Chương 70+71


Chương 70: Xuất binh

.

Tiêu Lạc Ngọc biến sắc, ôm Hoa Diệc Khê phi thân lên trên cây, từ trên cao nhìn xuống những người khác.

Xa xa tướng sĩ đang từng bước tới gần, thực nhanh có thể rơi vào trong tầm bắn, đến lúc đó cho dù bọn họ công phu cao tới đâu, cũng chống cự không nổi nhiều cung tiễn như vậy.

Tiêu Lạc Ngọc nhìn cảnh tượng này, đột nhiên nghĩ tới kiếp trước, hắn cũng đứng ở trên cây, nhìn Hoa Diệc Khê cùng những người khác chém giết. Hiện giờ cảnh tượng này, lại tương tự đến thế.

Chỉ là người vốn đang chém giết hiện tại ở trong ngực của hắn, mà những người muốn mạng hắn, đổi thành những người khác.

Đây chính là lần nguy cấp nhất kể từ sau khi hắn trọng sinh, hắn cùng Hoa Diệc Khê đều có khả năng chết ở chỗ này. Chính là hiện giờ Tiêu Lạc Ngọc không muốn đi hỏi thiên mệnh vấn đề này. Cho dù ông trời vẫn như cũ khiến hắn chết ở đây, hắn cũng sẽ phản kháng.

Hiện giờ hắn hy vọng cùng Hoa Diệc Khê tiếp tục sống sót, bạc đầu giai lão.

Nghĩ đến đây, Tiêu Lạc Ngọc nắm chặt kiếm trong tay. Nam tử nói "Tiêu bảo chủ vẫn khư khư cố chấp như cũ sao?" Tiêu Lạc Ngọc cười lạnh mũi kiếm chỉ hướng nam tử, nói "Lúc này đã cảm thấy nắm phần thắng, không biết là quá sớm sao?"

Nam tử trong lòng căng thẳng, hắn trực giác biết Tiêu Lạc Ngọc không phải đang phô trương thanh thế, hai người do hắn theo dõi, cũng không mang theo những người khác, người Hoa các cùng Tiêu gia bảo cơ bản đều bị phái đi hoàn thành những nhiệm vụ khác, vì giết hai người kia, hắn cơ hồ mang đến hơn phân nửa tinh anh có thể điều động.

Hắn vừa muốn nói chuyện, chỉ nghe bên cạnh một người hoàn phì yến sấu đột nhiên rên lên một tiếng, rồi sau đó chậm rãi ngã xuống.

"Tứ muội." Ba người khác hét to một tiếng, vội vàng nhào qua. Gương mặt lão Tứ đã biến đen, xem ra đã hết cách xoay chuyển thiên địa.

"Tứ muội trúng độc, xảy ra chuyện gì? Vì sao lại trúng độc?" Hoàn phì yến sấu ba người còn lại cả giận nói. Nam tử nhìn mặt nữ tử mới chết đã bắt đầu biến thành đen, rồi sau đó chú ý tới miệng vết thương nàng vừa rồi bị Tiêu Lạc Ngọc đâm trúng.

Miệng vết thương đã không còn đổ máu, nhưng lại biến thành màu đen.

"Kiếm của ngươi có độc." Nam tử cả giận nói. "Không nghĩ tới đường đường Tiêu gia bảo Bảo chủ thế nhưng sẽ dùng thủ đoạn hạ độc trên thân kiếm này."

"Quá khen, so với thủ đoạn của ngươi Tiêu mỗ mặc cảm." Tiêu Lạc Ngọc thanh âm lạnh lùng nói. Hoàn phì yến sấu bốn người chỉ cần có một kẻ chết đi, ba người khác liền không còn tính uy hiếp.

Hơn nữa kiếm của hắn cũng không có độc gì, chẳng qua là hắn không tính toán giải thích.

"Tiêu Lạc Ngọc, ta muốn ngươi đền mạng." Một nữ tử nói. Phi thân hướng Tiêu Lạc Ngọc đánh tới. Hai người khác cũng cao giọng hét một tiếng, sau đó cùng phi thân tiến đánh Tiêu Lạc Ngọc. Bốn người các nàng luôn luôn tình cảm sâu đậm, chết một người tự nhiên là thương tâm không thôi. Còn có mấu chốt là sau khi một người chết thực lực các nàng suy giảm, về sau cũng thực khó sống yên trên giang hồ hay triều đình.

Nam tử do dự một chút, cũng không ngăn cản ba người hành động. Hắn nhìn người chết, rồi sau đó nhìn Minh Sương kiếm phiếm hàn quang trên tay Tiêu Lạc Ngọc, trong lúc nhất thời có chút do dự. Tiêu Lạc Ngọc nội lực sâu không lường được, thêm một Hoa Diệc Khê siêu dụng độc, hắn cũng không nắm chắc phần thắng.

Hoàn phì yến sấu đã có thể nói là hao tổn, nếu bắt không được Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê, vậy cuộc sống sau này của hắn cũng không yên bình.

Giữ lúc hắn đắn đo, ba người thế công đã đến, một người trước hai người giáp công, có thể nói là phối hợp thiên y vô phùng(không một kẽ hở). Nếu vừa rồi bốn người đối địch cùng đánh, như vậy Tiêu Lạc Ngọc muốn thương tổn một người cũng không phải chuyện dễ dàng.

Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê đương nhiên không thuận tiện nghênh chiến, thân mình trầm xuống, nháy mắt xuất hiện tại dưới thân ba người. Ba người thế công thất bại, cũng là thân hình biến chuyển, liền muốn hướng Tiêu Lạc Ngọc công tới.

Nam tử nhìn chằm chằm Tiêu Lạc Ngọc, chỉ cần có chút sơ hở, hắn sẽ lập tức ra tay, chính là lúc này chỉ thấy Tiêu Lạc Ngọc khóe miệng nhếch một tia cười lạnh, rồi sau đó nguyên bản ba người công kích, thế nhưng thân hình khựng lại, một đám trên không trung ngừng lại. Rồi sau đó cả đám chật vật rơi xuống đất.

"Là dược vừa rồi Hoa Diệc Khê ném ra." Nam tử kinh ngạc nói. Bọn họ vừa rồi vẫn chưa tiếp xúc quá nhiều với bột thuốc này, hơn nữa thân thể cũng không có chỗ nào không thoải mái, lại bị gió thổi, thuốc bột cũng đã tản ra, cho nên hắn cũng không chú ý quá nhiều.

"Hiện tại mới nghĩ tới không phải quá muộn sao?" Tiêu Lạc Ngọc cười lạnh." Các hạ chỉ cần động nội lực, liền sẽ giống như các nàng."

"Hoa thần y độc dược quả nhiên khiến người khó lòng phòng bị, chính là tướng sĩ phía sau ta không trúng độc, các ngươi vẫn phải chết ở chỗ này." Nam tử cất tiếng.

Tiêu Lạc Ngọc trầm mặc, Hoa Diệc Khê dược này đã là thứ hiện tại y có thể ném ra trong không khí khuếch tán lợi hại nhất, người bị thương chỉ cần máu tiếp xúc đến dược liền sẽ mất mạng, những người khác cũng sẽ nội lực bị phong bế hai canh giờ. Có thể nói là thập phần bá đạo, khiến người khó lòng phòng bị.

Nhưng sau khi khuếch tán đến phạm vi nhất định, dược sẽ mất đi hiệu lực.

Tiêu Lạc Ngọc ôm chặt Hoa Diệc Khê, nhìn nam tử chậm rãi nói "Một khi đã như vậy, ta liền đi trước một bước." Nói xong còn không chờ nam tử kịp phản ứng, Tiêu Lạc Ngọc một chưởng đánh lên lối vào Hoàng lăng.

Ở lối vào vốn là một khối cự thạch, Tiêu Lạc Ngọc một chưởng này phi thường chuẩn xác đánh vào một góc cự thạch, cự thạch chậm rãi dời đi, Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê một cái lắc mình biến mất trong lối vào.

Nam tử vừa định đuổi theo, lại cảm giác trong cơ thể nội lực đình trệ, đành phải lăng lăng nhìn hai người Tiêu Lạc Ngọc biến mất, rồi sau đó cự thạch lại chậm rãi trở lại chỗ cũ.

Tiến vào Hoàng lăng Tiêu Lạc Ngọc quan sát chung quanh, Hoàng lăng cũng không u ám, sau cửa vào là một hành lang thật dài, liếc mắt nhìn không tới cuối, không biết dẫn đến chỗ nào.

"Nếu đã đến đây, chúng ta liền vào xem đi!" Tiêu Lạc Ngọc nói. Hoa Diệc Khê gật đầu, y sẽ luôn không phản bác quyết định của Tiêu Lạc Ngọc.

Mà ở ngoài Hoàng lăng, sắc mặt nam tử lại biến đổi.

"Người tới, cho nổ tung nơi này cho ta." Hoàn phì yến sấu dư lại ba người nói. Nam tử cả giận "Các ngươi điên rồi, cho nổ nơi này là muốn cho thiên hạ cũng biết chuyện này sao?"

"Nhưng... "

"Đừng quên chủ nhân dặn dò, chỉ cần không ảnh hưởng đại cục là được." Nam tử đến, trầm ngâm một khắc nói tiếp "Lưu lại một nửa người thủ tại chỗ này, chỉ cần qua vài ngày, cho dù bọn họ có thiên đại bản lĩnh cũng không cách nào trở về." Hoàn phì yến sấu tuy rằng không vui, nhưng lúc này cũng biết nam tử nói không sai, chỉ có thể oán hận từ bỏ.

Tử Thanh mất tích, sinh tử không rõ, Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê lại bị vây ở Hoàng lăng, người bên cạnh Sở vương cũng đã nhất nhất mất đi tác dụng.

Trong Túy Tiên các, Thái tử cũng nhận được tin tức cấp dưới.

"Quý chủ mất tích, các hạ tựa hồ cũng không lo lắng." Thái tử lên tiếng. Hữu Yển trước mặt đã khôi phục nam trang lạnh lùng nói "Không phiền Thái tử hao tâm tổn trí."

Thái tử tựa hồ còn muốn nói gì đó, ngoài cửa có người lên tiếng, "Điện hạ, Hàn vương phái người gởi thư nói muốn gặp điện hạ."

Thái tử lông mày khẽ nhướn, chậm rãi nói "Biết rồi, nói với hắn gặp tại phủ Thái tử." Ngoài cửa không có động tĩnh, cũng không biết người ngoài cửa có nghe được Thái tử trả lời hay không. Thái tử quay đầu nhìn Hữu Yển "Không biết hộ pháp muốn đi cùng hay không."

Hữu Yển nói "Đây là đương nhiên, thỉnh Thái tử chờ một khắc." Dứt lời trở lại trong phòng, không đến một khắc liền đổi lại nữ trang. Thái tử bật cười nói "Ta mang ngươi hồi phủ, người trong thiên hạ sẽ biết ta là một kẻ tham luyến nữ sắc."

Hữu Yển không đáp lời, Thái tử tâm cơ thâm trầm, tuyệt đối không phải cái loại để ý ánh mắt người khác. Bất quá hắn cũng không muốn trả lời Thái tử, chỉ trầm mặc đi đến phía sau Thái tử. Thái tử cười cười, vươn tay ôm eo hắn, nói "Diễn trò liền phải làm cho nghiêm túc không phải sao."

Ra khỏi Túy Tiên cư, bên ngoài đã chuẩn bị xe ngựa, Thái tử ôm Hữu Yển lên xe, thời điểm màn xe buông xuống Hữu Yển đột nhiên trông thấy Thẩm Khanh xuất hiện trước cửa Túy Tiên cư, tú bà vội vàng tươi cười nghênh đón hắn.

"Trên đời cũng thực sự có kẻ si tình, lấy địa vị Thẩm Khanh muốn hạng người nào không có, cố tình thích một nữ tử như vậy." Thái tử cảm thán. Hữu Yển như trước không đáp lại, ngược lại thị vệ đánh xe cười trả lời "Điện hạ có điều không biết, Thẩm Khanh chính là khách quen nơi này, vì Phượng Nhan đã từng cùng rất nhiều người xung đột."

Thái tử cười nói "Ta nhớ rõ Thẩm Khanh tựa hồ cùng một hạ nhân bên người Tiêu Lạc Ngọc giao tình không tồi." Hữu Yển nói "Không nghĩ tới Thái tử sẽ lưu ý một tiểu nhân vật như vậy."

"Tại sao có thể nói là một tiểu nhân vật chứ, Tiêu Vân dù sao cũng là đại quản gia tiếp theo của Tiêu gia bảo, cũng là tâm phúc của Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê, ta lưu ý cũng là bình thường. Chính là hiện tại hắn hẳn có thể lúc Tiêu Lạc Ngọc không ở điều động một nửa nhân thủ Tiêu gia bảo đi."

Hữu Yển nhìn Thái tử, khẽ nhíu mày, Thái tử lại giống như cái gì cũng chưa nói, tự cố nhắm mắt dưỡng thần. Không tiếp tục nói nữa.

Thực nhanh liền tới Thái tử phủ, Thái tử cũng không đi cửa chính, mà là từ lối sau tiến vào. Hàn vương sớm chờ ở đại điện, nhìn thấy Thái tử vội đi tới.

"Đại ca, ngươi rốt cục trở lại, sự tình giờ..." chờ khi hắn nhìn thấy Hữu Yển đột nhiên dừng lại, "Đại ca, huynh đây là..."

"Có chuyện gì cứ nói, không có gì đáng ngại." Thái tử ôm thắt lưng Hữu Yển, trực tiếp ngồi ở thủ vị, Hữu Yển thuận thế ngồi trên đùi hắn.

"Chính là..." Hàn vương do dự.

"Tam đệ cứ nói, ta đã tính toán lấy nàng làm thiếp, là người một nhà." Thái tử nhìn Hữu Yển, trong thần sắc hiện lên một tia si mê. Hàn vương bất đắc dĩ nói "Là chuyện Nhị ca, hắn đem quân đội giấu ở phía đông, hiện giờ đang do Vương Tuấn dẫn tiến kinh thành. Chúng ta nhất định phải đuổi kịp hắn đến trước ngăn cản hắn, nếu không hết thảy đều chậm."

"Dựa theo hiểu biết của ta với hắn, hắn hẳn không phải là kẻ đại nghịch bất đạo, như thế nào đột nhiên có loại hành động mưu nghịch này, cho dù hắn bị giam lỏng ở trong cung, nhưng chuồn êm xuất cung phụ vương cũng sẽ không hạ chỉ trách phạt hắn."

Hàn vương bất đắc dĩ "Hiện tại không phải lúc nghĩ điều này, kinh thành chỉ có mấy vạn cấm quân, đội ngũ thủ hạ của Nhị ca nam chinh bắc chiến chúng ta căn bản không phải đối thủ, hiện giờ chỉ có thể dựa vào quân đội của đại ca."

Thái tử đứng dậy, trong đại điện đi vài vòng, chậm rãi nói "Tự tiện điều động quân đội, chính là tội chết."

"Đại ca hiện tại đã là lúc nào rồi, còn suy xét này đó. Chỉ cần quân đội ngươi có thể ở ngoài kinh thành ngăn lại Sở vương là được, chỉ cần không vào thành có lẽ phụ vương sẽ không trách tội, bằng không Sở vương thật sự có tâm tạo phản, chúng ta liền xong."

Thái tử trầm ngâm, rồi sau đó nói "Đều do vi huynh đã nhiều ngày say mê ôn nhu hương, vậy nghe lời ngươi, ta điều quân ngăn lại Vương Tuấn, còn lại bàn sau."

Hoàn chương 70

Chương 71: Lựa chọn

.

Sau khi Hàn vương rời đi, Thái tử trầm tư, rồi sau đó chậm rãi nói "Hiện giờ thế lực ta cùng Sở vương đều đặt tại chỗ sáng, khuyển nha giao thác (thế cài đan xen) người này cũng không thể làm gì được người kia, thủ hạ Sở vương đều bị vây khốn, nhưng trên tay của ta người có thể dùng cũng cơ hồ không có. Nếu lúc này xảy ra vấn đề, thật sự chỉ có đường chết."

Hữu Yển bất đắc dĩ, chậm rãi nói "Các chủ bảo ta đi theo ngươi, ta tự nhiên sẽ bảo vệ ngươi an toàn. Huống chi bên người Thái tử người tài ba dị sĩ đông đảo, chỉ sợ yếu hại của ngươi người khác đều không thể chạm vào."

-"Người tài ba dị sĩ nhiều hơn nữa cũng không ngăn nổi kẻ dã tâm mưu hại, hiện giờ tánh mạng bổn vương liền giao cho ngươi, như vậy đủ để nhìn ra thành ý của ta?"

Hữu Yển trầm mặc, rồi sau đó nói "Thái tử yêu cầu ta làm gì?"

Thái tử cười nói "Bất quá là muốn mượn một người dùng một chút, hộ pháp không cần kinh hoảng."

Hữu Yển nhìn Thái tử, giận dữ nói "Điện hạ phân phó là được, nếu đề cập đến tính mạng, ta chỉ sợ không thể làm chủ." Thái tử cười thực ôn hòa "Sao có thể."

Thẩm Khanh ngồi trong tiểu viện Thẩm gia ở kinh thành, Thẩm gia sinh ý chủ yếu là tại Giang Nam, trong kinh thành bọn họ cũng chỉ có mấy chỗ, cho nên tòa nhà này cũng không lớn, nhưng lại vô cùng tinh xảo, ở một ngõ nhỏ trong kinh thành, rất ít ai biết.

Trong viện tử có một vườn hoa nhỏ, khi Thẩm Khanh không có việc, an vị ở trong sân ngắm hoa. Trong nhà hạ nhân chỉ có hai người — một quản gia lớn tuổi, một tên tiểu tư tuổi còn trẻ. Vô cùng thanh tịnh, cũng phù hợp tâm tình của hắn.

Tên tiểu tư đi tới, thông báo "Thiếu gia, ngoài cửa có người cầu kiến."

Thẩm Khanh có chút kinh ngạc, hắn ở trong này cơ hồ không ai biết, ngoài Phượng Nhan, nhưng Phượng Nhan hẳn sẽ không chủ động cho người tìm đến hắn.

Lâu như vậy, hắn cũng không biết mình rốt cuộc kiên trì cái gì, chính là dù sao không có lý do buông tha. Nhưng nếu hỏi lý do để kiên trì, bản thân hắn cũng mê mang.

"Mời người tiến vào." Thẩm Khanh nói.

Đi tới cư nhiên là Tiêu Vân, hắn mặc một thân màu áo dài màu chàm, trông giống tú tài nhà nghèo đọc sách. Thẩm Khanh kinh ngạc một khắc cũng bình tĩnh trở lại, nếu Hoa các còn không tìm đến hắn, vậy không ai có thể tìm được hắn.

"Ngươi đến kinh thành lúc nào?" Thẩm Khanh hỏi. Tiêu Vân tự ngồi ở đối diện hắn, rót cho mình một chén trà, mới nói "Mấy ngày trước đây nhận được thư của Bảo chủ đã tới, chính là bận xử lý vài chuyện, không có tìm ngươi."

Thẩm Khanh bật cười "Xem ra Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê đối với ngươi không tệ." Tiêu Vân mặt đỏ lên, mấy ngày nay tuy rằng một mình xử lý rất nhiều chuyện, nhưng trước mặt Thẩm Khanh vẫn có chút khẩn trương.

"Bảo chủ đem một số người giao cho ta, ngươi cũng biết ta công phu không được, mưu kế cũng không tốt, rất nhiều sự tình đều xử lý không tốt." Tiêu Vân nói.

Thẩm Khanh cười nói "Công phu giỏi, mưu kế tốt không bằng ngươi chân thành, này hết thảy đều là ngươi nên có được." Lúc trước hắn muốn mượn sức Tiêu Vân, chính là Tiêu Vân đối Tiêu gia bảo có thể nói là trung tâm như một, hiện giờ hắn cũng chỉ đang dùng chân thành đổi lấy đi.

Hai người tán gẫu rất vui vẻ, Thẩm Khanh gọi người thêm mấy bình trà. Rồi sau đó hắn giữ Tiêu Vân dùng cơm chiều. Sau bữa cơm chiều hai người tiếp tục nói chuyện phiếm, tựa hồ không có ý ngừng nghỉ.

"Thời gian không còn sớm, ta ngày mai còn có việc cáo từ trước." Tiêu Vân đứng dậy nói, trong mắt mang theo một tia không nỡ. Thẩm Khanh nhìn nhìn sắc trời, "Cũng đã là nửa đêm, không bằng ở lại chỗ này, sáng mai đi cũng không muộn."

Tiêu Vân chần chờ một khắc, rồi sau đó tựa hồ là hạ quyết định, chậm rãi nói "Vậy quấy rầy."

"Lúc ấy ta ở tại Tiêu gia bảo không phải cũng thường xuyên quấy rầy ngươi sao." Thẩm Khanh nói, "Ta gọi người chuẩn bị phòng cho ngươi." Tiêu Vân đột nhiên giữ chặt tay hắn, nói "Ách, ngươi không cần để ý, ta cùng ngươi... chúng ta uống rượu nói chuyện phiếm đi!"

Nói xong vội vàng buông tay Thẩm Khanh, nhìn về nơi khác. Thẩm Khanh sửng sốt, như không có gì rút tay mình về nói "Tốt lắm, ta kêu người chuẩn bị rượu."

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Khanh mở hai mắt ra. Nhìn chính mình đã mặc y phục chỉnh tề, nhất thời có chút ngây ngốc.

Tối hôm qua bọn họ cũng không uống bao nhiêu rượu, chính là từng có lần đầu tiên thì lần thứ hai tựa hồ chỉ là nước chảy thành sông, hai người không biết ai chủ động, cứ như vậy vào phòng, cùng ôm nhau.

Hắn nằm trên giường hồi tưởng, tuy rằng Tiêu Vân trong chuyện tình cảm chủ động rất nhiều, nhưng tối hôm qua người tương đối chủ động là hắn. Tựa hồ khi Tiêu Vân nói muốn ở phòng của hắn, rồi sau đó lại sửa miệng, trong đầu hắn liền muốn làm như vậy.

"Nam nhân thật đúng là chịu không nổi một chút hấp dẫn." Tựa hồ là tự cho chính mình một cái cớ, Thẩm Khanh đứng dậy mặc y phục.

Buổi sáng thời điểm Tiêu Vân đi hắn biết, chính là không biết phải dùng thái độ gì đối mặt. Đêm qua khi tình nồng đượm, Tiêu Vân ghé vào lỗ tai hắn nói có một nhiệm vụ phải đi hoàn thành, cửu tử nhất sinh, nếu có thể còn sống trở về, sẽ lại đến tìm hắn.

Tiêu Vân nhiệm vụ hơn phân nửa đều liên quan đến Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê, tình huống của Tiêu Lạc Ngọc Thẩm Khanh cũng biết một ít, tuy rằng không rõ ràng lắm chủ tử Phượng Nhan rốt cuộc là ai, nhưng chung quy hẳn bởi vì Phượng Nhan bên kia.

Thẩm Khanh nhìn trên cánh tay rõ ràng in một dấu răng, Tiêu Vân hung hăng cắn hắn một hơi, vẫn luôn nói rằng nhất định sẽ trở về, bảo Thẩm Khanh chờ hắn.

Thẩm Khanh bật cười, hắn vẫn luôn đứng về phía Phượng Nhan, Tiêu Vân lập trường cùng đúng lúc hắn tương phản.

Tiêu Vân rời khỏi Thẩm gia, trực tiếp đi đến điểm liên lạc của Hoa minh, bên trong đã có hơn mười người đang chờ hắn, nhìn kỹ, Thanh Thương, Tử Lạc cùng cao thủ Hoa các đều bên trong. Hầu hết cao thủ Tiêu gia bảo cũng có mặt.

Tiêu Vân tiếp nhận trường kiếm một người truyền tới, chậm rãi nói "Mọi người nhất định phải cẩn thận làm việc, lần này không được phép thất bại, thành công thì công thành danh toại, thất bại Hoa minh chúng ta liền trở thành phù vân."

"Vâng, chúng ta chờ phân phó."

Nhìn người trước mắt, Tiêu Vân đột nhiên nghĩ đến hôm qua khi nhận nhiệm vụ, nhìn đến nhiệm vụ hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới quyết định dựa theo nhiệm vụ đi làm.

Tuy rằng không phải của chủ ý của hắn, nhưng nếu ngày sau bị oán hận, vậy cứ hướng về hắn là được.

Bên kia, Túy Tiên cư.

Phượng Nhan nhìn Thẩm Khanh, chậm rãi nói "Ngươi nói người Hoa minh muốn đi cứu Tiêu Lạc Ngọc, chính là người của bọn họ cũng đã phái hết, chỗ nào còn nhân thủ?"

"Tiêu gia bảo cùng Hoa các tồn tại đã lâu, tự nhiên là có một ít bí mật người khác không biết, huống chi người phái ra cũng có thể thu hồi." Thẩm Khanh nói.

"Cũng không phải không có lý, dù sao chủ tử bị nhốt, đi cứu cũng là bình thường. Chính là không biết rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người." Phượng Nhan trầm tư.

Thẩm Khanh trầm mặc, rồi sau đó nói "Ta không biết ngươi đang vì ai bán mạng, vốn ta nghĩ ngươi là người của Thái tử, chính là ta phát hiện ta sai rồi. Thái tử vô luận như thế nào cũng là chính thống, ngươi vì hắn bán mạng ta cũng không có lập trường phản đối. Nhưng nếu là người khác... "

"Người khác thì như thế nào?" Một giọng nam cất lên. Thẩm Khanh tựa hồ đã sớm biết, chậm rãi nói "Mong rằng có thể thả Phượng Nhan, để ta mang nàng đi."

"A, không biết Thẩm công tử dùng cái gì đổi lấy Phượng Nhan, huống chi, bản thân nàng có nguyện ý cùng ngươi đi hay không?" Một người từ sau bình phong đi ra, đi đến phía sau Thẩm Khanh, Thẩm Khanh cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói "Ta phái người theo dõi Tiêu Vân, ta có thể nói cho ngươi biết Hoa minh xuất động bao nhiêu người cùng địa điểm Hoa minh liên lạc. Điều kiện này như thế nào?"

Nam tử sửng sốt, nửa ngày nói "Thẩm công tử vì mỹ nhân, thật đúng là nhọc lòng. Như thế ta đáp ứng." Phần tình báo này tuy rằng đơn giản, cũng là liên quan đến bố trí nhân thủ kế tiếp, cũng coi là việc quan trọng. Phượng Nhan đối hắn bất quá là tồn tại tầm thường, đương nhiên không cần do dự. "Hiện giờ Phượng tiên tử nếu có thể gả đến Thẩm gia, coi như là kết cục không tồi."

Lời nam tử vừa nói ra, Phượng Nhan sắc mặt trắng nhợt, muốn nói gì đó cuối cùng không lên tiếng phản đối. Nam tử cười cười rời đi, từ đầu đến cuối Thẩm Khanh đều không quay đầu lại liếc hắn một cái. Tựa hồ đối thân phận của hắn cũng không hiếu kỳ.

Nam tử đi rồi, Thẩm Khanh cũng đứng dậy cáo từ, vô tri vô giác đi khỏi Túy Tiên cư, hắn có chút không biết mình muốn đi đâu.

Hắn bán đứng Tiêu Vân, vì cứu Phượng tiên tử vẫn luôn hâm mộ. Có chút thời điểm hắn cũng không biết mình rốt cuộc là nghĩ như thế nào, Phượng Nhan sớm đã không còn là Phượng Nhan trong lòng hắn, chính là hắn vẫn dứt bỏ không được.

Có lẽ là bỏ ra quá nhiều tình cảm, không biết phải như thế nào dứt bỏ, nhưng là vì cái gì thời điểm nghĩ đến Tiêu Vân, tâm sẽ ẩn ẩn đau đớn?

Giống như sâu bọ cắn xé, khiến hắn không biết làm sao để giảm bớt thống khổ.

Có thể hay không bởi vì hắn, Tiêu Vân sẽ chết tại nhiệm vụ lần này. Thẩm Khanh nhìn không trung, đột nhiên phát hiện mình khó có thể tưởng tượng cảm giác Tiêu Vân chết.

"Bất quá là một hạ nhân mà thôi, bất quá là một hạ nhân chỉ biết trung thành, có cái gì không nỡ." Thẩm Khanh tự nói. Chính là hắn biết, cho dù hiện tại muốn đổi ý cũng không kịp.

Khi Thái tử thu được tin tức, như trước cùng Hữu Yển ở trong phủ uống rượu mua vui, cười nói "Tiêu Vân này thật đúng là một hạ nhân trung thành."

Hữu Yển nói"Thủ đoạn Thái tử đùa bỡn nhân tâm cũng khiến cho ta bội phục."

"Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta biết nếu là Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê tuyệt đối sẽ không khiến Tiêu Vân làm như vậy, họ là đại hiệp chú ý hiệp nghĩa, nhưng ta không phải, từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, chú trọng hiệp nghĩa thì ngồi không được hoàng vị." Thái tử cười nói "Huống chi đây là lựa chọn của Tiêu Vân, cùng ta không quan hệ."

"Sự tình liên quan tính mạng Các chủ cùng Tiêu bảo chủ, ngươi bảo hắn phải lựa chọn như thế nào?" Hữu Yển thanh âm lạnh lùng. Thái tử bật cười "Các ngươi có thể đứng bên đạo lý hiệp nghĩa chế giễu ta, nhưng ta không làm như vậy có lẽ chúng ta đều phải chết, người chết sẽ không chế nhạo người."

Hữu Yển không nói nữa, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, "Điện hạ, trong cung truyền chỉ mời điện hạ tiến cung."

Thái tử đứng dậy nói "Xem ra hết thảy đều có thể tại đây kết thúc, ngươi thay đổi y phục thị vệ theo ta tiến cung."

Hoàng Thượng như trước là người mang bệnh, tựa hồ tùy thời đều có thể tắt thở. Thái tử tiến lên hành lễ, miệng nói "Phụ vương vạn an."

Hoàng Thượng tựa hồ đã thần chí không rõ, trong miệng truyền chỉ "Sở vương tên nghịch tử, ngươi đi bắt hắn về đây. Hắn nếu kháng chỉ, chém không tha."

Thái tử cúi đầu nói "Vâng, nhi thần tuân chỉ."

Hoàn chương 71


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: