Chương 1: Khởi đầu #2
Vài trăm năm sau, trên khắp các triền núi của Thần giới đột nhiên nở rộ một loài hoa. Đó là loài hoa mang sắc vàng chói lọi, loài hoa với cái tên tượng trưng cho sự may mắn[1]. Vị thần cai quản loài hoa này được gọi là Mai Lang Vương, cũng như bao Hoa tiên khác, ngài là thuộc hạ của Vua Hùng.
Mai Lang Vương thật ra là một vì thần trẻ, ngài hóa sinh trong Thần giới này chưa được nghìn năm. Tuy nhiên, dù còn rất trẻ so với các vị thần khác nhưng thần lực của Mai Lang Vương lại rất cao cường, chỉ mới ngoài hai trăm tuổi, ngài đã được Hùng Duệ Vương và các vị Thần gốc xem trọng.
Mai Lang Vương có tính tình cực kì lãnh đạm, không thích giao du với bên ngoài. Ngài sợ sự phiền nhiễu, sợ tiếng ồn và là một người nghiêm khắc. Kể từ lúc hóa sinh và nhận thần tịch đến nay, ngài đã di dời chỗ ở nhiều lần, có khi ngài sống ở rừng mai vàng trên Yên Tử[2], khi thì dựng một căn nhà nhỏ trên chốn Trường Sơn đại ngàn, khi người ta lại thấy ngài lang thang đâu đó ở ven duyên hải miền Trung. Và giờ đây, ngài lại trú chân tại vùng đất của Bà Chúa Xứ.
Sở dĩ Mai Lang Vương nhiều lần dời chỗ như vậy cũng là vì phong tư của ngài. Cho dù có di dời đến đâu, ngài luôn bị những vị nữ thần tìm đến và quấy rối. Cách đây hơn hai mươi năm, Mai Lang Vương nghe nói ở phía Tây Nam có một ngọn núi thần, núi ấy do Bà Chúa Xứ cai quản, tên là Sam[3].
Mai Lang Vương đoán chừng, đó là nơi rất thanh tịnh vì Bà là người được khắp cõi thần kính trọng. Thế là, ngài bèn đến núi Sam, thành tâm xin Bà một góc nhỏ trên núi để lập một biệt viện mà thanh tu.
Từ khi ngài dừng chân trên lãnh địa của Bà, không một tiên nữ nào dám đến quấy rầy sự tịnh tu của ngài nữa. Mai Lang Vương bèn chọn Sam là nơi dừng chân lâu dài. Hoa mai cũng vì vậy, năm nào cũng nở rực rỡ trên lưng chừng núi Sam.
- Nơi này... Thật là hữu tình. - Ưu Liên vừa phe phẩy quạt vừa tấm tắc ngợi khen. Tà áo tứ thân hồng nhuận lay động trước gió, đôi mắt nâu phản chiếu khung cảnh bạt ngàn xa xăm.
- ... - Thiếu niên đang ngồi gần đó đọc sách nghe nàng nói vậy, chỉ khẽ ngẩng lên mà không đối đáp gì.
- Mai Lang, ngài sẽ an cư ở đây sao? - Ưu Liên dịu dàng nhìn sang chàng, tươi cười hỏi.
- Ừm. - Chàng thiếu niên kia lãnh đạm đáp.
Ưu Liên lặng lẽ quan sát Mai Thần, đôi mắt nâu ngập tràn hoài niệm.
Chàng thiếu niên ngồi đó, với khuôn mặt tuấn tú bội phần. Dù dung mạo và ánh mắt có đôi nét tựa như gã đàn ông bội bạc kia nhưng tính cách thì hệt như chủ nhân của nàng vậy, không sống buông thả như bọn người Phong giới, Mai Lang có một cuộc sống nghiêm nghị và lễ giáo.
Mai Lang Vương người khoác áo dài gấm vàng. Đầu đội khăn đóng xếp bảy lớp. Chân mang guốc sơn chạm trổ cầu kì.
Chàng luôn chìm đắm trong thế giới của văn thư, trong việc thanh tu. Dù là một vị thần trẻ, cũng đã có hôn thê, tuy nhiên, Mai Lang Vương không hề mảy may chú ý đến những chuyện bên lề ấy mà lại chuyên tâm giữ giới.
Ưu Liên yên tâm đung đưa quạt, Mai Lang thế này... Nàng nghĩ là ổn rồi.
Hiện tại, nàng và Bạch Sứ, Xích Phượng chỉ chờ đợi chàng lớn hơn một chút, chịu ngoan ngoãn kết hôn với Đào Hoa là sẽ đưa chàng lên làm Hoa Thần, cai quản Khau Phạ.
-----------
Biệt viện của Mai Lang Vương nằm trên lưng chừng núi Sam, nơi mà phóng mắt nhìn ra, có thể thấy được đồng ruộng trù phú ẩn trong lớp sương mờ.
Biệt viện của chàng được bao phủ bởi hàng trăm cội mai. Quanh năm suốt tháng đều nở hoa vàng ươm, tỏa hương thanh mát cả một góc trời. Trong viện, ngoài Mai Lang Vương ra thì còn có Ưu Liên, Bạch Sứ, Xích Phượng cùng hơn hai mươi tiểu đồng và rất nhiều hộ vệ khác. Suốt mấy trăm năm qua, họ đều đi theo Mai Lang Vương, hậu hạ chăm sóc chàng. Ba vị Hoa tiên cũng không quay về Khau Phạ nữa.
Vì là một vị Vương nên Mai Lang luôn có việc để làm. Công việc của chàng chủ yếu liên quan đến việc quản lý và điều hành một số hoạt động ở Thần giới. Đã vậy, cách đây hơn hai trăm năm trước Ưu Liên lại đột nhiên muốn chàng học hỏi cả công việc của Hoa Thần. Dù không hiểu mục đích của nàng ta là gì nhưng Mai Lang Vương đành gánh thêm trách nhiệm đó. Thế là chàng cũng quản luôn những việc mà Hoa Thần phải quản.
- Tại sao ngài không làm Hoa Thần? - Có lần Mai Lang Vương đã hỏi Ưu Liên như vậy với bộ mặt nghi hoặc.
Tiên nữ áo hồng nghe thấy thế, chỉ kín đáo quay đi, đôi môi khẽ mím lại.
Nàng chưa nói với Mai Lang về thân phận thật sự của chàng. Mai Lang Vương sống trong Hoa giới với thân phận của một Hoa tiên bình thường. Ngay cả bài vị và chân thân còn sót lại của Ban Cơ năm đó chàng cũng chưa từng nhìn thấy qua.
Ba người Ưu Liên, Xích Phượng và Bạch Sứ đã thống nhất điều này với nhau. Họ cho rằng, giấu đi mọi chuyện chính là cách giúp Mai Lang sống vui vẻ nhất.
Thấy Ưu Liên lảng tránh câu hỏi của mình bằng cách cũ kĩ quen thuộc, Mai Lang Vương chỉ đành bực dọc mà tiếp tục lao vào đống sổ sách trên bàn. Từ nhiều năm qua, kể từ khi phải gánh lấy phần công việc của Hoa Thần, Mai Lang Vương đã luôn cảm thấy bức xúc.
Chàng chẳng hiểu tại sao mình phải quản lý cả những công việc này, cũng chẳng hiểu vì sao ba vị Hoa tiên kia không lập ai làm Hoa Thần, đã vậy, họ còn đốc thúc chàng sớm kết hôn với Đào Hoa. Mai Lang Vương có lần nghe thấy họ bàn chuyện với nhau, xem chừng muốn đem ngôi Hoa Thần gán lên vai chàng.
Mai Lang là người không thích gánh quá nhiều trách nhiệm, chàng chỉ muốn sống cuộc sống tĩnh tu, thế nên sự bất nhẫn của chàng càng lúc tăng dần theo thời gian bởi cứ phải đảm đương những trách nhiệm không mong muốn. Cả Bạch Sứ, Xích Phượng và Ưu Liên đều không hiểu nỗi lòng của chàng.
Khi họ nuôi dạy chàng trưởng thành với sự bao bọc và giấu giếm, vô hình trung, điều đó đã khiến cho lòng chàng xuất hiện khoảng trống.
oOo
Vào đêm ba mươi của mỗi tháng, mặt trăng sẽ quay bề mặt tối tăm về phía địa cầu và thầm thì những điều dịu êm với mặt trời mà không để địa cầu nghe thấy. Vào ngày này, chị Hằng không cần thiết phải ban phát ánh sáng của mình cho nhân loại dưới kia nữa.
Chú Cuội tựa gốc đa, an nhàn thổi sáo.
Anh ta hôm nay cũng được nghỉ ngơi, không phải dáo dác dõi theo cô bé, cậu bé ham chơi nào.
Loạch xoạch, loạch xoạch.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng động đáng ngờ, Cuội liền quay phắt đầu lên, quan sát. Đôi mắt đen mở lớn, bộ áo nâu phân phất trước những cơn gió heo hút của cung trăng. Cuội đứng trơ như phỗng, sừng sờ, không thể tin nổi. Cây đa của anh! Cây đa xum xuê lá của anh đã bị ai đó vặt sạch!
- Ối giời ơi! Là kẻ táng tận lương tâm nào đã làm việc này?! - Cuội kêu lên, mắt cơ hồ nổ đom đóm vì tức giận.
- Ha ha ha ha ha ha ha! - Nhưng, bóng của kẻ quấy phá chẳng thấy đâu, chỉ có một tràng cười khoái trá vọng vang giữa cung trăng lạnh lẽo.
Những chiếc lá đa bị vặt bay lả tả trong gió.
Chúng bay múa giữa bầu trời lấp lánh ngân hà, bay về những vùng xa xăm.
Tại nơi Đông Hải, một trận chiến đang chuẩn bị diễn ra.
Thủy Tinh mũ miện sẵn sàng, đôi mắt diều hâu hướng về phía Tản Viên Sơn, nắm tay siết lại.
- Lần này ta sẽ cướp lại Mỵ Nương. - Ngài nói, áo choàng uy vũ lướt trên sàn. Những vòng ngọc trai quấn quanh cổ, rơi lên ngực, hắt tia sáng chói ngời vào các thớ cơ săn chắc.
- Đại Vương, ngài sẽ dâng nước đến đâu? - Tên lính hầu quỳ xuống hỏi.
- Ha ha! Lần này ta sẽ dâng lên đến đỉnh của Tản Viên, xem tên Sơn Tinh đó còn dám ngạo mạng nữa hay không!
- Ngài định cho họ bơi trong nước ư? - Tên lính cười thích thú đưa chuyện.
- Đúng vậy! Cho bọn chúng chết chìm hết! - Thủy Tinh cười như sấm, cao hứng thốt.
Trong lúc Thủy Tinh khoác thêm xiêm áo, một tên lính hầu khác nhanh chóng đi đến buồng vũ khí, lấy cây quyền trượng hô mưa gọi gió của Thủy Tinh đến. Thế nhưng, thật là quái lạ thay, quyền trượng vốn được đặt trang trọng trên bệ nay lại chẳng thấy đâu nữa!
Tên lính hốt hoảng, vội trở về bẩm báo. - Đại Vương! Đại Vương!
Thủy Tinh đang uống rượu, nghe thấy hắn hốt hoảng loan gọi, liền trừng mắt đứng phắt dậy.
- Đại Vương... Thủy trượng của người...
- Thủy trượng làm sao?! - Thủy Tinh đi đến, nhấc tên lính lên, khuôn mặt góc cạnh kề sát vào mặt hắn, hai mắt sáng lóe.
Tên linh khúm núm - T... Thủy trượng bị mất rồi ạ!
- Cái gì?!
Tiếng gầm của Thủy Tinh vọng vang khắp Đông Hải. Cơ hồ đứng ở đỉnh Tản Viên mà dỏng tai lên, cũng có thể nghe được tiếng gầm tức tưởi của ngài ta.
Vài ngày sau, Thủy Trượng được gửi trả về cho Thủy Tinh thông qua một con cá kình. Khi Thủy Tinh hỏi vì sao nó lại có được Thủy Trượng, cá kình già cả lắp bắp - Là do một cô gái tặng cho.
Thủy Tinh hỏi rõ hơn, nhưng những miêu tả của cá kình về cô gái ấy hết sức mơ hồ. Thủy Tinh điều tra mãi mà chẳng có kết quả nào, ngài chỉ đành ôm hận trong lòng, ý định dâng nước đánh Tản Viên cũng vì vậy mà tuột hứng, không làm nữa.
Nhờ Thủy Tinh không dâng nước 'đánh ghen' nên Tản Viên sơn được một năm an hòa. Những vị thần trên núi sau khi nghe ngóng đòi phen, biết được nguyên nhân ẩn phía sau, liền không khỏi bật cười.
Chẳng biết kẻ nào dám đánh cắp thủy trượng của Thủy Tinh, xem ra là kẻ không biết sợ trời sợ đất.
Thủy Tinh xuất thân cùng một nơi với Sơn Thánh, vốn cùng Sơn Thánh là bạn thân[4]. Vì cớ sự của nàng Mỵ Nương nên họ mới trở nên thù ghét nhau. Dù Thủy Tinh chưa từng đánh bại được Sơn Thánh nhưng năng lực của ngài ấy cũng không phải tầm thường. Thần linh khắp cõi ít nhiều đều phải nể sợ ngài ta.
Tại nơi bàn chuyện của những vị lão thần bên sườn Tản Viên, có một thiếu nữ cũng chăm chú hóng hớt. Nàng trong vận áo dài, ngoài khoác nhật bình[5], đầu đội mấn lụa cầu kì, trên tay trên cổ đeo đầy trang sức. Khuôn mặt nàng thơ ngây, đôi mắt to tròn, chiếc môi củ ấu gợi cảm đỏ hồng. Trông nàng toát lên vẻ thông minh lanh lợi hiếm có.
- Rồi sao rồi sao? - Nàng chóng cằm, tựa lên bàn đá, cao hứng thúc giục một vị lão thần tiếp tục kể.
Vị lão thần được nàng cổ vũ, mi mắt đầy nếp nhăn hướng về phía xa xăm, ôn tồn - Nghe nói những chuyện mà Thủy Tinh gặp phải là do một vị Thần gốc gây nên.
- Thần gốc ư? - Thiếu nữ kia nhíu mày, mông cơ hồ mọc đuôi như cún con nguẩy qua nguẩy lại.
- Ừ, Thần giới của chúng ta là một không gian vô cùng vô tận. Bên cạnh những vị thần mới hóa sinh vì nhu cầu tâm linh của dân chúng còn có những vị Thần gốc đã tồn tại lâu đời. Trong những vị Thần gốc được kính trọng đó, có một vị khá đặc biệt. Nàng là thuộc hạ của Lạc Long Quân.
- Ồ, có vẻ thần lực của nàng rất to lớn.
- Đúng vậy, nàng rất đáng sợ. Nàng chuyên đi phá hoại khắp nơi, ai gặp nàng cũng phải tránh xa ngàn dặm. - Lão thần kia ôm đầu nói.
- Gì vậy? Có lẽ nào nàng cai quản vận xui và bệnh tật? - Thiếu nữ kia nghe vậy, sợ hãi ôm lấy vai, rúc sâu vào bàn đá.
- Không, nàng cai quản tình yêu. - Lão thần kia lắc đầu - Nhân gian vẫn gọi nàng là Thần Tình.
- Các ngươi không lo quản chuyện của mình lại cứ ngồi lê đôi mách ở đây?! - Chuyện đang bàn đến đoạn hay nhất thì một giọng nói nghiêm nghị cất lên, rền vang như sấm.
- Ối! Sơn Thánh!
- Ối! Sơn Thánh nổi giận rồi!
Những vị lão thần vừa nghe thấy giọng nói đó thì liền sợ hãi rút đi, ai về nhà nấy, chẳng dám ở lại phiếm chuyện nữa. Tại chiếc bàn đá bên sườn núi chỉ còn lại mình thiếu nữ khoác áo nhật bình. Nàng ngớ ra một lúc rồi sau cùng, đáy mắt đen láy trở nên chán chường, u tối. Lúc này, từ trên đỉnh Tản Viên bỗng có tiếng vó ngựa ngân vang. Vó ngựa càng lúc càng gần, thiếu nữ ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một vị nam thần phong tư trác tuyệt cưỡi trên chiến mã đang đi đến. Ngồi phía trước ngài còn có một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Nàng vừa nhìn thấy hai người họ, bộ mặt chán nản lập tức bị dẹp sang một bên, thay vào đó là vẻ tươi cười roi rói. Nàng đứng dậy, cung kính hành lễ với hai người mới đến, hớn hở nịnh bợ - Sơn Thánh, công chúa, hai người đang đi du sơn ngoạn thủy ư?
- Hừ! - Vị nam thần kia lạnh lùng nhìn nàng, tay điều chỉnh cương ngựa, cơ hồ chuẩn bị rời đi đến nơi - Thần Tình, ngươi quá quắt lắm! Cuội vừa tố cáo ngươi với ta. Chuyện ở Đông Hải cũng do ngươi đứng phía sau đúng không?
- Ha... Ha... Ha... - Nàng cúi đầu, cười khan.
Sơn Thánh thấy nàng cúi gằm mặt, trông có vẻ xấu hổ và biết hối lỗi đôi chút rồi thì mới quay đầu ngựa, rời đi. Lời căn dặn nghiêm nghị vẳng lại, đập vào tai nàng.
- Cứ quấy phá khắp nơi mãi, thật làm ta đau đầu. Lần này không cho ngươi tá túc ở Tản Viên của ta nữa! Để xem khi nào ngươi biết ăn năn!
- Sơn Thánh... - Thiếu nữ ư ử rên rỉ, cầu mong ngài rút lại lời nói.
Nhưng, Sơn Thánh đã cùng vợ là công chúa Mỵ Nương khuất xa rồi.
------------
- Ta chỉ muốn đùa một chút thôi mà... - Ngả người lên chạc cây, Thần Tình phụng phịu nói. Nàng đang ở trên Yên Tử sơn, vì bị Sơn Thánh đuổi đi nên nàng đành đến nơi này tá túc tạm.
- Sơn Thánh đúng là cứng nhắc. - Thần Tình lẩm bẩm, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh của thần Tản Viên và công chúa Mỵ Nương.
Hai người đó lúc nào cũng quấn quýt bên nhau như vậy... Sống cuộc sống hạnh phúc. Họ không nhận ra chính nàng đã ngăn chặn cuộc phá hoại của Thủy Tinh ư? Rõ ràng nàng đã giúp họ đấy chứ?
Lại còn tên Cuội đó, chỉ cần mặt trăng nghỉ ngơi là hắn cũng không quan tâm gì đến nhân thế nữa. Chẳng phải công việc của hắn là quan sát những đứa trẻ dưới trần và giúp chúng không bị những bóng ma quấy rối ư?
Dù mặt trăng quay phần tối về phía trái đất nhưng đâu có nghĩa rằng công việc của hắn đã kết thúc?
Hắn lại cho phép bản thân nghỉ ngơi sớm như vậy, đúng lúc nàng ghé qua cung trăng quan sát, khiến cho nàng không hài lòng. Thế nên, nàng đã vặt sạch lá cây đa của hắn.
- Ây, ngài nhìn xem, nhìn xem, hoa mai trên Yên Tử năm nay nở rộ đẹp quá. - Có tiếng nói chuyện truyền đến.
Thần Tình gác nỗi buồn bực của mình sang một bên, tập trung lắng nghe.
Nàng đang ở giữa rừng Mai trên Yên Tử sơn, nghỉ ngơi trên chạc ba của một cây mai cổ thụ. Bên dưới chỗ nàng nghỉ tầm năm mét đang có hai lão thần trò chuyện với nhau. Họ chuẩn bị một bộ bàn ghế bằng tre, trên bàn đặt sẵn trà bánh. Hoa mai vàng ươm phủ lên bàn trà của họ, rơi lên những bộ áo dài the sẫm màu, nôm như mai nở giữa một biển ngân hà, đẹp thanh tao.
- Phải, Mai Lang Vương cai quản rất tốt. - Lão thần kia nghe xong, tay khe khẽ vuốt râu, bật cười.
- Ta nghe nói rừng đỗ quyên trên Khau Phạ cũng đã ra hoa trở lại, những loài hoa khác trong cõi thần cũng đã tốt tươi như xưa, ngài ta quả là một vị thần trẻ tài năng, không những cai quản mai hoa tốt mà cai quản muôn hoa cũng rất tốt.
- Ừm, ngài rất được Hùng Duệ Vương xem trọng. Những vị thần trẻ tuổi như ngài ấy rất ít người được Hùng Duệ Vương xem trọng đến thế.
- Gần đây nhất, ngài vừa hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ở miền Đông Nam đấy nhỉ?
- Đúng vậy, nhiệm vụ khó khăn như thế... Ngay cả những vị Thần gốc còn nhăn mày, ấy vậy mà Mai Lang Vương làm xong rất nhẹ nhàng.
- Này... - Giọng của vị lão thần kia dần nhỏ lại - Ta nghe nói, Mai Lang Vương là...
- Đúng đúng. - Lão thần còn lại gật đầu liên hồi, lão đưa tẩu thuốc lên, rít một hơi dài, tay áo khẽ đung đưa trong gió đêm - Hoa Thần và Phong Thần... Hai người đó đều là những vị Thần gốc có sức mạnh to lớn. Mai Lang Vương thừa hưởng những điều đó từ họ... Khó trách tài chẳng đợi tuổi.
Cuộc trò chuyện còn kéo dài thêm nhưng Thần Tình không ở đó để nghe ngóng nữa.
Kể từ lúc ba chữ Mai Lang Vương vẳng vào tai nàng, nàng đã rời khỏi Yên Tử sơn rồi.
Bóng áo nhật bình thoắt ẩn thoắt hiện trong đêm đen, đôi môi củ ấu nhếch lên.
- Mai Lang Vương à... Để xem,ngươi là kẻ ba đầu hay sáu tay?
oOo
Chú thích
[1] Nhiều ý kiến cho rằng sở dĩ người ta gọi hoa mai là 'mai' bởi vì nó gần âm với từ 'may'.
[2] Một ngọn núi thuộc cánh cung Đông Triều nằm ở ranh giới giữa hai tỉnh Bắc Giang và Quảng Ninh.
[3] Một ngọn núi ở thành phố Châu Đốc, tỉnh An Giang thuộc vùng đồng bằng Sông Cửu Long.
[4] Việt điện u linh tập chép rằng: 'Vương là Sơn Tinh cùng Thủy Tinh làm bạn rất thân thiết, ở ẩn tại động Gia Ninh, Châu Phong.' Lĩnh Nam chích quái cũng chép: 'Đại Vương Sơn Tinh họ Nguyễn, cùng vui ở với loài thủy tộc ở đất Gia Ninh, huyện Phong Châu.'
[5] Còn được gọi là áo mệnh phụ - Một loại áo dành cho phụ nữ quý tộc thời Nguyễn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top