Chap 83
[Chap 83]
‘Mày là thằng bạn xấu xa. Nhớ đó. Cãi nhau với anh Fire thì đừng có tới xin tao giúp’. Lời mà tôi gõ vào điện thoại. Đối phương đọc rồi không chịu trả lời. Nó quá biết rõ về tôi, rằng tôi không có nghiêm túc với lời đe dọa như vậy cho lắm. Chỉ là kiếm chuyện mắng nó vậy thôi.
Khi Karn im lặng không trả lời, tôi liền gõ lia lịa bàn phím điện thoại. Mắng chửi có, phàn nàn có, để cho nó bực chơi. Tôi không có gửi qua đường LINE đâu, nó tắt thông báo. Tôi gửi qua đường tin nhắn. Kỳ này chịu mất tiền để quấy rối nó luôn. Biết là bây giờ nó đang ở cạnh anh Fire đó mà.
*Rrrrrrr*
- Anh Saifah –
Tiếng chuông gọi tới cắt ngang tới nỗi tôi hơi hờn người gọi tới một chút. Khi mà có ơn nghĩa với nhau thì phải nhấn bắt máy. Chửi gì cũng không được khi mà đối phương là King. Dù cho bạo tới mức nào thì tôi cũng không liều với anh ta đâu. Đúng là anh ta có vẻ quý tôi, nhưng nếu quá phận thì cũng có thể chết dễ dàng, dù cho là em trai của bạn thân đi chăng nữa.
“Sao anh?”. Tôi nhấn bắt máy và bước xuống xe theo anh Singto.
[Krist!]
“Ừm”. Không có ghẹo gan nhé. Chỉ là đáp lời để cho không có im lặng quá mức thôi. Mắc công một hồi anh ta nói tôi không thèm trả lời.
[Mày đang ở đâu?]
“Đang chuẩn bị lên phòng. Anh có việc gì?”. Bình thường tôi sẽ gọi anh ta là anh bình thường, ngoại trừ lúc ở trong giới ngầm thì mới dùng mật danh King. Không có gọi bừa được đâu đó, bởi vì ‘King’ là người mà cảnh sát mong muốn, trong khi ‘anh Saifah’ có khả năng che giấu mọi sự xấu xa của mình.
[Vậy thì mày nhanh chóng lên đi. Không cần thiết thì đừng đi đâu hêt. Thằng Hin nó trốn ra được. Nó đánh người canh gác của tao ngất xỉu rồi giành lấy súng. Tao với thằng Beem sắp tới căn hộ của mày rồi. Đợi ở đó đi.]
“Cái gì!!!”. Thằng Hin thoát ra được sao? Tôi nhanh chóng nhìn Abo với sự lo âu.
Nhưng khi tôi nhìn qua, sắc mặt của người không biết gì hết lại hoảng hốt còn hơn cả tôi. Tốc độ mà anh ấy chạy tới nó thật sự không bình thường. Nào là tiếng hét vang vọng đó nữa.
“Krist, coi chừng!!”
Lực đẩy từ bàn tay to làm cho tôi loạng choạng lùi lại va vào chiếc xe đang đậu ở bên cạnh, cùng lúc đó âm thanh lớn vang lên.
*Pằng*
Tiếng súng.
“Anh Singto!”. Tôi thốt lên với sự kinh ngạc. Cơ thể cao lớn chạy tới đẩy tôi ra và đứng vào vị trí mà tôi đứng. Ánh mắt nhẹ nhõm trong phút chốc bị thay thế bằng sự đau đớn, sau đó cúi xuống nhìn ngực của mình.
Tôi nhìn theo ánh mắt đó.
Máu!
Máu màu đỏ tươi thấm ra ngoài ngực bên phải. Áo sơ mi màu nhạt ưa thích của vị bác sĩ rất ư là lịch sự bị nhuốm một vùng lớn.
Cơ thể tôi tê dại. Đầu óc trống rỗng. Tay không còn sức lực. Điện thoại rơi xuống sàn. Không hề quan tâm rằng nó mới được mua vào hôm nay.
Điều duy nhất mà tôi cảm thấy...
Là cảm giác giống như sắp đứt hơi chết.
“Anh...”. Tiếng nói mà tôi cố gắng gằn ra khỏi họng thành giọng thều thào. Anh Singto quỵ xuống sàn. Tay tôi nâng đỡ cơ thể cao lớn một cách tự động.
“A... An toàn rồi nhỉ?”. Người bị bắn kiểm tra cơ thể tôi thay vì lo cho chính mình. Anh ấy cắn răng hỏi một cách khó khăn.
*Rít*
*Pằng*
“Krist, bác sĩ, ra sao rồi?”
.
.
*****************************
{ = Beem = }
Tiếng súng vang lên từ xa, làm cho tôi quay qua nhìn vào mắt Saifah và tăng tốc độ lên. Gần tới penthouse của 2 người đó rồi. Nhưng mà đã trễ quá sao? Ngay khi thấy xe của Singto và 2 người đang ngồi ở chỗ đó thì tôi liền hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Cảnh tượng thấy được làm cho tôi kinh ngạc tới mức suýt nữa não bộ ngừng hoạt động. Nhưng bởi vì trải nghiệm tàn ác từ hồi còn thanh niên có cũng khá nhiều, nên chuyện bắn nhau chém nhau là chuyện thường tình. Nhưng khi thấy người bị dính máu ở đó là em trai thì tôi cũng không nhịn được mà e sợ.
Càng thấy thằng Hin đang đi tới từ phía đối diện để bắn Krist lần nữa trong khi 2 người đó không nhận ra thì tôi lại càng lái nhanh tới để cản đường súng.
*Rít*
*Pằng*
Cùng lúc đó Saifah mở cửa bóp cò bắn sượt qua bắp tay thằng Hin.
Kỳ lạ? Tại sao lại bắn tay?
Bình thường bạn tôi nó hung ác cực kỳ. Chưa từng bắn ai mà không chết mà ta. Khoảng cách đó thổi bay đầu hay bắn vào tim còn không trượt được.
Nhưng chuyện đó gác lại trước. Bây giờ tôi bỏ Hin ở đó cho Saifah xử lý. Còn bản thân tôi thì nhanh chóng bước xuống xe đi về phía em trai cùng em rể ngay lập tức.
“Krist, bác sĩ, ra sao rồi?”. Máu nhiều tới mức cả bản thân tôi suýt nữa cũng đánh mất vẻ ngoài trầm tĩnh. Càng thấy nước mắt của trai lúc ngẩng mặt lên giống như đứa trẻ muốn mách người lớn khi bị bạn bè trêu chọc thì tôi càng không an lòng.
“Anh... Anh Singto bị bắn.”. Ánh mắt của Krist có thể nói rõ với tôi rằng...
Krist sốc tới mức không còn kiểm soát được chính mình nữa rồi.
“Bình tĩnh, nhanh chóng đưa thằng bác sĩ đi bệnh viện trước đi.”. Tôi cởi áo thun của mình ra gấp lại rồi đè lên vết thương cầm máu lại trước. Lúc ngẩng mặt lên thì Krist vẫn còn sốc tại chỗ cũ.
“Krist, định thần lại đi chứ. Mày ngồi ngáo như vậy thì có mà thằng bác sĩ chết luôn đó. Giúp tao đem nó lên xe đi.”. Bây giờ không có thời gian ngồi an ủi đâu. Máu ở ngực Singto thật sự rất nhiều. Không biết là sẽ bị sốc tới mức bất tỉnh lúc nào. Sức đè lên vết thương còn không mạnh cho lắm nữa là, chuyện nói năng thì khỏi mong luôn đi. Nó cử động miệng nhép nhép nhìn Krist với sự lo lắng.
Mày sắp chết rồi còn đi lo cho em tao nữa. Thật sự chịu luôn.
“Nhưng anh Singto...”
“Nếu mày muốn cho nó chết thì cứ sốc tiếp đi vậy. Không phải chồng tao, tao không có rắc rối gì sẵn rồi.”. Nói như vậy không phải là vô tình nhé, nhưng mà muốn cho nó tỉnh táo lại thật nhanh để xem xét nên làm gì trước.
Vào lúc này, sự tỉnh táo là quan trọng nhất.
“B... Biết rồi, biết rồi. Đưa... Đưa lên xe chứ gì.”. Krist nhanh chóng di chuyển tới đỡ lấy Singto cùng tôi. Chúng tôi đỡ người bị bắn tới ghế sau. Krist đi vào theo. Còn tôi thì mở cửa bên ghế lái phía trước.
“Tụi mày đi đi. Tao xử lý nó cho.”. Saifah hét lên nói. Tôi nhìn nó chỉ một chốc trước khi lên xe lái đi khỏi. Thấy nó đang bóp mạnh vết thương bị bắn của Hin tới nỗi máu tươi chảy ra. Sắc mặt và ánh mắt của nó vẫn lạnh lùng, máu lạnh không hề thay đổi, mặc dù đối phương có vẻ không thể nào chống cự đi chăng nữa.
Tôi lái xe với tốc độ quá mức pháp luật cho phép. May là xe không kẹt bởi vì đã khuya lắm rồi. Đường từ penthouse tới bệnh viện không tới 10 phút bởi vì lúc mua, ba của Singto dựa trên sự tiện lợi cho công việc của con trai là chính. Phòng khi khẩn cấp bị gọi lên bệnh viện gấp.
Và xem như là cũng có lợi cho tình huống bây giờ.
“Alô, chị Nida! Cho người chuẩn bị phòng phẫu thuật và gọi điện cho bác Pawee giùm ạ. Anh Singto bị bắn.”. Đứa em trai mà tôi nghĩ là đã bị sốc rót tiếng vào điện thoại. Bây giờ chắc thần trí của nó đã về đủ rồi nên mới ra lệnh chuẩn bị sẵn sàng được như vậy.
Không hổ là vợ bác sĩ... dù cho không phải lúc khen ngợi đi chăng nữa.
“Em nghĩ có lẽ viên đạn xuyên qua ạ, không ghim lại bên trong. Nhanh nhanh nhé, em sắp tới rồi.”. Dù cho đã cố gắng kiểm soát bản thân tới mức nào thì giọng nói của Krist vẫn run rẩy dữ dội và tôi thì hiểu cho nó.
“Chịu đựng một chút nhé anh. Đừng bỏ em đi mà. Em không có liều chết để cho anh chết thay như vậy... Tại sao anh phải vào đỡ đạn thay chứ... Anh Singto, có nghe em nói không?”. Khi cúp máy xong thì Krist bắt đầu than khóc. Theo như nghe được thì Singto đem thân mình ra đỡ đạn cho Krist nhỉ?
Kiểu này chắc tôi đã có thể 100% an tâm gửi gắm em trai cho nó rồi.
“Anh lái nhanh nhanh chút đi chứ. Anh Singto sắp chịu hết nổi rồi. Máu quá trời luôn.”. Người khóc lóc ôm người yêu ở ghế sau mở miệng hối thúc tôi. Là hình ảnh động lòng người tới mức tôi phải rời ánh mắt khỏi kính chiếu hậu để tập trung vào việc lái xe.
“Bình tĩnh đi. Tao đã nhấn ga dữ lắm rồi. Thấy tòa nhà bệnh viện rồi kìa.”. Đây là Bangkok đó, không phải trường đua. Bấy nhiêu thôi đã vượt bao nhiêu đèn đỏ rồi đó.
Tôi rẽ xe vào đậu trước điểm đón bệnh nhân khẩn cấp và thắng thật mạnh tới nỗi âm thanh vang rền. Phía trước có xe đẩy cùng thư ký của Singto, y tá nữ và y tá nam đợi đầy ra đó.
Gần như không cần phải làm gì, người bên ngoài đã tự mở cửa một cách tự tiện. Và đó là sự bất lịch sự mà tôi rất tự nguyện.
Cơ thể của Singto được 2 y tá nam bế ra khỏi xe và đặt lên giường đẩy, cùng lúc đó thực hiện việc kiểm tra sơ bộ vết thương và cầm máu. Biết bao nhiêu quá trình gì đó trong khi những người còn lại đẩy xe vào trong với tốc độ cao và có em trai của tôi chạy vào theo nữa.
Tôi đậu xe tại chỗ cũ mà không quan tâm rằng nó có mất hay không. Chìa khóa cũng không có lấy ra, cắm vào như vậy đó rồi chạy theo Krist vào trong.
Mong rằng Singto sẽ không bị làm sao.
.
.
*****************************
{ = Krist = }
Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi chỉ xin 15 phút mà thôi, 15 phút trước khi anh Singto bị bắn.
Tôi sẽ là người tự mình đỡ viên đạn đó.
“Em Krist đợi ở bên ngoài nhé. Bác sĩ sắp sửa tới. Vào trong cũng không giúp gì được.”. Chị Nida kéo tay tôi lúc tôi định bước theo anh Singto vào phòng cấp cứu.
Câu nói không giúp gì được mà người nói không có cố ý nó va vào trái tim tôi thật mạnh.
Cuối cùng, dù cho cố tránh tình huống như vậy bao nhiêu thì anh Singto cũng bị làm hại.
Hin, tao thề rằng nếu anh Singto bị gì thì mày và tao phải có 1 người chết. Chắc chắn không thể sống cùng một thế giới được.
“Krist, sao rồi?”. Tiếng anh Beem hối hả chạy vào theo tới trước phòng cấp cứu không hề thu hút sự chú ý từ ánh mắt của tôi để quay lại hay trả lời câu hỏi gì hết.
Điều duy nhất mà tôi quan tâm vào lúc này là người bị bắn thay tôi ở trong căn phòng đó kia kìa.
“Bây giờ đang sơ cứu vết thương và chuẩn bị phẫu thuật ạ. May là bác sĩ trực ca chuyên môn về mảng phẫu thuật. Còn bác sĩ Pawee đang gấp rút đi đường tới đây.”. Nếu ba anh Singto biết tôi là người làm cho con trai bác ấy trở nên như vậy thì sẽ giận tới mức nào đây?
“Mày bình tĩnh rồi tới đây ngồi đi, Krist. Người ta ra vào lộn xộn hết cả lên. Ở đó vướng víu lắm.”. Anh Beem đi tới kéo tay tôi về phía ghế ngồi. Nhưng tôi hất ra rồi nhìn bằng ánh mắt giận dữ và quát lại thật lớn.
“Vướng víu sao? Sao em lại vướng víu được chứ? Anh mà hiểu cái gì chứ?”
“Tao biết là mày lo cho thằng bác sĩ nên gây sự, nhưng mà bình tĩnh chút đi. Nó đã tới tay bác sĩ rồi. Nổi giận thì cũng chỉ có thể nổi giận mà thôi.”
Ờ, tôi biết là bây giờ tôi đang gây sự. Thật ra anh ấy cũng không có lỗi gì. Nhưng cả câu nói không giúp gì được của chị Nida và câu nói vướng víu của anh Beem, nó làm cho tôi cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
Nếu tôi là người bị bắn, có lẽ anh Singto sẽ giúp được nhiều hơn như vậy.
Tôi bỏ đi tới ngồi xuống ghế, không có trả lời cái gì hay nhìn mặt ai. Giơ tay lên vuốt mặt để gọi lại thần trí và đắm chìm với suy nghĩ của bản thân. Ánh mắt thì cứ nhìn vào phòng với hy vọng rằng có thể nhìn xuyên qua cánh cửa đó được.
“Ờ, sao rồi? Ừm, mày xử lý đi, Saifah. Đừng để cho nó ló mặt tới được nữa. Ừm, thằng bác sĩ bị bắn. Bây giờ vẫn chưa biết là có nặng hay không, phải đợi bác sĩ ra. Vậy thôi nhé, để chừng nào biết tình hình rồi tao sẽ liên lạc.”. Tiếng anh Beem vang lên trong im lặng. Người mà anh ấy nói chuyện cùng chắc là anh Saifah.
“Nói với King là em chắc chắn sẽ đi giết nó.”. Tôi thì thầm bằng giọng lạnh lùng tới mức chị Nida đang ngồi bên cạnh quay qua nhìn bằng ánh mắt kinh hãi, nhưng tôi cũng không quan tâm.
“Thằng Saifah nó hứa rằng sẽ xử lý giùm rồi.”
“Lần trước anh ta cũng nói như vậy, rồi tại sao lại để cho thằng Hin thoát ra được? King chưa từng mắc sai lầm. Biết vậy em tự mình giết nó từ lúc đó luôn cho rồi.”. Dù cho thấy lạ, nhưng giờ cũng không phải lúc. Tôi lướt qua chuyện đó và tiếp tục chăm chú về phía phòng phẫu thuật.
Bản thân anh Beem chắc cũng không có câu trả lời cho chuyện này. Một lúc sau liền cầm điện thoại lên gọi cho người khác tiếp. Tôi rời sự chú ý khỏi anh Beem ngay khi thấy bác Pawee đi thẳng tới.
“Để sau hẳn nói chuyện. Ba vào xem Sing trước đã.”. Bác ấy nói ngắn gọn rồi đi vào trong căn phòng cấp cứu mà tôi rất ư là muốn vào, trong khi tôi thì không níu kéo gì.
Càng vào nhanh thì cơ hội anh Singto sống sót càng cao. Thế thì tôi níu kéo lại làm gì chứ?
.
.
*****************************
Việc chờ đợi rất ư là khổ sở đối với tôi. Trôi qua nhiều tiếng đồng hồ rồi nhưng lại dài như cả cuộc đời. Tôi đứng dậy ngồi xuống liên tục. Đôi lúc lại mơ màng không suy nghĩ được gì. Trái tim thắt chặt giống như sắp chết. Chỉ nghĩ rằng nếu từ giờ không có anh Singto thì tôi liền muốn chết theo.
“Krist!”. Tiếng gọi của đứa bạn thân làm cho tôi quay lại nhìn chỉ một lúc rồi quay lại ngồi bất động tiếp. Bây giờ không có tâm trạng nói chuyện với ai hết.
“Xảy ra chuyện gì vậy, em Krist?”. Anh Fire hỏi bằng sắc mặt căng thẳng. Anh ấy nửa đi nửa chạy tới cùng với Karn.
Không biết là làm sao biết được, nhưng chắc là do anh Beem. Như vậy là chắc đã gọi điện báo cho Lann rồi Lann báo cho mọi người nhỉ? Chút nữa chắc những người khác cũng sẽ tới theo. Nhà anh Fire gần nhất chỉ sau nhà của tôi và anh Singto... Nhà của chúng tôi.
Nhanh chóng tỉnh dậy rồi về nhà của chúng ta nhé anh. Em hứa rằng sẽ làm trẻ ngoan, không làm cho anh nhọc lòng, sẽ yêu anh nhiều hơn trước. Dù cho anh muốn gì thì em cũng đều làm được hết. Nhanh chóng quay lại nhé, nhanh chóng an toàn đi mà.
“Thằng Hin nó thoát được nên định bắn thằng Krist. Rồi thằng bác sĩ đem thân mình ra đỡ đạn thay.”. Anh Beem trả lời câu hỏi thay. Tôi thì không có để ý ai đâu, nhưng tai nó lại nghe thấy. Muốn đuổi đi nói chuyện ở chỗ khác cho khuất mắt, nhưng cũng biết mọi người tới bởi vì lo lắng.
“Vậy anh vào xem thằng Singto trước nhé.”. Anh Fire nói rồi ra vẻ định đi vào. Tôi nhanh chóng nắm cánh tay lại. Đây là lần đầu tiên tôi để ý tới anh ấy.
“Em vào với.”. Tôi nhìn anh Fire bằng ánh mắt nài nỉ.
“Không được. Em Krist không phải bác sĩ. Anh vào trong phòng khi giúp gì được.”
“Nhưng em lo cho anh Singto. Em sắp phát điên rồi, anh Fire.”
“Cho anh vào xem trước đã nhé, rồi sẽ nhanh chóng đi ra nói. Người không phải bác sĩ không vào trong đó được đâu. Dụng cụ này nọ đầy ra đó.”. Anh Fire tránh câu nói vướng víu và vô dụng với tôi nhỉ?
“Nhanh chóng đi ra nhé.”. Và rồi tôi cũng phải để cho 1 bác sĩ khác vào trong đó, mặc dù bản thân muốn đi vào biết bao nhiêu.
Mọi người đi vào mà không hề đi ra.
.
.
*****************************
Khoảng thời gian dài dằng dặc. Tôi phải chiến đấu với sự sợ hãi đang dần dần ăn mòn trái tim tôi. Thời gian càng trôi qua lâu bao nhiêu thì tôi lại càng hoảng bấy nhiêu, tới nỗi giống như người sắp điên. Bây giờ mọi người đã tới đủ mặt, ngay cả ba và mẹ tôi cũng tới. Tôi không chào hỏi hay trả lời bất kỳ ai, để cho đó là nhiệm vụ của anh Beem.
“Anh Fire!”. Tiếng gọi của Karn làm cho mọi người quay lại nhìn về phía trước phòng cấp cứu lần nữa. Người đi ra là người yêu của nó trong bộ đồ màu xanh lá và đang cởi khẩu trang ra.
“Anh Singto... Anh Singto ra sao rồi?”. Tôi ào tới chỗ anh Fire đầu tiên.
“Viên đạn không có ghim vào, nhưng xuyên qua vị trí rất trọng yếu. Thế nên phải tốn thời gian phẫu thuật lâu một chút.”
“Rồi có an toàn không?”. Tôi không muốn biết chuyện gì khác ngoài chuyện này. Khỏi cần giải thích chuyên môn Y học được không vậy?
“An toàn rồi. Một lúc nữa có lẽ là chuyển tới phòng phục hồi được rồi. Bây giờ bác sĩ đang khâu vết thương.”
Chỉ vậy thôi, cả cơ thể của tôi liền kiệt sức và quỵ xuống sàn ngay lập tức.
...Anh Singto của tôi.
.......an toàn rồi.
.
.
“Được rồi. Bây giờ nói với mẹ xem, chuyện lớn tới như vậy, sao con có thể làm được chứ?”. Để cho tôi nhẹ nhõm được một lúc lâu, cho tới khi y tá chuyển anh Singto vào phòng nghỉ bệnh nhân xong xuôi, mọi người ngồi tụ tập ở bên trong, mẹ tôi liền bắt đầu làm vẻ mặt dữ dằn ngay lập tức.
“Con làm ấy hả? Thằng Hin thì có. Con ở yên một chỗ, tự nó tới gây sự. Nếu mẹ nghe anh Beem kể rồi thì đáng lẽ nên biết là con không có sai.”
“Sao mà không sai được chứ? Chuyện người ta đe dọa hay gây sự thì mẹ không có trách Krist, nhưng chuyện lén đi đua xe tới nỗi bị lật xe kìa, làm mấy chuyện liều lĩnh tới nỗi chuyện đi xa tới như vậy, Krist sai.”. Mẹ ném từ sai vào thẳng mặt tôi.
“Con làm là để bảo vệ anh Singto.”
“Rồi có nghĩ tới nếu Krist bị gì thì ba mẹ sẽ đau lòng tới mức nào không? Mẹ chỉ có 1 đứa con trai thôi đó.”. Bàn tay gầy từng đánh tôi nhiều lần đếm không hết lại đánh xuống lần nữa cùng nước mắt tới nỗi tôi cảm thấy tội lỗi.
“Xin lỗi ạ, Krist xin lỗi. Lúc đó Krist lo cho sự an toàn của anh Singto và nổi nóng vì nó cắn không chịu buông.”. Tôi ôm lấy eo người sinh thành. Cảm thấy đau lòng khi mà mình quên nghĩ tới 2 người khác cũng yêu tôi không kém gì anh Singto.
Những người đã nuôi cho tôi lớn khôn, những người sinh tôi ra, cho tôi cuộc sống.
“Từ giờ định làm gì thì bàn bạc với nhau một chút. Không có chuyện gì mà ba mẹ không giúp được đâu. Ba hiểu là cuộc sống thanh niên cũng khó có thể tự mình giải quyết mọi chuyện. Krist đã lớn rồi, ba sẽ không xen vào quyết định của Krist. Chỉ là nên báo với nhau trước, chứ không phải để cho tự ba mẹ biết chuyện sau.”. Ba nói bằng giọng điệu nghiêm khắc nhưng ánh mắt thì trách móc một cách rõ ràng.
Tôi di chuyển tới quỳ gối xuống sàn rồi lạy dưới chân cả 2 người.
“Xin lỗi ba mẹ ạ. Krist hành động mà không nghĩ tới việc ba và mẹ sẽ đau lòng tới mức nào. Krist nóng tính, bốc đồng. Từ giờ sẽ không như vậy nữa đâu.”
Đôi khi con người chúng ta lúc có tình yêu, có người yêu thì có lẽ cũng như tôi. Chỉ lo cho người mà mình yêu, tới nỗi quên đi 2 người yêu thương mình, 2 người mà có lẽ đau lòng đến chết không kém nếu mình thật sự bị gì. Từ giờ tôi sẽ không quên nữa, rằng phía sau tôi còn có ba mẹ yêu tôi nhiều hơn ai hết ở bên cạnh.
“Được rồi, lần này sẽ tha thứ cho. Nhưng không có lần sau nhé?”. Mẹ vẫn còn hơi giận dỗi nói, nhưng vẫn tới đỡ tôi dậy.
Tôi quỳ gối bò tới chỗ bác Pawee đang ngồi cạnh ba mẹ và lạy lên đùi.
“Con xin lỗi ạ. Tại vì con nên anh Singto mới bị thương như vậy.”
“Đừng nghĩ nhiều, Krist. Ba không trách đâu. Đó là chuyện không ai ngờ được. Ba hiểu là Singto muốn bảo vệ Krist, giống như việc Krist chịu liều mạng để bảo vệ thằng Sing đó. Đứng dậy đi.”. Bác Pawee mỉm cười dịu dàng, không hề có ánh mắt giận dữ, làm cho tôi cảm thấy nhẹ lòng.
“Rồi chừng nào anh Singto mới tỉnh dậy ạ?”. Ánh mắt của tôi dừng lại ở chỗ người trên giường, trước khi bước tới đứng bên cạnh và nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của người mà tôi yêu.
Tôi giơ tay lên vuốt mái tóc của người ngủ say theo kiểu mà anh ấy thích làm với tôi. Chừng nào anh mới mở mắt ra nhìn em đây? Em nhớ anh, muốn nói với anh nhiều chuyện lắm.
“Nó mất nhiều máu. Bây giờ chắc sẽ ngủ tới tận sáng luôn. Ngày mai hẳn tới thăm nó lần nữa đi vậy.”. Anh Fire.
“Lát tao đem quần áo tới cho. Để mày có thể tắm rửa thay đồ. Nó bị dính máu hết rồi. Tối nay định trông anh Singto phải không?”. Karn.
“Ừm”
“Nếu vậy ngày mai tao với Lann lại tới nhé. Bây giờ đi làm rõ với thằng Saifah trước đã.”. Anh Beem nói rồi giơ tay lên vái chào ba mẹ cùng bác Pawee, sau đó dắt tay Lann đi khỏi.
“Ngày mai gặp lại nhé, Krist. Nhanh chóng nghỉ ngơi đi, để còn có sức mà chăm sóc cho Abo.”. Tonnam cười tinh nghịch theo kiểu của nó. Nhưng tôi biết đó là cách an ủi tôi theo kiểu của Tonnam. Còn Jins thì vỗ vai 2,3 cái như cổ vũ rồi tạm biệt.
Mọi người đã về hết rồi. Bác Pawee đi giải quyết công việc với chị Nida. Cả đứa con trai và tôi có lẽ sẽ không làm việc được một thời gian dài. Cảm thấy có lỗi thật đó. Ngày mai là sinh nhật của bác ấy nữa, nhưng lại phải hủy bởi vì con trai bị bắn.
Hứa luôn rằng chừng nào anh Singto khỏe rồi thì sẽ lén tổ chức party mừng sinh nhật sau.
Tôi đứng nhìn mặt vị bác sĩ giỏi giang mà lúc này lại trở thành bệnh nhân. Cảm giác nó tràn trề và phức tạp tới mức không biết nên tả thế nào. Chỉ có lời duy nhất được gửi tới người vẫn chưa tỉnh lại.
“Cảm ơn nhé, anh Singto. Thật sự cảm ơn.”
========== End Chap 83 ==========
Chap sau của King và Hin
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top