chương 1-5
Chương 1: Kiếp trước
Tiêu Lạc Ngọc từ trên không trung nhìn người phía dưới. Một đám gương mặt đều quen thuộc như vậy.
Người từng nhận ân huệ của hắn, đại hiệp chính phái, kẻ cùng nhau nâng cốc hân hoan, đếm sơ sơ, tổng cộng có hơn một trăm người. Mà đứng trước những người này, là một nữ tử xinh đẹp tựa như tiên nữ.
Một khi chưa thấy qua nhan sắc nữ tử này, ngươi căn bản không thể tưởng được trên thế gian còn có một người xinh đẹp như vậy, dung mạo như ngọc da thịt như tuyết, tĩnh thì như dương liễu mà động thì tựa phù phong, chưa cần mở miệng chỉ cần là đứng ở nơi đó, cũng đã hấp dẫn phần lớn ánh mắt.
Nữ tử này là người hắn dành tình cảm chân thành cả đời, hắn dụng hết tâm tư cũng chỉ vì một nụ cười của nàng. Chính là nàng rất ít khi cười với hắn, càng nhiều thời điểm là đạm mạc xa cách. Nàng là mỹ nữ đệ nhất võ lâm, Phượng Nhan. Mà lúc này cũng chính nàng, trên tay cầm một thanh trường kiếm.
Tất cả đám người này, đều chỉ kiếm vào một người.
Tiêu Lạc Ngọc nhìn một người duy nhất đứng đối diện với mọi người, bạch y thắng tuyết phong độ dứt khoát. Người kia hắn cũng nhận thức, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hắn tiếp nhận Tiêu gia bảo, bạch y nhân sáng lập ra Hoa các. Rồi sau đó bạch y nhân lại trở thành nam thiếp của hắn.
Trong tay Hoa Diệc Khê ôm một hắc y nam tử, nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt hắn. Không để ý ống tay áo vốn trắng ngần bị nhiễm bẩn. Ánh mắt của y ôn nhu như nước, tựa hồ những người trước mắt không hề tồn tại. Sau đó đặt nam tử tựa vào một gốc cây. Ngón tay chuyển dịch xuống bên hông hắc y nam tử.
Y rút ra thanh nhuyễn kiếm từ đai lưng hắc y nam tử, thân kiếm trong trẻo, khi rút ra tựa như có tiếng rồng ngâm, vừa thoáng qua đã biết là một thanh tuyệt thế hảo kiếm.
"Ngươi quả nhiên mang theo vật này, xem ra trong số lễ vật ngươi thích nhất vẫn là nó, sớm biết vậy lúc trước ta đã sớm đi giành lấy." Hoa Diệc Khê cười nói. "Hôm nay, ta liền dùng Minh Sương kiếm này báo thù cho ngươi."
Ánh mắt Tiêu Lạc Ngọc chớp động, nghĩ muốn ngăn cản hành động Hoa Diệc Khê, cuối cùng cái gì cũng không làm.
"Thì ra quả như lời đồn đại, Hoa các Các chủ thần bí thế nhưng thích một người nam nhân." Một đại hán cười nói, thanh âm ở trong rừng quanh quẩn kéo dài không dứt.
Hoa Diệc Khê khẽ cười, mũi kiếm đưa ra, chỉ vào mọi người, "Là kẻ nào thương tổn hắn?"
Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, thế nhưng không ai dám mở miệng. Khắp trong rừng chỉ còn lại tiếng hít thở, cùng tiếng ve râm ran.
Nụ cười của Hoa Diệc Khê càng xán lạn, "Nếu như vậy, ta coi như tất cả các ngươi đều đả thương hắn, hôm nay - ai cũng đừng nghĩ ra khỏi nơi này."
"Hoa các chủ, Tiêu bảo chủ tẩu hỏa nhập ma đã tàn sát rất nhiều người, chúng ta cũng không còn cách nào, không thể nhìn hắn giết người như vậy, phải giết hắn, trong lòng ta cũng rất khó chịu." Một nam tử cầm phiến quạt trong tay lên tiếng, "Ta là bằng hữu tốt nhất của hắn, làm như vậy, cũng là chuyện bất đắc dĩ."
"Vả lại, chúng ta cũng là vì võ lâm cùng dân chúng vô tội."
Ngón tay Hoa Diệc Khê nắm trường kiếm càng siết chặt, cúi đầu khẽ cười, nụ cười này vô cùng mị hoặc, vốn dĩ là gương mặt thanh tú bình thường không biết vì cái gì mang đến một chút cảm giác mê người, không ít kẻ cũng nhịn không được phải cúi đầu. Chỉ là lời nói ra, lại vạn phần lãnh khốc: "Hắn muốn giết, thì để hắn vui vẻ giết."
Tiêu Lạc Ngọc chấn động, hắn vẫn biết Hoa Diệc Khê là kẻ nửa chính nửa tà, mà lại có chút lãnh khốc, cũng không đem mạng người để ở trong mắt.
"Hoa Diệc Khê, ngươi chớ làm càn, mọi người kính trọng ngươi là Hoa các Các chủ mới cho ngươi chút mặt mũi, ngươi cho là một mình ngươi có thể đấu lại nhiều người như vậy sao?" Một nam tử khác nói. Chẳng qua là nhìn đến sắc mặt có chút trắng bệch của gã thì biết gã không thoải mái như lời nói.
"Mọi người đừng khẩn trương, xin nghe tiểu nữ nói một câu." Phượng Nhan đúng lúc lên tiếng. "Hoa các chủ, hiện tại cục diện như vậy, Phượng Nhan cũng vạn phần đau xót, dù sao hắn vốn là phu quân đáng giá Phượng Nhan phó thác cả đời. Chính là vì an ổn võ lâm, cũng không khỏi vì đại nghĩa diệt thân, mong rằng Hoa các chủ thứ lỗi, huống chi Phượng Nhan biết, Hoa các chủ đã mất hết nội lực, này...."
Tiêu Lạc Ngọc muốn cười lại hoàn toàn cười không nổi. Hoa Diệc Khê mất hết nội lực, hắn đương nhiên biết rõ nguyên cớ, chính là do hắn phế bỏ nội lực của y.
Lúc trước một trong những điều kiện để Hoa Diệc Khê trở thành nam thiếp của hắn, đó là tự hủy nội lực. Chỉ là vì không muốn khiến cho Phượng Nhan cảm thấy bất an.
Nghe nói Hoa Diệc Khê mất hết nội lực, biểu tình mọi người thay đổi, từ cẩn cẩn dực dực e ngại ban đầu biến thành khinh thường.
Tiếp đó, Hoa Diệc Khê thật sự cười lớn, "Nếu như vậy, không bằng các ngươi cứ thử xem." Dứt lời vung kiếm tiến nhập đám người.
Người từng xem qua Hoa Diệc Khê múa kiếm, tuyệt đối sẽ không quên cảnh tượng lúc đó, đích xác là cái được gọi một màn múa kiếm, khí động bốn phương. Cho dù là kiếm mang theo sát khí, cũng đủ để cho người ta thất thần.
Chiến đấu giằng co không đến nửa canh giờ, nguyên bản trăm người còn lại không đến một nửa, mà trên người Hoa Diệc Khê cũng có vô số vết thương.
Máu tươi từ trên người y chảy xuống, từng giọt tích tích rơi xuống mặt đất. Dần dần, bắt đầu có kẻ sợ hãi.
Bọn họ nghe nói Hoa các Các chủ võ công cao cường, nhưng không nghĩ tới cường đại đến mức này, nơi này đã tính là cao thủ trong chốn võ lâm, lại chỉ có thể không ngừng tử vong.
"Phượng cô nương, chuyện này... Ngươi không phải nói nội lực của y mất hết rồi sao?" Một người nhịn không được hỏi Phượng Nhan đứng bên.
"Ta cũng không rõ, lúc trước ta xác thực nhìn y tự hủy nội lực, chẳng lẽ là gạt người?" Phượng Nhan tự nói, nhìn Hoa Diệc Khê vung kiếm sát phạt mạng người. Lúc này, đột nhiên có người cảm giác choáng váng, hét to một tiếng, "Không xong, chúng ta trúng độc."
Những người còn lại khủng hoảng, dù sao Hoa các vẫn luôn nổi tiếng y độc trong giang hồ.
"Hoa Diệc Khê, ngươi vì một người đã chết đáng giá sao?" Có người hô lớn. Mới vừa hét xong đã bị Hoa Diệc Khê một kiếm xuyên tim.
"Hắn đã chết những lời này ngươi có thể nói sao?" Hoa Diệc Khê nói, "Nghe đây, hôm nay toàn bộ người ở chỗ này, chỉ cần Hoa các ta còn sống một ngày, ta sẽ khiến cho kẻ đó, kể cả môn phái, người thân của hắn chôn cùng, các ngươi, thân nhân liên quan của các ngươi, một người ta cũng sẽ không buông tha." Nói xong, y cười lớn, trong tiếng cười mang theo vài tia điên cuồng. Tôn thêm một thân đầy máu hết sức yêu diễm.
"Người này điên rồi..." Không biết ai nói một câu.
"Ta điên rồi, ta muốn tất cả các ngươi chôn cùng hắn." Kiếm trong tay Hoa Diệc Khê chỉ vào mọi người, giữa lúc mọi người không biết làm sao, liền chứng kiến vài kẻ bị thương nhẹ đột nhiên ngã xuống.
"Trong máu của y có độc." Người cầm quạt vừa rồi nói, mới phát hiện nội lực của mình đều biến mất hoàn toàn.
Hoa Diệc Khê cười có chút tà mị, ném kiếm xoay người ôm lấy người ngồi dưới tàng cây, nhìn những người khác đều tiến tới rồi lui xuống.
"Ngươi không phải rất yêu Phượng Nhan sao, nàng sẽ đi cùng ngươi. Còn có những người này, cũng sẽ theo bồi ngươi. Tới dưới đó ngươi muốn giết hay là muốn róc xương róc thịt đều được." Hoa Diệc Khê vuốt ve mặt nam tử, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng.
"Đời này, Hoa Diệc Khê ta chỉ có tâm với mình ngươi. Có lẽ là kiếp trước ta nợ ngươi, cả đời này ta hoàn trả toàn bộ. Người thương tổn ngươi, một kẻ ta cũng không tha, ta đã phái thuộc hạ Hoa các tới môn phái của chúng. Bọn chúng rất nhanh có thể đi tìm ngươi." Hoa Diệc Khê nói xong, bên khóe miệng cũng không ngừng có máu tươi chảy xuống.
"Xem ra cưỡng chế kinh mạch quả nhiên là không được rồi." Hoa Diệc Khê mỉm cười. Đây là tươi cười Tiêu Lạc Ngọc chưa từng thấy qua, rất đẹp cũng rất tuyệt vọng.
"Nếu có kiếp sau, ta hy vọng chúng ta không bao giờ gặp lại nữa. Như vậy thì tốt rồi, từ nay về sau đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không gặp." Hoa Diệc Khê cười thê lương." Ngươi chắc cũng không muốn nhìn thấy ta." Đặt một nụ hôn bên khóe miệng nam tử. "Tạm biệt, Lạc Ngọc." Ho khan vài tiếng từng ngụm từng ngụm máu tươi chảy ra.
Tiêu Lạc Ngọc muốn đi tới nâng y dậy, nhưng hắn tuyệt vọng phát hiện tay mình xuyên qua thân thể Hoa Diệc Khê.
"Tiêu Lạc Ngọc, chúng ta rốt cục kết thúc rồi." Hoa Diệc Khê nói. Lá cây rơi rụng dừng ở trên thân hai người, một đen một trắng, lại có vẻ hết sức hòa hợp. Mà Hoa Diệc Khê rốt cục cũng trong lá rụng, khép lại hai mắt.
Tiêu Lạc Ngọc nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong thiên địa đột nhiên bắt đầu xoay tròn.
Trong lúc hắn luyện công có người đánh lén, rồi sau đó tẩu hỏa nhập ma. Nguyên bản đại hiệp người người kính ngưỡng biến thành ác ma không kìm nén được năng lực. Giết người vô số.
Chính là sau khi tẩu hỏa nhập ma hắn biết mình bị người khống chế, biến thành công cụ giết người. Mà người khống chế hắn, chính là Phượng Nhan hắn vẫn xem như trân bảo.
Cuối cùng, rốt cục đưa tới nhân sĩ võ lâm vây công. Mà kẻ khởi xướng, chính là nam tử tay cầm phiến quạt, cũng là huynh đệ hắn cho rằng tốt nhất, Lâm Dương.
Hắn cả đời này, không phụ người trong thiên hạ, duy nhất phụ Hoa Diệc Khê.
Hắn tình nghĩa với huynh đệ, ôn hòa với thủ hạ, đủ cách yêu thương đối với Phượng Nhan, với bất luận kẻ nào, cho dù là nữ tử quý mến hắn, hắn đều ôn nhu chu toàn.
Duy chỉ đối Hoa Diệc Khê, lại là lãnh khốc.
Mà Hoa Diệc Khê phụ hết thảy người trong thiên hạ, duy chỉ không phụ hắn.
Trên giang hồ Hoa Diệc Khê nổi danh vừa chính vừa tà, y thuật cao siêu, muốn y cứu người, hoặc là toàn bộ gia sản, hoặc chỉ cần một câu của Tiêu Lạc Ngọc.
Lời của Tiêu Lạc Ngọc so với cái gì cũng hơn hết, Hoa Diệc Khê sẽ vì một câu của hắn đi cứu người, cũng sẽ bởi vì một câu của hắn mà giết người.
Hắn nói muốn xem Thiên Sơn tuyết liên nở rộ, Hoa Diệc Khê sẽ đi Thiên Sơn lấy tuyết liên, còn nghĩ mọi biện pháp mang về.
Hắn nói muốn Minh Sương kiếm, Hoa Diệc Khê dùng thời gian vài năm mới có thể lấy ra thanh kiếm này từ hoàng cung đại nội.
Chính là Tiêu Lạc Ngọc vẫn không thích Hoa Diệc Khê, bởi vì y là nam tử, sẽ bị người đời đàm tiếu. Bởi vì y nửa chính nửa tà, tính mệnh trong tay vô số. Cho dù Hoa Diệc Khê vì hắn làm nhiều hơn nữa, hắn cũng sẽ không động dung.
Cuối cùng, Phượng Nhan bệnh nặng chỉ Hoa Diệc Khê có thể cứu. Hoa Diệc Khê cũng lần đầu tiên ở trong yêu cầu của Tiêu Lạc Ngọc mà đưa ra yêu cầu của mình.
Y muốn Tiêu Lạc Ngọc lấy y làm thiếp. Y không vọng tưởng làm chính thê, chỉ làm thiếp. Tiêu Lạc Ngọc đồng ý, lại đòi y tự hủy nội lực, từ nay về sau không được bước chân vào giang hồ.
Từ đó Tiêu gia bảo có hơn một nam thiếp không được sủng ái, trong chốn giang hồ thiếu đi một Hoa các Các chủ.
Hoa Diệc Khê cả đời này, chỉ vì Tiêu Lạc Ngọc mà sống. Cuối cùng cũng vì hắn mà chết.
Tiêu Lạc Ngọc không phụ người trong thiên hạ, người trong thiên hạ lại phụ hắn. Hắn chỉ phụ Hoa Diệc Khê, cuối cùng lại chỉ có Hoa Diệc Khê không phụ hắn.
Mà Tiêu Lạc Ngọc hiện giờ mới biết được, cái gì đại hiệp, cái gì võ lâm công lý, cuối cùng thực sự cái gì cũng không phải. Nếu, có kiếp sau, nếu hắn còn nhớ rõ Hoa Diệc Khê, hắn sẽ chỉ đối tốt với người này.
Bất luận y muốn cái gì, muốn đoạt được điều gì, hắn đều sẽ cho y.
Chương 2: Mộng hay là thật
"Tiêu bảo chủ, dậy đi." Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy đầu có chút đau, hắn giật giật ngón tay. Mở mắt ra.
Ánh nắng lọt vào trong tầm mắt cực kì chói chang, hắn vươn tay ngăn trở ánh sáng, qua thật lâu sau rốt cục thích ứng. Buông xuống ngón tay, phát hiện mình thế nhưng thân tại hậu hoa viên Tiêu gia bảo, phía sau là thị nữ đứng thẳng, trước người là Phượng Nhan vẻ mặt đạm mạc nhưng trong mắt đã có chút thân thiết.
Tiêu Lạc Ngọc có chút khó tin đứng lên, nhìn quanh bốn phía. Không sai, nơi này là Tiêu gia bảo, hắn ở trong này sống hai mươi mấy năm, tuyệt đối sẽ không nhận sai. Trên người ánh nắng ấm áp cũng nói cho hắn biết, đây không phải là mộng.
"Tiêu bảo chủ, ngươi làm sao vậy?" Nhìn bộ dáng hắn có chút ngốc lăng, Phượng Nhan nhịn không được hỏi.
Tiêu Lạc Ngọc nhìn Phượng Nhan, thật lâu sau mới chậm rãi nói "Không sao, khiến ngươi lo lắng."
Nghe vậy, Phượng Nhan mới thu hồi thân thiết trong mắt, thản nhiên nói "Tiêu bảo chủ có phải quá mức mệt nhọc hay không, không bằng về phòng nghỉ ngơi đi?"
Nếu là dĩ vãng, Tiêu Lạc Ngọc chắc chắn nói "Không sao, muốn bồi Phượng tiên tử một hồi" Chính là hôm nay hắn thật sự là không có tâm tình kia, liền gật đầu nói "Được, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi." Dứt lời, không để ý tới Phượng Nhan chợt lóe lên kinh ngạc, xoay người rời đi.
Dọc theo đường, Tiêu Lạc Ngọc ngăn cản bất luận kẻ nào đi theo.
Chẳng lẽ - đó là một giấc mộng? Tiêu Lạc Ngọc nhịn không được hoài nghi, bằng không hắn hiện tại vì sao còn có thể xuất hiện ở nơi này? Trong mộng, hắn bị Phượng Nhan khống chế giết người vô số, bị bằng hữu tốt nhất bán đứng, bị người từng có giao tình vây công. Trong mộng, Tiêu gia bảo bị hủy mà địch nhân hắn vẫn không rõ ràng lắm là ai.
Nếu đây là một giấc mộng, vậy tại sao cảm giác chân thực như vậy?
Vì cái gì? Người kia cười tuyệt vọng như vậy, khắc ở đáy lòng như vậy, một câu "Nguyện đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không gặp" cũng rõ ràng như thế.
Hắn nhớ mang máng trong kí ức, hắn đúng là có một lần ở hậu hoa viên cùng Phượng Nhan đánh đàn, sau đó hôn mê bất tỉnh, đó là chuyện năm năm trước khi hắn chết. Cũng là sự tình hai năm sau khi người kia vào trong phủ hắn.
Hắn nhớ rõ chuyện này, là bởi vì đối với bất cứ chuyện gì của Phượng Nhan, hắn đều nhớ rõ. Nghĩ đến đây, Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên nghĩ tới, nếu hắn nhớ không lầm, mấy ngày nữa chính là sinh thần của hắn, mà vài bằng hữu tương đối tốt đều sẽ tới nơi này. Bao gồm cả Lâm Dương.
"Thiếu gia, Quách đại hiệp hôm nay đưa thư tới." Một người dáng vẻ như quản gia xuất hiện, đây là quản gia của Tiêu phủ - Tiêu Mạc, Tiêu Lạc Ngọc nhớ rõ toàn bộ người trong phủ, chỉ có ông ôn hòa nhất với Hoa Diệc Khê, bởi vì ông nhìn hai người cùng lớn lên, là người hắn tín nhiệm nhất. Cũng là người sau khi mình tẩu hỏa nhập ma giết đầu tiên.
Trong trí nhớ, thiếp mời của Quách Thủ Dạ nói chính là có việc không thể đến chúc thọ, cùng một đôi vòng ngọc thượng hạng, ngàn vàng cũng khó cầu. Sau đó hắn đã đưa chúng cho Phượng Nhan.
Thân hình Tiêu Lạc Ngọc dừng một chút, chậm rãi nói: "Thật không, Quách đại ca nói gì trong thiếp?"
Không cảm giác được Tiêu Lạc Ngọc có gì kỳ lạ, Tiêu Mạc cười ha ha mở ra thiếp mời. "Quách đại hiệp nói có việc không thể tới chúc thọ Bảo chủ, cho nên đưa tới một đôi vòng ngọc." Tiêu Mạc đưa ra hộp đựng vòng ngọc.
"Thiếu gia, vòng ngọc này lão thấy, chất ngọc không tồi." Tiêu Mạc cười vui vẻ. Tiêu Lạc Ngọc bình thường đối với hạ nhân vốn là hiền hòa, huống chi Tiêu Mạc trông nóm hắn từ nhỏ đến lớn, hai người bình thường nếu nói là chủ tớ, không bằng nói là thúc chất. (chú-cháu)
Ngón tay Tiêu Lạc Ngọc siết chặt, chậm rãi nói: "Thế sao? Cất vào khố phòng (nhà kho) đi."
"Vâng, phỏng chừng Lâm công tử ngày mai sẽ tới, lão đã cho chuẩn bị khách phòng." Tiêu Mạc nói tiếp, "Vị trí chỗ ngồi buổi thọ yến lão cũng đã nghĩ xong, thiếu gia muốn xem qua hay không?"
Tiêu Lạc Ngọc cười cười, lắc đầu, "Mấy chuyện này Mạc thúc xem rồi làm là được." Nghĩ nghĩ lại nói "Thêm một cái tên nữa đi?" Phỏng chừng Mạc thúc sẽ không ghi tên Hoa Diệc Khê. Bởi vì nếu mình trông thấy Hoa Diệc Khê, khẳng định sẽ nhịn không được giận dữ.
"Vâng, thiếu gia muốn thêm tên ai?" Tiêu Mạc hỏi.
"Thêm... cho Hoa Diệc Khê một chỗ." Tiêu Lạc Ngọc nói. Nụ cười trên mặt Tiêu Mạc nhất thời vụt tắt, nhịn không được nói, "Thiếu gia, có phải Phượng tiên tử lại có chuyện gì hay không? Hoa thiếu gia tuy rằng... chính là... ai, thiếu gia cậu không cần lại làm khó y."
Tiêu Lạc Ngọc biết mình đối xử với Hoa Diệc Khê rất tệ, trước kia cũng không ít lần nghe Tiêu Mạc oán giận, nhưng hiện giờ nghe tới, thật là có một phen tư vị khác. Có điều đối với người vẫn luôn trung thành và tận tâm này, Tiêu Lạc Ngọc cũng không đành lòng nói gì.
"Thêm vị trí ở bên cạnh ta thì tốt rồi." Dứt lời, cũng mặc kệ Tiêu Mạc kinh ngạc, đi về nơi sót lại trong trí nhớ.
Hiện tại thông suốt, kia quả thật không phải là một giấc mộng. Tiêu Lạc Ngọc lắc đầu, tựa hồ muốn đuổi hết muộn phiền trong lòng ra. Lại có chút may mắn, hiện giờ xem như lần nữa sống lại sao?
Dựa theo ký ức, hướng mục đích đi đến. Đời trước hắn rất ít khi đến nơi ở của Hoa Diệc Khê, trừ bỏ ngày đó Hoa Diệc Khê cam nguyện làm nam thiếp gả đến Tiêu gia bảo, cùng thời điểm yêu cầu chữa bệnh cho Phượng Nhan, hắn tuyệt đối sẽ không tới nơi này.
Chỗ ở của Hoa Diệc Khê tại Tiêu gia bảo rất hẻo lánh, không có một hạ nhân nào, Tiêu Lạc Ngọc sẽ không bố trí hạ nhân cho y, tự nhiên cũng không cho phép người Hoa các tiến đến, không cho phép y ngày thường xuất môn. Hoa Diệc Khê liền chính mình một người, ngây người trong viện kia bảy năm.
Bất luận là thời điểm nào, Tiêu Lạc Ngọc đều không rõ, Hoa Diệc Khê vì cái gì lại yêu thương mình, yêu thương một người đồng dạng là nam nhân. Trước kia loại chuyện này khiến hắn ghê tởm, nhưng hiện tại lại làm cho hắn cảm thấy may mắn.
Ít nhất hắn biết người này tuyệt đối sẽ không phản bội hắn, cũng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ hắn.
Đi vào chỗ ở của Hoa Diệc Khê, từ xa chợt truyền đến tiếng đàn. Không thể không nói, tiếng đàn này so với tiên tử Phượng Nhan được công nhận trong chốn võ lâm còn muốn vượt trội vài phần, chính là trong tiếng đàn Phượng Nhan có hơn vài phần uyển chuyển. Mà tiếng đàn này lại chất chứa nỗi sầu bi, cùng tuyệt vọng.
Tiêu Lạc Ngọc vẫn luôn cho rằng nam nhân thích nam nhân đều là vẻ gượng ép, nhưng bề ngoài Hoa Diệc Khê lại hoàn toàn không như vậy, y vô cùng thanh tú, thoạt nhìn tựa như một thư sinh, thích mặc bạch y, phong thái vô cùng tự tại thanh thoát. Hơn nữa thân là Hoa các Các chủ, một thân nội lực thần quỷ khó dò, là thần y nổi danh trên giang hồ, cũng mang danh độc y.
Một người như vậy, như thế nào cũng đoán không ra, sẽ thích nam nhân. Tiêu Lạc Ngọc kỳ thật cũng không ghét nam tử yêu nhau, nhưng hắn không thể tiếp thu người này là mình. Càng không thể tiếp nhận Hoa Diệc Khê sẽ yêu thương hắn.
Bởi vì ở trong lòng hắn, từ nhỏ hai người cùng lớn lên, phải là huynh đệ tốt nhất mới đúng. Như thế nào cũng sẽ không là loại tình cảm này, cũng không cách nào tiếp thu Hoa Diệc Khê ôm loại ý tưởng này với hắn. Cho nên lúc hắn biết Hoa Diệc Khê có loại tình cảm này với hắn, hắn liền không còn cười với y nữa.
Đẩy ra cửa viện, trong sân tuy rằng hiu quạnh, nhưng lại hết sức sạch sẽ, một người ngồi đánh đàn đưa lưng về phía cửa.
Đúng rồi, Hoa Diệc Khê đã mất đi nội lực, năm năm sau còn sẽ bởi vì mạnh mẽ cưỡng chế kinh mạch mà chết. Hiện tại y tất nhiên không nghe được tiếng bước chân của mình.
Trong lòng Tiêu Lạc Ngọc hiện ra áy náy, khổ sở, tự trách, rất nhiều cảm xúc, nhưng đều nhất nhất đè nén xuống. Đời này, hắn sẽ nhớ rõ điều mình hứa hẹn ở kiếp trước.
Chỉ biết đối tốt với một mình y, y muốn cái gì muốn điều gì, đều sẽ cho y.
Một con mãng xà thân có đốm hoa lớn nằm ở bên chân Hoa Diệc Khê, ngẩng đầu nhìn hắn. Tiêu Lạc Ngọc biết đây là độc mãng Hoa Diệc Khê vẫn luôn nuôi dưỡng.
Nhìn thấy cự mãng ngẩng đầu còn phun lưỡi, Hoa Diệc Khê có chút nghi hoặc quay đầu lại.
Nhìn đến kinh ngạc trong mắt Hoa Diệc Khê, trong lòng Tiêu Lạc Ngọc nhịn không được cười khổ. Xem ra hắn thật sự đối xử với y rất tồi tệ, chỉ đến nhìn y một cái cũng có thể kiến y kinh ngạc như vậy.
"Ngươi...." Hoa Diệc Khê đứng lên, sau đó tựa hồ là hiểu ra hỏi, "Có phải Phượng Nhan có hay không?"
Tiêu Lạc Ngọc lần này ngay cả khí lực cười khổ đều không có, thản nhiên lắc đầu. "Ta... ta là tới xem ngươi một chút?"
"Xem ta, ta có cái gì mà xem chứ?" Nghe vậy Hoa Diệc Khê lại ngồi xuống, tiếp tục đánh đàn, chính là tiếng đàn không ổn định giống vừa rồi.
Nếu là kiếp trước, Tiêu Lạc Ngọc nhất định sẽ cười lạnh xoay người bước đi, người này nếu thật sự không để ý mình như vậy, hà tất vì mình làm những việc này nọ, còn cam nguyện tự hủy nội lực bị nhốt ở chỗ này. Chính là hiện tại hắn không có cách nào rời đi.
Tiêu Lạc Ngọc hiểu rõ bản thân, hắn đối với người khác luôn luôn ôn hòa, nếu kiếp trước Hoa Diệc Khê đồng ý chịu thua, đồng ý giống một số người luôn luôn yếu thế, nói không chừng giữa bọn họ sẽ không gay go như vậy. Nhưng Hoa Diệc Khê kể cả thời điểm tự hủy nội lực, đều đứng thẳng tắp, một chưởng hạ xuống nhưng cũng cường ngạnh đem máu tươi nuốt vào.
Sau đó thản nhiên nói: "Như vậy vừa lòng?"
Tiêu Lạc Ngọc đi đến đối diện y ngồi xuống, không biết phải nói gì. Hoa Diệc Khê rõ ràng ngưng đánh đàn, nhìn cự mãng bên chân chờ đợi Tiêu Lạc Ngọc mở miệng.
"Ngươi..." Muốn hỏi y có tốt không sao? Chính là hắn cũng biết y quá không tốt, còn muốn như thế nào hỏi ra. Tiêu Lạc Ngọc cười khổ, cuối cùng chỉ có thể vươn tay giữ chặt tay Hoa Diệc Khê. "Thực xin lỗi."
Hắn không biết mình muốn nói gì, chỉ là trải qua một phen sinh tử, hắn tựa hồ cái gì cũng nhìn thấu.
Trước kia hắn vẫn luôn cho rằng tuy vẻ mặt Phượng Nhan đạm mạc nhưng trong mắt có chút quan tâm, nhưng hiện tại mới biết được, chỉ có người này đối với mình mới là vẫn luôn không hề che giấu.
Không che giấu thái đối với sinh mệnh, không che giấu yêu thương đối với hắn, cũng không che giấu oán hận dành cho hắn.
Có thể cảm giác được thân mình Hoa Diệc Khê chấn động, sau đó không thể tin nhìn Tiêu Lạc Ngọc, tựa hồ là đang nhìn trước mắt chính là có phải thật sự là Tiêu Lạc Ngọc không, hay là một người khác giả trang.
"Thật là ta, không phải giả." Tiêu Lạc Ngọc nói. Hoa Diệc Khê rút tay mình về, nửa ngày mới trả lời, "Ngươi... rốt cuộc có chuyện gì?" Hết thảy một câu "Thực xin lỗi" trở nên không quá quan trọng. Hoa Diệc Khê đứng dậy, lạnh nhạt nói, "Nếu Phượng Nhan có chuyện, không cần hạ mình như thế, ngươi biết ta sẽ không cự tuyệt ngươi."
Tiêu Lạc Ngọc sẽ không bởi vì chuyện của hắn mà cầu xin y, Hoa Diệc Khê rõ ràng.
Vừa rồi trong nháy mắt nắm chặt tay, Tiêu Lạc Ngọc có thể cảm giác được rõ ràng kinh mạch người này đã trở nên mỏng manh. Trong lòng chua xót, chính là có nhiều bực bội hơn nữa cũng không thể phát ra.
Hắn nợ người này, qua một lần chết đi mới dần dần sáng tỏ.
"Ta thật sự là tới thăm ngươi một chút." Tiêu Lạc Ngọc thở dài, "Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào nhà nói tiếp."
Chương 3: Canh Tinh cùng Thính Tiêu các
"Tiêu bảo chủ, dậy đi." Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy đầu có chút đau, hắn giật giật ngón tay. Mở mắt ra.
Ánh nắng lọt vào trong tầm mắt cực kì chói chang, hắn vươn tay ngăn trở ánh sáng, qua thật lâu sau rốt cục thích ứng. Buông xuống ngón tay, phát hiện mình thế nhưng thân tại hậu hoa viên Tiêu gia bảo, phía sau là thị nữ đứng thẳng, trước người là Phượng Nhan vẻ mặt đạm mạc nhưng trong mắt đã có chút thân thiết.
Tiêu Lạc Ngọc có chút khó tin đứng lên, nhìn quanh bốn phía. Không sai, nơi này là Tiêu gia bảo, hắn ở trong này sống hai mươi mấy năm, tuyệt đối sẽ không nhận sai. Trên người ánh nắng ấm áp cũng nói cho hắn biết, đây không phải là mộng.
"Tiêu bảo chủ, ngươi làm sao vậy?" Nhìn bộ dáng hắn có chút ngốc lăng, Phượng Nhan nhịn không được hỏi.
Tiêu Lạc Ngọc nhìn Phượng Nhan, thật lâu sau mới chậm rãi nói "Không sao, khiến ngươi lo lắng."
Nghe vậy, Phượng Nhan mới thu hồi thân thiết trong mắt, thản nhiên nói "Tiêu bảo chủ có phải quá mức mệt nhọc hay không, không bằng về phòng nghỉ ngơi đi?"
Nếu là dĩ vãng, Tiêu Lạc Ngọc chắc chắn nói "Không sao, muốn bồi Phượng tiên tử một hồi" Chính là hôm nay hắn thật sự là không có tâm tình kia, liền gật đầu nói "Được, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi." Dứt lời, không để ý tới Phượng Nhan chợt lóe lên kinh ngạc, xoay người rời đi.
Dọc theo đường, Tiêu Lạc Ngọc ngăn cản bất luận kẻ nào đi theo.
Chẳng lẽ - đó là một giấc mộng? Tiêu Lạc Ngọc nhịn không được hoài nghi, bằng không hắn hiện tại vì sao còn có thể xuất hiện ở nơi này? Trong mộng, hắn bị Phượng Nhan khống chế giết người vô số, bị bằng hữu tốt nhất bán đứng, bị người từng có giao tình vây công. Trong mộng, Tiêu gia bảo bị hủy mà địch nhân hắn vẫn không rõ ràng lắm là ai.
Nếu đây là một giấc mộng, vậy tại sao cảm giác chân thực như vậy?
Vì cái gì? Người kia cười tuyệt vọng như vậy, khắc ở đáy lòng như vậy, một câu "Nguyện đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không gặp" cũng rõ ràng như thế.
Hắn nhớ mang máng trong kí ức, hắn đúng là có một lần ở hậu hoa viên cùng Phượng Nhan đánh đàn, sau đó hôn mê bất tỉnh, đó là chuyện năm năm trước khi hắn chết. Cũng là sự tình hai năm sau khi người kia vào trong phủ hắn.
Hắn nhớ rõ chuyện này, là bởi vì đối với bất cứ chuyện gì của Phượng Nhan, hắn đều nhớ rõ. Nghĩ đến đây, Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên nghĩ tới, nếu hắn nhớ không lầm, mấy ngày nữa chính là sinh thần của hắn, mà vài bằng hữu tương đối tốt đều sẽ tới nơi này. Bao gồm cả Lâm Dương.
"Thiếu gia, Quách đại hiệp hôm nay đưa thư tới." Một người dáng vẻ như quản gia xuất hiện, đây là quản gia của Tiêu phủ - Tiêu Mạc, Tiêu Lạc Ngọc nhớ rõ toàn bộ người trong phủ, chỉ có ông ôn hòa nhất với Hoa Diệc Khê, bởi vì ông nhìn hai người cùng lớn lên, là người hắn tín nhiệm nhất. Cũng là người sau khi mình tẩu hỏa nhập ma giết đầu tiên.
Trong trí nhớ, thiếp mời của Quách Thủ Dạ nói chính là có việc không thể đến chúc thọ, cùng một đôi vòng ngọc thượng hạng, ngàn vàng cũng khó cầu. Sau đó hắn đã đưa chúng cho Phượng Nhan.
Thân hình Tiêu Lạc Ngọc dừng một chút, chậm rãi nói: "Thật không, Quách đại ca nói gì trong thiếp?"
Không cảm giác được Tiêu Lạc Ngọc có gì kỳ lạ, Tiêu Mạc cười ha ha mở ra thiếp mời. "Quách đại hiệp nói có việc không thể tới chúc thọ Bảo chủ, cho nên đưa tới một đôi vòng ngọc." Tiêu Mạc đưa ra hộp đựng vòng ngọc.
"Thiếu gia, vòng ngọc này lão thấy, chất ngọc không tồi." Tiêu Mạc cười vui vẻ. Tiêu Lạc Ngọc bình thường đối với hạ nhân vốn là hiền hòa, huống chi Tiêu Mạc trông nóm hắn từ nhỏ đến lớn, hai người bình thường nếu nói là chủ tớ, không bằng nói là thúc chất. (chú-cháu)
Ngón tay Tiêu Lạc Ngọc siết chặt, chậm rãi nói: "Thế sao? Cất vào khố phòng (nhà kho) đi."
"Vâng, phỏng chừng Lâm công tử ngày mai sẽ tới, lão đã cho chuẩn bị khách phòng." Tiêu Mạc nói tiếp, "Vị trí chỗ ngồi buổi thọ yến lão cũng đã nghĩ xong, thiếu gia muốn xem qua hay không?"
Tiêu Lạc Ngọc cười cười, lắc đầu, "Mấy chuyện này Mạc thúc xem rồi làm là được." Nghĩ nghĩ lại nói "Thêm một cái tên nữa đi?" Phỏng chừng Mạc thúc sẽ không ghi tên Hoa Diệc Khê. Bởi vì nếu mình trông thấy Hoa Diệc Khê, khẳng định sẽ nhịn không được giận dữ.
"Vâng, thiếu gia muốn thêm tên ai?" Tiêu Mạc hỏi.
"Thêm... cho Hoa Diệc Khê một chỗ." Tiêu Lạc Ngọc nói. Nụ cười trên mặt Tiêu Mạc nhất thời vụt tắt, nhịn không được nói, "Thiếu gia, có phải Phượng tiên tử lại có chuyện gì hay không? Hoa thiếu gia tuy rằng... chính là... ai, thiếu gia cậu không cần lại làm khó y."
Tiêu Lạc Ngọc biết mình đối xử với Hoa Diệc Khê rất tệ, trước kia cũng không ít lần nghe Tiêu Mạc oán giận, nhưng hiện giờ nghe tới, thật là có một phen tư vị khác. Có điều đối với người vẫn luôn trung thành và tận tâm này, Tiêu Lạc Ngọc cũng không đành lòng nói gì.
"Thêm vị trí ở bên cạnh ta thì tốt rồi." Dứt lời, cũng mặc kệ Tiêu Mạc kinh ngạc, đi về nơi sót lại trong trí nhớ.
Hiện tại thông suốt, kia quả thật không phải là một giấc mộng. Tiêu Lạc Ngọc lắc đầu, tựa hồ muốn đuổi hết muộn phiền trong lòng ra. Lại có chút may mắn, hiện giờ xem như lần nữa sống lại sao?
Dựa theo ký ức, hướng mục đích đi đến. Đời trước hắn rất ít khi đến nơi ở của Hoa Diệc Khê, trừ bỏ ngày đó Hoa Diệc Khê cam nguyện làm nam thiếp gả đến Tiêu gia bảo, cùng thời điểm yêu cầu chữa bệnh cho Phượng Nhan, hắn tuyệt đối sẽ không tới nơi này.
Chỗ ở của Hoa Diệc Khê tại Tiêu gia bảo rất hẻo lánh, không có một hạ nhân nào, Tiêu Lạc Ngọc sẽ không bố trí hạ nhân cho y, tự nhiên cũng không cho phép người Hoa các tiến đến, không cho phép y ngày thường xuất môn. Hoa Diệc Khê liền chính mình một người, ngây người trong viện kia bảy năm.
Bất luận là thời điểm nào, Tiêu Lạc Ngọc đều không rõ, Hoa Diệc Khê vì cái gì lại yêu thương mình, yêu thương một người đồng dạng là nam nhân. Trước kia loại chuyện này khiến hắn ghê tởm, nhưng hiện tại lại làm cho hắn cảm thấy may mắn.
Ít nhất hắn biết người này tuyệt đối sẽ không phản bội hắn, cũng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ hắn.
Đi vào chỗ ở của Hoa Diệc Khê, từ xa chợt truyền đến tiếng đàn. Không thể không nói, tiếng đàn này so với tiên tử Phượng Nhan được công nhận trong chốn võ lâm còn muốn vượt trội vài phần, chính là trong tiếng đàn Phượng Nhan có hơn vài phần uyển chuyển. Mà tiếng đàn này lại chất chứa nỗi sầu bi, cùng tuyệt vọng.
Tiêu Lạc Ngọc vẫn luôn cho rằng nam nhân thích nam nhân đều là vẻ gượng ép, nhưng bề ngoài Hoa Diệc Khê lại hoàn toàn không như vậy, y vô cùng thanh tú, thoạt nhìn tựa như một thư sinh, thích mặc bạch y, phong thái vô cùng tự tại thanh thoát. Hơn nữa thân là Hoa các Các chủ, một thân nội lực thần quỷ khó dò, là thần y nổi danh trên giang hồ, cũng mang danh độc y.
Một người như vậy, như thế nào cũng đoán không ra, sẽ thích nam nhân. Tiêu Lạc Ngọc kỳ thật cũng không ghét nam tử yêu nhau, nhưng hắn không thể tiếp thu người này là mình. Càng không thể tiếp nhận Hoa Diệc Khê sẽ yêu thương hắn.
Bởi vì ở trong lòng hắn, từ nhỏ hai người cùng lớn lên, phải là huynh đệ tốt nhất mới đúng. Như thế nào cũng sẽ không là loại tình cảm này, cũng không cách nào tiếp thu Hoa Diệc Khê ôm loại ý tưởng này với hắn. Cho nên lúc hắn biết Hoa Diệc Khê có loại tình cảm này với hắn, hắn liền không còn cười với y nữa.
Đẩy ra cửa viện, trong sân tuy rằng hiu quạnh, nhưng lại hết sức sạch sẽ, một người ngồi đánh đàn đưa lưng về phía cửa.
Đúng rồi, Hoa Diệc Khê đã mất đi nội lực, năm năm sau còn sẽ bởi vì mạnh mẽ cưỡng chế kinh mạch mà chết. Hiện tại y tất nhiên không nghe được tiếng bước chân của mình.
Trong lòng Tiêu Lạc Ngọc hiện ra áy náy, khổ sở, tự trách, rất nhiều cảm xúc, nhưng đều nhất nhất đè nén xuống. Đời này, hắn sẽ nhớ rõ điều mình hứa hẹn ở kiếp trước.
Chỉ biết đối tốt với một mình y, y muốn cái gì muốn điều gì, đều sẽ cho y.
Một con mãng xà thân có đốm hoa lớn nằm ở bên chân Hoa Diệc Khê, ngẩng đầu nhìn hắn. Tiêu Lạc Ngọc biết đây là độc mãng Hoa Diệc Khê vẫn luôn nuôi dưỡng.
Nhìn thấy cự mãng ngẩng đầu còn phun lưỡi, Hoa Diệc Khê có chút nghi hoặc quay đầu lại.
Nhìn đến kinh ngạc trong mắt Hoa Diệc Khê, trong lòng Tiêu Lạc Ngọc nhịn không được cười khổ. Xem ra hắn thật sự đối xử với y rất tồi tệ, chỉ đến nhìn y một cái cũng có thể kiến y kinh ngạc như vậy.
"Ngươi...." Hoa Diệc Khê đứng lên, sau đó tựa hồ là hiểu ra hỏi, "Có phải Phượng Nhan có hay không?"
Tiêu Lạc Ngọc lần này ngay cả khí lực cười khổ đều không có, thản nhiên lắc đầu. "Ta... ta là tới xem ngươi một chút?"
"Xem ta, ta có cái gì mà xem chứ?" Nghe vậy Hoa Diệc Khê lại ngồi xuống, tiếp tục đánh đàn, chính là tiếng đàn không ổn định giống vừa rồi.
Nếu là kiếp trước, Tiêu Lạc Ngọc nhất định sẽ cười lạnh xoay người bước đi, người này nếu thật sự không để ý mình như vậy, hà tất vì mình làm những việc này nọ, còn cam nguyện tự hủy nội lực bị nhốt ở chỗ này. Chính là hiện tại hắn không có cách nào rời đi.
Tiêu Lạc Ngọc hiểu rõ bản thân, hắn đối với người khác luôn luôn ôn hòa, nếu kiếp trước Hoa Diệc Khê đồng ý chịu thua, đồng ý giống một số người luôn luôn yếu thế, nói không chừng giữa bọn họ sẽ không gay go như vậy. Nhưng Hoa Diệc Khê kể cả thời điểm tự hủy nội lực, đều đứng thẳng tắp, một chưởng hạ xuống nhưng cũng cường ngạnh đem máu tươi nuốt vào.
Sau đó thản nhiên nói: "Như vậy vừa lòng?"
Tiêu Lạc Ngọc đi đến đối diện y ngồi xuống, không biết phải nói gì. Hoa Diệc Khê rõ ràng ngưng đánh đàn, nhìn cự mãng bên chân chờ đợi Tiêu Lạc Ngọc mở miệng.
"Ngươi..." Muốn hỏi y có tốt không sao? Chính là hắn cũng biết y quá không tốt, còn muốn như thế nào hỏi ra. Tiêu Lạc Ngọc cười khổ, cuối cùng chỉ có thể vươn tay giữ chặt tay Hoa Diệc Khê. "Thực xin lỗi."
Hắn không biết mình muốn nói gì, chỉ là trải qua một phen sinh tử, hắn tựa hồ cái gì cũng nhìn thấu.
Trước kia hắn vẫn luôn cho rằng tuy vẻ mặt Phượng Nhan đạm mạc nhưng trong mắt có chút quan tâm, nhưng hiện tại mới biết được, chỉ có người này đối với mình mới là vẫn luôn không hề che giấu.
Không che giấu thái đối với sinh mệnh, không che giấu yêu thương đối với hắn, cũng không che giấu oán hận dành cho hắn.
Có thể cảm giác được thân mình Hoa Diệc Khê chấn động, sau đó không thể tin nhìn Tiêu Lạc Ngọc, tựa hồ là đang nhìn trước mắt chính là có phải thật sự là Tiêu Lạc Ngọc không, hay là một người khác giả trang.
"Thật là ta, không phải giả." Tiêu Lạc Ngọc nói. Hoa Diệc Khê rút tay mình về, nửa ngày mới trả lời, "Ngươi... rốt cuộc có chuyện gì?" Hết thảy một câu "Thực xin lỗi" trở nên không quá quan trọng. Hoa Diệc Khê đứng dậy, lạnh nhạt nói, "Nếu Phượng Nhan có chuyện, không cần hạ mình như thế, ngươi biết ta sẽ không cự tuyệt ngươi."
Tiêu Lạc Ngọc sẽ không bởi vì chuyện của hắn mà cầu xin y, Hoa Diệc Khê rõ ràng.
Vừa rồi trong nháy mắt nắm chặt tay, Tiêu Lạc Ngọc có thể cảm giác được rõ ràng kinh mạch người này đã trở nên mỏng manh. Trong lòng chua xót, chính là có nhiều bực bội hơn nữa cũng không thể phát ra.
Hắn nợ người này, qua một lần chết đi mới dần dần sáng tỏ.
"Ta thật sự là tới thăm ngươi một chút." Tiêu Lạc Ngọc thở dài, "Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào nhà nói tiếp."
Chương 4: Chuyển nhà
Hoa Diệc Khê ngồi ở bàn đá trong viện, trước mặt bày rất nhiều hộp, bên trong là nhiều loại thuốc bột, trong tay y là một bình sứ thoạt nhìn có chút tinh xảo. Y đeo bao tay tơ tằm cầm một cái muỗng bạc để phối dược.
"Diệc Khê thiếu gia." Tiêu Mạc đi đến, phía sau ông vài người hầu bưng khay đi theo. Tiêu Mạc phất tay để mấy người đứng ở ngoài viện chờ, một mình đi vào.
Nhìn thấy Tiêu Mạc, Hoa Diệc Khê dừng động tác "Sao vậy?"
"Thiếu gia nói muốn đến dùng cơm chiều cùng cậu, hạ nhân đã chờ ở ngoài cửa, ta gọi bọn họ tiến vào nhé?" Tiêu Mạc hỏi ý kiến.
Hoa Diệc Khê ngược lại ngẩn người, thu hồi thuốc bột trên bàn, sau đó nói "Vào đi."
Tiêu Mạc vội chạy ra bên ngoài gọi người hầu tiến vào, ông mới vừa ra khỏi cửa viện, liền nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc ngoài cửa. "Thiếu gia, cậu đã đến rồi?"
Trong viện Hoa Diệc Khê đang muốn dọn thuốc bột vào nhà, nghe vậy tay khẽ dừng một chút. Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu, kiên trì đi vào sân. Thấy Hoa Diệc Khê đang dọn đồ vật, nhân tiện nói "Cái kia... ta giúp ngươi dọn."
Nói xong vươn tay lấy vài cái hộp trong ngực Hoa Diệc Khê, "Để ở chỗ nào?"
"Trong phòng ta là được."
"Ách..." Tiêu Lạc Ngọc ôm một đống hộp này vào phòng, Hoa Diệc Khê suy nghĩ một chút, cũng theo vào.
Tiêu Lạc Ngọc đi thẳng vào phòng ngủ của Hoa Diệc Khê, phòng ngủ không lớn, đặt hai giá đồ cổ, mặt trên đều là bình bình lọ lọ, hắn nhìn sơ qua một chút, đại khái có hơn trăm cái. Trừ thứ này ra, trong phòng cũng không có nhiều đồ.
Tiêu Lạc Ngọc dạo qua một vòng, không biết phải để ở đâu. Hắn nhìn Hoa Diệc Khê cầu cứu, Hoa Diệc Khê nhìn hắn ở nơi đó xoay quanh, trong mắt hiện lên chút ý cười. Đi qua nhận đồ từ trên tay hắn, xếp kỹ từng cái một.
"Không cần dọn xuống sao? Nhiều như vậy ngày mai lấy qua không hết..." Tiêu Lạc Ngọc nói.
Hoa Diệc Khê nghe vậy, mỉm cười đáp, "Không cần lấy qua toàn bộ, chỉ lấy một hai loại là đủ. Những thứ khác vẫn đặt ở nơi này. Đưa đến dọn đi phiền toái."
Biết y là nghĩ sau còn muốn trở về, nhìn đến loại biểu tình như quá quen thuộc này của Hoa Diệc Khê, Tiêu Lạc Ngọc có chút xót xa trong lòng, cũng có chút áy náy.
"Ra ngoài ăn cơm đi, đói bụng rồi phải không?"
Trong viện, Tiêu Mạc dọn xong đồ ăn rồi lui ra ngoài.
Tiêu Lạc Ngọc nhìn Hoa Diệc Khê ngồi đối diện mình, đây là lần đầu tiên trong năm năm hai người cùng nhau dùng cơm. Hắn hiện tại càng phát hiện đời trước mình là một tên vô liêm sỉ cỡ nào.
Vươn tay múc thêm một chén canh đặt ở trước mặt Hoa Diệc Khê, "Uống nhiều canh một chút... ta nhớ rõ ngươi thích ăn canh."
Hoa Diệc Khê nhìn chằm chằm chén canh, sau đó để đũa xuống, bưng chén lên bắt đầu ăn. Hai ba miếng đã uống xong, y tiếp tục ăn cơm. Giữa chừng không liếc hắn dù chỉ một cái.
Tiêu Lạc Ngọc dõi theo y, trong năm năm này dáng vẻ Hoa Diệc Khê cũng không có thay đổi gì, chính là quanh thân thêm vài phần áp lực. Tiêu Lạc Ngọc thấy y vẫn luôn không để ý tới mình, nhịn không được nắm tay cầm đũa của Hoa Diệc Khê. Kinh ngạc phát hiện tay y đặc biệt gầy, cơ hồ đều là xương cốt.
"Diệc Khê... ta, sự tình không phải như ngươi nghĩ... không xảy ra chuyện gì hết, ta chỉ là... chỉ là..." Tiêu Lạc Ngọc không biết sau đó phải nói gì, chỉ là cái gì? Đột nhiên lương tâm cắn rứt sao?
"Ta biết." Hoa Diệc Khê nói. Rút tay mình về. Nếu Tiêu Lạc Ngọc thật sự có chuyện rồi đến lấy lòng y, vậy không còn là Tiêu Lạc Ngọc.
Tiêu Lạc Ngọc sờ sờ cái mũi, trong lòng áy náy càng dày đặc.
Giữa không khí trầm mặc ăn cơm chiều, khi bọn họ để đũa xuống, Tiêu Mạc tựa hồ tính đúng thời gian xuất hiện, phía sau đi theo một tên tiểu tư tuổi không lớn lắm.
"Thiếu gia, nó gọi là Tiêu Vân, là cháu phương xa của ta, cậu không phải muốn một tiểu tư sao, đứa nhỏ này rất lanh lợi, để cho nó theo cậu đi." Tiêu Mạc nói.
Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu, ý bảo đem thức ăn dọn đi. Tiêu Vân nhanh chóng thu dọn xong, rồi sau đó lại pha trà bưng lên. Lẳng lặng đứng ở phía sau Tiêu Lạc Ngọc.
"Ngươi lui xuống đi, sáng mai lại đến." Hắn phân phó. Bên này không có phòng dư, Tiêu Vân dù sao cũng là hài tử, nghe đến đó cười gật đầu chạy ra.
Quay đầu nhìn Hoa Diệc Khê, Tiêu Lạc Ngọc lại nhịn không được đi sờ cái mũi "Ta đêm nay ngủ nơi này..." Nói xong bản thân hắn cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
Ngược lại Hoa Diệc Khê không phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói "Nơi này không có đệm chăn dư."
"Chúng ta cùng ngủ thì tốt rồi, dù sao cũng là phu thê." Tiêu Lạc Ngọc nhỏ giọng đáp. Hoa Diệc Khê cười lạnh "Phu thê? Ta chỉ là nam thiếp, sao có thể nói là phu thê được."
"Chúng ta đương nhiên là phu thê, ta không có thê thiếp khác, hiện tại ngươi mặc dù là thiếp, nhưng cũng giống thê tử cả thôi." Tiêu Lạc Ngọc nói vô cùng đúng lý hợp tình.
Mặt Hoa Diệc Khê một trân xanh một trận trắng, sau đó phất tay áo, "Tùy ngươi." Liền đi vào trong phòng, không tiếp tục để ý tới hắn.
Tiêu Lạc Ngọc tất nhiên là đuổi theo, hắn kiêu ngạo hiệp nghĩa cả đời, cho dù là khi theo đuổi Phượng Nhan đều là phong độ nhẹ nhàng tao nhã hữu lễ, nhưng đối mặt Hoa Diệc Khê, hắn không nghĩ xuất ra bộ dáng quân tử khiêm nhường này.
Hoa Diệc Khê oán giận hắn, Tiêu Lạc Ngọc biết, nếu đổi lại là ai phỏng chừng cũng không có cách nào tiêu tan quãng thời gian năm năm này. Vì để Hoa Diệc Khê hết giận, Tiêu Lạc Ngọc lúc này đã nghĩ thông, liền mặt dày mày dạn một lần đi.
Toàn bộ phòng ngủ chỉ đốt một ngọn nến, có vẻ hết sức hôn ám. Hoa Diệc Khê đùa nghịch mấy bình dược của mình, Tiêu Lạc Ngọc đi trải chăn. Đường đường Tiêu gia bảo Bảo chủ trải đệm chăn cũng coi như là lần đầu tiên được thấy.
Chạm tay vào liền phát hiện này đệm chăn rất thô ráp, đồ thứ phẩm như vậy, tại Tiêu gia bảo chỉ có hạ nhân mới dùng. Tiêu Lạc Ngọc giận dữ trong lòng, những hạ nhân đó bởi vì hắn mà dĩ nhiên sẽ không để Hoa Diệc Khê vào mắt. Cho dù Tiêu Mạc che chở, nhưng cũng không có khả năng mọi chuyện đều quản đến.
"Diệc Khê, sắc trời không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi." Tiêu Lạc Ngọc nói, chỉ thấy Hoa Diệc Khê không cầm chắc bình sứ trong tay, bình sứ rời tay rơi xuống. Chính là không có thanh âm rơi vỡ, ngay sau đó Tiêu Lạc Ngọc đã đứng ở cạnh Hoa Diệc Khê, tay đón được bình sứ.
Hoa Diệc Khê tiếp nhận, nói một tiếng cám ơn.
"Được rồi, chúng ta đi nghỉ!" Tiêu Lạc Ngọc tùy tay đặt bình sứ xuống, lôi kéo Hoa Diệc Khê đi tới giường, hai ba cái cởi ngoại sam của mình, nằm lên trước.
"Ngủ đi, sáng sớm ngày mai ta giúp ngươi dọn đồ."
Hoa Diệc Khê nhận mệnh bắt đầu cởi áo, đi qua thổi tắt nến trên giá, sau đó mò mẫm lên giường.
Nghe được tiếng động mò mẫm của Hoa Diệc Khê, Tiêu Lạc Ngọc thiếu chút nữa liền vươn tay cho mình hai cái tát, nghĩ đến một thân công phu của y, nghĩ đến thời gian y trải qua. Hết thảy là bởi vì y yêu đồ hỗn đản mình đây.
Hoa Diệc Khê mới vừa nằm xuống, đã bị Tiêu Lạc Ngọc ôm lấy. Tiêu Lạc Ngọc hốc mắt đỏ lên, tựa đầu chôn ở cổ y. Hắn cảm giác thân thể y có chút cứng ngắc, sau đó mới chậm rãi thả lỏng.
Kỳ thật tại thời điểm hai người cùng bước chân vào giang hồ, thường xuyên ngủ chung như vậy, chính là hiện giờ tình cảnh cùng tâm tình, so với khi đó kém rất nhiều.
Hoa Diệc Khê đặc biệt gầy, nghĩ đến nguyên nhân hai năm nay mất đi nội lực hơn nữa sinh hoạt cũng không phải thực tốt. Tiêu Lạc Ngọc phát hiện, thật sự thời điểm ôm nam tử, cũng không khó chịu như tưởng tượng. Có thể bởi vì người này là Hoa Diệc Khê, khí tức người trong ngực cho hắn một loại cảm giác an ổn chưa từng có.
Một đêm tĩnh lặng, Hoa Diệc Khê không có nội lực chống đỡ, qua một ngày dễ dàng mệt mỏi, thực nhanh liền ngủ. Ngược lại Tiêu Lạc Ngọc không cách nào đi vào giấc ngủ. Hắn suy nghĩ rất nhiều, chuyện đời trước, và đời này.
Hắn đột nhiên nghĩ, có khi nào giờ ngủ say, rồi sau khi tỉnh thì lại phát hiện vẫn là căn hầm ẩm ướt kia, hoặc tỉnh lại phát hiện mình đã ở địa phủ, mà người trong ngực không ở đó.
Tiêu Lạc Ngọc không sợ chết, nhưng hắn hiện tại thành tâm khẩn cầu ông trời, cho hắn một cơ hội bồi thường Hoa Diệc Khê.
Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, sau khi tỉnh lại sắc trời vừa mới sáng, Tiêu Lạc Ngọc nhìn cảnh sắc lạ lẫm trước mắt, lúc này mới có một loại cảm giác chân thực rằng mình đã sống lại.
Người trong ngực không ở bên, y phục của hắn chỉnh tề đặt bên cạnh. Tiêu Lạc Ngọc nhíu mày, rất nhanh mặc y phục tử tế. Dạo qua một vòng trước sau phòng ốc, mới phát hiện không thấy Hoa Diệc Khê đâu.
"Sớm như vậy đã dậy?"
Tiêu Lạc Ngọc mạnh mẽ xoay người, phát hiện Hoa Diệc Khê bưng chậu đồng đứng ở cửa viện. Thực hiển nhiên, phải đi múc nước.
"Rửa mặt đi." Hoa Diệc Khê đặt chậu đồng trên bàn đá. Tiêu Lạc Ngọc nhịn không được nhíu mày, kéo y qua nói "Về sau mấy việc này đều có hạ nhân làm, ngươi nếu không thích người Tiêu gia bảo có thể cho người Hoa các lại đây."
"Như vậy cũng rất tốt, trước kia khi bước chân vào giang hồ ăn ngủ dã ngoại đều là chuyện thường. Tiêu đại hiệp thực ra cũng rất hưởng thụ mà?" Hoa Diệc Khê không nhẹ không nặng châm chọc hắn một câu.
Tuy rằng bị châm chọc, nhưng cảm giác được thái độ Hoa Diệc Khê so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều, Tiêu Lạc Ngọc nhịn không được mỉm cười, cầm lấy khăn lau mặt cạnh chậu đồng.
"Thời gian còn sớm, chúng ta đem đồ vật dọn đến Thính Tiêu các, thuận tiện ăn điểm tâm ngay tại đó." Nói xong kéo Hoa Diệc Khê lại, hôn một cái lên trán y.
Hoa Diệc Khê ngây ngẩn cả người, Tiêu Lạc Ngọc thấp giọng cười "Nếu là phu thê liền phải làm một ít chuyện phu thê, chúng ta từ từ sẽ đến." Nụ hôn này hắn cũng nổi lên ý định đã lâu, nói xong nhịn không được đỏ mặt. Ho khan một tiếng "Được rồi, dọn đồ đi. Ngươi ở một bên nhìn là được, ta làm."
Đồ dùng của Hoa Diệc Khê cũng không nhiều, đa số đều là những cái bình lọ này nọ, Tiêu Lạc Ngọc biết y thích phối dược, cũng không hỏi y bên trong là độc dược hay là cái gì.
Cả đời này, bất luận Hoa Diệc Khê muốn làm gì hắn đều sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Hoa Diệc Khê đơn giản chỉ cầm mấy thứ, Tiêu Lạc Ngọc không đồng ý. "Diệc Khê, qua lại lấy thực phiền toái, đều dọn hết đi." Dưới kiên trì của Tiêu Lạc Ngọc, đồ vật trên giá có một nửa đều vào trong tay của hắn. hộp xếp cao hơn nửa người, cơ hồ chặn tầm mắt Tiêu Lạc Ngọc, nhưng lại kiên quyết không cho Hoa Diệc Khê hỗ trợ.
Hoa Diệc Khê nhịn không được mở miệng "Cẩn thận chút, đồ này có độc."
"Không sao, chờ dùng điểm tâm xong ta lại đến một lần, đều mang hết qua." Nếu là dọn đồ vật có thể làm cho Hoa Diệc Khê tha thứ hắn, Tiêu Lạc Ngọc không ngại mỗi ngày đều dọn.
Hoa Diệc Khê bất đắc dĩ "Mấy thứ còn lại không có độc, gọi hạ nhân đến dọn là được."
"Ừ !" Tiêu Lạc Ngọc vui mừng, hai người sóng vai đi về hướng Thính Tiêu các. Trước kia Hoa Diệc Khê là khách quen nơi này, nhìn cảnh sắc không biến đổi nhiều, y đột nhiên nói "Ngươi yêu thích vẫn chẳng thay đổi."
Tiêu Lạc Ngọc là một kẻ chung tình, thích đồ vật, khẩu vị, yêu người nào, thực khó thay đổi.
"Nhưng mà, con người rồi sẽ đổi thay." Tiêu Lạc Ngọc đáp, "Về sau trong phòng không bày đồ cổ nữa, toàn bộ đều để mấy thứ dược này của ngươi, được không?"
Chương 5: Lâm Dương
Hoa Diệc Khê ngồi ở bàn đá trong viện, trước mặt bày rất nhiều hộp, bên trong là nhiều loại thuốc bột, trong tay y là một bình sứ thoạt nhìn có chút tinh xảo. Y đeo bao tay tơ tằm cầm một cái muỗng bạc để phối dược.
"Diệc Khê thiếu gia." Tiêu Mạc đi đến, phía sau ông vài người hầu bưng khay đi theo. Tiêu Mạc phất tay để mấy người đứng ở ngoài viện chờ, một mình đi vào.
Nhìn thấy Tiêu Mạc, Hoa Diệc Khê dừng động tác "Sao vậy?"
"Thiếu gia nói muốn đến dùng cơm chiều cùng cậu, hạ nhân đã chờ ở ngoài cửa, ta gọi bọn họ tiến vào nhé?" Tiêu Mạc hỏi ý kiến.
Hoa Diệc Khê ngược lại ngẩn người, thu hồi thuốc bột trên bàn, sau đó nói "Vào đi."
Tiêu Mạc vội chạy ra bên ngoài gọi người hầu tiến vào, ông mới vừa ra khỏi cửa viện, liền nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc ngoài cửa. "Thiếu gia, cậu đã đến rồi?"
Trong viện Hoa Diệc Khê đang muốn dọn thuốc bột vào nhà, nghe vậy tay khẽ dừng một chút. Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu, kiên trì đi vào sân. Thấy Hoa Diệc Khê đang dọn đồ vật, nhân tiện nói "Cái kia... ta giúp ngươi dọn."
Nói xong vươn tay lấy vài cái hộp trong ngực Hoa Diệc Khê, "Để ở chỗ nào?"
"Trong phòng ta là được."
"Ách..." Tiêu Lạc Ngọc ôm một đống hộp này vào phòng, Hoa Diệc Khê suy nghĩ một chút, cũng theo vào.
Tiêu Lạc Ngọc đi thẳng vào phòng ngủ của Hoa Diệc Khê, phòng ngủ không lớn, đặt hai giá đồ cổ, mặt trên đều là bình bình lọ lọ, hắn nhìn sơ qua một chút, đại khái có hơn trăm cái. Trừ thứ này ra, trong phòng cũng không có nhiều đồ.
Tiêu Lạc Ngọc dạo qua một vòng, không biết phải để ở đâu. Hắn nhìn Hoa Diệc Khê cầu cứu, Hoa Diệc Khê nhìn hắn ở nơi đó xoay quanh, trong mắt hiện lên chút ý cười. Đi qua nhận đồ từ trên tay hắn, xếp kỹ từng cái một.
"Không cần dọn xuống sao? Nhiều như vậy ngày mai lấy qua không hết..." Tiêu Lạc Ngọc nói.
Hoa Diệc Khê nghe vậy, mỉm cười đáp, "Không cần lấy qua toàn bộ, chỉ lấy một hai loại là đủ. Những thứ khác vẫn đặt ở nơi này. Đưa đến dọn đi phiền toái."
Biết y là nghĩ sau còn muốn trở về, nhìn đến loại biểu tình như quá quen thuộc này của Hoa Diệc Khê, Tiêu Lạc Ngọc có chút xót xa trong lòng, cũng có chút áy náy.
"Ra ngoài ăn cơm đi, đói bụng rồi phải không?"
Trong viện, Tiêu Mạc dọn xong đồ ăn rồi lui ra ngoài.
Tiêu Lạc Ngọc nhìn Hoa Diệc Khê ngồi đối diện mình, đây là lần đầu tiên trong năm năm hai người cùng nhau dùng cơm. Hắn hiện tại càng phát hiện đời trước mình là một tên vô liêm sỉ cỡ nào.
Vươn tay múc thêm một chén canh đặt ở trước mặt Hoa Diệc Khê, "Uống nhiều canh một chút... ta nhớ rõ ngươi thích ăn canh."
Hoa Diệc Khê nhìn chằm chằm chén canh, sau đó để đũa xuống, bưng chén lên bắt đầu ăn. Hai ba miếng đã uống xong, y tiếp tục ăn cơm. Giữa chừng không liếc hắn dù chỉ một cái.
Tiêu Lạc Ngọc dõi theo y, trong năm năm này dáng vẻ Hoa Diệc Khê cũng không có thay đổi gì, chính là quanh thân thêm vài phần áp lực. Tiêu Lạc Ngọc thấy y vẫn luôn không để ý tới mình, nhịn không được nắm tay cầm đũa của Hoa Diệc Khê. Kinh ngạc phát hiện tay y đặc biệt gầy, cơ hồ đều là xương cốt.
"Diệc Khê... ta, sự tình không phải như ngươi nghĩ... không xảy ra chuyện gì hết, ta chỉ là... chỉ là..." Tiêu Lạc Ngọc không biết sau đó phải nói gì, chỉ là cái gì? Đột nhiên lương tâm cắn rứt sao?
"Ta biết." Hoa Diệc Khê nói. Rút tay mình về. Nếu Tiêu Lạc Ngọc thật sự có chuyện rồi đến lấy lòng y, vậy không còn là Tiêu Lạc Ngọc.
Tiêu Lạc Ngọc sờ sờ cái mũi, trong lòng áy náy càng dày đặc.
Giữa không khí trầm mặc ăn cơm chiều, khi bọn họ để đũa xuống, Tiêu Mạc tựa hồ tính đúng thời gian xuất hiện, phía sau đi theo một tên tiểu tư tuổi không lớn lắm.
"Thiếu gia, nó gọi là Tiêu Vân, là cháu phương xa của ta, cậu không phải muốn một tiểu tư sao, đứa nhỏ này rất lanh lợi, để cho nó theo cậu đi." Tiêu Mạc nói.
Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu, ý bảo đem thức ăn dọn đi. Tiêu Vân nhanh chóng thu dọn xong, rồi sau đó lại pha trà bưng lên. Lẳng lặng đứng ở phía sau Tiêu Lạc Ngọc.
"Ngươi lui xuống đi, sáng mai lại đến." Hắn phân phó. Bên này không có phòng dư, Tiêu Vân dù sao cũng là hài tử, nghe đến đó cười gật đầu chạy ra.
Quay đầu nhìn Hoa Diệc Khê, Tiêu Lạc Ngọc lại nhịn không được đi sờ cái mũi "Ta đêm nay ngủ nơi này..." Nói xong bản thân hắn cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
Ngược lại Hoa Diệc Khê không phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói "Nơi này không có đệm chăn dư."
"Chúng ta cùng ngủ thì tốt rồi, dù sao cũng là phu thê." Tiêu Lạc Ngọc nhỏ giọng đáp. Hoa Diệc Khê cười lạnh "Phu thê? Ta chỉ là nam thiếp, sao có thể nói là phu thê được."
"Chúng ta đương nhiên là phu thê, ta không có thê thiếp khác, hiện tại ngươi mặc dù là thiếp, nhưng cũng giống thê tử cả thôi." Tiêu Lạc Ngọc nói vô cùng đúng lý hợp tình.
Mặt Hoa Diệc Khê một trân xanh một trận trắng, sau đó phất tay áo, "Tùy ngươi." Liền đi vào trong phòng, không tiếp tục để ý tới hắn.
Tiêu Lạc Ngọc tất nhiên là đuổi theo, hắn kiêu ngạo hiệp nghĩa cả đời, cho dù là khi theo đuổi Phượng Nhan đều là phong độ nhẹ nhàng tao nhã hữu lễ, nhưng đối mặt Hoa Diệc Khê, hắn không nghĩ xuất ra bộ dáng quân tử khiêm nhường này.
Hoa Diệc Khê oán giận hắn, Tiêu Lạc Ngọc biết, nếu đổi lại là ai phỏng chừng cũng không có cách nào tiêu tan quãng thời gian năm năm này. Vì để Hoa Diệc Khê hết giận, Tiêu Lạc Ngọc lúc này đã nghĩ thông, liền mặt dày mày dạn một lần đi.
Toàn bộ phòng ngủ chỉ đốt một ngọn nến, có vẻ hết sức hôn ám. Hoa Diệc Khê đùa nghịch mấy bình dược của mình, Tiêu Lạc Ngọc đi trải chăn. Đường đường Tiêu gia bảo Bảo chủ trải đệm chăn cũng coi như là lần đầu tiên được thấy.
Chạm tay vào liền phát hiện này đệm chăn rất thô ráp, đồ thứ phẩm như vậy, tại Tiêu gia bảo chỉ có hạ nhân mới dùng. Tiêu Lạc Ngọc giận dữ trong lòng, những hạ nhân đó bởi vì hắn mà dĩ nhiên sẽ không để Hoa Diệc Khê vào mắt. Cho dù Tiêu Mạc che chở, nhưng cũng không có khả năng mọi chuyện đều quản đến.
"Diệc Khê, sắc trời không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi." Tiêu Lạc Ngọc nói, chỉ thấy Hoa Diệc Khê không cầm chắc bình sứ trong tay, bình sứ rời tay rơi xuống. Chính là không có thanh âm rơi vỡ, ngay sau đó Tiêu Lạc Ngọc đã đứng ở cạnh Hoa Diệc Khê, tay đón được bình sứ.
Hoa Diệc Khê tiếp nhận, nói một tiếng cám ơn.
"Được rồi, chúng ta đi nghỉ!" Tiêu Lạc Ngọc tùy tay đặt bình sứ xuống, lôi kéo Hoa Diệc Khê đi tới giường, hai ba cái cởi ngoại sam của mình, nằm lên trước.
"Ngủ đi, sáng sớm ngày mai ta giúp ngươi dọn đồ."
Hoa Diệc Khê nhận mệnh bắt đầu cởi áo, đi qua thổi tắt nến trên giá, sau đó mò mẫm lên giường.
Nghe được tiếng động mò mẫm của Hoa Diệc Khê, Tiêu Lạc Ngọc thiếu chút nữa liền vươn tay cho mình hai cái tát, nghĩ đến một thân công phu của y, nghĩ đến thời gian y trải qua. Hết thảy là bởi vì y yêu đồ hỗn đản mình đây.
Hoa Diệc Khê mới vừa nằm xuống, đã bị Tiêu Lạc Ngọc ôm lấy. Tiêu Lạc Ngọc hốc mắt đỏ lên, tựa đầu chôn ở cổ y. Hắn cảm giác thân thể y có chút cứng ngắc, sau đó mới chậm rãi thả lỏng.
Kỳ thật tại thời điểm hai người cùng bước chân vào giang hồ, thường xuyên ngủ chung như vậy, chính là hiện giờ tình cảnh cùng tâm tình, so với khi đó kém rất nhiều.
Hoa Diệc Khê đặc biệt gầy, nghĩ đến nguyên nhân hai năm nay mất đi nội lực hơn nữa sinh hoạt cũng không phải thực tốt. Tiêu Lạc Ngọc phát hiện, thật sự thời điểm ôm nam tử, cũng không khó chịu như tưởng tượng. Có thể bởi vì người này là Hoa Diệc Khê, khí tức người trong ngực cho hắn một loại cảm giác an ổn chưa từng có.
Một đêm tĩnh lặng, Hoa Diệc Khê không có nội lực chống đỡ, qua một ngày dễ dàng mệt mỏi, thực nhanh liền ngủ. Ngược lại Tiêu Lạc Ngọc không cách nào đi vào giấc ngủ. Hắn suy nghĩ rất nhiều, chuyện đời trước, và đời này.
Hắn đột nhiên nghĩ, có khi nào giờ ngủ say, rồi sau khi tỉnh thì lại phát hiện vẫn là căn hầm ẩm ướt kia, hoặc tỉnh lại phát hiện mình đã ở địa phủ, mà người trong ngực không ở đó.
Tiêu Lạc Ngọc không sợ chết, nhưng hắn hiện tại thành tâm khẩn cầu ông trời, cho hắn một cơ hội bồi thường Hoa Diệc Khê.
Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, sau khi tỉnh lại sắc trời vừa mới sáng, Tiêu Lạc Ngọc nhìn cảnh sắc lạ lẫm trước mắt, lúc này mới có một loại cảm giác chân thực rằng mình đã sống lại.
Người trong ngực không ở bên, y phục của hắn chỉnh tề đặt bên cạnh. Tiêu Lạc Ngọc nhíu mày, rất nhanh mặc y phục tử tế. Dạo qua một vòng trước sau phòng ốc, mới phát hiện không thấy Hoa Diệc Khê đâu.
"Sớm như vậy đã dậy?"
Tiêu Lạc Ngọc mạnh mẽ xoay người, phát hiện Hoa Diệc Khê bưng chậu đồng đứng ở cửa viện. Thực hiển nhiên, phải đi múc nước.
"Rửa mặt đi." Hoa Diệc Khê đặt chậu đồng trên bàn đá. Tiêu Lạc Ngọc nhịn không được nhíu mày, kéo y qua nói "Về sau mấy việc này đều có hạ nhân làm, ngươi nếu không thích người Tiêu gia bảo có thể cho người Hoa các lại đây."
"Như vậy cũng rất tốt, trước kia khi bước chân vào giang hồ ăn ngủ dã ngoại đều là chuyện thường. Tiêu đại hiệp thực ra cũng rất hưởng thụ mà?" Hoa Diệc Khê không nhẹ không nặng châm chọc hắn một câu.
Tuy rằng bị châm chọc, nhưng cảm giác được thái độ Hoa Diệc Khê so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều, Tiêu Lạc Ngọc nhịn không được mỉm cười, cầm lấy khăn lau mặt cạnh chậu đồng.
"Thời gian còn sớm, chúng ta đem đồ vật dọn đến Thính Tiêu các, thuận tiện ăn điểm tâm ngay tại đó." Nói xong kéo Hoa Diệc Khê lại, hôn một cái lên trán y.
Hoa Diệc Khê ngây ngẩn cả người, Tiêu Lạc Ngọc thấp giọng cười "Nếu là phu thê liền phải làm một ít chuyện phu thê, chúng ta từ từ sẽ đến." Nụ hôn này hắn cũng nổi lên ý định đã lâu, nói xong nhịn không được đỏ mặt. Ho khan một tiếng "Được rồi, dọn đồ đi. Ngươi ở một bên nhìn là được, ta làm."
Đồ dùng của Hoa Diệc Khê cũng không nhiều, đa số đều là những cái bình lọ này nọ, Tiêu Lạc Ngọc biết y thích phối dược, cũng không hỏi y bên trong là độc dược hay là cái gì.
Cả đời này, bất luận Hoa Diệc Khê muốn làm gì hắn đều sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Hoa Diệc Khê đơn giản chỉ cầm mấy thứ, Tiêu Lạc Ngọc không đồng ý. "Diệc Khê, qua lại lấy thực phiền toái, đều dọn hết đi." Dưới kiên trì của Tiêu Lạc Ngọc, đồ vật trên giá có một nửa đều vào trong tay của hắn. hộp xếp cao hơn nửa người, cơ hồ chặn tầm mắt Tiêu Lạc Ngọc, nhưng lại kiên quyết không cho Hoa Diệc Khê hỗ trợ.
Hoa Diệc Khê nhịn không được mở miệng "Cẩn thận chút, đồ này có độc."
"Không sao, chờ dùng điểm tâm xong ta lại đến một lần, đều mang hết qua." Nếu là dọn đồ vật có thể làm cho Hoa Diệc Khê tha thứ hắn, Tiêu Lạc Ngọc không ngại mỗi ngày đều dọn.
Hoa Diệc Khê bất đắc dĩ "Mấy thứ còn lại không có độc, gọi hạ nhân đến dọn là được."
"Ừ !" Tiêu Lạc Ngọc vui mừng, hai người sóng vai đi về hướng Thính Tiêu các. Trước kia Hoa Diệc Khê là khách quen nơi này, nhìn cảnh sắc không biến đổi nhiều, y đột nhiên nói "Ngươi yêu thích vẫn chẳng thay đổi."
Tiêu Lạc Ngọc là một kẻ chung tình, thích đồ vật, khẩu vị, yêu người nào, thực khó thay đổi.
"Nhưng mà, con người rồi sẽ đổi thay." Tiêu Lạc Ngọc đáp, "Về sau trong phòng không bày đồ cổ nữa, toàn bộ đều để mấy thứ dược này của ngươi, được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top