Chương 10: Cuộc viếng thăm xúi quẩy #5
- Người đâu! - Vĩnh Nghiêm quát lớn.
- Vâng!
Những thị nữ đang nép xung quanh lập tức quỳ xuống, dập đầu. Họ đều là những tỳ nữ đã đi cùng Sao ngay từ lúc còn ở bếp, sau khi Thần sông gặp chuyện, họ chia thành hai nhóm, một nhóm chạy đi tìm Mai Lang Vương và Vĩnh Nghiêm còn một nhóm thì ở lại bên cạnh Sao và Thần sông, giờ đây, tất cả bọn họ đều đã có mặt đông đủ, ai cũng run sợ trước bộ dạng dọa người của Vĩnh Nghiêm.
- Kể cho ta nghe toàn bộ sự việc! - Vĩnh Nghiêm lạnh lẽo nói.
- Vâng... - Một thị nữ nhanh nhẹn cất tiếng - Hôm nay tiểu thư Thủy Cơ và tiểu thư Sao cùng xuống bếp chuẩn bị hoành thánh cho ông, khi làm được nửa chừng, tiểu thư Thủy Cơ bị bỏng nên đã giao lại mọi chuyện cho tiểu thư Sao. Nàng ấy thay tiểu thư Thủy Cơ hoàn tất những công đoạn còn lại của món ăn rồi dâng lên cho ông. Ngay sau khi ông ăn viên hoành thánh đầu tiên thì... Người đột nhiên ho ra máu và khạc ra lưỡi câu...
- Lúc Thủy Cơ rời đi có ai ở bên cạnh Sao không? - Mai Lang Vương hỏi.
- Thưa không ạ, các nô tì đều lo cho tiểu thư Thủy Cơ nên đã tháp tùng người đến chỗ thầy lang.
- Vậy là chỉ có một mình con bé đó trong bếp? - Giọng Vĩnh Nghiêm âm lãnh.
Mai Lang Vương lập tức liếc mắt về phía chàng ta tỏ ý bất mãn nhưng Vĩnh Nghiêm đã lơ chàng, chàng ta tiếp tục truy cứu các nữ hầu.
- Ai ở lại bên cạnh con bé đó lúc anh ta xảy ra chuyện?
- Thưa là chúng em ạ... - Bốn tỳ nữ ban nãy ở cùng Sao và Thần sông lên tiếng.
- Anh trai ta có trăng trối gì không? - Vĩnh Nghiêm nghiến răng - Con bé đó có hành động đáng ngờ nào trên người anh ta không?!
Những lời tra hỏi của Vĩnh Nghiêm càng lúc càng khiến Sao choáng váng. Em ngồi đó nghe hết mọi chuyện mà tay chân lạnh toát. Ban đầu em vốn không hiểu lắm, không hiểu tại sao Vĩnh Nghiêm lại dùng ánh mắt đáng sợ đó nhìn mình, cho đến khi chàng hỏi cung thị nữ đầu tiên, em vẫn chưa có chút lo lắng nào, nhưng rồi... Càng về sau, những gì mà Vĩnh Nghiêm nói càng trở nên rõ ràng hơn. Mọi lời nói của chàng đều hướng về phía em, như thể đã ngầm nhận định em là hung thủ.
Sao run lập cập.
Mai Lang Vương lo lắng ôm chặt lấy em, chàng trừng mắt nhìn Vĩnh Nghiêm, yêu cầu chàng ta câm miệng ngay lập tức - Thôi đi!
Vĩnh Nghiêm đỡ thân xác Thần sông trong tay, quát lên - Ngươi mới nên thôi!
- Đây thật là một cuộc tra khảo đầy cảm tính! Chưa có bằng chứng mà ngươi đã buộc tội em ấy như vậy thì có đúng không?
- Mai Lang Vương, chẳng lẽ ngươi không biết điều đó ư? - Vĩnh Nghiêm rít giọng - Cư dân sông Vàm Thuật chúng ta vốn không thể chạm vào lưỡi câu. Cho dù chỉ tiếp xúc ngoài da, chúng ta cũng sẽ ngay lập tức bị ảnh hưởng, da thịt sẽ nhanh chóng mục rửa, vì vậy không ai ở đây có thể trực tiếp cho lưỡi câu vào hoành thánh của anh trai cả, ngoài trừ những kẻ đến từ bên ngoài như ngươi và con nhóc đó! Riêng ngươi, ngươi có bằng chứng ngoại phạm vì khi sự việc xảy ra ngươi ở cùng với ta, các tiểu đồng của ngươi ta sẽ tra xét hành tung của chúng sau, còn con nhóc đó, nó là người trực tiếp tiếp xúc với thức ăn của anh trai! Đã vậy trong lúc Thủy Cơ bị bỏng cũng không có ai ở bên cạnh làm chứng cho nó, giờ nó là nghi phạm lớn nhất, việc tìm ra bằng chứng để buộc tội nó chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi!
- Sao không có động cơ gì để ra tay với Thần sông cả. - Mai Lang Vương nghiêm giọng.
- Ha... - Vĩnh Nghiêm khinh miệt cười - Làm sao ta có thể tin ngươi? Con bé đó thân phận không rõ ràng, ngươi dù có giao tình với ta nhưng suy cho cùng cũng là người ngoài. Mai Lang Vương, trong thế giới huyền ảo hỗn loạn này bạn - Thù vốn đã khó phân. Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm!
Mai Lang Vương bất lực im bặt.
Giờ chàng phải làm gì đây? Tên Vĩnh Nghiêm này đã bị nỗi bi thương và cơn giận dữ che mờ mắt rồi. Hắn không còn tỉnh táo để dùng lý trí suy xét nữa, bản thân hắn lại là người xốc nổi bất cần...
Hiện tại chàng có nói gì thì cũng chỉ là vô nghĩa thôi, tuy vậy, từ những gì mà tỳ nữ kia nói... Chàng đã bắt đầu nhận ra một mùi đáng ngờ.
Mai Thần quan sát vẻ mặt sợ sệt của Sao, trông em thật đáng thương, chàng hiện tại chỉ muốn mang em về Mai Viện để không kẻ nào có thể gây tổn thương cho em được nữa.
Sao bấu víu vào chàng, em sợ hãi đến nỗi mặt tái mét, run sợ rúc vào lòng chàng như mèo nhỏ.
- Không sao đâu, có ta ở đây rồi. - Mai Lang Vương thì thầm vào tai Sao.
- Mai Lang, em không có làm! Không có làm gì hết!
- Ừm, ta biết, ta tin Sao của ta không việc gì phải làm vậy. - Mai Thần khẽ xoa lên tóc em, trấn an - Dẫu vậy, ta không tiện nói rõ vào lúc này, ta cần thêm thông tin. Em cứ yên tâm, cho dù thế nào ta cũng sẽ bảo vệ em.
- Mai Lang... - Sao thấy lòng bình lặng dần đi, em ôm lấy chàng.
- Ta sẽ không để ai gây hại cho em. - Mai Lang Vương đỡ lấy gáy Sao, ôm em thật chặt, trong lời nói của chàng ẩn chứa sự chết chóc.
- Tiếp tục tra hỏi đi. - Sau khi có tính toán trong lòng, Mai Lang Vương bình tĩnh nói với Vĩnh Nghiêm.
- Hừ. - Vĩnh Nghiêm liếc mắt sang nhóm thị nữ vừa ra mặt ấy, cho phép họ nói.
Mai Lang Vương ghì Sao vào lòng che chở, lặng lẽ nghe xem họ nói gì.
Một thị nữ trong nhóm đó bắt đầu bẩm báo - Thưa cậu, thưa Vương, trước khi ông trút hơi thở cuối cùng người quả thật có trăng trối một vài lời...
- Đó là gì? - Giọng Vĩnh Nghiêm đột ngột chùng xuống như vọng lại từ nơi xa.
- Thưa... Người cứ trỏ vào cô Sao, trừng mắt và thốt lên 'Tiện nữ'.
- Gì... cơ? - Sao sững sờ.
- Vâng! - Thị nữ kia dập đầu hét lên, giọng cô ta lấn át cả tiếng nói yếu ớt của Sao - Ông đã nói với chúng nô tì rằng chính cô Sao đã ra tay ám hại ông!
Sát khí ngút trời tức khắc bao trùm hoa đình, sát khí toát ra từ người Vĩnh Nghiêm.
Mai Lang Vương không lấy làm lạ với những lời khai kia, chàng chắn trước Sao, kiên định hướng mắt về phía em trai Thần sông, ngăn cản.
Đến lúc này, Sao đã có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Mai Lang, em không còn sợ hãi nữa, tâm trí trở nên tỉnh táo hẳn. Vậy là em và cả Mai Lang đã bị ai đó đưa vào bẫy!
Ban đầu Sao sợ hãi như vậy là vì không hiểu tại sao Thần sông lại ra đi. Em phần vì đau thương trước cái chết của ngài phần vì lo rằng chính tay mình đã gián tiếp gây ra cái chết đó bằng việc đem hoành thánh đến cho ngài nên mới hoang mang như thế.
Tuy nhiên, giờ thì Sao đã hiểu rõ mọi chuyện.
Có ai đó đã cố tình sắp đặt nên cớ sự này nhằm giết Thần sông và đổ tội cho em.
Thế nhưng... Mục đích của kẻ chủ mưu là gì?
Sao siết lấy vạt áo Mai Thần, mày cau lại. Hắn muốn nhắm vào Thần sông hay là em?
Nếu nhắm vào Thần sông thì em và cả Mai Lang đã bị hắn biến thành con cờ để lợi dụng...
Nếu nhắm vào em thì... Sao nhắm chặt mắt, mím môi... Thần sông lại trở thành người hi sinh đáng thương...
Mai Lang Vương chú ý đến Sao khi vạt áo của chàng bị siết. Đôi mắt nâu lướt qua em, biểu hiện trên gương mặt Sao cho chàng biết em đã nắm được vấn đề.
Mai Thần cười mỉm, Sao được một tay chàng rèn dạy, sau thời gian theo chàng học hỏi em trở nên rất nhạy bén, dù không biết gì về tiên thuật nhưng khả năng phản ứng và trí tuệ thì hơn hẳn những tiểu đồng khác.
- Mai Lang Vương, ngươi còn gì để nói nữa không? - Vĩnh Nghiêm đặt xác anh trai qua một bên, hầm hầm tiến đến chỗ Mai Thần và Sao, rút kiếm.
Mai Lang Vương không nói gì, chàng nắm tay Sao kéo lên, chậm rãi lùi về sau ba bước.
Ngay lúc Mai Thần và Vĩnh Nghiêm gườm nhau nảy lửa thì Thủy Cơ đã biết được tin Thần sông ra đi, nàng khóc tức tưởi lao vào hoa đình. Vĩnh Nghiêm hơi dừng tay và đưa mắt sang nàng. Thủy Cơ nhìn Thần sông nằm im bất động ở đó, nước mắt tuôn rơi như mưa, cả người đổ gục xuống run rẩy, tinh thần suy sụp cực độ.
- Tiểu thư! - Thị Hoa đứng bên cạnh lập tức ôm lấy nàng.
- Tại sao chuyện này lại xảy ra? - Thủy Cơ ngẩng lên, khuôn mặt đẹp nhòa lệ khiến lớp dung trang phai lạt. Nàng nhìn về phía Sao, ánh mắt bàng hoàng giận dữ - Tại sao ngươi lại nhẫn tâm làm thế?!
Sao mím môi, trốn sau Mai Thần mà nhìn chằm chằm vào nàng. Em lại đưa mắt sang Thị Hoa, vẻ mặt của nàng ta rất bình tĩnh, Sao nhớ đến cuộc hội thoại trước đó, lập tức cất tiếng hỏi nàng:
- Thị Hoa, khi em chuẩn bị thức ăn trong bếp, chị có quay lại đó lần nào không?
Vĩnh Nghiêm liếc nhìn em, ánh mắt không cảm xúc.
Mai Thần nhíu mày quan sát Thủy Cơ và Thị Hoa, chàng biết, Sao đã tìm thấy điều gì đó đáng ngờ.
Thị Hoa cúi xuống, khẽ nhìn Thủy Cơ, lắc đầu - Không.
Thủy Cơ lập tức nói đỡ cho nàng ta - Thị Hoa ở bên cạnh ta suốt, các tỳ nữ khác có thể làm chứng.
Lời của Thủy Cơ nhanh chóng khiến các thị nữ kia gật đầu. Những thị nữ đi theo Thủy Cơ và những thị nữ cùng Sao dâng thức ăn lên cho Thần sông đều khẳng định như thế.
- Hiểu rồi. - Sao nói.
Mặt dù ngữ điệu của em nghe rất bình thường nhưng không hiểu sao, khi lọt vào tai Thủy Cơ và Thị Hoa lại mang theo sự lạnh lẽo đáng sợ. Luồng hơi lạnh đó len lỏi vào lòng họ, khiến tâm trí nhộn nhạo.
- Giờ thì tiện nữ kia, ta sẽ giết ngươi để trả thù cho anh trai! - Vĩnh Nghiêm không muốn những cuộc hội thoại vô nghĩa tiếp diễn nữa, chàng nhún chân lao về phía Sao, bổ kiếm.
Mai Lang Vương lập tức bế Sao, tung người đáp lên mái nhà. Vĩnh Nghiêm cười khẩy, thân ảnh thoắt chốc lướt đi, trong chớp mắt đã hiện ra trước Mai Lang Vương, bảo kiếm từ trên cao giáng xuống.
Tiếng lục lạc ngân vang.
Kiếm của Vĩnh Nghiêm bị bảo kiếm bằng đồng của Mai Thần đánh bật.
- Hừ! - Vĩnh Nghiêm liếm lưỡi kiếm, ánh mắt man dại - Bảo kiếm bằng đồng à...
Mai Thần nắm chặt kiếm trong tay, hiên ngang ôm lấy Sao, chuỗi lục lạc đính trên chuôi kiếm réo rắt dưới cơn gió lớn.
- Mai Lang. - Sao bỡ ngỡ quan sát kiếm của chàng, đây là lần đầu tiên em được ở bên cạnh chàng khi chàng chiến đấu.
- Bám cho chắc đấy. - Mai Lang Vương dặn dò, chàng cũng không có thời gian chú ý đến em bởi vì tên Vĩnh Nghiêm kia lại sắp tung ra đòn mới.
Đôi mắt Sao dịu lại, em choàng tay ôm lấy chàng. Kiếm của Vĩnh Nghiêm vừa lướt qua, chiêu thức thật mạnh mẽ, nó mang theo cơn cuồng phong cuốn tóc Sao bay lả tả.
Dẫu là thế... Em không hề sợ hãi.
Sao tựa vào vai chàng.
Khi ở bên Mai Lang, em cảm thấy rất an toàn.
Trận đấu giữa Mai Thần và em trai Thần sông nổ ra, khiến cả vùng Vàm Thuật rung chuyển. Bảo kiếm bằng đồng tung hoành trên sóng nước, chuỗi lục lạc tinh tế đính trên kiếm không ngừng hát ca.
Kiếm thuật của Mai Lang Vương vẫn trác tuyệt như thế, những bước di chuyển nhanh như chớp, chuẩn xác và tinh anh, khiến cho Vĩnh Nghiêm không thể đến gần.
Em trai Thần sông cũng không hề kém cạnh, nếu kiếm của Mai Thần thiên về nhu thì kiếm của Vĩnh Nghiêm thiên về cương. Kiếm thuật của chàng ta mạnh mẽ và lấn át, những chiêu liên hoàn tiếp nối giáng xuống như sấm sét, uy vũ bức Mai Thần lùi lại, cướp lấy thế thượng phong từ chàng.
Hai bên giằng co trên mặt sông Vàm Thuật hồi lâu. Những bọt sóng đục ngầu không ngừng tung lên rồi bị lưỡi kiếm chém vỡ, kiếm khí bao phủ bầu trời.
Sao bị giữ lại ở giữa cuộc chiến đó, em chỉ biết ôm lấy Mai Thần, ngoan ngoãn ở yên trong sự bảo vệ của chàng.
- Mai Lang Vương! Nếu ngươi không giao con bé đó ra thì ta sẽ tuyên chiến với Khau Phạ! - Vĩnh Nghiêm gằn giọng quát.
- Cho dù ngươi có kéo binh đến tận căn cứ của ta thì cũng vô nghĩa thôi, Sao không phải là người mà ngươi có thể động vào! - Mai Lang Vương lạnh nhạt đáp.
- Ta không cần biết! Con bé đó dám ra tay với anh trai ta, ta sẽ không để nó sống!
Mai Lang Vương xoay kiếm, tung một chiêu về phía Vĩnh Nghiêm, kiếm lướt từ bên trái sang bên phải tạo thành một nhát chém bạo phát, va vào kiếm của Vĩnh Nghiêm khiến chàng ta lùi về sau hai bước.
Lưỡi kiếm của Vĩnh Nghiêm đang run lên dưới dư chấn của chiêu kiếm đó.
Tay chàng ta cũng chịu chung tác động mà tê rần.
- Sao là người mà ta phải bảo vệ bằng mạng sống. - Mai Lang Vương nghiêm nghị nói, chàng càng siết chặt em hơn, tựa như em là báu vật quan trọng nhất đời chàng.
- Rốt cuộc nó là ai? - Vĩnh Nghiêm cau mày, chàng không khinh suất lao đến nữa mà quyết định hỏi rõ một lần.
Mai Lang Vương im lặng, hồi lâu sau chàng mới buông ra ba chữ, âm lượng vừa đủ cho Vĩnh Nghiêm nghe thấy.
Vĩnh Nghiêm thoáng ngẩn ra.
Những cử chỉ mà Mai Thần dành cho con bé đó ngay lập tức sáng tỏ. Vĩnh Nghiêm chợt nhớ đến câu chuyện mà chàng được bọn quản ngục kể cho nghe cách đây hơn một năm: Vào một ngày xui gở, bầu trời đột nhiên tối sầm, báu vật treo trên đỉnh Phan Xi Păng bỗng dưng rơi xuống nhân giới...
Ánh mắt chàng rơi lên người Sao. Con bé đó vẫn bám riết lấy tên Mai Lang Vương kia như vậy, sợ sệt, yếu ớt.
- Thì ra... - Vĩnh Nghiêm cười dài.
Thì ra là vậy!
- Giờ thì ngươi hiểu chưa? - Mai Lang Vương liếc Vĩnh Nghiêm, mặt không biểu lộ một tia cảm xúc nào, nhạt nhẽo hỏi.
- Thì sao? - Vĩnh Nghiêm đáp trả.
- ... - Mai Lang Vương chán ngán im bặt.
Vĩnh Nghiêm siết lấy kiếm, quát lên - Cho dù nó có là sao lõi hay sao gốc gì thì cũng đâu liên can đến ta?! Mai Lang Vương! Ta chỉ có một anh trai duy nhất, anh lại ra đi tức tưởi như vậy! Cho dù có đối đầu với cả Thần giới thì ta cũng nhất định giết chết nó bằng được!
Nói rồi chàng ta lao về phía hai người, điên cuồng xuất kiếm, bảo kiếm dày nặng giáng hết nhát này đến nhát khác lên Mai Thần. Mai Lang Vương vung kiếm chống đỡ, tiếng hai thanh kiếm inh ỏi va vào nhau kết hợp với âm thanh tính tang của chuỗi lục lạc tạo thành một khúc hòa tấu quái gở.
- Ngươi thôi đi! - Trong lúc hai người giáp kiếm, Mai Lang Vương đã cố gắng can ngăn Vĩnh Nghiêm - Ta sẽ đứng ra điều tra vụ này, ngươi cho ta thời gian được không?
- Thời gian ư? Không có thời gian gì sất! Giết con bé đó rồi tính sau!
- Hành xử ngông cuồng, ngươi có chắc rằng Sao đã ra tay với anh trai ngươi không?
- Nhân chứng vật chứng đều đã đủ, nó còn chối tội được ư?
- Nhân chứng? Cái ngươi gọi là nhân chứng đó chỉ là lời từ một phía. - Mai Lang Vương cười nhạt.
- Ta không cần biết! Thà giết lầm còn hơn bỏ sót! - Vĩnh Nghiêm trừng mắt nghiến răng.
- Hừ, với cái suy nghĩ bốc đồng ngu ngốc đó thì ngươi làm sao đủ tư cách thế tập chức Thần sông của anh trai? - Mai Lang Vương lạnh giọng - Anh trai ngươi đã ra đi, nếu ngươi còn mãi không trưởng thành thì chỉ khiến ngài ấy thêm buồn lòng thôi.
- Cầm mồm! - Vĩnh Nghiêm đâm kiếm về phía chàng.
Mai Lang Vương tránh né chiêu thức của chàng ta, vung kiếm bức Vĩnh Nghiêm lui ra xa, từ tốn nói - Trong lòng ngươi sớm đã có kết quả, ngươi cũng không hoàn toàn tin Sao là hung thủ, ngươi chỉ đang cố tìm người trút giận thôi. Vì quá đau thương mà ngươi đang cố trút hết cảm xúc của mình lên nạn nhân nào đó... Giả dụ như ngươi giết được Sao thì kết quả cũng chẳng thay đổi gì đâu, cái chết của anh trai ngươi vẫn không được làm sáng tỏ, ngươi thấy hài lòng ư?
- ... - Vĩnh Nghiêm lặng đi.
Kiếm của chàng dừng lại ở khoảng không cách Mai Thần hai mét.
Mai Lang Vương và Sao im lặng quan sát chàng.
Hai người đang đợi chàng ra quyết định.
Thời khắc đó, Vĩnh Nghiêm cảm thấy lòng mình rối bời như tơ vò. Không, nếu nói là rối bời như tơ vò thì chưa đủ, nó còn nóng hừng hực nữa, một mớ tơ vò đang bốc cháy. Chàng phải quyết định thế nào đây? Chàng chưa từng phải làm việc này. Nếu có anh trai ở đây... Nếu là anh trai, anh ấy hẳn sẽ giải quyết mọi chuyện khôn ngoan hơn chàng.
Anh trai...
Vĩnh Nghiêm cúi gằm mặt.
Tên Mai Thần kia đã nói trúng tim đen chàng. Đúng là sợi tơ lý trí trốn trong góc khuất nào đó đang gào thét với chàng rằng hãy bình tĩnh điều tra mọi chuyện, tuy vậy, toàn bộ tâm trí còn lại thì không như thế, chúng muốn chàng phải ngay lập tức xử lý con bé kia! Lời khai của các thị nữ cũng như lời trăng trối cuối cùng của anh đã tăng thêm động lực cho ý muốn đó.
Vĩnh Nghiêm nắm chặt kiếm...
Thế nhưng như hắn nói, cho dù chàng có giết con bé thì cũng có nghĩa lý gì đâu? Anh trai chàng không thể sống lại. Nếu giết đúng người đúng tội thì không sao, nhỡ như giết nó xong rồi mà chàng lại điều tra ra hung thủ là kẻ khác thì thế nào?
Nếu thế... E rằng chàng sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn đời, nhìn Mai Thần.
Vĩnh Nghiêm hít sâu một hơi, cố cưỡng ép bản thân bình tĩnh.
Được rồi, chàng thỏa hiệp.
- Mai Lang Vương, ngươi nói cũng có phần đúng đấy! - Vĩnh Nghiêm miễn cưỡng cất tiếng - Ta sẽ cho ngươi thời gian năm ngày, ngươi hãy dùng thời gian đó mà điều tra cho ra hung thủ. Nếu đến thời hạn mà ngươi vẫn không điều tra ra gì thì đừng trách ta. Ta sẽ chính tay giết con bé đó rồi tự sát để tạ tội với Thần giới!
Mai Lang Vương thở dài bất lực trước sự cố chấp của Vĩnh Nghiêm. Chàng cũng biết hắn sẽ chọn con đường này. Tên ngốc ấy luôn bướng bỉnh như thế. Tuy nhiên, sau cùng chàng cũng đã bắt hắn phải lùi một bước, đây xem như cũng là một thành công, Mai Thần gật đầu đồng ý - Được.
- Trong thời gian đó ta sẽ giam nó vào ngục. - Vĩnh Nghiêm sắc lạnh hạ giọng.
- Không. - Mai Lang Vương dứt khoát phản đối - Một khi ta còn đang điều tra hung thủ thì Sao chưa phải là tội phạm, ngươi không có tư cách giam em vào ngục. Hơn nữa ngục thất tối tăm ẩm thấp sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của em, nếu em xảy ra bề gì ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.
- Hừ, được thôi, ta sẽ giam nó vào một khu biệt lập. - Vĩnh Nghiêm cau mày, trừng mắt.
- Nói thế thì tạm nghe được. - Mai Lang Vương dù vẫn bất mãn nhưng đành phải chấp thuận.
Sau khi thỏa thuận như vậy, Vĩnh Nghiêm và Mai Thần không còn giương cung múa kiếm nữa. Cả hai cùng Sao quay về phủ Thần sông. Khi thấy bọn họ trở về và Sao thì bình an vô sự, vẻ mặt của Thủy Cơ, Thị Hoa và các tỳ nữ khác trở nên rất khó coi.
Bọn họ đương nhiên không hiểu lý do vì sao cậu chủ không ra tay với Mai Thần và con bé kia. Với thái độ ban nãy của ngài, họ tưởng ngài đã xử lý xong cả hai người đó rồi. Nhưng không, Mai Thần và con bé đó vẫn lành lặn trở về, thậm chí còn đi bên cạnh thiếu chủ. Chẳng biết họ đã nói với nhau những chuyện gì và điều gì sẽ diễn ra tiếp theo.
Bọn tỳ nữ run sợ cúi đầu, không dám nhìn ba người đó thêm phát nào nữa... Họ chẳng biết số phận họ rồi sẽ đi về đâu.
- Vĩnh Nghiêm! - Thủy Cơ lao đến chỗ chàng, đôi mắt đẹp liếc qua Mai Thần và Sao, kích động - Tại sao lại tha cho họ?!
Thị Hoa đứng sau nàng cũng khẽ giương ánh mắt u ám lên, nhìn chăm chăm vào Mai Thần và Sao rồi lại lặng lẽ thu về.
- Chúng ta sẽ điều tra rõ mọi chuyện. - Vĩnh Nghiêm can ngăn Thủy Cơ, cố trấn an nàng bằng lời lẽ ôn hòa nhất - Nàng đừng lo, ta chỉ cho hắn năm ngày, sau năm ngày đó nếu hắn không tìm ra hung thủ thì ta sẽ chém đầu con bé ấy ngay trước bài vị anh trai!
- Nhưng... ! - Thủy Cơ sốt ruột, định kiên quyết phản đối.
Vĩnh Nghiêm ngắt lời nàng, khuyên can - Dù sao tên đó cũng là Vương, chúng ta không thể xử ép tiểu đồng của hắn được. Cứ để hắn điều tra đi, ta tin chắc là hắn sẽ không tìm ra hung thủ nào đâu. - Vĩnh Nghiêm cố không nói về thân phận Sao cho Thủy Cơ biết, dù gì đó cũng là cơ mật của Thần giới. Tên Mai Thần kia đã đứng ra thỏa thuận mọi chuyện với chàng thì chàng cũng sẽ bảo vệ bí mật cho hắn. Trước khi thời hạn điều tra kết thúc, chàng sẽ không gây khó dễ cho con bé kia.
Thủy Cơ không thể nói thêm gì nữa, một khi Vĩnh Nghiêm đã ra quyết định thì rất khó lay chuyển. Nàng lo âu quan sát Mai Thần, vẻ mặt điềm tĩnh của chàng khiến nàng lạnh toát người.
- Người đâu. - Vĩnh Nghiêm ra lệnh cho đầy tớ trong phủ.
- Vâng! - Hơn mười tên đầy tớ lực lưỡng lập tức xuất hiện, phủ phục dưới chân chàng.
- Đem con bé đó giam vào Biệt khu phía bắc, điều động thêm hai mươi người nữa canh gác.
- Vâng!
Chàng nhìn sang Mai Lang Vương, gằn giọng - Ta cũng sẽ thường xuyên kiểm tra, ngươi đừng hòng lén cứu nó!
Mai Lang Vương không biểu lộ cảm xúc gì, tuy vậy, lòng chàng rất khó chịu. Chàng sẽ không lén cứu Sao, một khi chàng đã hứa điều gì thì chàng sẽ giữ lời hứa đó đến cùng.
- Các ngươi phải đối đãi với em ấy như người bình thường. - Chàng buộc Vĩnh Nghiêm hứa - Không được xem em ấy là phạm nhân mà bắt nạt em ấy.
- Được. - Vĩnh Nghiêm hừ mũi - Ta không thèm bắt nạt một đứa trẻ.
- Nếu sau khi giải quyết xong mọi chuyện mà Sao gặp phải uất ức gì trong thời gian bị giam thì ta sẽ tính sổ với ngươi. - Mai Lang Vương đe dọa.
Vĩnh Nghiêm cười khẩy - Ngươi có giải quyết được mọi chuyện hay không còn là vấn đề khác!
Bấy giờ, đám đầy tớ của phủ Thần sông cũng đã áp đến gần hai người, chúng tỏ ý muốn đưa Sao đi. Mai Lang Vương lặng người, chàng lưu luyến giữ chặt em hồi lâu, thật sự chàng không muốn giao em cho ai cả.
Mai Thần ngồi xuống bên cạnh Sao, nhìn sâu vào đôi mắt to tròn non nớt.
Sao khẽ chạm lên khuôn mặt chàng, đôi mắt nâu u buồn kia khiến em xót thương.
- Mai Lang, không sao đâu, em sẽ đợi ngài.
- Sao...
Em ôm lấy chàng - Em tin tưởng Mai Lang mà, Mai Lang sẽ tìm ra hung thủ thật sự và giải cứu em.
- Ừm. - Lời nói của em trao cho chàng rất nhiều động lực. Thật ra Mai Lang Vương chưa từng nghĩ việc điều tra hung thủ có thể làm khó chàng, chàng chỉ lo rằng Sao sẽ buồn rầu thôi.
Nhưng em rất bình tĩnh.
Em luôn tin tưởng nơi chàng.
- Sao, đây là thứ mà ta đã đeo khi còn nhỏ. - Mai Thần vừa nói vừa cởi sợi dây chuyền vàng nạm ngọc trên cổ xuống, choàng qua người em - Nó theo ta lâu như vậy nên đã hấp thụ rất nhiều sức mạnh của ta mà trở thành thần khí. Em hãy giữ lấy nó, nó sẽ thay ta bảo vệ em. Khi em buồn bã hãy chạm vào nó và nghĩ đến ta, cho dù có cách xa ngàn dặm ta cũng sẽ cảm nhận được em.
- Mai Lang... - Sao nâng sợi dây chuyền lên, mặt dây bằng cẩm thạch của nó thật lớn. Sợi dây này dường như quá khổ với Sao, nó vừa nặng lại vừa dài, nếu em buông tay ra thì nó sẽ rơi xuống tận bụng.
- Nó lớn quá! - Em nói.
Mai Lang Vương nhẹ nhàng đáp - Sau này em trưởng thành thì sẽ vừa thôi.
- Gì ạ? - Sao ngạc nhiên, hỏi lại.
Lời chàng nghe như thể là chàng sẽ tặng nó cho em luôn vậy.
Nhưng Mai Lang Vương không nói gì nữa, nhóm đầy tớ kia cũng không cho hai người tâm sự thêm, chúng nắm lấy Sao, đưa em đi. Mai Thần cũng không đứng yên nhìn được, chàng vội vã đi theo thì Vĩnh Nghiêm lập tức đuổi theo chàng.
- Gì vậy? Hối hận à? - Vĩnh Nghiêm giữ vai chàng, trợn mắt.
- Ta muốn đi xem nơi Sao bị giam. - Mai Lang Vương hất tay Vĩnh Nghiêm ra, lạnh giọng.
- Hừ, đi thì đi! - Vĩnh Nghiêm bực dọc, đưa chàng đến đó.
Sao bấy giờ đã bị đưa vào trong một căn nhà năm gian, các cánh cửa đều khóa trái. Em bám lấy cánh cửa to lớn đó, cố nhón chân, đưa mắt qua song cửa mà nhìn chàng.
Mai Lang Vương đứng dưới hiên nhìn Sao thật lâu.
Vĩnh Nghiêm cảnh giác trông chừng hai người, vẻ mặt chàng ta kể từ ấy luôn trong trạng thái uất hận.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top