Chương 5: Hogwarts
Đầu tháng 7 năm 1991, lá thư của trường Hogwarts cuối cùng cũng được gửi đến, khiến Harry vô cùng phấn khích, cậu biết rằng khi điều đó xảy ra, cậu sẽ có thể đi đến Hẻm Xéo cùng Sirius và Remus .
Cậu không được rời quảng trường Grimmauld nhiều. Trên thực tế, cậu chỉ đi đến Hang Sóc, nơi mà gia đình Weasley gọi là nhà của họ, và nhà của Neville, mặc dù vì nó hơi nhỏ và họ có xu hướng cảm thấy buồn chán nên họ dành nhiều thời gian hơn ở Hang Sóc hoặc Quảng trường Grimmauld. . Harry đặc biệt thích đến Hang Sóc, vì ở đó cậu có thể chơi với những người anh em còn lại của Ron, đặc biệt là với cặp song sinh rất vui tính.
Và cậu sẽ không bao giờ biết được rằng để đi đến những nơi đó, chính cụ Dumbledore đã dựng lên những rào cản vững chắc để bảo vệ cậu khi cậu ở đó.
***
Cuối cùng khi họ đến lối vào Hẻm Xéo vào sáng hôm đó, cậu hơi lo lắng vì đây là lần đầu tiên cậu đến một nơi có nhiều người.
- Sẵn sàng? – Remus ân cần hỏi cậu mà không buông tay cậu.
- Con nghĩ vậy... - Harry trả lời, mặc dù cậu đang tỏ ra lo lắng.
Sirius mỉm cười và quỳ một chân xuống đất ngang tầm với Harry.
- Việc con lo lắng là điều bình thường. Nhưng nó sẽ rất tuyệt, con sẽ vui vẻ, và chúng ta sẽ chăm sóc con – Remus hứa, mặc dù chú ấy đã vuốt tóc lên vết sẹo – Và chúng ta sẽ giấu điều này một chút, để không ai nhận ra con là ai – Remus nói thêm , nháy mắt với Harry.
- Lỡ họ biết thì sao? – Harry muốn biết – Chú có nghĩ họ muốn tấn công con không? –
- Đó là một khả năng mà chúng ta không thể bỏ qua, Cún con - cha đỡ đầu trả lời, nụ cười giảm nhẹ một chút - Chúng ta sẽ ở một nơi rộng mở, đầy đủ các loại pháp sư, nhưng nếu họ không tấn công con, thì đó là người tò mò về con . Bởi vì họ chưa bao giờ nhìn thấy Harry Potter trực tiếp và chú chắc chắn rằng họ sẽ muốn nói chuyện với con , đến gần bạn hơn hoặc họ sẽ nhìn con suốt thời gian. Và chú nghĩ điều đó... có thể khiến con hơi khó xử -
- Chú nghĩ càng ít người biết con là ai ,thì con càng có thể tận hưởng chuyến đi chơi này – Remus nói thêm.
Harry nhìn họ và gật đầu. Cậu muốn tận hưởng chuyến đi chơi đó nên đã nghe theo lời khuyên của cả hai, và mái tóc rối bù của cậu giúp che giấu vết sẹo, để không ai thực sự nhận ra rằng cậu là Harry Potter mà những cuốn sách nói đến, và cậu có thể tận hưởng việc đi vào các cửa hàng và xem xét mọi thứ.
Khi nhìn thấy cửa hàng chổi, Harry đã kéo Sirius đến đó theo đúng nghĩa đen, và họ dành khoảng nửa giờ để xem xét các loại chổi khác nhau ở đó. Sirius hứa với cậu rằng vào dịp Giáng sinh sẽ tặng cậu chiếc Nimbus 2000, cây chổi mới nhất trên thị trường.Và với lời hứa đó, cậu rời cửa hàng cùng với cả hai người đàn ông.
Việc đến thăm Ngân hàng Gringotts và gặp gỡ các yêu tinh đã để lại cho Harry ấn tượng mạnh mẽ, mặc dù không ấn tượng bằng việc di chuyển bằng chiếc xe điên cuồng khiến cậu cười thích thú. Sirius có vẻ cũng thích thú, mặc dù Remus thì không thích thú nhiều lắm.
Họ đã đi xuống khá xa và khi con yêu tinh mở hầm, Harry đã rất ấn tượng bởi độ lớn của nó và số lượng vàng khổng lồ ở đó. Ngoài ra còn có những đồ vật và đồng xu có mệnh giá khác nhau, nhưng chủ yếu là vàng được nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
- Chú có rất nhiều tiền, Sirius! – Harry kêu lên, tiến lại gần một đống tiền xu để lấy một đồng, khiến núi đồng xu bị đổ và vương vãi trên mặt đất. Sirius cười một cách sôi nổi.
- Vâng, chú có đủ. Con cũng có kho tiền riêng của mình con mà - điều đó khiến Harry phải nhìn anh.
- Con hả ? – Harry bối rối nhắc lại.
- Đúng - Remus xác nhận - Bố con có kho tiền riêng, và rõ ràng con là con trai của bố con nên nó được chuyển trực tiếp cho con -
Harry nhìn họ, thực sự không biết phải nói gì về điều đó, bởi vì đó là điều cậu không hề biết đến.
-Khi con đủ tuổi, ta sẽ đưa con đi lấy lại kho tiền - Sirius hứa và đưa tay lấy một nắm tiền. Nhét nó trong một chiếc túi nhỏ được yểm Bùa cơi nới thể tích (Capacious extremis) , để có thể chứa một số tiền lớn mà không bị chú ý.
-Nếu con có kho tiền riêng, con có nên mua đồ bằng số tiền đó không? – cậu hỏi Sirius, nhìn cha đỡ đầu một cách khó chịu, biết rằng cậu cũng có tiền mà sao còn dùng tiền của cha đỡ đầu.
Sirius nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên.
- Tất nhiên là không, Harry! – Sirius đáp lại, và dùng bàn tay còn lại xoa xoa mái tóc của Harry. Con yêu tinh đang ở một khoảng cách nhất định có thể nhìn thấy vết sẹo khi sợi tóc di chuyển.
- Cậu là Harry Potter... - Con yêu tinh thì thầm với giọng trầm và đôi mắt sáng như thể : đó là một khám phá vĩ đại. Sirius hối hận vì đã làm điều đó .
Sirius và Remus căng thẳng, Harry có thể cảm nhận được điều đó.
- Thôi nào Harry, chúng ta tiếp tục đi mua sắm nhé - cha đỡ đầu nói với cậu, và nạp thêm một ít tiền nữa, chú ấy nắm lấy cánh tay cậu và đưa cậu ra khỏi hầm.
Không ai trong số họ nói gì cả, họ lên xe để yêu tinh dẫn họ lên lầu.
- Tập trung lái đi – Sirius gầm gừ với con yêu tinh khi nhận ra rằng con đó cứ nhìn chằm chằm vào đứa con đỡ đầu của mình, người mà anh ta luôn ôm trong vòng tay.
-Sirius- Remus hỏi, đặt tay lên cánh tay Sirius để trấn an .
Harry không nói gì, cậu cảm thấy hơi lo lắng, hơn bất cứ điều gì, bởi vì cậu có thể nhìn thấy sự căng thẳng ở Remus và Sirius. Trước khi ra khỏi xe, Sirius chỉnh lại mái tóc che đi vết sẹo, rồi được dẫn ra khỏi băng ghế.
-Có ổn không nếu tôi đi lấy con cú cho Harry? Tôi nghĩ tốt hơn là chúng ta nên mua sắm xong sớm- Sirius nhận xét với Remus, và Remus gật đầu.
-Tôi sẽ dẫn Harry đi mua áo choàng - Remus thông báo và nắm tay Harry, anh dẫn cậu đến nơi, nơi có một người phụ nữ bụ bẫm đang đợi họ và bảo cậu đi ra phía sau. Remus mỉm cười với anh.
-Được rồi- Harry đồng ý, đi đến nơi được bảo và trèo lên một chiếc ghế đẩu.
Ở phía bên kia có một cậu bé xanh xao với mái tóc rất vàng cũng đang được đo và theo dõi cậu rất cẩn thận khi cậu đến.
- Cũng đến Hogwarts à? – cậu bé đó hỏi Harry.
- Đúng vậy - Harry xác nhận, có phần khó chịu vì đôi mắt xám đó đang nhìn cậu chăm chú như thế nào. Cậu bé đó không nhận ra điều đó, và vuốt tóc lên trán trong khi người phụ nữ bắt đầu làm công việc của mình.
- Tôi cũng vậy. Bố mẹ tôi đang mua hàng trước – cậu bé tóc vàng nói với Harry, trước khi mỉm cười với vẻ kiêu ngạo nào đó – Sau đó, tôi sẽ đưa bố tôi đến cửa hàng chổi, và tôi sẽ không rời đi cho đến khi mua được chiếc Nimbus 2000 mới –
Harry mỉm cười khi nghe điều đó.
- Sirius đã hứa rằng tôi sẽ có nó vào dịp Giáng sinh - Harry muốn nói với cậu bé đó .
- Thật hả ? – cậu bé tóc vàng nhanh chóng hỏi cậu – Thế cậu thích Quidditch à? –
- Vâng! – Harry đáp ngay.
-Thật ngớ ngẩn khi họ không cho học sinh năm nhất thi đấu, nhưng không nghi ngờ gì nữa, tôi sẽ gia nhập đội vào năm thứ hai- cậu bé đó đảm bảo với Harry, và Harry mỉm cười.
- Tôi cũng muốn thế – cậu vui vẻ nhận xét.
Cậu bé tóc vàng mỉm cười đáp lại.
- Bạn muốn chơi ở vị trí nào? - cậu bé đó muốn biết.
- Tầm thủ – Harry tự tin trả lời, mỉm cười rạng rỡ, và trong giây lát, cậu thấy cậu bé đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
- Đó là một vị trí tốt - cậu bé đó đồng ý - Tôi hy vọng bạn sẽ chơi tốt -
- Đương nhiên- Harry đảm bảo với tóc vàng, mỉm cười tự tin, và tóc vàng cũng mỉm cười.
- Tôi muốn trở thành Truy thủ - tóc vàng nói sôi nổi - Và nhìn vẻ mặt của đối thủ, khi họ không thể ngăn cản tôi trong khi tôi tiến vào sân ,về phía gôn của họ - cậu ấy nói thêm với một nụ cười hài hước và kiêu ngạo .
Bất chấp mọi chuyện, Harry không thể không mỉm cười.
- Và cậu đã biết mình sẽ vào Nhà nào chưa? – cậu tóc vàng tiếp tục hỏi Harry.
- Khó mà biết được cho đến khi Mũ phân loại quyết định phải không? – Harry lần lượt hỏi lại, mặc dù tất nhiên là cậu muốn đến Gryffindor.
- Đúng vậy - cậu bé đồng tình, làm mặt - Nhưng tôi biết tôi sẽ vào Slytherin, cả gia đình tôi đã -
Harry không khỏi giật mình khi nghe điều đó. Sirius đã kể cho cậu nghe rất nhiều về Slytherin, và không có điều gì mà chú ấy nói là điều tốt đẹp cả.
- Nó chọc con à, thân ái? – nữ phù thủy hỏi cậu khi thấy cậu nhảy dựng lên.
-Không, nó không làm tôi đau, tôi xin lỗi, tôi không cố ý cử động- Harry nhanh chóng xin lỗi, cảm thấy xấu hổ.
- Không sao đâu, dù sao thì ta cũng xong việc với con rồi - người phụ nữ nói với cậu, cởi bỏ chiếc áo dài của cậu bằng những chiếc ghim - Con có thể rời đi -
- Vâng, cảm ơn - cậu đáp lại rồi quay sang cậu bé tóc vàng, mặc dù hơi lưỡng lự - Hẹn gặp cậu ở Hogwarts -
-Ừ, tất nhiên là đến Hogwarts- cậu bé đồng ý, và Harry vội vã đi cùng Remus để ra khỏi đó.
Harry không để ý rằng đôi mắt xám của cậu bé ấy đang chăm chú theo dõi cậu cho đến khi cậu rời đi. Tóc vàng đã thích cậu bé mắt xanh đó. Thật tiếc là quên không hỏi tên Harry, nhưng tóc vàng hy vọng Harry thuộc Slytherin và họ có thể là bạn tốt.
***
-Đừng lo lắng, cậu Potter, đôi khi điều này vẫn xảy ra- Ollivander nhận xét, nhìn cậu trầm ngâm trước khi nheo mắt lại, như thể một ý tưởng nào đó đã bắt đầu thoáng qua trong đầu ông ấy . Đây là cây đũa phép thứ năm mà Harry đã thử nhưng không thành công
- Có lẽ... - nhưng không nói thêm gì, ông phù thủy quay lại và quay trở lại kệ, tìm kiếm một chút, trước khi lấy ra một trong những chiếc hộp, tiến lại gần và đưa cho cậu cây đũa phép. Dáng người hơi cúi xuống như thể đang cúi chào
– Có lẽ điều này... Có thể là... - những gì ông ấy nói, một bầu không khí trở lên bí ẩn.
Harry hơi bối rối nhìn ông, nhưng sự chú ý của cậu tập trung vào cây đũa phép khi cậu cảm thấy một hơi ấm nào đó ở những ngón tay khi cậu cầm nó trong tay. Cậu nâng nó lên một chút, vào đúng vị trí để bắt đầu niệm chú, và sau đó, luống khí màu vàng bạc bay ra . Cùng lúc đó, không khí xung quanh cậu như rung chuyển, nhấp nhô như một luồng không khí ấm áp nhẹ nhàng lay động mái tóc đen bù xù của cậu, để lộ vết sẹo.
- Con đã tìm thấy cây đũa phép của mình rồi, Harry – Sirius reo lên đầy tự hào, vỗ tay ầm ĩ.
Remus cũng vỗ tay, tuy có chừng mực hơn nhưng vẫn mỉm cười vui vẻ.
- Tò mò quá... - Ollivander chỉ lẩm bẩm.
- Có gì tò mò vậy? – Harry muốn biết, không kìm được sự tò mò.
- Tôi nhớ từng cây đũa phép tôi đã bán, cậu Potter, từng chiếc một. Và ở chỗ cái nơi mà tìm ra lông phượng hoàng, cái mà hiện đang là lõi đũa phép của Kẻ-Chớ-Gọi-Tên , chỗ đó đã xuất hiện thêm một cái lông nữa. Và tôi thật sự rất tò mò rằng có lẽ nó được dành cho cây đũa phép này, khi chính chủ nhân đũa phép anh em đó, là người đã tạo ra vết sẹo đó cho cậu, Harry – ông giải thích, chỉ vào vết sẹo hiện rõ giữa những lọn tóc nổi loạn.
Sirius thở hổn hển, Remus hơi tái mặt, còn Harry thì không thể nói được gì.
- Điều đó có đúng không? – Sirius muốn biết.
Ollivander nhìn anh, gật đầu.
- Đúng rồi, nhựa ruồi, lông phượng, chín tấc, xinh xắn và uyển chuyển - ông nhẩm
- Thật tò mò những chuyện này xảy ra như thế nào. Cây đũa phép chọn phù thủy, hãy nhớ điều đó, cậu Potter... - ông nói thêm khi nhìn cậu bé
- Tôi nghĩ chúng ta có thể mong đợi những điều tuyệt vời từ cậu, sau tất cả, Kẻ-Chớ-Gọi-Tên đã làm những điều tuyệt vời . Khủng khiếp, nhưng tuyệt vời... –
Không ai thực sự nói nhiều sau đó. Họ trả tiền cây đũa phép và rời đi trong im lặng. Họ đã mua sắm xong phần còn lại và đã thu gọn mọi thứ một cách thoải mái trong túi đựng áo choàng của Remus, ngoại trừ con cú trắng xinh đẹp mà Sirius đã mua cho cậu để viết thư, và vì chúng không thể thu nhỏ lại nên cậu đang mang theo nó.
Con đường về nhà im lặng. Mặc dù sau đó, Sirius cùng Harry bay ra ngoài sân, và cố gắng đánh lạc hướng cậu khỏi chủ đề đó. Trong khi Remus nhân cơ hội viết thư cho cụ Dumbledore và kể cho cụ nghe về cây đũa phép.
***
Vào sáng ngày 1 tháng 9, họ cùng Harry đến ga King's Cross, và bất chấp mọi chuyện, cả hai đều cảnh giác.
Bản thân Harry cũng cảm thấy hơi lo lắng khi nghĩ đến việc phải ở giữa rất nhiều người, nhưng trên hết, biết rằng trong vài tháng tới mọi chuyện sẽ như vậy nên cậu đã chắc chắn rằng mái tóc của mình sẽ che đi vết sẹo. Cậu cũng liên tục nhìn xung quanh, hy vọng tìm thấy Ron và Neville trước khi lên tàu.
Họ vượt qua hàng rào sân ga 9 ¾ mà không gặp vấn đề gì, một điều gì đó khiến Harry mê mẩn mặc dù cậu đã đọc về nó. Ở phía bên kia, chiếc động cơ màu đỏ huýt sáo chào đón cậu, và Harry không khỏi mỉm cười vui vẻ khi họ đến gần.
-Harry! – một giọng nói quen thuộc hét lên, và khi cậu quay lại, mỉm cười khi thấy Ron chạy theo đuổi kịp mình.
- Ron! – cậu vui vẻ kêu lên, cũng tiến lại ôm Ron.
- Cuối cùng chúng ta cũng tới Hogwarts! – chàng trai tóc đỏ kêu lên, nhảy xung quanh trong khi ôm lấy người bạn của mình.
- Cuối cùng cũng được– Harry cũng vui vẻ đồng ý, và khi có người bạn ở đây, cậu cảm thấy sự lo lắng dần biến mất.
Sirius và Remus mỉm cười khi thấy họ có tinh thần phấn chấn như vậy và vẫy tay chào bố mẹ Ron khi họ đến gần.
-Tốt hơn là con nên lên tìm một toa- mẹ Ron gợi ý.
- Đúng đấy - Remus đồng ý
-Harry, Ron! – Sau đó, một giọng nói khác kêu lên, và khi những người được gọi quay lại, họ thấy rằng đó là Neville, người đang vội vã tiến về phía họ với bà ngoại đi phía sau.
-Neville! – Cả hai kêu lên rồi cũng chạy tới ôm .
- Thôi nào các bạn, nếu không sẽ bị trễ đấy - bà Weasley thúc giục họ, và như để đồng ý với bà, động cơ kêu lên.
- Đúng rồi , các con sẽ có nhiều thời gian để nói chuyện trên tàu- Sirius nhắc nhở họ và giúp hành lý của Harry lên tàu.
- Hãy nhớ viết thư cho chúng ta khi con đến nơi, Harry- Remus hỏi, ôm cậu và hôn lên đỉnh đầu cậu.
-Và hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé- Sirius vừa nói vừa ôm cậu thật chặt.
-Tớ đã để tấm Bản đồ Đạo tặc trong hành lí- Sirius vội thì thầm vào tai Remus mà Remus không nghe thấy, khiến Harry cười tươi.
-Con sẽ viết ngay khi đến nơi- hứa với họ, rồi cùng với Ron và Neville lên tàu để tìm một toa, nhanh chóng tìm được một toa trống để họ định cư, chuẩn bị chơi suốt hành trình. .
Khi trời bắt đầu tối và biết rằng sắp đến nơi, mọi người cùng thay đồ, nhưng Harry chưa bao giờ thắt cà vạt và cậu mãi vẫn chưa thắt được.
- Để xem nào, để tôi - Ron đề nghị, giúp đỡ Harry mà không gặp nhiều khó khăn, điều mà Harry đã xác nhận sau khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ.
- Ồ... Sao bồ biết? – Harry tò mò hỏi.
- Tớ có năm người anh trai. Bồ biết đấy, nên tôi đã thấy các anh thắt nhiều lần rồi, và bố mình cũng đã dạy nữa - Ron giải thích, tiến lại gần Neville để giúp cậu ấy, vì thấy rằng cậu ấy cũng không thể thắt được.
- Cảm ơn... - Neville buồn bã nói.
- Mình sẽ nhờ Sirius dạy cho mình - Harry quyết định
- Mình chưa bao giờ thấy chú ấy đeo cà vạt, nhưng chú ấy đã sử dụng chúng trong những năm ở Hogwarts, vì vậy chú ấy phải biết, và nếu không, chắc chắn Remus cũng biết -
Vài giờ sau họ đến nơi, và đi xuống cùng với những người khác, cậu ngạc nhiên quan sát thấy người đàn ông to lớn tự giới thiệu mình là Hagrid. Ông đưa họ lên thuyền, từ đó họ sẽ đến Hogwarts, và Harry nghĩ rằng những mô tả trong sách không tôn vinh vẻ hùng vĩ mà lâu đài toát ra.
Cậu liên tục nghe thấy tiếng thì thầm của một cô gái đang đến gần và kể về một số phép thuật bao quanh Hogwarts từ lúc ở bên ngoài đến khi vào bên trong , điều mà chính cậu đã đọc trong Lịch sử Hogwarts.
Một phù thủy lớn tuổi, có vẻ ngoài nghiêm nghị đang đợi họ ở Đại sảnh. Cô chào đón họ, giải thích rằng cô là Giáo sư McGonagall, Phó Hiệu trưởng và giới thiệu ngắn gọn với họ về Hogwarts.
Bây giờ Harry bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng. Sirius đã đảm bảo với cậu rằng việc lựa chọn sẽ diễn ra nhanh chóng, tuy nhiên, việc đứng trước toàn trường theo cậu thấy thì không ổn , đặc biệt là khi cậu không biết họ sẽ phản ứng thế nào khi nghe tên cậu. Sirius nhận xét rằng đó sẽ là một cú sốc và Remus đảm bảo với cậu rằng điều đó sẽ nhanh chóng trôi qua.
- Vậy là đúng rồi! Harry Potter năm nay có mặt tại Hogwarts! – một giọng nói có vẻ quen thuộc với cậu nhận xét, và ngay lập tức, những tiếng xì xào vang lên, trong khi chàng trai tóc vàng mà cậu từng gặp ở tiệm bán áo choàng, tiến đến đứng trước mặt cậu, thu hút sự chú ý của mọi người.
Những lời thì thầm bắt đầu trở nên dai dẳng hơn ở những đứa trẻ khác, nơi Harry có thể nghe thấy tên nó được nhắc đến. Cuối cùng, cậu không cần phải đợi đến khi vào Đại sảnh đường mới bắt đầu náo động.
- Chúng ta chưa có cơ hội giới thiệu bản thân ở cửa hàng bán áo choàng, tên tôi là Draco, Draco Malfoy- Draco tự giới thiệu và Ron phát ra một âm thanh gần như nghẹn ngào cho thấy cậu ấy đang cố gắng nhịn cười, điều này đã thu hút sự chú ý của mọi người. Và cùng với đó là sự chú ý của chàng trai tóc vàng, người nhìn Ron bằng ánh mắt lạnh lùng
- Họ của tôi có làm bạn thích thú không? – Draco ngắt lời, đôi mắt xám sáng như thép
– Tôi không cần hỏi của bạn là ai . À, tóc đỏ, áo dài cũ và đã qua sử dụng. Chắc chắn cậu là người nhà Weasley – Draco nói thêm, đảo mắt nhìn, và Harry cảm thấy ngạc nhiên khi thấy những lời đó nghe có vẻ khá khinh thường trong miệng Draco
– Cậu sẽ phát hiện ra rằng có những gia đình có địa vị cao hơn những gia đình khác – sau đó Draco tiếp tục nói chuyện với cậu, trở nên tự mãn đối với cậu – Bạn không muốn kết bạn với những người có địa vị thấp. Tôi có thể giúp bạn việc đó – và cậu ấy đưa tay ra.
Harry nhìn vào bàn tay đang dang ra đó. Cậu không thích cách Draco nói về Ron, nhưng Ron cũng đã chế nhạo họ của Draco, và điều đó không đúng...
Thật may mắn cho cậu là cậu không phải đáp lại. Giáo sư McGonagall đến vào lúc đó, và sau khi yêu cầu Draco trở về chỗ của mình, cô nói với họ rằng họ phải đi một cách có trật tự.
Sau đó, Harry lại cảm thấy lo lắng, và một lần nữa, cậu vuốt tóc lên trán, lắng nghe cùng một cô gái lúc trước, giờ đang kể về những câu thần chú trên trần Đại Sảnh Đường.
Chiếc Mũ Phân Loại đã hát một bài hát khi họ đến trước mặt ông Hat , và khi hát xong, việc phân loại bắt đầu. Lần lượt, những đứa trẻ bắt đầu ngồi trên chiếc ghế đẩu có đội mũ, và vài giây sau, nó hét lên tên của một trong bốn Nhà.
Harry nhìn bàn Gryffindor và mỉm cười bất lực. Ở đó, nhiều năm trước, cha mẹ anh đã cùng với Sirius và Remus, tự hào đại diện cho Nhà Sư Tử.
- Hermione Granger– Giáo sư McGonagall gọi, và Harry quay lại chú ý, thấy rằng cô gái vẫn chưa ngừng nói chuyện giờ đang đi về phía chiếc ghế đẩu.
Cậu có thể thấy cô lo lắng khi Giáo sư đội mũ cho cô, và cậu không thể phán xét cô, bản thân cậu cũng cảm thấy khá lo lắng.
- GRYFFINDOR! – chiếc mũ hét lên một lúc sau, và Harry mỉm cười khi nhìn cô chạy đến bàn nơi họ đang vỗ tay cuồng nhiệt. Thật tốt khi cô ấy ở Gryffindor, cậu có thể nói rằng cô ấy thông minh . Và không nghi ngờ gì nữa, cô ấy sẽ giúp họ kiếm được điểm cho Nhà.
- Neville Longbottom – Giáo sư sau đó gọi, và Harry, giống như Ron, vỗ nhẹ vào lưng người bạn đang lo lắng bước đến chiếc ghế đẩu.
Giáo sư đội chiếc mũ cho cậu ấy, và Harry nhận thấy rằng ông Hat phải mất một lúc lâu mới hét lên được. Đôi khi điều đó xảy ra, với một số người thì sự lựa chọn được đưa ra rất nhanh chóng, còn với một vài người khác có thể mất một chút thời gian hơn. Tuy nhiên, cậu không khỏi cảm thấy lo lắng, tự hỏi tại sao Chiếc mũ lại mất nhiều thời gian như vậy để quyết định.
- GRYFFINDOR! – chiếc mũ sau đó hét lên, và bàn Sư Tử một lần nữa lại vỗ tay ầm ầm.
Harry đưa mắt nhìn theo Neville cho đến khi cậu ấy ngồi vào chỗ, và khi quay lại nhìn Chiếc Mũ, cậu dừng lại ở vị phù thủy đang ngồi ở giữa bàn Giáo sư. Đó là cụ Dumbledore, nó biết, và mặc dù chưa bao giờ gặp cụ trực tiếp nhưng nó thường nghe Sirius và Remus nói về cụ, hoặc đọc tên cụ trong những cuốn sách mà cụ đã nghiên cứu. Cụ là một pháp sư mạnh mẽ, và Remus đã đảm bảo với cậu rằng miễn là cụ còn là Hiệu trưởng thì cậu sẽ ổn khi theo học ở Hogwarts.
Lúc đó cụ Dumbledore mỉm cười với nó, và Harry hơi ngạc nhiên, phải mất một lúc mới mỉm cười đáp lại. Cụ ấy có vẻ giống như một phù thủy tốt bụng.
- Draco Malfoy – Giáo sư McGonagall gọi và điều đó khiến Harry nhìn lại chiếc ghế, tự hỏi liệu đứa trẻ đó có thực sự ở lại Nhà Rắn hay không. Cậu nhận thấy rằng Draco di chuyển tự tin hơn trong tất cả những đứa trẻ đã đi qua trước Draco. Đó là điều cậu có thể ghen tị với Draco.
- SLYTHERIN! – Mũ phân loại hét lên mà chưa kịp đội vào đầu Draco.
- Đúng như dự đoán... - Ron lẩm bẩm qua vai
- Mọi người đều biết rằng trong Slytherin chỉ có phù thủy xấu và phù thủy Hắc ám, rõ ràng là hắn ta cũng vậy -
Harry liếc nhìn bạn mình, và một cảm giác rất giống với sự bất an dâng lên trong lòng. Cậu không thể không đưa mắt mình đến bàn của Nhà Rắn lần đầu tiên, và bắt gặp một chút kinh ngạc, đôi mắt xám chắc chắn và tự tin của Draco, đang thu hút ánh nhìn của cậu. Cậu chắc chắn biết rằng hầu hết các Pháp sư Hắc ám đều đến từ Slytherin. Ngay cả Sirius cũng đã nói với cậu như vậy, nói rằng tất cả các phù thủy trong Ngôi nhà đó đều độc ác và hèn hạ. Bản thân Voldemort đã từng ở trong Ngôi nhà đó. Dường như mọi thứ tồi tệ là điều duy nhất có thể mô tả về Nhà Rắn, và cậu luôn chấp nhận nó như một sự thật đã được chứng minh, cho đến đêm đó...
Khi nhìn thấy Draco mỉm cười với mình, cậu khó chịu quay mặt đi, biết rằng cậu đã nhìn chằm chằm vào Draco nhiều hơn mức có thể coi là lịch sự.
Cậu chưa bao giờ nghi ngờ lời nói của cha đỡ đầu về bất cứ điều gì, ngay cả khi liên quan đến Slytherin. Nhưng bất cứ khi nào cậu nghĩ về những phù thủy xấu tính và độc ác mà Sirius đã kể cho cậu nghe, cậu lại nghĩ đến những người lớn với những cử chỉ đáng sợ làm tổn thương người khác. Đây là những đứa trẻ... Họ mỉm cười, thậm chí cười lớn và nói đùa, và họ trông không khác gì những người khác khi ở trên thuyền... Đúng vậy, Draco đã thô lỗ với Ron, nhưng Ron cũng là người tương tự cười nhạo họ của người khác? Liệu Mũ phân loại có thể nhìn thấy tương lai và biết rằng bọn họ sẽ trở thành ác quỷ, ngay cả khi bây giờ bọn họ không làm vậy? Cậu cảm thấy ớn lạnh trước khả năng đó.
- Harry Potter – Giáo sư gọi, và Harry nhận thấy sự im lặng nặng nề bao trùm Đại Sảnh Đường, và rồi chỉ vài giây sau thì những tiếng thì thầm nổ ra.
Cậu không thể di chuyển cho đến khi Ron đẩy cậu.
- Đó là bồ đó– Ron lẩm bẩm.
Cậu vụng về đi đến ghế đẩu, mắt luôn nhìn xuống sàn, không chịu nhìn ai. Mặc dù cậu hoàn toàn cảm thấy rằng mọi người trong Đại sảnh đường đang theo dõi cậu quá kỹ. Merlin! Tôi ghét cảm giác như thế này...
Đó là lý do tại sao cậu không để ý khi cụ Dumbledore nghiêng người về phía trước một chút, nhìn cậu chăm chú, hay ánh mắt của Draco, Neville và Ron cố định nhìn cậu. Cậu vô cùng biết ơn khi chiếc mũ che kín mắt, rơi xuống tai như bao người khác khi được Giáo sư đội vào.
- Hmmm - một giọng nói nhỏ đột nhiên vang lên bên tai cậu, khiến Harry hơi giật mình
- Khó khăn. Hmm, rất khó khăn. Tôi có thể nhìn thấy. Thật đầy can đảm, vâng, nhưng cũng có rất nhiều trí thông minh, và sức mạnh, rất nhiều sức mạnh... Thật là một bộ óc vĩ đại. Rất tỉnh táo... Điều này rất thú vị. Tôi lên đặt bạn ở đâu bây giờ ? –
- Làm ơn, đừng vào Slytherin– Harry nghĩ với một chút quyết liệt và giữ chặt chiếc ghế, như thể cậu cần cảm nhận một thứ gì đó vật lý và chắc chắn vào lúc đó.
- Không vào Slytherin à? – giọng nói nhỏ lặp lại
– Tại sao không? – và sau vài giây im lặng, rồi kêu lên
– Ồ, tôi hiểu rồi! – Harry tự hỏi liệu ông Hat có đọc được suy nghĩ của mình không, và gần như chắc chắn rằng ông ấy đã đọc được, khi nghe những gì cậu suy nghĩ trước đó
– Đúng, họ có tiếng xấu, không phải lúc nào cũng vô lý, tôi phải chấp nhận điều đó. Những phẩm chất của họ có thể trở thành khuyết điểm khi họ kém tập trung, nhưng khi điều này không xảy ra, họ có xu hướng trở thành những pháp sư xuất chúng. Họ rất thông minh như Ravenclaw và dũng cảm như Gryffindors. Mặc dù họ chỉ thể hiện điều đó khi cần thiết, và trí thông minh của họ giúp họ tìm cách tránh bị cần thiết trong hầu hết thời gian. Họ cũng có thể làm việc chăm chỉ để đạt được mục tiêu của mình, thậm chí còn chăm chỉ hơn cả Hufflepuff nếu họ thực sự quan tâm đến một điều gì đó. Có sự vĩ đại trong Nhà Slytherin vì họ đã tuân thủ. Bạn có một cái đầu to. Một tương lai tươi sáng đang chờ đón bạn và Slytherin sẽ giúp đỡ bạn trên con đường hướng tới sự vĩ đại đó. Đã đến lúc trả lại vinh quang cho Nhà Salazar. SLYTHERIN! –
Sự im lặng kéo dài sau tiếng hét đó. Bản thân Harry cũng không cử động. Cậu cảm thấy như thể mình bị đánh vào bụng, có gió đang hất tung cả người.
- Ôi Merlin, ngài cho tôi vào Slytherin!– cậu nghĩ với vẻ mặt kinh hoàng.
***
Draco không thể tin được mọi chuyện đang diễn ra trước mắt. Tôi thực sự không nghĩ rằng Harry Potter vĩ đại lại vào Slytherin. Gryffindor đáng lẽ phải là sự lựa chọn đầu tiên cho Vị cứu tinh của thế giới phù thủy, hoặc nếu cậu ấy là một kẻ vô tích sự, có lẽ là Ravenclaw, và Hufflepuff chắc chắn không có mặt trong các sự lựa chọn cũng như Slytherin, mặc dù vì những lý do hoàn toàn khác nhau.
Tuy nhiên, bây giờ, Mũ phân loại đã hét lên Slytherin, và mọi người đều đã nghe thấy điều đó, Draco biết điều đó dẫn sự im lặng nặng nề bao trùm Đại sảnh đường.
Harry Potter sẽ ở trong cùng một Ngôi nhà mà Chúa tể Hắc ám, phù thủy đáng sợ nhất và là ngôi nhà mà Harry đã đánh bại khi còn nhỏ, đã đến. Thật mỉa mai làm sao! .
Draco cười nhếch mép. Cậu đã không sai khi đề nghị kết bạn với Harry, cũng như khi cậu nói chuyện với Harry trong cửa hàng bán áo choàng vì Harry đã thu hút sự chú ý của cậu, ngay cả khi cậu không biết đứa trẻ đó là ai. Harry không tỏ vẻ mình là một pháp sư phi thường, và mọi người cũng đều là những đứa trẻ, họ vẫn phải lớn lên. Tuy nhiên, chỉ là một đứa trẻ, mà cậu đã đánh bại Pháp sư bóng tối đáng sợ nhất, nên có lẽ cậu ấy đang che giấu một sức mạnh to lớn nào đó . Bởi vì Draco không tin rằng: thành tích đạt được như vậy chỉ nhờ vào sự may mắn. Cha cậu đã tự mình nói với cậu rằng: dù không ai biết chuyện đó xảy ra như thế nào nhưng Harry Potter đã đánh bại phù thủy quyền năng nhất, và dù bằng sức mạnh phép thuật hay ảnh hưởng chính trị, Harry sẽ trở thành nền tảng của Thế giới Phù thủy trong tương lai. Chà, nếu cậu sẽ trở thành bạn thân nhất với viên đá xanh lục đó, và đồng thời thêm gặp may , thì Draco-cậu có thể khiến Harry ủng hộ các pháp sư thuần chủng .
Draco bắt đầu vỗ tay, phá vỡ sự im lặng và ngay sau đó, nhiều thành viên Slytherin theo sau cậu bắt đầu tiếng vỗ tay vang lên như tiếng rít của một con rắn. Đây là một sự kiện lớn và họ sẽ không thể bỏ qua nó, vì vậy cậu (sẽ phá lệ) vỗ tay to hơn một chút cùng với những người khác.
Sau đó, giáo sư McGonagall mới thoát khỏi cơn choáng váng, chớp mắt vài lần. Bà di chuyển chiếc mũ ra khỏi đầu Harry, liếc nhanh về phía cụ Dumbledore. Cụ trông có vẻ bình tĩnh nhưng đang quan sát cậu bé một cách cẩn thận.
Harry đứng lên một cách chậm rãi khi chiếc mũ được lấy ra khỏi người cậu , và mắt cậu nhìn đến nơi Ron vẫn đang đợi để được phân loại. Cậu không biết diễn giải 'sự lấp lánh' trong mắt Ron như thế nào, có lẽ Ron cũng bối rối như cậu. Cậu hít một hơi thật sâu và quyết định rằng điều cuối cùng cậu nên làm , là không đứng đó như một kẻ ngốc để mọi người tiếp tục nhìn chằm chằm vào mình. Vì vậy, cậu vội vã đến một chiếc bàn mà cậu nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ ngồi xuống trong đời.
-Harry, ngồi đây – Draco gọi ngay khi thấy cậu đến gần, mỉm cười rạng rỡ và vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh.
Harry do dự một chút, nhưng cuối cùng quyết định mình có thể ngồi đó. Cậu biết điều đó sẽ thật thô lỗ và có vẻ tồi tệ nếu cậu không làm vậy, và điều cuối cùng cậu muốn là bắt đầu mối quan hệ của mình với những người bạn cùng nhà .
- Bây giờ chúng ta sẽ là bạn cùng nhà! – Draco tự hào nói.
- Tôi phải nói với mẹ tôi – Pansy ré lên đầy phấn khích.
-Đúng là một sự kiện- Millicent Bulstrode nhận xét, nhìn anh đầy hài lòng.//(Editer: mọi người ơi, mk ko biết đây là thằng nào đâu , lên đừng hỏi nha )//
Crabbe và Goyle chỉ cười, nhưng với những tiếng cười khàn khàn khiến họ trông khá ngu ngốc.
Harry không nói gì, cậu không có gì để nói. Cậu vẫn đang tiêu hóa sự thật, rằng do một sự xoay chuyển kỳ lạ nào đó của số phận, cậu đã phải vào Slytherin, Ngôi nhà mà lẽ ra các Phù thủy Hắc ám phải xuất thân, Ngôi nhà mà lẽ ra phải thuộc.. về....chỉ có phù thủy xấu mới vào.
Khi Ron được gọi, Harry không khỏi ngước lên, và khi nghe Chiếc Mũ gửi Ron đến Gryffindor, cậu cảm thấy hơi ghen tị vì bạn mình quả thực đã được vào Nhà Sư Tử.
Ron thậm chí còn không nhìn Harry. Cậu ấy cởi mũ và đi đến bàn Gryffindor, ngồi quay lưng về phía bàn Slytherin.
-Đừng lãng phí thời gian với cậu ấy, Harry- Draco nói với cậu, quàng tay qua vai chàng trái tóc đen để thể hiện tình bạn.Tôi nhận ra ánh mắt cậu ấy -Harry đang hướng về phía cô nàng tóc đỏ buồn tẻ đó - Tờ đã nói với bồ rồi, họ thuộc loại pháp sư thấp nhất, bồ sẽ không muốn... -
- Đừng tiếp tục... - Harry ngắt lời, nhìn Draco bằng ánh mắt cảnh cáo, và rõ ràng cảm thấy không thoải mái vì cánh tay đó đặt trên vai cậu
- Ngoài ra, từ khi nào chúng ta đủ thân thiết để gọi nhau bằng tên ? –
- Vì chúng ta cùng tuổi và cùng nhà - Draco bình tĩnh thông báo với cậu. Và mặc dù nhận thấy được sự khó chịu của chàng trai tóc đen, Draco vẫn không bỏ tay ra
- Và không nghi ngờ gì nữa, chúng ta sẽ là bạn rất tốt, Harry. Bây giờ cậu sẽ thấy đó. Đừng cáu kỉnh nữa –
- Tôi không khó tính đâu, Draco- Harry gầm gừ, nghĩ rằng nếu cậu bạn tóc vàng gọi cậu bằng tên một cách thoải mái như vậy, cậu cũng có thể tự do làm điều tương tự.
- Rồi, rồi, tất nhiên. Đừng lo lắng, Harry, cậu sẽ thấy rằng chúng ta sẽ rất hợp nhau – Draco đảm bảo với cậu, rất vui vì Harry cũng gọi lại bằng tên.
Harry chỉ thở dài, khi lễ phân loại kết thúc và thức ăn xuất hiện. Cậu tập trung sự chú ý vào đó và nhất thời không muốn nghĩ đến điều gì khác.
***
Snape đã không thể ngừng nhìn chằm chằm vào thằng nhóc đó, kể từ khi ông bước vào Đại Sảnh Đường. Không thể nhầm lẫn được, một bản sao của James Potter với cặp kính tròn và mái tóc hoàn toàn rối bù, đó chính là điều nổi bật nhất ở cậu bé. Mà Lupin kia chưa bao giờ dạy thằng bé cách chải tóc à ?Nhưng anh nghĩ rằng: khi ít Lupin sẽ cố gắng đảm bảo rằng ngoại hình của cậu nhóc sẽ đẹp hơn. Mặc dù cũng có thể là họ đã quen với mái tóc rối bù của người cha, có lẽ họ thấy buồn cười khi cậu con trai không có 'một tổ chim' trên đầu.
Anh đã cân nhắc rằng: sau này anh sẽ cố gắng trừ điểm từ Ngôi nhà nơi thằng bé sẽ ở, vì ngoại hình xấu. Nhưng khi được phân loại vào Slytherin, anh cảm thấy một cảm giác khó chịu dâng lên trong bụng. Chưa bao giờ trong đời anh tưởng tượng rằng một Potter sẽ vào Slytherin, huống chi là Potter đó...
Có lẽ đó là một hình phạt thần thánh khi đưa thằng nhóc đó vào Nhà của anh và nếu Nhà bị trừ điểm, và hậu quả có thể là Cúp Nhà ( điều mà trong những năm gần đây, luôn được tranh luận giữa Gryffindor và Slytherin, đôi khi thắng nhà này, đôi khi thắng nhà khác). Khỏi phải nói, anh không thể trừ điểm cho cái tổ chim trên đầu thằng được nữa...
Anh sẽ phải RẤT chú ý đến thằng bé đó. Anh biết rằng Black và Lupin đã nuôi dạy cậu, nhưng anh không chắc họ đã làm điều đó theo cách tốt nhất, nhất là Black có liên quan đến quá trình nuôi dạy cậu. Có lẽ cậu sẽ là một kẻ khốn nạn giống như những kẻ ngốc đó đã từng.
Anh thậm chí không chạm vào thức ăn. Cơn đói đã qua, nên anh chỉ tiếp tục ngẫm nghĩ về nỗi đau mới của mình với sự tiếc nuối. Anh cần nói chuyện với cụ Dumbledore ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top