Chương 66+67
Chương 66 : Túy Tiên cư
.
Tiêu Lạc Ngọc trở lại cứ điểm, Hữu Yển phụ trách điều tra Thái tử cũng đã trở về.
"Thái tử hiện tại thế lực đã tăng tới đỉnh điểm, đặc biệt còn có Hàn vương trợ giúp." Hữu Yển đưa lên tin tức mình điều tra được. Hàn vương là đệ đệ của Sở vương.
Hoàng thượng có ba nhi tử, Thái tử là con do tiên hậu sinh, Sở vương là do hoàng hậu cũng là Đức phi Hoàng Thượng từng sủng ái nhất sinh. Hai người đều là tử bằng mẫu quý. Hai vị hoàng hậu xuất thân danh môn, Thái tử cùng Sở vương tự nhiên từ nhỏ được người chú mục, hai người cũng vẫn luôn thủy hỏa bất dung. Phía sau bọn họ cũng dính dáng đến không ít lợi ích quyền thế.
Hàn vương là nhi tử thứ ba của Hoàng Thượng, cũng là hài tử của một cung nữ, cung nữ sau khi sinh hạ Hàn vương được Hoàng Thượng miễn cưỡng phong Tài nhân. Mấy năm này ở trong cung an ổn, hiện giờ chậm rãi lên tới vị trí Tu dung. Cho nên Hàn vương là kẻ ít được sủng nhất, sau trưởng thành được phong vương, cũng không có quyền thế gì.
Nhưng hắn kết giao không ít thần tử có địa vị, hiện giờ trong triều đình cũng coi như dần dần có một ít vị trí, coi như là một cỗ thế lực. Thái tử có Hàn vương tương trợ, đương nhiên là như cá gặp nước.
Hiện giờ Sở vương bị giam lỏng, đám người Thái tử tự nhiên vô cùng vui sướng.
"Thái tử bình thường tuy rằng vô năng, nhưng đối với thủ hạ cũng không tệ. Chính là có một điểm, hắn thích nơi trăng hoa, hiện tại Hoàng Thượng bệnh nặng cũng quản không được, giờ số lần hắn đi càng nhiều." Hữu Yển nói.
Hoa Diệc Khê nhìn nhìn Tiêu Lạc Ngọc "Thái tử đi thành đông chưa chắc là đi tầm hoa vấn liễu." Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu "Hiện giờ chờ tin tức Sở vương bên kia, chúng ta sẽ quyết định làm gì."
"Hữu Yển, Thái tử hôm nay đi đâu?" Hoa Diệc Khê hỏi.
"Túy Tiên cư, hiện tại Túy Tiên cư có một nữ tử Tiên nhi, là hoa khôi đệ nhất Trường An." Hữu Yển trả lời. Hoa Diệc Khê nói "Ngươi đi điều tra nữ nhân kia, có lẽ chính là Phượng Nhan."
Hữu Yển gật đầu lui ra.
Hoa Diệc Khê hừ lạnh một tiếng, Tiên nhi. Xem ra Phượng Nhan cho dù là hổ lạc bình dương, cũng không quên thân phận tiên tử của mình. Chính là không nghĩ tới vốn chỉ là tranh đấu giang hồ, thế nhưng diễn biến thành bộ dáng hiện giờ. Bất quá Phượng Nhan lại đi làm hoa khôi, chuyện này thực khiến y kinh ngạc.
Bận rộn một ngày, Tiêu Lạc Ngọc mang Hoa Diệc Khê đi tắm. Hai người đã thật lâu không có quan hệ da thịt, cùng tắm rửa khó tránh khỏi có chút bốc hỏa. Hoa Diệc Khê nhìn dáng vẻ của Tiêu Lạc Ngọc, cảm thấy buồn cười.
Tiêu Lạc Ngọc chỉ đành oán hận nói "Chờ ngươi tốt một chút." Hoa Diệc Khê chớp chớp mi, "Được a, ta chờ." Tiêu Lạc Ngọc có chút bất đắc dĩ, trước kia thời điểm không thích Hoa Diệc Khê cảm thấy y một chút mị lực cũng không có, hiện tại như thế nào cũng cảm thấy xinh đẹp.
"Giúp ta chà lưng." Hoa Diệc Khê đem khăn đưa cho Tiêu Lạc Ngọc, từ khi y bị thương Tiêu Lạc Ngọc vẫn luôn giúp y lau rửa người, cũng xem như tình thú. Chính là hiện giờ đều biến thành dằn vặt a.
Thật vất vả tắm rửa xong xuôi, Tiêu Lạc Ngọc nhanh chóng thở phào, ôm Hoa Diệc Khê đi ngủ. Hoa Diệc Khê cười nói "Lạc Ngọc, nhẫn nhịn hại thân."
Tiêu Lạc Ngọc trừng mắt nhìn y, Hoa Diệc Khê bật cười, thấp giọng nói "Kỳ thật hiện tại ta đã không có việc gì." Huống chi không chỉ Tiêu Lạc Ngọc có nhu cầu, y cũng có. Tiêu Lạc Ngọc nhìn nhìn y, tựa hồ đang giãy dụa, thật lâu sau nói "Không được... thân mình ngươi quan trọng hơn."
Hoa Diệc Khê lắc đầu, tiến lên hôn má Tiêu Lạc Ngọc, y cũng không đành lòng khiến Tiêu Lạc Ngọc chịu đựng như vậy, nếu như y nói không được, Tiêu Lạc Ngọc không biết muốn nhẫn tới khi nào.
"Ta có thể... huống chi... huống chi ta cũng..."
Tiêu Lạc Ngọc mở to hai mắt nhìn, đây là Hoa Diệc Khê lần đầu tiên nói lời như thế. Vốn hắn đang cực lực khắc chế chính mình, ái nhân ngay trong ngực, còn cùng tắm rửa thay y phục. Có thể nhẫn nhịn đã là cực lực cố gắng. Nghe thấy những lời này còn có thể nhịn nữa thì là thánh thần rồi.
"Ta là đại phu, ta biết tình huống của mình." Hoa Diệc Khê nói. Tiêu Lạc Ngọc cơ hồ muốn hóa sói tru một tiếng, nhẫn lại nhịn, cuối cùng mới nói "Chịu không được phải nói với ta."
Hoa Diệc Khê đỏ mặt gật gật đầu, Tiêu Lạc Ngọc cười lớn một tiếng, cũng không cởi y phục. Dùng nội lực kéo, y phục hai người biến thành mảnh nhỏ bay ra.
"Lúc này ta cảm thấy có võ công thực không tồi." Tiêu Lạc Ngọc nói.
Bên này hai người một mảnh triền miên. Bên kia Tử Thanh một mình ngồi trong sân, nhìn ánh trăng. Trong tay là ngọc bội Sở vương đưa cho hắn. Bất giác nắm chặt kiếm trong tay.
Một đêm tĩnh lặng, sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Lạc Ngọc mặt mày hớn hở mở cửa phòng, duỗi thắt lưng lười biếng một cái. Sớm có tên tiểu tư chờ ở một bên, bưng nước ấm. Tiêu Lạc Ngọc tiếp nhận nước ấm trong tay tiểu tư, thản nhiên nói "Ngươi lui xuống đi."
Tiểu tư lăng lăng gật đầu, không nghĩ tới Tiêu Lạc Ngọc thế nhưng sẽ tự mình làm loại sự tình này. Tiêu Lạc Ngọc ăn no tâm tình vô cùng tốt, mà ngay cả chuyện bảo tàng cũng không còn khiến hắn phiền lòng.
Khi dùng điểm tâm Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê ngồi cùng nhau, trên bàn còn có Tử Thanh cùng Hữu Yển và Lung Mộc. Mấy người thực ăn ý xem như không nhìn thấy hai mắt đỏ hoe của Tử Thanh.
Hữu Yển nói "Ta vừa rồi nghe tiểu tư nói, sáng nay Sở vương phủ truyền ra tin tức, đêm qua vương phủ bị cháy."
Tử Thanh tay khựng lại, chỉ nghe Hữu Yển tiếp tục nói "Nghe nói là chết vài thị vệ, bởi vì sự kiện này Sở vương đã sớm tiến cung." Sở vương muốn làm cái gì, không một ai rõ. Chính Tử Thanh cũng thực mê mang.
Hoa Diệc Khê nói "Bất luận Sở vương làm gì, hiện giờ cũng chỉ có thể liều mạng. Huống chi Sở vương cũng không giống kẻ bạc tình." Tử Thanh mỉm cười, biết Hoa Diệc Khê đang an ủi mình. Có thể được Hoa Diệc Khê an ủi, đã là rất hiếm thấy. Hắn nói "Ta đối với Thái tử tương đối quen thuộc, ta đi theo dõi Thái tử."
Tiêu Lạc Ngọc nói "Nếu thật sự muốn đi giám thị Thái tử, không bằng ngay tại Túy Tiên cư." – Hắn nhìn nhìn Hữu Yển, nói tiếp "Kỳ thật ta có một biện pháp hay."
Túy Tiên cư vì mời chào khách nhân, mỗi đêm đều sẽ tổ chức một buổi hiến nghệ biểu diễn nhỏ. Các cô nương có thể biểu diễn tài nghệ, mà khách nhân có thể chọn lựa cô nương mình vừa lòng. Mỗi tháng sẽ từ ba người ưu tú nhất tuyển ra một người, một năm mười hai người tiến hành tỷ thí cuối cùng, người thắng sẽ là hoa khôi.
Mà hiện giờ hoa khôi Tiên nhi không trải qua tỷ thí cuối năm, bởi vì tài mạo song tuyệt, ngoại lệ trở thành hoa khôi.
Tiên nhi cũng chính là Phượng Nhan nhìn chính mình trong gương đồng, da trắng như tuyết dung mạo tựa thiên tiên, có chút kiêu ngạo mỉm cười. Nàng vốn không cần tham gia loại hiến nghệ mỗi đêm này, dù sao giá của nàng hiện giờ đã rất cao. Loại hiến nghệ này bất quá là cho cô nương mới tới một cơ hội nhận thức khách nhân. Nhưng đêm nay Thái tử sẽ đến, hơn nữa Thái tử đã đặt chỗ tại đại sảnh, có lẽ là muốn xem biểu diễn.
Lần trước gặp mặt chỉ thoáng qua không đủ, vì khiến Thái tử mê luyến chính mình, phải có thêm nhiều cơ hội mới được. Thị nữ đứng sau nhỏ giọng nói "Tiểu thư, tới chúng ta."
Phượng Nhan mỉm cười, ôm đàn tranh đi ra. Nàng vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn hết sự chú ý. Ai cũng không nghĩ tới hoa khôi thế nhưng sẽ ra mặt, ngày thường chính là ngàn vàng khó gặp. Phượng Nhan mắt phượng chợt lóe, sau đó thấy được Thái tử ngồi trong một gian phòng trang nhã lầu hai.
Hơi hơi cúi người một cái, phảng phất như nhược liễu phù phong, có vài kẻ đã nhìn ngây người. Nàng gảy đàn chính là khúc dân gian thường nghe, nhưng với giọng hát của nàng, cảm giác lại rất khác biệt.
Dư quang trông thấy Thái tử đã nổi lên hứng thú, trong lòng biết đã đủ, một khúc kết thúc, ôm đàn tranh rời đi. Nhìn mọi người si mê dưới đài, trong lòng hơi hơi dễ chịu một ít.
Vốn là nàng không nghĩ xuất đầu lộ diện như thế, nhưng thanh lâu cũng là chỗ ẩn thân tốt nhất, hơn nữa nơi này thời gian lâu, nàng cũng tìm về một ít người chú mục trước kia, cảm giác được người theo đuổi yêu thích.
Trong một phòng trang nhã Thái tử cười nói "Lần trước đến chỉ thấy Tiên nhi cô nương một thoáng, không nghĩ tới hôm nay cũng gặp, thật đúng là trùng hợp." Hắn ngày đó nói với Tiên nhi ngày mai lại đến nhìn nàng, nhưng cũng chỉ là nói mà thôi, dù sao sẽ không bởi vì một nữ tử thanh lâu mà để bụng. Bên cạnh hắn một nam tử nói "Thái tử nếu thích, không bằng mang về quý phủ."
Thái tử cười mà không nói, lúc này phía dưới đột nhiên có chút xôn xao, hai người nhìn xuống, Phượng Nhan rời đi, lại có một cô nương khác lên đài, trong tay cầm một cây sáo, nhìn mọi người phía dưới.
Theo lý mà nói Phượng Nhan là mỹ nữ võ lâm đệ nhất, đương nhiên là nhân gian tuyệt sắc, nhưng thời điểm trông thấy cô nương này, mọi người chỉ cảm thấy trong đầu hoàn toàn không còn bóng dáng Phượng Nhan, chỉ có thể nhìn thấy người trước mắt này.
Tất cả từ ngữ, tất cả mọi ý tưởng, hết thảy đều biến mất khỏi đại não.
Thái tử cũng thất thần không thôi, rượu trong tay đã tràn ra, hắn cũng không lưu ý.
Hữu Yển bất đắc dĩ, hắn không nghĩ tới Tiêu Lạc Ngọc thế nhưng nghĩ ra biện pháp như vậy, khiến hắn dở khóc dở cười. Cuối cùng vẫn bị đẩy tới nơi này. Nghĩ đến Chu Lam cầm được một trăm lượng bạc tiền "Bán hắn", cảnh tượng dở khóc dở cười, Hữu Yển cũng có chút đau đầu.
Nhìn quanh bốn phía một chút, Hữu Yển cầm lấy cây sáo, thổi làn điệu không mấy quen thuộc. Hắn đối cầm kỳ thi họa vốn là hoàn toàn không biết, khiến hắn hiến nghệ cũng thật sự khó xử, khi còn bé đi ăn xin đã từng học thổi sáo mấy ngày, lúc này mới lấy ra bêu xấu.
Tiếng sáo có chút không thành làn điệu vang lên toàn bộ đại đường, nguyên bản Thái tử có chút si mê sau khi nghe được khúc nhạc không khỏi có chút ngốc lăng, một lát sau nói "Thì ra chỉ là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, xem ra người tài mạo song tuyệt quả nhiên không nhiều lắm."
Nam tử bên cạnh nói"Tiên nhi cô nương vừa rồi không phải sao." Thái tử cười nói, "Nói cũng đúng."
Hữu Yển một khúc kết thúc, Thái tử cũng nghe tùy tùng đề nghị tới gặp Tiên nhi, hai người vừa lúc trên hành lang chạm mặt. Đến gần, Thái tử mới phát hiện người trước mắt so với vừa rồi càng thêm mỹ mạo.
Hắn tuy rằng quý vi Thái tử, bên người mỹ nữ vô số, nhưng nếu bàn về dung mạo chỉ sợ còn không có một ai có thể sánh cùng người trước mắt, nghĩ tới chỗ này chỉ là tầm hoa vấn liễu, hà tất để ý tài tình hay không tuyệt thế.
"Không biết quý danh của cô nương là gì?" Thái tử hỏi, Hữu Yển nhìn nhìn Thái tử, cùng Sở vương có bảy phần tương tự, tuy rằng nhìn ra võ công không cao nhưng cũng là anh dũng bất phàm. Đối một nữ tử thanh lâu cũng coi như hữu lý, nếu trong lòng không sớm có tính toán, chỉ sợ còn sẽ cảm thấy Thái tử này cũng không tệ lắm.
"Công tử có thể gọi ta Vân Lan." Hữu Yển dùng biến thanh nói. Thái tử lúc này mới phát hiện nữ tử này rất cao, trong mắt không khỏi hiện lên một tia nghiền ngẫm. Chậm rãi nói "Tại hạ đối cô nương có chút ái mộ, không biết cô nương có thể vì tại hạ đàn một khúc."
"Tất nhiên, mời." Hữu Yển nói.
Phượng Nhan lúc này đang ở trong phòng đợi Thái tử đến, nàng cẩn thận chọn lựa một bộ váy trắng lụa mỏng, trên đầu chỉ đeo một cái trâm trân châu lay động. Thị nữ của nàng lại đột nhiên chạy tới "Tiểu thư không tốt, vị công tử kia đi phòng Vân Lan cô nương." Nàng không biết thân phận thật của Thái tử, nhưng nàng biết mục tiêu tiểu thư nhà mình là người này.
"Cái gì?" Phượng Nhan đứng dậy, "Xảy ra chuyện gì?"
Thị nữ cũng không biết nhiều, có chút ấp úng, Phượng Nhan đang muốn đi tìm hiểu, ở cửa có người lên tiếng "Tiên nhi cô nương, Thẩm công tử đến."
Thẩm Khanh này, cố tình lúc này lại đến. Phượng Nhan giận dữ, bình phục một chút tâm tình nói "Ta biết."
Thẩm Khanh lúc tiến vào, Phượng Nhan đang trang điểm, tóc rối tung xõa ra hết sức xinh đẹp. Trong nháy mắt Thẩm Khanh có chút mê hoặc. Hắn vô số lần tưởng tượng cảnh tượng như vậy, hắn từ bên ngoài trở về Phượng Nhan mặc y phục đơn giản chờ hắn về nhà. Hắn mê mang thực nhanh đã bị tiếng cười đùa dưới lầu truyền đến đánh gãy.
Bên này, Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê đang uống rượu, Hoa Diệc Khê thân thể đã khôi phục hơn phân nửa, ngẫu nhiên uống rượu có công hiệu lưu thông máu. Hai người bình thản điềm nhiên như không, ngược lại Lung Mộc có chút lo âu. Hắn đi qua đi lại vài vòng nói "Các ngươi không lo lắng Hữu Yển sao?"
Tiêu Lạc Ngọc cười cười, "Yên tâm, Thái tử sẽ không làm gì hắn!"
"Chính là..." Lung Mộc có chút không yên lòng. Thấy hai người đều không có ý định nhúng tay, có chút tức giận rời khỏi phòng. Hắn tuy rằng biết Hữu Yển võ công cao siêu sẽ không xảy ra chuyện, nhưng chung quy là không yên lòng.
Lung Mộc đi rồi, Hoa Diệc Khê nói "Có chút kỳ quái..."
Tiêu Lạc Ngọc nhịn không được tại khóe môi y hôn một cái nói "Quả thật, Phượng Nhan cùng Lâm Dương không hề nghi ngờ là đồng đảng, chúng ta nguyên bản đoán bọn họ là người Thái tử, hiện tại xem ra Phượng Nhan tựa hồ cũng không biết Thái tử."
Nguyên bản bọn họ tưởng Thái tử muốn bảo tàng để thu mua sát thủ, bồi dưỡng thế lực của mình. Nhưng là nghĩ đến hắn làm như vậy không khỏi có chút thừa thãi. Bằng vào lực lượng trong tay Thái tử, chỉ cần không có sai lầm gì, đăng cơ là chuyện sớm hay muộn.
Đang lúc hai người nghi hoặc, cửa phòng bị đẩy ra, Lung Mộc đi đến, theo phía sau là Hữu Yển mặc nữ trang.
"Sao nhanh vậy?" Tiêu Lạc Ngọc hỏi. Hữu Yển nói "Thái tử vào phòng không bao lâu, đã có người tìm hắn, nói là có việc gấp, ta loáng thoáng nghe được là Sở vương phủ có động tĩnh."
"Các ngươi tiếp tục ở trong này, chúng ta đi nhìn xem." Tiêu Lạc Ngọc nói, ôm Hoa Diệc Khê rời khỏi Túy Tiên cư. Tử Thanh vốn đang theo dõi Thái tử từ xa sớm đã không thấy bóng dáng, hẳn là đã đi theo.
Đuổi tới Thái tử phủ từ xa liền nhìn thấy Tử Thanh đang ở chỗ tối theo dõi, Tiêu Lạc Ngọc nhảy xuống bên cạnh hắn, Tử Thanh nói "Vừa rồi có người truyền thánh chỉ đến Thái tử phủ."
Đang lúc mấy người nghi hoặc, Thái tử mặc triều phục xuất hiện, thuộc hạ dắt tới một con tuấn mã, Thái tử lên ngựa liền giục ngựa vội chạy, rất nhanh liền không thấy bóng người.
"Thái tử đi hoàng cung." Tử Thanh nói. Trên mặt có chút lo lắng, Hoa Diệc Khê nói "Ngươi về Sở vương phủ đi, chúng ta đi theo Thái tử." Tử Thanh gật gật đầu, hắn quả thật thực lo lắng Sở vương.
"Đa tạ Hoa thần y, ta đây lại nợ ngươi một lần." Tử Thanh nói. Sau đó nhảy vài cái biến mất trong bóng đêm. Tiêu Lạc Ngọc cũng ôm Hoa Diệc Khê theo phương hướng Thái tử biến mất đuổi theo.
Tử Thanh đến Sở vương phủ, Sở vương phủ hoàn toàn không canh phòng nghiêm ngặt giống bình thường, hắn dễ dàng đi vào bên trong phủ, hạ nhân cơ hồ đều ngủ, chỉ có vài binh lính tuần tra. Mà Sở vương căn bản không có trong phủ.
Thái tử đi vào hoàng cung, ở cửa một người mặc phục sức tổng quản thái giám đang chờ hắn, nhìn thấy hắn vội vàng hành lễ "Điện hạ người đã tới, Hoàng Thượng tức giận vô cùng, người nhanh đi khuyên nhủ đi!"
Thái tử xuống ngựa nói "Đã xảy ra chuyện gì? Phụ hoàng vội vã muốn gặp ta như vậy."
"Nô tài cũng không biết, Sở vương điện hạ gặp Hoàng Thượng không biết nói gì đó, Hoàng Thượng giận dữ, hạ lệnh đem Sở vương điện hạ bắt giam." Tổng quản thái giám nói. Thái tử gật gật đầu "Làm phiền công công đã báo."
Đi vào hồi lâu mới tới tẩm cung Hoàng Thượng, Thái tử nhìn hoàng cung canh phòng cẩn mật, đột nhiên cảm thấy nếu như cả đời chỉ có thể nhốt trong này, thật đúng là sự tình thảm thương. Rồi sau đó lại nghĩ tới hôm nay nhìn thấy Vân Lan cô nương, hắn không khỏi bật cười.
Trong phòng kia khúc đàn thực sự là kinh hãi thiên địa quỷ thần khiếp sợ, bất quá không biết như thế nào, hắn cảm thấy rất buồn cười. Tuy rằng người nọ vô cùng mỹ mạo, y phục cũng rất cẩn thận che giấu phần cổ, nhưng hắn vẫn nhìn thấu đó là một nam nhân. Mặc kệ là vì cái gì, người đẹp như vậy hắn không nghĩ bỏ qua.
Đi vài bước nhìn thấy Hàn vương đang ở ngoài tẩm cung chờ, hắn vài bước đi lên trước, nói "Tam đệ cũng tới?" Hàn vương hành lễ "Hoàng huynh, phụ hoàng cho gọi ta đến." Thái tử gật đầu "Ta cũng thế, nghe nói là bởi vì Nhị đệ."
Hàn vương trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, rồi sau đó nói "Nhị ca làm sao vậy?" Thái tử lắc đầu "Nghe nói chọc giận phụ hoàng." Hàn vương không nói, nửa ngày sau mới lên tiếng "Đại ca, Nhị ca luôn được sủng ái, lại nắm binh quyền, nếu... "
Thái tử lắc đầu "Chờ gặp phụ hoàng rồi nói."
Hoàn chương 66
Chương 67 : Sát khí
.
Thái tử cùng Hàn vương một trước một sau đến gần tẩm cung Hoàng đế, trong cung đèn lồng cũng không thắp hết toàn bộ, có chút mờ tối, Thái tử nhíu mày, gần đây Hoàng đế không chỉ bệnh nặng, mà ngay cả tính tình cũng thay đổi rất nhiều. Hắn đã nghe rất nhiều người bàn tán Hoàng đế gần đây hỉ nộ vô thường.
Ngược lại Hàn vương phía sau sắc mặt như thường, hai người băng qua cửa cung trùng trùng rốt cục gặp được đương kim thiên tử, cũng là phụ hoàng của họ.
"Phụ hoàng." Hai người cúi chào, Hoàng đế ngồi trên nhuyễn tháp, tuy rằng gầy yếu nhưng tinh thần cũng không tệ. Thái tử vui vẻ nói "Phụ hoàng thân thể không việc gì chứ?" Phải biết rằng Hoàng đế đã mấy ngày liền không lâm triều.
Hoàng đế xua tay "Vẫn như cũ, bất quá nhiều ngày dùng dược của Dư thái y đã khá nhiều." Thái tử còn muốn nói điều gì, chợt nghe Hoàng đế lên tiếng "Trẫm gọi các ngươi đến, là có việc cho các ngươi đi làm." Hắn nhìn nhìn Thái tử cùng Hàn vương "Các ngươi phái người đi giết Tử Thanh."
Thái tử sửng sốt, nhìn về phía Hàn vương. Hàn vương cũng là vẻ mặt nghi hoặc, Tử Thanh là người của Sở vương, Hoàng Thượng luôn luôn sủng nịch Sở vương, lần này như thế nào lại hạ sát thủ. "Phụ hoàng..."
"Không cần để ý tới súc sinh kia, đi yêu một nam tử, vì một nam tử không cần giang sơn." Hoàng đế nói, "Hoàng gia tuyệt đối không cho phép có chuyện như vậy, trẫm đã sai người giam lỏng Sở vương."
Thái tử trong lòng nghi hoặc, giết một người mà thôi, bên người hoàng thượng cao thủ không biết bao nhiêu, có thể đem chuyện này làm xong không một tiếng động, chờ đến Sở vương đi ra cũng tra không ra bất luận chứng cớ gì, vì cái gì muốn gọi hắn cùng Hàn vương đi làm?
"Chính là ngày sau Nhị ca ..." Hàn vương lo lắng. Hoàng đế ho khan một tiếng, thái giám phía sau vội vàng tiến lên dâng một chén dược, Thái tử chú ý tới thái giám này căn bản không phải tổng quản thái giám bên cạnh Hoàng đế trước đây, thay đổi thành một gương mặt xa lạ.
Tẩm cung lớn như vậy chỉ có thanh âm Hoàng đế uống dược, thái giám đưa lên một cái khăn, Hoàng đế tiếp nhận nói "Chuyện này cũng là cho các ngươi một cái cảnh cáo, hoàng thất uy nghiêm không cho phép bôi nhọ, nam tử yêu nhau vốn là vi phạm nhân luân, các ngươi nếu phạm sai lầm như vậy, cũng xử đồng dạng. Lui đi, trẫm muốn nghỉ ngơi."
"Vâng." Thái tử bất đắc dĩ, đành phải cùng Hàn vương rời khỏi tẩm cung. Đã nhiều ngày Hoàng Thượng thân thể không tốt, hắn vẫn chưa bị triệu kiến, dù cho cầu kiến cũng bị cự tuyệt ngoài cửa. Bất quá chỉ mấy ngày, hắn đã cảm thấy hoàng cung cùng Hoàng thượng biến hóa khiến hắn có chút khó mà chống đỡ. Rốt cuộc biến hóa ở chỗ nào hắn cũng không rõ, nhưng ngực đã có chút phiền muộn.
"Đại ca, Sở vương thất thế, này chính là cơ hội của chúng ta. Không bằng thừa dịp này..." Hàn vương làm một cái ra hiệu 'giết'. Thái tử gật gật đầu "Chúng ta giết Tử Thanh cũng đắc tội Sở vương, lần này nhất định phải đem thế lực Sở vương một lưới bắt hết, bằng không hậu hoạn khôn lường."
Hàn vương gật đầu, hai người thương nghị một khắc tại cửa cung rồi từng người hồi phủ.
Vào đêm, Thái tử phủ lâm vào một mảnh trầm tĩnh, Thái tử tại thư phòng cùng vài tên phụ tá đang thương nghị. Thái tử phủ thoạt nhìn bình tĩnh trên thực tế đang trong sóng dữ mãnh liệt, tất cả mọi người biết Thái tử cùng Sở vương tranh đoạt ngôi vị đã đến thời điểm mấu chốt, lúc này Sở vương lại xảy ra chuyện người phe Thái tử dĩ nhiên là vui mừng khôn xiết.
Thái tử cũng không có biểu tình cao hứng, hắn nhìn một phần tình báo trong tay, chau mày.
Ngoài phủ, Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê ẩn thân chỗ tối, nhìn toàn bộ đối diện. Tử Thanh không một tiếng động xuất hiện.
"Sau khi Hàn vương hồi phủ bắt đầu điều động nhân thủ." Tử Thanh nói "Ta vốn muốn đi theo bọn họ tiến cung, nhưng đại nội thủ vệ nghiêm ngặt, ta không thể tới gần."
Hoa Diệc Khê nói "Thái tử phủ một mảnh an tĩnh, bất quá vài kẻ phụ tá Thái tử suốt đêm đều được hắn gọi tới. Sở vương như thế nào?"
Tử Thanh lắc đầu "Ta không biết hắn bị giam lỏng ở đâu. Nội ứng trong cung của ta toàn bộ đều liên lạc không được." Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên nói "Thái tử giao cho chúng ta ứng phó, ngươi đi theo dõi Hàn vương." Nói xong giao cho Tử Thanh vài cái tên lệnh liên lạc. "Có việc liền ném ra tên lệnh, người Hoa minh sẽ mau chóng đuổi tới."
Tử Thanh gật gật đầu, phóng người rời đi. Sau khi Tử Thanh rời đi, Tiêu Lạc Ngọc sai người Hoa minh tiếp tục giám thị hướng đi Thái tử, Hoa Diệc Khê thân mình dù sao còn chưa khôi phục, không thể mệt nhọc thời gian dài.
Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê tạm thời không đề cập tới, Tử Thanh trở lại phụ cận Hàn vương phủ tiếp tục theo dõi, trong Hàn vương phủ đèn đuốc sáng trưng, hắn có chút kỳ quái, Hàn vương làm việc luôn luôn cẩn thận, lần này sao có thể huy động rầm rộ như thế.
Thời gian thực nhanh đến qua nửa đêm, Tử Thanh ngồi trên mái nhà, trong tay cầm ngọc bội Sở vương đưa cho hắn. Những năm gần đây đồ Sở vương cho hắn không ít, mỗi cái đều vô giá, hắn đối này đó đều không có cảm giác gì, khối ngọc này vốn trước kia Sở vương đã cho hắn, lúc ấy hắn tiếp nhận liền tùy tay đặt trong phòng.
"Ngươi nhất định không được có việc gì." Tử Thanh lẩm bẩm. Sở vương quen thói tùy ý, hắn cũng liền xem nhẹ ảnh hưởng chuyện Vương gia cùng một nam tử yêu nhau. Trong lòng hắn sớm biết rằng sẽ có một ngày như vậy, chính là vẫn mãi tham luyến ở lại bên người Sở vương. Tử Thanh trong lòng tràn ngập hối hận, nếu có thể sớm một chút rời đi, có phải hay không sẽ tốt hơn?
Nếu không có lòng tham như vậy có thể hay không tình huống hiện tại sẽ không biến đổi thành cái dạng này? Tử Thanh nắm chặt tay, mặc kệ thế nào hắn đều phải cứu Sở vương ra.
Trong hoàng cung, Sở vương nhìn đồ ăn trước mắt cùng một đoàn cung nữ thái giám quỳ đối diện, lạnh lùng nói "Dẹp đi."
"Thỉnh Vương gia dùng bữa." Thái giám đứng đầu nói, những người khác cũng không có chút động tác nào. Sở vương trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, như vậy đối đầu đã một hồi. Hắn không phải kẻ cổ hủ, đều không phải là dùng tuyệt thực kháng nghị, chính là trong đồ ăn thế nhưng bỏ rất nhiều tiêu dao tán.
Sở vương nhíu mày, Hoàng đế cho dù là tức giận cũng sẽ không đối hắn như vậy, nhưng lần này dị thường kỳ quái. Thoạt nhìn không phải muốn mạng của mình mà là muốn hủy mình. Hay là nói, đối phương muốn đồ vật trong tay của hắn, thí dụ như binh phù?
"Vương gia không ăn, cần phải suy xét tính mạng thuộc hạ." Thái giám đứng đầu nói.
Sở vương đồng tử chợt thu nhỏ lại, hiện lên một tia sát ý, rồi sau đó chậm rãi nói "Được lắm, ta có thể ăn, bất quá ta muốn biết vì khiến ta ăn mấy thứ này, các ngươi có chịu hy sinh tên nô tài ngươi hay không."
"Cho chủ tử các ngươi đem thủ cấp nô tài này đưa lên trước, ta liền đồng ý ăn." Sở vương nói, hiện giờ hắn ngốc cũng biết chuyện này khẳng định không phải Hoàng Thượng sai sử.
Hai thị vệ xuất hiện đem thái giám cầm đầu kéo xuống, sau một lát đưa lên thủ cấp, Sở vương cười cười giơ lên chiếc đũa, gắp một miếng đồ ăn bỏ vào trong miệng. Hắn tuy rằng Nam chinh bắc chiến hồi lâu, nhưng võ công bình thường, có lẽ nơi này canh phòng cũng không quá chặt, nhưng hắn cũng biết Tử Thanh cùng đám người Tiêu Lạc Ngọc không thể tìm tới nơi này.
Hôm sau, người trong kinh thành như trước rộn ràng náo nhiệt, không chút nào có cảm giác căng thẳng nổi lên phong ba.
Hàn vương phủ tuy rằng ầm ĩ một đêm, lại một chút hành động đều không có, Tử Thanh một đêm không ngủ nhưng tinh thần thoạt nhìn không tồi. Từ chỗ Hoa minh truyền đến tin tức Thái tử phủ cũng không có bất luận hành động gì.
Tử Thanh không biết chính là, Thái tử cùng Hàn vương đều đang chờ, dù sao Sở vương vẫn chưa hoàn toàn thất thế, lúc này hai người đều không nghĩ dễ dàng đắc tội Sở vương, hai người mặc dù là người trên một chiến tuyến, nhưng thời điểm liên quan tính mạng vẫn lui bước, dù sao đại quân trong tay Sở vương không dễ đối phó.
Thời gian hai ngày trôi qua thực nhanh, bất luận biến hóa gì đều không xảy ra, Thái tử vẫn như cũ mỗi ngày đi Túy Tiên cư nghe đàn, Hàn vương cũng cùng đi, không có chút động tĩnh nào.
Tử Thanh từ điểm liên lạc Hoa minh đi ra, vốn tính toán tiếp tục đi theo dõi Sở vương, mới vừa đi vài bước đột nhiên lánh vào một ngõ nhỏ, sau đó một bóng người cũng xuất hiện phía sau hắn.
"Tử Thanh đại nhân." Người tới chắp tay nói. Tử Thanh trên mặt vui vẻ, "Tử Điện, ngươi tìm được Vương gia?" Tới là nội ứng Sở vương an bài trong cung, sinh mẫu Sở vương là đương kim hoàng hậu, tuy rằng không để ý tới sự tình gì nhưng thế lực trong hậu cung của Sở vương không ai có thể sánh bằng, một ít nội ứng tuy rằng mất tích, nhưng còn có vài kẻ giữ lại, Tử Điện chính là một trong số đó.
Từ lúc Sở vương bị giam lỏng Tử Thanh liền liên lạc bọn họ tìm kiếm, lần này Tử Điện xuất hiện, nhất định là có tin tức.
Nghe được câu hỏi Tử Thanh, Tử Điện gật đầu nói "Thuộc hạ đã tra được, Vương gia ngay trong tẩm cung Hoàng Thượng." Tử Thanh nhíu mày, chỉ nghe Tử Điện nói "Hoàng Thượng gần đây có chút kỳ quái, thuộc hạ muốn liên lạc Hoàng hậu nương nương nhưng vẫn như cũ không có tin tức gì, cho nên thuộc hạ âm thầm lưu tâm thời gian thị vệ thay ca, tối nay liền cứu Vương gia đi."
Tử Thanh trầm mặc, nếu lần này cứu ra, Sở vương chính là kháng chỉ, thật sự đại nghịch bất đạo. Tử Điện nói "Đại nhân, hiện tại không có thời gian suy nghĩ, nếu Vương gia xảy ra chuyện thì hối hận cũng không kịp."
"Hắn nói không sai." Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê đột nhiên xuất hiện, Hoa Diệc Khê nói "Ta mới vừa nhận được tin tức, hoàng cung hiện tại đã bị Thái tử khống chế, Hoàng Thượng cùng hoàng hậu tựa hồ cũng bị giam lỏng."
Hoa các tình báo tuyệt đối không có vấn đề, Tử Thanh cắn răng "Tối nay đem tất cả nội ứng gọi tới, hết thảy dựa vào các ngươi." Hắn không phải không muốn đi, chính là nếu lần thất bại này, vậy mọi người đều sẽ bị một lưới bắt hết. Hắn phải còn phải lo nghĩ về sau.
Chỉ cần có thể cứu Sở vương ra, dựa vào đại quân Sở vương ít nhất có thể bảo đảm an toàn.
"Vâng, thuộc hạ nhất định dốc hết sức." Tử Điện lĩnh mệnh rời đi. Hắn sau khi đi rồi, Tử Thanh một mình đi quân doanh, Sở vương ở kinh thành có lưu một đội quân, đội quân này đối với Sở vương tuyệt đối trung thành. Hắn nắm ngọc bội trong tay, ngọc bội này chính là tín vật điều binh, đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đi một bước cuối cùng.
Tử Thanh một đường vội vã, quân đội ngay tại Nam giao, mới vừa ra khỏi cửa thành, hắn liền ẩn ẩn cảm giác khí tức khác thường phía sau truyền đến, sau đó chợt nghe thấy tiếng xé gió, không kịp nghĩ nhiều Tử Thanh một cái lắc mình né tránh, nháy mắt rút kiếm xoay người đối mặt với người phía sau.
Phía sau là bốn nữ tử ăn mặc giống nhau nhưng lại cao thấp mập ốm không đồng đều, Tử Thanh cười lạnh "Thế nào, Thái tử rốt cục hết kiên nhẫn sao?"
Bốn người chính là cao thủ lợi hại nhất trong Thái tử phủ, một đám tỷ muội 'hoàn phì yến sấu' không giống nhau, mặc dù là nữ tử nhưng trên giang hồ cũng nổi danh tâm địa ác độc, cuối cùng bởi vì cừu địch quá nhiều mới vào Thái tử phủ.
Vừa thấy bọn họ, Tử Thanh trong lòng biết rằng không tốt, nơi này cách quân doanh còn một đoạn đường, mà hắn bởi vì muốn giữ bí mật điều binh, ngay cả Hoa Diệc Khê cũng không nói, hiện giờ cho dù hắn chết ở chỗ này cũng không có bất luận kẻ nào biết.
Hoàn chương 67
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top