Chương 168. Tranh chấp và đồng hành
"Huyết Thương lang đang ở đó!"
Vừa đặt chân xuống đất, một người trong đám đã hô lớn một tiếng.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn qua hướng kia, quả nhiên nhìn thấy Huyết Thương lang toàn thân đẫm máu, nhưng mà, hai người đứng bên cạnh Huyết Thương lang cũng được ưu ái mà lọt vào tầm mắt của họ.
Người phản ứng dữ dội nhất đương nhiên là Thang Vân Kỳ rồi.
Cô nàng vừa nhìn thấy Lăng Tiêu thì cả khuôn mặt sáng bừng lên, tự động bỏ qua Du Tiểu Mặc đang đứng bên cạnh, không kìm được vui mừng mà chạy tới, vừa õng ẹo gọi: "Tiếu ca, sao huynh lại ở đây?"
Lúc trước khi vào Thiên Đường Cảnh, thực ra Thang Vân Kỳ muốn chung nhóm với Lăng Tiêu kìa, nhưng mà không hiểu sao, cha nàng lại cho nàng vào nhóm của Lôi Cự và hai vị trưởng lão khác, sau đó cũng không để cho nàng đợi Tiếu Ca, vốn còn tưởng rằng tạm thời không được gặp Tiếu Ca rồi, không ngờ chỉ mới qua vài này, ông trời đã sắp đặt cho nàng và Tiếu ca gặp nhau.
Vậy mà, đợi nàng chạy tới mới phát hiện, bên người Tiếu ca lại còn có cái tên Du Tiểu Mặc làm người ta ghét cay ghét đắng kia.
Nếu như lùi lại vài tháng trước, Thang Vân Kỳ nhất định không do dự mà lộ ra cái vẻ mặt khinh bỉ, nhưng bây giờ nàng đã có kinh nghiệm rồi, nếu cứ biểu hiện ra sự ghét bỏ của nàng đối với Du Tiểu Mặc, thì sẽ chỉ đẩy Tiếu ca của nàng ra xa hơn mà thôi.
"Du sư đệ, ta biết ngay ngươi sẽ đi cùng Tiếu ca mà, gặp lại các người ta rất vui."
Thang Vân Kỳ nhìn Du Tiểu Mặc, trong nháy mắt đã lộ ra một nụ cười rực rỡ.
Du Tiểu Mặc khó mà tin nổi, chớp mắt hai cái, em gái đang nói nhìn thấy hắn rất vui, chính là cô nàng Thang Vân Kỳ mỗi lần nhìn thấy hắn đều dùng ánh mắt âm tàn mà liếc hắn sao? Hơn nữa, ngươi thực ra không hề vui khi thấy ta, mà là vì nhìn thấy đại sư huynh của ngươi chứ gì?
Tuy sự chán ghét của Thang Vân Kỳ dành cho hắn không rõ ràng như trước, nhưng loại thay đổi này chỉ làm hắn càng thấy kinh hãi, cô ả này tuyệt đối có vấn đề!
Bên kia, Lôi Cự vừa nhìn thấy Lăng Tiêu thì không 'vui vẻ' tới vậy rồi.
Cả khuôn mặt như được trát một lớp than đen xì, đôi mắt nhỏ sắc như dao thỉnh thoảng lại lia về phía Lăng Tiêu, sắc mặt âm u khó đoán, sau một lát, gã mới giả cười mà nói: "Lâm Tiếu, sao ngươi lại ở chỗ này, không phải ngươi nên tới..."
"Tới đâu?" Lăng Tiêu hỏi ngược lại.
Có vẻ như Lôi Cự bị nghẹn thì phải, không thể nào nhổ ra câu nói kế tiếp.
Đột nhiên gã nhớ tới cái chuyện Lâm Tiếu bị phái đi tới phía Bắc chỉ có mấy người được biết, lúc trước gã lại vào Thiên Đường Cảnh trước Lâm Tiếu, sau đó cũng không chạm mặt nhau, càng không gặp được những sư huynh đệ đồng môn khác, nếu như nói hớ ra nhất định sẽ khiến Lâm Tiếu sinh nghi.
Nghĩ vậy, gã mới dừng lại một chút lựa lời rồi nói: "Làm sao lại chỉ có hai người các ngươi thế này, những sư huynh đệ khác đâu?"
Lăng Tiêu cười cười nhìn gã, dùng cái giọng không để tâm mà đáp lại: "Không ngờ lại thất lạc nhau, lúc đó chúng ta gặp phải một con yêu thú rất mạnh, không đánh lại được đành phải chạy, không ngờ mọi người lại tản ra nhiều phía, ta và Du sư đệ thì không có bản đồ của Thiên Đường Cảnh, vậy là chẳng biết sao lại chạy tới nơi đây."
Phía Đông ngay bên cạnh phía Bắc, cho nên y cũng không lo sẽ có người nghi ngờ, mà có nghi mờ thì cũng mặc kệ.
"Vậy à!" Lôi Cự vất vả lắm mới nhếch được khóe miệng lên, gã thật hy vọng con yêu thú kia giết chết Lâm Tiếu luôn cho rồi.
"Phải rồi, sao các ngươi lại tới đây, ta nhớ các ngươi tới hướng Tây Nam cơ mà, sao lại chạy về phía Đông rồi? Đừng bảo là lạc đường giống chúng ta nha?" Lăng Tiêu mỉm cười hỏi ngược lại, hai mắt nhìn thẳng vào Lôi Cự.
Lôi Cự bị y nhìn tới hoảng hốt, không thể lập tức nghĩ ra cách trả lời câu hỏi của y.
Lúc này vị trưởng lão vốn rất im lặng, Vương trưởng lão đột nhiên mở miệng giải thích: "Lâm sư điệt, chúng ta đuổi theo một con yêu thú tới, nhưng đáng tiếc con yêu thú kia quá giảo hoạt, cứ mang chúng ta chạy khắp nơi, không ngờ lại chạy tới bên này, nhưng mà..."
Nói xong, Vương trưởng lão đột nhiên chuyển hướng, ánh mắt tinh minh rơi vào Đại Cầu đang đứng trước mặt Du Tiểu Mặc, "Nếu không phải do con yêu thú này cản trở thì chúng ta đã sớm bắt được con yêu thú kia rồi."
Lời nói của lão lập tức khiến mọi người chú ý.
Lúc này tất cả mới phát hiện, Huyết Thương lang mà bọn họ vất vả đuổi theo đang ngoan ngoãn nằm trước mặt Du Tiểu Mặc, hơn nữa lúc Du Tiểu Mặc giúp nó lau vết thương còn không hề phản kháng.
Thang Vân Kỳ lừ mắt nhìn Du Tiểu Mặc, lại nhìn về phía Lăng Tiêu, đột nhiên dùng cái giọng dịu dàng mà cười nói: "Tiếu ca, con Huyết Thương lang này thật xinh đẹp, nó đã nhận huynh làm chủ nhân sao? Có thể cho Kỳ nhi được không, Kỳ nhi rất thích nó."
Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu.
Họ cho rằng Huyết Thương lang lúc trước là vô chủ, nhưng cũng có thể lúc bọn họ đuổi tới đây thì nó đã bị Lăng Tiêu thuần phục, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng mấy người này lại khẳng định chắc chắn do trước đó nhờ họ khiến thực lực của Huyết Thương lang bị tiêu hao, nên Lăng Tiêu lúc này mới vở bở, cho nên theo lý mà nói, con Huyết Thương lang này phải thuộc về họ mới đúng, lời của tiểu sư muội vẫn chưa đủ.
"Khó mà làm được." Khóe miệng Lăng Tiêu hơi vểnh lên, nhưng lại làm bộ do do dự dự không cự tuyệt ngay.
Thang Vân Kỳ ngơ ngác, nhanh chóng tỉnh lại, sau đó dùng giọng điệu đã cố gắng giữ bình tĩnh mà hỏi: "Sao lại không được, Tiếu ca, chẳng lẽ huynh đã khế ước nó rồi sao?"
Lăng Tiêu lắc đầu, mỉm cười: "Ngươi đoán đúng, nhưng người khế ước Huyết Thương lang không phải là ta."
Vì vậy, tất cả mọi người lập tức chuyển ánh mắt qua Du Tiểu Mặc, nếu không phải Lâm Tiếu thì chỉ có thể là Du Tiểu Mặc rồi, trong đám người kia, có một người đang cố nén ghen ghét, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc.
Lôi Cự lập tức bực bội, cướp lời của Thang Vân Kỳ: "Lâm Tiếu, ngươi cũng quá thể lắm rồi đó, con Huyết Thương lang này do chúng ta tìm được, ngươi dựa vào cái gì mà đưa nó cho Du Tiểu Mặc, nếu không phải chúng ta làm nó bị thương nặng trước, ngươi cho rằng ngươi có thể thuần phục được nó sao?"
Lúc trước Huyết Thương lang có thực lực khoảng cấp năm, nhưng đó là lúc nó gặp được đám người Lôi Cự, sau đó nó thành công lên cấp trong lúc chiến đấu, cho nên bây giờ đã lên cấp sáu cũng là Tinh cảnh rồi.
Bởi vì Lâm Tiếu cũng có tu vi Tinh cảnh, nếu khuốn thuần phục Huyết Thương lang rồi khế ước, thì thực lực của Huyết Thương lang phải thấp hơn y rất nhiều mới được, cho nên họ cảm thấy đây là công lao của mình.
Lôi Cự vừa nói xong, những người khác lập tức phụ họa, ngay cả hai vị trưởng lão cũng gật gật đầu, dùng ánh mắt chỉ trích nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu duỗi tay ra, giọng điệu tuy rất bất đắc dĩ, nhưng nụ cười trên mặt lại tràn ngập ý trêu tức: "Tai nào của ngươi nghe thấy ta nói Du sư đệ khế ước Huyết Thương lang sau khi các ngươi gặp nó?"
Lôi Cự ngơ ngác một lát, chợt hừ lạnh một tiếng: "Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi lại muốn nói con Huyết Thương lang này đã sớm bị các ngươi khế ước rồi sao, đừng có đùa, nếu như các ngươi thật sự khế ước nó, sao lại để nó chạy đi, hơn nữa các ngươi có chứng cớ gì chứng minh Du Tiểu Mặc đã khế ước nó trước khi chúng ta gặp được nó?"
Lăng Tiêu cũng đoán được gã sẽ nói thế này, cũng không nóng nảy, ung dung nhìn mấy người rồi nói: "Vì sao ta lại phải chứng minh, chỉ cần người có đầu óc cũng biết, trong thời gian ngắn như vậy sao có thể khế ước nổi một con yêu thú cấp sáu, cho dù con yêu thú này đang bị suy yếu, nhưng khế ước cũng cần thời gian, chỉ là nếu các ngươi thật sự không chấp nhận nổi sự thật thì..., có thể tự đi hỏi Huyết Thương lang đó."
Bị y châm chọc là không có đầu óc, sắc mặt đám người Lôi Cự và Vương trưởng lão đều trầm xuống.
Dù biết là y nói đúng, nhưng họ không muốn cứ như vậy mà bỏ qua một yêu thú cấp tám như Huyết Thương lang, hơn nữa con Huyết Thương lang trước mắt này đã là cấp sáu rồi, càng khó mà có được.
Nhưng, tầm mắt của mọi người lại chuyển về phía Du Tiểu Mặc và Huyết Thương lang, thực ra không cần hỏi thì đáp án cũng rất rõ rồi, nhìn động tác ảnh hưởng lẫn nhau của Du Tiểu Mặc và Huyết Thương lang sẽ hiểu, nhìn sao cũng không giống như chủ tớ vừa khế ước.
Bởi vì Đại Cầu đang bị thương, Du Tiểu Mặc lo lắng sẽ khiến vết thương của nó nặng thêm, liền bảo nó nằm xuống.
Đại Cầu nghe lời cực kỳ, không chỉ nằm xuống, còn lộ cái bụng của mình ra, rồi dùng vẻ mặt tủi thân nhìn Du Tiểu Mặc, sau khi bị lườm cảnh cáo còn làm bộ đáng thương mà nức nở một tiếng, giống như đang làm nũng.
Nhưng Du Tiểu Mặc sao có thể mềm lòng, nếu không phải nó bị thương thì hắn thật muốn đánh cho nó một trận, cho dù hiếu chiến thì cũng không thể khiến bản thân mình thành ra như thế này được chứ, hơn nữa gặp ai không gặp, lại gặp đúng phải mấy thành phần cực phẩm này, rồi còn dẫn họ tới, thật sự là chiều quá sinh hư mà!
Cũng may mà hắn có linh đan trị thương, nếu không vết thương của nó thật khó mà chữa được ngay.
Nhưng hắn cũng không lấy linh đan của mình ra ngay, bởi vì mấy viên linh đan trị thương kia đều là loại thượng phẩm, đành phải dùng chiến lợi phẩm thu hoạch được lúc trước, tuy rằng không tốt lắm, nhưng tối thiểu cũng có tác dụng chữa trị vết thương.
Du Tiểu Mặc đổ một viên linh đan ra rồi nhét thẳng vào miệng Đại Cầu, sau đó lại bóp nát mấy viên rắc vào miệng vết thương, tuy tốc độ lành hơi chậm, nhưng cuối cùng cũng cầm được máu, lúc này Du Tiểu Mặc mới thở dài một hơi.
Nếu như nói họ là chủ tớ mới khế ước chưa tới một phút đồng hồ, tuyệt đối không có ai tin.
Cặp chủ tớ nào có thể bồi dưỡng tình cảm nhanh như vậy? Có con yêu thú nào sẽ nũng nịu với chủ nhân mới quen chưa tới một phút? Tổng hợp đủ loại dấu hiệu lại, rất có thể sự thật đúng như lời Lâm Tiếu nói, Du Tiểu Mặc đã sớm khế ước con Huyết Thương lang này.
Lúc này, có người đột nhiên chen tới phía trước, người nọ chính là Giang Lưu.
Hôm nay Giang Lưu đã là đệ tử được phong chủ Thiên Phong thích nhất, vì cam đoan sự an toàn của hắn, Thang Phàm cũng sắp xếp cho hắn vào đoàn người của Lôi Cự, trong năm người, cả Giang Lưu và Thang Vân Kỳ đều là đan sư, nhưng địa vị cả hai không hề thấp.
Ba người còn lại đều có tu vi Tinh cảnh trở lên, ví dụ như Lôi Cự là Tinh cảnh một sao, hai vị trưởng lão còn lại thì một người là Tinh cảnh bảy sao, một người là Tinh cảnh bốn sao, tổ hợp này gần như là tuyệt đối vô địch ở Thiên Đường Cảnh, có thể thấy ý định của Thang Phàm.
Bởi vì lúc trước Giang Lưu không nói gì, còn đứng khuất phía sau, cho nên Du Tiểu Mặc cũng không chú ý tới hắn, lúc này hắn đã bước lên, gần như tầm mắt của mọi người đều tập trung vào trên người Giang Lưu.
Giang Lưu nở một nụ cười ngượng ngùng, có vẻ rất xấu hổ vì bị bọn họ nhìn như vậy, rồi lại nhìn Lăng Tiêu mà nói: "Đệ cảm thấy, con Huyết Thương lang này có thể đã bị Du sư huynh khế ước trước, vậy chủ nhân của nó chỉ có thể là Du sư huynh rồi, chúng ta có tranh chấp ra sao cũng không thay đổi được đâu, không bằng tất cả mọi người đều lùi một bước, vậy cũng có thêm thời gian, Thiên Đường Cảnh có nhiều yêu thú như vậy, chắc sẽ gặp được thôi, Lâm sư huynh, huynh nói có đúng không?"
Du Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy mấy lời này của Giang Lưu rất lắt léo.
Nếu như là lúc trước chắc hắn cũng không bận tâm suy tư đâu, nhưng mà từ khi trong lòng đã có ý muốn phân rõ giới hạn, hắn cũng liền có chút cảnh giác với Giang Lưu, ví dụ như mấy câu từ lúc này.
Cố ý không đề cập tới việc hắn đã khế ước Đại Cầu từ trước khi họ gặp được nó, ý là muốn nói hắn đã tranh thủ mà cướp Đại Cầu đi, cho nên mới xảy ra loại tình huống này, còn lén lút chỉ trích hắn tranh đoạt yêu thú của họ, sao trước kia hắn không phát hiện ra vị đồng hương này rất có mưu mô nhỉ?
Được rồi, quả nhiên là do hắn thánh thiện quá mà!
Lăng Tiêu chỉ cười, nhưng không hề lên tiếng.
Thang Vân Kỳ đứng bên cạnh lập tức phụ họa: "Giang sư đệ nói phải, bây giờ phải là thời điểm chúng ta cần đồng tâm hiệp lực mới đúng, không phải có mỗi con yêu thú sao, mọi người tìm thêm là được, Thiên Đường Cảnh lớn như vậy, chẳng lẽ lại sợ tìm không ra sao, ngươi nói có đúng hay không, Vương trưởng lão?"
"Tiểu thư nói đúng." Vương trưởng lão lập tức gật đầu.
Lôi Cự thấy trong năm người đã có ba người đồng ý, tuy vẫn không tình nguyện, nhưng cũng đành thỏa hiệp.
"Nếu các ngươi muốn tìm yêu thú, vậy thì chúng ta tách ra đi." Lăng Tiêu đi đến bên cạnh Du Tiểu Mặc, đột nhiên quay đầu nói với mấy người một tiếng, thái độ cùng lời nói đều có ý muốn mỗi người đi một ngả.
Mấy người kia đều sững sờ, đặc biệt là Thang Vân Kỳ, khuôn mặt xinh đẹp lập tức lộ ra sự lo lắng, vội vàng nói: "Tiếu ca, chúng ta đi chung không phải rất tốt sao? Hơn nữa bọn huynh chỉ có hai người, nếu gặp nguy hiểm thì phải làm sao đây, nhiều thêm mấy người cũng tiện giúp đỡ nhau mà, không phải sao?"
"Ta và Du sư đệ muốn đi tìm linh thảo, các ngươi lại muốn đi tìm yêu thú, sợ là bất tiện..."
Lăng Tiêu còn chưa nói xong, Thang Vân Kỳ lập tức cắt ngang lời y.
"Sao lại không tiện, chúng ta có thể cùng tìm linh thảo với Tiếu ca mà, hơn nữa bên cạnh linh thảo đều có yêu thú bảo vệ, vậy thì chúng ta có thể bắt yêu thú, Tiếu ca thì đào linh thảo, một công đôi việc!"
"Vậy được rồi." Lăng Tiêu suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
Du Tiểu Mặc muốn gào thét, ta còn chưa lên tiếng cơ mà!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top