Chương 10: Cuộc viếng thăm xúi quẩy #3

Kết quả là ngày hôm đó, Mai Lang Vương được Sao nấu cho canh nấm đậu hủ. Trong bữa ăn, em nhiệt tình gắp thật nhiều nấm và đậu hủ cho chàng, Mai Lang Vương không thể từ chối, chàng chỉ biết im lặng ăn hết những gì em gắp cho.

Sau cùng, chàng hầu như đã ăn hết cả bát canh lớn trên bàn, Sao chỉ ăn mỗi hai muôi canh nhỏ mà thôi.

Mai Lang Vương thật sự khóc cười không xong vì chuyện này.

Chàng đoán... Xem chừng ngày mai hoặc ngày kia chàng sẽ lại bị ép ăn canh tiếp. Tất cả chỉ vì sai lầm ngớ ngẩn ban nãy...

Khi trời dần sụp tối, Vĩnh Nghiêm lại đến tìm, Mai Lang Vương biết chàng ta thể nào cũng sẽ quay lại nên đã sẵn sàng tư thế từ chối. Thoạt tiên, chàng bắt Sao quay về phòng trước, sau đó bản thân cũng trở vào phòng riêng mà đọc sách. Vĩnh Nghiêm đến nơi của chàng, thấy cửa đóng then cài và đèn thì đã tắt, chàng ta có chút ngần ngại nhưng vẫn không từ bỏ ý định, quyết tâm gõ cửa một phen.

Tiểu đồng mở cửa cho Vĩnh Nghiêm vào, Sao mắt nhắm mắt mở rời khỏi phòng với bộ áo ngủ, dụi dụi mắt tựa vào cửa buồng nối liền gian trong và gian ngoài nhìn Vĩnh Nghiêm.

- Anh Vĩnh Nghiêm? - Sao che miệng ngáp một cái, tâm trí vẫn còn mộng mị. Em vốn đã say giấc từ lâu, vì nghe thấy tiếng đập cửa ồn ào nên mới ra xem thử.

- Vương đâu rồi nhóc? - Vĩnh Nghiêm tươi cười hỏi.

- ... - Sao nghe chàng nói thế, kí ức ban sáng lại đổ ùa về. Em lập tức mở choàng mắt, chạy vụt đến trước cửa phòng Mai Lang Vương rồi dang hai tay che chắn.

- ? - Vĩnh Nghiêm khó hiểu.

- Anh... - Sao nhìn Vĩnh Nghiêm bằng ánh mắt khó đăm đăm, khước từ mạnh mẽ - Anh đừng hòng rủ rê Mai Lang làm việc nữa! Ngài ấy hôm nay đã bị anh hành đến nỗi mệt lử cả người rồi! Mai Lang trước đó đã phải làm việc liên tục nhiều ngày, khi trở về Mai Viện ngài ấy sẽ lại phải làm việc bận rộn tiếp, chỉ trong những ngày ở đây ngài mới có thể thoải mái nghỉ ngơi, vì vậy anh đừng hòng... - Sao cúi xuống, nhìn mũi chân, vai run lên - Anh đừng hòng làm phiền thời gian nghỉ ngơi của Mai Lang!

Vẻ mặt Vĩnh Nghiêm khi nghe em nói rất bình tĩnh. Chàng ta chỉ ngớ người ra một chút rồi lại trở về vẻ bình thường. Vĩnh Nghiêm thậm chí còn buồn cười, Sao có thể nhận thấy đôi vai to lớn của chàng thỉnh thoảng run run như đang nén nhịn. Sau cùng, khi Sao kết thúc lời từ chối, Vĩnh Nghiêm đã không chịu được nữa mà ôm bụng cười phá lên.

- Ha ha ha ha ha!

Sao đỏ bừng mặt vì tràng cười của chàng ta.

- Ra vậy, ta hiểu rồi! - Vĩnh Nghiêm vẫn còn cười nắc nẻ, chàng tựa vào cột nhà mà cười, đôi mắt tinh anh trở nên thư thái. Trông chàng lúc đó thật chân thành gần gũi, không có vẻ uy nghiêm xa cách của một vị thiếu chủ phủ Thần sông.

- Vợ 'tí' bảo vệ chồng à? Thú vị thật đấy. - Vĩnh Nghiêm khoanh tay tựa vào cột nhà, nói vọng vào phòng chàng - Mai Thần! ngươi tuyển được cô vợ tốt đấy, chưa gì đã quản lý việc đi đêm của ngươi rồi. Sau này em ấy lớn hơn nữa thì xác định là khỏi ra ngoài chè chén nhé. Với tính cách này thì chắc hẳn tài sản trong nhà cũng sẽ được quản lý rất chặt chẽ, đừng hòng nghĩ đến việc tạo quỹ đen.

Sao há hốc mồm đứng đó, nghe những lời của Vĩnh Nghiêm giáng xuống đầu mà tựa như sét đánh ngang tai.

Trong lúc em sốc đến sững sờ thì Mai Lang Vương đã xuất hiện ở cửa. Chàng một tay nâng sách, một tay tựa vào cửa phòng, đôi mắt nâu tĩnh lặng lướt qua Sao và Vĩnh Nghiêm, khi ánh mắt chàng chạm phải bộ mặt tràn đầy tiếu ý của Vĩnh Nghiêm, Mai Lang Vương lập tức cau mày, bực dọc - Đừng nói linh tinh nữa!

- Linh tinh gì chứ. - Vĩnh Nghiêm nhún nhún vai, cười trêu chọc - Nói đúng quá còn gì. - Chàng ta lại hướng về phía Mai Thần, hỏi thêm một lần nữa - Giờ có đến giúp ta không hay nghe lời vợ 'tí' mà ở nhà?

- Ngươi quá lười biếng, toàn ỷ vào ta. - Mai Lang Vương hừ mũi - Ta không giúp ngươi nữa, tự mình giải quyết công việc đi nếu ngươi muốn trưởng thành.

- Rồi rồi. - Vĩnh Nghiêm chán ngán quay lưng, dù bóng dáng đã ra đến tận cổng nhưng lời càm ràm vẫn vọng vào tai hai người - Cho dù có lấy cớ gì thì ta cũng biết chắc là do ngươi sợ vợ 'tí' nhà mình thôi!

Hai chân Sao run lập cập.

Mai Lang Vương thì siết chặt lấy gáy sách.

Vĩnh Nghiêm vẫn không hề ý tứ, còn nói thêm - Nam tử hán đại trượng phu lại đi đội vợ lên đầu, thật là mất mặt. Bằng hữu nhờ vả cũng không thèm giúp, đúng là kẻ sợ vợ nhu nhược ích kỷ.

Ngay lúc đó, Sao chợt nghe thấy bên tai mình vang lên tiếng vút thật sắc. Em hơi sững người, quay lại nhìn chàng, liền bắt gặp ngay bộ mặt tối sầm của Mai Lang Vương.

Ngoài sân tức khắc vang lên tiếng ré đau đớn của Vĩnh Nghiêm, tiếp sau đó là tiếng cằn nhằn, tiếng bước chân tức tối của chàng ta.

Mai Lang Vương không buồn quan tâm, chàng ra hiệu cho tiểu đồng đóng cửa.

Hôm đó, Vĩnh Nghiêm dường như đã la hét bên ngoài rất lâu.

- Được rồi, em quay về ngủ đi. - Mai Lang Vương đưa Sao về phòng, ôn tồn nói.

- Vâng ạ. - Sao mỉm cười gật đầu, hồn nhiên đi vào trong, nét mặt đã trở nên bình thường, có vẻ những lời mà Vĩnh Nghiêm nói không khiến em suy nghĩ.

Mai Lang Vương thở phào, quay trở vào phòng đọc sách.

Ngày mai chàng sẽ đến nói chuyện thẳng thắn với tên Vĩnh Nghiêm đó, nhất định phải cấm tuyệt hắn, không cho phép hắn thốt ra những lời tương tự khi nói về Sao và chàng nữa.

Hôm sau, Mai Lang Vương vừa mới bước ra gian trước thì đã thấy Sao cùng năm sáu tiểu đồng tụm đầu vào nhau ngồi dưới mái hiên, đó là hiên nhà của căn bên trái, gần đấy đặt mấy chậu mai chiếu thủy[1]. Những đóa mai chiếu thủy bé xíu nõn nà rơi đầy trên thềm nhà, hương thơm nồng nàn lướt qua đầu mũi, đọng lại trong lòng.

Chàng hơi ngạc nhiên, đứng ngoài gian giữa của nhà chính mà nhìn đám nhóc hồi lâu.

Sao có vẻ đang bàn chuyện gì đó rất bí mật với lũ nhóc kia, đôi má em thỉnh thoảng lại ửng hồng. Hiềm nỗi các tiểu đồng của chàng vốn cũng không va chạm với cuộc sống nhiều, nếu hỏi chúng về các loại tiên thuật hoặc binh pháp thì may ra chúng sẽ biết, mà Sao, chàng đoán là em cũng sẽ không bao giờ thắc mắc về những chuyện như vậy.

Mai Lang Vương quyết định đến đó tìm hiểu xem sao. Khi đến gần, chàng có thể nghe thấy rất rõ cuộc hội thoại của bọn nhóc, cả Sao và các tiểu tiên đồng đều không nhận ra rằng chàng đang đứng cạnh đó.

- Cái đó... Em thật sự cũng không hiểu lắm. - Một tiểu đồng rụt rè nói.

- Nghe có vẻ bí ẩn? Phải chăng đó là một loại thần chú?

- Không, chị chắc đó không phải là thần chú. - Sao chắc nịch phản bác - Nghe nói nó khiến Mai Lang sợ, chị đoán... Đó là một loại quái vật.

Các tiểu đồng vừa nghe đến việc 'thứ đó' có thể khiến Vương của bọn chúng sợ, mặt chúng liền lập tức tái xanh, bốn mắt nhìn nhau run lập cập.

Mai Lang Vương khó hiểu vô cùng.

- Ngài Vĩnh Nghiêm đã nói thế ạ? - Một tiểu đồng khác nghiêm túc xác nhận.

- Phải. - Sao nghiêm trọng gật đầu, đáy mắt đầy bất an - Khi anh Vĩnh Nghiêm nhắc đến nó, Mai Lang còn lo sợ đến nỗi không tự chủ được mà ra tay với anh ấy.

- Vương ra tay với ngài Vĩnh Nghiêm?! - Các tiểu đồng ôm má, ré lên.

Sao và những tiểu đồng chứng kiến sự việc đêm qua cùng ái ngại gật đầu.

- Ôi gì thế này? Hay là chị gửi thư hỏi chị Ưu Liên thử đi ạ! - Các tiểu đồng cùng lay vai Sao, van nài - Chị Ưu Liên chắc chắn sẽ có cách giải quyết, chúng ta không thể để bất cứ điều gì gây ảnh hưởng đến Vương của chúng ta được. A, còn cả Thần Tình nữa! Ngài ấy rất quan tâm chị, chị cũng hãy hỏi ngài ấy đi ạ!

Sao suy nghĩ một lúc, cảm thấy đôi vai mình giờ đây gánh đầy trách nhiệm.

Em gật đầu kiên định, đáp một cách nghiêm túc với các tiểu đồng, ánh mắt ánh lên ngọn lửa quyết liệt, tựa như bầy tôi trung thành đang quyết tâm liều thân trong lửa để cứu chúa - Chị hiểu rồi! Chị sẽ trình bày chuyện này với chị Ưu Liên và chị Thần Tình để có cách giải quyết sớm nhất!

Các tiểu đồng lập tức mừng rỡ ôm lấy Sao. Nước mắt của chúng lấp lánh rơi rơi, Sao thấy chúng xúc động như vậy, em cũng không kìm được, bật khóc.

- ... - Mai Lang Vương mù mờ nghe cả câu chuyện đó, chàng không hiểu Sao và các tiểu đồng kia đang bàn về chuyện gì. Tuy nhiên, khi hai cái tên Ưu Liên và Thần Tình rơi vào tai chàng, Mai Thần lập tức mở lớn mắt, cảnh giác nhíu mày.

Chàng khẽ hắng giọng.

Bọn nhóc lúc này mới điếng người nhận ra, chàng đã đứng ngay bên cạnh tự lúc nào.

- Vương! - Các tiểu đồng thốt lên, chúng vừa sợ vừa lo, khóc nức nở.

- Mai Lang... - Sao thì khác với chúng, em bình tĩnh hơn, tuy nhiên, sự xúc động vẫn còn hiện rõ trên nét mặt.

Mai Lang Vương nhìn Sao hồi lâu rồi ra hiệu cho các tiểu đồng lui, khi bọn chúng rời đi hết, chàng mới chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Sao. Tà áo thêu hoa cẩn thận phủ lên thềm nhà, so với những đóa mai chiếu thủy ưu nhã bên cạnh còn rực rỡ hơn vạn phần.

- Mai Lang. - Sao ngạc nhiên.

Mai Lang Vương nhìn Sao chằm chằm, ánh mắt có chút bất lực. Cô nhóc này... Đôi khi khiến chàng cảm thấy thật khó trông nom.

- Ban nãy em nói chuyện gì với các tiểu đồng vậy? - Mai Lang Vương không có thói quen đi vòng vo, chàng trực tiếp hỏi rõ.

- Em... - Sao rụt rè, khẽ vén tóc ra sau vành tai, khiến đôi má hây hây lộ ra, mỹ lệ như cánh anh đào.

Ánh mắt Mai Thần chợt lặng lại.

Đột nhiên mọi thứ trở nên thật thư thả yên bình...

- Tối qua anh Vĩnh Nghiêm có nói là ngài sợ 'cô vợ tí'. - Sao hồn nhiên kể hết - Em không hiểu 'cô vợ tí' mà anh Vĩnh Nghiêm nói đến là gì, đó có phải là một loại quái vật không ạ? Các tiểu đồng bảo với em rằng đó có thể là một loại thần chú, dù em không am hiểu tiên thuật cho lắm nhưng... Em nghĩ 'cô vợ tí' không phải là thần chú vì nghe khá buồn cười.

- Ra là chuyện này... - Mai Lang Vương cảm thấy mừng vì mình đã tìm hiểu rõ mọi chuyện và chặn đứng rắc rối trước khi Sao kịp đem nó truyền đến tai Ưu Liên và Thần Tình.

- Mai Lang, nếu ngài sợ 'cô vợ tí' đó đến vậy thì hãy nói cho em nghe nó là gì, em sẽ tìm cách giúp ngài. Cho dù sức em không đủ thì em và mọi người sẽ cùng nhau giúp ngài. Xin ngài đừng chịu đựng một mình. - Sao thành khẩn nói.

- ... - Mai Lang Vương thật sự hối hận vì đêm qua chàng chỉ tạo ra trên người tên Vĩnh Nghiêm kia một vết cắt.

- Sao, những lời nhảm nhí của tên Vĩnh Nghiêm đó em hãy quên đi. - Mai Lang Vương day trán, nghiêm giọng.

- Quên làm sao được ạ? - Sao bất an nói - Em rất lo cho ngài, em không thể xem thường những gì mà anh Vĩnh Nghiêm nói được. Ngài nên cho em biết 'cô vợ tí' mà anh Vĩnh Nghiêm ám chỉ là gì. Nếu thứ đó khiến cho ngài lo sợ thì em và mọi người sẽ tìm cách ngăn chặn nó, tuyệt đối không để nó gây hại cho ngài.

Mai Lang Vương vẫn bình tĩnh nói, ngữ điệu không nhanh không chậm, từ tốn ôn hòa như cách nói chuyện vốn có của chàng - Em còn nhỏ lắm, chưa cần hiểu về việc phiền phức ấy đâu.

- Phiền phức ạ?

- Ừm, những gì tên Vĩnh Nghiêm kia nói rất phiền phức, chỉ là mấy lời nhảm nhí thôi, em đừng đặt trong lòng. - Mai Thần xoa đầu Sao, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

- Em... Hiểu rồi ạ... - Sao cúi đầu, nhỏ giọng đáp. Mặc dù Mai Lang nói thế nhưng... Tại sao nó lại là chuyện phiền phức chứ? Em vẫn không thể hiểu.

- Điều mà chúng ta nên làm chỉ là hướng đến phía trước. - Mai Thần cười mỉm, lướt mắt qua những bức tượng rồng đắp trên mái nhà, đáy mắt sáng bừng - Cuộc sống này còn nhiều điều thú vị để khám phá, đừng để bản thân bị trói buộc vào những thứ phức tạp kia quá sớm.

- Dạ...

Vẻ mặt của Mai Lang khi nói ra điều đó rất kiên định. Ánh mắt chàng tràn đầy lý tưởng. Dù em không hiểu tại sao việc liên quan đến 'cô vợ tí' có thể khiến chàng sợ hãi kia lại phiền phức đến thế nhưng em cũng nghĩ như chàng, so với việc cố tìm hiểu những điều rắc rối, em muốn tiếp tục chạy về ánh mặt trời và khám phá những lý thú của cuộc sống hơn.

Mai Lang luôn cố gắng hết sức để bảo vệ lý tưởng của bản thân, chàng là người mà em ngưỡng mộ nhất.

Một ngày nào đó, em cũng sẽ tìm thấy lý tưởng của mình và cố hết sức bảo vệ nó giống như chàng vậy.

Mai Lang Vương ngồi đó cùng Sao một lúc, ngoài cổng lại có đầy tớ của Vĩnh Nghiêm xin gặp, hắn bẩm với Mai Thần rằng cậu chủ muốn mời chàng sang uống trà.

Mai Lang Vương vốn cũng có chuyện cần trao đổi riêng với Vĩnh Nghiêm, thế nên chàng quay sang Sao, nhẹ nhàng nói - Ta chỉ sang đó uống trà với hắn, sẽ không làm việc đâu, vì vậy cũng nhanh trở về, em đừng lo.

- Dạ. - Sao hài lòng gật gật đầu.

Mai Lang Vương nhẹ nhõm hẳn đi, nói thêm - Có lẽ đến giờ cơm chiều ta sẽ về, nếu em chuẩn bị cơm sớm cũng không sao.

- Em biết rồi. - Sao vui vẻ vỗ hai tay vào nhau, xem chừng rất vui thích vì chàng quay về đúng giờ ăn.

- ... - Mai Lang Vương ái ngại.

Giờ chàng mới nhận ra là mình vừa ngoan ngoãn thông báo lịch trình cho em trong vô thức...

Tại sao chàng lại làm chuyện này chứ? Đã vậy còn không thể cưỡng lại...

- Tạm biệt ngài. - Trong lúc chàng đang phiền muộn suy nghĩ thì Sao đã đứng ngoài hiên nhà vẫy vẫy tay.

Mai Lang Vương nhìn em hồi lâu, gương mặt tươi cười đó khiến chàng hơi chùn bước, bao nhiêu băn khoăn vừa lướt qua tâm trí thoáng chốc bốc hơi hết. Chẳng phải chàng làm vậy vì không muốn Sao lo lắng ư?

Phải... Chàng không muốn thấy em lo âu hay buồn rầu...

Mai Thần tao nhã cười, cảm thấy những suy nghĩ rối rắm trong lòng đột nhiên được cởi bỏ, tâm trí trở nên thông suốt.

Chàng chẳng cần phải bận tâm đến những điều nhỏ nhặt ấy, cho dù có tìm hiểu rốt ráo nguyên nhân thì cũng đâu có nghĩa lý gì? Tựu chung lại cũng chỉ là chàng không muốn Sao buồn bã mà thôi.

Đúng vậy, chỉ cần Sao luôn vui vẻ thì thế nào cũng được.

-------------

Chàng vừa vào đến khu của Vĩnh Nghiêm, mắt đã nhìn thấy chàng ta ngồi trên bàn gỗ trắc trước sân. Vị trí mà chàng ta chọn để bố trí bàn trà rất tao nhã, nó nằm dưới mái hiên, cạnh bên còn đặt mấy chậu sứ Thái[2] hồng thắm, màu hồng của hoa sứ tô điểm thêm cho màu cam đỏ bóng loáng của bộ bàn gỗ trắc[3], trông thật xa hoa vương giả.

- Mai Thần... - Vĩnh Nghiêm trừng mắt nhìn chàng, Mai Lang Vương phì cười khi trông thấy bộ dạng của chàng ta. Em trai Thần sông lúc này đang hầm hầm gõ ngón tay lên bàn, tạo nên những nhịp điệu rất điên tiết. Bắp tay trái của chàng ta bị quấn băng, trên lớp băng đó ghim chặt một nhành mai. Lớp băng bên dưới nhành mai vẫn còn ướm đỏ, chứng tỏ rằng máu vẫn chưa ngừng chảy.

Mai Lang Vương xòe quạt, che lấy nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt tràn đầy trêu chọc.

Vĩnh Nghiêm thấy chàng làm ra dáng vẻ đó, càng trở nên điên máu hơn, chàng ta gầm lớn, chực xông vào chàng.

Vết thương trên tay chàng ta lại tóe máu.

- Chết tiệt! - Vĩnh Nghiêm ngồi phịch xuống ghế, ôm lấy bắp tay, tức giận nhìn chàng.

Mai Lang Vương thôi không khiêu khích nữa, chàng tiến đến, nhìn cành mai cắm trên bắp tay Vĩnh Nghiêm hồi lâu. Đó là một nhánh mai nhỏ, nó chỉ dài bằng gang tay, dáng vẻ thon dài thanh mảnh, trên thân đính ít lá non và một đóa mai vàng ươm. Dù đã trải qua một đêm nhưng đóa hoa vẫn rất rực rỡ. Mai Lang Vương nắm lấy nhánh mai nhỏ bé ấy, nhẹ nhàng rút ra. Vĩnh Nghiêm lập tức nhăn mày, mồ hôi vã khắp trán, vết thương trên bắp tay lại đổ máu ào ạt.

- Thật hiểm độc. - Vĩnh Nghiêm mắng.

Mai Lang Vương cười cười, nhìn phần thân bị vấy máu của nhánh mai, dù trông nó nhỏ bé nhưng gốc thân lại rất sắc bén. Nó được ngưng tụ sức mạnh của chàng, khi đã thoát khỏi tay chàng, nhánh mai này sẽ ngay lập tức ghim chặt vào cơ thể kẻ địch. Hắn sẽ không thể rút nó ra được nữa, bất kể hắn có dùng cách gì.

Mai Lang Vương đã luyện ra thứ ám khí này để đối phó với kẻ thù. Khi đã trúng phải nó thì hắn chỉ còn cách tự chặt đi một phần cơ thể của mình mà thôi.

- Ngươi may vì ta đã nương tay đấy. - Mai Lang Vương vừa nói vừa ngồi xuống bàn, nhánh mai bé nhỏ kia sớm đã hóa thành những hạt bụi lấp lánh và tan vào không trung.

- Nương tay? Ngươi lại nhẫn tâm dùng thứ ám khí hiểm độc như vậy với bằng hữu! - Vĩnh Nghiêm gằn giọng, đầy tớ của chàng ta đang tất bật băng bó lại vết thương trên bắp tay, kể từ giờ vết thương này đã có thể cầm máu.

- Chỉ là vết đâm nhỏ thôi mà? - Mai Lang Vương nâng trà lên, cười tao nhã - Vì là ngươi nên ta chỉ sử dụng loại thường đó mà không phải loại tẩm độc.

- Ngươi thật đáng sợ! Đó lại là chiêu thức mới? Xem ra ba trăm năm qua ngươi chưa từng lơ là khổ luyện ngày nào!

Ánh mắt Mai Thần sáng lên, chiếu thẳng về phía Vĩnh Nghiêm.

Em trai Thần sông lập tức mím chặt môi, không cam tâm trợn mắt.

- Ừm. - Mai Lang Vương cười mỉm.

Nụ cười chứa đầy sát lực ấy khiến Vĩnh Nghiêm nhớ về trận chiến cách đây ba trăm năm trước. Những lời đanh thép ngày ấy của gã Mai Thần, chàng vĩnh viễn không bao giờ quên.

oOo

Chú thích:

[1] Còn gọi là mai chấn thủy, mai trúc thủy hay lòng mức miên... Một loài cây thân gỗ có hoa màu trắng rất thơm, thường được trồng để làm cảnh.
[2] Loài thực vật có thân mọng nước, hoa màu đỏ trông như hoa sứ, còn được gọi là 'hoa hồng sa mạc'.
[3] Một loại gỗ quý, thường dùng để đóng các đồ nội thất, gỗ trắc có nhiều loại, bao gồm: Gỗ trắc đỏ, đen, xanh, vàng, trắc Nam Phi và trắc dây.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top