Chương 63+64+65


Chương 63 : Trầm ăn Vân

.

Vào đêm, Tiêu gia bảo lập tức trở nên an tĩnh rất nhiều, Tiêu Vân tắm rửa thay y phục rồi đơn giản thu thập một chút, ngồi ở trước bàn tự rót cho mình một chén nước, một hơi uống xong, cả ngày mỏi mệt đều tiêu biến rất nhiều.

Mở ra ngăn kéo, lấy thư bên trong ra. Tiêu Vân ngẩn người, rồi sau đó lại đem thư cất về, bắt đầu hồi âm cho Tiêu Lạc Ngọc. Thư còn chưa viết xong, chợt nghe tiếng gõ cửa, Tiêu Vân lấy một quyển sách che lại nội dung thư, phủ thêm áo khoác đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa là Thẩm Khanh, Thẩm Khanh trong tay còn cầm một cái thực hạp. Tiêu Vân không mấy vui vẻ hỏi "Ngươi tới làm gì?"

Thẩm Khanh ngược lại ngây ngẩn cả người, lúc này Tiêu Vân bởi vì mới vừa tắm rửa xong tóc còn ẩm ướt, Thẩm Khanh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Tiêu Vân tóc rối tung, mà lại thực dài, ngũ quan bình thường cũng có vẻ mê người hơn. Cổ áo mở rộng, có thể nhìn thấy một chút xương quai xanh khéo léo.

Nhìn quen Tiêu Vân mặc phục sức của hạ nhân, Thẩm Khanh lần đầu trông thấy như vậy bất chợt ngây ngẩn cả người.

Tiêu Vân thấy hắn không nói lời nào, tay quơ quơ trước mặt hắn. Thẩm Khanh lấy lại tinh thần bắt được tay hắn, cười nói "Đêm dài đằng đẵng không sao ngủ được, đến tìm ngươi uống rượu." Tiêu Vân có chút mất tự nhiên rút về tay, nói "Uống rượu tìm người khác đi, không thấy ta rất bận sao?" Không để tâm lời của Thẩm Khanh.

Ngược lại Thẩm Khanh không mời mà đến, đi vào phòng Tiêu Vân ngồi xuống nói "Ta ở trong này cũng không quen biết ai, trừ ngươi ra không ai có thể theo ta uống rượu."

"Trong thành có mấy thanh lâu không tồi, ta có thể gọi người mang ngươi đi." Tiêu Vân tựa vào cửa, nhìn Thẩm Khanh từ thực hạp lôi ra mấy món điểm tâm cùng một bầu rượu. Người này mới đến vài ngày cũng đã cùng rất nhiều người làm thân, còn nói không ai bồi hắn uống rượu. Bất quá Thẩm Khanh có thể tới tìm hắn Tiêu Vân trong lòng tất nhiên có chút cao hứng. Vừa rồi tay Thẩm Khanh cầm tay hắn còn chút nhiệt độ...

"Bổn thiếu gia luôn luôn giữ mình trong sach." Thẩm Khanh cười nói, kéo Tiêu Vân đi qua ngồi xuống. Rót cho hắn chén rượu "Đến đến, uống rượu. Coi như là báo đáp công sức ta ban ngày giúp ngươi đối chiếu sổ sách."

Tiêu Vân bất đắc dĩ, mùi thơm đồ ăn bay vào trong mũi hắn, bụng cũng thực nể tình vang lên. Hắn mới nhớ tới mình bận bịu cả ngày, còn chưa dùng cơm chiều. Nhìn nhìn Thẩm Khanh, Thẩm Khanh tựa hồ không nghe thấy.

Chẳng lẽ Thẩm Khanh bởi vì mình không ăn cơm chiều mới đến? Cho dù là biết Thẩm Khanh đi theo hắn là có nguyên nhân, trong lòng cũng không khỏi cảm động. Dọc đường đi Tiêu Vân chưa cho Thẩm Khanh chút biểu tình hoà nhã nào, Thẩm Khanh một đại thiếu gia bị hắn sai sử xoay quanh, thế nhưng cũng không có nửa câu oán hận.

Nghĩ đến đây, Tiêu Vân biểu tình ôn hòa, tiếp nhận chén rượu nghĩ thầm rằng dù sao Thẩm Khanh lấy cũng là đồ ăn của Tiêu gia bảo không thể lãng phí, phải cố sức mà ăn.

Rượu quá ba tuần, Tiêu Vân đã có chút chếnh choáng, hắn phất phất tay ngăn Thẩm Khanh tiếp tục rót rượu, "Không uống, uống nữa sẽ say." Thẩm Khanh bất đắc dĩ buông xuống bầu rượu "Ta mấy ngày nữa sẽ đi, ngươi cũng không thể theo bồi ta uống thêm vài chén."

"Đi? Đi nơi nào?"

Thẩm Khanh nhún vai "Về Thẩm gia a, không có khả năng cứ mãi ngốc tại đây. Mấy ngày trước nhận được thư nhà nói trong nhà cũng có một số việc. Vài ngày trước không phải nói Tiêu Lạc Ngọc cũng sắp trở lại, ta chung quy ở trong này cũng không tốt."

Tiêu Vân đã có chút vựng vựng hồ hồ, thuận miệng nói "Bảo chủ tạm thời sẽ không trở về, Hoa công tử thân mình còn chưa tốt không thể ngồi xe mệt nhọc, bọn họ còn..." nói tới chỗ này, Tiêu Vân chuyển đề tài "Ngươi tính khi nào thì đi?"

Thẩm Khanh tiến đến bên cạnh hắn, cười nói "Mấy ngày nữa đi. Hoa Diệc Khê thân mình thế nào? Lần này Tiêu Lạc Ngọc xem ra là sẽ không từ bỏ ý đồ."

Tiêu Vân hừ một tiếng "Khiến những kẻ đó thấy rõ thực lực Tiêu gia bảo, đỡ phải trên giang hồ luôn có người nói Bảo chủ là dựa hơi cha." Thẩm Khanh không nói tiếp, chỉ là cười nói "Ngươi thực trung thành. Tiêu Lạc Ngọc không biết cho ngươi uống mê dược gì." Tiêu Vân lúc này đã bò lên giường, phất phất tay giống như đuổi muỗi "Không còn sớm trở về ngủ đi. Ta muốn ngủ."

Vừa dứt lời, mệt nhọc cả ngày Tiêu Vân đã đi gặp chu công. Thẩm Khanh tửu lượng không tồi, chút rượu ấy dĩ nhiên không thấm vào đâu, cười cười bắt đầu thu dọn đồ đạc. Vài cái liền thu thập xong, Thẩm Khanh tính toán rời đi. Tiêu Vân nghiêng thân, mặt vừa lúc đối diện với Thẩm Khanh định rời khỏi.

Thẩm Khanh buông thực hạp xuống đi tới, Tiêu Vân trong mộng không biết mơ thấy cái gì, mày nhăn thành một đoàn. Thẩm Khanh vươn tay nhéo nhéo mặt của hắn, nhẹ giọng nói "Lúc ngủ còn rất khả ái."

Tiêu Vân tựa hồ không ngủ quá say, he hé mở mắt, nhìn thoáng qua Thẩm Khanh sau đó đứt quãng nói "Ngươi thực đáng ghét nha... cách ta xa một chút. Đáng ghét..."

Thẩm Khanh sửng sốt, ngược lại không nghĩ tới Tiêu Vân sẽ nói như vậy, hắn vẫn luôn cho rằng Tiêu Vân thích hắn, đột nhiên như vậy vừa nghe, trong lòng thế nhưng không biết là gì tư vị.

"Ta chỗ nào đáng ghét?" Thẩm Khanh thấp giọng hỏi. Tiêu Vân nửa mở nửa nhắm mắt, như tỉnh như không nhìn hắn, sau đó ôm Thẩm Khanh cọ cọ trên ngực hắn "Bảo chủ..."

"Ngươi... ngươi không phải là thích Tiêu Lạc Ngọc chứ?" Thẩm Khanh nói. Trong lòng cũng nói không nên lời gì tư vị. Trước kia hắn cũng hoài nghi qua Tiêu Vân vì cái gì trung thành với Tiêu gia bảo như vậy, nếu như là thích Tiêu Lạc Ngọc vậy hết thảy cũng có thể giải thích. Cẩn thận nghĩ, Tiêu Vân cũng không làm cái gì đặc biệt tốt đối với hắn.

Tuy rằng đã từng vì cứu hắn đi cầu Hoa Diệc Khê, nhưng cũng không tính là thích đi?

Thẩm Khanh cười cười, không nghĩ tới ngược lại hắn hiểu sai, nếu Tiêu Vân không thích hắn, vậy hắn mấy ngày nay vẫn luôn quấn quýt đi theo Tiêu Vân, trách không được sẽ bị chán ghét.

Nghĩ đến đây, Thẩm Khanh cũng không biết đây là làm sao, nhìn gương mặt Tiêu Vân say ngủ, đột nhiên có loại xúc động trong cơ thể xuất hiện. Bản thân hắn cũng không thể nói rõ là bởi vì sao.

Đứng dậy cởi ngoại y của mình, Thẩm Khanh cũng có do dự trong nháy mắt, nhưng động tác trong tay cũng không ngừng lại.

Hắn ngày mai phải rời khỏi, về sau thân tại Tô Châu, mà Tiêu Vân ở lại Tiêu gia bảo. Coi như là lưu lại một chút hồi ức thôi. Thẩm Khanh chỉ mặc lý y nằm bên người Tiêu Vân, rồi sau đó ôm cổ Tiêu Vân. Bắt đầu động thủ cởi y phục của hắn.

Tiêu Vân hừ vài tiếng, tiếp tục ngủ. Thẩm Khanh là kẻ luyện võ, Tiêu Vân đã uống nhiều ngủ say đương nhiên không phải đối thủ của hắn, thực nhanh đã bị cởi đến không còn một mảnh, trong lúc ngủ mơ Tiêu Vân chỉ cảm thấy có chút lành lạnh, hướng trước ngực Thẩm Khanh cọ cọ.

Thẩm Khanh chuồn chuồn lướt nước trên môi Tiêu Vân hôn một cái, rồi sau đó ngón tay đi vào dưới thân Tiêu Vân. Tiêu Vân đang ngủ chỉ cảm thấy bên người đặc biệt lạnh, sau đó không biết có cái gì vây quanh chính mình, chung quanh bắt đầu nóng lên, mà ngay cả bản thân hắn cũng bắt đầu thấy nóng.

Một loại cảm giác nói không nên lời xoay quanh bên cạnh mình, rồi sau đó càng ngày càng nóng, hắn thậm chí cảm thấy không thể hô hấp.

Thẩm Khanh nhìn Tiêu Vân dưới tay của mình từ không có phản ứng càng về sau càng cố hé miệng hô hấp, cánh tay cũng vô ý ôm lấy hắn.

Sau đó Tiêu Vân nhịn không được hừ vài tiếng, trong tay Thẩm Khanh bạo phát.

Thẩm Khanh nhìn dịch sền sệt trong tay, Tiêu Vân cũng tỉnh lại, nhìn đến bộ dạng này có chút ngây ngẩn cả người. Sau đó hắn phát hiện mình thế nhưng thân thể trần trụi cùng Thẩm Khanh ngủ, mà Thẩm Khanh cũng là bộ dáng y quan không chỉnh.

Đầu còn chút choáng váng hắn căn bản không biết chuyện gì xảy ra, nhìn đến thứ trong tay Thẩm Khanh, liên hệ cảm giác vừa rồi, Tiêu Vân đột nhiên hiểu được đó là cái gì? Cũng hiểu được hai người xảy ra chuyện gì. Trong nháy mắt cảm giác say đều biến mất vô tung vô ảnh.

"Ngươi muốn làm gì?" Tiêu Vân cả giận nói, nhưng hắn hiện tại thanh âm có chút ám ách, căn bản không chút uy lực. Ngược lại dáng vẻ này khiến Thẩm Khanh cảm thấy có chút kiềm chế không nổi.

Thẩm Khanh chưa từng thích nam nhân, cũng chưa bao giờ nghĩ qua có một ngày cùng một người nam nhân sẽ thế nào? Có lẽ là mấy ngày nay thấy nhiều, hắn đột nhiên cảm thấy hai nam nhân cũng không có gì.

"Đều như vậy, ngươi nói ta muốn làm gì?" Thẩm Khanh cười hỏi lại, kéo Tiêu Vân qua hôn hôn. Tiêu Vân lúc này căn bản không có khí lực gì, đẩy vài cái, thấy đẩy không động cũng liền lười phản kháng.

Dù sao hắn biết mình thích Thẩm Khanh, cho dù không có kết quả có một cái hồi ức như vậy cũng coi như không tồi. Tiêu Vân có chút tự giễu nghĩ nghĩ, sau đó cũng mặc Thẩm Khanh hồ nháo.

Thẳng đến tay Thẩm Khanh đi vào phía sau hắn, chân thấy lạnh khiến Tiêu Vân đột nhiên thanh tỉnh rất nhiều. Nếu hắn cùng Thẩm Khanh, người phía dưới tự nhiên là hắn, vốn hắn cũng chưa bao giờ nghĩ qua có khả năng có một ngày mình áp Thẩm Khanh. Chính là hai nam nhân cũng không đơn giản giống nam nữ.

"Nha, ngươi biết làm như thế nào sao?" Tiêu Vân nhịn không được hỏi.

Thẩm Khanh bất đắc dĩ, hắn tuy rằng chưa từng cùng nam nhân, nhưng chung quy vẫn biết một ít. Chính là Tiêu Vân không chống cự khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái.

"Ngươi có biết ta là ai?" – Thẩm Khanh hỏi. Tiêu Vân nghi hoặc "Thẩm Khanh? Như thế nào hỏi như vậy?"

Thẩm Khanh lắc đầu, xoay người ngăn chặn Tiêu Vân. "Không có gì, hy vọng ngươi nhớ rõ nam nhân đầu tiên của ngươi là ai?" Nói xong cả một ngón tay dùng sức tiến nhập cơ thể Tiêu Vân.

Bọn họ trong phòng cũng không có gì có thể dùng bôi trơn, Thẩm Khanh liền nương chất lỏng vừa rồi Tiêu Vân bắn ra, từng chút từng chút một thăm dò lãnh địa mới mẻ.

Tiêu Vân nhịn không được hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không kêu ngừng. Động tác Thẩm Khanh thực ôn nhu, cúi xuống hôn môi Tiêu Vân. Cảm giác Tiêu Vân không quá đau, lúc này mới tiếp tục quá trình thăm dò.

Một đêm không ngủ...

Mặc dù là lần đầu, nhưng Thẩm Khanh ôn nhu khiến Tiêu Vân cũng không quá đau đớn, thực nhanh liền cảm nhận được khoái ý. Hai kẻ huyết khí phương cương không khỏi có chút yêu cầu vô độ, mãi cho đến hừng đông mới đi ngủ.

Thẩm Khanh ngủ thẳng buổi trưa mới tỉnh lại, Tiêu Vân còn đang say ngủ. Có lẽ là gần đây khá bận rộn, hơn nữa tối hôm qua một đêm không ngủ. Nhìn gương mặt Tiêu Vân, Thẩm Khanh chỉ cảm thấy ngực phiền muộn lợi hại.

Hắn trước kia không hy vọng Tiêu Vân thích mình, bởi vì Tiêu Vân là một hài tử quá mức đơn thuần, hắn cũng không muốn thương tổn Tiêu Vân. Nhưng từ khi bắt đầu đoán ra Tiêu Vân thích Tiêu Lạc Ngọc, hắn cũng không có bởi vậy cảm thấy vui vẻ.

"Không thể thích Tiêu Lạc Ngọc không biết sao? Hoa Diệc Khê sẽ giết ngươi." Thẩm Khanh nắm nắm mũi hắn. Không thể phủ nhận, đêm qua so với hắn tưởng tượng còn thoải mái hơn gấp bội. Cũng không thể phủ nhận, trong lòng hắn đối Tiêu Vân còn có một chút không dứt.

Thời điểm Tiêu Vân tỉnh lại, cũng đã là chạng vạng, Thẩm Khanh không còn trong phòng, hắn đứng dậy, trên bàn đặt một thực hạp giữ ấm, đi qua mở ra, bên trong là cháo ý mễ nóng hổi.

Còn có một mảnh giấy.

"Tiểu Vân Vân, ta hôm nay có chuyện quan trọng nhất định phải rời đi, qua mấy ngày lại tới Tiêu gia bảo nhìn ngươi. Chú ý thân mình. Thẩm Khanh."

Tiêu Vân cười cười, tuy rằng hắn cùng Thẩm Khanh đều biết mấy ngày nữa sẽ đến Tiêu gia bảo bất quá chỉ là lời nói mà thôi, nhưng hắn vẫn là có chút vui vẻ.

Chỉ là hắn biết, trải qua đêm qua, hắn cả cuộc đời này đã là không có cách nào đi yêu người khác.

Hoàn chương 63

Chương 64 : Đêm thăm vương phủ

.

Tiêu Lạc Ngọc bóc vỏ quýt sạch sẽ, để vào cái đĩa trước mặt. Cách đó không xa Hoa Diệc Khê đang ngâm mình trong ôn tuyền, Hoa cốc có mấy ôn tuyền, bởi vì bên bờ thường xuyên trồng một ít thảo dược. Hàng năm tích lũy cùng ôn tuyền này đối với ngoại thương có công hiệu rất lớn, thương thế của Hoa Diệc Khê chóng khỏi đều nhờ dược hiệu của ôn tuyền.

"Bảo chủ." Một hắc y nhân xuất hiện. Tiêu Lạc Ngọc tiếp tục động tác trên tay, "Chuyện gì?"

"Thẩm Khanh từ sau khi rời khỏi Tiêu gia bảo vốn là một đường xuôi nam, nhưng đột nhiên đổi hướng bắc tới Trường An." Hắc y nhân nói.

Tiêu Lạc Ngọc hỏi "Hắn lại cùng người nào liên hệ sao?"

"Trên đường gặp được thương đội Thẩm gia." Hắc y nhân nói. Tiêu Lạc Ngọc trầm tư một khắc nói "Các ngươi lập tức tiến đến kinh thành."

"Vâng."

Hắc y nhân khom người lui ra, Tiêu Lạc Ngọc đứng dậy đi đến bên ôn tuyền, Hoa Diệc Khê đang nhắm mắt dưỡng thần. Hắn đem quýt trong tay để qua một bên, cười nói "Nếu không ra một hồi liền ngâm đến hôn mê."

Hoa Diệc Khê trải qua mấy ngày, sắc mặt đã khá hơn nhiều. Ít nhất không phải dáng vẻ như xác chết nữa, trừ bỏ rất gầy thì cùng người bình thường không có gì khác biệt. Nghe được Tiêu Lạc Ngọc nói, y khẽ mỉm cười, đứng dậy ra khỏi ôn tuyền. Tiêu Lạc Ngọc cầm lấy y phục phủ thêm giúp y.

"Có tin tức?" Hoa Diệc Khê hỏi. Tùy tay phủi xuống lá cây rụng trên vai Tiêu Lạc Ngọc. Tiêu Lạc Ngọc gật đầu, "Chúng ta phải đi kinh thành một chuyến."

Cho dù không có Thẩm Khanh, Tiêu Lạc Ngọc cũng đại khái đoán ra Phượng Nhan cùng kẻ từ trước đến nay đối nghịch bọn họ hẳn là ở kinh thành. Từ thái độ Sở vương không khó nhìn ra chuyện này đã không chỉ đơn thuần là sự tình trong chốn giang hồ, rất có thể còn liên lụy đến triều đình. Thậm chí Hoàng quyền.

Như vậy kinh thành cũng chính là chỗ bọn chúng ẩn thân vô cùng tốt. Hơn nữa kinh thành là nơi dưới chân thiên tử, cũng là chốn thế lực giang hồ môn phái yếu nhất.

Hoa Diệc Khê thân mình cũng không sai biệt lắm, Tiêu Lạc Ngọc tuy rằng tư tâm hy vọng y tu dưỡng thêm, nhưng sự tình phát triển đã vượt qua suy đoán của bọn họ, không thể đợi. Y cũng không có khả năng chịu để Tiêu Lạc Ngọc một mình đi kinh thành.

Sở vương sớm mấy ngày trước đã rời đi.

"Ta đã gọi người trước đuổi theo, lấy danh nghĩa chúng ta." Tiêu Lạc Ngọc nói. "Chúng ta ngày mai xuất phát, đi kinh thành cùng Hữu Yển hội hợp."

Hôm sau, chiếc xe ngựa trước kia Tiêu Lạc Ngọc đặc chế lần thứ hai phát huy công dụng, chỉ dẫn theo một xa phu, hai người liền xuất phát. Hoa cốc ở Giang Nam, đi Trường An tránh không được phải một phen ngựa xe mệt nhọc. Hai người nóng vội chạy đi cũng không dừng lại quá nhiều. Năm ngày sau rốt cục đến Trường An.

Tiêu Lạc Ngọc kiếp trước đã từng tới Trường An, khi đó chỉ là đơn thuần tới dạo chơi tìm hiểu một chút. Hoa Diệc Khê cũng đã từng đi Trường An, y là vì chữa bệnh cho Tử Thanh mà đến, cũng là vì muốn Minh Sương kiếm của Sở vương.

Trường An giống như trước đây, kinh thành vẫn phi thường phồn hoa. Tuy rằng đã là đầu đông, nhưng trên đường người không hề vắng vẻ. Ven đường có rất nhiều tiếng rao hàng, không ít người đi đường đều dừng bên đường trò chuyện cười đùa. Cảnh tượng thịnh thế hết sức rộn ràng phồn hoa.

Hoa Diệc Khê xốc lên màn xe nhìn một hồi, Tiêu Lạc Ngọc cầm áo choàng bên người phủ thêm cho y. "Chúng ta xuống một chút." Nói xong nhảy xuống xe, xoay người ôm Hoa Diệc Khê xuống xe.

"Ngươi đi về trước đi." Tiêu Lạc Ngọc phân phó. Tiêu gia bảo tại kinh thành cũng có một cứ điểm, không lo lắng xa phu tìm không thấy. Xa phu gật gật đầu rời đi. Hai người sóng vai dạo bước trên đường phố Trường An.

Trước đó vài ngày Trường An đổ một trận tuyết nhỏ, bên đường cùng nhà cửa hai bên còn phủ một ít tuyết, cảnh tượng tuyết trắng trông vô cùng đẹp. Trên đường mặc dù nhiều người, nhưng khí vị cũng không khó chịu, gió thổi qua ngược lại có chút hương khí thản nhiên.

Hai người xuất hiện cũng không khiến cho bao nhiêu người chú ý, tuy rằng hai người đều y phục hoa lệ khí chất bất phàm, bất quá ở kinh thành mọi người sớm đã quen các loại quan lớn quý nhân. Đi một hồi, tùy ý lựa chọn một khách điếm thoạt nhìn không tồi tiến vào.

"Tiểu nhị, cho một bình rượu nhạt cùng mấy món điểm tâm." Tiêu Lạc Ngọc nói, kéo Hoa Diệc Khê lên lầu hai. Tiểu nhị liên tục gật đầu "Khách quan, có ngay đây." Sau đó vội vàng về phía sau bếp lấy đồ ăn.

Vừa đi còn vừa niệm, "Giờ a, nam nhân như thế nào đều thích nam nhân a." Nhớ tới vừa rồi nhìn thấy bộ dáng hai người thân mật, nhịn không được đánh một cái rùng mình.

Lầu hai đều là gian phòng trang nhã, hai người tùy ý tìm vị trí ngồi xuống, tiểu nhị tay chân thực nhanh, sau một lát cũng mang rượu lên. "Khách quan, đây là rượu ngon của tiểu điếm, ngài nếm thử."

Tiêu Lạc Ngọc rót một chén nếm, là rượu thanh mai. Mặc dù có chút chua nhưng hương vị quả thật không tồi, vào miệng ấm áp ôn hòa. Hắn đưa cho Hoa Diệc Khê "Nếm thử một chút, cũng không tệ lắm." Hoa Diệc Khê tiếp nhận cũng không để ý chén Tiêu Lạc Ngọc đã uống qua, cầm lấy uống một ngụm.

Tiểu nhị mắt nhìn thẳng, kinh thành mặc dù có vài phú gia công tử thích nam nhân, nhưng cơ bản đều lén lút. Người công khai thân mật như vậy thực là hiếm thấy.

Hoa Diệc Khê liếc hắn một cái, tiểu nhị lập tức thanh tỉnh lại, "Tiểu nhân đi lấy... đi lấy thức ăn." Hắn tuy rằng chỉ là tên tiểu nhị, nhưng mắt nhìn nguời vẫn chuẩn, vừa rồi cái nhìn kia của Hoa Diệc Khê, hắn chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng. Hận không thể nhanh chóng rời đi.

Sau khi hắn rời đi, hai người tiếp tục phẩm rượu. Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên thất thần, Hoa Diệc Khê có chút nghi hoặc nhìn hắn. Tiêu Lạc Ngọc nắm tay Hoa Diệc Khê, truyền nội lực cho y. Nội lực Hoa Diệc Khê trong cơ thể xoay chuyển đi tới bên tai Hoa Diệc Khê. Hoa Diệc Khê thoáng nghe được thanh âm rõ hơn.

Tiếng tiểu nhị thét to gọi đồ ăn, tiếng vài khách nhân khác nói chuyện. Rõ ràng chính là thanh âm cách vách.

"Buổi triều sớm nay rốt cục khiến Sở vương ăn khổ một lần, nhìn thật sự là đau." Một người nói.

"Ai nói không biết điều, nữ nhi của Lỗ thượng thư năm nay tròn mười sáu, nhan sắc coi như khuynh thành. Sở vương thế nhưng cự tuyệt... thật đúng là... không hiểu hắn nghĩ cái gì, chuyện này chọc giận Hoàng Thượng thật sự là vô cùng không đáng." Một người khác nói.

"Các ngươi không biết? Sở vương điện hạ sớm đã có người trong lòng."

"Là ai?" Trăm miệng một lời, còn có chút ngạc nhiên.

"Là thị vệ bên người hắn." Người vẫn luôn im lặng lên tiếng "Đệ đệ của ta mọi thứ so với ta đều hơn, lúc mấu chốt lại đột nhiên chuyển tính, bắt đầu cùng nam nhân. Bằng không ngươi cho là chỉ cự tuyệt thành thân phụ hoàng liền tức giận như vậy."

"Thật là....công tử, lời ấy là thật?"

"Hắn vì cứu người này, Minh Sương kiếm cũng có thể tặng người. Còn giận dữ tẩy trừ một số môn phái giang hồ." Thái tử hừ lạnh một tiếng, "Chỉ bằng điểm này, nhìn hắn về sau lấy cái gì tranh cùng ta. Chỉ là Sở vương phủ thủ vệ nghiêm ngặt, ta cũng là gần mới biết được chuyện này."

"Có lẽ chúng ta có thể đem chuyện này tố lên, xem có thể hay không đoạt được binh quyền của Sở vương."

Sau mấy người còn nói một hồi, rồi chuyển đến hoa khôi kinh thành mới vừa tuyển ra, quốc sắc thiên hương như thế nào.

Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê liếc nhìn nhau, Tiêu Lạc Ngọc thu hồi nội lực, Hoa Diệc Khê thấp giọng nói "Thái tử cùng hắn một phe, xem ra tình cảnh Sở vương không ổn." Bọn họ cùng Sở vương tương đương là cùng hội cùng thuyền, Sở vương thua, đối phương không vì cái khác, chỉ vì bảo đồ cũng nhất định không cho bọn họ yên ổn.

"Chúng ta trước yên lặng theo dõi kỳ biến, đêm nay đi Sở vương phủ xem thử." Tiêu Lạc Ngọc nói.

Đồ ăn của bọn họ vừa vặn lên đây, hai người ăn một ít chợt nghe cách vách có tiếng người rời đi. Mở ra cửa sổ, vừa lúc trông thấy một đám nam tử mặc cẩm y đi ra khỏi khách điếm. Dẫn đầu là một nam tử dáng vẻ cùng Sở vương có vài phần tương tự. Những người khác đều theo sau nam tử nửa bước.

Vừa vặn nam tử đi đầu ngẩng đầu, cùng Hoa Diệc Khê mặt đối mặt nhìn nhau, Hoa Diệc Khê nhíu mày, sau đó lui về trong phòng. Ngược lại nam tử có chút ngốc lăng.

"Công tử, làm sao vậy?" Người phía sau hỏi. Nam tử đi đầu cũng chính là Thái tử lắc đầu, cười nói "Không có gì."

Bọn họ đi rồi, Tiêu Lạc Ngọc hai người cũng rời đi. Mới vừa trở lại cứ điểm của Tiêu gia bảo, liền nghe được có người nói Sở vương mới từ hoàng cung trở về, Sở vương phủ lập tức xuất hiện một đám đại nội thị vệ. Sở vương bị giam lỏng.

Vào đêm, Sở vương phủ.

Bên ngoài canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả một con chim cũng không thể lọt vào. Một số đại nội thị vệ qua lại tuần tra. Trong vương phủ an tĩnh dị thường, hệt như không có người.

Một bóng đen hiện lên, bóng dáng tốc độ thực nhanh, không khiến cho bất kì ai chú ý. Bóng người chớp động, tới ngoài tường vương phủ thì dừng lại.

Là Tiêu Lạc Ngọc, từ khi Tàng Kiếm sơn trang trở về võ công của hắn đại tiến hắn vẫn chưa cùng ai động thủ, mà ngay cả Hoa Diệc Khê cũng không biết Tiêu Lạc Ngọc võ công tiến triển đến tình trạng gì, nếu trước kia hắn khó tránh khỏi kinh động người khác, hiện lại có thể dễ dàng tránh đi mọi người.

Tiêu Lạc Ngọc dùng sức nhảy, phiêu nhiên phi vào vương phủ.

Nơi Sở vương ở chính giữa vương phủ, vào Sở vương phủ có thể nhìn ra trình độ chú trọng của Sở vương, vương phủ so với Hoàng cung cũng không thua kém, Sở vương phủ là thời điểm hắn được phong làm thân vương Hoàng Thượng tự mình sai người kiến tạo, đủ để thấy hắn được sủng ái đến mức nào.

Vương phủ chỉ có ngẫu nhiên vài người qua lại, rất nhiều tiểu viện đều không thắp đèn, so với cung điện nguy nga lại có vẻ thêm u ám áp lực. Tiêu Lạc Ngọc vài cái thả người liền đi tới chỗ Sở vương, bên trong đèn sáng, chỉ là có chút u ám.

Sở vương đang nằm trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi, bên cạnh còn có một bình rượu. Trong góc phòng đều đặt noãn lô, hắn khoác áo choàng rộng lớn, tựa hồ là mới vừa tắm xong, lộ ra lồng ngực, dường như không chút cảm giác đến rét lạnh bên ngoài. Thần sắc cũng không khẩn trương, trái lại có vẻ như là trộm được nửa ngày nhàn tản thong dong.

Tử Thanh ngồi bên cạnh rót rượu cho hắn. Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê nhìn nhau một cái, mở cửa sổ phi thân nhảy vào phòng. Vừa vào trong, một cỗ ấm áp nháy mắt tỏa khắp người.

Tử Thanh phút chốc cầm kiếm đứng lên, thấy rõ là Tiêu Lạc Ngọc nhẹ nhàng thở ra. Ngược lại Sở vương một chút phản ứng cũng không có, tiếp tục uống rượu.

"Hoa thần y, là các ngươi." Tử Thanh lên tiếng. Sở vương cười cười "Ta biết các ngươi sẽ đến."

"Thoạt nhìn ngươi cũng không đến nỗi tệ lắm?" Tiêu Lạc Ngọc cười đáp.

"Vẫn tốt, chính như các ngươi chứng kiến ta bị giam lỏng, mặt khác ngược lại không hề gì." Sở vương nói. Tiêu Lạc Ngọc nhìn nhìn Tử Thanh, Sở vương cười nói "Thái tử hiện đúng là đả kích ta, các ngươi tới vừa lúc. Ta muốn các ngươi trợ giúp. Tử Thanh... ngươi đi đem rượu ta cất lấy đến, đêm nay vừa tán gẫu vừa uống."

Tử Thanh gật đầu đi ra ngoài, Tử Thanh vừa đi, Tiêu Lạc Ngọc hỏi "Ngươi vì sao bị giam lỏng, nguyên nhân thật sự bởi vì Hoàng Thượng chỉ hôn sao?"

Sở vương có chút kinh ngạc "Làm sao ngươi biết?" Chuyện này ngay cả Tử Thanh hắn cũng không nói.

Tiêu Lạc Ngọc đơn giản kể một chút sự tình lúc trưa, Sở vương nghe xong cười to. "Ta nói chuyện này chỉ có người hôm qua vào triều biết, các ngươi như thế nào lại biết. Phụ hoàng tuy rằng bệnh nặng, nhưng hoàng huynh hắn vẫn không thể làm gì ta. Hiện giờ giam lỏng đúng là vì phụ hoàng biết đến Tử Thanh. Ta đoán chắc trong giang hồ đó có người mật báo."

"Vậy ngươi định làm thế nào?"

Sở vương trầm mặc một khắc, chậm rãi nói "Hiện giờ ta nắm giữ quân quyền, nhưng kinh thành yếu vụ còn trong tay hoàng huynh, thế lực kinh thành của ta so ra kém hoàng huynh. Phụ hoàng tuy rằng bệnh nặng, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh. Chỉ cần một ngày còn phụ hoàng, ta cùng hoàng huynh liền không có cách nào nhúc nhích."

"Ý ngươi là ngươi cùng Thái tử có khả năng bức vua thoái vị?" Tiêu Lạc Ngọc nhíu mày.

Sở vương lắc đầu "Sẽ không, ta sẽ không. Hoàng huynh người kia ta biết, tuy rằng năng lực cũng không cường đại, nhưng cũng không phải kẻ giết cha. Nếu phụ hoàng băng hà, ngôi vị hoàng đế tất nhiên là thuộc về hoàng huynh. Hắn sẽ không vội. Hiện giờ phụ hoàng tìm ta mật đàm, có ý truyền ngôi cho ta, chỉ là có một điều kiện..."

"Tử Thanh?"

Sở vương gật đầu, "Nếu hoàng huynh lên ngôi hoàng đế, ta tất nhiên không có chỗ dung thân. Nhưng nếu muốn phụ hoàng truyền ngôi, thì nhất định ta phải giết Tử Thanh."

Hoàn chương 64

Chương 65 : Chia ly

.

Phía đông thành Trường An, là khu vực phồn hoa nhất Trường An, cũng là nơi nhiều thanh lâu hoa phường nhất. Túy Tiên lâu nổi danh Trường An, là một trong số đó.

Nam nhân chỉ cần tới Trường An, bất luận chức nghiệp gì, nhất định sẽ tới nơi này dạo một vòng. Bất luận là cô nương hay là tiểu quan, bất luận tuổi hay là tư sắc. Chỉ cần chịu bỏ tiền, nơi này nhất định có.

Thẩm Khanh ở thành đông dạo chơi, rời Tiêu gia bảo qua lại tốn không ít thời gian. Có lẽ cũng hơn nửa tháng. Đi kinh thành là bởi vì hắn nhận được mật báo của thuộc hạ. Thuộc hạ của hắn đã cùng Phượng Nhan liên hệ, mà Phượng Nhan đang ở kinh thành.

Khi còn ở Tiêu gia bảo, hắn đã từng xem trộm thư Tiêu Lạc Ngọc gửi về, phát hiện Tiêu Lạc Ngọc vẫn chưa tìm được Phượng Nhan. Hắn sai người thả tin ra, quả nhiên Phượng Nhan trực tiếp phái người tìm đến.

Hắn đã thật lâu không gặp Phượng Nhan, hôm nay chính là ngày ước định gặp mặt. Thẩm Khanh trong lòng hồi hộp, cũng không thể nói rõ là chờ mong hay là cái gì khác.

Đi vào Túy Tiên lâu, Thẩm Khanh chậm rãi tiến vào. Hắn một thân bạch y gấm vóc. Vừa thấy liền biết xa hoa vô giá. Người tiếp đón ở cửa đã sớm chú ý tới hắn, vội vàng tươi cười đón chào.

"Vị công tử này thật lạ mặt a, có phải hay không lần đầu tiên tới chỗ chúng ta?" Tú bà cười duyên nói.

Thẩm Khanh thản nhiên nhìn tú bà một cái, xuất ra hai đĩnh vàng nhét vào tay bà ta, "Ta hẹn gặp Tiên nhi cô nương."

Tú bà nhìn thấy đĩnh vàng mắt đã híp thành một khe "Nha nha, Thẩm công tử đúng không? Sớm nói là ngài a! Tiên nhi cô nương sáng nay dặn ta, mời vào mời vào. Bất quá hôm nay Tiên nhi cô nương hẹn toàn khách quý, mong rằng công tử chờ đợi một khắc."

"Chuẩn bị cho ta một phòng, có rượu ngon với đồ ăn là được."

"Không thành vấn đề, công tử ngươi nhìn trúng cô nương nào thì bảo ta." Có vàng bạc mở đường, hết thảy tự nhiên đều dễ nói. "Chúng ta nơi này đều là các cô nương xinh đẹp nhất Trường An, ngay cả đầu bếp cũng là số một số hai, cam đoan công tử chơi vui vẻ."

Dọc theo đường đi nơi nơi đều là cảnh tượng xa hoa đồi trụy. Thẩm Khanh trước kia thường xuyên lui tới loại địa phương này, cũng là khách quen, dọc theo đường đi các cô nương ánh mắt cũng chuyển dời trên người không ngừng.

Tú bà mang hắn đi vào một phòng, phòng bố trí dị thường tinh mỹ kĩ lưỡng, đốt huân hương nhàn nhạt. Thẩm Khanh là tay già đời, đương nhiên biết huân hương này có tác dụng thúc tình. Hắn đột nhiên nhớ tới trong phòng Tiêu Vân thản nhiên hương vị cỏ cây, không tồn tại chút khó chịu.

"Đem huân hương dập tắt đi, nói cho Tiên nhi ta ở chỗ này chờ nàng."

Trong phòng cách đó không xa, vài người đang cao giọng đàm tiếu. Những người này chính là đám người Thái tử lúc trưa Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê gặp. Thái tử ngồi ở thủ vị, mỗi người bên cạnh đều có vài thị nữ rót rượu.

"Tiên nhi cô nương đến." Một thị nữ nói. Cửa phòng mở rộng, làn gió thơm thổi qua, một nữ tử thướt tha đi đến. Nữ tử dáng người tinh tế bước đi như nhược liễu phù phong. Trên người mặc sa y mỏng manh, tựa hồ có thể nhìn thấu màu da bên trong. Mỗi một bước lụa mỏng phiêu phiêu, tựa hồ cũng có thể nhìn đến bên trong, hết sức mê người.

Người trong phòng thoáng ngây ngốc, Thái tử nhìn quen sắc đẹp cũng không khỏi có chút thất thần, nhưng thực nhanh liền khôi phục. Tán thưởng nói "Hoa khôi quả nhiên là có vài phần tư sắc."

"Các vị đại nhân giá lâm, thiếp thân đến muộn, mong rằng thứ tội." Thanh âm cũng mềm mại đáng yêu tận xương, khiến người không khỏi có chút tê dại. "Thiếp thân tự phạt ba chén." Dứt lời đi đến trước người Thái tử, cầm lấy chén rượu của hắn. Ngón tay ngọc nhỏ dài cầm chén rượu màu ngọc bích, chỉ nhìn cũng đã say ba phần.

Thái tử không ngăn cản Tiên nhi, Tiên nhi một hơi uống rượu trong chén Thái tử. Ba chén cạn sạch, Thái tử cười nói "Tiên nhi cô nương tửu lượng quả nhiên không tồi."

"Công tử quá khen."

Hoa khôi Túy Tiên cư phần nhiều là xuất thân thanh quan, bán nghệ không bán thân. Tiên nhi uống chút rượu, đàn hát mấy khúc, liền có ý rời đi, Thái tử cũng không ngăn trở, chỉ nói "Được, ngày mai trở lại thăm ngươi."

Rời khỏi phòng Thái tử, Tiên nhi vứt bỏ bộ dáng ôn nhuận vô hại. Trở nên sắc bén rất nhiều "Thẩm Khanh đâu?"

"Phòng cách vách." Thị nữ bên cạnh đáp. Tiên nhi cũng chính là Phượng Nhan chỉnh lý một chút quần áo, thong dong đi tới. Thẩm Khanh đang uống rượu, chợt nghe thanh âm cửa mở ra. Không cần quay đầu lại hắn liền biết là ai.

Lúc trước hắn lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Nhan, đã bị tuyệt thế dung nhan của nàng mê hoặc. Sau tiếp xúc hắn phát hiện Phượng Nhan không chỉ xinh đẹp mà còn tinh thông nhạc khí, lại là đồ đệ của danh sư. Tất cả đều khiến hắn từng chút một mê say. Cho dù biết Tiêu Lạc Ngọc cũng theo đuổi Phượng Nhan cũng không khiến hắn lui bước.

Phượng Nhan mỗi tiếng nói cử động hắn đều vô cùng hiểu. Hắn đã từng cho là mình hiểu rõ con người Phượng Nhan. Chính là hiện hắn cũng mê hoặc. Phượng Nhan tựa như chấp niệm trong lòng hắn, không biết phải làm thế nào mới tốt.

"Đã lâu không gặp."

"Là rất rất lâu không gặp, tiên tử." Thẩm Khanh quay đầu lại, nhìn đến bộ dáng Phượng Nhan hiện giờ, đột nhiên có chút thất thần.

Phượng Nhan vẫn thực xinh đẹp, thậm chí so trước kia còn xinh đẹp hơn, còn muốn mê người hơn. Chính là người trang diễm trước mắt, tóc đen sa y mỏng manh này, là tiên tử mình thích sao?

"Ta sớm đã không phải là tiên tử ." Phượng Nhan hừ lạnh "Hiện ta chỉ là một nữ tử thanh lâu." Từ đám mây rớt xuống, cảm giác này Phượng Nhan khắc sâu.

Thẩm Khanh sửng sốt nửa ngày mới nói "Kỳ thật ngươi có thể không cần như vậy, ngươi hoàn toàn có thể tìm một chỗ ẩn cư."

"Ẩn cư? Nếu bị Hoa Diệc Khê tìm được, ta còn có đường sống sao?" Phượng Nhan hừ lạnh. Thẩm Khanh trầm mặc, sau một lúc lâu Phượng Nhan mới nói "Ta cũng không muốn ngốc ở nơi này, chính là ta không biết đi chỗ nào mới tốt." Trên mặt nàng lộ ra thần sắc mờ mịt.

Thẩm Khanh trong lòng mềm nhũn, vươn tay cầm tay Phượng Nhan "Ngươi nếu nguyện ý, ta có thể lấy ngươi. Ta sẽ bảo hộ ngươi."

Phượng Nhan nhìn Thẩm Khanh, trên mặt thần sắc thay đổi mấy vòng. Nàng đương nhiên biết Thẩm Khanh nói là thật, hiện nàng gật đầu là có thể trở thành Thiếu phu nhân thiên hạ thủ phủ Thẩm gia, có thể sinh sống giống như trước đây.

Phượng Nhan trở tay nắm chặt tay Thẩm Khanh "Hiện ta biết hóa ra người tốt với ta nhất là ngươi? Ngươi vẫn là đi thôi, không cần lo cho ta. Ngày sau thời điểm ngươi nhớ tới ta, tới nơi này gặp ta là được. Trong cuộc sống có phần chân tình này của ngươi, ta cũng cảm thấy mỹ mãn."

Thẩm Khanh có chút ngốc lăng "Tại sao? Vì cái gì không cùng ta đi."

Phượng Nhan lắc đầu, "Ta cùng Tiêu Lạc Ngọc Hoa Diệc Khê đã định trước là cục diện không chết không ngừng, ta không muốn liên lụy ngươi." Thẩm Khanh lôi kéo tay nàng "Cho dù hiện bọn họ quyền thế ngập trời, cũng không có thể dễ dàng đụng đến ta. Tin tưởng ta, ta có thể chiếu cố ngươi." Nói tới chỗ này, trước mắt Thẩm Khanh xuất hiện gương mặt Tiêu Vân.

Trong lòng thoáng hiện một ý niệm trong đầu "Ta nếu thành thân, Tiêu Vân liệu có thương tâm không". Mấy ngày nay Thẩm Khanh cũng hiểu ra, Tiêu Vân đối Tiêu Lạc Ngọc phần nhiều là sùng bái, có lẽ sẽ không thích Tiêu Lạc Ngọc. Như vậy người Tiêu Vân thích...

Phượng Nhan im lặng, Thẩm Khanh tiếp tục nói "Ta vài ngày trước đi Tiêu gia bảo, chỗ thư Tiêu Lạc Ngọc ta xem lén. Ta biết sau lưng ngươi còn có người, người này hẳn là rất lợi hại che giấu rất sâu, chính là Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê cũng không biết là ai."

Phượng Nhan sửng sốt, "Ngươi biết còn muốn lấy ta?"

"Vậy thì thế nào? Thẩm gia muốn bảo hộ một người vẫn có năng lực." Phượng Nhan cúi đầu trầm tư, mới đáp "Ta cũng không muốn cứ mãi tiếp tục như vậy, nếu có thể... nhưng người phía sau ta thế lực quá lớn, ta không muốn liên lụy ngươi."

"Yên tâm, ta không có việc gì." Thẩm Khanh sắc mặt nhu hòa hẳn ra, vươn tay ôm lấy Phượng Nhan. Phượng Nhan cũng đặt tay ở bả vai Thẩm Khanh "Ân, ta tin tưởng ngươi."

Thẩm Khanh sau khi rời đi, Phượng Nhan trở lại gian phòng của mình. Trong phòng nàng có hai người ngồi uống trà, rõ ràng chính là phụ mẫu mất tích của nàng.

"Nhan nhi, ngươi thật muốn gả cho Thẩm Khanh?" Phượng mẫu hỏi. Phượng Nhan cười lạnh "Thẩm Khanh cùng Tiêu gia bảo quan hệ coi như không tồi, có hắn ta nghĩ kế hoạch của chúng ta có thể bớt sức rất nhiều. Huống chi coi như là cái trợ lực, trước lưu lại rồi tính sau."

Trái lại Thẩm Khanh, vừa rồi hắn vốn là muốn mang Phượng Nhan rời đi, nhưng là bị khuyên can. Phượng Nhan nói nàng có thể cùng phía sau người đàm phán, đưa ra lợi thế nhất định đổi lấy tự do. Mà Thẩm Khanh chỉ cần giúp đỡ nàng thuyết phục đám người Tiêu Lạc Ngọc là được. Phượng Nhan nói nếu là vì đổi lấy tha thứ của Tiêu Lạc Ngọc, nàng có thể khai ra người đứng sau, cùng với trợ giúp bọn Tiêu Lạc Ngọc.

Mãi hướng Thẩm Khanh cam đoan bản thân sẽ không xảy ra chuyện, Thẩm Khanh mới rời đi.

Bước chân chậm rãi trên đường phố Trường An, Thẩm Khanh tâm tình tốt lên rất nhiều.

Thời gian này Sở vương phủ, Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê đang cùng Sở vương uống rượu, là nữ nhi hồng Sở vương trân quý cất giữ trong hầm trăm năm, ngay cả Hoa Diệc Khê cũng nhịn không được uống mấy chén.

Sở vương kéo tay Tử Thanh , cũng buộc Tử Thanh uống một ít. Tử Thanh thì không thể uống rượu, mấy chén xuống bụng cũng đã có chút chếnh choáng. Dựa vào một bên nghỉ ngơi.

Chuyện Hoàng Thượng muốn Sở vương giết Tử Thanh lấy con gái thượng thư Tử Thanh cũng không biết rõ, Sở vương chỉ nói là Thái tử âm mưu, Tử Thanh không quá lo lắng. Có lẽ là bởi vì tửu lượng kém, Tử Thanh thực nhanh liền ngủ. Thấy hắn ngủ, Sở vương cầm lấy áo choàng lông cáo của mình đắp lên cho hắn."Dược của Hoa thần y quả nhiên hữu dụng."

"Nói đi, ngươi muốn chúng ta làm thế nào?" Tiêu Lạc Ngọc nói.

Sở vương nhìn Tử Thanh, "Ta không biết ta yêu hắn, có phải là hại hắn hay không." Lúc này Sở vương không có ung dung vừa rồi, cũng không có khí phách trước kia. Có chút suy sụp ngồi trên nhuyễn tháp.

Hoa Diệc Khê lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói "Ngươi không phải thật muốn giết hắn đổi lấy giang sơn?" Sở vương cười cười, "Ta nếu nói là phải, ngươi tức khắc liền giết ta sao?"

Hoa Diệc Khê không lên tiếng, Sở vương nói "Kế sách hiện giờ, ta hy vọng các ngươi trước mang Tử Thanh rời đi. Phụ hoàng nói cho ta ba ngày suy nghĩ, ngày mai chính là ngày thứ ba. Nếu như phụ hoàng muốn mạng Tử Thanh, ta hiện tại căn bản không bảo hộ được hắn. Ta sẽ chuẩn bị một thi thể tương tự Tử Thanh, hy vọng có thể lừa qua."

"Ý ngươi là giấu giếm Hoàng Thượng, sau đó cưới vợ sinh con, chờ ngươi lên ngôi vị hoàng đế lại tìm đến Tử Thanh sao?" Tiêu Lạc Ngọc nói, Sở vương cười cười "Đây không phải là biện pháp tốt sao?" Cảm nhận được lãnh ý của Hoa Diệc Khê, Sở vương đột nhiên cười to "Yên tâm đi, ta chỉ hy vọng Tử Thanh có thể bình an. Phụ hoàng yêu thương ta, chỉ cần không có Tử Thanh, hắn cũng không quá phận bức ta cưới vợ."

Hiện giờ kế tốt nhất, cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước. Tiêu Lạc Ngọc nói "Một khi đã như vậy, này đúng là biện pháp tốt, ta trước đưa Diệc Khê trở về, lại đến đón Tử Thanh."

Sở vương lắc đầu, vươn tay vỗ vỗ tay vịn phía trên nhuyễn tháp, trong gian phòng một cái giá cổ không một tiếng động tách qua một bên, lộ ra một địa đạo.

"Nơi này đi thông đến phía đông kinh thành, các ngươi cẩn thận." Sở vương nói xong bế Tử Thanh, đem ngọc bội tùy thân của mình đặt vào trong tay Tử Thanh.

"Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư. Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã! "(*)

(Mộc qua người tặng ném sang

Quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người

Phải đâu báo đáp vậy thôi

Để cùng tốt đẹp đời đời kết giao)

Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu, vươn tay ôm lấy Tử Thanh, ba người tiến vào địa đạo. Sở vương đóng địa đạo. Cầm lấy chén rượu vừa rồi Tử Thanh uống qua, một mình một ly độc ẩm.

Bên này sau khi ba người vào địa đạo, Tử Thanh mở hai mắt. Nắm chặt ngọc bội trong tay, nhìn không ra suy nghĩ cái gì. Một khắc chậm rãi nói "Là ta yêu thương hắn trước, không nghĩ tới sẽ rước lấy nhiều thị phi như vậy. Nếu như không có ta, nói không chừng hiện hắn đã ngồi trên ngai vàng."

Tiêu Lạc Ngọc không lên tiếng, ngược lại Hoa Diệc Khê nói "Sở vương không phải tiểu hài tử, hắn có suy nghĩ của riêng mình."

Ba người bước nhanh khỏi địa đạo, địa đạo dẫn tới giếng nước phía đông, Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê phi thân ra khỏi miệng giếng, Tử Thanh cũng theo sau.

"Thẩm Khanh." Ba người mới vừa đi vài bước, liền nhìn thấy Thẩm Khanh đang tản bộ, ngược lại bởi vì bọn họ thân ở chỗ tối, Thẩm Khanh lại không nhìn thấy.

Khi biết Thẩm Khanh đến kinh thành, Tiêu Lạc Ngọc liền đoán Phượng Nhan đang ở kinh thành, chính là phái người tìm mấy ngày cũng không có tin tức. Phái người giám thị Thẩm Khanh cũng không có tin tức tin cậy truyền đến. Dù sao bọn họ chỉ là thế lực giang hồ, không thể gióng trống khua chiêng tìm kiếm. Nhưng phố trăng hoa này Tiêu Lạc Ngọc quả thật chưa bao giờ nghĩ qua.

"Xem ra chúng ta lần này tìm đúng chỗ rồi."

Hoàn chương 65.

.

(*) Bài thơ : Mộc qua – Khổng tử

Phiên âm : Đầu ngã dĩ mộc qua.

Báo chi dĩ quỳnh cư.

Phỉ báo dã,

Vĩnh dĩ vi hảo dã.

Dịch nghĩa : Người tặng ta trái mộc qua

Ta đáp lại bằng món ngọc đẹp đẽ

Chẳng phải là để báo đáp,

Mà là để giao hảo với nhau dài lâu.

(Mộc qua: dây mậu mộc, trái như trái dưa nhỏ, chua, ăn được.

quỳnh: sắc đẹp của ngọc.

cư: tên một thứ ngọc để đeo)



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: