Án Mạng Trong Bóng Tối
Mưa đêm như trút nước xuống thành phố, khiến
không khí trở nên u ám, ẩm ướt và lạnh lẽo.
Những ánh đèn mờ ảo phản chiếu qua những
vũng nước đọng trên đường, tạo nên một khung
cảnh đầy bí ẩn và nặng nề. Trong một ngôi nhà ở
khu vực ngoại ô, cảnh sát vừa phát hiện thi thể
của một người đàn ông. Điều khiến họ bàng
hoàng không phải là cái chết, mà là cách thức mà
kẻ giết người hành động: xác nạn nhân không chỉ
bị giết mà còn bị phân thành từng bộ phận, xếp
gọn gàng nhưng lại đầy ám ảnh.
Nạn nhân không phải là người đầu tiên. Trong
suốt ba tháng qua, các vụ án tương tự liên tiếp
xảy ra. Mỗi lần, cảnh sát lại phải đối mặt với một
hiện trường như thể được tạo ra bởi một bàn tay
điêu luyện. Các bộ phận cơ thể của nạn nhân
không chỉ bị cắt xén mà còn được sắp xếp một
cách tỉ mỉ, có vẻ như mỗi phần thân thể đều
mang một ý nghĩa gì đó kỳ lạ. Hơn nữa, trong
những vụ án này, có dấu hiệu cho thấy một điều
mà chưa ai dám nghĩ tới: kẻ giết người có thể đã
ăn thịt những phần cơ thể bị cắt rời.
Cảnh sát thành phố đã mất nhiều tháng trời
nhưng vẫn không thể tìm ra manh mối. Và lúc
này, họ quyết định nhờ đến sự giúp đỡ của
Trương Ân, một chuyên gia tâm lý học tội phạm
nổi tiếng. Đồng hành cùng anh là Tuyết Nhi, một
nữ cảnh sát hình sự dày dạn kinh nghiệm, sắc
bén và không dễ bị khuất phục trước bất kỳ kẻ
phạm tội nào.
Trương Ân là một người đàn ông không bao giờ
để cảm xúc chi phối công việc. Anh phân tích tất
cả mọi thứ một cách tỉnh táo, mạch lạc, và luôn
tìm ra được lý do đằng sau mỗi hành vi tội phạm.
Nhưng lần này, anh không thể không cảm thấy lo
lắng. Hắn không chỉ giết người mà còn phân xác
và có thể ăn thịt nạn nhân – một hành vi đáng sợ
mà chỉ những kẻ tâm thần thực sự mới có thể
thực hiện.
"Lý do hắn giết người... không phải chỉ để giết,"
Trương Ân nói, ánh mắt anh không rời khỏi
những bức ảnh về hiện trường vụ án. "Hắn có
một lý tưởng gì đó rất sai lệch. Cái cách hắn
phân xác, thậm chí ăn thịt những nạn nhân, là
hành động của một người mắc bệnh tâm lý
nghiêm trọng. Nhưng bệnh gì?"
Tuyết Nhi ngồi đối diện, nắm chặt tờ hồ sơ vụ án.
Cô hiểu rằng chỉ có Trương Ân mới có thể giúp
phá được vụ án này, nhưng một phần trong cô lại
không thể ngừng lo lắng. "Anh nghĩ hắn mắc
bệnh gì? Mắc chứng loạn thần hay là..."
"Có thể là rối loạn nhân cách chống đối xã hội,"
Trương Ân gật đầu. "Nhưng tôi nghĩ hắn còn mắc chứng rối loạn phân ly. Một phần của hắn là
người bình thường, phần còn lại là một con quái
vật điên cuồng."
Nghe vậy cô không khỏi rùng mình trước lời nói của Trương Ân. Nếu đúng như vậy, thì tên tội phạm này không chỉ đơn thuần là một kẻ giết người, mà còn là một người bị kẹt trong cuộc chiến tâm lý dữ dội giữa những phần tính cách đối lập trong chính bản thân hắn.
Kẻ giết người, mà cảnh sát bắt đầu gọi là "Kẻ
Phân Xác", không hề vội vã. Hắn luôn ra tay một
cách tỉ mỉ và có kế hoạch. Sau mỗi vụ án, hắn
biến mất như một bóng ma, để lại ít dấu vết. Các
hiện trường vụ án luôn sạch sẽ, không có dấu vết
gì ngoài những bộ phận cơ thể nạn nhân bị cắt
xén, được sắp xếp theo một trật tự hoàn hảo.
Mỗi vụ án đều có một điểm chung: những nạn
nhân trước khi chết đều là những người đã gây ra
đau khổ cho người khác, nhưng không phải là tội
phạm. Họ chỉ là những người bình thường có quá
khứ đầy mâu thuẫn, và trong mắt "Kẻ Phân Xác",
họ là những người đáng bị trừng phạt.
Lần này, nạn nhân là một người đàn ông tên Đinh
Quang – một doanh nhân thành đạt. Khi cảnh sát
đến hiện trường, điều đầu tiên họ nhận thấy là
không có dấu vết nào cho thấy nạn nhân đã
chống cự. Xác của Quang bị phân thành nhiều
mảnh, mỗi bộ phận được sắp xếp một cách kỳ lạ,
không giống những vụ trước. Một phần cơ thể bị
cắt rời và để lại như một phần thông điệp, nhưng
cảnh sát không thể hiểu được ý nghĩa của nó.
Trương Ân cẩn thận xem xét các bằng chứng tại
hiện trường. Anh lật từng tờ báo cũ mà nạn nhân
để lại, lục tìm trong những món đồ đạc cá nhân.
Và rồi, anh tìm thấy cuốn nhật ký của Đinh
Quang. Trong đó ghi lại những suy nghĩ rất kỳ lạ,
nhưng cũng rất thẳng thắn:
"Mỗi lần tôi giết một người, tôi cảm thấy như
mình đang hoàn thiện một thứ gì đó. Mỗi bộ
phận cơ thể mà tôi cắt đi, mỗi linh hồn mà tôi
giải thoát, tất cả chỉ để tôi đạt được sự hoàn hảo
cuối cùng."
Trương Ân ngừng lại một lúc, ánh mắt anh mơ
màng như đang tìm kiếm lời giải đáp. "Hắn không
chỉ giết người để thỏa mãn cơn thèm khát. Hắn
nghĩ mình đang làm điều đúng đắn. Nhưng điều
đó chỉ là sản phẩm của sự rối loạn trong tâm trí"
Tuyết Nhi nhìn Trương Ân, ánh mắt cô bắt đầu
sáng lên. "Anh nói hắn đang cố gắng hoàn thiện
một nghi thức gì đó phải không?"
Trương Ân gật đầu. "Đúng vậy. Tôi nghĩ hắn
không chỉ giết người ngẫu nhiên. Mỗi vụ án là
một phần trong hành trình giải phóng cái tôi bị
chia cắt của hắn. Và mỗi bộ phận của nạn nhân
đều có một ý nghĩa."
Cùng lúc đó, những vụ án tiếp theo lại xảy ra, với
những đặc điểm giống hệt như các vụ trước.
Tuyết Nhi và Trương Ân quyết định theo dõi kỹ
lưỡng từng manh mối, từng chi tiết nhỏ nhất. Họ
phát hiện ra rằng tất cả các nạn nhân đều có một
điểm chung: họ đều có một quá khứ đầy đau
thương, từng làm tổn thương những người xung
quanh theo một cách nào đó, dù là vô tình hay cố
ý.
Dần dần, Trương Ân phát hiện ra rằng người
đứng sau tất cả những vụ giết người này không
phải là một kẻ ngẫu nhiên, mà là một người có
khả năng kiểm soát tâm trí của chính mình và
của người khác. Hắn không chỉ là một tội phạm
thông thường mà còn là một người mắc chứng
rối loạn phân ly và lệch lạc tình dục.
Cuối cùng, một cuộc điều tra kéo dài nhiều tuần
lễ đã đưa Trương Ân và Tuyết Nhi đến một ngôi
nhà hoang ở vùng ngoại ô. Đó chính là nơi mà
"Kẻ Phân Xác" đang ẩn náu. Khi họ bước vào, cả
hai không khỏi choáng váng trước cảnh tượng
bên trong: cả căn nhà đầy rẫy những mảnh cơ
thể, những bộ phận cơ thể bị cắt rời, được xếp
thành những hình thù kỳ lạ.
Và đứng trước họ, là Lê Tấn, một bác sĩ phẫu
thuật đã từng làm việc tại một bệnh viện lớn.
Hắn không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Trương
Ân và Tuyết Nhi. Hắn chỉ mỉm cười nhẹ, ánh mắt
lạnh lùng.
"Các người không hiểu đâu," Lê Tấn nói, giọng
khàn đặc. "Tôi chỉ đang giải thoát họ khỏi cái mà
họ không xứng đáng mang trong người. Họ cần
phải bị thanh tẩy"
Khi Trương Ân và Tuyết Nhi áp sát, Lê Tấn không
phản kháng, chỉ khẽ cười một cách man rợ. "Vậy
là các người đã tìm ra tôi. Nhưng điều đó cũng vô
ích thôi. Hành trình của tôi không thể bị dừng
lại."
Lê Tấn bị bắt và đưa vào một cơ sở tâm thần.
Nhưng đối với Trương Ân và Tuyết Nhi, câu hỏi về
những bóng tối trong tâm trí con người vẫn còn
chưa có lời giải đáp. Họ không thể hiểu được hết
những gì Lê Tấn đã trải qua, nhưng họ biết một
điều: tội ác không bao giờ chỉ là hành động đơn
giản, mà luôn mang theo những vết thương sâu
sắc, những nỗi ám ảnh không thể tháo gỡ.
Khi vụ án kết thúc, Tuyết Nhi nhìn Trương Ân và
thở dài. "Anh đã giải mã được một tâm trí đầy
bóng tối."
Trương Ân nhìn xa xăm, ánh mắt không còn tập
trung vào vụ án nữa. "Đúng vậy, nhưng đôi khi,
tôi tự hỏi liệu chúng ta có thật sự hiểu hết những
bóng tối ấy không."
....
Cả thành phố như lặng im trước sự im ắng lạ thường sau vụ án "Kẻ Phân Xác". Các phóng viên và người dân đều chỉ bàn tán về vụ án này, nhưng ít ai hiểu rằng nó không đơn giản như vẻ ngoài của nó. Trương Ân và Tuyết Nhi biết rằng dù đã bắt được hung thủ, nhưng đây mới chỉ là phần nổi của tảng băng. Những bí mật trong tâm trí của hắn vẫn còn chưa được hé lộ hết.
....
Ngày hôm sau, trong một phòng làm việc nhỏ của cảnh sát, Tuyết Nhi vẫn không thể ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Cô lật lại các hồ sơ vụ án, cố gắng tìm ra một mối liên hệ nào đó giữa những nạn nhân và "Kẻ Phân Xác". Trương Ân bước vào, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng, không hề có dấu hiệu của sự mệt mỏi dù đêm qua anh đã thức suốt đêm để phân tích các manh mối.
"Anh nghĩ chúng ta đã thật sự hiểu hết về hắn?" Tuyết Nhi hỏi, không che giấu sự lo lắng trong giọng nói.
"Vẫn chưa." Trương Ân ngồi xuống, gỡ nhẹ chiếc cà vạt, ánh mắt tập trung vào đống tài liệu trên bàn. "Hắn là một sản phẩm của sự tổn thương tâm lý lâu dài. Những hành vi của hắn không chỉ đơn giản là hành động của một kẻ giết người. Mỗi vụ án, mỗi phần cơ thể bị cắt đi đều mang một ý nghĩa nào đó. Tôi nghĩ hắn đang cố gắng tái tạo lại một thứ gì đó trong quá khứ của mình."
"Tái tạo lại?" Tuyết Nhi hỏi lại, vẫn không hiểu hết.
"Một ký ức, một sự kiện." Trương Ân gật đầu. "Có thể hắn từng bị tổn thương rất sâu sắc trong quá khứ, có thể là một sự phản bội hay một sự kiện đau đớn mà hắn không thể quên. Và giờ đây, hắn đang dùng những nạn nhân để thay thế những hình ảnh đó."
Tuyết Nhi chậm rãi ngồi xuống ghế, cảm thấy tâm trạng của mình bị đè nặng hơn bao giờ hết. "Vậy làm sao chúng ta có thể hiểu được tất cả những gì hắn làm?"
Trương Ân không trả lời ngay. Anh lấy một tấm bản đồ lớn của thành phố, đánh dấu các điểm xảy ra vụ án. "Chúng ta cần phải nhìn ra mối liên hệ giữa các nạn nhân. Họ không phải là ngẫu nhiên. Mỗi người đều có một sự liên kết với hắn."
Tuyết Nhi nhìn vào bản đồ, cô nhận thấy một điều gì đó kỳ lạ: tất cả các vụ án đều xảy ra ở các khu vực có liên quan đến những trung tâm y tế, bệnh viện, nơi những ca phẫu thuật lớn được thực hiện. Cô đột nhiên nhớ lại một chi tiết trong hồ sơ của Đinh Quang, nạn nhân gần đây nhất.
"Anh xem cái này," Tuyết Nhi đưa cho Trương Ân một bức ảnh trong hồ sơ. "Đinh Quang từng là một bệnh nhân tại bệnh viện A, nơi có một khoa phẫu thuật nổi tiếng."
Trương Ân nhìn bức ảnh và nhíu mày. "Hắn có thể là bác sĩ, hoặc ít nhất là có mối liên hệ sâu sắc với ngành y tế. Điều này giải thích tại sao các bộ phận cơ thể của nạn nhân luôn được cắt rất chính xác."
Càng đào sâu vào vụ án, Trương Ân và Tuyết Nhi càng nhận ra một điều quan trọng: Lê Tấn, kẻ mà họ vừa bắt được, không chỉ là một kẻ phạm tội đơn thuần. Hắn là một người có học thức, từng là bác sĩ phẫu thuật, nhưng lại bỏ nghề sau khi xảy ra một sự cố không rõ ràng liên quan đến một ca phẫu thuật thất bại. Sự kiện đó có thể là điểm mấu chốt, dẫn đến sự thay đổi trong tâm lý của hắn.
Trương Ân bắt đầu nghĩ đến một giả thuyết: Lê Tấn có thể đã gặp phải một tai nạn nghề nghiệp nghiêm trọng trong quá khứ. Có thể hắn đã cố gắng phẫu thuật cứu sống một bệnh nhân nhưng thất bại. Từ đó, cảm giác tội lỗi và sự bất lực đã bắt đầu hình thành trong tâm trí hắn, dẫn đến việc hắn bắt đầu tự cho mình quyền "cứu vớt" những người mà hắn cho là "xấu" hoặc "không xứng đáng".
---
Ngày hôm sau, Trương Ân và Tuyết Nhi đến một bệnh viện lớn để điều tra thêm về quá khứ của Lê Tấn. Họ gặp lại một người bạn cũ của hắn – bác sĩ Hồng, người từng làm việc cùng Lê Tấn. Bác sĩ Hồng không giấu được vẻ ngạc nhiên khi thấy họ, nhưng cũng không hề tỏ ra bất ngờ khi họ hỏi về quá khứ của Lê Tấn.
"Lê Tấn từng là một bác sĩ giỏi," Bác sĩ Hồng nói, giọng đầy cảm thông. "Nhưng rồi hắn bị một ca phẫu thuật thất bại đeo đuổi. Từ đó, hắn không còn giống như trước nữa. Hắn trở nên dè dặt, luôn nghĩ rằng mình đã làm sai điều gì đó. Và rồi, một ngày hắn bỏ nghề. Không ai biết hắn đi đâu."
"Hắn có thể đã làm gì đó trong lúc rời bỏ nghề không?" Tuyết Nhi hỏi.
"Hắn bắt đầu thay đổi. Tôi nghĩ hắn đã có những suy nghĩ lệch lạc, những ý tưởng kì quái về sự hoàn thiện cơ thể con người." Bác sĩ Hồng trả lời, mắt cụp xuống đầy âu lo.
Cuối cùng thì họ phát hiện rằng Lê Tấn đã bắt đầu tham gia vào một nhóm nghiên cứu nhỏ về các liệu pháp điều trị bằng phẫu thuật thẩm mỹ, nơi hắn tiếp xúc với những người có thể đã làm nảy sinh những ý tưởng cực đoan trong đầu. Có thể trong tâm trí hắn, phẫu thuật không chỉ là việc điều trị bệnh tật, mà còn là cách để "chỉnh sửa" những gì hắn cho là sai lầm, không hoàn hảo.
Một đêm, khi họ tiếp cận gần hơn với Lê Tấn, hắn cuối cùng thừa nhận tất cả. Hắn không chỉ giết người, mà còn "chỉnh sửa" họ theo cách mà hắn cho là đúng đắn. Trong lòng hắn, mỗi vụ giết người đều là một phần của một "chủ đề" lớn hơn, một hành trình tìm kiếm sự hoàn thiện.
"Tôi không giết họ vì sự thù hận," Lê Tấn nói, giọng lạnh lẽo. "Tôi chỉ đang giúp họ hoàn thiện. Từ những sai lầm trong quá khứ, tôi phải giải thoát họ."
---
Sau khi Lê Tấn bị đưa vào trại tâm thần, nơi hắn sẽ phải đối mặt với những rối loạn tâm lý nghiêm trọng của mình. Trương Ân và Tuyết Nhi đứng lặng lẽ bên ngoài phòng giam của hắn. Tuyết Nhi không khỏi cảm thấy một nỗi trống rỗng, một sự bối rối mà cô không thể lý giải.
"Vậy là chúng ta đã giải mã được hắn?" Tuyết Nhi hỏi, giọng hơi run.
"Chúng ta đã hiểu lý do tại sao hắn hành động, nhưng liệu chúng ta có thật sự hiểu được tất cả những gì xảy ra trong tâm trí hắn?" Trương Ân đáp, ánh mắt anh vẫn dõi theo bóng tối phía trước.
Câu hỏi đó vẫn đọng lại trong không gian, và Trương Ân biết rằng, dù vụ án đã kết thúc, nhưng những bóng tối trong tâm trí con người thì không bao giờ dễ dàng bị xóa nhòa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top