Nụ Hôn Cuối Cùng
Mùa thu năm ấy, thành phố không ngừng mưa, khiến những con phố trở nên ẩm ướt và u ám. Cảnh sát trưởng Thanh Minh ngồi trầm tư trong phòng làm việc, mắt nhìn vào những bức ảnh của các nạn nhân mà đội điều tra đã thu thập được. Mỗi nạn nhân đều có những dấu vết kỳ lạ: không chỉ là vết thương do dao, mà còn là những dấu hôn – những dấu vết dịu dàng nhưng lại đầy mùi vị chết chóc.
“Anh thấy điều này lạ không?” Thám tử Đặng nói, nhìn vào những bức ảnh.
“Rất lạ,” Thanh Minh trả lời, mắt không rời khỏi những dấu hôn. “Những dấu hôn này không phải là tình yêu, chúng giống như sự chiếm đoạt.”
Những nạn nhân này đều là phụ nữ có quá khứ đầy đau thương. Họ từng là nạn nhân của bạo hành, những cuộc hôn nhân tan vỡ, những mối quan hệ đầy ngược đãi. Tất cả đều có một điểm chung: họ từng đến gặp một chuyên gia tâm lý nổi tiếng tên Xuân Tiến. Hắn là người mà Thanh Minh quyết định phải gặp.
Văn phòng của Xuân Tiến nằm trên tầng cao của một tòa nhà sang trọng. Khi Thanh Minh bước vào, hắn đang ngồi im lặng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào anh.
“Chào anh, cảnh sát trưởng. Tôi biết anh đang điều tra về các vụ án mạng này,” Xuân Tiến nói, giọng trầm và êm như gió.
“Anh có quen biết các nạn nhân không?” Thanh Minh hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Có,” Xuân Tiến trả lời, không chút ngập ngừng. “Nhưng tôi không hiểu vì sao anh lại nghĩ tôi có liên quan.”
Thanh Minh nhìn hắn, cảm nhận được một sự lạnh lùng kỳ lạ. Xuân Tiến là người có khả năng khiến người khác cảm thấy an toàn, nhưng trong ánh mắt hắn, Thanh Minh cảm thấy một thứ gì đó không ổn. Một điều gì đó khuất tất.
Tối hôm sau, Thanh Minh nhận được một cuộc gọi khẩn cấp. Một nạn nhân nữa đã được phát hiện. Lần này là Lan, một cô gái trẻ, xinh đẹp và đầy triển vọng. Nhưng giống như những nạn nhân trước, cô cũng chết với những dấu hôn kỳ lạ trên cơ thể. Không một dấu hiệu của sự chống cự. Mọi thứ giống như một sự đầu hàng.
Thanh Minh không thể chần chừ nữa. Anh điều tra sâu hơn và phát hiện rằng tất cả những nạn nhân này đều từng là khách hàng của Xuân Tiến. Hắn đã chữa trị cho họ, nhưng cũng chính hắn là người đã đưa họ vào những vòng xoáy đau đớn trước khi "giải thoát" họ bằng cái chết.
Anh quyết định đối mặt với Xuân Tiến một lần nữa.
---
Thanh Minh tìm thấy Xuân Tiến trong căn phòng yên tĩnh của hắn, nơi không gian như bị chìm trong bóng tối. Xuân Tiến nhìn anh, đôi mắt không còn vẻ dịu dàng như trước.
“Anh không thể hiểu được đâu, cảnh sát trưởng. Tôi chỉ muốn họ được giải thoát khỏi những nỗi đau không thể chịu đựng,” Xuân Tiến nói, giọng hắn nhẹ nhàng, nhưng đầy ám ảnh.
Thanh Minh im lặng, cảm giác như đang nhìn vào một con quái vật ẩn trong bộ mặt con người. Xuân Tiến không phải là một kẻ giết người thông thường. Hắn giết vì hắn nghĩ mình là người duy nhất có thể đưa các nạn nhân ra khỏi những cơn ác mộng của họ. Những dấu hôn, trong mắt hắn, là sự "giải thoát".
"Anh đã sai rồi," Thanh Minh nói, giọng anh lạnh lùng.
Nhưng Xuân Tiến chỉ cười nhẹ. "Sai hay đúng, chẳng còn quan trọng nữa. Tôi đã đưa họ đến nơi họ xứng đáng."
Cảnh sát trưởng không thể chịu đựng thêm nữa. Anh ra hiệu cho các đồng đội ập vào. Xuân Tiến không có cơ hội để giải thích thêm, và sự thật cuối cùng cũng được phơi bày.
Mùa thu ấy, thành phố thoáng chốc trở lại bình yên. Nhưng nỗi ám ảnh về những dấu hôn cuối cùng vẫn còn đeo đuổi Thanh Minh, và anh biết rằng đôi khi, tội ác không chỉ là hành động bạo lực, mà còn là sự xâm lấn tinh vi vào tâm hồn con người.
.....
Nụ Hôn Cuối Cùng (Tiếp theo)
Sau khi Xuân Tiến bị bắt, mọi thứ dường như trở lại bình lặng. Tuy nhiên, Thanh Minh không thể nào quên được những gì đã xảy ra. Những dấu hôn kỳ lạ trên cơ thể các nạn nhân cứ ám ảnh anh, như một lời nhắc nhở về cái ác ẩn sau vẻ ngoài hoàn hảo của kẻ giết người. Anh vẫn không thể lý giải hết lý do tại sao Xuân Tiến lại hành động như vậy, tại sao hắn lại nghĩ rằng mình đang "giải thoát" những người mà hắn đã hại.
Mỗi ngày, Thanh Minh lại dành vài giờ đọc lại các hồ sơ của các nạn nhân, lật lại từng chi tiết nhỏ để tìm kiếm câu trả lời. Nhưng càng đào sâu, anh càng nhận ra một sự thật đau lòng: tất cả những nạn nhân này đều đã mang trong mình những vết thương tinh thần mà không ai biết. Họ đều bị tổn thương sâu sắc bởi những mối quan hệ trước đó, những người yêu thương hay bạn bè đều đã phản bội họ. Và khi Xuân Tiến xuất hiện trong cuộc đời họ, hắn dùng những lời nói ngọt ngào và sự ân cần của mình để lừa dối họ, đưa họ vào cái chết mà hắn tự cho là sự cứu rỗi.
Một buổi tối, khi Thanh Minh đang ngồi trong văn phòng làm việc, thì có một người lạ đến gặp anh. Đó là một phụ nữ trẻ, tóc đen dài, ánh mắt buồn bã và đầy lo âu. Cô tự giới thiệu mình là Mai, một người bạn cũ của Lan – một trong những nạn nhân.
“Cảnh sát trưởng, tôi biết anh đang điều tra về Xuân Tiến. Nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng,” Mai nói, giọng cô khẽ run rẩy. “Lan không phải là người yếu đuối như anh ấy đã nói. Cô ấy không thể tự dưng chết mà không chống cự.”
Thanh Minh nhìn cô gái trước mặt, cảm nhận được sự căng thẳng trong từng câu nói. Anh khẽ gật đầu. “Anh hiểu. Cô có thể giúp tôi điều gì?”
Mai im lặng một lúc, rồi nói tiếp: “Trước khi chết, Lan từng nói với tôi rằng cô ấy cảm thấy rất lạ lùng. Cô ấy cảm thấy như mình bị điều khiển, rằng những ký ức đau buồn trong quá khứ của cô ấy dường như không còn là của cô ấy nữa. Cô ấy tin rằng Xuân Tiến đã thay đổi cách cô ấy nhìn nhận về cuộc sống.”
Thanh Minh cảm thấy một cơn rùng mình dâng lên. “Điều cô ấy nói có thể là sự thật,” anh thì thầm.
Mai tiếp tục: “Lan từng nói rằng mỗi lần gặp Xuân Tiến, cô ấy cảm thấy mình như được giải thoát khỏi tất cả nỗi đau trong quá khứ. Nhưng sau mỗi lần gặp hắn, cô ấy lại càng cảm thấy mình mất đi sự tự chủ, như thể hắn đang kiểm soát được tâm trí và cảm xúc của cô ấy.”
Thanh Minh không thể ngờ rằng Xuân Tiến lại có khả năng làm người khác cảm thấy như vậy. Nhưng điều mà anh không thể hiểu nổi là, tại sao hắn lại giết chết những người mà hắn đã làm "giải thoát"?
Mai nhìn vào mắt anh, nụ cười của cô như chợt tắt. “Cảnh sát trưởng, tôi không biết anh có hiểu không, nhưng tôi cảm thấy Lan đã không chết vì sự đau khổ hay vì sự cứu rỗi của Xuân Tiến. Cô ấy chết vì cô ấy đã nhận ra mình bị lừa. Cô ấy nhận ra rằng cái chết không phải là sự kết thúc, mà là sự khởi đầu của một chuỗi vòng xoáy vô tận, nơi những nỗi đau cũ sẽ mãi không bao giờ biến mất.”
---
Một tuần sau, Thanh Minh tiếp tục điều tra về Xuân Tiến, những lời nói của Mai vẫn vang vọng trong tâm trí anh. Anh tìm ra những hồ sơ mới, những cuộc trò chuyện mà Xuân Tiến đã có với các nạn nhân. Dần dần, anh nhận ra rằng Xuân Tiến không chỉ là một kẻ giết người đơn giản. Hắn là một kẻ điều khiển, một người có khả năng thao túng tâm lý của người khác bằng những lời nói đầy thuyết phục, lôi kéo họ vào vòng xoáy mà hắn đã tạo ra.
Một ngày, khi chuẩn bị đưa Xuân Tiến ra tòa, Thanh Minh nhận được một lá thư nặc danh. Trong lá thư đó, có một dòng chữ đơn giản: “Nếu anh hiểu được nỗi đau của họ, anh sẽ hiểu tại sao tôi làm vậy.”
Thanh Minh nhắm mắt lại, cảm nhận một cơn lạnh toát chạy dọc sống lưng. Anh không biết phải làm gì, chỉ cảm thấy một điều duy nhất – có lẽ Xuân Tiến đã nói đúng. Đau đớn không phải là thứ mà chỉ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nó là thứ mà những người trong cuộc mới có thể hiểu được. Và đôi khi, đau đớn có thể khiến con người ta hành động theo những cách mà lý trí không thể giải thích.
Mùa thu ấy, khi các vụ án cuối cùng cũng được kết thúc, Thanh Minh vẫn không thể xóa đi được những dấu hôn kỳ lạ, những dấu vết của một kẻ nghiện quyền lực, một kẻ đã dùng "tình yêu" để che giấu tội ác của mình. Và trong sâu thẳm tâm trí, anh biết rằng có những câu hỏi sẽ không bao giờ có lời giải đáp.
Nụ Hôn Cuối Cùng (Tiếp theo)
Câu chuyện về Xuân Tiến và những nạn nhân của hắn không hề kết thúc sau khi vụ án được đưa ra ánh sáng. Mặc dù hắn đã bị kết án và đưa vào nhà tù, nhưng Thanh Minh vẫn không thể cảm thấy yên tâm. Cái chết của các nạn nhân, những dấu hôn kỳ lạ, và những lời cuối cùng của Mai vẫn khiến anh trăn trở.
Một buổi tối, khi Thanh Minh đang ngồi trong phòng làm việc, thì anh nhận được một cuộc gọi lạ. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc, nhưng lần này, nó mang một sự u ám khác.
“Cảnh sát trưởng, tôi muốn anh gặp tôi lần cuối.” Giọng Xuân Tiến vang lên, lạnh lùng và kiên quyết.
Thanh Minh không thể từ chối. Anh biết rằng có thể đây là cơ hội cuối cùng để hiểu rõ hơn về kẻ mà anh đã bắt giữ. Anh quyết định đến gặp Xuân Tiến trong nhà tù, nơi hắn đang bị giam giữ.
Nhà tù lạnh lẽo, bóng tối bao trùm mọi ngóc ngách. Khi Thanh Minh bước vào phòng thẩm vấn, Xuân Tiến đang ngồi yên lặng, đôi mắt hắn vẫn mang một ánh nhìn sắc lạnh như trước.
“Anh muốn nói gì?” Thanh Minh hỏi, không giấu được sự nghi ngờ trong giọng nói.
Xuân Tiến nhìn thẳng vào mắt anh. “Anh đã bao giờ cảm thấy mình không thể thở được, không thể thoát ra khỏi những ký ức đè nặng không? Tôi chỉ làm điều mà mọi người đều muốn – giải thoát họ khỏi cơn ác mộng của chính mình.”
Thanh Minh im lặng, đôi mắt không rời khỏi kẻ đối diện. “Anh không có quyền quyết định ai sống ai chết.”
“Nhưng tôi không giết họ, cảnh sát trưởng,” Xuân Tiến nói, giọng vẫn nhẹ nhàng, nhưng lại đầy sự quyết đoán. “Tôi chỉ giúp họ nhận ra sự thật. Và có lẽ, cái chết là con đường duy nhất để họ được tự do.”
Thanh Minh cảm thấy một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng. Anh biết Xuân Tiến đang chơi trò chơi tâm lý với mình, nhưng một phần trong anh không thể phủ nhận rằng những lời hắn nói có chút sự thật. Những nạn nhân của hắn, họ đều sống trong đau khổ, trong những vết thương lòng không thể chữa lành. Và một khi họ đến với Xuân Tiến, họ đã tìm thấy thứ mà họ nghĩ là sự cứu rỗi, cho đến khi mọi thứ kết thúc trong một cách bi thảm.
“Anh sẽ không bao giờ hiểu được, đúng không?” Xuân Tiến cười nhẹ, nhìn Thanh Minh với ánh mắt đầy thách thức. “Anh sẽ không bao giờ hiểu được những người như chúng tôi, những kẻ sẵn sàng hy sinh tất cả vì một lý tưởng, vì một niềm tin.”
Thanh Minh chỉ im lặng, không đáp lại. Anh đã hiểu một phần về Xuân Tiến, nhưng lại không thể hoàn toàn lý giải được cái cách mà hắn nhìn nhận thế giới. Những nụ hôn mà hắn trao cho các nạn nhân, những dấu hôn kỳ lạ đó, có thể là sự thể hiện của một loại quyền lực mà hắn cảm thấy có thể nắm giữ.
“Cảnh sát trưởng, tôi sẽ không bao giờ hối hận vì những gì tôi đã làm. Vì tôi biết, tôi đã giúp họ thoát khỏi một nỗi đau không thể chịu đựng,” Xuân Tiến tiếp tục.
Thanh Minh đứng lên, cảm giác căng thẳng trong cơ thể anh dường như đã đạt đến đỉnh điểm. Anh không muốn nghe thêm những lời này nữa. Anh đã tìm thấy câu trả lời mà mình cần, nhưng cũng đồng thời nhận ra rằng không có một kết thúc hoàn hảo cho câu chuyện này. Xuân Tiến, dù hắn có phạm tội gì, đã mang đến một cái nhìn khác về nỗi đau và cái chết.
Vừa rời khỏi phòng thẩm vấn, Thanh Minh cảm thấy một cảm giác trống rỗng bao phủ lấy tâm hồn mình. Anh đã làm đúng, đã mang lại công lý cho những nạn nhân của Xuân Tiến. Nhưng liệu công lý có thực sự đủ để chữa lành những vết thương trong tâm hồn con người?
Tháng ngày trôi qua, thành phố dần quên đi cái tên Xuân Tiến. Nhưng những dấu hôn kỳ lạ, những lời nói cuối cùng của hắn, vẫn mãi ám ảnh Thanh Minh. Anh nhận ra rằng có những kẻ giết người không phải vì sự tàn nhẫn, mà vì một niềm tin sai lầm – và đôi khi, chính niềm tin đó mới là thứ gây ra những đau đớn khôn nguôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top