Chương 09-12
Chương 09. Linh Hồn Trong Truyền Thuyết
Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc đi theo các sư huynh đệ tới đại điện Linh Thảo Đường. Linh Thảo Đường là nơi quan trọng nhất của Đô Phong, cũng là nơi các đệ tử phải tới mỗi ngày.
Lý sư huynh phụ trách đưa bọn họ tới đó nhưng vì bản thân cũng có việc phải làm, cho nên không có thời gian dạy bọn họ, trùng hợp đại sư huynh đang rảnh rỗi, nên bọn họ được giao lại cho Phương Thần Nhạc.
"Bởi vì các ngươi tiếp xúc với những thứ này lần đầu tiên, bây giờ ta sẽ không nói đến vấn đề phức tạp, giờ chỉ nói về một ít kiến thức cơ bản, thứ đang để trước mặt các ngươi chính là những linh thảo cần dùng trong việc luyện đan, hãy tự mình xem một chút đi.
Phương Thần Nhạc vừa nói, vừa đem mấy chậu cây ở sau lưng đặt trước mặt bọn họ.
Du Tiểu Mặc cũng tò mò như những người khác, nhìn chằm chằm vào mấy cây linh thảo trồng bên trong mấy cái chậu.
Linh thảo là tên gọi chung của tất cả các loại linh dược, nhưng không phải tất cả linh dược đều là loại cây thân thảo, ví dụ như chậu thứ hai từ bên trái qua, là một cây linh thảo cấp một tĩnh thần hoa.
Sau đó, Phương Thần Nhạc, lại giới thiệu chi tiết về cấp bậc của linh thảo cho bọn họ.
Giống như đan sư, linh thảo cũng phân chia thành nhiều cấp bậc, từ cấp một tới cấp mười hai, cấp bậc của linh thảo càng cao, cấp của linh đan luyện được cũng càng cao, nhưng cũng cần cấp bậc của đan sư phải tương xứng.
Đan sư cấp thấp có thể luyện được loại linh đan từ cấp một tới cấp ba.
Đan sư trung cấp có thể luyện linh đan từ cấp một tới cấp sáu.
Về phần đan sư cao cấp, là nghề nghiệp khiến người ta đỏ mắt vì ghen tị cũng như kiếm lời nhiều nhất trên đại lục Long Tường, bởi vì bọn họ có thể luyện linh đan từ cấp một tới cấp 10, chẳng qua cấp bậc của linh đan càng cao, xác xuất thành công càng thấp.
Ví dụ như linh đan cấp chín và cấp mười.
Kể cả những đan sư cao cấp đã thành danh nhiều năm, bọn họ cũng chỉ nắm chắc không hơn 10% tỉ lệ thành công, còn chưa nói tới chuyện linh thảo để luyện ra linh đan cũng rất quý hiếm.
Lại nhìn lên trên, sau cấp mười thì còn có linh đan và linh thảo cấp mười một và cấp mười hai, hai loại này có thể gọi là cấp bậc trong truyền thuyết rồi.
Tục truyền rằng, chỉ có đan sư có linh hồn thất thải* trong truyền thuyết mới có thể luyện được, nhưng mà đã qua hơn vạn năm lịch sử của đại lục Long Tường vẫn chưa hề xuất hiện người mang linh hồn thất thải, cho nên dù vạn năm trôi qua đến cùng loại linh hồn này vẫn chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Mà dù có, thì chuyện tìm được linh thảo cấp mười một, mười hai cũng rất khó khăn.
Những nội dung này, Du Tiểu Mặc đều đã đọc qua trong sách, tuy nhiên trong lòng đã hiểu rõ, nhưng hắn vẫn chăm chú nghe đại sư huynh giảng, nghe thêm một lần càng có lợi cho hắn.Có vẻ Phương Thần Nhạc cũng chú ý tới vị tiểu sư đệ rất nghiêm túc này, không nhịn được mà gật đầu tán thưởng.
Thực ra những đều là kiến thức cơ bản, chỉ cần đọc sách là gặp, chính vì vậy, từ trước tới này mỗi khi Phương Thần Nhạc giảng giải cho các sư đệ, đều có rất ít người nghiêm túc mà nghe,, khó được lại gặp một tiểu sư đệ nghiêm túc và kiên nhẫn thế này lắm, Phương Thần Nhạc không kiềm chế nổi mà nhìn hắn mấy lần.
"Tiếp theo, các ngươi hãy làm quen trước với linh thảo cấp một, một lúc nữa ta sẽ quay lại giảng cho các ngươi những nội dung trọng tâm về đan sư."
Nói xong, Phương Thần Nhạc liền cho bọn họ giải tán.
Du Tiểu Mặc thấy các sư huynh đệ đều muốn chạy tới xem linh thảo, liền mở miệng gọi Phương Thần Nhạc.
Phương Thần Nhạc nghe thấy từ sau lưng vang lên một âm thanh dễ nghe, quay đầu lại liền gặp tiểu sư đệ nghiêm túc kia đang mở một môi mắt to đen láy mong đợi mà nhìn mình, không khỏi có chút buồn cười.
"Tiểu Mặc sư đệ, còn có chuyện gì sao?"
Du Tiểu Mặc không nghĩ tới đại sư huynh còn nhớ tên của mình, ngượng ngùng cúi đầu, nói: "Đại sư huynh, ta muốn đi xem dược viên một chút, không biết có được không?"
Phương Thần Nhạc sững sờ, liếc nhìn hắn rồi đánh giá một lát, mới gật đầu nói: "Có thể, ta còn lo lắng hôm nay kiến thức quá nhiều sẽ kiến các ngươi cảm thấy nặng nề, nhưng mà ngươi đã tự yêu cầu, vậy cũng được, chỉ là bây giờ ngươi chỉ có thể tới dược viên cấp một thôi."
"Cám ơn đại sư huynh." Du Tiểu Mặc vui vẻ, vội vàng nói cám ơn.
Phương Thần Nhạc cười nói không cần khách sáo, sau đó liền dẫn hắn đi.
Dược viên là nơi quan trọng nhất trong phái Thiên Tâm, bất kì một môn phái nào muốn phát triển lâu nào cũng không thể rời khỏi nó, có thể nói dược viên cũng là một cấm địa, trừ khi có lệnh bài của chưởng môn, nếu không chỉ có sư thúc chăm sóc dược viên mỗi ngày mới có thể tới.
Nhưng đây cũng chỉ là quy định cho dược viên trồng linh thảo cấp năm trở lên, từ cấp năm trở xuống đều mở cửa tự do.
Ba ngọn núi lớn của Đan Hệ đều có riêng năm mảnh dược viên để gieo trồng linh thảo, theo thứ tự là linh thảo từ cấp một tới cấp năm, đều phân chia rõ ràng.
Du Tiểu Mặc là đệ tử ký danh mới nhập môn, cho nên chỉ có thể vào dược viên cấp một.
*Thất thải: bảy màu
Chương 10. Phát Hiện Ở Dược Viên
Phương Thần Nhạc dẫn hắn đến dược viên, thuận tiện dặn dò đệ tử trông coi, sau đó mới rời khỏi.
Biết được Du Tiểu Mặc là do đại sư huynh dẫn tới, đệ tử trông coi dược viên cũng không làm khó hắn, chỉ thuận miệng nói mấy việc cần chú ý, rồi mới để hắn đi vào.
Dược viên cấp một rất lớn, chủ yếu là bởi vì nhu cầu cần số lượng rất nhiều mà còn rất dễ trồng.
Du Tiểu Mặc vừa bước vào đã nhìn thấy một mảnh linh thảo thật lớn đang chập chờn đón gió.
Linh thảo quen thuộc nhất là mấy cây điệt đả thảo đã từng nhìn thấy trong sách, lá và thân đều có màu xanh, hoa có màu tím, loại linh thảo này rất hữu hiệu với việc trị liệu ngoại thương, nhưng mà thường thì đan sư thường không dùng đến nó để luyện linh đan trị ngoại thương.
Đối với tu luyện giả mà nói, ngoại thương đều là mấy vết trầy xước nho nhỏ, cho nên bọn họ rất ít khi phải dùng tới linh đan trị ngoại thương. Nhưng nữ tu luyện giả thì không nghĩ thế, dù sao thì thích đẹp cũng là bản tính của phụ nữ mà.
Hai bên điệt đả thảo là đông lăng thảo và tĩnh thần hoa, hai loại linh dược này được dùng để luyện chế những loại linh đan thường xuyên dùng đến, cho nên số lượng trồng khá lớn.
Du Tiểu Mặc ngồi xổm bên đám tĩnh thần hoa dò xét cẩn thận, không biết có phải do hắn tưởng tượng hay không. Hắn cảm giác, đóa tĩnh thần hoa bên tay trái dường như không có tinh thần lắm, còn đóa tĩnh thần hoa bên tay phải lại tràn đầy sức sống, bên ngoài cành lá còn giống như đọng một lớp sương trắng mờ mờ, không biết là thứ gì.
Lại nhìn mấy đóa tĩnh thần hoa xung quanh, tất cả đều không phát triển tốt được như nó. Quan trọng nhất là, bên ngoài cành lá đều không thấy đọng lớp sương trắng kia, Du Tiểu Mặc không hiểu vì sao.
Bởi vì không xác định mình có hoa mắt hay không, Du Tiểu Mặc liền chuyển sang chỗ khác.
Không ngờ rằng đám đông lăng thảo gần chỗ hắn đang đứng cũng có năm cây linh thảo phát triển thành trạng thái như vậy, không ngoại lệ, mấy cây này đều đọng một lớp sương trắng trên cành lá, tất cả đều tràn đầy sức sống.
Chỉ tiếc nhận thức về linh thảo của Du Tiểu Mặc không sâu, cho nên hắn không biết được đã có chuyện gì đã xảy ra. Nhưng hắn không ngốc, mơ hồ đoán được mấy cây linh thảo kia hẳn là mấy cây sinh trưởng tốt nhất trong vườn.
Sau đó, Du Tiểu Mặc liền ném chuyện này ra sau đầu.
Đại sư huynh cho bọn hắn một tiếng sau phải tập hợp, chỉ là vì Du Tiểu Mặc quá chăm chú quan sát đám linh thảo trong dược viên, rốt cục đã quên mất chuyện này.
Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện đại sư huynh đang mỉm cười đứng sau lưng mình.
Du Tiểu Mặc hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thoáng màu trời mới phát hiện đã trễ, vội vàng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi đại sư huynh, đệ quên không để ý thời gian."
Phương Thần Nhạc không trách hắn, ngược lại còn vừa cười vừa nói: "Khó mà gặp được một tiểu sư đệ nghiêm túc như thế này, đại sư huynh rất vui mừng, may mà lần này chỉ là bài học cơ bản, nội dung cũng không nhiều, ta sẽ giảng lại cho đệ một lần là được, chỉ cần nhớ lần sau đừng có đến muộn nữa."Du Tiểu Mặc có chút ngại ngùng, đành phải quy củ trả lời: "Cám ơn đại sư huynh."
Hai người trở lại Linh Thảo Đường, quả nhiên, Phương Thần Nhạc giảng lại bài cho một mình hắn. Bài trước nói về linh thảo, còn lần này thì khác, giảng giải cụ thể về nghề nghiệp đan sư.
Tại đại lục Long Tường, cho dù đan sư cùng tu luyện giả mặc dù chỉ chiếm tỉ lệ 1/100, nhưng cũng phải nói tới việc nhân khẩu ở đại lục này vốn vượt qua ngàn tỷ người, cho nên số lượng đan sư cũng không hề ít, trên thực tế, chân chính ít phải là đan sư cao cấp.
Con đường từ đan sư trung cấp tới đan sư cao cấp có một bức tường lớn mà không phải đan sư nào cũng có thể vượt qua.
Việc này có liên quan rất lớn tới tư chất của đan sư đó, cấc bậc của linh hồn sẽ quyết định con đường sau này của bạn, nhưng linh hồn có đẳng cấp càng cao, tỉ lệ xuất hiện cũng càng thấp, ví dụ như mấy sư huynh đệ cùng vào phái Thiên Tâm với Du Tiểu Mặc, bọn họ đều là người cùng một địa phương, nhưng trong mười người, chỉ một mình Giang Lưu có được linh hồn màu lam.
Có điều tư chất kém cũng không nghĩa là sau này sẽ không có đường ra.
Bởi vì cái gọi là nghề nghiệp cũng có nhiều chuyên ngành, từng lĩnh vực chắc chắn sẽ có người sở trường, mặc dù là đan sư cấp thấp, cũng không thể nói là không có thành tựu.
"Đại sư huynh, đan sư cấp thấp chỉ có luyện được đan dược đơn giản, nhưng mà cũng có rất nhiều đan sư cấp thấp khác có thể luyện ra, đâu phải là vật quý hiếm gì, như vậy sao có thể làm nên thành tựu gì?" Du Tiểu Mặc không hiểu lắm.
Trong mắt Phương Thần Nhạc hiện lên vài tia vui vẻ, giống như không ngạc nhiên lắm: "Tiểu sư đệ cũng biết, vì cái gì mỗi một món đồ đều chia ra tốt xấu?"
Du Tiểu Mặc suy nghĩ kĩ, ánh mắt lập tức sáng lên: "Phải chăng linh đan cũng có vấn đề liên quan đến chất lượng?"
Phương Thần Nhạc hài lòng gật đầu, khen ngợi hắn là bởi vì mình trước kia cũng đã hỏi qua những sư đệ khác, nhưng phản ứng của bọn họ đều không nhanh như Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc cúi xuống, lỗ tai hơi đỏ, không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.
Hắn cũng không dám nói việc mình là một người hiện đại, cho nên mới mẫn cảm với vấn đề này, bởi vì chất lượng sản phẩm ở hiện đại là một vấn đề rất lớn, không ít người lo lắng mua phải hàng giả còn nghiên cứu kỹ, ví dụ như chính hắn!
"Chất lượng linh đan tốt hay xấu quyết định bởi linh thảo dùng trong lúc luyện đan, nếu như bụi linh thảo này lúc trồng không phát triển tốt, như vậy linh đan luyện ra từ nó cũng sẽ kém nhiều, cho nên linh đan cũng chia làm ba cấp bậc, theo thứ tự là hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm, trong đó linh đan thượng phẩm là loại tốt nhất.
"Thì ra là thế." Du Tiểu Mặc cảm giác có thứ gì đó bất ngờ hiện lên trong đầu mình, nhưng khi hắn muốn nắm bắt thì ý nghĩ này lại biến mất. Trực giác nói cho hắn biết đó là một chuyện rất quan trọng, nhưng hắn nghĩ mãi mà không ra, cho tới khi tiết học chấm dứt, hắn về tới phòng mới đột nhiên "A" một tiếng.
"Chẳng lẽ là mấy thứ thấy buổi sáng?"
Chương 11. Gặp Lại Người Quen
Buổi sáng, Du Tiểu Mặc đã phát hiện ra linh thảo trồng trong dược viên phát triển có chút khác nhau. Ngay từ đầu hắn cũng không chắc chắn lí do vì sao, bây giờ suy nghĩ một chút, hẳn là vấn đề về chất lượng.
Tuy rằng không hiểu tại sao cùng trồng trong một mảnh dược viên mà chất lượng của linh thảo lại khác nhau, nhưng hẳn là phải có nguyên nhân, có lẽ là do cách linh thảo hấp thu dưỡng chất khác nhau, cũng có thể bị điều kiện bên ngoài ảnh hưởng.
Mặc kệ nguyên nhân là gì, Du Tiểu Mặc rất vui mừng với phát hiện này.
Nếu như hắn có thể phân biệt được chất lượng linh thảo, như vậy sau này quá trình tìm kiếm linh thảo cũng sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng lúc này Du Tiểu Mặc cũng không tiện hỏi các sư huynh, chỉ là nếu không hỏi, hắn cảm giác đêm nay mình nhất định sẽ mất ngủ, nghĩ tới nghĩ tui, hắn quyết định tới Tàng Thư Các xem một chút, Tàng Thư Các bao quát vạn vật, hẳn phải có nội dung nói về việc này.
Ăn qua loa bữa tối, Du Tiểu Mặc không cùng các huynh đệ trở về, mà trực tiếp đi tới Tàng Thư Các.
Người trông coi Tàng Thư Các vẫn là lão giả có khuôn mặt nghiêm nghị ấy. Bởi vì đã đến một lần rồi, cho nên Du Tiểu Mặc không cần lão giả nhắc nhở như lần trước, lập tức lấy thẻ thân phận đưa cho lão giả, giống như lần trước, được một lệnh bài làm bằng gỗ màu đen.
"Cám ơn lão bá." Du Tiểu Mặc lễ phép cám ơn, sau đó mới đi vào Đông Các.
Du Tiểu Mặc quay lưng lại nên không phát hiện, sau khi lão giả nghe được câu "lão bá" kia, khuôn mặt nhăn nhó một chút, chỉ sợ ấn tượng về tên đệ tử ký danh này đã càng ngày càng khắc sâu rồi
Đi vào Tàng Thư Các, Du Tiểu Mặc theo bản năng mà nhìn quanh xem có người nào khác ở đó không. Tên thiếu niên lần trước đột ngột xuất hiện đã dọa hắn sợ gần chết, hắn không hy vọng chuyện như thế lại xảy ra lần nữa, cảm giác bị người soi mói cũng không tốt chút nào.
Chẳng qua Du Tiểu Mặc đã nghĩ nhiều rồi.
Bình thường tầng thứ nhất có rất ít người ngồi lại, bởi vì nội dung bên trong sách khá nhiều, không có khả năng đọc hết trong vòng một hai canh giờ, cho nên phần lớn đều mượn về phòng xem.
Tại hàng thứ hai của giá sách, Du Tiểu Mặc tìm được một quyển gọi là《 Những vấn đề thường gặp khi gieo trồng linh thảo 》. Sách dày khoảng 2cm, dựa vào tốc độ đọc sách của hắn, đoán chừng một ngày đều chưa đọc xong, cho nên hắn quyết định mượn quyển sách này về, dù sao thì về sau hắn sẽ phải tiếp xúc nhiều với kiến thức về vấn đề này mà.
Du Tiểu Mặc cũng không lập tức rời đi, hắn đi sang mấy giá sách khác nhìn, đi một vòng cũng không tìm được quyển nào hữu dụng mới chuẩn bị đi về.Thế nhưng ngay tại lúc hắn xoay người, bên cạnh đột nhiên truyền tới một vài tiếng động, tiếp theo đó một bóng người màu trắng hiện ra từ hư không, theo sau bóng trắng đó là một cái bóng màu hồng nhạt.
Du Tiểu Mặc chăm chú nhìn lên, mới phát hiện hóa ra là đôi nam nữ hắn gặp ở Tây Các lần trước đây mà.
Bởi vì lần này khoảng cách rất gần, cho nên nam nhân kia ngay lập tức chú ý tới sự hiện diện của hắn, bên trên gương mặt tuấn mỹ như đao gọt phảng phất được gắn lên hai ngôi sao lạnh lẽo, bỗng nhiên rơi trên người hắn.
Ánh mắt không mang theo chút tình cảm nào khiến toàn thân Du Tiểu Mặc lạnh ngắt, hai tay cầm sách không kiềm chế được mà run nhẹ một cái.
Vốn cho là vị đại sư huynh và tiểu sư muội này hẳn là người của Võ Hệ, nhưng bọn họ lại xuất hiện từ Đông Các, vì vậy Du Tiểu Mặc không dám chắc nữa, rốt cục là sao?
Cô gái mặc áo hồng kia mới đầu không chú ý tới Du Tiểu Mặc, bởi vì toàn bộ sự chú ý của nàng đều đặt trên người nam nhân kia, lúc anh ta nhìn hắn, cô nàng cũng liền phát hiện ra, đôi mày xinh đẹp liền nhíu lại.
"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy tuấn nam mỹ nữ bao giờ à, còn không cút đi?"
Du Tiểu Mặc: "..."
Lần đầu gặp được người không biết xấu khổ như vậy á, thật sự chưa từng gặp luôn nha, được rồi, cô thắng, mỹ nữ!
Du Tiểu Mặc thật sự không thích loại con gái điêu ngoa như cô nàng này, nhìn qua cũng biết là bị làm hư từ nhỏ, cứ cố so đo với nàng thì người thua thiệt chắc chắn sẽ là chính mình.
Lúc rời đi, hắn còn có thể nghe được tiếng cô nàng đang nũng nịu với với nam nhân kia.
"Tiếu ca ca, rõ ràng huynh đã đáp ứng với phụ thân cùng Vân Vân đến Tàng Thư Các cơ mà, sao tự nhiên lại muốn đi, ghét quá, người ta còn chưa đọc xong nữa."
Du Tiểu Mặc rùng mình một cái, dứt khoát bỏ chạy khỏi Đông Các.
Chương 12. Nguy Hiểm Của Linh Đan
Sau khi trở lại phòng, đầu óc Du Tiểu Mặc mới dần dần minh mẫn.
Mấy câu cô nàng áo hồng đó nói cũng tiết lộ một lượng tin tức không nhỏ, cái người "đại sư huynh" đó rất có thể là đệ tử Võ Hệ, mà cô nàng thì hẳn là một đan sư.
Tuy Du Tiểu Mặc không hòa đồng mấy, nhưng cũng biết Đô Phong không thể nào có một người như thế, vậy thì cô gái kia hẳn là đệ tử của Thiên Phong hoặc Phi Phong.
Ném mấy âm thanh ỏn ẻn của cô nàng ra khỏi đầu, Du Tiểu Mặc bắt đầu nghiêm túc đọc sách.
Nói về vấn đề chất lượng của linh thảo, đúng là trong sách có đề cập tới. Có một số linh thảo căn cứ vào cách trồng khác nhau sẽ sinh trưởng khác nhau, chất tượng cũng tương đối mà xuất hiện kết quả tốt hay xấu, nhưng tất cả linh thảo đều không ngoại lệ, mặc kệ dùng cách đào tạo nào, chất lượng của linh thảo vĩnh viễn không cao hơn nổi 95%.
Đương nhiên, chuyện này cũng liên quan trực tiếp tới chất lượng của linh đan.
Trong sách có ghi lại, nghe nói phương pháp trồng linh thảo đã xảy ra vấn đề từ mấy ngàn năm trước, đến tận bây giờ vẫn không có ai có thể trồng được loại linh thảo có chất lượng tốt nhất, bởi vậy linh thảo xuất hiện vấn đề phân chia tỉ lệ, chất lượng linh đan cũng theo đó mà chia làm ba loại phẩm cấp thượng, trung, hạ.
Trở mình một cái, Du Tiểu Mặc liền nghĩ ra như thế nào để phán đoán chất lượng của linh thảo.
Đơn giản mà nói, giống như cách mà tu luyện giả hấp thu linh khí, sở dĩ gọi linh thảo là linh thảo cũng bởi vì chúng hấp thu linh khí trong thiên địa, linh khí nuôi dưỡng kinh mạch từ bên trong, lúc hấp thu đủ linh khí cũng là lúc linh thảo thành thục.
Bởi vậy, cách phán đoán chất lượng cao thấp của linh thảo căn cứ vào nồng độ linh khí ẩn chứa bên trong kinh mạch của nó.
Đến giờ Du Tiểu Mặc mới hiểu, hóa ra lúc sáng hắn nhìn thấy tầng sương trắng nhàn nhàn trên cây tĩnh thần hoa đó, là lúc chất lượng linh thảo đạt tới trạng thái tốt nhất. Chỉ là tỷ lệ xuất hiện tình huống này không nhiều, ví dụ như trong dược viên cấp một, cũng chỉ ngẫu nhiên xuất hiện vài cây mà thôi, chớ nói chi là những cây linh thảo cấp cao, tỉ lệ xuất hiện gần bằng số không.
Mặt khác, bởi vì cấp bậc linh đan cũng có cao có thấp, cho nên lúc tu luyện giả dùng linh đan cũng sẽ xuất hiện một tỉ lệ nguy hiểm nhất định, chất lượng của linh đan càng thấp, nguy hiểm lại càng cao.
Ví dụ như linh đan hạ phẩm, bởi vì chất lượng linh thảo chỉ cao hơn 60%, thấp hơn 70%, cho nên lúc tu luyện giả sử dụng linh đan, tỉ lệ nguy hiểm sẽ lên tới 35%, tỉ lệ này rất cao. Về phần linh đan trung phẩm thì có đỡ hơn một chút, bởi vì chất lượng linh thảo cao hơn 70%, thấp hơn 85%, vì vậy nguy hiểm lúc dùng linh đan chỉ còn 20% mà thôi. Mà độ nguy hiểm thấp nhất, đương nhiên phải kể đến linh đan thượng phẩm.
Bởi vì chất lượng linh thảo đã vượt qua 90%, cho nên nguy hiểm của linh đan thượng phẩm chỉ còn có 8%. Bởi vậy, từ trước tới nay, linh đan thượng phẩm đều là mục tiêu để mọi đan sư theo đuổi, một số đan sư cao cấp ở đại lục Long Tường ngoài việc luyện đan thì còn tận sức mà nghiên cứu các cách trồng linh thảo.
Chẳng qua cũng có một chút ngoại lệ.
Năm trăm năm trước, có một vị đan sư cao cấp phát hiện một cách để giảm xuống tỉ lệ nguy hiểm khi dùng linh đan. Cách kia chính là chắt lọc và rèn luyện, lấy tạp chất ở bên trong linh thảo loại bỏ ra ngoài, linh đan luyện ra sau đó sẽ có tỉ lệ nguy hiểm sẽ giảm xuống thấp hơn.
Về sau, phát hiện này bị người khác truyền ra ngoài, rất nhiều đan sư đều cảm thấy rung động, sau đó hả, tất nhiên là rất nhiều đan sư đều noi theo cách làm này, hy vọng có thể thông qua việc rèn luyện linh thảo làm giảm xuống độ nguy hiểm khi dùng linh đan.
Chỉ là cách này có thể giảm xuống độ nguy hiểm, nhưng không thể tăng chất lượng của linh đan.
Bởi vì chất lượng của linh đan còn liên quan tới nồng độ linh khí ẩn chứa trong linh thảo nữa, dù tạp chất đã được loại bỏ, nhưng nồng độ linh khí bên trong linh thảo không thể thay đổi.
Cũng phải nói cách làm mà vị đan sư cao cấp kia phát hiện vô cùng có ích.
Thông qua việc rèn luyện, tỉ lệ nguy hiểm của linh đan hạ phẩm thấp xuống 15%, linh đan trung phẩm thấp xuống 10%, còn linh đan thượng phẩm thì chỉ còn vỏn vẹn 5%.
Đây là tất cả, nhưng cũng đủ làm cho đầu óc Du Tiểu Mặc choáng váng, thật quá phức tạp.
Bây giờ hắn mới hiểu được, vì sao lúc trước mấy vị sư huynh đệ đều nói luyện đan không hề dễ dàng, hóa ra trình tự để luyện chế ra một viên linh đan bao gồm thật nhiều bước, muốn trong vòng nửa năm luyện ra một viên linh đan cấp hai, nghĩ thế nào cũng thấy không khả thi.
Du Tiểu Mặc đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, xem ra muốn ở lại phái Thiên Tâm, phải dùng 200% cố gắng mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top