Hồi Mở Đầu
Trương Thiên Bảo (Tiền kiếp của Lâm Dương) là cháu trai trưởng của dòng tộc Trương Thiên vang danh, một dòng tộc sinh ra những nhân tài quân sự, với khả năng diệt từ người đến yêu, những trận chiến do người của tộc Trương Thiên lãnh đạo luôn giành chiến thắng, nhờ đó mà người trong tộc rất được coi trọng, và bên cạnh đó cũng có không ít người ganh ghét
Thiên Bảo cũng vậy, với khả năng điều khiển được ám linh của bản thân, cậu không chỉ là một mãnh tướng nơi chiến trường mà còn là 1 pháp sư trừ yêu đại tài
Nhưng không may, trong 1 lần đi trừ yêu cho dân, Thiên Bảo không may bị ám hại, ngã xuống "Quỷ Vực" mê man mấy ngày liền, lúc thức dậy thấy cảnh vật xinh đẹp huyền ảo, nghĩ rằng bản thân đang ở miền cực lạc, Thiên Bảo không màng gì cả, quyết định chu du khắp nơi ở nơi này
Chỗ này rất lạ lùng, vẫn có người, vấn có nhà, cuộc sống vẫn diễn ra rất bình thường, nhưng 1 nơi đây như 1 thế giới khác. Vì khi cậu hỏi người khác về hoàng đế hay những địa danh nổi tiếng, thì ai cũng nói là chưa từng nghe tới, hơn nữa, dù đi xa bao nhiêu thì cũng chỉ thấy làng mạc, xung quanh là rừng cây trải đến tận đường chân trời, không thấy kinh đô, cũng chả thấy thành lũy nào, Thiên Bảo đinh ninh rằng, có lẽ, đây là nới người chết đến để sống lại một lần nữa
Nửa tháng sau, trong một lần dạo chơi, Thiên Bảo lạc vào một cánh rừng lạ, không tài nào tìm được lối ra, trong lúc đi loanh quanh thì bắt gặp 1 con cáo nhỏ, mang trên mình bộ lông màu cam nhạt, như một ánh lửa non nớt, con cáo bị mắt kẹt vào một cái bẫy sập, động lòng thương, Thiên Bảo đã cứu giúp con cáo đó, và chữa lành cho nó
Tối hôm ấy, Thiên Bảo định bụng đến nhà trọ nghỉ qua đêm, nhưng lúc sờ vào túi thì phát hiện bao nhiêu tiền đã đánh rơi hết, đành phải tìm nhà dân xin ở tạm
Bước đi một cách mỏi mệt trong đêm tối lạnh lẽo, cuối cùng cậu cũng tìm được một ngôi nhà nhỏ, cậu bưới tới, gõ cửa, hy vọng có người cho mình ở lại đêm nay
Cánh cửa nhỏ mở ra, trước mắt chàng trai là một nàng thiếu nữ xinh đẹp, Nàng mang một vẻ đẹp tự nhiên, cuốn hút, cơ thể nhẹ nhàng, uyển chuyển, mắt ngọc mày ngài, nhưng cánh tay trái hình như đang bị thương
『Ai đọc [Mộng Thần Tiên] rồi chắc cũng biết cổ là ai rồi hén :))))) 』
<Thiên Bảo> Xin lỗi vì sự đường đột, nhưng không biết, liệu cô nương đây có thể cho tôi trú lại qua đêm nay
<Thiên Ngọc> Dạ được ạ, nếu anh không ngại, nhà cũng chỉ có mình em
<Thiên Bảo> Xin cảm tạ cô nương, tôi tên gọi Thiên Bảo, còn cô nương đây ....
<Thiên Ngọc> Thiên Ngọc ạ
Thiên Ngọc vừa nói vừa kéo tay cậu vào trong nhà, ngôi nhà tuy nhỏ nhưng lại rất ấm cúng, một thứ ánh sáng ấm áp chan hòa cả ngôi nhà nhỏ
Thiên Bảo thầm nghĩ *Nghĩ cũng lạ, giữa cánh rừng sâu hoang vu vắng người qua lại, một cô gái trẻ lại ở một mình nơi đây, không phải quá nguy hiểm sao* nhìn thấy cánh tay trái bị thương của cô gái, cậu càng thêm hoài nghi
<Thiên Bảo> Tôi xin mạn phép hỏi một câu, một cô gái xinh đẹp như cô nương đây sao lại sống một mình ở chốn rừng thiên nước độc như thế này, không những vậy, cô còn đang bị thương, thế mà lại cho tôi vào trú nhờ không chút nghi ngờ, chắc phải có lý do gì nhỉ
Thiên Ngọc mỉm cười, nụ cười như hút hồn chàng trai trẻ
<Thiên Ngọc> Anh không cần phải cứ "cô nương" như thế đâu, cứ gọi "em" là được rồi, với lại, nơi đây không phải ai cũng vào được đâu, hơn nữa, giúp cho ân nhân cứu mạng, coi như em trả ơn đi
Câu trả lời của Thiên Ngọc càng làm Thiên Bảo thêm bối rối *không phải ai cũng vào được, đã vậy còn trả ơn nữa, mình đã từng giúp gì cho cô ấy sao*
<Thiên Bảo> Không biết, ý cô nương đây muốn nói là gì
<Thiên Ngọc> Em đã nói là đừng có "cô nương" nữa mà - Thiên Ngọc tỏ vẻ giận dỗi - với lại, sợ rằng em nói ra thì anh sẽ bỏ chạy mất thôi
Thiên Bảo là một pháp sư trừ tà có tiếng, dù là người hay yêu ma quỷ thần, cậu đều đã gặp qua, có gì phải sợ
<Thiên Bảo> Cô nương ...... à không, em cứ nói đi
<Thiên Ngọc> Vậy thì ......
Từ phía sau Thiên Ngọc bỗng xuất hiện một chiếc đôi, trên đầu cũng hiện ra đôi tai cáo. Thiên Bảo biết ngay, nàng là một con hồ ly đã tu luyện thành tinh, nhưng từ khi đến đây, cậu chẳng màng việc diệt yêu trấn ma gì nữa, quyết sống một đời yên bình nên cũng bình thản trước cảnh tượng này
<Thiên Ngọc> Em chính là con cáo nhỏ anh cứu lúc trước, nếu không nhờ anh, có lẽ, em đã bị thợ săn bắt mất, có khi bây giờ đã thành chiếc áo lông rồi, anh còn chữa thương cho em nữa mà
Nếu là Trương Thiên Bảo của ngày trước, chắc sẽ rút ngay cây •Diệt Linh Thương• của mình và đoạt mạng Thiên Ngọc không chút do dự, nhưng giờ đã khác. Thiên Bảo ngồi trò chuyện với cô nàng hồ ly một lúc lâu, họ như tri kỷ lâu ngày mới gặp lại, nói chuyện vui vẻ không ngớt
Sáng hôm sau, Thiên Bảo quyết đinh rời đi, tiếp tục chu du
<Thiên Bảo> Cám ơn em đã cho anh ở nhờ một đêm, hôm qua vui lắm, nhưng chắc anh phải đi rồi
<Thiên Ngọc> Anh định đi đâu
<Thiên Bảo> Anh cũng chưa biết, cuộc sống trước giờ chỉ ngày đây mai đó, nam nhi bốn bể đều là nhà
<Thiên Ngọc> Nếu đã như vậy, chi bằng ở lại đây với với em, chính anh cũng đã nói, một cô gái như em sống ở đây một mình quá nguy hiểm còn gì
<Thiên Bảo> 1 nam 1 nữ, sống cùng 1 mái nhà, về lâu dài thì chuyện gì đến sẽ đến, nhưng mà ..... nếu em không ngại thì
Thiên Ngọc mau chóng hiểu ý, mặt đã đỏ ửng lên rồi
<Thiên Ngọc> Ừm....... chắc là không sao đâu, còn nếu .............. nó đến thì .......
<Thiên Bảo> Thì.......?
<Thiên Ngọc> Anh tự hiểu đi, đừng có mà hỏi em
Từ hôm đó, cả 2 đi khắp nơi cùng nhau, cùng ăn, cùng uống, cùng hát ca vui đùa, và cùng sống dưới 1 mái nhà
Và đúng vậy, điều gì đến cũng đến, như một lẽ tự nhiên, họ đã phải lòng nhau, có lẽ họ đã yêu nhau từ cái ngày đầu gặp mặt rồi
Thấm thoát đã qua nửa năm, đối với cả 2 nửa năm qua có lẽ là quãng thời gian đẹp nhất mà họ từng có, Thiên Ngọc trước giờ chỉ lo tu luyện, chẳng yêu đương gì, còn Thiên Bảo, trước giờ chinh chiến, dù có rất nhiều nữ nhân vây quanh, nhưng chỉ ham muốn tiền tài danh vọng, làm gì có ai yêu cậu thật lòng
Bỗng nhiên, một ngày nọ, Thiên Bảo đã phát hiện ra một bí mật động trời
--------- ToBeContinue----------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top