Chương 47+48+49+50


Chương 47 : Lối vào

.

Dư lại tám người cùng Chu Lam đã hôn mê, chín người nghỉ ngơi ngay tại chỗ, thời gian từng giây từng phút trôi qua mà Tả Yển vẫn chưa trở về.

"Ta đến thay ngươi." Thanh Thương hướng Chu Vân nói, Chu Vân gật đầu. Thời gian độ khí dài, hắn cũng có chút lực bất tòng tâm.

Mấy người nguyên bản ngày mới sáng liền lên núi, vừa rồi cũng bất quá qua một canh giờ, vẫn luôn chờ tới hoàng hôn, chợt nghe được tiếng bước chân. Tả Yển từ trong rừng xuất hiện, y phục vốn không nhiễm một hạt bụi đã dính đầy bụi đất, trên mặt cũng mang theo rất nhiều mỏi mệt.

"Có chút dược trong sơn trang không có, ta phóng ngựa đi Tô Châu mới mua được." Hắn giải thích. Từ phía sau xuất ra hành trang, bên trong đều là dược vật Hoa Diệc Khê muốn.

Trong khoảng thời gian Tả Yển rời đi, Hoa Diệc Khê đã thi châm cho Chu Lam hai lần, Chu Lam khí tức đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng bất cứ khi nào cũng có khả năng rơi vào chỗ chết. Tả Yển cứ dựa theo Hoa Diệc Khê nói đi sắc thuốc. Hoa Diệc Khê tiếp tục thi châm, lại cho Chu Lam dùng tục mệnh hoàn do chính mình phối.

Vẫn luôn gây sức ép đến sáng sớm ngày thứ hai, mệnh Chu Lam xem như được bảo trụ.

"Tốt nhất đem hắn xuống chân núi điều dưỡng, trên núi hoàn cảnh không tốt." Hoa Diệc Khê nói "Tục mệnh hoàn mỗi ngày đều phải ăn, ba ngày sau sẽ tỉnh lại."

"Ta đưa hắn xuống núi." Tả Yển nói, hắn đã một đêm không ngủ, lúc này tinh thần thoạt nhìn lại hoàn hảo. Chu Vân có chút do dự, hắn vẫn hoài nghi Tả Yển có thể là hung thủ. Dù sao nơi này Chu Lam cũng chỉ từng có một ít rắc rối với Tả Yển tại thời điểm luận võ.

Tiêu Lạc Ngọc bất đắc dĩ, "Chu chưởng môn, Tả Yển nếu muốn gây bất lợi với Chu Lam, chỉ cần không quản thì tốt rồi, hà tất còn làm nhiều chuyện vậy chứ? Ta thấy vẫn là đưa Chu Lam xuống núi cho thỏa đáng, càng kéo dài đối thương thế của hắn càng bất lợi."

Chu Vân suy tư một khắc, muốn tự mình đưa Chu Lam xuống núi, nhưng lại sợ thời điểm đi xảy ra chuyện gì, Tả Yển đã muốn đem dược vật cho Chu Lam thu dọn ổn, tính toán mang hắn xuống núi.

"Chu chưởng môn, ngươi vẫn là ở lại trên núi chuẩn bị chuyện kế tiếp đi, hiền chất để Tả hộ pháp mang đi." Trọng Trầm Mặc nói. Chu Vân nhìn thoáng qua Tả Yển, Tả Yển đem Chu Lam cố định trên lưng mình, cẩn thận không đụng tới miệng vết thương hắn.

Chu Vân do dự một chút, chắp tay nói "Vậy làm phiền Tả hộ pháp."

Tả Yển không để ý đến Chu Vân, mà là nói với Hoa Diệc Khê "Các chủ, ta xuống núi sau đó sẽ quay lại." Hoa Diệc Khê gật đầu nói "Ngươi xuống núi rồi không cần lên đây, có việc tự ta sẽ gọi ngươi." Biết Hoa Diệc Khê chủ ý là để mình chiếu cố Chu Lam, Tả Yển cũng gật gật đầu, không nói gì nữa. Tả Yển xuống núi không sử dụng khinh công, mà là từng chút từng chút một đi xuống. Bọn họ vừa đi, trên núi chỉ còn lại tám người.

"Không bằng chúng ta tìm một chỗ có thể nghỉ ngơi, ngày mai tính sau." Lý Thú nói. Những người khác cũng từng người gật đầu, tám người tìm một chỗ địa thế bằng phẳng ở triền núi.

Ở nơi này trừ bỏ đám người Hoa Diệc Khê, những người khác tuy rằng có thể nói là một phe, nhưng chung quy có phải thật tâm hay không chưa rõ, mỗi người cũng không dám đơn độc ra ngoài, lúc này cũng chỉ ăn một ít lương khô, lấy một ít nước tùy ý uống.

Ngược lại Tiêu Lạc Ngọc không sợ, để Thanh Thương cùng Canh Tinh bảo hộ Hoa Diệc Khê, mình thì đi tìm chút đồ ăn. Qua hồi lâu, Tiêu Lạc Ngọc trở về, bắt được hai con gà rừng. Hắn khi lên núi lưng đeo một cái bọc, lúc này mở ra, bên trong thế nhưng đều là một ít gia vị.

Hoa Diệc Khê không khỏi có chút buồn cười, "Ngươi mang mấy thứ này để làm gì?"

"Đương nhiên là ăn a." Tiêu Lạc Ngọc thành thạo vặt lông gà, Thanh Thương cũng dựng giá đỡ để nướng thịt. Thực nhanh, mùi thịt thơm truyền khắp triền núi.

Hai con gà ba nam nhân, cũng vừa vặn đủ, những người khác mặc dù có chút thèm, nhưng cũng không có ý tứ ăn nhờ uống ké. Dù sao trước mắt vẫn là đối thủ. Ba người thực mau ăn sạch, trái cây Tiêu Lạc Ngọc hái được cho Hoa Diệc Khê tráng miệng, lại vội trước vội sau đưa tới rất nhiều cỏ khô, đem y phục mang theo trải ra trên cỏ.

Ba người bên cạnh đống lửa ngủ, cũng không để ý đến những người khác,

Đao khách tán cười nói "Tiêu gia bảo Bảo chủ thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, thế nhưng đem mình trở thành tên tiểu tư." Những người khác ánh mắt cũng không cho là đúng, trong lòng tự hỏi, có phải hay không bởi vì Hoa Diệc Khê thân phận là Hoa các Các chủ, khiến Tiêu Lạc Ngọc vẫn luôn cúi đầu hầu hạ như vậy.

Tiêu Lạc Ngọc chỉ lo truyền nội lực cho Hoa Diệc Khê, đêm trên núi gió lớn, hắn sợ Hoa Diệc Khê cảm lạnh. Đối với lời Đao khách tán, cũng không đáp lại.

Hoa Diệc Khê ngẩng đầu nhìn Đao khách tán một cái, đây là lần đầu tiên y nhìn thẳng hắn, rồi sau đó thanh âm lạnh lùng "Lạc Ngọc cái dạng gì không cần ngươi tới nói, ngược lại ngươi vì sao dùng mặt nạ che mắt người? Không biết là có dã tâm gì."

Lời này vừa nói ra, những người khác thực hoảng sợ, vội vã nhìn về phía Đao khách tán.

Hoa Diệc Khê là thần y, đây là điều tất cả mọi người biết, y đối với thuật dịch dung cũng có nghiên cứu, đây là rất nhiều người không biết.

"Hoa các chủ lời này vì đâu mà nói?" Đao khách tán nói.

Hoa Diệc Khê thanh âm lạnh lùng "Ngươi dịch dung tuy rằng tinh xảo, bất quá vẫn có dấu vết. Có phải hay không có thể suy đoán, ngươi không phải Đao khách tán, hay là nói vốn không có người gọi là Đao khách tán này? Mà là một thân phận khác?"

Hoa Diệc Khê là một người không thích nói chuyện, mà người không thích nói chuyện sẽ cho người ta một cái ảo giác, chính là y sẽ không nói dối. Huống chi thân phận Hoa Diệc Khê cũng không cần nói dối. Tính cách của y mọi người đều biết, không cao hứng thì giết người, sẽ không đi tốn nhiều lời.

Chu Vân trước hết thiếu kiên nhẫn, hắn bước đến trước người Đao khách tán, hỏi "Ngươi thật đang dịch dung?" Hắn vẫn luôn hoài nghi kẻ xuống tay với Chu Lam là một trong số người ở đây, nếu Đao khách tán này là giả, như vậy hắn bị tình nghi lớn nhất .

Đao khách tán bất đắc dĩ, nói "Chu chưởng môn hà tất nghe người ta nói bậy, ngươi cùng ta năm năm trước đã sớm quen biết, quá trình ta còn nhớ rõ rành mạch, có cần phải một năm một mười nói ra?"

Chu Vân sửng sốt, Đao khách tán lại nói "Ta cùng minh chủ là ba năm trước tại bờ sông bởi vì giết tội phạm gặp nhau, minh chủ còn nhớ rõ, lúc ấy ta giết ba mươi bảy người, minh chủ bốn mươi hai người."

Trọng Trầm Mặc gật đầu, "Quả thật như thế, sau đó chúng ta đếm nhân số, ta nhớ rất rõ ràng."

"Hoa các chủ lời nói không sai, ta đúng là dịch dung, nhưng cũng là bởi vì khi nhỏ trên mặt bị phỏng, xấu xí vô cùng. Để không dọa đến người khác, mới tìm được một vị cao nhân, đem dung mạo của ta che giấu, lòng thích cái đẹp mọi người đều có, mọi người cũng không thể cảm thấy ta thế là có vấn đề đi?"

Những người khác nhìn nhau, ngược lại Trọng Trầm Mặc nói "Vì để cẩn thận, không bằng ngươi đem dịch dung trên mặt xóa, cũng trấn an tâm mọi người."

Đao khách tán cười nói "Ta trước kia ở trên giang hồ tốt xấu coi như là tuấn lãng, mong rằng ngày sau các vị giúp ta giữ bí mật." Nói xong cũng không do dự, trực tiếp kéo xuống mặt nạ trên mặt.

Là lớp da người mỏng manh thoạt nhìn hết sức tinh xảo, sau khi xé mặt nạ, là gương mặt hoàn toàn không rõ ngũ quan, trên mặt chỉ có dấu bỏng đỏ hồng, trừ bỏ đôi mắt, cả khuôn mặt không có một chỗ làn da hoàn hảo, mà ngay cả cái mũi cũng không thấy.

Tuy mọi người nhìn quen sóng to gió lớn, cũng không khỏi có chút giật mình. Đao khách tán cười nói "Người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, ta chủ ý cũng không muốn gạt các vị, nhưng cái dạng này cũng không ảnh hưởng gì, cho nên mong rằng mọi người bỏ qua cho." Dứt lời, lại đem da mặt dán lên.

Hoa Diệc Khê thờ ơ lạnh nhạt, Đao khách tán bộ dạng gì cùng y không qua hệ, y chính là không thích có người mắng Tiêu Lạc Ngọc thôi. Ngón tay giật giật, đã bị Tiêu Lạc Ngọc kéo lại.

Tiêu Lạc Ngọc cảm thấy vào lúc này không thích hợp xảy ra sự tình gì, liền kéo lại Hoa Diệc Khê.

Một đêm vô miên, sáng sớm ngày hôm sau, mọi người dậy rửa mặt chải đầu, sau tiếp tục tìm kiếm, có một ngày trước làm ví dụ, tất cả mọi người không chịu tản ra, tám người cùng đi, tốc độ vô tình giảm xuống rất nhiều.

"Có thể không ở trên núi hay không." Lý Thú nói. Lung Bình lắc đầu "Cái này khó nói, Tàng Kiếm sơn trang lớn như vậy, muốn tìm thật sự rất khó."

Tiêu Lạc Ngọc chỉ lo ôm Hoa Diệc Khê đi phía trước, Dịch Hồi nói ở trong này, bảo tàng hẳn chính là ở trong này. Canh Tinh bên cạnh lười biếng bò đến bò đi, ngẫu nhiên đi đâu đó bắt một con chuột ăn luôn.

"Đây là ..." Canh Tinh lại tìm được cái gì ăn, Hoa Diệc Khê cũng không lo lắng, Canh Tinh tóm lại là sẽ không trúng độc, y kinh nghi chính là trên người Canh Tinh không biết ở nơi nào cọ trúng bột phấn vàng kim.

Tiêu Lạc Ngọc cũng chú ý tới, theo Hoa Diệc Khê ngồi xổm xuống. Trên người Canh Tinh là một tầng kim phấn tinh tế, gió thổi qua liền phiêu tán. Hoa Diệc Khê nói "Xem ra bảo tàng ngay gần đây."

Tiêu Lạc Ngọc gật đầu, "Hẳn là vậy." Tiêu Lạc Ngọc biết rõ, đồ vật này không phải trọng điểm, trọng điểm là bảo đồ cất giấu kia. Những người khác không biết, hắn thì biết rõ, bên trong bảo tàng tuy rằng không ít, nhưng vẫn không đủ để khiến nhiều người giang hồ mơ ước như vậy.

Một phần, chính là vì tiền triều năm đó. Bị tổ tiên Tàng Kiếm sơn trang giấu đến nơi này. Dễ dàng bị tìm được, Tiêu Lạc Ngọc cũng bất giác kinh ngạc.

Hoa Diệc Khê sờ sờ cái đầu to của Canh Tinh, Canh Tinh lắc lắc cái đuôi, tránh thân mình hướng rừng trong núi chui vào. Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê đuổi kịp, những người khác cũng đi theo hai người.

Canh Tinh đi một hồi, vào một triền núi, nó vèo một cái tóm được một con chuột trong động, thực nhanh lại bò ra, miệng ngậm một con chuột.

Hoa Diệc Khê lần thứ hai nhìn trên người của nó, đúng là lại bị dính vào không ít kim phấn. Nhưng con chuột trong động như thế nào cũng có kim phấn?

"Bảo tàng hẳn là ở trong này, chúng ta nhìn chung quanh một chút có chỗ nào khả nghi." Tiêu Lạc Ngọc nói. Trọng Trầm Mặc đi lên trước nhìn nhìn động chuột. Sau đó nói "Nói không chừng bảo tàng ngay bên trong triền núi, chúng ta nhìn xem có cơ quan gì không." Có thể nhẹ nhàng như vậy tìm được bảo tàng, Trọng Trầm Mặc cảm thấy rất kinh ngạc.

Lung Bình bản thân chính là xuất thân tại Linh Lung các, đối bảo vật gì đó vô cùng quen thuộc, tương truyền rằng Linh Lung các chính là lấy bảo lập nghiệp. Hắn đi một vòng bốn phía, cũng không phát hiện vấn đề gì.

"Chúng ta đem động chuột này mở ra nhìn xem, liền biết rõ ràng." Chu Vân nói. Chu Lam bị thương khiến tâm tình hắn rất kém, dứt lời đưa tay một chưởng đánh vào tứ phía quanh động chuột.

Nhất thời bụi đất văng khắp nơi, triền núi xuất hiện một cái hố to, nhưng mà cũng không nhìn thấy đáy động.

Trọng Trầm Mặc giữ chặt Chu Vân "Chu chưởng môn, ta biết tâm tình của ngươi, nhưng hiện tại xúc động không hữu dụng." Hắn rút kiếm đâm một kiếm vào hố đất Chu Vân đánh ra.

Vốn là bảo kiếm sắc bén vô cùng, kết quả đâm vào mấy tấc, liền không sao đâm xuống, tựa hồ bị cái gì chặn.

Trọng Trầm Mặc trên mặt vui vẻ, lại đâm mấy kiếm, đều là mấy tấc liền không đâm nổi nữa. Lý Thú tiến lên hỗ trợ, hai người lúc này cũng không cố kỵ cái gì, bắt đầu động thủ đào hố đất.

Một lát sau, liền nhìn thấy một phiến đá. Những người khác cũng vui vẻ, Hoa Diệc Khê nguyên bản cũng không để ý vị trí bảo tàng, nhưng bây giờ đã có chút nghiêm túc, y nhìn Tiêu Lạc Ngọc, nói "Đây là một phần mộ."

Tại triền núi này, là một phần mộ bị bùn đất che giấu.

Những người khác cũng phát hiện, nhưng bọn họ đều là lưỡi đao liếm huyết, giết người cũng không biết bao nhiêu, dĩ nhiên sẽ không sợ mồ mả gì. Người khác cũng tại bốn phía hỗ trợ, dưới mấy chưởng, bùn đất ào ào rơi xuống, lộ ra bộ dáng nguyên bản.

Một tòa mộ khá lớn, nhưng không có bia mộ. Động chuột vừa rồi chính là một góc mộ, bị chuột đào ra.

"Chúng ta làm sao có thể đi vào?" Lý Thú nói. Lung Bình mỉm cười "Rất đơn giản, học tập lũ chuột là được." phiến đá này đều là đá bình thường, nếu không cũng sẽ không bị chuột đào ra, Lung Bình giơ lên trường kiếm, rót đầy nội lực, một kiếm chém lên trên đá.

Một trận thanh âm khiến người nhức tai, sau đó phiến đá xuất hiện một ít hoa văn tinh tế, Lung Bình lại thêm một kiếm, phiến đá vỡ vụn tung bay.

Sau khi phiến đá vỡ vụn, xuất hiện trước mắt bọn họ chính là một khối bạch cốt đã phong hoá không thành dạng.

Bạch cốt an vị tại mặt sau phiến đá, Lung Bình thật không ngờ sau phiến đá là bộ xương người như thế, cũng có chút bị dọa sợ, không khỏi lui lại sau mấy bước.

Không gian bên trong phần mộ không lớn, bạch cốt an vị ở chỗ kia, bên cạnh không có bất luận đồ vật gì, một góc mộ, có một đống rơm rạ làm ổ chuột, còn có một con chuột chết, không biết có phải bị Canh Tinh cắn chết hay không. Mà bên ổ chuột, có một chút kim phấn, nhưng chỉ là một tầng mỏng manh.

"Chúng ta vào xem." Trọng Trầm Mặc tránh khỏi bạch cốt, đi vào mồ. Ngược lại Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê tiến lên cẩn thận quan sát bạch cốt này.

Khớp xương thô to, vừa thấy chính là người luyện võ hàng năm, khối xương sườn thứ hai đã gãy rụng, có một vài chỗ xương cốt còn có màu xám.

"Hắn trước khi trúng độc chết, còn bị người đánh một chưởng." Hoa Diệc Khê nói "Hắn phỏng chừng chính là Nhâm trang chủ trang chủ đời thứ ba của Tàng Kiếm sơn trang, nghe nói là bị Thái tử tiền triều hạ độc."

Tiêu Lạc Ngọc gật đầu, về người này trên giang hồ nghe đồn rất nhiều. Vừa muốn nói gì, chợt nghe Thanh Thương nói "Các ngươi nhìn nơi này."

Trong mộ hắn tìm được một cái vòng trang sức tinh tế, ngay tại phía dưới ổ chuột, cho nên những người khác đều không chú ý, Thanh Thương dời cái ổ đi, phía dưới rơm rạ, có một cái nút to bằng ngón út nhô ra.

Hắn ấn xuống một cái, phần nhô ra cũng sở chế bằng đá, cùng sàn nhà tựa hồ như nhau. Tiêu Lạc Ngọc cũng đi tới, bởi vì không gian trong mộ không lớn, Hoa Diệc Khê ngay tại bên ngoài chờ hắn. Tiêu Lạc Ngọc dồn nội lực vào tay, dùng sức đè xuống.

Lập tức, phiến đá dưới chân bọn họ tách ra ở giữa, Trọng Trầm Mặc cùng Tiêu Lạc Ngọc Thanh Thương đều ở trong mộ, nhất thời không kịp phản ứng gì, liền rớt xuống.

Hoa Diệc Khê kinh hãi, bổ nhào vào phần mộ hét lớn "Lạc Ngọc...!!!"

Hoàn chương 47.

Chương 48 : Trong mộ

.

Tiêu Lạc Ngọc nhất thời không trụ kịp rớt xuống, hắn lập tức rút ra Minh Sương kiếm bên hông, một kiếm đâm vào vách động. Thân Minh Sương kiếm sắc bén đâm sâu vào vách đá, Tiêu Lạc Ngọc nắm chặt Minh Sương, cả người bị treo tại không trung.

Thanh Thương cùng Trọng Trầm Mặc đều chưa kịp phản ứng, lập tức rơi xuống.

Sau đó, Tiêu Lạc Ngọc nghe được tiếng hét của Hoa Diệc Khê. Hắn vừa định trả lời, đã cảm thấy đầu một trận choáng váng. Ngón tay bắt đầu không sử dụng được lực, cơ hồ cầm không nổi Minh Sương.

"Diệc Khê, ta không sao." Tiêu Lạc Ngọc trả lời, đồng thời trong lòng cũng biết này vách tường hoặc là nơi này nhất định có cổ quái, nhưng hắn lại không biết có phải dược vật sở trí hay không, loại thuốc nào có thể trăm năm còn công hiệu. Chính là một câu nói kia, hắn tựa hồ đã dùng tẫn khí lực toàn thân.

Trả lời xong, Tiêu Lạc Ngọc bắt đầu bế khí, tính toán lên trước rồi nói. Thanh Thương cùng hắn rớt xuống, người bên trên nếu đối Hoa Diệc Khê bất lợi thì không biết thế nào.

Lòng nóng như lửa đốt, muốn đề khởi nội lực bay lên, lại phát hiện mình một chút nội lực cũng không dùng được. Vốn chỉ là độ cao vài thân người, bỗng đột nhiên trở nên xa như vậy.

Hoa Diệc Khê chạy lại mép động, phát hiện phía dưới tối đen một mảnh, cái gì cũng nhìn không thấy. Y chỉ cảm thấy một cỗ hương vị kỳ quái phả vào mặt. Y nhíu mày, tuy rằng không biết nơi này có cái trò gì, nhưng y cũng nhận thấy không đơn giản như vậy. Phải là một loại mê hương, nhưng so với mê hương lợi hại hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đây, y cũng trấn định lại, Tiêu Lạc Ngọc không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy, hiện tại cần lo nghĩ nhất, là an nguy bản thân. Hoa Diệc Khê cũng không do dự, thả người nhảy vào.

Những người khác hoàn toàn không ngờ y nói nhảy liền nhảy, từ lúc Tiêu Lạc Ngọc rơi xuống đến khi Hoa Diệc Khê nhảy theo, cũng bất quá chỉ diễn ra trong nháy mắt. Lung Bình trước hết kịp phản ứng, chạy lên trước muốn bắt Hoa Diệc Khê lại, tóm được y cũng như tóm được Tiêu Lạc Ngọc, cùng với Hoa các và Tiêu gia bảo sau lưng họ.

Nào biết cũng chỉ là bắt được góc áo Hoa Diệc Khê.

Kỳ thật Hoa Diệc Khê nghĩ rất đơn giản, nếu như Tiêu Lạc Ngọc xảy ra chuyện, vậy y liền chết cùng hắn. Tóm lại nơi có Tiêu Lạc Ngọc mới có Hoa Diệc Khê.

Tiêu Lạc Ngọc đang suy nghĩ biện pháp đi lên, hắn cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, giơ cánh tay lên dùng sức cắn chính mình một ngụm, tỉnh táo một ít. Lúc này hắn đột nhiên nghe được phía trên có tiếng gió truyền đến.

Lúc Hoa Diệc Khê xuống dưới mới biết không tốt, cũng nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc treo trên vách tường, "Lạc Ngọc..."

Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên rút ra Minh Sương kiếm, dùng sức đạp lên trên tường một cái, thân mình bay ra, vừa vặn đón được Hoa Diệc Khê. Rồi sau đó hắn lần thứ hai đâm Minh Sương kiếm, thế nhưng lần này khí lực đâm ra không lớn, mà là chém nông vào vách tường.

Chỉ nghe thân kiếm cùng vách tường phát ra âm thanh ma xát chói tai, hai người nương lực độ ma xát này khống chế tốc độ rơi xuống. Tại thời điểm cách mặt đất chỉ có một thước, rốt cục ngừng lại.

Tiêu Lạc Ngọc thở phào một hơi, ôm Hoa Diệc Khê nhảy xuống đất, ngẩng đầu nhìn lại, nguyên bản cái động đã nhìn không thấy miệng. Bây giờ, Tiêu Lạc Ngọc cũng cảm giác nội lực tiêu tán dần dần trở lại.

"Ngươi không sao chứ?" Hoa Diệc Khê hỏi. Tiêu Lạc Ngọc lắc đầu, cũng ôm chặt lấy Hoa Diệc Khê, vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn thật sự sợ sẽ không còn được gặp lại Hoa Diệc Khê.

"Nơi này tựa hồ có mê dược, ta vừa rồi ở trên, hoàn toàn không xuất được lực." Tiêu Lạc Ngọc nói. Cũng mượn cơ hội tách ra nội tâm sợ hãi của mình.

Hoa Diệc Khê gật đầu "Ta ở trên kia ngửi được vốn tưởng rằng là ai phóng mê hương, nhưng vừa rồi khi ta nhảy xuống, trên vách tường này chứa nhiều loại dược liệu, chúng tản mát ra khí thể hỗn hợp, sẽ biến thành mê hương trí mạng." Hoa Diệc Khê có chút kích động "Ta là lần đầu tiên nhìn thấy dược vật này đó. Hiện tại chúng ta ra khỏi phạm vi của chúng, tự nhiên liền khôi phục."

Bất quá Bồ Đề Lệ của Tiêu Lạc Ngọc bởi vì cứu trị Chu Lam mà chưa thu hồi, bằng không Tiêu Lạc Ngọc sẽ không trúng mê dược này. Lúc trước Phượng Nhan cho hắn rượu hắn dám không chút do dự uống, cũng là bởi vì có Bồ Đề Lệ.

"Ta giúp ngươi mang tới một ít nhìn xem." Nói xong không đợi Hoa Diệc Khê đáp lại, Tiêu Lạc Ngọc liền nhảy lên, thừa dịp còn có khí lực hạ vài chiêu, nháy mắt một mảng lớn trên vách động tróc ra.

Hoa Diệc Khê bất đắc dĩ, nhưng cũng không đành lòng trách cứ Tiêu Lạc Ngọc, đành phải cúi người xem xét. Trên đó đều là một ít thực vật sợ ánh sáng, tại đây trong bao nhiêu năm không thấy mặt trời phát triển hết sức tươi tốt, hình dạng tựa như rêu xanh. Ước chừng có ba loại.

Hoa Diệc Khê xuất ra cái bình mang theo, đem dược vật bên trong đổ ra, sau đó thu mấy thứ này vào.

Tiêu Lạc Ngọc ở một bên cười nói "Dược vật của Hoa thần y ngàn vàng khó cầu, lại bởi vì chút rêu cỏ đơn giản này mà vứt bỏ, nếu như người giang hồ biết nhất định sẽ hô to phung phí của trời."

Hoa Diệc Khê cười lắc đầu, tiếp tục sắp xếp dược liệu. Tiêu Lạc Ngọc liền nhân cơ hội tìm hiểu nơi này. Tại chỗ sâu trong đất như vậy, thế nhưng không có chút hô hấp không thuận nào, lại có thể nhìn rõ cảnh vật. Hắn có thể thấy rõ ràng Hoa Diệc Khê, cùng thông đạo bên trái.

"Đã nhiều năm vẫn khô ráo như vậy, cũng không biết dùng phương pháp gì." Tiêu Lạc Ngọc nói, tuy rằng ánh sáng không phải rất rõ ràng.

Hoa Diệc Khê thu chỉnh xong dược liệu, mới nhớ tới không thấy Thanh Thương. Còn có Trọng Trầm Mặc.

"Chúng ta đi nhìn xem." Tiêu Lạc Ngọc nói. Dứt lời đem kiếm trong tay đưa cho Hoa Diệc Khê, cởi y phục của mình, xé một mảnh vạt áo, một đầu buộc ở tay trái Hoa Diệc Khê, một đầu buộc ở tay phải chính mình.

"Để tránh lại phát sinh cái gì ngoài ý muốn, mấy ngày nay ta thật sự rất không cẩn thận, ngày sau ta sẽ càng thêm cẩn thận hơn."

Hoa Diệc Khê nhìn Tiêu Lạc Ngọc, cũng không nói gì thêm, tùy ý Tiêu Lạc Ngọc đem tay hai người buộc lại. Tiêu Lạc Ngọc tiếp nhận kiếm trong tay y, hai người sóng vai đi tới phía trước.

Đi hồi lâu, ánh sáng đã càng ngày sáng rõ hơn, hai người đi tới cuối. Trước mắt là một khối thạch bích, khối thạch bích phi thường trơn nhẵn, không có một chút dấu vết tạo hình.

"Nơi này có dấu chân." Tiêu Lạc Ngọc nói. Hắn ngồi xổm xuống, quan sát một khắc. Rõ ràng đó có thể thấy được hai dấu chân trong bụi đất, "Thanh Thương bọn họ hẳn đã tới đây."

Hoa Diệc Khê nhìn nhìn chung quanh, sau đó vỗ vỗ lên thạch bích "Nói không chừng có cái gì cơ..."

Lời còn chưa dứt, thạch bích đột nhiên từ giữa tách ra. Tựa như một khối đậu hũ bị vỡ ra, lộ ra khe hở đủ một người đi qua.

"Đằng sau cũng có dấu chân, Thanh Thương cùng Trọng Trầm Mặc đều đi qua." Hoa Diệc Khê nói. Tiêu Lạc Ngọc nhìn khe hở, thử thăm dò đem Minh Sương kiếm đưa tới.

Không có phản ứng gì.

Thạch bích rất dày, ước chừng khoảng năm thước, nếu tùy tiện đi qua thạch bích đột nhiên khép lại, như vậy ở người bên trong hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tiêu Lạc Ngọc không dám mạo hiểm.

Do dự một khắc, Tiêu Lạc Ngọc đi lên trước một bước, đi vào trong khe hở. Hoa Diệc Khê sửng sốt, định giữ chặt hắn lại chậm một bước.

"Không việc gì, xem ra nơi này cũng không có cơ quan." Tiêu Lạc Ngọc nói. Lui về phía sau là không có khả năng mê dược, trong động đã định trước bọn họ không thể đi lên. Không còn đường lui, chỉ có thể đi tới.

Tiêu Lạc Ngọc lui ra, ôm lấy Hoa Diệc Khê "Ôm chặt ta." Cho dù đi vào không có cơ quan, Tiêu Lạc Ngọc cũng không dám khinh thường. Hoa Diệc Khê nghe vậy ôm chặt Tiêu Lạc Ngọc, Tiêu Lạc Ngọc dùng sức đạp một cái, nương lực một cước này, rất nhanh từ phóng qua khe hở.

Còn chưa kịp xả hơi, thạch bích phía sau "Ầm" một tiếng, khép lại.

Hai người quay đầu lại, một góc áo Hoa Diệc Khê còn kẹt trong khe hở thạch bích. Chỉ kém một chút, hai người đã bị thạch bích kẹp bên trong, thạch bích này nhìn độ dày có đến ngàn cân, cho dù là võ công cao tới đâu, cũng sẽ không có khả năng sống sót.

Nghĩ đến đây, Hoa Diệc Khê cũng một thân mồ hôi lạnh. "Giống như là có người xếp đặt." Hoa Diệc Khê nói, "Chẳng lẽ cơ quan trong mộ này còn có người khống chế?"

"Nhìn nơi này cũng không giống có người." Tiêu Lạc Ngọc cười nói, "Như vậy cũng không tồi, chúng ta đã thật lâu không cùng hành tẩu trên giang hồ, những năm đó chúng ta cũng đã trải qua rất nhiều chuyện."

Hoa Diệc Khê nghe vậy bật cười "Cũng đúng, như vậy không tồi." Nói xong nhìn nhau mỉm cười.

Cho dù ở trong này chết thì có quan hệ gì, chỉ cần hai người cùng một chỗ, cho dù chết, cũng không có tiếc nuối. Hai người bước chậm, cơ quan nơi này trùng trùng, thế nhưng cảm thấy vô cùng an bình.

"Trên thạch bích có bức họa" Hoa Diệc Khê chỉ. Lần này hai bên thông đạo đều là thạch bích, toàn bộ thạch bích đều mang màu trắng, bức họa bên trên cũng không bị nhuộm màu mà là được khắc nên, cho nên hai người cũng không phát hiện ngay lập tức.

Ánh sáng như trước rất sáng, cũng không lo lắng tầm nhìn.

Bức họa là một bản đồ, tinh xảo vô cùng, một ít sông núi đều được khắc họa, bên trên viết vài cái tên.

"Này tựa hồ là tên vài phản vương tiền triều khởi nghĩa thời điểm thiên hạ đại loạn, ngươi xem, viết tên địa phương vừa đúng là địa điểm bọn hắn khởi nghĩa." Hoa Diệc Khê nói, Tiêu Lạc Ngọc gật đầu "Hẳn là như thế."

Tiếp tục nhìn, là miêu tả một người dẫn dắt quân đội tấn công phản vương, phản vương các nơi từng kẻ bị đánh bại, lại không ngăn cản nỗi tiền triều diệt vong, cuối cùng, người này mang theo Hoàng đế tiền triều cùng Thái tử thoát ly kinh thành. Đi vào một trang viên, bắt đầu mai danh ẩn tích sống qua ngày.

"Đây là... khởi nguồn của Tàng Kiếm sơn trang." Tiêu Lạc Ngọc kinh ngạc.

Ở giữa một bức họa, đã biến thành Hoàng đế trở lại thượng vị, mang theo để lại một phần tài bảo, những thứ khác giao cho người này. Trong họa khắc họa tài bảo rất nhiều, lưu lại một phần nhỏ, mà tài bảo bị người này mang đi ước chừng dùng gần trăm chiếc xe ngựa mới chở hết.

Người này đem bảo tàng thật lớn giấu đến một chỗ trong núi, tìm rất nhiều người giỏi đến che giấu sơn động này, bức họa tiếp theo cũng miêu tả sau khi những người này xuống núi, bị nhân vật chính giết chết. Người này giết sạch người sau đó vẽ một bức bảo đồ, giao cho Hoàng đế tiền triều.

Sau lại bọn họ dựa vào bảo vật lưu lại này, bắt đầu từ từ mở rộng sơn trang.

Bức họa cuối cùng, Hoàng đế tiền triều băng hà, tang lễ long trọng. Hoàng đế nằm ở linh cữu, người này mang theo Thái tử đã trưởng thành tới tiễn đưa Hoàng đế.

"Hóa ra Tàng Kiếm sơn trang là tại thời điểm tiền triều diệt vong thành lập." Hoa Diệc Khê nói "Chẳng trách đột nhiên xuất hiện một môn phái lớn như vậy, tài phú tiền triều di lưu cùng Hoàng đế lúc đó bên người, tất nhiên có thể chống đỡ một môn phái như thế. Chủ nhân câu chuyện này, đại khái chính là trang chủ đầu tiên của Tàng Kiếm sơn trang."

"Chính là xem thời gian, sơn trang hẳn là lúc tiền triều diệt vong đã thành lập." Tiêu Lạc Ngọc nói "Bất quá đồn đãi có lẽ có nhầm lẫn cũng không chừng."

Hoa Diệc Khê lắc đầu "Ta cũng chỉ là đoán, nếu thật sự như bản đồ này, như vậy vì cái gì Thái tử tiền triều lại giết Nhâm trang chủ? Tiền nhân chuyện cũ, chúng ta chung quy cũng chỉ có thể đoán."

"Người thời nay không thấy trăng thời cổ, nghĩ nhiều làm gì? Nói không chừng Thái tử bởi vì yêu sinh hận, giết kia trang chủ cũng không chừng."

Dấu chân còn in trên nền đất, hai người dựa theo dấu chân đi tới, đi hơn một khắc, Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên ngừng lại. Vốn gương mặt còn có ý cười xuất hiện một vẻ nghiêm túc.

Hoa Diệc Khê cũng ngừng lại, sau một lúc lâu mới nói "Dấu chân nơi này, sao chỉ còn lại có một người?"

Hoàn chương 48.

Chương 49 : Gả – lấy

.

Tiêu Lạc Ngọc và Hoa Diệc Khê hít một ngụm khí lạnh, dấu chân tựa hồ mạc danh kỳ diệu biến mất, trước một khắc còn dấu chân hai người, giây tiếp theo cũng chỉ còn lại có một.

"Ngươi không thấy thực kỳ quái sao? Bọn họ đem đường lui của chúng ta đều phá hỏng, tựa hồ thúc giục chúng ta đi tới trước." Hoa Diệc Khê nói. Tiêu Lạc Ngọc gật đầu "Đúng vậy, theo lý thuyết ta cùng Thanh Thương cùng rơi xuống, hắn không có khả năng không đợi chúng ta."

Lại đi vài bước, mà ngay cả dấu chân một người cũng không còn. Hai người ngừng lại, Tiêu Lạc Ngọc nói "Ngươi nói Lung Bình bọn họ có xuống dưới không?"

"Thanh Thương sao lại đi nhanh như vậy?" Hoa Diệc Khê không trả lời, hỏi ngược lại. Hết thảy đều có chút khác thường. Dựa theo tính cách Lung Bình, không có khả năng không theo kịp .

"Có lẽ phía trước sẽ có đáp án." Tiêu Lạc Ngọc nói. Đi vài bước, Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên ôm lấy Hoa Diệc Khê, phóng người lên, giống một con thằn lằn, gắt gao dán vào vách tường, chỉ thấy bên dưới đột nhiên xuất hiện hơn mười cái hốc, từ mỗi cái hốc xuất ra một trường mâu.

Không đợi hai người kịp thở ra, một đám trường mâu bắn ra, Tiêu Lạc Ngọc lập tức ôm Hoa Diệc Khê, trên không trung xoay người vài cái, tránh thoát trường mâu bắn thẳng đến, vượt qua cơ quan này.

Hai người mới vừa đứng vững tức thì có thanh âm vang lên, rồi sau đó vách tường trên đỉnh đầu trong nháy mắt hạ xuống.

Thạch bích rơi xuống tốc độ phi thường nhanh, phải chạy lên phía trước, nếu không rời khỏi phiến thạch bích này nhất định sẽ bị đập chết. Tiêu Lạc Ngọc quyết định thật nhanh, ôm Hoa Diệc Khê thối lui về phía sau.

Tuy rằng trên vách tường đằng sau còn cắm không biết bao trường mâu, nhưng chung quy còn có một đường sống.

Vài cái lắc mình, Tiêu Lạc Ngọc đã về tới chỗ vừa rồi bị trường mâu công kích, nhưng làm cho bọn họ kinh ngạc chính là, tất cả các hốc cùng trường mâu đều không thấy.

Không thấy mấy cái hốc còn có thể là bởi vì cơ quan đóng lại, nhưng vì cái gì ngay cả trường mâu bắn ra đều không có, bọn họ rõ ràng nhìn thấy trên trường mâu cũng không có gì giữ lấy, không có khả năng có thể tự thu hồi.

Nơi này tựa như sự tình gì đều chưa phát sinh, vẫn là lối đi dài có chút bụi bặm. Phía trước thạch bích hạ xuống rốt cục đụng phải mặt đất. Trước mặt hai người biến thành ngõ cụt.

Hoa Diệc Khê nhíu mày, kéo tay Tiêu Lạc Ngọc qua. Vừa rồi y nhìn rất rõ ràng, Tiêu Lạc Ngọc tại thời điểm tránh né trường mâu vì thay y ngăn trở một cái trường mâu mà bị thương.

Tuy rằng chỉ là một ít thương ngoài da, Hoa Diệc Khê vẫn có chút khó có thể tiếp thu.

Y chịu không được nhất là Tiêu Lạc Ngọc bị thương. Cầm tay Tiêu Lạc Ngọc xuất ra kim sang dược tùy thân mang theo bôi lên vết thương cho hắn. Y có chút thống hận chính mình lúc này bất lực, y hiện giờ không thể dùng nội lực, am hiểu dược vật đối mấy vật chết này hoàn toàn vô dụng.

"Chờ ta đi ra ngoài sẽ một phen hỏa thiêu nơi này." Hoa Diệc Khê nói.

Tiêu Lạc Ngọc biết y tính tình nói là làm, ngược lại có chút muốn cười. Phỏng chừng nếu không phải nơi này là sơn trang được Dịch Hồi bảo hộ, Hoa Diệc Khê sẽ hợp với Tàng Kiếm sơn trang cùng tính một lượt. Một phen hỏa thiêu.

"Chỉ là vết thương bé tẹo, ngay cả xương cốt đều không có thương tổn đến." Tiêu Lạc Ngọc cười nói. "Người khác không biết còn tưởng rằng ta bị đại thương." Hoa Diệc Khê nói thầm "Vết thương nhỏ cũng là thương, vạn nhất có độc thì sao?"

"Có ngươi ở đây ta còn sợ độc làm gì?" Tiêu Lạc Ngọc sờ sờ mũi y. Gương mặt Hoa Diệc Khê thoáng chốc đỏ bừng, quay sang không nói lời nào.

"Đều lão phu lão thê còn thẹn thùng như vậy."

"Ai cùng ngươi lão phu lão thê, không đứng đắn." Hoa Diệc Khê mặt càng đỏ hơn. Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên dâng lên một trận áy náy. Đúng vậy, bọn họ bên nhau thực ra rất ngắn. Hắn hiện tại hy vọng hai người có thể cùng một chỗ từ khi nhỏ.

Cùng lớn lên, cùng sinh hoạt, chậm rãi yêu nhau. Không có những thương tổn đó, cũng không có những kẻ nhàm chán đó. Hoa Diệc Khê có thể không cần thương tâm như vậy.

Tiêu Lạc Ngọc nhìn Hoa Diệc Khê cúi đầu cẩn thận băng bó cho mình, trong lòng dâng lên ngàn vạn cảm xúc, lúc này Hoa Diệc Khê đột nhiên nói "Ngươi nói, nếu chúng ta ra không được, có thể chết ở chỗ này không?"

"Chết thì chết, chỉ là đáng tiếc ..."

"Đáng tiếc cái gì?" Hoa Diệc Khê khẩn trương hỏi. Y không biết Tiêu Lạc Ngọc còn lưu luyến cái gì.

"Đáng tiếc ta còn chưa bồi thường ngươi, còn chưa đối tốt với ngươi! Còn muốn có thể quang minh chính đại rước ngươi vào cửa, đều chưa thực hiện. Không biết nếu như chết, đến chỗ diêm vương hắn có thể cho chúng ta cùng một chỗ hay không."

Thời gian này hai người cũng không vội, dù sao phía trước không lối, đằng sau cũng không đường, ngược lại tìm một chỗ ngồi xuống, an tĩnh nhàn thoại việc nhà.

"Kỳ thật ta luôn luôn nghĩ, lấy ngươi vào cửa đối với ngươi có phải hay không rất không công bằng, ngươi là nam tử, ở trên giang hồ không biết..."

"Ta không để ý..." Hoa Diệc Khê thấp giọng nói "Có thể cùng ngươi cùng một chỗ là đủ, những việc khác ta đều không để ý."

Tiêu Lạc Ngọc thở dài, Hoa Diệc Khê ở trên giang hồ cũng là nhân vật lừng lẫy nổi danh, Hoa gia cũng giàu có nhất nhì thiên hạ. Y nếu thật gả vào nhà người ta tuy rằng người ngoài với Tiêu gia bảo cùng Hoa các sẽ không nói gì, nhưng chung quy sẽ khinh thường Hoa Diệc Khê.

Nam tử cam tâm gả cho nam tử, này thật đúng là chưa bao giờ nghe thấy. Nếu như Hoa Diệc Khê là một người vô danh tiểu tốt, phỏng chừng còn không có bao nhiêu người nói. Nhưng lấy thân phận của bọn họ, còn chưa biết sẽ bị nói khó nghe bao nhiêu, hắn không để ý, nhưng hắn không thể để cho người khác nói gì Hoa Diệc Khê.

Có đôi khi chính là như vậy, càng là người có năng lực, càng là người địa vị cao, sự tình đến lại không bằng một ít dân thường tự do.

Tiêu Lạc Ngọc thở dài, "Cho nên ta tính toán không lấy..." Hắn vừa nói, cảm giác thân mình Hoa Diệc Khê trong ngực cứng lại, nhưng y vẫn không nói gì.

"Ngươi cảm thấy ta gả đến Hoa gia như thế nào?" Tiêu Lạc Ngọc hỏi. Không nhẫn tâm đùa giỡn y thêm nữa.

Cái gì? Hoa Diệc Khê sửng sốt, rồi sau đó có chút không thể tin nhìn Tiêu Lạc Ngọc, Tiêu Lạc Ngọc bị nhìn có chút ngại ngùng, bất giác sờ sờ cái mũi.

"Làm sao vậy? Ta trên mặt có hoa?"

Tiêu Lạc Ngọc? Gả đến Hoa gia —

Hoa Diệc Khê trong đầu đột nhiên xuất hiện bộ dáng Tiêu Lạc Ngọc mặc nữ trang mang theo mũ phượng, trên mặt son phấn trang điểm thật dày, một thân phục sức tân nương đỏ thẫm.

Như thế nào cũng thấy cùng gương mặt tuấn lãng trước mắt này không hợp.

Hoa Diệc Khê đột nhiên phì cười, nhào vào trong ngực Tiêu Lạc Ngọc mà cười, ôm bụng mà cười, cơ hồ không thể đứng dậy.

"Vẫn là... vẫn là thôi đi... ngươi gả đi... ha ha..."

"Vậy thì thế nào." Tiêu Lạc Ngọc sủng nịch nhìn Hoa Diệc Khê trong ngực, trong trí nhớ của hắn Hoa Diệc Khê có rất ít thời điểm cười vui vẻ như vậy. "Có cưới hay không!"

"Được, tân nương tử này ta nhận, không biết muốn bao nhiêu sính lễ?" Hoa Diệc Khê vui đùa nói, lau lau khóe mắt dính nước, y vẫn là lần đầu tiên cười chảy nước mắt.

Nước mắt trước kia, đều là bởi vì thương tâm mà chảy ra.

Kỳ thật trước kia, y có nghĩ qua giết Tiêu Lạc Ngọc, rồi tự sát. Có nghĩ qua giam cầm Tiêu Lạc Ngọc, rồi sau đó cả đời giữ lấy hắn.

Nhưng mỗi lần y đều lui bước, y không thể thương tổn Tiêu Lạc Ngọc, cũng làm không được chuyện thương tổn hắn. Tiêu Lạc Ngọc chính là ma chú cả đời này của y, ai cũng không có cách nào tháo gỡ.

Trước kia y nghĩ qua, thứ duy nhất có thể cởi bỏ ma chú này, chính là cái chết. Nhưng hiện giờ, Hoa Diệc Khê biết, cho dù chết, y cũng không có khả năng buông tay.

Bởi vì có được, bởi vì nếm tư vị này, buông tay là không có khả năng.

Cho dù bị người chém rời hai tay, y cũng muốn dùng miệng cắn Tiêu Lạc Ngọc. Cho dù bị người chém bay đầu, cũng muốn dùng linh hồn quấn lấy hắn.

"Ách, sính lễ có thể hiện tại giao trước một ít sao?" Tiêu Lạc Ngọc nói. Rồi sau đó khi Hoa Diệc Khê chưa kịp phản ứng, liền hôn y.

Đã lâu không có hành động thân mật như vậy, Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy tư vị mỹ diệu không thể tả.

"Ngươi làm gì?" Hoa Diệc Khê hỏi, đây là đang trong mộ nhưng nơi nơi là cơ quan, nói không chừng còn sẽ có người tới, nào biết Tiêu Lạc Ngọc đã vậy còn lớn mật.

"Tân nương tử như ta rất quý giá, hiện tại muốn sính lễ." Tiêu Lạc Ngọc nói. Hoa Diệc Khê cười hết sức động lòng người, hơn nữa sau đó lại từ đôi mắt Hoa Diệc Khê nhìn thấy đối với mình dày đặc chiếm hữu cùng tình cảm không buông tay.

Còn nồng đượm hơn nữa, nhưng hắn lại thích loại nồng đượm này.

Cho dù quá mức nóng rực, cũng không vấn đề gì. Nếu tình cảm là ngọn lửa, bị ngọn lửa như vậy đốt thành tàn tro không tốt sao?

Hoa Diệc Khê không có khả năng phản đối Tiêu Lạc Ngọc, đành phải tùy ý hắn hôn môi. Hôn hôn, cảm giác liền thay đổi.

Tiêu Lạc Ngọc phát thệ, hắn thật sự chỉ là muốn hôn một chút, cũng không có ý đồ gì. Nhưng mà hôn một hồi, hắn cũng cảm giác được thân mình đã không chịu khống chế bản thân.

"Ngươi..." Hoa Diệc Khê dĩ nhiên cảm giác được biến hóa của Tiêu Lạc Ngọc, kinh hô. Tiêu Lạc Ngọc thanh âm khàn khàn, có chút ủy khuất "Ta cũng không muốn, là vấn đề của nó, cùng ta không quan hệ."

Nói xong, tiếp tục hôn môi, thuận tiện vươn tay vói vào trong y phục Hoa Diệc Khê, lung tung sờ soạng.

"Đừng lộn xộn." Hoa Diệc Khê nói, y bị Tiêu Lạc Ngọc sờ cũng dần dần sinh ra cảm giác. Nghĩ muốn chống cự, nhưng cánh tay hoàn toàn không có khí lực, lời kháng cự cũng như là tiếng mèo kêu.

"Diệc Khê..." Tiêu Lạc Ngọc dừng lại nụ hôn, tựa đầu vào trên vai Hoa Diệc Khê. "Nơi này không có người."

"Không thể... a... " Hoa Diệc Khê nói, nào biết Tiêu Lạc Ngọc tuy rằng không hôn môi, nhưng tay không có dừng lại, lập tức đi vào phía dưới nắm chặt vật cứng của Hoa Diệc Khê cũng đồng dạng sinh ra phản ứng. Hoa Diệc Khê không phòng bị, nhịn không được kêu lên.

"Chúng ta nhanh một chút, không có việc gì! Được không?" Tiêu Lạc Ngọc nói, có chút giọng điệu khẩn cầu. Hoa Diệc Khê cắn môi, Tiêu Lạc Ngọc hoàn toàn biết nhược điểm của y, dùng loại ngữ khí này y hoàn toàn không thể phản kháng.

"Ngươi... ngươi nhanh một chút..."

Tiêu Lạc Ngọc mỉm cười, lần thứ hai hôn Hoa Diệc Khê. Rồi sau đó đem ngoại y của mình cởi ra, trải ra đất, ôm Hoa Diệc Khê nằm lên.

"Kẻ nào nhìn thấy, ta sẽ giết kẻ đó." Tiêu Lạc Ngọc nói, Hoa Diệc Khê là của hắn, chỉ có một mình hắn có thể nhìn thấy, những người khác, ai cũng không cho phép vọng tưởng, cũng không cho phép nhìn đến.

Ngay sau khi nằm trên đó, y phục Hoa Diệc Khê đã bị Tiêu Lạc Ngọc toàn bộ cởi bỏ, chỉ còn lại một cái tiết khố.

"Ngươi... ngươi cái này... " Hoa Diệc Khê muốn nói, lại tìm không thấy lí do thoái thác. Tiêu Lạc Ngọc một đường hôn xuống, thẳng tới cái rốn nhỏ, mới ngẩng đầu cười nói "Ta đây cái gì, ta thế nào cũng là do ngươi sủng ra."

"Vô lại..." Hoa Diệc Khê rốt cục tìm được một từ ngữ, nhưng giây tiếp theo, Tiêu Lạc Ngọc cởi ra mảnh vải cuối cùng trên người y, một hơi ngậm vào mấu chốt của y.

"Ư... " Hoa Diệc Khê nhịn không được nhẹ giọng thở dốc. Tiêu Lạc Ngọc tay cũng không nhàn rỗi, từ trên người lấy ra dược cao vẫn luôn mang theo, quệt một khối.

"Diệc Khê..." một tay tiến vào phía sau Hoa Diệc Khê, một tay rất nhanh cởi y phục của mình. Ngón tay kiên định hữu lực đâm vào.

Hoàn chương 49.

Chương 50 : Kẹo đường

.

Thẳng đến ba ngón tay cũng có thể tự nhiên ra vào, Hoa Diệc Khê sớm bị hành động này làm cho khó có thể nhẫn nại. Tuy rằng nam tử thân mình vốn không phải dùng để thừa nhận, nhưng đối phương là Tiêu Lạc Ngọc, chỉ điểm này liền đủ để cho y động tình.

Hoa Diệc Khê nhẹ giọng nói "Lạc Ngọc... có thể... " Thật sự là khó nhẫn, y chỉ cảm thấy thân mình hư không dị thường, tựa hồ có cái gì bị thiếu mất, hết sức khống chế chính mình, mới để cho thanh âm của mình nghe không quá mềm yếu. Nhưng đó chỉ là ý chí của y, cũng không khống chế được thanh âm hừ nhẹ ngắt quãng.

Tiêu Lạc Ngọc sớm đã nhẫn nại không nổi, trên đầu rất nhiều mồ hôi tích lạc, Hoa Diệc Khê tốt xấu còn có tay hắn xoa đi khô nóng, hắn bất kể cái gì đều không có.

Với tính tình Hoa Diệc Khê, tất nhiên sẽ không chủ động. Y nghiêng đầu không nhìn Tiêu Lạc Ngọc, một bàn tay tóm lấy y phục Tiêu Lạc Ngọc trải ra, một bàn tay che miệng mình, không để cho mình kêu lên thành tiếng. Nhưng mà Tiêu Lạc Ngọc chính là yêu cực kỳ bộ dáng thẹn thùng này của Hoa Diệc Khê, bất luận nhìn thế nào đều cảm thấy không đủ.

"Diệc Khê, ngươi thật đáng yêu... " Tiêu Lạc Ngọc cúi đầu hôn lung tung, rồi sau đó rút ra ngón tay. Dùng sức đỉnh vào.

Hoa Diệc Khê kinh hô một tiếng, sau đó chỉ cảm thấy có một thứ so với ngón tay lớn hơn mấy lần tiến vào trong cơ thể mình. Nhất thời cảm giác xé rách truyền khắp toàn thân.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng vẫn cảm thấy có chút khó có thể thích ứng. Cũng may Tiêu Lạc Ngọc trước đó đã chuẩn bị thật kĩ, Hoa Diệc Khê thực nhanh cảm thấy đau đớn giảm bớt rất nhiều.

Tiêu Lạc Ngọc vẫn luôn cực lực nhẫn nại, vẫn luôn chờ vẻ đau đớn trên mặt Hoa Diệc Khê lui đi, thân mình cũng thả lỏng nhiều, không còn cứng ngắc. Hắn mới động một cái.

Lập tức, Tiêu Lạc Ngọc cảm thấy loại tư vị này quả là tiêu hồn thực cốt, hoàn toàn không cách nào dừng lại. Hoa Diệc Khê thống khổ dần dần biến mất, dư lại chính là một loại khoái cảm khó mà diễn tả.

Nói không rõ ràng là cảm giác gì, nhưng lại nhịn không được miệng mình phát ra âm thanh. Khi Tiêu Lạc Ngọc rời đi, sẽ có loại quyến luyến giữ lại. Thật may loại hư không này thực nhanh liền sẽ được lấp đầy.

Bởi vì người này là Tiêu Lạc Ngọc, vì người này là Hoa Diệc Khê, hai người bị loại cảm giác thân thể cùng tâm hồn giao hòa kích thích, cơ hồ không còn ngôn ngữ.

Trong đầu trống rỗng, toàn bộ không gian dư lại tiếng thở dốc cùng thanh âm dây dưa của hai người.

Tiêu Lạc Ngọc tựa như một con dã thú, không ngừng cắn nuốt con mồi dưới thân, khiến con mồi vĩnh viễn đều chỉ có thể thuộc về mình. Mà Hoa Diệc Khê cũng hết sức nghênh đón loại cắn nuốt này.

Y phục dưới thân sớm đã loạn không thành bộ dáng, chung quanh kích khởi một mảnh bụi đất, ngay trong mù mịt này, hai người không ngừng đem chính mình giao cho đối phương.

Tiêu Lạc Ngọc ôm lấy Hoa Diệc Khê, để y ngồi ở trên người mình, trọng lượng thân thể khiến Hoa Diệc Khê càng thêm khống chế không được thanh âm của mình.

Hóa ra... còn có thể càng thêm sâu...

Tình cảm của bọn họ, cũng có thể càng thêm khắc sâu.

"Lạc Ngọc... ta không được... " Tiêu Lạc Ngọc vẫn luôn đòi hỏi, trên người Hoa Diệc Khê đã sớm đủ loại dấu vết xanh tím, nhưng hắn vẫn chưa hài lòng, tiếp tục trên người Hoa Diệc Khê lưu lại dấu vết thuộc về mình.

Dưới thân đòi hỏi, trên người thăm dò, Hoa Diệc Khê chỉ thấy mình là một con thuyền, trong biển rộng ra sức di động. Mà hiện giờ y đã dùng hết khí lực của mình. Chỉ có thể thuận theo đòi hỏi của Tiêu Lạc Ngọc.

Tiêu Lạc Ngọc nghe vậy, đột nhiên đẩy dời thân mình Hoa Diệc Khê. Đang lúc Hoa Diệc Khê nghi hoặc, y đột nhiên bị xoay lại, rồi sau đó Tiêu Lạc Ngọc từ phía sau lưng chậm rãi tiến vào.

Y bị bắt vươn tay lại ôm lấy cổ Tiêu Lạc Ngọc, cả người cơ hồ nhấc ở không trung.

"Diệc Khê, ngươi là của ta Diệc Khê."

Hoa Diệc Khê chỉ có thể bị động thừa nhận, tuy rằng khí lực thân mình càng ngày càng nhỏ, nhưng cảm giác lại càng ngày càng mãnh liệt. Rốt cục Hoa Diệc Khê nhịn không được, dấu vết màu trắng điểm điểm phun trước người y.

Phía sau cảm giác càng ngày càng rõ ràng, Hoa Diệc Khê đành phải quay đầu, cầu xin tha thứ nhìn Tiêu Lạc Ngọc "Nhanh một chút... ta..."

Tiêu Lạc Ngọc ôm thắt lưng y, hắn biết thân mình Hoa Diệc Khê không tốt, hơn nữa ở trong này tốt nhất vẫn là nhanh một chút mới được, chính là lại không muốn chấm dứt.

"Một chút nữa... một chút nữa thôi... " Tiêu Lạc Ngọc nói, mắt hiện ý xấu liếm liếm vành tai Hoa Diệc Khê, tuy rằng hắn thanh âm rất thấp, nhưng động tác không chút trì hoãn.

Hoa Diệc Khê không biết lại qua bao lâu, chỉ biết mình cầu xin mấy lần, chẳng những không khiến cho Tiêu Lạc Ngọc dừng lại, ngược lại càng thêm kịch liệt hơn....

Chờ Hoa Diệc Khê tỉnh lại, y phục đã mặc ổn thỏa trên người, y tựa vào người Tiêu Lạc Ngọc. Hai người còn ngồi ở nơi vừa rồi.

Mặt đất trước mắt không có một chút bụi bặm, nghĩ cũng biết là vì cái gì. Mặt y ửng hồng, dùng sức nhéo Tiêu Lạc Ngọc một chút. Kỳ thật không quá đau, nhưng Tiêu Lạc Ngọc lại ai u ai u kêu không ngừng. Một bộ đau không chịu được.

"Diệc Khê, ngươi dữ quá. Ta chính là nương tử của ngươi, một chút cũng không đau lòng nương tử." Tiêu Lạc Ngọc oán giận, nhịn không được tại khóe miệng Hoa Diệc Khê hôn một cái.

Vừa rồi Hoa Diệc Khê vẫn luôn xin ngừng, chính là Tiêu Lạc Ngọc nghe thấy khẩn cầu kia còn lợi hại hơn cả tình dược, hơn nữa dáng vẻ Hoa Diệc Khê cơ hồ khiến hắn mất lý trí. Chờ đến lúc hắn giải phóng mới phát hiện Hoa Diệc Khê đã ngất đi. Kinh hãi phát hiện Hoa Diệc Khê chỉ là ngủ say, lúc này mới an tâm hơn nhiều.

Thu thập một chút, liền ôm Hoa Diệc Khê độ khí cho y, cũng may Hoa Diệc Khê một lát sau liền tỉnh lại. Tiêu Lạc Ngọc có chút đau lòng cùng tự trách. Âm thầm khinh bỉ một chút bản thân không biết tiết chế.

"Ta mới không cần nương tử này." Hoa Diệc Khê giận dữ nói. Y biết Tiêu Lạc Ngọc tự trách, vốn cũng không sinh khí, lúc này tự nhiên cũng sẽ không trách cứ hắn.

"Ngươi muốn bỏ ta sao?" Tiêu Lạc Ngọc bày ra bộ dáng ủy khuất. Còn làm bộ như lau nước mắt vài cái. "Chẳng lẽ không thích ta thị tẩm sao?"

Có kiểu thị tẩm như vậy sao? Hoa Diệc Khê bất đắc dĩ, đành chuyển đề tài "Được rồi, chúng ta ngẫm lại như thế nào ra ngoài đi!" Tiêu Lạc Ngọc lập tức đứng dậy, ôm lấy Hoa Diệc Khê. "Không có đường, chúng ta chỉ có thể trở về."

Hoa Diệc Khê chậm rãi nói "Ta vừa rồi đột nhiên nghĩ đến, ngươi nói có thể hay không có thật nhiều con đường, chúng ta đều không chú ý?"

"Nơi này mặc dù thuộc sơn trang, nhưng có tài bảo vương thất tiền triều, nói không chừng cũng có tài nghệ lưu lại. Cũng không phải không có khả năng. Nơi này tuy rằng thoạt nhìn giống các cơ quan khác, nhưng chung quy vẫn có khác biệt." Tiêu Lạc Ngọc nói, hắn vỗ vỗ vách tường bên cạnh.

"Chờ một chút... " Hoa Diệc Khê bất ngờ nói, rồi sau đó đi đến trước thạch bích vừa rồi hạ xuống. "Dựa theo chúng ta tính ra, cái này hẳn nặng ngàn cân, thế nhưng... " Ygõ gõ thạch bích kia. Thạch bích phát ra thanh âm trầm trầm.

"Trống rỗng." Tiêu Lạc Ngọc cũng kinh ngạc. Bọn họ ai cũng không nghĩ tới cái này rỗng ruột.

"Ta đột nhiên nghĩ đến vừa rồi thời điểm nó hạ xuống cũng không có thanh âm quá lớn, có chút kỳ quái." Hoa Diệc Khê nói "Nặng như vậy rơi xuống, không có khả năng một chút thanh âm đều không có."

Tiêu Lạc Ngọc xoa xoa cái mũi Hoa Diệc Khê, cười nói "Diệc Khê của ta thật thông minh." Y phẩy tay hắn ra, trừng mắt nhìn hắn một cái "Không đứng đắn."

Tiêu Lạc Ngọc bảo Hoa Diệc Khê lui về phía sau, vận khí tới tay, rồi sau đó chậm rãi chụp lên trên thạch bích. Một chưởng nhìn không có khí lực gì, sau khi đụng tới thạch bích phát ra thanh âm thanh thúy. Rồi sau đó trước mắt hai người chậm rãi vỡ ra.

Thạch bích thật dày lại trống rỗng, tính chất còn phi thường yếu ớt, Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy nội lực của mình có hơn phân nửa đều tiêu tán ở không trung.

"Ai có thể nghĩ đến nó cư nhiên là rỗng chứ, người thiết kế mộ thất thật sự là đủ lớn mật." Hoa Diệc Khê tán thưởng "Đa số đều cho rằng đây không có khả năng đi qua, rồi sau đó sẽ lựa chọn phương thức khác."

"Nói không chừng chính là chủ nhân mộ này thiết kế." Tiêu Lạc Ngọc đứng trước người Hoa Diệc Khê, giúp y ngăn trở tro bụi bay đến. Tro bụi tán đi, lộ ra lối đi trống trơn. Hai người nhìn thoáng qua, tiếp tục đi phía trước. Tiêu Lạc Ngọc biết Hoa Diệc Khê mệt chết đi, liền ôm lấy thắt lưng y bước đi, Hoa Diệc Khê cơ hồ không tốn chút khí lực gì.

Đi một hồi, đột nhiên nhìn thấy lối đi biến mất, rồi sau đó xuất hiện một cái hang động tự nhiên trong lòng đất, trong động còn có một hồ nước. Nhìn màu nước hẳn là có nước ngầm chảy qua, nước thực trong suốt.

Hai người lúc tiến vào đều không mang theo gì, vừa rồi lại một hồi tính sự tự nhiên đều khát, đói còn có thể chịu đựng, không có nước thì lại không được. Nhìn thấy có nguồn nước, đều có chút vui vẻ. Hoa Diệc Khê ngồi xuống ngửi ngửi, nói "Không có độc."

Tiêu Lạc Ngọc cười cười, vọt người bay lên trên mặt nước, thân tại không trung chổng ngược, bàn tay vỗ một nhịp trên mặt nước, kích khởi vài vòng sóng. Rồi sau đó trở lại bờ.

"Không chỉ có nước, còn có ăn." Trong tay hắn bắt được một con cá dài nửa thước. Cá là loại thường thấy, còn trên tay Tiêu Lạc Ngọc không ngừng quẩy đuôi. "Nhưng mà không có lửa cùng gia vị, chỉ sợ phải ăn sống rồi."

Tiến vào cũng khoảng nửa ngày, tuy rằng còn không phải rất đói bụng, nhưng không thể cam đoan về sau còn có chuyện gì. Có cái ăn đương nhiên là tốt nhất.

"Chủ nhân mộ này tựa hồ là cố ý dẫn nước sạch tới." Hoa Diệc Khê nói.

"Có lẽ hắn biết sau này người tới không mang nước." Tiêu Lạc Ngọc cười nói, rồi sau đó lại bắt một con. "Xem bộ dáng này hẳn là theo dòng nước bơi vào."

Cá sống thực tanh, nhưng hai người đều không than phiền gì. Trước kia thời điểm cùng nhau hành tẩu giang hồ, cũng ăn qua đồ vật như vậy, chẳng qua khi đó ăn không phải cá thôi.

"Nghĩ đến khi đó chúng ta thật sự là nếm rất nhiều khổ." Tiêu Lạc Ngọc nói, tuy rằng không muốn để Hoa Diệc Khê ăn mấy thứ này, nhưng hắn biết bây giờ không phải lúc xét nét. Hoa Diệc Khê xuất ra một con dao ngắn giao cho Tiêu Lạc Ngọc, Tiêu Lạc Ngọc cạo vẩy cá cùng nội tạng, chỉ để lại thịt còn phiếm mùi tanh.

"Trên giang hồ người thừa kế Tiêu gia bảo tiếng tăm lừng lẫy ở bên ngoài thế nhưng đã từng có ngày chịu khổ như vậy, nói ra cũng không có mấy người tin." Hoa Diệc Khê cười nói, "Lúc ấy nhiều người còn tưởng rằng ngươi là giả mạo ấy chứ!"

"Đúng vậy! Bất quá khi đó thế nhưng lôi kéo ngươi cùng lưu lạc, lại nói tiếp ta còn thật sự không phát hiện..." thời điểm đó chỉ cho rằng Hoa Diệc Khê đối tốt với mình là tình huynh đệ. Nếu như mình sớm một chút nhận ra, nói không chừng ngày sau cũng sẽ không đi đường vòng thế này.

Hai người vừa nói cười, vừa ăn thịt cá. Tiêu Lạc Ngọc cảm thấy vị tanh tản ra trong miệng, rồi sau đó nghe được Hoa Diệc Khê nói một tiếng "Há miệng."

Hắn theo bản năng hé miệng, Hoa Diệc Khê nhét vào miệng hắn một viên dược hoàn. Dược hoàn vừa vào miệng, thực nhanh liền tan ra, một cỗ hương khí trong veo liền ập lên mũi. Mùi tanh trong miệng cũng không còn.

Hoa Diệc Khê cũng ăn một viên.

"Đây là cái gì?" Tiêu Lạc Ngọc hỏi. Nhìn Hoa Diệc Khê đem cái bình đưa cho mình. "Đây là hộ tâm đan, ngươi nếu thấy còn vị tanh lại ăn thêm mấy viên."

Hộ tâm đan? Trên giang hồ mọi người ngàn vàng khó cầu hộ tâm đan? Tiêu Lạc Ngọc nhìn bình nhỏ trong tay, bên trong hẳn là cũng không ít, hắn biết rất nhiều người đều vì một viên nhỏ này lao tâm khổ tứ, không nghĩ tới Hoa Diệc Khê lấy ra cho hắn ăn như kẹo đường.

Hoàn chương 50.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: