Mặt Nạ Tội Lỗi
Minh Tuấn tỉnh dậy trong một căn phòng tối om, cảm giác đầu óc nặng trĩu và cơ thể như bị xe cán qua. Anh đưa tay lên chạm vào trán, mồ hôi lạnh vã ra ướt đẫm. Cái lạnh mùa đông lùa qua khe cửa sổ, làn gió buốt thổi vào phòng. Anh cảm thấy bối rối, mơ màng, như vừa thoát ra từ một cơn ác mộng dài đằng đẵng, nhưng khi ánh sáng mờ mờ từ màn đêm len lỏi qua cửa sổ, anh lại nhận ra mình không hề biết mình đang ở đâu.
Anh ngồi dậy, cảm giác choáng váng chưa rời khỏi người. Căn phòng lạ lẫm. Không phải phòng ngủ của anh. Không phải nơi anh thường thức dậy vào mỗi sáng. Anh nhìn quanh và thấy những mảnh vỡ của điện thoại vứt rải rác trên sàn nhà, những tờ giấy lộn xộn, và một mùi tanh nồng lợm trong không khí. Một mùi mà anh không thể nhận ra, nhưng lại khiến anh cảm thấy sợ hãi.
Bất chợt, điện thoại trong túi anh reo lên. Anh vội vã rút ra, nhìn vào màn hình. Một số lạ. Anh do dự một lúc rồi nhấc máy.
“Anh không nhớ sao?” – Giọng nói lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia, khiến Tuấn giật mình. “Anh đã giết người rồi đấy.”
Tuấn sững người, trái tim anh đập loạn nhịp. “Ai nói vậy? Anh là ai?”
“Là người mà anh không thể tránh khỏi,” giọng đó tiếp tục, không chút cảm xúc. “Nhớ lại đi, Minh Tuấn. Anh đã làm gì trong đêm qua?”
Tuấn im lặng. Cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng. Anh không thể nhớ nổi mình đã làm gì, nhưng những từ ngữ ấy cứ vang vọng trong đầu anh, lặp đi lặp lại, như một tiếng chuông cảnh báo. Anh thở hổn hển, cảm thấy tim mình như ngừng đập.
...
Minh Tuấn là người đàn ông bình thường. Anh có vợ, con, một công việc ổn định và một cuộc sống như bao người khác. Anh yêu vợ con, chăm chỉ làm việc và luôn giúp đỡ những người xung quanh. Nhưng có một điều mà Tuấn không thể lý giải: anh không phải là một người đơn giản. Trong anh tồn tại một phần khác, một phần mà anh không thể kiểm soát, một phần mang tên Minh.
Minh không phải là Tuấn. Minh là một kẻ tàn nhẫn, lạnh lùng và không có lương tâm. Minh thích thao túng, thích sử dụng những người khác để đạt được mục đích của mình, thậm chí là giết người nếu cần thiết. Nhưng điều kỳ lạ là Tuấn không hề nhớ về Minh. Anh chỉ biết rằng mỗi khi Minh xuất hiện, cuộc sống của anh lại rơi vào một vòng xoáy tội ác không thể kiểm soát.
Minh không xuất hiện vào những lúc bình thường. Anh ta chỉ thức tỉnh khi Tuấn cảm thấy mất kiểm soát, khi anh rơi vào những trạng thái căng thẳng cực độ hoặc khi anh phải đối mặt với nỗi sợ hãi. Đó là lúc Minh hiện lên, như một bóng ma, chiếm lấy cơ thể của Tuấn và điều khiển hành động của anh.
---
Ngày qua ngày, Tuấn cảm thấy sự thay đổi trong chính bản thân mình. Những cơn ác mộng về những vụ án giết người, những vụ cướp, những tiếng la hét vang lên trong đầu anh. Anh nhìn thấy mình trong gương, nhưng lại không nhận ra người trong đó. Một cảm giác như thể anh không còn làm chủ được chính mình.
Một ngày, Tuấn tìm thấy trong túi áo mình những mảnh giấy lạ. Trên đó là những địa chỉ, những tên người mà anh không hề biết. Anh nhìn vào những dòng ghi chú, và cảm thấy một cảm giác kỳ quái, như thể anh đang nhìn thấy một phần của mình mà anh không thể lý giải.
Anh không nhớ mình đã đi đến những nơi đó, nhưng những dấu vết trên người anh, những vết thương không rõ nguyên nhân, những tờ giấy và những mảnh vụn của điện thoại vỡ, tất cả đều cho thấy rằng Minh đã thực sự tồn tại trong anh. Tuấn không thể chạy trốn. Anh cảm thấy Minh đang dần chiếm lĩnh cơ thể anh, xâm chiếm những khoảnh khắc mà anh cho là của chính mình.
Một buổi tối, khi Tuấn đang ngồi trong phòng làm việc, điện thoại lại reo lên. Lần này là một cuộc gọi từ vợ anh. Giọng cô run rẩy, đầy hoang mang: “Minh… em không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Con gái đâu rồi? Anh đã làm gì con bé?”
Tuấn bỗng chốc như chết lặng. Con gái anh? Anh không nhớ bất kỳ điều gì liên quan đến cô bé. Chỉ nhớ rằng tối hôm qua, anh đã ở nhà. Nhưng sao giờ đây con bé lại mất tích? Anh vội vã lao ra ngoài, tìm kiếm khắp nơi, nhưng mọi thứ chỉ mờ mịt, như thể anh đang chạy trong một vòng luẩn quẩn. Cảm giác bất an trào dâng trong lòng anh, và tiếng nói của Minh lại vang lên trong đầu: “Đừng tìm nó nữa. Nó không còn đâu.”
Cảm giác như một quả bom hẹn giờ đang sắp nổ tung trong tâm trí anh. Tuấn tiếp tục tìm kiếm, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Anh không thể tìm ra con gái. Anh không thể giải thích vì sao mình lại làm điều đó, nhưng anh cảm thấy mình không còn là chính mình nữa. Minh đã chiếm lấy anh, khiến anh trở thành kẻ mà anh luôn sợ hãi.
---
Sáng hôm sau, cảnh sát đến. Họ chỉ tìm thấy những dấu vết mờ ảo của một vụ án không hoàn chỉnh. Một người giết người rất thông minh, không để lại dấu vết nào, chỉ để lại những lời đe dọa mơ hồ. Họ gọi tên kẻ này là “con quái vật không tên”. Nhưng Tuấn không thể nhớ được gì. Anh không thể nhớ mình đã làm gì. Và khi nhìn vào gương, anh nhận ra một điều: Minh không chỉ là một phần của anh, mà là tất cả những gì còn lại. Minh đã chiến thắng.
Ngày qua ngày, Tuấn chìm đắm trong những ký ức mờ nhạt, trong sự sợ hãi vô tận về bản thân. Minh không phải là một bóng ma, mà là một phần không thể tách rời khỏi anh. Anh không thể thoát khỏi bóng tối, không thể gỡ bỏ “mặt nạ” tội lỗi đó. Mỗi lần nhìn vào gương, anh không còn nhận ra mình nữa. Minh vẫn còn đó, luôn lẩn khuất trong từng suy nghĩ, trong từng bước đi của anh.
Và câu hỏi vẫn còn đó: Liệu Tuấn có thể giành lại được chính mình, hay anh sẽ mãi mãi sống dưới cái bóng của Minh, cái bóng của tội lỗi đã ăn sâu vào trong cơ thể anh?
---
Kết: Tuấn không thể thoát khỏi "Mặt Nạ Tội Lỗi". Minh đã hoàn toàn chiếm lấy anh, và cuộc sống của Tuấn giờ chỉ còn là một cuộc đấu tranh không hồi kết giữa chính anh và bóng ma của chính mình.
---
Mặt Nạ Tội Lỗi (Tiếp theo)
Minh Tuấn ngồi thẫn thờ trong căn phòng tối tăm, đầu óc quay cuồng. Những hình ảnh mơ hồ về vụ án, về con gái, về vợ anh cứ xoáy tròn trong tâm trí, như những cơn sóng vỗ vào bờ không ngừng nghỉ. Anh đã cố gắng để gạt bỏ Minh, để trở lại là chính mình, nhưng tất cả đều vô ích. Minh luôn quay lại, luôn nhấn chìm anh vào những bóng tối không lối thoát.
Anh đứng dậy, lảo đảo tiến lại gần cửa sổ. Mưa bắt đầu rơi, từng giọt mưa như những lời thì thầm lạnh lẽo. Tuấn nhìn ra ngoài, đôi mắt hoang mang, và trong khoảnh khắc đó, anh chợt nhận ra: mọi thứ xung quanh anh đã thay đổi. Không còn là căn phòng quen thuộc nữa. Không còn là thế giới bình yên mà anh từng biết.
Minh đã làm gì đó với cuộc sống của anh. Anh không còn có thể tin vào chính mình. Những lời đe dọa, những ghi chú không rõ nguồn gốc, những mảnh vụn vụn vỡ của chiếc điện thoại đã ám ảnh anh suốt những ngày qua. Anh không thể nhớ nổi mình đã làm gì, nhưng anh biết rằng tất cả những dấu vết kia đều chỉ về một điều: Minh đang chiếm lấy anh, đang kiểm soát tất cả.
Một tiếng gõ cửa đột ngột kéo Tuấn ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh bước chậm về phía cửa, rồi ngừng lại, cảm giác như có một lực vô hình đang níu kéo anh lại. Anh mở cửa, và đứng trước mắt anh là một người đàn ông mặc áo vest đen, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc như dao.
"Minh Tuấn?" – Người đàn ông lên tiếng.
Tuấn ngập ngừng. "Anh là ai?"
"Chúng tôi đã theo dõi anh lâu rồi," người đàn ông nói, giọng không biểu lộ cảm xúc. "Chúng tôi biết những gì anh đã làm."
Tuấn cảm thấy một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Anh chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã đưa ra một bức ảnh, lật nó về phía Tuấn. Trái tim anh như ngừng đập khi nhìn vào bức ảnh đó: là một bức ảnh của con gái anh, mặt mũi bê bết máu, đôi mắt ngây dại, như một cái xác không hồn. Trong ánh sáng lờ mờ, Tuấn không thể phân biệt nổi thực tế hay ác mộng.
"Anh… làm sao có thể?" Tuấn thì thào, lòng tràn ngập nỗi hoang mang.
"Minh làm gì anh không thể nhớ được," người đàn ông nói. "Chúng tôi đã đến để giúp anh, nhưng có lẽ… giờ đã quá muộn."
Tuấn lùi lại, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Một phần của anh, phần minh bẩn thỉu đó, đã làm điều này. Anh không thể ngăn cản Minh, cũng không thể tìm cách gỡ bỏ nó.
"Đây là một lời cảnh báo," người đàn ông tiếp tục. "Anh không còn đường lui. Minh sẽ không tha cho anh. Và nếu anh không hành động ngay bây giờ, sẽ còn có nhiều người chết nữa."
Tuấn cảm thấy như mọi thứ đang vỡ vụn. Những lời này như một mũi tên xuyên qua tâm hồn anh, khẳng định rằng Minh đã không chỉ là một phần của anh nữa. Anh đã là Minh, và Minh là anh.
---
Bốn ngày trôi qua. Tuấn sống trong sự bức bối và lo lắng tột cùng. Căn phòng anh ở dường như ngày càng trở nên chật chội, và Minh không ngừng khống chế anh từ bên trong. Mỗi lần Tuấn cố gắng chống lại, Minh lại dồn anh vào một góc, đẩy anh đến những quyết định không thể lùi bước.
Một buổi tối, khi anh đang ngồi trong phòng, đột nhiên điện thoại lại reo lên. Lần này là một số lạ, giọng nói lại vang lên – nhưng không phải là của người đàn ông hôm trước.
“Tuấn, em có thấy không? Em không thoát ra được đâu.” Giọng nói lành lạnh, không có chút cảm xúc.
“Em không phải là anh, Tuấn ạ,” Minh lên tiếng, giọng cười nham hiểm như thể đang chế giễu anh. "Em chỉ là cái bóng. Chỉ là một cái bóng lặng lẽ đi theo tôi.”
“Không!” – Tuấn gào lên, cảm giác sự tuyệt vọng dâng lên trong lòng.
“Chỉ cần em nhận ra điều đó… em sẽ không còn phải đấu tranh nữa. Em và tôi là một, Tuấn à. Em không thể chạy đâu được.”
Cơn giận dữ dâng lên trong người Tuấn. Anh vội vã chạy ra ngoài, cố gắng thoát khỏi căn phòng ngột ngạt. Anh lao vào chiếc xe hơi đậu ngoài cửa, đạp ga phóng thẳng trên con đường tối tăm.
Minh cười trong đầu anh, như một bóng ma không bao giờ rời đi.
"Em không thoát khỏi tôi đâu."
Tuấn lái xe qua những con phố quen thuộc, những cơn mưa lớn bắn vào kính chắn gió, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo. Anh không biết mình đang làm gì nữa. Anh chỉ lái xe, cố gắng tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi quẩn quanh trong tâm trí. Liệu anh có thể thoát khỏi Minh không?
Cuối cùng, anh dừng lại trước một căn nhà nhỏ, nơi vợ anh đang đợi, nơi con gái anh có thể đang ở. Nhưng khi anh bước vào, không có ai ở đó. Chỉ còn lại những dấu vết của một cuộc chiến vô hình. Những thứ không thể thấy bằng mắt thường.
Cảm giác rùng rợn dâng lên trong Tuấn. Anh biết mình đang không chỉ đối diện với Minh mà còn phải đối diện với chính bản thân. Nếu anh không hành động, Minh sẽ tiếp tục tàn phá mọi thứ. Nhưng liệu anh có đủ sức mạnh để đứng lên và đối diện với kẻ thù này không?
Lúc này, Minh đã chiến thắng. Nhưng Tuấn biết, trong sâu thẳm tâm trí, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Một phần trong anh vẫn còn tồn tại, một phần không chịu khuất phục. Và có lẽ, chỉ khi Tuấn quyết định không để Minh kiểm soát nữa, anh mới có thể lấy lại chính mình. Nhưng câu hỏi vẫn còn: Liệu anh có đủ can đảm để đối mặt với Minh, hay cuộc sống này sẽ chỉ còn là một chuỗi những bóng tối không bao giờ chấm dứt?
---
Kết: Tuấn đang ở ngã ba đường. Anh có thể là người chiến thắng, hoặc là kẻ thua cuộc. Nhưng quyết định cuối cùng thuộc về anh. Và hành động của anh sẽ quyết định cuộc đời mình, cũng như cuộc đời của những người anh yêu thương.
---
Mặt Nạ Tội Lỗi (Tiếp theo)
Minh Tuấn đứng giữa căn phòng rộng, tay cầm chiếc điện thoại nhưng không thể nhớ nổi đã gọi ai. Những ký ức của anh và Minh đang dần đan xen, chẳng còn rạch ròi như trước. Anh cảm nhận được sự hiện diện của Minh, một sức mạnh vô hình đè nặng trong mỗi suy nghĩ của mình. Minh không phải là một kẻ lạ lẫm mà anh từng nghĩ. Minh là một phần của anh, một mặt tối mà anh đã luôn cố gắng che giấu.
Tuấn cười khẽ, một nụ cười cay đắng. Anh đã bao lần nghĩ rằng Minh chỉ là một cái bóng, một sản phẩm của những nỗi sợ hãi trong quá khứ. Nhưng giờ đây, Minh không chỉ là bóng tối. Anh ta là sự thật, là một thực thể sống động trong tâm trí anh. Minh đã bắt đầu chiếm lấy anh từ những năm tháng tuổi thơ, và giờ đây, anh ta không còn che giấu mình nữa.
Tuấn nhìn vào gương. Phản chiếu trong đó là khuôn mặt anh, nhưng có gì đó rất khác. Một ánh mắt lạnh lùng, đôi môi nhếch lên như một sự chế giễu. Anh không thể nhận ra mình nữa. Minh đã chiếm lấy anh rồi, và Tuấn không biết phải làm gì để ngừng lại.
“Em có muốn thoát khỏi tôi không, Tuấn?” Giọng Minh vang lên trong đầu anh, lạnh lùng và đầy thách thức.
“Đừng nói nữa!” Tuấn gào lên, nhưng Minh chỉ cười lớn, tiếng cười vang vọng trong căn phòng vắng vẻ.
Tuấn nhìn quanh, mọi thứ dường như trở nên mờ mịt. Anh không thể phân biệt đâu là thực, đâu là ảo. Mỗi bước đi của anh là một cuộc chiến. Minh luôn ở đó, luôn theo dõi, luôn gỡ bỏ từng mảnh vỏ bọc mà Tuấn đã cố gắng xây dựng. Minh không phải là một phần nhỏ bé của anh nữa. Anh ta đã trở thành chính Tuấn.
---
Một buổi chiều, khi Tuấn đang đi dạo trong công viên, anh cảm nhận được một cái nhìn lạnh lẽo. Quay lại, anh thấy một người đàn ông đang đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào anh. Cảm giác bị theo dõi dâng lên trong Tuấn, nhưng khi anh nhìn lại, người đàn ông đã biến mất. Tuấn không thể hiểu nổi, liệu đó có phải là Minh đang chơi trò đùa với tâm trí anh hay không?
Anh tiếp tục bước đi, nhưng những bước chân dường như không còn vững vàng. Mỗi bước đi như một sự chống cự lại Minh, nhưng Minh luôn kéo anh lại. Hình ảnh người đàn ông đó, cùng những ánh mắt lạnh lùng, cứ lởn vởn trong đầu anh.
Vào buổi tối, khi Tuấn về nhà, anh nhận được một tin nhắn kỳ lạ từ một số lạ:
“Mày đã làm gì rồi, Tuấn?”
Không phải là Minh, mà là một giọng nói khác, một giọng nói lạ lẫm. Tuấn lướt qua tin nhắn, cảm giác bất an dâng lên trong anh. Ai đang theo dõi anh? Tại sao những người xung quanh anh đều có vẻ như biết điều gì đó mà anh không hề hay biết?
Ngay lúc đó, chiếc điện thoại lại đổ chuông. Lần này là vợ anh, giọng cô đầy lo lắng:
“Anh… em không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Con gái chúng ta… cô bé không về nhà tối nay. Anh… anh có thấy gì lạ không?”
Tuấn im lặng, cảm giác lo âu trào dâng. Anh không thể nhớ được gì về tối qua. Làm sao anh có thể quên đi những hành động của Minh? Minh đã làm gì với con gái anh? Những câu hỏi xoay vần trong đầu anh, không có câu trả lời.
Nhưng một giọng nói lạnh lẽo lại vang lên trong đầu anh:
“Đừng lo, Tuấn. Con bé không quan trọng. Em có thể thay thế nó bất cứ lúc nào.”
Tuấn cảm thấy như mình bị đẩy đến bờ vực. Từ khi nào Minh trở nên tàn nhẫn như vậy? Tại sao anh lại không thể ngừng lại, không thể chống lại cái ác trong chính cơ thể mình?
---
Những ngày sau đó, Tuấn dường như mất hoàn toàn kiểm soát. Mỗi khi anh cố gắng tìm hiểu về sự mất tích của con gái, Minh lại khống chế anh, đẩy anh vào những quyết định sai lầm. Anh không thể phân biệt nổi những suy nghĩ của mình và những suy nghĩ của Minh.
Rồi một đêm, khi anh đang ngủ, những cơn ác mộng lại ùa đến. Anh thấy mình đứng trong một căn phòng đầy máu, ánh sáng yếu ớt hắt lên những vết thương rỉ máu của một người phụ nữ. Anh không thể nhận ra cô ấy, nhưng cảm giác kỳ lạ này lại khiến anh không thể thở nổi.
“Em làm rồi phải không?” Giọng Minh lại vang lên.
“Không… không phải tôi.” Tuấn run rẩy, nhưng Minh chỉ cười lớn, giọng đầy thích thú.
“Không có ai ngoài tôi trong cơ thể này, Tuấn. Đừng cố gắng trốn tránh nữa.”
Tuấn thức dậy trong một cơn hoảng loạn, mồ hôi vã ra như tắm. Anh ngồi dậy, cố gắng hít thở, nhưng cảm giác bị nghẹt thở không thể tránh khỏi. Minh đã trở thành một phần không thể tách rời trong anh. Và giờ đây, Minh đã không chỉ điều khiển cơ thể anh mà còn điều khiển cả suy nghĩ của anh.
Tuấn không còn có thể tìm lại mình. Anh không thể nhớ được những gì mình đã làm. Từ khi nào Minh đã thao túng mọi thứ? Liệu anh có còn hy vọng để thoát ra khỏi ác mộng này?
Nhưng một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Tuấn: liệu anh có thể làm một điều gì đó để kiểm soát Minh? Liệu anh có thể dùng chính những suy nghĩ của mình để chiến đấu với Minh? Đó là điều duy nhất anh còn lại. Một hy vọng mong manh, nhưng là cơ hội duy nhất để anh thoát khỏi cái bóng của chính mình.
Cuối cùng, Tuấn quyết định đối mặt với Minh. Anh không thể trốn chạy mãi. Anh phải đương đầu với cái ác trong chính tâm hồn mình. Những ngày tháng đấu tranh nội tâm không bao giờ dễ dàng, nhưng Tuấn biết rằng chỉ khi chiến thắng Minh, anh mới có thể sống lại.
“Minh,” Tuấn thầm nói, "mày không thể kiểm soát tôi mãi được."
Liệu đây có phải là bước ngoặt mà Tuấn cần để giành lại quyền kiểm soát cuộc đời mình, hay liệu Minh vẫn sẽ giành chiến thắng? Câu trả lời sẽ nằm ở sự dũng cảm của anh trong khoảnh khắc quyết định này.
---
Kết: Tuấn đứng giữa ngã ba cuộc đời, giữa sự sống và cái chết, giữa cái thiện và cái ác. Anh đã quyết định không để Minh điều khiển cuộc đời mình nữa. Nhưng con đường phía trước vẫn đầy thử thách, và chỉ có anh mới biết mình có đủ sức mạnh để vượt qua hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top