Chương 6: Rừng ngàn ươm tơ #2

Buổi tiệc kéo dài thâu đêm, người dân Kon Chư Răng và binh lính Khau Phạ vui chơi không biết mệt mỏi. Bên trong nhà Rông, cuộc vui giữa nữ thần và các thuộc hạ thân cận của Mai Lang Vương diễn ra rất náo nhiệt. Mọi người mời rượu nhau, cùng ăn uống. Họ trò chuyện sôi nổi, ai cũng khen ngợi vẻ đẹp của nữ thần.

Mai Lang Vương im lặng ngồi đó, gần như chịu trận. Chàng tham gia buổi tiệc này là vì mọi người, thật ra trong thâm tâm, chàng chỉ muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi.

- Vương... Trông ngài rất mệt mỏi.

- Ừm. Ta vẫn chưa hoàn lại sức.

Mai Lang Vương đáp ngắn gọn.

Nữ thần Kon Chư Răng cắn môi, ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng quyết định choàng tay qua vai chàng. Một cơn nhói buốt bất ngờ lan truyền. Mai Lang Vương giật mình, tỉnh táo hẳn đi.

- Nàng...

Chàng chạm tay lên cổ, nơi đó vẫn còn rát, không hiểu tại sao nữ thần lại ra tay với mình.

- Xin lỗi!

Nữ thần cúi thấp đầu, lí nhí đáp.

- Chỉ là một vết cấu nhỏ... Ta thật sự không muốn làm vậy với ngài nhưng đây là tục lệ của Bana.

- Tục lệ của Bana?

- Vâng...

Nữ thần đỏ mặt, e ấp nhìn chàng, hai mắt lúng liếng. Nàng lúc ấy, đẹp như một đóa hoa phủ sương:

- Đó là tục lệ đặc biệt... Dành cho người đặc biệt...

- ...

Mai Lang Vương quan sát nàng, sau cùng chàng quay đi, nhẹ nhàng nói:

- Ta hiểu rồi. Cảm ơn nàng vì đã xem trọng ta.

Nữ thần ngẩng lên, ánh mắt có chút thất vọng. Nàng cố tìm kiếm cảm xúc xao động trên khuôn mặt Mai Thần nhưng hiện hữu ở đó chỉ có vẻ bình thản. Có lẽ chàng chẳng hiểu gì cả, chàng là người Kinh, chàng không hiểu tục lệ này... Nữ thần chìa tay ra trước mắt chàng, Mai Lang Vương thêm một phen ngạc nhiên, đôi mắt nâu hơi khựng lại khi chạm phải cổ tay trắng ngần như cánh hoa lan ấy.

- Xin ngài hãy ban tặng ta những vết đỏ.

Nữ thần nói.

- Vết đỏ?

Mai Lang Vương cau mày.

- Vâng, giống như ta đã làm với ngài, xin ngài hãy cho ta những dấu vết ấy.

Mai Lang Vương thật sự khó chịu với phong tục của người Bana. Chàng chẳng hiểu tại sao họ lại gây thương tổn cho nhau như vậy. Với nữ thần, nàng ấy làm điều đó cho chàng vì ý tốt, chàng có thể hiểu. Nhưng chàng thì không thể làm vậy với nàng được, một người đàn ông như chàng không thể gây ra thương tổn cho phái yếu.

Vì vậy, Mai Lang Vương đã lịch thiệp khước từ.

- Nếu nàng muốn làm điều đó với ta theo phong tục thì không thành vấn đề đâu nữ thần, nhưng ta thì không thể làm vậy với nàng được. Hoa tộc chúng ta không quen làm thế với phụ nữ. Ta cũng không cho phép mình gây ra thương tổn cho cánh tay đẹp đẽ ấy.

- Vương...

Nữ thần ngỡ ngàng.

Nàng đặt tay lên môi, ngón tay run rẩy. Tim nàng đang đập rất mạnh.

Kết quả là trong buổi tiệc đêm đó, Mai Lang Vương đã bị nữ thần ban cho rất nhiều vết cấu. Ở cổ, ở cổ tay đều xuất hiện ba đến bốn vết. Khi họ trò chuyện cùng nhau, nữ thần đã làm thế với chàng. Sau mỗi lần thực hiện nghi thức, nàng đều chân thành xin lỗi.

Mai Lang Vương không chấp nhặt việc này. Dù sao, cũng chỉ là vài vết cấu của nhi nữ.

Tiệc tan, chàng cuối cùng cũng có thể rời khỏi nhà Rông ồn ào mà tìm đến gốc cây yên tĩnh. Mai Thần ngồi bên gốc cây, mơ màng nhìn trời. Gió lay lắt cuốn những chiếc lá. Lửa trại vẫn còn bập bùng sáng, khiến cho trời sao kia trở nên lấp lánh hơn.

Mai Lang Vương nhắm mắt lại.

Chỉ còn vài ngày nữa là có thể quay về Mai Viện rồi.

- Mai Lang.

Đột nhiên vạt áo chàng bị kéo. Mai Lang Vương mở mắt, liền thấy Sao đang bê một tàu lá chuối chứa đầy măng le nhìn chàng mỉm cười.

- Mai Lang đói chưa?

Em vui vẻ hỏi và rồi nhớ ra điều gì, Sao lại che miệng cười khúc khích.

- Em quên, ngài làm sao biết đói nhỉ?

Mai Lang Vương chăm chú nhìn Sao. Dưới ánh lửa, đôi mắt to tròn đó hướng về phía chàng, khuôn mặt ngây thơ non nớt. Em khác với những người mà chàng đã gặp, khác với không khí ồn ào trong kia. Bao quanh em luôn là một bầu không yên bình, tĩnh tại. Chàng luôn cảm thấy tự do khi được ở cùng em.

- Đó là món măng mà em nói hửm?

Chàng nhìn vào chiếc lá trên tay Sao.

- Vâng.

Sao chìa thứ trên tay ra cho chàng, bên trên đúng là có măng và cơm, vui vẻ bảo:

- Em ăn rồi, vừa ăn xong, phần này của ngài đấy.

- Là do em nấu?

- Vâng, em hỏi Bukjai, ngài ấy nhóm cho em một bếp lửa và em đã nấu nó.

- Em không còn sợ Bukjai nữa nhỉ?

Mai Lang Vương đón lấy tàu lá trên tay Sao, thưởng thức.

Sao ngồi hẳn xuống đất, ngẩng đầu nhìn trời sao trên cao, cười mỉm.

- Không ạ, em nhận ra ngài ấy rất tốt.

- Em nấu ăn ngon lắm.

Mai Lang Vương khen ngợi, thứ măng mà em nói đúng là rất nhỏ, nó chỉ dài hơn gang tay một chút nhưng rất thanh mát.

- Em đã luôn làm việc đó mà, ở nhà chẳng ai làm cả, bà nội và cô Ngang đều không nấu được.

- Em có hận những người đó không? Họ đã gây ra đau đớn cho em.

- Hận ư?

Sao chớp mắt.

- Nếu mãi nghĩ về họ rồi cảm thấy họ có lỗi thì em sẽ đau buồn đến chết mất.

- ...

Sao ôm lấy gối, cười nhu hòa:

- Mỗi ngày nếu chỉ nhớ về những kỉ niệm buồn đau thì em sẽ đau khổ đến chết mất. Em không muốn vậy đâu, em chỉ muốn hướng về những điều tốt đẹp thôi.

Em nhìn chàng, ngữ điệu mềm mại dịu dàng.

- Giống như ngài nói, em đã đến thế giới khác, mọi chuyện trong quá khứ em sẽ quên hết, quên đi những người đã từng gây ra thương tổn cho em.

- Em mạnh mẽ thật đấy.

Mai Thần nói.

- Dạ?

- Không có gì đâu.

Chàng vỗ lên đầu Sao, trầm giọng.

- Không quên chứ còn nhớ để làm gì.

- Ách! Em đã nói là ngài không được làm vậy mà!

Sao cằn nhằn.

- Ha ha ha.

Mai Lang Vương buồn cười, bao nhiêu mệt mỏi dường như lùi xa đi.

Sao tiến đến gần chàng, hào hứng ngắm khuôn mặt tuấn mĩ đương bừng sáng. Trong lúc quan sát, em bất ngờ nhận ra trên cổ chàng từ lúc nào đã xuất hiện những vết tím bầm chi chít.

- Ôi?! Chuyện gì thế này?!

Sao kêu lên.

Mai Lang Vương e ngại, chàng dùng tay che lên cổ, định nói là không có gì đâu nhưng khi chàng làm vậy, tay áo lại vô tình trượt xuống và những dấu vết ở cổ tay tức thì hiện rõ mồn một. Bấy giờ Sao không còn bình tĩnh nữa, em ré lên.

- Ở đây cũng có!

Sao kéo tay chàng, xoa lên những vết tím bầm, khó hiểu.

- Ngài làm gì để bị thế này?!

- Do ta không cẩn thận bị côn trùng đốt thôi.

- Bọn côn trùng này thật quá quắt!

Sao xót xa.

Mai Lang Vương ngắm Sao dịu êm, chẳng hiểu vì điều gì chàng lại thích cái cách mà em quan tâm chàng như thế.

- Em lo hửm?

- Đương nhiên ạ! Em đã hứa là sẽ chăm sóc cho ngài mà!

- Đừng lo, mai sẽ khỏi thôi.

- Chị Ưu Liên mà biết thì sẽ mắng một trận đấy ạ!

- Ừm.

Mai Lang Vương cười cười, không nói gì thêm.

Ngày hôm sau mọi người cùng bắt tay vào việc trồng lại rừng thượng nguồn. Mai Lang Vương điều binh lính đến giúp đỡ người dân. Mọi người phối hợp với nhau rất nhịp nhàng. Dù tối qua vui chơi hết mình như vậy nhưng sáng đến ai ai cũng hăng hái làm việc. Không khí lao động rộn rã.

Sao và Yang đứng phía sau đoàn người của Mai Thần và nữ thần Kon Chư Răng mười bước chân. Chủ yếu là do hai đứa muốn đùa nghịch và tám chuyện nên mới cố tình không đến gần mọi người.

- Anh Yang, ở nhà Rông có côn trùng nguy hiểm không ạ?

Sao nghiêm túc hỏi.

Yang giật mình với thái độ của Sao. Cậu chưa từng thấy em làm bộ mặt ấy. Trông Sao y hệt một bà cụ non, khiến cậu buồn cười.

- Côn trùng? Làm gì có chứ? Chưa từng thấy luôn.

Yang xua tay.

- Mai Lang bị đốt rất nhiều đấy!

Sao nghiêm trọng nói.

- Gì cơ? Vương bị đốt ư?

Đến lúc này thì Yang không còn xem nhẹ điều mà em nói nữa, cậu ngay lập tức trở nên căng thẳng.

- Vết đốt thế nào?

- Nó là những vết tụ máu. Giống như bị véo mạnh đấy ạ. Mặc dù Mai Lang nói là do côn trùng đốt nhưng em cũng chưa từng thấy vết đốt nào kì lạ như vậy. Nếu là muỗi hay ong thì nó sẽ sưng lên chứ?

- Vết tím bầm?

Yang xoa cằm.

Cậu chợt nhớ ra là đêm qua làng tổ chức lễ hội và nữ thần thì ngồi bên cạnh Vương.

- Có lẽ anh biết tại sao rồi.

Yang khúc khích.

- Tại sao?!

Sao nôn nóng kéo áo cậu, muốn hỏi cho ra lẽ.

- Đến đây.

Yang kéo Sao ra một góc khuất, hai đứa ngồi xổm xuống, trò chuyện khe khẽ.

- Tộc Bana bọn anh có một phong tục. Vào những ngày lễ lớn, làng sẽ tổ chức lễ hội, nam nữ đến tuổi kết hôn trong làng sẽ quây quần bên nhau trong nhà Rông và cùng uống rượu cần. Nếu đôi nào thương thầm nhau, họ sẽ để lại trên cổ tay và cổ của nhau những vết cấu. Vết cấu càng nhiều và đỏ rực thì chứng tỏ tình yêu càng nồng nàn, đôi nam nữ ấy càng ưng ý nhau, họ có thể tiến đến hôn nhân bất cứ lúc nào.

Sao nghe cậu nói mà đầu xoay vòng vòng.

Lại nữa, lại là hôn nhân, kết hôn, thương thầm... Em chẳng hiểu gì cả.

- Chậc.

Trông bộ dạng của Sao, Yang biết ngay là em mù tịt rồi, vì vậy nói ngắn gọn hơn.

- Có lẽ người 'đốt' Vương chính là nữ thần nhà ta đấy.

- Nữ thần á?

- Ừm.

Yang cười thầm thích thú.

- Ta biết ngay là nữ thần để ý Vương mà! Nhìn cái cách mà nàng say sưa dõi theo ngài ấy kìa! Nếu Vương chịu về Kon Chư Răng làm rể thì từ nay chúng ta sẽ không cần phải lo lắng nhiều nữa. Chúng ta có thể bình yên sống dưới sự bảo hộ của ngài.

- Mai Lang sẽ đến Kon Chư Răng ư?

Sao thẫn thờ.

Mai Lang sẽ đến Kon Chư Răng và ở cùng nữ thần?

Em len lén quan sát Mai Thần, nữ thần Kon Chư Răng lúc nào cũng đứng bên cạnh ngài, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, trông thật yêu kiều. Cả Mai Lang dường như cũng thích được ở bên nàng ấy...

Sao mỉm cười, đan hai tay vào nhau, đặt lên gối.

Mai Lang và nữ thần hả?

Cả hai đều là người mà em yêu quý.

-------------

- Ta cũng sẽ giúp một tay.

Mai Lang Vương vừa nói vừa cởi bớt trang sức trên người, Lãm lập tức đón lấy chúng.

- Ôi, làm sao có thể để ngài tham gia vào việc này?

Nữ thần Kon Chư Răng ngăn cản.

- Không sao đâu.

Mai Lang Vương lướt nhìn khu đất trống trải bao la. Mọi người đang tụ tập ở đây để trồng lại những mảnh rừng đã chết. Bukjai cũng đang đào đất để trồng cây, chàng hiển nhiên rất muốn giúp đỡ. Mai Thần nhận lấy xẻng từ tay Nhuận rồi nghiêm nghị đào đất. Nữ thần và Bukjai ngẩn ra nhìn chàng, thoáng chốc, chàng đã đào được ba bốn hố đất liên tiếp.

- Nhanh thật!

Bukjai kinh ngạc.

- Tôi sẽ đặt cây non vào.

Nhuận đi đến và đặt những cây non vào các hố đất mà Mai Thần vừa đào được. Mai Lang Vương phối hợp với chàng ta lấp đất lại. Hai người làm việc rất ăn ý, chẳng mấy chốc, họ đã trồng được rất nhiều cây non.

- Oa.

Sao đang ngồi đằng xa thấy Mai Lang làm việc, em lập tức chạy ùa đến, hăng hái phụ giúp chàng. Sao đi rồi, Yang ngồi đó một mình cũng không ổn, cậu cũng bắt tay vào làm việc luôn. Nhuận giao việc đặt cây non vào hố đất vừa đào cho hai đứa trẻ còn bản thân thì tìm một cái xẻng khác và bắt tay đào hố. Chỉ có Lãm đứng xem, cười nhu mì. Chàng ta tự nhủ trong lòng: 'Ta là quan văn, là quan văn, là quan văn.'

Mai Lang Vương đào xong một cái hố thì Sao lại đặt cây non vào đấy. Cây non xanh tươi run run những chiếc lá bé nhỏ, trông thật đáng yêu. Sao vuốt ve chiếc lá bé xíu, rạng rỡ dặn dò.

- Hãy lớn thật nhanh nhé!

Mai Lang Vương dừng xẻng vài giây, ngắm khuôn mặt tươi tắn của Sao. Em dường như bắt được ánh mắt chàng, cũng hướng mắt lên, họ chạm mắt nhau và cùng mỉm cười.

- Để ta lấp đất lại nào.

Chàng xúc đất lên và nói.

- Vâng!

Sao hào hứng reo lên, sự có mặt của em khiến cho không khí tràn ngập ánh nắng.

Bukjai tủm tỉm

- Ta cũng cần cây non ở đây.

Chàng lên tiếng và nhìn vào chiếc hố mà mình vừa đào được. Sao nghe vậy liền chạy đến đặt cây non vào hố của chàng.

Trong lúc mọi người làm việc thì nữ thần Kon Chư Răng và đoàn thị hầu im lặng đứng nhìn. Ánh mắt nàng vẫn như cũ, chỉ dõi theo Mai Thần, còn chàng thì lại chẳng mảy may chú ý.

- Vương thật giỏi, trung thực, khỏe mạnh lại thạo việc trồng trọt... Nếu lấy được ngài thì xem như không cần phải lo nữa rồi, chẳng mấy chốc mà nhà sẽ có của ăn của để ngay thôi!

Những cô gái phía sau không ngừng suýt xoa.

- Tôi đã kiếm đủ củi hứa hôn[1], giờ chỉ còn chờ ngài gật đầu đồng ý. Nếu ngài chịu kết duyên với tôi thì tôi sẵn sàng chở củi đến tận Khau Phạ cho ngài!

Một cô khác tự hào.

- Nhưng Vương lạnh nhạt lắm, đêm qua tôi mời ngài ăn món bầu do tôi tự tay trồng mà ngài lại từ chối.

- Làm sao để có được một tấm chồng như Vương nhỉ? Con trai trong làng bấy giờ ngoài Bukjai ra thì còn ai sánh được với Vương nữa?

Tiếng than vãn của họ vẳng vào tai nữ thần, khiến lòng nàng xao động.

Mai Lang Vương từ lúc nào đã trở thành đối tượng kết duyên ưng ý của con gái vùng Kon Chư Răng. Thiếu nữ nào cũng muốn nên duyên với chàng, tiếc là chàng quá lạnh nhạt. Nữ thần đương nhiên cũng muốn cùng chàng có một mối lương duyên... Nếu có thể được sống cùng chàng, cho dù nàng có phải chuyển đến Khau Phạ hay Tây Nam, nàng cũng nguyện lòng.

Nữ thần mang khăn đến cho Mai Thần, ân cần lau mồ hôi vương trên cổ cho chàng. Mai Lang Vương cảm tạ gật đầu, dấu vết mà nàng để lại trên người chàng vẫn còn ở đó.

Giá mà... Chàng cũng trao tặng ta những vết hồng tình yêu ấy...

Nữ thần Kon Chư Răng sầu não. Chỉ còn vài ngày nữa thôi là chàng sẽ rời xa ta.

Đến khi trời trở chiều, công việc của mọi người cũng hoàn thành xong một nửa. Nữ thần mời Mai Lang Vương về nhà Rông nghỉ ngơi, Mai Lang Vương đồng ý, chàng hướng về phía Sao, chìa tay ra, vẫy gọi.

- Đi thôi.

- Vâng ạ!

Sao nhảy chân sáo đến, nắm tay chàng.

- Khoan đã.

Đúng lúc này thì Bukjai bất chợt nắm tay còn lại của Sao, thế là em bị giữ ở giữa hai người Mai Thần và Bukjai.

- Bukjai?

Nữ thần Kon Chư Răng thắc mắc.

Ngay cả Mai Lang Vương cũng không kìm được ánh mắt nghi hoặc.

- Vương, ta muốn đưa Sao đi dạo.

Bukjai chân thành xin phép, đôi mắt rắn rỏi dập dờn những tia lay động.

- Xin ngài cho phép ta được ở cùng em.

- Bukjai!

Sao quay lại nhìn chàng, Bukjai gật đầu mỉm cười, ý bảo rằng chuyến dạo chơi mà chàng nói trước đó sắp bắt đầu rồi.

- Hay quá!

Sao vỗ hai tay vào nhau, reo mừng.

Mai Lang Vương trông thái độ hào hứng của em, chàng cười nhẹ, đồng ý.

- Được thôi. Tiểu đồng nhà ta vô cùng nghịch ngợm, đã làm phiền Bukjai trông nom rồi. Nếu em ấy có làm gì thất lễ thì xin ngài lượng thứ bỏ qua cho.

- Không đâu, Sao rất ngoan ngoãn.

- Cảm tạ ngài đã yêu quý.

Mai Thần cười đáp, chàng lại quay sang Sao, nghiêm giọng căn dặn.

- Em không được gây phiền cho Bukjai nhé.

- Dạ em biết rồi!

Sao ngoan ngoãn tuân lệnh.

Mai Lang Vương hài lòng, không nói gì nữa. Bukjai thấy vậy liền dắt tay Sao rời đi. Họ đi càng lúc càng xa, Mai Thần và nữ thần Kon Chư Răng vẫn đứng đó trông theo bóng họ.

- Ta chưa từng thấy Bukjai quý mến ai như vậy.

Sau hồi lâu kinh ngạc, nữ thần mới ngập ngừng nói.

- Thế à?

Mai Lang Vương nhướng mày.

Hai người quay lưng, vừa trở về nhà Rông vừa trò chuyện, Nhuận, Lãm và những thị hầu khác cung kính theo sau.

- Vâng, Bukjai là đứa trẻ hướng nội, thằng bé rất dở giao tế. Nó thường quanh quẩn trong khu vực thác Bukjai của mình. Ngay cả chị gái như ta cũng rất ít khi được gặp nó.

- Ra vậy.

Mai Lang Vương cười mỉm.

- Ta thật sự vinh hạnh vì Bukjai yêu quý tiểu đồng của ta.

- Vương đừng nói thế.

Nữ thần lắc đầu, ngại ngùng.

- Nhờ có tiểu đồng của ngài mà Bukjai mới trở nên vui vẻ hoạt bát một chút, ta thật sự rất biết ơn.

Cuộc trò chuyện kéo dài đến đây thì nhà Rông đã hiện ra trước mắt. Nữ thần không nói gì thêm nữa, nàng duyên dáng mời Mai Thần vào nhà. Bên trong trà đã chuẩn bị sẵn, mọi người ngồi xuống đàm đạo cùng nhau. Những chuyện mà họ bàn lại xoay quanh việc kiến thiết Kon Chư Răng. Dù sao, đó vẫn là vấn đề cấp thiết.

oOo

Chú thích:

[1] Một phong tục của người Giẻ Triêng, Xê Đăng, Bana ở Tây Nguyên, theo đó khi bước vào độ tuổi 15 thì cô gái phải bắt đầu thu thập 'củi hứa hôn' cho mình. Họ vào rừng đốn củi và bó thành từng bó rồi chất trước nhà, khi người con trai đến nhà người con gái để bàn chuyện hôn nhân thì chỉ việc nhìn vào đống củi ấy là có thể biết được nết na và sự siêng năng, tháo vát của cô gái. Khi hai người kết hôn, củi ấy cũng sẽ là hồi môn để cô gái mang về nhà chồng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top