống quần Kim Thái Hanh. Lau nước mắt trên mặt xong, mới cẩn thận từng li từng tí nhìn Điền Chính Quốc. Tuy đã khóc thành một con mèo mướp nhỏ, nhưng vẫn có thể nhìn ra đứa bé này rất xinh trai, chỉ là hai mắt đã khóc tới hơi sưng.

Điền Chính Quốc ngồi xổm xuống, cầm khăn giấy lau mặt sạch sẽ cho cậu bé, động viên sờ sờ đầu bé, "Quy Quy lạc mẹ sao?"

Quy Quy hơi dừng lại, bàn tay nắm ống quần Kim Thái Hanh buông lỏng ra chút ít, nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt Điền Chính Quốc, oan ức gật gật đầu.

"Sao Quy Quy lại lạc mẹ thế?"

Cậu bé ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Quy Quy... Quy Quy muốn nhìn khỉ con, nhìn xong lại không tìm được mẹ nữa."

Điền Chính Quốc giật giật khóe miệng, nếu cậu nhớ không lầm, chuồng khỉ nằm ở góc trên bên phải sở thú, cách ngọn núi này khá xa. Đoán chừng tiểu quỷ này không tìm được mẹ, vừa khóc vừa tìm, kết quả càng chạy càng xa, lạc mất người nhà.

Dùng tốc độ đi đường của trẻ con, ít nhất bé đã lạc hơn một tiếng đồng hồ.

"Quy Quy không khóc, anh dẫn em đi tìm ba mẹ được không?"

Cậu bé ngơ ngác nhìn nụ cười của Điền Chính Quốc hai giây, sau đó quyết đoán từ bỏ ống quần vẫn luôn nắm trong tay, trực tiếp nhào tới lồng ngực của Điền Chính Quốc, "Dạ!"

Đứa nhỏ này cũng quá không có cảnh giác rồi.... Điền Chính Quốc thở dài trong lòng, ôm cậu bé lại, nhìn về phía Kim Thái Hanh, "Cậu muốn đi với tôi không?"

Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn thoáng qua ống quần của mình, có hơi do dự. Hắn không hề muốn xen vào việc của người khác, nhưng hắn cũng rất tò mò với Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh chần chờ một lát, mới gật đầu.

Hai người đi theo đường cũ xuống núi.

Đến chân núi, người ở phụ cận ngày càng nhiều hơn, Điền Chính Quốc thầm nghĩ không biết có nên đến chuồng khỉ bên kia tìm không. Nhưng nghĩ lại, không chừng người nhà của cậu bé đã đi đến trạm cứu trợ, giờ mà đi đến chuồng khỉ lại làm mất thời gian.

Chẳng qua lúc Điền Chính Quốc xem bản đồ, chỉ nhìn đại khái chuồng thú ở đâu, căn bản không chú ý đến trạm cứu trợ. Hiện tại cậu ôm đứa nhỏ trong lồng ngực, không còn cách nào lấy bản đồ từ trong túi quần ra, đành bất đắc dĩ cầu viện Kim Thái Hanh bên cạnh, " Kim Thái Hanh, cậu giúp tôi một chuyện được không?"

Kim Thái Hanh nhẹ gật đầu.

Điền Chính Quốc hơi nghiêng người sang, "Trong túi quần tôi có một tấm bản đồ, cậu lấy ra nhìn, xem trạm cứu trợ ở đâu đi."

Ánh mắt Kim Thái Hanh đi xuống, hôm nay Điền Chính Quốc mặc một chiếc quần bò, lưng quần hơi ôm, sơ mi màu trắng bị đứa nhỏ làm cho hơi nhăn nheo, xuống thêm chút nữa, là có thể nhìn thấy tấm bản đồ được phát lúc đi vào sở thú nằm trong túi quần bên trái.

Tấm của Kim Thái Hanh nằm trong ba lô của hắn.

Kim Thái Hanh rũ mắt, chậm rãi tới gần Điền Chính Quốc, lấy bản đồ ra.

"Ừm, cậu nhìn xem trạm cứu trợ ở đâu, bên phải có ký hiệu đó." Điền Chính Quốc hoàn toàn không để ý tới sự kỳ lạ của Kim Thái Hanh, ôm tiểu quỷ trong lồng ngực lên một chút, đến gần Kim Thái Hanh rồi cúi đầu nhìn bản đồ.

Kim Thái Hanh cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người Điền Chính Quốc, cả người cứng đờ, hận không thể lập tức lui ra sau ba bước.

Rất nhanh Điền Chính Quốc đã tìm được trạm cứu trợ trên bản đồ, ôm cậu bé trong lòng lại, quay đầu rời đi. Đi được vài bước mới phát hiện Kim Thái Hanh còn đứng tại chỗ, không khỏi nghi hoặc, "Sao vậy?"

Kim Thái Hanh lấy lại tinh thần, ngón tay nắm bản đồ hơi dùng sức, lắc lắc đầu, nhanh bước đi theo.

Hai người đi một đường, mà cậu bé cứ nhìn chằm chằm xe kem không thôi, Điền Chính Quốc liền mua cho bé và Kim Thái Hanh một cây, cậu lại không còn thừa tay nào để ăn, đành phải từ bỏ.

Cậu bé có kem gặm, sắc mặt ngày càng vui vẻ, Kim Thái Hanh nhìn cây kem trong tay, chần chờ nửa ngày mới cẩn thận cắn một miếng.

Kem lạnh như băng, còn mang theo vị ngọt.

Ánh mắt Kim Thái Hanh rơi lên người Điền Chính Quốc, ngày càng phức tạp.

Điền Chính Quốc ôm cậu bé tới trạm cứu trợ, nhân viên công tác hỏi rõ mọi chuyện, rồi dùng loa phát thanh phát thông báo tìm người ba lần. Cậu bé đã chạy loạn nửa ngày, vừa đói vừa mệt, ngồi trên ghế ở trạm cứu trợ ăn kem.

Điền Chính Quốc nhìn bốn phía, thông báo đã phát mười phút, mà xung quanh lại không xuất hiện ai giống người nhà Quy Quy.

Không phải là không nghe thấy chứ?

"Tới rồi." Kim Thái Hanh bên cạnh hiếm khi mở miệng.

Điền Chính Quốc quay đầu, quả nhiên nhìn thấy một đôi vợ chồng cách đó không xa chạy sang nơi này, cậu bé ngồi trên ghế cũng kinh ngạc kêu một tiếng, "Mẹ! Ba ba!"

Mẹ Quy Quy ôm con trai đi lạc, nước mắt cũng sắp rơi xuống. Lớp trang điểm tinh xảo cùng kiểu tóc ban đầu cũng đã rối loạn, ba Quy Quy vốn một mặt tức giận, nhưng vừa thấy đôi mắt hơi sưng vì khóc trên mặt Quy Quy, lửa giận trong lòng lại biến mất.

"Sau này không được chạy loạn nữa, có nghe hay không! Con hù chết mẹ rồi!" Mẹ Quy Quy hôn lấy hôn để lên trán con trai.

Ba Quy Quy thở phào nhẹ nhõm, tầm mắt nhìn bốn phía hai lần, trạm cứu trợ chỉ có hai nhân viên, ngoài nhà ông ra thì không còn ai khác nữa, "Quy Quy? Con tự tìm tới đây sao?"

Quy Quy lau nước mắt một cái, nghe vậy thì nhìn sang bốn phía, mới phát hiện không biết hai anh đẹp trai dẫn bé tới đây đi đâu mất rồi.

Sau khi Điền Chính Quốc xác nhận hai người kia là cha mẹ Quy Quy, liền lặng lẽ chạy sang một hướng khác. Kim Thái Hanh lại đi rất quang minh chính đại, là do không ai cảm thấy một anh trai mặt lạnh sẽ giúp trẻ lạc tìm mẹ, nên Kim Thái Hanh cũng bị bỏ qua.

Vòng qua một ngã rẽ, Điền Chính Quốc mới thở phào nhẹ nhõm, cậu sợ nhất là nhìn phụ nữ khóc. Dằn vặt một hồi, cũng đã xế chiều. Hôm nay Điền Chính Quốc chỉ ăn có hai miếng bánh quy, bụng đã đói tới kêu rột rột.

"Cậu đói không?" Điền Chính Quốc hỏi.

Kim Thái Hanh gật đầu, tay cầm ba lô hơi siết chặt, "Tôi..."

"Ừm?" Điền Chính Quốc vừa ló đầu nhìn xem bốn phía có cái gì ăn không, vừa đáp một tiếng.

"Tôi có thể ăn với cậu không?" Kim Thái Hanh thấp giọng hỏi.

Điền Chính Quốc nghe thế, mới quay đầu lại, nhìn biểu tình quạnh quẽ của Kim Thái Hanh, cười hỏi, "Cậu thích ăn đồ nướng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #vk