Phần 1 - 10
YÊU NGƯỜI IQ CAO -PHẦN 1
Tôi cực lực phản đối cách giáo dục của những ông bố bà mẹ khi luôn coi con mình là nhất. Tỷ như bố mẹ tôi, Từ bé tôi đã được bố mẹ nhồi nhét vào đầu rằng thì là tôi là đứa thông mình tuyệt đỉnh, học ít hiểu nhiều, rồi thì gặp ai bố mẹ tôi cũng lôi tôi ra khoe "Cháu nó thông minh lắm, bằng đấy tuổi mà đã abc, xyz, ..." Và tất nhiên là những vị khách đó cũng sẽ hào hứng xoa đầu bứt tóc tôi và khen nức nở. Họ biết, họ cần phải làm như thế để khi họ giới thiệu con họ, bố mẹ tôi cũng sẽ xoa đầu bứt tóc chúng nó mà đáp lễ lại. Có đi có lại, tất cả cùng vui mà.
Cũng chính bởi thế mà tôi lớn lên với sự ảo tưởng sức mạnh rằng mình là người tài ba xuất chúng, vạn người thậm chí tỷ người mới có một.
Mẹ tôi, góp phần hơn nữa vào cái sự ảo tưởng đấy của tôi. Bà là giáo viên, bởi thế, cứ 3 tháng hè, trong khi bọn bạn được ăn chơi nhảy múa đã đời thì tôi bước vào quãng thời gian khổ tu, học trước chương trình trong năm (tôi thuộc thế hệ 8x, việc học thêm chưa dã man như các bạn 9x và các cháu 10x bây giờ). Và lẽ dĩ nhiên, có tu thì ắt sẽ thành chính quả. Khi vào năm học mới tôi luôn tự tin được ghi danh trong bảng những học sinh ưu tú của lớp trước ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè.
Tất nhiên, được ngưỡng mộ như thế nên tôi có quyền lựa chọn bạn bè cho mình. Tất cả đều phải đẹp trai, xinh gái, học giỏi và có chức có quyền. Kiểu như anh lớp trưởng với chị quản cả ấy...
Tính cách đó được tôi cẩn thận duy trì và nuôi dưỡng suốt những năm phổ thông và cả khi đỗ đại học. Hơn nữa, nó được phát triển từ tình bạn đơn thuần sang cả tình yêu luôn. Mối tình đầu của tôi là một bạn lớp phó học tập năm lớp 5. Mối tỉnh thứ hai của tôi là bạn quản ca năm lớp 7 ...
Có điều, dù chơi với ai hay yêu ai đi nữa, tôi vẫn thấm nhuần tư tưởng tốt đẹp mà bố mẹ đã dạy từ khi còn bé tí. "Tôi thông minh nhất, những đứa khác đều ngu hoặc có thông mình nhưng ... không bằng tôi"
Cái tư tưởng đó chỉ thay đổi khi tôi lên đại học.
Lên đại học, tôi hay hầu hết mọi người đều ở trong cái gọi là "Hào quang giả tạo".
Tại sao lại như vậy. Bởi lẽ, đây là kỳ thi quan trọng nhất trong 18 năm đầu đời của bạn. Bố mẹ, ông bà, họ hàng bên nội, họ hàng bên ngoại, rồi hàng xóm láng giềng ... đều tập trung sự chú ý vào bạn. Và khi bạn đỗ, tất cả sẽ tung hô bạn như một người hùng, bạn đi đâu cũng ngập tràn trong hoa và quà tặng. Điều này cũng tốt thôi, có điều nó tạo cho bạn cái tâm lý bố đời. Coi mình là nhất, là trung tâm của vũ trụ.
Rồi khi bạn lên Hà Nôi học, bạn vẫn giữ cái tâm lý ấy mà không biết rằng, cả cái lớp, à không cả cái trường, không, phải là cả cái Hà Nội này, toàn những đứa như bạn, nhan nhản ra. Bạn cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, giọt nước giữa đại dương mà thôi.
Tất nhiên, khi mới bước chân vào đại học, tôi không hiểu được điều đó, tôi vẫn đinh ninh trong đầu rằng: Tôi lên Hà Nội để toả sáng, để tất cả mọi người quỳ rạp dưới chân tôi. Thú thật đi, bạn cũng từng nghĩ như vậy phải không ??
Giấc mộng đẹp đó được tôi gìn giữ được đến hết kỳ 1 năm thứ nhất, sau đó tôi phải cay đắng vứt bỏ nó. Vì em.
Em học cùng lớp, nhưng ấn tượng của tôi về em trong học kỳ 1 năm thứ nhất không có gì đặc biệt.
Lần đầu tiên nói chuyện với em là khi tôi vác quyển sách "Lý luận nhà nước và pháp luật" mới mua về lớp. Tôi có thói quen ngồi bàn cuối trong lớp, nhưng hôm đó nó bị chiếm giữ bởi một đứa con gái đang cắm tai phone, úp mặt xuống bàn nghe nhạc. Tôi đành ngồi bàn trên vậy. Đang mở sách ra mày mò nghiên cứu thì thấy có người chọc chọc vào lưng đau nhói làm tôi phải quay lại. Là con bé bàn sau, nó đã ngồi dậy, tháo tai nghe. Trông nó rất ngộ, tóc búi cao xong lấy bút chì chọc qua, bộ mặt thanh tú, đôi mắt to tròn, được trang bị thêm gọng kính nobita nhìn rất kute. Có điều khuôn mặt đó đang thể hiện rõ sự mệt mỏi và lười nhác. Mà tôi thì chúa ghét những bộ mặt kiểu như vậy. Hơn nữa thì nó lại vừa lấy bút bi chọc tôi, chọc vào cái áo trắng mới tinh của tôi...
Tôi hỏi giật giọng: Gì vậy.
Nó nhìn quyển sách của tôi rồi hất hàm hỏi bằng giọng ngái ngủ và mệt mỏi: Được mượn giáo trình rồi à.
Trường tôi đầu mỗi kỳ, sinh viên đều được thư viện cho mượn giáo trình, nhưng mà hầu hết đến lúc được mượn thì đã gần học xong môn đó rồi. Được mấy anh chị đi trước truyền đạt lại nên tôi tranh thủ đi mua trước giáo trình lý luận nhà nước vì nghe nói môn này rất khoai.
Lúc đó, tất nhiên là trường chưa cho mượn giáo trình, nhưng tôi đang cay cú con dở hơi làm bẩn áo mình nên đáp bừa: Ừ, cho mượn rồi, cậu mang thẻ sinh viên lên mà mượn.
Nó đáp giọng ỉu xìu: Quên không mang thẻ rồi .
Tôi được đà lấn tới: Lịch mượn của lớp mình chỉ trong hôm nay thôi, hôm nay mà không mượn thì không được mượn nữa đâu.
Con bé thở dài không nói gì, được một lúc thì nó đứng dậy, uể oải khoác cặp rồi lững thững bước khỏi lớp. Đúng lúc chuông reo báo giờ vào tiết 2. Tôi cười thầm trong bụng, chắc là nó chạy về nhà lấy thẻ sinh viên rồi. Nghĩ cũng thấy hơi áy náy chút nhưng tôi cũng bỏ luôn ra khỏi đầu. Những đứa ngây ngây như vậy không thuộc tuýp của tôi.
Hết tiết 2, con nhỏ lại lững thững bước vào lớp, rồi lết đến bàn cuối. Chắc lúc đó nó đã biết bị tôi lừa rồi nhưng nó vẫn lướt qua tôi mà không thèm nhìn tôi đến một lần. Về chỗ, nó lại cắm tai nghe và gục xuống bàn suốt 3 tiết cuối. Một con nhỏ kỳ lạ, nhưng tôi mặc kệ. Đã nói bạn tôi phải là đứa thông minh tuyệt đỉnh chứ nhất quyết không thể ngơ ngơ như nó mà.
Tôi không chú ý đến nó, không có nghĩa là những thằng khác cũng nghĩ thế. Gu của bọn nó "tầm thường" hơn tôi nhiều.
Trường tôi, xếp lớp theo khoa và theo thứ tự đăng ký nhập học. Lớp tôi là lớp cuối cùng của cả khoá nghĩa là lớp của những đứa đi đăng ký muộn nhất. . Chỉ có những đứa bất cần bô nhếch, hoặc dở dở hâm hâm hoặc có tí từng trải, bận bịu công việc mới đi đăng ký muộn như vậy.
Thế nên hội con trai trong lớp tôi toàn những đứa dị.
Đầu tiền là 1 bô lão thế hệ 7x, tên Tâm. Trước đây 10 năm đang học luật thì bị đuổi vì đánh nhau. Lão vẫn giấu gia đình, ra ngoài đi dậy thêm, xe ôm,... các kiểu, rồi lấy vợ sinh con. Cả nhà ở dưới quê vẫn nghĩ lão đã tốt nghiệp, ra trường và đi làm rồi. Mười năm sau, lão lại thi đại học luật một lần nữa. Lão hay vuốt chòm râu rê mà phân bua với chúng tôi rằng: Ngã ở đâu đứng lên ở đó. Anh giờ mặc dù không cần cái bằng cử nhân luật vẫn sống được, nhưng anh cần nó để quên đi cái quá khứ nhục nhã của mình.
Tiếp theo là một lão nữa hơn bọn tôi 3 tuổi, lão này tên Đông, hay bị bọn tôi gọi là Đồng nát. Lão này thì hôm nào đi học cũng say bét nhè, xong ngay từ hôm đầu tiên đi học đã xuất hiện với cái tay băng bó, lão bảo đi uống rượu say về ngã mẹ nó xuống cống. Lão này lúc say thì nói chuyện rất bố đời, coi thiên hạ như cỏ rác, đến khi tỉnh thì lại hiền như cún. Có điều ... chả mấy khi lão tỉnh cả.
Thằng thứ 3 thì hơn bọn tôi 2 tuổi, thằng này tên Thanh người cao ngẳng, chuyên gia vào học muộn, nó bảo nó phải đi làm thêm ở KFC. Thằng này thì chuyên gia bốc phét (hoặc có thể nó nói thật nhưng tôi nghĩ là bốc phét) nó luôn nói là nó được nhiều chỗ mời làm người mẫu nhưng nó không chấp nhận (thằng này phải cao 1m8). Rồi nó hay chém là mỗi đêm ngủ với một con với lại thích tán con nào thì chỉ cần 1 tuần là dắt đi được nhà nghỉ. Đờ mờ, mày nghĩ mày là giang đông gun à.
Thằng thứ tư tên Thành, cặp bài trung với thằng Thanh. Thằng này thì tốt tính, ai nhờ vả gì cũng giúp, phải cái số nó vất vả, đi học đại học mà phải gánh thêm cả 2 đứa em nữa. Bố mẹ ở quê cũng khó khăn nên 3 anh em phải rau cháo nuôi nhau trên này.
Thằng thứ năm, tên Bình, thường gọi là Bình triết, thằng này thì suốt ngày sống trên mây với những ảo tưởng về một xã hội công bằng dân chủ văn minh. Câu cửa miệng của nó khi bắt chuyện với người khác là: "Chế độ này cần phải thay đổi cậu ạ, phải đa đảng, phải có cạnh tranh mới có sự phát triển" ...
Đấy là 5 trong số hơn 20 thằng con trai trong lớp tôi. Những thằng khác cũng dị lắm. Nhưng tôi chỉ kể 5 thằng này thôi. Vì 5 thằng mất dậy này nó sẽ tham gia nhiều vào câu chuyện tôi tôi kể với các bạn sau này.
PHẦN 2
Năm thứ nhất đại học, khi mà tất cả sinh viên đều đang ngất ngây trong men say chiến thắng thì việc học hành được xếp xuống thứ yếu. Yêu đương mới là vấn đề tiên quyết cần tuyệt đối chú trọng với những thanh niên FA bấy giờ.
Tôi cũng không phải là ngoại lệ.
Sinh ra và lớn lên ở Nam Định, Đến lớp 9, mấy thằng bạn cùng lớp đã hì hục đạp xe 40km từ thành phố xuống Quất Lâm, bỏ ra 100k để tự nguyện phá đi trinh tiết đời trai. Có chậm lắm thì, đến lớp 12, dưới sự thôi thúc của sinh lý và sự động viên của bạn bè, các cháu cũng cố gắng nhịn ăn sáng mấy tuần để hiến dâng đời trai vào những ki ôt nhớp nhúa đầy "gõ".
Tôi không được may mắn như vậy . Mẹ tôi là giáo viên, bố tôi là bộ đội về mất sức, 2 ông bà quản tôi chặt khủng khiếp. Đến trốn đi chơi half life còn bị đánh tuốt xác nữa là Quất Lâm. Thế nên, 12 năm học phổ thông, mặc dù "Cô giáo thảo" cũng đã tu luyện được một vài hoả hầu, cũng trải qua môt vài mối tình theo kiểu thích từ xa và yêu đơn phương, nhưng tựu chung tôi vẫn chung thủy với tay phải, chỉ thỉnh thoảng ngoại tình với tay trái mà thôi.
Nhóm 6 thằng bọn tôi, ngoài Tâm già đã có vợ con với thằng Thanh luôn xoen xoét mồm là mỗi đêm ngủ với một đứa con gái ra thì mấy thằng còn lại đều ôm tâm tư hoài bão nhanh chóng kiếm được gấu để vênh váo với đời.
Kỳ lạ là 3 thằng kia đều chung một mục tiêu là cái con bé bị tôi lừa mượn giáo trình. Cũng vì 3 thằng mất dậy đó mà lên lớp tôi chẳng học hành được gì cả. Suốt ngày nghe bọn nó túm tụm nhauy lại tìm cách nào tiếp cận được em Thư (Tên con nhỏ bị tôi lừa mượn giáo trình).
Thằng Thành Thối (Hỗn danh là Thôi Chấn Thành) lúc nào cũng lải nhải: "Sao lại có người dễ thương đến thế, mặt sang nhưng vẫn kute, ánh mắt thì lúc nào cũng mơ mộng ..."
Bình triết cũng lim dim mắt: "Mặt đẹp như ngọc, Môi đỏ như thoa son, Trán cao, miệng chúm chím, tựa như cười mà không phải cười, đôi mắt to tròn, không giận mà uy, em Thư sau này sớm muộn cũng sẽ làm đến mẫu nghi thiên hạ. Không lấy được em ấy, tao thề ở vậy suốt đời"
Thằng Đồng nát thì thô tục hơn, nó lè nhè cái giọng say rượu: "Ngực to, mông nở, cái giống này là mắn đẻ lắm đấy"
Khen chán thì 3 thằng quay ra cãi nhau đến sùi bọt mép để giành em Thư cho mình. Những lúc như vậy, Tâm già sẽ lại đằng hắng vuốt râu mà tự sướng rằng: "Các chú đừng vì một đứa con gái mà huynh đệ tương tàn, ngày xưa anh cũng vì một đứa con gái mà đánh nhau đến bị đuổi học. Nhưng gái của anh nó đáng đồng tiền bát gạo lắm. Cả cái trường này làm gì có đứa nào ngon bằng gái của anh".
Lần đầu chúng tôi còn nhao nhao hỏi, gái anh ngon như nào, xinh như nào, giờ ở đâu ... Nhưng sau khi được Tâm già thổ lộ, gái của ổng chính là vợ ông ấy bây giờ,xong lại được tận mục sở thị dung nhan thị nở của vợ ổng, chúng tôi đâm ra bớt tin với vị nể ông ấy đi mấy phần.
Cãi nhau thế nhưng rốt cục lại thì cũng chẳng thằng nào dám tiếp cận em Thư cả. Ở em ấy toát ra vẻ gì đó lãnh cảm với băng sương khiến không qi dám lại gần. Cũng bởi thế mà ba thằng bọn nó cùng thống nhất đặt cho em ấy cái ních nêm là tiểu long nữ. Vâng, tiểu long nữ trong Thần điêu đại hiệp ấy ạ. Mà nếu ẻm là cô cô thì tôi nhường cho 3 thằng dở người tranh nhau cái vai Quá cụt, chứ tôi thì nhất định làm Doãn Chí Bình thôi.
Mọi chuyện có lẽ sẽ chỉ dừng ở đó, 3 thằng dở người kia sẽ mãi mãi tự đứng đái vào chân mình (yêu đơn phương giống như tự đái vào chân mình, người ngoài thì thấy điên, nhưng mình thì thấy ấm, phải cái hơi khai tí thôi - văn của bạn nào trên voz ấy) nếu không có một hôm, Bình triết đến lớp và khoe ầm lên: Tao biết ngay là số trời đã định, cô cô sẽ là của Bình mỗ mà.
Thằng Thành đập bàn quát: Đờ mờ thằng triết dở , đêm qua mày quay tay chưa ra hết hay sao mà sáng nay đến lớp vẫn còn tự sướng. Cô cô nào của mày, Người băng thanh ngọc khiết như tiểu long nữ mà vớ phải cái thằng suốt ngày nhai nhải triết học với lý luận như mày chắc cũng phải chui ngược vào cổ mộ mà bế quan luyện ngọc nữ tâm kinh một mình thôi.
Bình triết cười khẩy: Chú không phải cay cú, anh nói để chú biết mà chuẩn bị phong bì mừng cho bọn anh. Hôm qua anh đã bắt chuyện được với cô cô rồi. Không những thế, bọn anh lại gần nhà nhau nữa. Nhất cự ly, nhì tốc độ. Các chú đi bộ, là đã kém anh rồi, giờ anh lại gần cô cô hơn các chú nữa. Thôi, đừng chấp nê nữa, Tình là bể khổ, sớm quay đầu lại đi.
Đồng nát nãy giờ nằm trong xó quay ra lè nhè: Cái con xe đạp cà tàng của mày thì cũng nhanh hơn bọn tao đi bộ là mấy. Mà em ấy đi LX cơ mà. Đi bộ hay đạp xe thì cũng phọt cứt mới đuổi được em ấy.
Bình triết vẫn cười hềnh hệch: Đéo quan trọng, đã có thằng nào trong số bọn mày tiếp cận được cô cô đâu. Trong khi hôm qua tao nói chuyện với em ấy cả tiếng đồng hồ đó.
"Cả tiếng đồng hồ ??" Cả nhóm bọn tôi đồng thanh.
Đù má cái thằng ngẫn ngợ này. Người mà có thể ngồi tiếp chuyện nó được đến 15p khẳng định còn chưa ra đời chứ Ở đó mà 1h. Thằng triết dở này nói chuyện được 3 câu thì sẽ có 2 câu là thay đổi chế độ, trong sạch bộ máy cầm quyền, rồi thì diến biến hoà bình với bạo loạn lật đổ... Đến bố nó ở nhà chắc cũng cho nó ăn tát chứ đừng nói người ngoài.
Thằng triết dở vẫn ung dung: " Bọn mày không tin có thể ra hỏi cô cô, hôm qua tao gặp ẻm ở Hoàng Hoa Thám. Đúng là những nhân cách lớn và những tâm hồn đồng điệu sớm muộn cũng sẽ gặp nhau. Em ấy cũng có tình yêu cây cối và thiên nhiên vĩ đại giống như tao vậy.
Đồng nát lè nhè ngắt lời: Mày thì yêu mông với yêu zú em ấy chứ yêu thiên nhiên cái con c a c (Xin lỗi anh em, nhưng thằng Đồng nát này nói chuyện lúc éo nào cũng như thế này, mình không muốn sửa lại, bởi nó mất đi tính thực tế của câu chuyện).
Triết dở vẫn thao thao như ko nghe thấy câu chọc ngoáy của thằng Đồng nát: Cô cô nói với tao là em ấy đang tìm mua mấy cây Quỳnh, cây ở nhà em ấy mới bị chết. Chết mẹ. ...
Nói đến dây thằng triết dở văng tục rồi lấy tay bịt mồm, nhưng không kịp nữa rồi, Thằng Thành Thối với Đồng nát nghe đến thế mắt đã sáng lên như sao. Lập tức 2 thằng lao vào đè ngửa Bình triết ra, xong thằng giữ tay, thằng giữ chân tra khảo: Rốt cục lại là hôm qua em ấy đã mua được quỳnh chưa.
Bình triết kêu lên oai oái nhưng vẫn nhất định không nói gì. Đồng nát không chút nể nang, búng liền 3 phát vào thằng nhỏ của Bình triết làm mặt thằng này tái dại vì đau. Rốt cục thì Bình triết cũng phải khai là nó đi với em Thư cả buổi chiều nhưng không tìm được cây Quỳnh nào ưng ý.
Đồng nát lúc đó mới chịu buông Bình triết ra, đoạn ngửa mặt lên trời cười ha hả: "Cơ hội đây rồi, thật đúng là trời giúp ta mà .."
Bình triết lẩm bẩm: "Địt mẹ, bố mày đây chứ trời nào ..."
Thằng Thành Thối lúc đó quay lưng về phía bọn tôi khẳng khái nói: "Không biết nắm bắt cơ hội, chỉ là kẻ thất bại" đoạn nó quay ra nói với tôi. "T.A Mày giúp tao chứ"
Quên kể với các bạn là tôi với thằng con rời này cũng đã có một đoạn nhân duyên không hề đơn giản, nên khi nó nói câu đó, tôi cũng buộc lòng phải đáp "Yên tâm đi, nếu cả thế giới quay lưng lại với mày thì bố sẽ chổng mông vào cả thế giới". \
Thằng Thành nghe thế thì lấy làm cảm động mà thốt lên 3 chữ "Hảo huynh đệ".
Vâng, vậy là cuộc chiến tam quốc để giành vai Quá cụt đặng nhận được tình cảm của tiểu long nữ đã bắt đầu như vậy đấy ạ.
PHẦN 3
Lúc nhận lời Thôi Chấn Thành, tôi nghĩ mình chỉ làm chân quân sư quạt mo, đưa phương án, vạch đường lối, còn nó vẫn phải tự bước đi bằng đôi "thôi chấn" của nó chứ. Ai dè, thằng mất dạy vin vào cái tình nghĩa giang hồ mà trước đây nó đã từng giúp tôi mà chỉ thẳng mặt tôi phán một câu xanh rờn: "Sáng mai chú nhớ mang cho anh cây Quỳnh to nhất, đẹp nhất. Thư chắc chắn sẽ đổ rạp dưới chân anh thôi".
Đù má, chân mày thối thế, nó đổ rạp xuống xong cũng sẽ cố ngồi dậy vác vú mà chạy thôi con ạ. Nghĩ thế thôi, nhưng nam nhi đại trượng phu, có thù phải báo, có ân phải trả. Vậy nên, mặc dù chả có hứng thú mẹ gì với cô cô nhưng tôi vẫn phải văt óc tính kế kiếm sính lễ để giúp Thành Thối cụt một tay trở thành Quá nhi.
Việc đầu tiên tôi cũng bắt xe bus lên Hoàng Hoa Thám rồi cuốc bộ suốt dọc phố lọ mọ tìm "Quỳnh". Đến đây chắc anh em hiểu cái đoạn ơn nghĩa mà Thanh Thối nó ban cho tôi phải lớn đến mức nào rồi đó. Có điều, dù ơn nghĩa có lớn thế nào đi nữa thì cũng phải chào thua cái mức giá cao ngất ngưởng mà chủ các hàng hoa hét với mỗi cây sắp ra hoa.
4-500k là một thứ gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát của thằng sinh viên được bố mẹ trợ cấp cho mỗi tháng 1,2 triệu tiền ăn tiêu như tôi chứ đừng nói đến cái thằng đang phải cày cuốc để nuôi 2 đứa em như Thành Thối.
Thế nên sau cả buổi chiều hành hạ đôi chân, tôi cay đắng nhận ra hộ Thành Thối rằng: Cái thời buổi này, tiền ít đừng đòi hít ... quỳnh thơm. Có điều tôi cũng không muốn mình bị coi là kẻ vong ơn nên vẫn phải nghĩ cách tìm bằng được một cây quỳnh. Sau khi gọi điện hỏi han tứ tung thì rốt cục lại tôi cũng biết được ông bác họ nhà ở bên Long Biên thích chơi cây. Tôi lại bắt xe bus sang nhà ông ấy. Vất vả như này ... không biết thằng Thành thối tán cô cô hay là tôi tán không biết nữa.
Sau khi nghe tôi trình bày hoàn cảnh, ông bác tôi cười nói: Quỳnh thì cháu cần gì mua cả cây, chỉ cần cắm một cái cành xuống là nó tự mọc lên rồi.Thực ra chỉ những bọn chơi cây nửa mùa mời mua cây sắp ra hoa thôi, người thích quỳnh thực sự người ta thích chăm cây từ khi chỉ là một cái cành cắm xuống. Phải chăm sóc từng li từng tí thì khi quỳnh ra hoa mới cảm nhận hết được cảm giác hạnh phúc.
Ông bác tôi thuyết giáo một hồi rồi ngắt một cành quỳnh đưa tôi, đoạn bảo: Ở ngoài hàng người ta không bao giờ bán một cành quỳnh cho cháu cả, vừa mất thế của cây mà giá cả cũng chả được là bao. Thương mày lặn lội sang đây bác mới cho đấy.
Nghe ông bác luyên thuyên một hồi cuối cùng lại đưa cho một cái cành cụt lủn và xơ xác, tôi thất vọng lắm nhưng vẫn cố rặn ra một nụ cười như mếu rồi cảm ơn bác. Chắc nhìn cái mặt thằng chơi cây nửa mùa như tôi ngứa mắt lắm nên ông bác lấy cớ đi có việc rồi đuổi khéo tôi về.
Cầm cái cành cụt lủn trên tay tôi không biết phải khóc hay cười nữa. Chả nhẽ sính lễ ra mắt tiểu long nữ của Thôi Chấn Thành nó lại " hoành tráng" như thế này sao.
Nhưng kệ cmn, méo mo có hơn không. Tôi cũng đã giúp nó hết sức rồi, còn thành hay bại là ở độ đẹp trai với dẻo mồm của nó thôi.
Nghĩ thế, nhưng để sính lễ thêm phần trang trọng, trên đường về, tôi ghé qua Hoàng Hoa Thám mua thêm cái chậu đổ đầy cát vào. Xong cắm cành quỳnh lên trên rồi mới mang qua đưa cho Thôi chấn thành.
Thằng Thành thối nhìn thấy món sinh lễ của nó thì cảm động đến chảy nước mắt, xong nó mới nhẹ nhàng quay sang tôi cảm ơn: Cái đmm, đây mà là cây à, đến cỏ lau ở quê tao mà cắm vào nhìn còn đỡ tởm hơn.
Tôi đáp: Đờ mờ, mày muốn cây đẹp thì xì 500k ra đây. Ăn mày đòi xôi gấc. Mà quan trọng ở tấm lòng. Mày cứ mang tặng ẻm ấy cây này là được rồi, 2 thằng kia còn éo có mà tặng đâu.
Thằng thành thối còn hậm hực với tôi thêm một lúc nữa, nhưng cứ nhắc đến 500k là ku cậu lại nín luôn. Nó đúng là thằng biết điều. Những thằng nghèo thường hay biết điều.
Hôm sau, khi tôi lóc cóc đến trường thì đã thấy mấy thằng kia tụ tập ở góc lớp. Chưa đến nơi đã nghe giọng Bình triết oang oang đầy vẻ đắc thắng: Mày gọi đây là cây á Thành thối, mày định mang cái này đi tán em tiểu long nữ của tao á Thành Thối.
Xen vào mỗi cái "Á Thành thối" là điệu cười man dại của Bình triết.
Đến gần hơn một chút tôi mới biết Bình triết nó có lý do để đắc thắng như vậy. Cây của nó mới đúng gọi là cây. Mấy thằng vô học về nghệ thuật như bọn tôi mà nhìn sơ qua cũng thấy cái cây của nó đẹp, có cành có lá đàng hoàng, còn có cả một cái nụ chúm chím chuẩn bị nở thành hoa nữa. Đến cái chậu chồng của nó nhìn cũng đẹp và nghệ thuật nữa.
Đặt bên cạnh cây của thằng Bình, cái ngọn cỏ của Thành thối nhìn thật thảm hại. Thảo nào mặt ku cậu đang ngắn tũn lại. Ngồi cạnh nó là thằng Đồng nát lâu lắm mới ở trong tình trạng tỉnh táo (chắc nó nhịn rượu để đầu tư sính lễ cưới vợ), Có điều mặt nó lúc này cũng chả khác khi say là mấy. Nó cũng vác đến một cây Quỳnh, thật ra nhìn cây Quỳnh của nó còn đỡ hơn ngọn cỏ của Thành thối nhiều, nhưng so với cây của Bình triết thì vẫn là một trời một vực.
Nếu so về chất lượng sính lễ thì rõ ràng cuộc chiến đã ngã ngũ. Thành Thối với Đồng nát làm sao dám mang hai cái con cóc ghẻ ra so với thiên nga trước mặt em Thư chứ. Vậy là thằng Bình triết bất chiến tự nhiên thành.
Tôi vừa ngồi xuống cạnh Đồng nát để né cái nhìn ảo não và thù hằn của Thành thối thì em Thư bước vào lớp, vẫn kiểu ăn mặc và khuôn mặt kute được nguỵ trang dưới điệu bộ ngái ngủ và lười nhác nhìn ngứa hết cả mắt. Không biết em ấy có linh cảm được cuộc nội chiến trong nhóm bọn tôi về vấn đề sính lễ hay không mà sáng nay ẻm đi học sớm thế.
Bình triết thấy thế thì quay ra hớn hở: 2 thằng bọn mày có muốn tặng thì đem tặng luôn đi, không tí nữa tao tặng xong rồi bọn mày mang ra lại làm trò cười cho em ấy.
Thành thối với Đồng nát im lặng không nói gì, rõ ràng là đã cam chịu thất bại. Thấy thế, Bình triết một lần nữa cười đắc thắng, đoạn khệ nệ ôm chậu quỳnh của nó qua chỗ Thư.
Ngồi xa, bọn tôi cũng chẳng rõ nó tán hươu tán phượng gì với em Thư nữa, nhưng thấy em ấy cũng tiếp chuyện rồi cười với nó nhiều. Xong cũng nhận chậu quỳnh của nó vẻ mặt rạng rỡ lắm.
Đồng nát với Thành thối không hẹn mà cùng lúc thở dài thườn thượt. Vậy là cuộc chiến tưởng như kinh thiên động địa đã kết thúc chóng vánh ngoài dự đoán.
Chuông reo vào lớp, Bình triết vênh váo tiến về chỗ bọn tôi ngồi, xong cả tiết nó ngồi chém gió đến điếc cả tai về việc em Thư cười với nó mấy lần, em Thư thích chậu Quỳnh của nó ra sao ... Rốt cục lại thì thằng khốn nạn cũng phải trả giá, ông Động dậy lý luận cuối cũng cũng đuổi nó ra ngoài, trả lại sự bình yên cho chúng tôi.
Tất nhiên là chỉ tôi với Tâm già và thằng Thanh là cảm thấy thoải mái thôi, còn Đồng Nát và Thành Thối vẫn giữ vẻ mặt thất thần của kẻ chiến bại. Với bọn nó, nếu mà giành được em Thư thì chắc cho bọn nó nghỉ học luôn bọn nó cũng chịu quá.
Thằng Thành thối giận cá chém thớt, suốt 2 tiết cuối cứ ngồi lầm bầm chửi tôi, xong còn đá cái "chậu cắm cành quỳnh" trả lại tôi nữa chứ. Nó cứ làm việc nó không tán được em Thư hoàn toàn do lỗi của tôi không bằng.
Chửi chán, đến hết tiết cuối, nó bắt tôi phải bê cái "châu cắm cành quỳnh" vứt đi cho nó. Đờ mờ, nếu không phải có một đoạn ơn nghĩa, tôi không bao giờ để nó làm nhục đến mức như thế. Nhưng thôi, tình nghĩa giang hồ nó là một thứ thiêng liêng và cao cả lắm. Bê một chậu cát có cắm cành quỳnh về đâu có ăn nhằm gì.
Vậy nên hết tiết, mấy thằng khốn nạn kia nhanh chân chạy xuống căng tin ăn uống thì tôi phải lếch thếch bê cái chậu cát kia xuống tầng 1. À, không chỉ có tôi, còn có thằng Bình triết nữa, nó cũng đã chạy ra xun xoe bê chậu Quỳnh xuống cho em Thư. Và dù cái chậu của nó to và nặng hơn chậu của tôi nhiều, thì nó vẫn đi phăm phăm với bộ mặt hơn hở.
Còn tôi, với vị thế của đứa đi vứt rác thì chắc chắn là chẳng có hứng thú gì rồi. Khi đang thất thếu lết từng bậc cầu thang một em Thư bước qua tôi rồi quay lại hất hàm chỉ chậu quỳnh hỏi giật giọng: Ông tha nó đi đâu đấy.
Cái con dở người này, vì nó mà tôi phải tha lôi chậu cát từ tầng 5 xuống tầng 1 mà giờ nó còn quay ra hỏi lấc cấc vậy. Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng để giữ mối quan hệ tốt đẹp với thằng Bình triết đang há hốc mồm thở hồng hộc ở bênh cạnh, tôi vẫn phải trả lời nó, giọng hơi cộc lốc tí: Đi vứt rác.
Nó: Ông định vứt nó thật hả.
Tôi vẫn đáp cụt lủn: Ừ.
Nó trố mắt ngạc nhiên, mà ngạc nhiên cũng phải, chả có thằng dở hơi nào tha chậu cát từ tầng 1 lên tầng 5 xong lại tha từ tầng 5 xuống tầng 1 đi vứt cả.
Hết ngạc nhiên, nó quay ra hỏi: Thôi, ông đừng mang đi vứt nữa, cho tôi đi.
Ơn giời, nghe nó nói thế tôi mừng hết chỗ nói, tự nhiên có đứa tha hộ chậu cát, thật mong còn chả được.
Tôi cố nín cười, tiếp tục cộc lốc: Ừ.
Chỉ chờ có thế, con dở người đưa tay giật cành quỳnh khỏi cái chậu cát rồi quay lưng đi luôn. Để mặc cái thằng tôi đứng chết trân với cái chậu cát. Giờ thì đúng là chậu cát đúng nghĩa rồi.
PHẦN 4
Sau hôm đó, Bình triết tiến một bước dài trên con đường trở thành Quá nhi. Lúc đầu ku cậu chỉ đợi lúc nghỉ giải lao giữa các tiết là tót xuống ngồi buồn chuyện chém gió với em Thư. Nhưng sau, thằng con rời thấy thế là chưa đủ nên nó chổng mông vào dư luận, cắp cặp ngồi kè kè cả buổi với ẻm luôn.
Mà cái con dở người kia cũng dễ dãi bỏ mợ. Những đứa con gái chính chuyên hoặc giả vờ chính chuyên khác chắc chắn sẽ ngúng nguẩy đuổi thẳng cổ thằng nào lớ xớ ngồi gần trong lớp để còn đường mà mồi chài câu kéo những thằng con trai khác. Đằng này cái con tiểu long nữ ngơ ngơ này không những không đuổi lại còn thỉnh thoảng quay sang cười tít mắt với thằng triết dở kia nữa chứ.
Việc Bình triết tiếp cận với tiểu long nữ một cách dễ dàng như vậy khiến Thành Thối và Đồng nát cay cú ra mặt. Bọn này lúc đầu tìm mọi cách đá đểu, chọc ngoáy, thậm chí còn vận động hành lang để loại Bình Triết ra khỏi đội đế chế. Nhưng rốt cục lại cũng éo ăn thua, đội chế có 6 thằng, giờ loại Bình Triết thì lấy éo đâu ra người mà oánh, làm éo gì có thằng nào cân 2 được đâu. Hơn nữa, thằng Bình Triết nó cũng éo cần chế mới chọt gì cả, thằng triết dở đấy bây giờ chỉ cần 2 điều: 1 là đa đảng và 2 là Tiểu long nữ mà thôi.
Riết rồi thì Đồng nát và Thành thối cũng nhận ra bọn nó đã bất lực trong việc giành lại tiểu long nữ về cho mình. 2 thằng cũng dần cam chịu và đổi mục tiêu sang một số em khác cùng lớp. Cộng thêm việc Tâm già đóng vai trò thuyết khách và hàn gắn vì một đội team đế chế đủ người chơi nữa. Cuối cùng thì Đồng nát và Thành thối cũng chấp nhận ký hoà ước và cam kêt giải giáp vũ khí. Hoà bình được tạm thời lập lại trên thực tế. Có điều Đồng nát và Thành thối nhất quyết không chịu cùng team với Bình triết nữa. Phải đến một tuần trời đi đánh đế chế, 2 thằng con rời chỉ chăm chăm chăn dân Bình triết trả hận.
Hoà bình được lập lại cũng có nghĩa là Bình triết có thể thoải mái chia sẻ chuyện tình cảm của nó với em Thư cho cả hội mà ko sợ bị Đồng nát với Thành thối phá đámnữa. Một phần cũng vì bấy giờ 2 thằng kia đã tìm được cho mình đối tượng mới rồi.
Gì chứ, đã động đến chủ đề gái gú, mà không phải là tình địch thì các bố chém gió ác lắm. Các bố trẻ cứ hễ ngồi với nhau là lấy mông với vú con nhà người ta ra so cứ như là bố nào cũng đã được sờ nắn tận tay rồi vậy. Mà lạ cái, trước đây rõ ràng Thành thối và Đồng nát đều vào hùa khen em Thư mông to ngực to, thế mà giờ quay ngoắt lại phán là thực ra em ấy độn chứ làm éo gì to như thế. Xong quay sang khen em của mình là thân hình cân đối, không cần to lắm làm gì đi lại cho mệt mỏi với bất tiện ....
Chém gió thì kinh thế chứ có thằng nào dám lại gần động đến được sợi lông tơ của các em ấy đâu. Thằng đi được xa nhất là Bình triết thì cũng chỉ ngồi gần nói chuyện suông chứ đã sơ múi được gì đâu.
20/10 ngày phụ nữ Việt Nam, cơ hội cho các thanh niên đã đến. 3 thằng con rời kia, thằng nào cũng thủ sẵn một bó hoa tính nhân cơ hội này chơi canh bạc được ăn cả ngã về không. 3 cậu đều tặng hoa cho em mình thích kèm theo lời mời đi chơi. Nhưng rốt cục thì cũng chỉ Bình triết được em Thư đồng ý, còn 2 thằng kia lại một lần nữa ôm hận.
Nhưng thôi không sao, 3 thằng được 1 là tốt lắm rồi. Phải biết buổi đi chơi đầu tiên vô cùng quan trọng, nó quyết định việc 2 đứa có tiến tiếp được đến tình yêu hay là quay trở lại làm bạn bè, thậm chí không còn là bạn bè.
Bởi thế, cả nhóm 6 thằng bọn tôi phải bỏ hết việc, gác lại mọi ân oán cá nhân để xúm vào lo hậu sự cho thằng triết dở.
Buổi hẹn hò hôm đấy của Bình triết thực sự là một câu chuyện bi hài mà.
Hẹn em Thư 7h tối thì 4h chiều nhóm chúng tôi đã tụ tập tại nhà Thành thối (thằng này trọ ở Pháo Đài Láng, ngay gần trường nên được chọn làm chỗ tập kết trước khi đi oánh đế chế hoặc ăn uống hát hò...). Không khí khẩn trương như chuẩn bị thi học kỳ, Bình triết được anh em tạo điều kiện tốt nhất có thể. Quả quần mồi được Thanh tài trợ (thằng này đi làm thêm nên kinh tế cũng khá giả, xài toàn đồ hịn), áo sơ mi thì cả bọn thống nhất đầu tư hẳn 1 em Việt Tiến cho nó chất chơi. Dây lưng thì Đồng nát cho mượn. Tôi thì đầu tư cho nó đôi xăng đan 85k mới mua trên Lê Duẩn được vài tuần (Ngày đấy bọn tôi hay gọi đôi này là lốc phệt hay lốc ngược gì đấy, chả nhớ nữa).
Quan trọng nhất là phương tiện đi lại, chả nhẽ mang tiếng đi chơi với gái mà lại lóc cóc con mini tàu thì bôi bác quá. Khoản này thì Tâm già đứng ra tài trợ. Mặc dù ổng cũng hơi ngập ngừng vì thằng Bình triết chưa có bằng lái nhưng rốt cục lại thì ông ấy cũng quyết đoán giao chìa khoá xe máy con giấc mơ trung hoa cho Bình triệt kèm theo một cái vỗ vai chứa đầy sự động viên và lo lắng.
Giờ G đã điểm, Bình triết bước ra ngoài cửa, chuẩn bị đi thì thằng Thanh gọi giật giọng: Đờ mờ, mày đi tán gái mà tóc tai như cái con c a c thế kia à.
Lúc đó cả bọn mới để ý đến quả tóc rễ tre dựng ngược của Bình triết. Quả đúng là không thể mê được. Nhưng mấy thằng nhìn nhau mà không tìm ra được phương án nào khả dĩ.
Cái răng cái tóc là vóc con người, răng thằng này vốn dĩ đã vổ mà giờ cả tóc cũng dựng ngược lên thế kia thì còn nước nôi mẹ gì nữa.
Cuối cùng vẫn là thằng Thanh với nhiều năm kinh nghiệm tình trường tìm ra phương án. Ku cậu chạy ra ngoài một lát rồi mang về mấy gói dầu gội sunsilk. Nó xé ra rồi bôi khan lên đầu thằng Bình triết, đoạn lấy lược trải. Thật kỳ diệu là tóc tai thằng bé gọn gàng đâu vào đó, lại còn bóng bóng như vuốt keo nữa. Nhìn ngon trai hẳn lên.
Ok, vậy là ổn rồi. Bình triết ngắm vuốt trong gương thêm lần cuối rồi ra ngoài dắt con giấc mơ trung hoa lên đường.
Trong lúc đợi Bình triết đi thực hiện sứ mệnh cao cả, bọn tôi xúm lại ngồi chơi tá lả. Đến độ 8h thì trời mưa to. Bọn tôi cũng thấy lo lo cho Bình triết, nhưng đang dở ván bài với lại có lo cũng chả giải quyết được gì nên bọn tôi cũng kệ, quay lại tập trung chơi bài.
Đang hăng hái chơi bài thì đến độ 8h30 thấy Bình triết lò dò về. Vừa nhìn thấy nó cả 5 thằng đều lăn ra ôm bụng cười không ngậm được miệng lại. Bình triết đứng ở của tay vuốt tóc liên tục vẫn không hết được đám bọt lún phún trắng ở trên đâu. (Đến mãi tận sau này, chuyện của Bình triết vẫn được bọn tôi lôi ra giải trí mỗi khi trà dư hậu tửu).
---------------------
Mấy cháp gần đây ít comment vl.
Anh em đọc xong đề nghị đá lên cho mình có động lực viết tiếp nhé.
Chân thành cảm ơn.
P.s: Anh em đá lên tầm chục trang nữa sẽ có chap mới.
Hôm nay kỷ niệm ùa về, viết luôn sợ quên.
PHẦN 5
Hôm đó về, Bình triết chả nói năng gì nhiều, cũng chả kể xem buổi hẹn hò hôm đó ra sao. Nhưng nhìn cái bộ mặt não tình của bọn nó, chúng tôi hiểu rằng, đường đến trái tim em Thư của nó giờ đây đã xa vời vợi như cái con đường tiến lên đa đảng ở cái xứ này.
Nói về bọn dở người ấy nhiều rồi nhỉ, giờ nói về tôi đi.
Trong suốt quãng thời gian mấy thằng con rời kia lao đao trong vòng xoay tình ái, tôi cũng đâu có ngồi yên. Tôi cũng quẩy tưng bừng đấy chứ. Có điều tôi quẩy một cách có bài bản và kín đáo hơn bọn nó nhiều.
Lên đại học, tôi ở trọ cùng thằng em họ đằng ngoại hơn tôi 2 tuổi. Họ ngoại tôi là họ Nguyễn Kim. Con trai họ này nổi tiếng ở làng bởi 2 thứ: Bài bạc và sát gái.
Thằng em họ tôi (Tạm gọi là Cương đi, Nguyễn Kim Cương) mang đặc trưng nổi bật của dòng máu nguyễn kim.
Bài bạc thì thôi không nói đì vì nó chả liên quan đến câu chuyện này. Chúng ta tập trung vào cái sát gái của nó. Hồi bé mới chỉ nghe đồn thằng ku này nổi tiếng khắp trường cấp 3 vì tán đổ cô giáo chủ nhiệm. Xong khi quyết định để tôi ở trọ cùng nó, bố mẹ tôi đã gọi tôi vào, vô cùng lo lắng mà dặn dò tôi rằng: "con lên trên đấy, ở với thằng Cương, cái gì hay thì con tiếp thu, đừng hùa theo thói hư tật xấu của nó mà hỏng người con ạ."
Lúc đó tôi tự tin mà cho rằng nửa dòng máu nguyễn kim trong tôi là gen lặn rồi, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ xã ngã để tai tiếng như 18 năm qua mình đã từng.
Ấy vậy mà lên học được hơn tháng, thấy mấy thằng bạn xoắn hết cả quẩy lên lo tán gái, tôi lại thầm hi vọng nửa dòng máu nguyễn kim nhanh nhanh mà thành gen trội đi để tôi kiếm được gấu mà vênh váo với đời. Nhưng thật đau xót là nửa cái dòng máu đấy nó lặn mất tiêu rồi thì phải, suốt mấy tháng trời tôi chả bắt được con cá nào cả, cá sấu cũng không, tuyệt nhiên không.
Ngược lại, thằng Cương không hiểu nó dùng bùa ngải gì mà tôi lên đấy khoảng 2 tháng mà tuần nào cũng thấy nó dẫn về một em mới, trẻ có già có, xinh có xấu có, béo có gầy có. Mà em nào cũng quyện nó như thể xa nó một giây thôi là tận cmn thế ấy. Chỉ khổ cho thằng FA như tôi, đêm nào cũng phải đeo tai nghe để hạn chế âm thanh lạ phát ra từ phòng nó.
Với những thể hiện như thế, tôi không thể không tin rằng thằng Cương là bậc đại sư trong đạo tạn gái. Nó đã ở một cảnh giởi xuất thần nhập hoá mất rồi. Vậy nên nêú tôi quyết định tầm sư học đạo, thì không sư nào thích hợp hơn là thằng ku kim cương này cả.
Không khó khăn như tôi tưởng, vừa nghe tôi đặt vấn đề xin học cách tán gái, thằng Cương nói luôn:
"Tưởng gì chứ anh em trong nhà, anh có khó khăn gì em sẽ giúp ngay. Bí kíp tán gái thì nhiều mà thiên biến vạn hoá, không phải ngày một ngày hai mà em có thể truyền thụ hết được cho anh.
Tông quan thì gồm có 3 bộ.
Bộ 1 là siêu cấp bí kíp, Không thể luyện được chỉ có thể nói là khả ngộ bất khả cầu.
Bộ 2 là trung cấp bí kíp. Tốn rất nhiều thời gian và cả may mắn mới có thể luyện thành nhưng một khi đã luyện thành thì độc cô cầu bại, bách chiến bách thắng.
Bộ 3 là hạ cấp bí kíp. Dễ học, dễ áp dụng nhưng phải tuỷ từng loại đối tượng và không chắc thắng 100%
anh muốn học bộ nào. "
Tôi đáp: thì ông phải nói cụ thể từng bộ thì tôi mới biết mà chọn được chứ. Bộ 1 là như nào.
Cương nói: Tinh hoa ở trong bộ 1 gói gọn trong 3 từ:
1 là đẹp trai, 2 là đẹp trai, và 3 cũng là đẹp trai. Một khi anh đã đẹp trai thì éo cần làm gì gái nó cũng đổ. Có điều cái này là do bẩm sinh, không thể cưỡng cầu được. Ví như anh, cha mẹ sinh ra đã gầy gò ốm yếu, mặt quắt tai dơi, mắt híp mũi to. Chắc chắn là muôn đời không bao giờ luyện được.
Tôi tiu nghỉu hỏi tiếp: Vậy còn bộ 2.
Cương nói: Bộ 2 cũng chỉ gói gọn trong 3 từ:
1 là giàu, 2 là giàu và 3 cũng là giàu. Bộ này có một số trường hợp giống bộ 1, đó là những thằng sinh ra đã giàu. Và bọn này thì cũng éo cần làm gì gái nó cũng đổ.
Nhưng bản chất thì 90% người sinh ra trên thế giới này đều không giàu. Thế nên để luyện được bộ này cần thiết phải rèn luyện tu trí làm ăn. Nhanh thì 20 năm, lâu thì 40 năm sẽ giàu. Lúc đó cũng sẽ đạt được trình độ nhất hô bách ứng, gái xếp hàng theo không xuể. Tỷ như anh bây giờ mới bắt đầu luyện, em xét tư chất và điều kiện căn bản: mẹ giáo viên bố bộ đội của anh nếu giả sử anh có max may mắn thì ước chứng xấp xỉ 70 tuổi sẽ thành tài. Lúc đó mới có thể thoả thuê vui đùa trăng gió.
Tôi giật bắn mình quát: Chú Điên à, đến lúc đó có đưa An gie la giô li e đến trước mặt anh cũng gác kiếm quy hàng thôi.
Cương cười đáp: Nãy giờ trêu anh thôi, thật ra tán gái cũng không có gì quá khó. bộ 3 mà em nói thực ra cũng rất đơn giản. Anh nhớ cho rằng: Muốn tán được gái có 2 việc phải làm và 2 việc nhất quyết không được làm.
2 việc cần phải làm là:
Tạo được ấn tượng tốt đẹp ban đầu.
Quan tâm chân thành
2 việc nhất quyết không được làm là:
Không bao giở được tỏ tình
Luôn giữ mình nằm ngoài tầm kiểm soát của nó.
Nói đoạn nó giải thích chi ly từng việc một cho tôi. Đoạn này tôi xin lược bớt không nói rõ ở đây. Truyện này ngày càng có nhiều anh em đồng nghiệp và cả bạn gái vào đọc rồi. Nói ra hết sợ lộ bài, không tán gái được tiếp. Anh em thông cảm.
Sau khi truyền khẩu quyết, thằng Cương còn dậy tôi thực hành bằng cách dấn tôi đi xem nó tán gái trực tiếp cũng như cho tôi xem nó tán gái qua yahoo chat. Quả thực là mở mang tầm mắt mà.
Sau 1 tuần tu luyện, tôi quyết định xuất sơn.
PHẦN 6
Nhí nhố thế đủ rồi, giờ kể vào chính chuyện vậy.
Sau 1 tuần được ku Cương kèm cặp, mình cũng đã tương đối nhuần nhuyễn bí kíp tán gái. Trước khi để mình xuất sơn, Cương với bạn gái nó (gọi là bạn gái chính thức vì chị này hay đến nhà mình nhất) dành nguyên một buổi dẫn mình đi mua đồ, thay đổi hoàn toàn cách ăn mặc và hình thức bên ngoài nhằm đáp ứng cơ bản việc đầu tiên cần làm (Tạo ấn tượng tốt đẹp ban đầu)
Đôi giầy thể thao to tổ bổ được thay bằng đôi xăng đan lốc phệt gọn gàng (đôi mà cho Bình triết mượn ở trên ấy).
Quần âu ống vẩy được thay bằng quần jean ống đứng.
Áo sơ mi việt tiến được thay bằng áo phông cổ bẻ hoặc áo sơ mi sờ lim phít.
Cái cặp lãnh tụ được thay bằng cặp chéo.
Đầu bổ đan trường được cắt ngắn mái lệch .
Túm lại, khi tôi đến trường hôm sau thì mấy thằng kia mắt tròn mắt dẹt xờ đầu xờ tay xem tôi có bị ốm không.
Chỉ riêng ông Tâm nhìn tôi cười cười đoạn buông một câu: Bình mới rượu cũ.
Đờ mờ, Cũ là cũ thế nào, rượu của tôi mới hoàn toàn, mà chắc chắn là rượu nặng luôn chứ ko phải mấy loại cuốc lủi vớ vẩn đâu.
Tất nhiên, có ăn, có học có hơn, tôi nhanh chóng chứng minh rằng, rượu của tôi đã mới hoàn toàn. Chỉ chưa đầy một tuần áp dụng tuyệt kỹ, tôi đã rủ được em ở xóm trọ của thằng Thành thối đi chơi. Em này tên Linh, vì là em đầu tiên tôi tán được sau khi xuất sơn nên tôi nhớ rõ lắm, em ấy học học viện ngoại giao, không đến mức quá xinh, nhưng cũng ưa nhìn đặc biệt không quên được đôi mắt ướt ướt hay đong đưa. Em này Đồng nát cũng đã tán một thời gian nhưng không đổ. Ấy vậy mà tôi chỉ mất có một tuần để rủ được em ấy đi chơi. Dòng máu nguyễn kim đã bắt đầu chảy rồi.
Đến lần đi chơi thứ hai tôi đã cầm được tay ẻm ấy, nhưng tuyệt nhiên không nói yêu đương, thương mến gì cả. Chỉ cầm tay và ... ôm hôn thôi. (Áp dụng nhuần nhuyễn việc không được làm thứ nhất: Không tỏ tình). Đến độ đến lúc đi về con bé quay qua hỏi tôi: "Chúng mình là gì của nhau hả cậu". Tôi chỉ nắm tay em ấy chặt hơn và cười không nói gì. (Kiểu gì đoạn này cũng bị một số anh chị em ném gạch cho coi :( ).
Tuy nhiên, chuyện với em Linh cũng không kéo dài được lâu, do một biến cố phát sinh, tôi xin lược kể như này ạ:
Như anh em đã biết, ở cái đất Hà Nội chật chội này, sinh viên yêu nhau biết đi đâu. Phòng trọ thì lúc nhúc bạn bè, Ra ngoài đường thì đố tìm được chỗ nào không có người, nhà nghỉ thì chưa dám vào mà cũng éo đủ tiền để mà vào. Rốt cục lại thì cũng chỉ còn cách kéo nhau ra công viên.
Tiên sư mấy bọn nhà báo đi rình mò chụp trộm ở vườn bách thảo, vườn thú thủ lệ, công viên thống nhất ... xong về giật title câu view như kiểu xã hội suy đồi, đạo đức tha hoá ... . Đờ mờ, thế theo bọn mày, sinh viên yêu nhau mà muốn âu yếm thì đi đâu, đi đâu...
Xin lỗi bà con, tôi xả xì trét tí.
Trở lại câu chuyện, đợt đó như bao nhiêu cặp đôi khác tôi với Linh cũng chỉ còn cách dắt nhau ra công viên để bầy tỏ tình cảm mà thôi. Với 1 thằng sinh viên 18 năm chưa dám cầm tay con gái như tôi thì chỉ mới cầm tay và hôn nhẹ thôi đã lên đỉnh cmnr. Đằng này em Linh lại còn có vẻ từng trải nữa, em ấy hôn xong đá lưỡi các kiểu... khiến tôi như ở trên mây vậy. Có điều chỉ khổ thằng nhỏ thôi. Các đồng chí cứ tưởng tượng, buổi chiều vào vườn bách thảo từ 1h đến 5 h về. Việc duy nhất mà chúng tôi làm là ôm hôn nhau (chỉ ôm hôn thôi nhé tuyệt đối ko đi xa hơn, hoặc lúc đó tôi vẫn quá nhát nên chưa dám đi xa hơn). Thế nên thằng nhỏ của tôi luôn ở trong tình trạng 12h, thình thoảng xuống được 7-8 h xong lại 12h. Lúc ngồi ở đó thì cũng ko nghĩ nhiều đâu. Nhưng tối về vạch ra đi đái thấy thằng nhỏ sun lại còn một mẩu và bợt bạt. Thực sự cũng hơi lo.
Lại dài dòng rồi, giờ kể đến đoạn mấu chốt nhé.
Thằng sinh viên nào mới dính hơi gái chắc cũng sẽ giống tôi, đợt đó tôi bị nghiện gặp Linh, buổi chiều gặp chưa đủ, tôi còn tìm mọi cách để gặp tối.
Buổi tối, thỉnh thoảng ku Cương sẽ ở nhà và cho tôi mượn xe - em future 1 huyền cmn thoại. Và tôi sẽ qua đón Linh đi lang thang, mà thực ra chủ yêu là tìm chỗ tối để ôm ấp (có bệnh hoạn lắm ko nhỉ).
Đợt đó khu Mỹ Đình còn hoang vụ lắm, cái đường nối từ đường Lê Đức Thọ ra đến Đại lộ Thăng Long bây giờ vẫn còn vắng người, tôi hay chở Linh ra đó ngồi tâm sự. Và thường sẽ tâm sự chủ yếu bằng tay và môi thôi.
À quên, khoe với anh em là hồi đó tôi có con điện thoại Nokia 7610 kinh cmn điển. Đợt đó đỗ đại học gom góp tiền họ hàng cho mới mua được. Quý như quý vàng. Trông nghèo nghèo thế thôi chứ hồi đó con điện thoại của tôi cũng phải đứng top 5 trong lớp về độ sang choảnh đó, thua em N73 với em W800i thôi.
Trở lại câu chuyện, Hôm đó, như thường lệ bọn tôi lại "tâm sự" và thường thì tôi rút điện thoại ra vứt ở vệ cỏ bên cạnh phần là nghe nhạc, phần là để nó khỏi vướng vì em Linh sẽ ngồi lên đùi tôi mà.
Đang say sưa men yêu đương thì tôi giật mình khi có người đứng bên cạnh, giờ tôi nghĩ lại vẫn còn thấy tởm vì cái thằng mất dậy đó đang lôi cái của quý ra nhìn chúng tôi và .... thẩm du. Em Linh rú lên rồi rúc vào lòng tôi. Tôi cũng éo đủ can đảm để nhìn cái của nợ của nó nên cũng phải quay mặt đi. Được một lúc chắc thằng bệnh hoạn đấy nó cũng xuất ra xong nên chuồn luôn rồi. Tôi với Linh mới dần bình tĩnh lại. Đang xem có tìm lại được cảm hứng không thì có một thằng cha phóng xe máy lại nói: 2 em xem lại xem có bị mất gì không. anh vừa thấy có thằng đứng đấy nhặt cái gì ở gần chỗ bọn em xong lên xe phóng mất đấy.
Nghe đến đây tôi mới tỉnh cả người, cúi xuống tìm điện thoại thì nó biến mất cmnr. Nhớ lại lúc đó hoang mang tôi còn nghi chính thằng cha kia lấy nữa chứ . Nhưng rốt cục lại mất thì vẫn hoàn mất.
Tôi tiu nghỉu nhưng vẫn cố gượng cười đưa Linh về.
Trên đường về nhà, phần hoang mang vì mất điện thoại, phần vì đường trơn và tay lái không vững, tôi bóp phanh trước nên xoè một đoạn dài ngay đoạn đường Láng. May mắn là cũng chỉ xước xát xơ xơ. Mấy bác đi đường chạy lại hỏi han các kiểu, xong tôi cảm ơn rồi lên xe đi tiếp. Thế éo nào đi một đoạn nữa, lại bóp phanh trước. Lần này xe dê một đoạn dài, tôi không kịp nhảy ra khỏi xe nên cũng bị kéo lê theo, rách cmn quả quần mồi mới mua, xe cũng nát cả. Túm lại lúc đó chả nhớ gì nữa, không hiểu vì sao cuối cùng cũng lết được về đến nhà. Ku Cương thấy tôi ngã vậy thì đưa tôi đi bệnh viện băng bó. Xong thì tôi phải nghỉ học nằm nhà mất 1 tuần liền. Và bất ngờ là ngoài hội 6 thằng hay chơi đến thăm tôi thì ... chiều hôm thứ 3 nằm ở nhà, Nhỏ Thư lò dò đến thăm tôi.
PHẦN 7
Thời điểm đó mới vào năm học được khoảng 2 tháng, ngoại trừ nhóm 6 thằng, trên lớp tôi cũng không chơi với ai cả. Việc tôi nghỉ học nằm nhà chắc cũng chỉ có 5 thằng kia với ông lớp trưởng biết mà thôi. Mà lên đại học thì việc có đứa nghỉ học 1 tuần thậm chí 1 tháng trời là điều hết sức bình thường. Bởi vậy, việc Thư đến thăm tôi là hết sức bất ngờ. Không những vậy, giữa tôi với nó còn có mối thù bất cộng đái thiên khi tôi lừa nó đầu năm vụ mượn sách sau đó nó nó trả đũa bằng việc giật cành Quỳnh và bắt tôi bê chậu cát từ tầng 5 xuống. Không biết anh em ở ngoài sáng mắt như nào chứ thời điểm đó tôi thấy việc nó đến thăm là hết sức kỳ lạ.
Tôi với Cương thuê trọ tại một căn hộ tập thể khu Trung Liệt, xét về mặt bằng chung sinh viên lên trọ học đại học thì nó cũng tương đối đàng hoàng, mỗi đứa có 1 phòng riêng, có, bếp riêng và còn có cả 1 phòng nho nhỏ để tiếp khách nữa. (Thật ra thì gia đình Ku Cương có điều kiện mới thuê được căn tập thể đấy chứ hoàn cảnh bố bộ đội, mẹ giáo viên như tôi thì cũng khó).
Nhưng đấy là so với mặt bằng chung của sinh viên thôi, chứ với những gia đình có điều kiện như gia đình nhỏ Thư này chẳng hạn thì chỗ tôi ở cũng chỉ dừng ở cấp ổ chuột chứ không hơn được. Nói thế để thấy khi Thấy Thư ở cửa, tôi thấy ngại vô cùng. Nhưng chả nhẽ lại đuổi nó về, thế tôi buộc lòng phải mời nó vào nhà.
Cái con ngẫn ngợ lại còn chả ý tứ gì, vừa đi vừa ngó nghiêng khắp nhà như kiểu tìm xem có con chuột nào chạy qua không để khẳng định nhà tôi đúng là khu ổ chuột như suy nghĩ của nó.
Vì chả có hứng thú gì với nó, nên thái độ của tôi cũng rất lạnh nhạt, tôi để nó ngồi ở ghế, rót nước lọc mời nó rồi ngồi im nhìn nó uống nước.
Con nhỏ mặt cũng tương đối dày, nó thản nhiên uống nước xong cũng im lặng nhìn tôi chòng chọc, không khi trong phòng kỳ cục như chính cái việc nó đến thăm tôi. Cuối cùng tôi cũng phải chịu thua nó mà phá vỡ sự im lặng trước: Sao cậu biết nhà tôi.
Nó thản nhiên: Hỏi Bình triết.
Tôi cũng không ngạc nhiên vì việc này lắm hỏi tiếp: Sao tự nhiên nó lại nói tôi bị ngã xe cho cậu biết nhỉ.
Nó vẫn đáp cụt lủn: Tôi hỏi trước thôi.
Lần này tôi hơi ngạc nhiên: Cậu quan tâm đến tôi thế sao, cả lớp có ai biết việc này đâu.
Nó cười (thực ra lúc nó cười nhìn cũng dễ thương đấy chứ): Tôi chỉ muỗn Giữ bạn ở gần.
Tôi ngắt lời : Ai là bạn của cậu ?
Nó vẫn cười: Và giữ kẻ thù ở gần hơn nữa. Ai là bạn của cậu ?
Nó nhại lại câu của tôi làm tôi cũng bật cười, không khí bớt căng thẳng đi một chút.
Nó nói tiếp: ân oán phân minh, ái tình dứt khoát.
Đoạn nó lục ví đưa tôi chiếc N7610 nói: Trả công ông vì lặn lội sang tận Long Biên để tìm vác cành quỳnh về cho tôi.
Con nhỏ này làm tôi bất ngờ há hốc cả mồm, tại sao nó biết cành quỳnh đó tôi sang Long Biên lấy về, chuyện này đến Thành thối tôi còn không nói mà. Mà chỉ vì cành quỳnh đó, mà nó mua điện thoại mới cho tôi sao. Đại gia vãi.
Lúc đó nhìn mặt tôi chắc thộn lắm nên nó lại tủm tỉm cười nói: Đây là ân, còn oán thì ông yên tâm là tôi sẽ trả ông đầy đủ. Cũng không kém phần long trọng đâu.
Vẫn chữa hết ngạc nhiên, tôi hỏi lại: Sao cậu biết tôi lấy cành quỳnh đó bên Long Biên, mà chiếc điện thoại này quát mắc tiền, tôi chả thấy có lý do nào để nhận nó cả.
Nó cười đáp: Những việc ông thấy mù mờ thì vốn dĩ nó rất rõ ràng, một lúc nào đó ông sẽ biết. Còn tôi không dở hơi đi mua điện thoại mới cho ông đâu. Ông xem lại đi.
Nó nói thế, tôi cũng thấy nghi nghi, cầm điện thoại lên xem. Không thể tin được, nó chính là cái điện thoại tôi bị thằng bệnh hoạn lấy mất. Lúc đó đầu óc tôi như bị sương mù che phủ vậy. Tại sao lại có chuyện kỳ lạ đến vậy. Hoang mang, tôi còn nghĩ chính nhỏ Thư này là người lấy điện thoại của tôi nữa chứ.
Phải mất một lúc lâu tôi mới ngậm miệng lại được, và lắp bắp hỏi nó: Sao .. sao cậu lại tìm lại được.
Nó nhìn tôi với ánh mắt thích thú đáp: Tôi đã nói là mọi việc ông thấy mù mờ không có nghĩa là người khác cũng thấy thế. Tóm lại là ông có nhận lại điện thoại không.
Tôi ngồi thừ ra một lúc rồi đáp: Coi như tôi nợ cậu một lần. Có cơ hội tôi sẽ trả.
Nó vẫn cười cười không nói gì, xong đứng dậy đi về, để mặc tôi ngồi thất thần ở đó. Trước khi đi ra khỏi cửa nó quay lại chốt: Nợ tôi, cả đời này chắc cậu cũng không trả được đâu.
Nói đoạn, quay lưng đi luôn.
PHẦN 8
Thư vừa ra khỏi nhà thì tôi cũng vội lết ra đầu ngõ mua cái sim (sim trong điện thoại chắc bị thằng bệnh hoạn bẻ cmnr), xong tôi gọi ngay cho Bình triêt để xem nó nói gì với Thư.
Thằng triết dở nghe tôi nói em Thư đến thăm thì cũng ngạc nhiên, lúc đầu thằng con rời nói nó chỉ bảo tôi bị ngã xe với mất điện thoại thôi. Đến một hồi tôi hỏi vặn nó mới thừa nhận là vì em Thư hỏi kỹ quá nên nó khai luôn cả chuyện tôi đi chơi với Linh xong mất điện thoại ở đâu, trong trường hợp như nào nữa.
Gọi cho thằng triết dở xong tôi ngồi nghĩ lại thì thấy du Thư có biết việc tôi mất điện thoại như thế nào đi nữa cũng đâu cách nào mà tìm lại được điện thoại nhanh như vậy. Lại còn chuyện nó biết tôi sang Long Biên lấy Quỳnh nữa. Kỳ lạ vl.
Sau đó mấy ngày trời, tôi chỉ ong ong trong đầu nghĩ về chuyện này, Thư làm tôi tò mò và khó hiểu đến phát điên. Mà sau hôm đó nó cũng bặt tăm luôn, không đến thăm tôi thêm lần nào nữa để mà khai thác thông tin. Mà đen cho tôi là Linh tự nhiên cũng cắt đứt liên lạc luôn. Không hiểu là cái hôm mất điện thoại tôi có làm gì thất thố hay do ám ảnh bởi cái của nợ của thằng bệnh hoạn mà em ấy lại phũ phàng đến vậy.
Tôi nằm nhà an dưỡng khoảng 1 tuần thì cũng vừa lúc bọn tôi được nghỉ ôn thi hết kỳ nên tôi cũng không có cơ hội tìm gặp Thư mà giải đáp nghi vấn nữa. Đem chuyện này ra trao đổi với cả nhóm thì thằng nào thằng nấy cũng mất tròn mặt dẹt, xong thi nhau đưa ra giả thuyết, rằng thì là Thư tìm mua lại được điện thoại ở ngoài hàng cầm đố, hay Thư gọi vào số tôi xin chuộc điện thoại, hay Thu có ông chú làm ở Viettel tra được vị trí sim thất lạc... Nhưng toàn bộ giải thuyết của bọn nó đều hổng lỗ chỗ, chả có cái nào là có cơ sở cả. Riêng việc Thư biết tôi lấy được Quỳnh ở bên Long Biên thì tôi giấu không nói cho bọn nó biết. Một phần vì tôi không muốn Thành thối biết tôi đi xin cái cành quỳnh đó, một phần vì ... đơn giản vì tôi thấy không muốn. Thế thôi.
Chúng tôi cũng chẳng có nhiều thời gian mà tranh cãi thêm về chuyện đó. Cả năm chơi dài nên đến kỳ thi bọn tôi lại phải đâm đầu vào học. Sinh viên mà, làm gì có khái niệm ôn thi, chỉ là học thi thôi. Hầu hết thời gian đó bọn tôi đóng quân ở tầng 2 căng tin trường (hồi bọn tôi học thì đây vẫn còn là phòng tự học, giờ nó được cải tạo thành cái gì không biết nữa) đến tối mịt thì về nhà Thành Thối ăn ngủ bầy đàn. Thật ra trong suột 4 năm học đại học, những khoảng thời gian ôn thi như này bọn tôi mới thấy mình sống có chút giá trị.
Ngoài lề tí thôi, chứ 1 tháng thi cử cũng không có nhiều chuyện để kể cho anh em. Chỉ có 2 việc làm tôi nhớ.
Thứ nhất là điểm thi. Trường luật thi đầu vào bằng cả 3 khối. A,D, C. Khối A và D điểm đầu vào cũng thường thôi, chỉ tầm 18-20 đ. Có khối C là điểm luôn cao chót vót, tầm 23-24. Vậy nhưng vào học thì lại khác.
Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng học luật là phải học thuộc nhiều nên khối C vào học sẽ có nhiều lợi thế. Sự thực thì không phải thế, nói các bạn khối C đừng buồn, theo như tôi thấy thì hầu hết những đứa học nổi bật lại toàn là khối A và khối D. Bởi lẽ học luật chủ yếu là học cách tư duy và logic. Những đứa ban C học chăm chỉ cả năm, học thuộc luật làu làu nhưng đến khi thi điểm lại kém mấy đứa ban A, ban D chơi cả năm chỉ cầm sách học trước khi thi có 3 ngày.
Rông rài một tí để khoe là 6 thằng bọn tôi đều học ban A, đều mải chơi, nhưng chỉ cần một thàng chuyên cần học thi thì điểm chúng tôi đều khá cả, nhất là mấy môn vấn đáp. Thế nên mỗi khi biết điểm thi, chúng tôi lại nhìn nhau tự mãn và vênh váo lắm.
Sinh viên mà, ngoài lúc chơi ra thì điểm thi là thứ mà mọi thằng đều nhìn vào để mà đánh giá nhau.
Có một điều mà bọn tôi không thể ngờ đến là cái Thư, cái đứa mà chả mấy khi có mặt trên lớp, mà có lên lớp thì cũng chỉ đeo tai nghe và ngủ lại toàn có điểm cao nhất lớp.
Đến như môn Triết, môn mà thằng Bình luôn tin rằng nó mà thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất thì đến khi thi Bình Triết cũng chỉ được 8 điểm. Trong khi em Thư vào bàn cô Thuý (trưởng bộ môn thời điểm đó thì phải, cái này không nhớ rõ lắm, cần phải check lại) lại được đến 9,5.
Không chỉ nhóm tôi mà cả khoa đều bất ngờ. Nghe các anh chị khoá trước đồn rằng: Trường Luật trước giờ có 3 người được 9,5 triết thì 1 người đã vào trâu quỳ ngồi, 1 người thì vẫn hay lang thang trên đường Phan Đình Phùng tay nhặt lá chân đá ống bơ, và một người là cô Thuý, trưởng bộ môn Triết lúc bấy giờ.
Xong sau có đứa điều tra phát hiện ra được rằng thì là bố mẹ Thư đều là thẩm phán có tiếng thì mọi người đều cho là điểm của em Thư là điểm quan hệ.
Chuyện thứ hai trong thời gian này cũng dính dáng đến em Thư.
Hôm đó, thi môn cuối cùng, môn Tâm lý học. Môn này thi cách môn trước có 1 ngày nên tôi không ôn hết được, nhưng được cái vào phòng thì gặp bàn cô giáo hỏi thi hiền hiền nhắm mắt nhắm mũi chém gió ầm ầm, nên cô giáo cũng có cảm tình. Xong đến lúc cho điểm, cô bảo cô phân vân giữa 5 và 6, cô hỏi thêm một câu nữa nếu tôi trả lời được thì cô cho 6.
Tôi vẫn nhớ Câu hỏi là: Theo em, yếu tố nào quyết định đến tính cách của con người.
Lúc đó, tôi nghĩ đáp án là hoàn cảnh sống, nhưng không chắc chắn lắm. Thấy tôi ngồi đần mặt ra, cô giáo nhắc: Em có trả lời được không, hay lấy 5 điểm thôi nhé.
Tôi đang định trả lời thì nghe giọng từ đằng sau nhắc lên: Giáo dục.
Tôi quay xuống thì chỉ thấy cái Thư đang ngồi mặt lạnh te, chắc là nó nhắc tôi rồi.
Lúc đó tôi tự tin về mình lắm, hơn nữa thì đang mặc định trong đầu là Thư nó còn thù mình vụ lừa mượn sách, nên tôi không tin, mà quyết định chọn đáp án là Hoàn cảnh sống.
Cô giáo nghe xong cười: Bảo không có ai nhắc đã đành, đây có người nhắc mà vẫn trả lời sai. Tôi phải xem lại kiến thức của em thôi.
Xong thì cô không những không cho 6 mà còn cho tôi 4 điểm đồng nghĩa với việc tôi phải thi lại luôn.
Hồi đó trẻ con hiếu thắng, bị thi lại , tôi tự nhiên quay ra thù Thư, nếu nó không nhắc thì dù có trả lời sai tôi vẫn được 5 điểm mà. Chỉ vì nó mà tôi phải thi lại môn đầu tiên trong đời sinh viên của mình. Tôi quên béng mất việc nó tìm lại điện thoại cho tôi mà chỉ chăm chăm nghĩ đến việc báo thù.
Ngẫm lại thấy mình đúng là kẻ vong ân bội nghĩa mà.
PHẦN 9
Sau vụ tâm lý học, tôi nung nấu ý định trả thù, nhưng do đó là môn thi cuối cùng, thi xong cả bọn xách vali về quê ăn tết luôn nên tôi chưa kịp vạch ra mưu hèn kế bẩn thì bánh trưng nó đã làm phai nhạt ý chí báo thù mất rồi.
Tết ra, khó tôi lại xuống Hà Tây tập quân sự luôn. Đây là quãng thời gian đang nhớ nhất trong quãng đời sinh viên của tôi.
Nơi chúng tôi học quân sự là trường đại học thể dục thể thao Hà Tây, cách Hà Nội khoảng 40p đi xe bus. Xuống đến nơi chúng tôi bị phân vào từng khu, từng phòng. Con trai riêng, con gái riêng.
Con gái thì được ưu ái ở nhà tầng, có nhà vệ sinh khép kín. Con trai thì bị phân ở trong dẫy nhà cấp 4 sập xệ. Khu vệ sinh tách biệt, phải băng qua mấy dẫy nhà mới đến và lúc nào cũng được khoá kỹ càng, đề phòng người ngoài vào đị nhờ. Chìa khoá thì mỗi tiểu đội được giữ một cái. Đồng chí nào muốn đi thì phải ra mượn của anh tiểu đội trưởng.
Khu con trai cũng không có phòng tắm, phòng đánh răng rửa mặt, tất cả tập trung ở một bể nước duy nhất.
Miêu tả sơ qua tí cho anh em khoá sau được biết. Không biết đến khoá của các đồng chí mấy cái này đã được cải thiện chưa. Chứ đợt bọn tôi học, chính vì mấy chuyện này mà bao nhiêu chuyện bi hài xảy ra.
Tỷ như việc, nửa đêm buồn đái mà không tìm được hoặc ngại đi tìm đồng chí tiểu đội trưởng mà nhiều chú ra đứng đái bậy ở gốc cây, rồi bị đội đi tuần bắt được đêm bêu trước toàn trường. Cá biệt như thằng Bình triết còn sợ ma, nửa đểm không dám ra ngoài, nó lừa lúc cả phòng ngủ hết xong đứng ở góc phòng tương luôn một bãi. Sáng dậy khai mù cả phòng lên.
Cũng tại cái đợt tập quân sự đấy mà thằng Đồng nát bị cả lớp tôi chuyển sang gọi thành Đồng dâm. Số là thằng này hay sang phòng con gái đi nhờ vệ sinh. Vài lần đầu thì là đi đái nhờ thôi, xong dần dà quen mui, cậu lấn sang cả đi ỉa nhờ nữa. Lúc đầu bọn con gái nó còn nhịn, xong có lần Đồng nát ngồi trong đấy đến nửa tiếng đồng hồ mới chịu ra. Lúc nó về thì em Thuỷ top (đặt ăn theo hot girl thuỷ top thần tượng của anh em lúc bấy giờ, mà em thuỷ này vòng 1 cũng to nữa, hình như đứa nào tên thuỷ vòng 1 cũng múp míp thì phải) phát hiện ra áo lót của mình có chất trắng nhầy nhầy. Hoá ra thằng con rời bí bách vào đó lấy áo em Thuỷ ra thẩm du luôn. Mà do có mỗi mình nó vào đi vệ sinh nhờ nên bọn con gái phát hiện ra ngay. Thế là nó chết cái tên Đồng dâm, và hết 4 năm đại học éo có đứa con gái nào dám dây vào nó nữa.
Rồi thì việc có 2 thằng con trai lớp kinh tế vào tắm chung phòng xong bị phát hiện đang abc.. xyz ... (chúng tôi phải ra ngoài thuê dịch vụ tắm nóng lạnh 5k 1 lượt) kéo theo cả một trào lưu tắm chung theo mốt lúc bây giờ.
Lan man tí mua vui cho anh em thôi, quay trở lại nội dung chính của câu truyện. Thời gian tập quân sự cũng là thời điểm vàng để các đồng chí cặp đôi. Các anh chị em tìm mọi cách để thể hiện mình nhằm gây sự chú ý với đối tượng khác giới. Kiểu như anh em cứ lừa lúc chị em vác quần áo đi tắm là vác đàn ra ngồi gẩy hoặc như chị em cứ lừa lúc anh em vác đàn ra gẩy là lại vác quần áo đi tắm ấy. Hết sức tinh tế mà không kém phần phô trương.
Về phần tôi, từ cái đợt "bị" em Thư cho thi lại, tôi bắt đầu để ý ẻm hơn, mục đích là tìm cách báo thù. Bởi thế cứ chiều chiều là tôi lại theo những thằng khác vác ghế ra trước cửa phòng ngồi ngắm các em vác quần áo đi tắm xem có thấy em Thư đi qua không đặng mà tìm cách trả thù. Ấy vậy mà cả tuần trời ngóng mỏi cả cổ mà chả thấy ẻm đâu. Đù mớ, con dở người này bẩn vãi, cả tuần trời không tắm sao.
Sau âm thầm điều tra tìm hiểu mới biết là em ấy toàn đợi đến tối muộn mới ra ngoài trường thuê khách sạn tắm thôi.
Ẻm càng tỏ ra bí hiểm, thì tôi càng tò mò, tìm mọi cách để biết thông tin về em ấy nhiều hơn. Nhưng khi tôi chưa biết thêm được thông tin gì về em ấy thì lại xảy ra chuyện.
Đi tập quân sự thì các bác chỉ huy đẻ ra vụ gác đêm. Mỗi phòng phải phân công nhau ra người gác đêm. Hôm đó đến phiên tôi với Thành thối gác. Gọi là gác chứ thực ra chỉ là trò mèo mà các đồng chí ấy bắt sinh viên bọn tôi phải thức đêm thôi. Mấy ngày đầu bọn tôi còn chăm chỉ nghiêm túc, nhưng được một tuần thì nhờn cmnl roài.
Thế nên đến tôi hôm đó, tôi với Thành Thối thủ bộ bài ra ngồi sát phạt. Éo ngờ số đen lại bị mấy ông chỉ huy đi tuần tóm được. Bắt lên văn phòng ngồi sám hối.
Sự việc chưa dừng lại ở đó, sáng hôm sau thì cái khu nơi bọn tôi gác có một phòng kêu mất điện thoại. (Mà là em LG K900, tôi không nhớ rõ lắm, hồi đó hình như gọi là thỏi socola gì gì đó thì phải giá tiền cũng phải tương đương hoặc hơn em N 7610 của tôi),
Xong cả phòng đó nhao nhao lên là do bọn tôi không thực hiện nhiệm vụ nên mới để kẻ gian lẻn vào lấy mất điện thoại. Rồi mấy ông chỉ huy dở người cũng hùa theo, dẫn bọn tôi xuống phòng bọn nó xong bắt bọn tôi phải đền tiền cái điện thoại bị mất. Đờ mờ, cái điện thoại đó có ít tiền đâu, bọn khốn nạn bắt tôi với Thành Thối phải đền 7 triệu (nếu nhớ ko nhầm). Vụ việc nhanh chóng lan ra cả trường, mà do bọn tôi bị phát hiện trực bài trong khi gác nên cũng chả có lý gì mà cũng chả có ai đứng ra bênh vực. Lúc đó tôi đã xác định là gọi điện về nhà xin viện trợ của bố mẹ rồi, vì cũng biết thằng Thành Thối làm gì có bằng đấy tiền mà đền, nó còn đang lo cho thân nó với 2 đứa em còn chưa xong.
Đúng lúc đó thì Thư bước vào phòng. Nó quay ra nói với mấy ông chỉ huy: Em nghĩ T.A với Thành chịu trách nhiệm trong việc để mất điện thoại này là đúng rồi.
Đờ mờ, con dở hơi này, lại nhân đúng cơ hội này trả thù vụ lừa mượn sách sao. Hay chính nó là đứa lấy điện thoại để reo tội cho bọn tôi.
PHẦN 10
Nghe nó nói thế tôi quay lại nhìn nó với ánh mắt đầy thù hằn, nó thấy thế thì khẽ nhếch môi cười nửa miệng đoạn nói tiếp:Nhưng liệu cái điện thoại đó đã mất hay chưa thôi.
Ông thầy chỉ huy (không nhớ tên ông này luôn, ông gì mà khó tính hay chửi bới ấy nhỉ) quay sang hỏi: Ý em là sao. Sao lại là mất hay chưa.
Thư vẫn lạnh te: Phòng này có tất cả 6 cái giường tầng chia thành 2 hàng song song nhau. Bạn bị mất điện thoại nằm ở tầng 1 giường giữa. Tên trôm chắc phải to gan lớn mật lắm mới dám lẻn vào giữa phòng lấy trôm điện thoại. Nhất là khi đi tập quân sự, sinh viên hầu hết đều ít ngủ và hay thức khuya.
Mặt khác, tâm lý của tên trộm luôn muốn lấy đồ nhiều nhất và nhanh nhất có thể rồi tẩu thoát. Trong khi cả phòng có tới hơn 10 người. Nó không lấy bất cứ thứ gì khác mà lại đi lấy cái điện thoại đắt tiền nhất phòng. Trong khi để tiếp cận cái điện thoại đó, nó sẽ có rất nhiều thời gian để lấy những điện thoại khác.Vậy mà nó lại không lấy.
Tóm lại ở đây có sự mâu thuận trong cách thức phạm tội của tên trộm.
Mình nói các bạn đừng buồn, mình nghĩ thủ phạm lấy điện thoại chỉ là người trong phòng này thôi.
Nghe đến đây, mấy thằng trong phòng nhao nhao lên nói không có chứng cứ đừng có suy diễn linh tinh làm mất tinh cảm anh em trong phòng. Xong thằng nào cũng hùng hổ bảo nếu thích thì cứ khám xét từng người một là biết ngay.
Thư có vẻ chả bận tâm đến mấy thằng đó, nó vẫn thản nhiên nói tiếp: Tên trộm khi quyết định lấy cái điện thoại chắc hẳn nó cũng nghĩ đến tình huống bị khám xét người nên chắc chắn nó chẳng dấu điện thoại trong người hay trong đồ đã cá nhân của mình đâu.
Nói đến đây Thư lại nhìn quanh phòng một lượt rồi nói tiếp: Từ sáng tới giờ có ai ra ngoài hay chưa.
Thằng mất điện thoại đáp: Tôi vừa ngủ dậy đã thấy mất điện thoại xong cũng đề nghị mọi người ở nguyên trong phòng rồi lên báo thầy chỉ huy rồi.
Thư cười nói: Vậy rõ ràng là cái điện thoại còn ở trong căn phòng này.
Đoạn nó đi quanh phòng ngó nghiêng xong trèo cả lên giường tìm. Cuối cùng nó ngửa cổ lên trần nhà nheo mắt một lúc rồi nói. Nếu mình đoán không nhầm thì chỗ khả dĩ dấu điện thoại nhất ở trong cái phòng này chính là cái lỗ thông gió kia. Chân tường dưới cái lỗ thông gió có nhiều bụi rơi xuống lắm. Bạn nào cao thử với lên đó xem thử.
Tôi nghe thế thì nhảy luôn lên chiếc giường gần lỗ thông gió, xong kiễng chân với lên thì quả nhiên vớ được cái điện thoại mang xuống.
Mọi người thấy thế đều ồ lên. Đến đây Thư nói tiếp: Điện thoại thì cũng tìm được rồi. Mình nghĩ cũng không nên truy đến cùng xem ai là thủ phạm. Nhưng 2 bạn Thành với T.A chơi bài trong khi gác là vi phạm kỷ luật. Em nghĩ thầy phải xử phạt nặng hơn nữa để làm gương cho những người khác.
Nói xong nó lại quay qua tôi cười nửa miệng thêm lần nữa rồi quay lưng bước ra khỏi phòng.
Ngay hôm đó, tôi với Thành thối bị ông thầy chỉ huy bắt đi chân đất quét rác cả khu từ sáng đến chiều luôn, nhục không để đâu cho hết.
Có điều tôi vừa quét rác vừa tự cảm nhận thấy rằng hình như tôi không còn hận Thư nữa. Nó thông minh như vậy, tôi làm sao hận được nó đây. Đã nói là tôi thích người thông minh mà.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng giờ mọi việc không đơn giản như trước nữa. Sau hôm đó, tiếng tăm của Thư nổi như cồn, chí ít là với bạn bè trong lớp tôi và lớp của đứa bị mất điện thoại. Thằng Bình triết sau khi đi do thám tình hình về mặt mếu xệu bảo: Trước một mình tao một chiến tuyến còn chẳng ăn ai, giờ lúc sang phòng nó cũng thấy có 2, 3 thằng ngồi chầu chực. Đã khó lại càng thêm khó. Phải làm sao bây giờ.
Tâm già cười bảo: Chú sao phải xoắn xít lên thế, chú cứ áp dụng chiêu thức cũ đã áp dụng với anh em, anh tin là chú sẽ thành công thôi.
Bình triết 2 mắt sáng rực hỏi: Chiêu gì vậy anh.
Tâm già đáp giọng tỉnh queo: Thì chú sang phòng nó, kiếm cái góc nào thuận mắt, đái một bãi đánh dấu lãnh thổ như hôm trước chú đái ở trong phòng náy ấy.
Nghe thế, Bình triết tắt điện luôn, không dám nói gì nữa. Cái hôm nó đái bậy trong phòng bị phát hiện, Nó bị cả phòng đè ra xong thằng Thanh búng chim nó 20 phát. Thấy Bình triết bảo đến mấy ngày trời nó ko đái ra được giọt nào. Chắc ku cậu ám ảnh vụ đó cả đời quá.
Quay lại chuyện cái Thư, đến lúc đó tôi mới chỉ bỏ từ thù hận sang có chút cảm tình với nó, kiểu như mang ơn vì nó đã giúp tôi 2 lần ấy.
Nhưng mấy hôm sau, khi điểm thi học kỳ 1 từ trên trường báo lên thì tôi chính thức đổ nó đứ đừ. Cái con dở dở, suốt ngày nghỉ học ấy lại có điểm phẩy cao nhất khoá luôn. Và bây giờ, sau cái vụ tìm ra điện thoại, cả lớp không ai còn lôi cái thân thế của nó ra để dè bỉu kết quả thi của nó nữa .
Tất cả đều thừa nhận nó là đứa thông minh. Tôi cũng vậy. Và như tôi đã đã nói đấy. Tôi thích chơi với người thông minh, à không, bây giờ ... tôi yêu người thông minh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top