Chương 10
Chương 10 : Đi đường
.
Tiêu Lạc Ngọc vừa lòng nhìn xe ngựa trước mặt, chế tạo rắn chắc, chiều rộng của xe gấp đôi xe thông thường, vô cùng lớn, một nam tử trưởng thành nằm ngủ tuyệt đối không cần phải co hai chân.
Trong xe, vị trí bên hông có thiết kế một cái bàn nhỏ hình vuông, phía dưới bàn rỗng ruột vừa lúc có thể đặt một ít đồ ăn. Bên trong mỗi một góc nhỏ đều được bao tơ lụa, vừa giúp thông khí trong mùa hè nóng bức lại vừa tránh bị va đập.
"Xe ngựa này trước do Quan đạo nhân thiết kế, hắn đem bản vẽ cho ta. Sẽ không xóc nảy giống xe ngựa thông thường." Quan đạo nhân là cao thủ giang hồ nổi danh về thiết kế cơ quan, Tiêu Lạc Ngọc cùng hắn có một vài lần gặp gỡ.
Hoa Diệc Khê gật gật đầu, Tiêu Lạc Ngọc sai người cầm sách mà Hoa Diệc Khê thích đọc cùng một ít đồ ăn đặt dưới bàn. Tiêu Mạc chỉ huy hạ nhân không ngừng dọn đồ, Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên nhớ đến điểm tâm đã bảo người làm để y ăn trên đường, nhưng còn chưa lấy lại đây.
"Diệc Khê, ngươi ngồi chờ một lát." Lập tức sẽ phải lên đường, Tiêu Lạc Ngọc nghĩ mình tranh thủ đi một chuyến. Đỡ Hoa Diệc Khê ngồi ở một bên, còn hắn chợt lóe thân bay tới phòng bếp.
Phòng bếp Tiêu gia bảo nằm ở phía sau, Tiêu Lạc Ngọc đi vào sân trong nhà bếp, một đống người đang vội vội vàng vàng làm đồ ăn.
"Bảo chủ." Quản sự phòng bếp tên gọi Triệu Nhị, đã làm việc tại Tiêu gia bảo rất nhiều năm. Nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc vội hành lễ.
Tiêu Lạc Ngọc phất tay, "Điểm tâm ta muốn đâu?" Triệu Nhị có thể làm được quản sự tất nhiên giỏi việc sát ngôn quan sắc, mấy ngày nay thái độ Tiêu Lạc Ngọc đối với Hoa Diệc Khê hắn đều thấy rõ, tự nhiên sẽ không dám chậm trễ.
"Bảo chủ, mới vừa làm xong, đang định đem cho ngài." Triệu Nhị cười nói, trong tay cầm một cái thực hạp ba tầng, Tiêu Lạc Ngọc mở nắp hộp ra, tầng thứ nhất có hai đĩa, bên trong là điểm tâm nhiều màu.
Hắn vừa lòng gật đầu, vươn tay tiếp nhận điểm tâm. "Gọi người lấy một chút thực phẩm chín lại đây."
"Vâng." Triệu nhị vội vàng chạy đi, Tiêu Lạc Ngọc cầm thực hạp đứng ở bên ngoài phòng bếp chờ. Đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện bên trong.
"Ngươi nói Bảo chủ sao lại thay đổi bất thường, trước không phải rất thích Phượng tiên tử sao?"
"Chính là vậy đấy, đột nhiên bắt đầu xa lánh Phượng tiên tử, đi đối tốt với một người nam nhân. Phượng tiên tử người ta thực tốt a, sẽ cho chúng ta phần thưởng, đối nhân xử thế cũng ôn hòa, còn xinh đẹp. Cái tên nam nhân kia đều chưa thấy qua y cười một lần." Một thanh âm khác đáp. "Ngươi không nhìn bộ dáng thương tâm mấy ngày nay của Phượng tiên tử, thật đáng thương."
"Thật không hiểu Bảo chủ nghĩ như thế nào nữa, nghe nói nam nhân cùng nam nhân cũng có thể sinh hoạt phu thê, chính là..." Thanh âm thấp xuống, sau đó biến thành cười ha ha. Rồi sau đó một giọng khác nói tiếp "Nghe nói so với nữ nhân còn thoải mái hơn, nam nhân kia nói không chừng dùng phương pháp gì..."
Người nói chuyện nữ có nam có, nói vài câu liền cười thành một đoàn. Thời điểm Triệu Nhị ra tới cửa, liền nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc sắc mặt xanh xám đứng bên ngoài, trong phòng bếp còn có vài tiếng hạ nhân nói giỡn.
Lòng hắn biết không xong rồi, lớn tiếng nói "Bảo chủ, ta lấy thực phẩm chín người muốn đến rồi đây." Một tiếng này dọa chết những kẻ đang tán chuyện trong bếp, chạy ra nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc ngoài cửa, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi không biết như thế nào cho phải.
Tiêu gia bảo đối xử với hạ nhân luôn luôn khoan dung, bọn họ đều là rảnh rỗi vào phòng bếp tìm chút đồ ăn, thuận tiện cùng người nói chuyện phiếm. Nào biết lại bị Tiêu Lạc Ngọc bắt gặp như vậy.
"Các ngươi là người trong viện nào?" Toàn bộ hạ nhân Tiêu gia bảo có trên vài trăm người, Tiêu Lạc Ngọc sẽ không nhớ rõ hoàn toàn. Không ai đáp lại, Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu, nói với Triệu Nhị: "Gọi Tiêu Mạc tới đây."
"Vâng."
Chỉ chốc lát, Tiêu Mạc đã chạy lại đây, ở trên đường Triệu Nhị đã nói cho ông biết sự tình. "Bảo chủ."
"Cho bọn họ mỗi người mười lượng bạc, đuổi khỏi Tiêu gia bảo. Ta không ở đây mấy ngày, ngươi toàn quyền phụ trách hết thảy sự vụ trong bảo, phàm là nói lung tung, đều đuổi hết đi. Nhận người mới cũng do ngươi phụ trách." Tiêu Lạc Ngọc phân phó.
"Vâng." Tiêu Mạc nhìn thoáng qua vài người đứng bên.
"Bảo chủ, Bảo chủ cho chúng ta một cơ hội, xin đừng đuổi chúng ta đi." Mấy người vừa nghe, lập tức khóc lên, đặc biệt là mấy tỳ nữ. Một bộ dáng khóc như lê hoa đái vũ.
Tiêu Lạc Ngọc lạnh lùng liếc nhìn mấy người một cái, mang theo hai cái thực hạp rời đi, Tiêu Mạc trước kia đã cảm thấy hạ nhân củaTiêu gia bảo quá nhiều, phần lớn đều là nhận tiền mà lại lười làm việc, lần này rốt cục có thể thanh lý một chút. Cười tủm tỉm xuất ra khế ước tùy thân cùng bàn tính và sổ sách, tách tách gõ bàn tính tính rõ ràng.
Hoa Diệc Khê còn tại chỗ chờ hắn, tư thế đều không có một chút thay đổi, Canh Tinh ghé vào bên cạnh, tất cả mọi người không dám lại gần.
Để thực hạp vào trong xe ngựa, Tiêu Lạc Ngọc cẩn thận suy xét mọi thứ cần thiết đều tại nơi này, "Diệc Khê, lên xe nào. Chúng ta đi Giang Nam chơi."
Đi theo xe ngựa tổng cộng có bốn chiếc, một chiếc là của Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê, cái này là xe ngựa đặc biệt, một chiếc là cho Lỗ Bình cùng Tiêu Vân chuẩn bị, còn có một chiếc chở một ít tạp vật, đều là Tiêu Lạc Ngọc mang theo ít đồ lặt vặt sợ trên đường Hoa Diệc Khê cần dùng đến. Tỷ như y phục cùng hòm thuốc. Chiếc xe cuối cùng, là xe ngựa của Phượng Nhan và Thi Kỳ Nhi.
Đi theo còn có hai mươi hộ vệ của Tiêu gia bảo, Tiêu Lạc Ngọc trước vẫn luôn là một mình hành tẩu trên giang hồ, lần này mang theo Hoa Diệc Khê, sợ có cái gì sơ xuất. Vì vậy liền mang hai mươi hộ vệ.
Một chuyến đi chậm rãi xuất phát từ Tiêu gia bảo, xe của Phượng Nhan đi theo sau cùng, trừ bỏ Phượng Nhan và Thi Kỳ Nhi, còn có một nha hoàn của Phượng Nhan. Tiêu Lạc Ngọc cũng không chú ý đến nha hoàn này vừa rồi cũng ở tại phòng bếp, là một trong số những người bị hắn đuổi đi.
Trong xe ngựa đầu tiên, Canh Tinh cuộn thành một cục ngủ say. Hoa Diệc Khê đang đọc sách, Tiêu Lạc Ngọc ôm y vào trong ngực, tay không thành thật sờ tới sờ lui trên người y.
Hoa Diệc Khê bất đắc dĩ, buông sách xuống. "Làm sao vậy?"
Tiêu Lạc Ngọc tựa đầu chôn ở trong cổ y, thanh âm rầu rĩ nói, "Không có việc gì." Sau đêm đó hắn liền muốn ấp ấp ôm ôm cộng thêm hôn hôn sờ sờ Hoa Diệc Khê, chính bản thân hắn cũng cảm thấy thực dọa người. Nhưng mà, lại nhịn không được.
Hoa Diệc Khê sờ sờ trán của hắn, "Sao cảm thấy nhiệt độ cơ thể ngươi hơi nóng?"
Tiêu Lạc Ngọc nhịn không được chớp mắt, "Nóng? Đúng là có chút nóng." Nhịn không được hôn hõm cổ Hoa Diệc Khê một hơi, "Ngươi xem sách của ngươi, không cần để ý ta."
Hoa Diệc Khê đối với những lời Tiêu Lạc Ngọc nói luôn luôn là nói gì nghe nấy, lúc này tất nhiên gật đầu, tiếp tục đọc sách, Tiêu Lạc Ngọc tiếp tục trái hôn một chút, phải hôn một ngụm.
"Diệc Khê, ngươi có muốn ăn chút gì hay không?" Vốn hắn bảo Hoa Diệc Khê không cần để ý tới chính mình, nhưng thời điểm y thật sự không để ý tới, lại cảm thấy nhàm chán. "Không nên xem sách nữa, chúng ta trò chuyện đi."
Hoa Diệc Khê nghe vậy buông sách xuống, Tiêu Lạc Ngọc lấy ra thực hạp chứa điểm tâm từ dưới bàn. Lấy ra mấy món điểm tâm bên trong. "Ngươi muốn đi chỗ nào chơi? Muốn về thăm Hoa các một thời gian không?" Tiêu Lạc Ngọc đề nghị.
"Nếu như đi ngang qua thì có thể trở về nhìn một chút." Hoa các là môn phái thần bí trên giang hồ, dược vật cùng sát thủ nổi tiếng hậu thế, thế nhân chỉ biết rằng Hoa các là do đương nhiệm Hoa các Các chủ sáng lập, chẳng biết kỳ thật Hoa các đã sớm tồn tại, chỉ có điều khi đó là một tổ chức tương đối rời rạc, sau khi Hoa Diệc Khê chỉnh đốn, biến thành Hoa các hiện giờ.
Tiêu Lạc Ngọc cầm lấy một khối điểm tâm đút cho Hoa Diệc Khê, sau đó nhớ ra cái gì đó, có chút ủy khuất nói "Diệc Khê, ngươi còn chưa từng đút cho ta ăn."
Mặt Hoa Diệc Khê lập tức đỏ giống trứng tôm, cầm lấy một khối hoa quế cao "Ăn a."
Nhìn Hoa Diệc Khê đỏ bừng hai má, Tiêu Lạc Ngọc chỉ thấy trong lòng một sợi dây tên là lý trí lập tức đứt phựt, một hơi ăn luôn hoa quế cao trong tay y còn nhân tiện hôn lên tay y.
Nhai vài cái nuốt xuống điểm tâm, Tiêu Lạc Ngọc cười có chút tà khí "Ăn như vậy quả nhiên là mỹ vị." Bộ dáng của hắn vốn cực kỳ tuấn lãng, mỉm cười như vậy càng tăng thêm vài phần tà mị.
"Ăn thì ăn, cười cái gì?" Hoa Diệc Khê quay đầu. Tiêu Lạc Ngọc cười lật người y qua hôn lên.
Hắc y bao trùm bạch y, môi răng tương giao.
Nói về mấy cỗ xe đằng sau, Lỗ Bình biết quan hệ giữa Tiêu Lạc Ngọc và Hoa Diệc Khê, tự nhiên sẽ không ngồi cùng một chiếc xe ngựa với bọn họ, Tiêu Vân là theo trên đường hầu hạ Hoa Diệc Khê, lúc này hai người ở trong xe thứ hai nghỉ ngơi nhàn rỗi, cũng tự tại, qua một hồi còn thành bạn vong niên của nhau.
Trên cỗ xe cuối cùng, Phượng Nhan nhấc lên màn xe, nhìn cảnh sắc bên ngoài. Thi Kỳ Nhi ở một bên cũng không nói một lời.
Một đường đi vội vã, đến giữa trưa Tiêu Lạc Ngọc hô ngừng bảo mọi người nghỉ ngơi, Phượng Nhan cũng được nha hoàn đỡ xuống xe. Hộ vệ dọn dẹp một vùng đất trống cho mọi người nghỉ ngơi. Đưa ra một ít lương khô phân cho tất cả mọi người.
Lỗ Bình cùng Tiêu Vân ở trên xe vừa tán gẫu vừa ăn rất nhiều, cho nên lúc này cũng không đói bụng, liền khoát tay không nhận. Tiêu Lạc Ngọc sai hộ vệ bắc nồi nhóm lửa, đem thực phẩm chín mang theo cho vào nấu thành canh.
Đỡ Hoa Diệc Khê ngồi xuống một tảng đá, Tiêu Vân cầm chén múc canh, Tiêu Lạc Ngọc cho Hoa Diệc Khê uống canh lót dạ.
Ngược lại Phượng Nhan, trước giờ xuất môn đều là Tiêu Lạc Ngọc chuẩn bị tốt hết thảy, nàng sớm đã thành thói quen, hiện giờ ngân lượng tuy rằng mang theo rất nhiều, nhưng không mang theo chút thức ăn nào.
"Tiên tử không chê, thì cùng chúng ta ăn đi." Tiêu Lạc Ngọc nói, Phượng Nhan cười đáp "Vậy làm phiền Tiêu bảo chủ." Những khi Phượng Nhan cười, quả nhiên là một nụ cười trăm ngàn mị hoặc, năm đó Tiêu Lạc Ngọc chính là bị nụ cười này mê hoặc, một phát không thể vãn hồi.
Chính là hiện giờ, nụ cười này cũng không lưu lại trong mắt Tiêu Lạc Ngọc. Hắn quay đầu cười hỏi Hoa Diệc Khê "Ăn no rồi sao? Ta còn cho người mang theo một ít hoa quả, có muốn ăn một ít hay không?"
Hoa Diệc Khê gật đầu, Tiêu Vân kế bên đi tới cỗ xe ngựa thứ ba lấy hoa quả, tẩy rửa sạch sẽ đưa cho y. Tiếp nhận hoa quả, Hoa Diệc Khê ăn vài miếng, Tiêu Vân lại xuất ra khăn sạch để y lau tay.
Cơm trưa qua đi mọi người lại nghỉ ngơi một phen, sau đó mới tiếp tục lên đường. Bởi vì cần cứu người, cho nên tăng nhanh tốc độ, đi đường hai ngày, cho dù gặp được trấn điếm cũng không dừng lại. Những hộ vệ này là một tay Tiêu gia bảo bồi dưỡng nên, đều là cao thủ, đương nhiên sẽ không cảm thấy mệt. Lỗ Bình thì lại càng hận không đến nhanh một chút, hiển nhiên cũng sẽ không mệt.
Hoa Diệc Khê thân mình kém nhất trong mọi người, nhưng được Tiêu Lạc Ngọc chiếu cố từng chút một, ăn uống đều do một mình hắn ôm lấy mọi việc, hơn nữa xe ngựa đặc chế tuy rằng so ra kém giường, nhưng quả thật cũng không cảm giác quá xóc nảy, tinh thần cũng không tệ lắm.
Khó chịu nhất chính là Phượng Nhan cùng Thi Kỳ Nhi, xe ngựa thực nhỏ, thời điểm đi vội xóc nảy lợi hại. Hơn nữa phần lớn thời gian ban đêm cũng chạy đi, cơ hồ không có thời điểm để ngủ nghỉ, hai ngày sau tiều tụy không ít.
"Tiên tử, đi vội như vậy thân thể của ngươi khả năng sẽ chịu không nổi, không bằng ở thôn trấn phía trước nghỉ ngơi một phen." Lỗ Bình là một người thông minh, hắn nhìn thấu ý định của Tiêu Lạc Ngọc.
Mà lúc này hắn tất nhiên là giúp đỡ Tiêu Lạc Ngọc.
"Bản tiên tử không sao, cũng không thể trì hoãn thì giờ cứu người." Phượng Nhan đương nhiên biết ý tứ Lỗ Bình, nàng cũng không biết vì sao phải đi theo Tiêu Lạc Ngọc, chỉ cho là chính mình chẳng qua có chút tức giận.
Lỗ Bình nghĩ thầm rằng lại không phiền đến ngươi cứu người, bất quá lời này đương nhiên không thể nói ra, "Tiên tử, còn vài ngày lộ trình, chúng ta chịu được, ngươi khẳng định chịu không nổi. Huống chi tổng bộ Cái Bang ngay tại Dương Châu, ngươi cứ chậm rãi đi, chờ đến Dương Châu tìm chúng ta cũng không muộn."
Phượng Nhan cười lạnh trong lòng, trên mặt lại giấu giếm thanh sắc, "Đa tạ Lỗ trưởng lão, bất quá ta cùng Thi muội muội đều là nữ tử yếu đuối, chỉ sợ trên đường gặp phải nguy hiểm." Phượng Nhan giờ phút này sắc mặt tái nhợt, ngược lại thêm vài phần khiến người thấy liền thương xót. Chỉ là Lỗ Bình cũng không có tâm tư thưởng thức này.
Trong lòng hắn phỉ báng vài câu Phượng Nhan thật không biết suy xét.
Hoàn chương 10.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top