Chap 9: Gun không phải người dễ dãi

Ghét bản thân.

Đúng ghét. Ghét mỗi khi phát sinh cảm xúc gì đó quá mức, cho dù là vui hay buồn, tôi đều không thể kiểm soát được cơ thể của mình. Rồi nhìn bộ dạng lúc này đi. Nước mắt chảy y hệt như vỡ vòi nước, nhưng tôi vẫn cố gắng tiếp tục thắt cà vạt cho người trước mặt một cách khổ sở.

Hết luôn cái sự cool ngầu mà tao đã xây dựng. Làm thế nào cũng không ngầu được nữa. Tất cả là lỗi của một mình thằng Yotha!

"Hức..." Tao còn nức nở nữa chứ. Muốn đập đầu vào tường cho chết cho rồi.

"Đừng khóc." Chủ nhân thanh âm trầm thấp dịu dàng nói. Nói luôn là không có tác dụng với tao đâu. Giận.

"Ai khóc?"

"Cún."

"Đó là chuyện của cún, không phải chuyện của mày." Nó từng nói mạnh đứa nào đứa nấy sống cơ mà. Vậy nên lần này tôi cũng đáp trả. Để xem có đau như vậy không. Nhói nhói luôn chứ gì. Hứ!

Yotha không biện hộ. Nó vẫn đứng im như thể đang hối lỗi khiến tôi không nỡ chửi.

Màn mắt từ chỗ bị nhoè, kỳ này gần như càng không thể nhìn thấy hình ảnh trước mặt. Vì vậy, nó gây khá nhiều trở ngại trong việc thắt cà vạt. Giơ tay áo lên lau thì sợ áo đồng phục khoa bị bẩn. Mặc mới ngày đầu tiên thôi à. Mất công không đẹp trai lại phải nhịn grand opening. Yotha hình như đã nhìn ra hết tất cả những gì tôi đang nghĩ trong đầu.

"L...làm gì vậy?"

"Nước mắt lưng tròng thế này, nhìn thấy rõ hả?"

Người kia mở miệng hỏi trong lúc giơ tay lên lau nước mắt cho tôi. Người bị động lập tức đứng hình, chỉ biết nuốt nước bọt xuống cổ họng khi những ngón tay mảnh khảnh lướt trên gò má và mí mắt. Tuy nhiên, càng lau nó lại chảy càng nhiều hơn.

"Tao khóc không phải vì buồn khi mày chửi tao đâu nhé. Đừng quan trọng hoá...bản thân. Tao khóc vì mơ thấy ác mộng. Khóc vì cúp điện đột ngột."

"Nhưng vẫn là mơ thấy tao."

"Mơ tí xíu thôi. Có xíu xiu à."

Bình thường mỗi khi gặp ác mộng, câu chuyện sẽ quanh quẩn ký ức tồi tệ hồi còn nhỏ, đan xen với trí tưởng tượng tuyệt vời. Có lần mơ thấy ma trong phòng chứa đồ. Có bữa lại mơ thấy mấy con bò bò ở dưới chân. Hoặc lâu lâu tôi còn mơ thấy mình bị nhốt ở một nơi tăm tối. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy chuyện thôi. Nhưng tối qua thì khác, bởi trong tiềm thức của tôi lại có Yotha xuất hiện trong đó.

...Không những vậy nó còn lựa chọn bỏ đi, để tôi lại một mình trong căn phòng chứa đồ tối tăm.

Mọi thứ lẫn lộn đến mức không thể nào phân biệt. Bởi lẽ khi thức dậy, tôi chợt nhận ra rằng hiện thực cũng không khác với giấc mơ là mấy.

"Thắt xong rồi. Mau bỏ tay ra khỏi mặt tao đi."

Tình trạng chiếc cà vạt vừa thắt có thể không được gọn gàng như mọi ngày, nhưng tôi nghĩ có lẽ nó đủ đẹp để tôi có thể tránh khỏi con người hắc ám không có trái tim.

"Hứa trước đi là sẽ ngừng khóc.

"Liên quan gì đến mày?"

"Khóc nhiều mày đau đầu bây giờ."

"Nhiều chuyện."

"Hứa..." Bàn tay dày đỡ lấy mặt tôi rồi khóa nó lại, buộc chúng tôi phải nhìn thẳng vào mắt nhau.

"Không. Mày cũng đã bao giờ hứa là sẽ không làm tao khóc đâu."

"Tao hứa."

"Đơn giản như vậy luôn hả?"

"Ừm. Đến lượt mày rồi."

"..."

"Gunyukol, hứa..."

Chẳng có mấy ai gọi thẳng tên thật của tôi đâu. Càng là cậu bạn cùng phòng mặt đơ lại càng là chuyện khó. Vậy nên lúc nghe thấy câu vừa nói thốt ra từ đôi môi đầy đặn, tim tôi lập tức mềm nhũn. Ngoài gật đầu lia lịa ra, tôi không biết mình nên làm gì tiếp theo.

Yotha lúc nào cũng giỏi, bởi vì nó là người duy nhất có thể vừa làm tôi khóc và vừa an ủi cho đến khi ngừng khóc.



Phòng hoạt động khoa vẫn là điểm tập trung của năm nhất như mọi lần...

"Mày mày, mày nghĩ có gì đó là lạ không?"

"Là sao? Tao nghĩ có gì lạ đâu."

"Thằng quần Tai, mày quay lưng lại nhìn trước đi."

"Cái gì của mày vậy chứ, thằng Kong? Nó mà không có gì là tao bộp tai ma...Khốn kiếppppp." Tôi bèn quát lớn, khiến các đàn anh ngồi ở hàng đầu đồng loạt quay lại nhìn. Do không biết phải làm gì nên tôi đành xin lỗi trước tiên, sau đó lén lút quay đầu nhìn về phía sau một lần nữa.

Gần cuối hàng của ngành Dân sự có một sinh vật nổi bật xuất hiện trong màn mắt.

"Mày nghĩ nó có quên đọc LINE trong nhóm bạn không?" Thằng Kong vẫn khom người thì thầm.

Giữa hơn 600 sinh mạng năm nhất trong phòng hoạt động, sự hắc ám độc nhất vô nhị biến thành con cừu đen của khoa, bởi vì người ta mặc áo đồng phục khoa màu xanh hải quân đầy đủ, trong khi một mình nó mặc đồng phục sinh viên màu trắng ngồi thẳng lưng.

Đừng nói là thằng Kong hoang mang, ngay cả các đàn anh cũng gãi đầu khó hiểu. Đã thế còn ăn mặc chỉnh tề từ đầu đến chân nữa chứ. Người nhìn có lẽ sẽ cạn ngôn vì không biết phải mắng nó thế nào. Chỉ có tôi mới biết tại sao Yotha lại là sự khác biệt duy nhất của khoa.

'Kệ mẹ đàn anh. Tao sẽ mặc bộ này. Sẽ để mày thắt cà vạt cho tao.'

Một câu duy nhất chấm dứt tất cả mọi thứ. Muốn giận lâu hơn, nhưng khi gặp những lời này của nó, thay vào đó tim tôi lại mềm nhũn.

"Lúc ở phòng, mày không nhắc nó hả?" Thằng Kong vẫn chưa chịu dừng ngay. Không những vậy còn khơi gợi chủ đề cũ bằng cách hỏi thêm lần nữa.

"Nhắc rồi."

"Vậy sao nó vẫn mặc đồng phục sinh viên?"

"Nó không nghe."

"Muốn nổi bật chứ gì. Nhưng mà nói thật nha, người như thằng Yotha mà muốn trở thành tâm điểm của công chúng ấy hả? Tao nghĩ phần nhiều là nó muốn chọc tức đàn anh thì đúng hơn." Đoán già đoán non ghê nhỉ. Rồi không chỉ có mình thằng bạn thân của tôi nghĩ, mà tất cả người trong khoa cũng không thua kém, thi nhau xì xào không ngớt miệng.

Chuyện là sao tao có thể nói ra rằng sở dĩ nó mặc đồng phục sinh viên là vì muốn dỗ dành tao chứ. Vừa hay da mặt tao mỏng.

"Ờ. Thế hôm qua đi xem phim với gia tộc mã số thần thánh thế nào rồi?" Cậu bạn yêu dấu Kongkiat còn chưa kết thúc chủ đề cũ đã thêm ngay chủ đề mới. Mày lây cái tính hay hóng hay hỏi này từ tao đúng không?

"Cũng được."

"P'Arc Trội trăng đẹp trai không?" Vẻ mặt lúc hỏi vô cùng phấn khích. Idol của tất cả các năm mà, không trách được...

"Rất."

"P'Arm đáng yêu không?"

"Cũng rất."

"Vậy còn mày? Đã thân với thằng Yotha hơn chưa? Ngỏ lời xin hẹn hò chưa?"

"Ốiiiiiiiiiiii. Đừng nói là thân, đến mặt nhau còn chẳng muốn nhìn nữa là." Một khi đã đến mức này rồi, tôi có nên nói với nó sự thật không nhỉ? Dù sao chúng tôi cũng thân đến mức biết gần hết bí mật rồi. Nghĩ vậy, tôi bèn quay qua đối mặt với thằng Kong lúc này đang ngồi núp sau lưng, sau đó đáp bằng giọng mềm mỏng. "Chuyện là tao với Yotha có cãi nhau một chút."

"Ơ. Sao lại như vậy?"

"Là tao đã sai khi can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của thằng Yotha khiến nó phiền phức. Vậy nên bây giờ tao nghĩ mình sẽ lùi lại để nó có một chút riêng tư." Tôi không biết mình đã vô tình làm gì không hay hoặc làm cho nó cảm thấy tồi tệ nhiều mức nào. Dù bây giờ đã hết giận, nhưng tôi nghĩ dù sao mình cũng nên lùi lại một bước. Ít nhất là để cả hai đều không phải cảm thấy ngột ngạt.

"Thế đã giải quyết với nhau chưa? Ở chung phòng thế này khó xử lắm đấy."

"Giải quyết rồi."

"Có chuyện gì cần giúp thì cứ nói."

"Hổ. Sẵn sàng giúp hay sẵn sàng nhiều chuyện đây?"

"Cả hai."

"Nghiệp chướng."

Mải nói chuyện với thằng Kong đến nỗi quên luôn cả theo dõi vấn đề mà đàn anh vừa nói thao thao. Làm khổ tôi phải đi dò hỏi đứa bên cạnh.

Hôm nay nhiều người sẽ rất vui mừng khi lần đầu tiên được mặc áo đồng phục khoa Kỹ thuật. Đó là dấu hiệu kết thúc của việc chào đón tân sinh viên. Nhưng tất cả đã dừng lại khi những hoạt động mới chen ngang, khiến nhiều người nửa thích thú nửa khóc than không ngớt miệng.

Việc đầu tiên là hoạt động thi hoa khôi - nam khôi.

Việc thứ 2 được tổ chức cùng ngày là sự kiện khai thông thế giới hoạt động.

Do vậy, đàn anh liền triệu tập năm nhất để phân chia nhiệm vụ chính của từng người. Một nhóm làm backdrop, props (đạo cụ) và tất cả những thứ liên quan đến cuộc thi hoa khôi - nam khôi. Nhóm khác làm vòm hoạt động, game và bảng kiến ​​thức dành cho sự kiện khai thông thế giới. Còn tôi, vốn là người có quá nhiều tài năng nên đã được đàn anh năm 2 giao cho trọng trách lớn lao với sự tự hào.

"Thằng Gun, mày làm nhiệm vụ gì thế?" Thằng Kong bị đàn anh cùng mã số kéo đi rõ lâu. Đến khi trở lại thì kèm theo một vị trí siêu dễ thương ở 'team quét dọn'.

"Tao hả? Không muốn nói."

"Vậy thì thôi khỏi nói."

"Hới. Sao có thể? Tao làm công việc quan trọng cho khoa lắm đấy."

"Chăm sóc hoa khôi - nam khôi hả?"

"No."

"Làm bảng hoạt động?"

"Vớ vẩn!"

"Nói luôn đi, thằng quần. Rề rà chết đi được."

"Hậu cần."

"Thúi! Làm tao tưởng cái gì. Nói quá lên làm tao không ngờ tới."

"Ừ, ông bạn ở team quét dọn ơi. Làm hậu cần đưa cơm đưa nước cũng có ích cho cái miệng của tất cả mọi người trong khoa nha."

Cất công ưỡn ngực trả lời dõng dạc thế này, phối hợp tôn vinh tao cỡ 5 phút cũng không được. Với lại tôi cũng không có khả năng gì nổi bật đủ để chăm lo các nhiệm vụ khác. Như việc chỉ đạo diễn xuất cho hoa khôi - nam khôi thì đã có các anh chị lo. Những việc cắt ghép, nghệ thuật, mỹ thuật lại không cần bàn tới. Bằng 0!

Cho tôi làm bảng tin về học thuật và đời sống thì thông minh, nhưng lại chẳng ra đâu vào đâu. Với lại tụi đầu óc ưu tú cũng xung phong làm mất rồi. Điều duy nhất mà các anh chị ấy nhìn thấy có lẽ chỉ có sự vui vẻ tươi tắn và khả năng dễ dàng hòa đồng với mọi người. Vì vậy, các anh chị ấy đã giao cho tôi một vị trí quan trọng.

Nhiệm vụ chủ yếu của hậu cần không có gì nhiều. Những người trong nhóm chỉ cần họp bàn chuẩn bị đủ thức ăn cho mỗi bữa, phục vụ nước, phát cơm, bao gồm cả đồ ăn vặt từ khi bắt đầu cho đến khi hoạt động kết thúc.

"Cún." Nói chuyện với bạn Kong yêu dấu được một lúc, giọng nói vô cùng quen thuộc của con người sinh đôi đáng sợ như thằng Faifah đột ngột chen vào.

"Có chuyện gì?"

"Thấy Yotha không?"

"Không thấy. Hỏi tao làm gì?"

"Thấy mày là bạn cùng phòng nên tưởng ở cùng nhau."

"Bạn cùng phòng chứ đâu phải nghiệp chướng mà đi theo mỗi bước chân."

"Ờ. Tóm lại nó biến đi đâu mất rồi?" Người nói gãi đầu, trước khi xoay trái xoay phải tìm kiếm người mà ai cũng biết là ai.

Giữa biết bao nhiêu con người đi đi lại lại, cho dù Yotha có mặc quần áo khác biệt với mọi người, nhưng đâu phải sẽ dễ dàng tìm thấy nó từ một nhóm hơn 600 người.

"Tóm lại có chuyện gì với nó đây không biết?"

"Hồi đầu đàn anh cho nó làm nhiệm vụ đứng kêu gọi mọi người vào vòm, nhưng mà nó không chịu nên bỏ trốn rồi."

"Gọi điện thử xem."

"Gọi rồi mà không nghe. Vậy thì nhờ mày nói với nó là đàn anh tìm được nhiệm vụ thích hợp cho nó rồi nhé."

"Làm gì?"

"Hậu cần."



Tất cả các hoạt động sẽ bắt đầu vào tháng sau, nhưng tuần này đàn anh năm 2 đứng đầu mỗi đơn vị đã bắt đầu nối đuôi nhau triệu tập năm nhất rồi. Mấy ngày nay, bầu không khí trong phòng giữa tôi và Yotha vẫn vậy. À không! Chúng tôi thậm chí gần như không hề nói chuyện với nhau.

Có điều gì đó đã thay đổi...

Có lẽ chính tôi là người đã lựa chọn giữ khoảng cách giữa chúng tôi. Có thể mạnh miệng nói rằng tôi không hề có suy nghĩ ghi hận hay giữ trong lòng những lời nói vào đêm đó. Chỉ là không còn như cũ. Có thể gọi đây là mối quan hệ hết giận nhưng không muốn thắt cà vạt cho nữa.

"Beagle, thắt cà vạt cho đi." Lại nữa rồi, cái giọng nỉ non vào buổi sáng.

"Không."

Tôi ngồi ở cuối giường, cố gắng thắt cà vạt cho chính mình một cách say mê, không buồn ngước mặt lên chạm mắt với đối phương dù chỉ là một khắc. Chúng tôi đã như thế này trong một thời gian dài. Hôm nào mềm lòng thì thắt cho. Hôm nào sực nhớ ra tối hôm trước cái tên hắc ám vẫn ra khỏi phòng và về khuya, tôi sẽ lòng dạ sắt đá, nhất quyết không thắt cho, mà nó cũng không nài nỉ gì thêm nữa.

"Có gì sẽ chiêu đãi đồ ăn vặt." Không giống như hôm nay...

"Không muốn ăn."

"Có xiên thịt nướng khổng lồ trước cửa ký túc xá."

"Đồ ăn không mua được tao đâu."

"Cơm thịt heo hầm của quán mới mở nhưng hết sớm cũng không quan tâm hả?" Mẹ nó. Yotha khôn chết đi được. Toàn đem mấy món premium phải xếp hàng lâu mới được ăn ra dụ thế này thì cũng có xiêu lòng một chút. Nhưng mà đến mức này rồi, cái gì cũng không mua được tôi đâu...nếu vẫn chưa đủ nhiều.

"Không quan tâm. Nếu muốn ăn, tao có thể tự xếp hàng mua."

"Bướng!" Người kia chẳng nói chẳng rằng, giơ tay lên vò rối đầu tôi.

"Đừng có động vào đầu tao. Không thích."

"Vậy thì cho xoa lại." Tôi lập tức nấc cụt. Vào giây phút thân hình cao cao đổ rạp ngồi xuống sàn rồi cúi đầu như thể đứa trẻ con. Khốn kiếp! Tim tao. Chơi chiêu này, tao làm sao chống đỡ nổi?

"Kh...không đùa nữa. Kêu tao thắt cà vạt cho kiểu gì đây?" Tôi nói bằng giọng ngại ngùng, lảng tránh ánh mắt sang hướng khác. Thậm chí không dám nhìn mặt đối phương đang từ từ ngước lên nhìn. "Hôm nay mày vào workshop mà."

"Nhớ nữa hả?"

"Đi thay đồ được rồi. Tao xuống ăn sáng đây."

Nói xong, tôi vội vàng đứng thẳng dậy, giậm chân đi lấy chiếc balo để trên bàn học, trước khi mở cửa bước ra khỏi phòng, không có ý định quay đầu lại nhìn người phía sau. Thế này thôi, trái tim đã như sắp chết đến nơi. Lỡ ở gần lâu thêm một chút, không chừng không còn mạng về tìm mẹ chắc luôn.

Tôi đã rất cố gắng. Lúc nào cũng cố gắng giữ khoảng cách giữa mình và cậu bạn cùng phòng mặt đơ, để một trong hai bên không cảm thấy khó chịu nếu bị xâm phạm quá nhiều vào không gian riêng tư. Nhưng càng làm, nó lại càng giống như gượng ép mỗi ngày.

"Tai, mơ màng cái gì thế?" Ngay cả lúc ngồi ăn sáng với thằng Kong, não vẫn chỉ nhớ tới khuôn mặt của thằng Yotha.

"Tao đâu có."

"Tóm lại mày có lén ghé vào đâu không vậy? Sao lúc trả lời tin nhắn là ra khỏi phòng rồi mà lại đến sau tao?"

"Vừa hay tao hẹn gặp Ping, người mà mày thích thầm ấy. Làm sao đây?"

"Đánh nhau luôn đi cho xong chuyện."

"Cái tụi dùng vũ lực. Tệ..."

"Xin phép ngừng ngớ ngẩn cỡ 3 phút nhé. Hỏi chút. Bây giờ mày với Yotha đã làm hoà chưa?"

"Tao không có giận nó nhiều như vậy." Lần trước tôi đã bảo là giải quyết xong rồi, nhưng dường như người nghe không tin lắm.

"Thật hả? Thế sao thằng Faifah lại bảo Yotha cũng là lạ nhỉ?"

"Mày nói chuyện này với bạn cùng phòng nữa hả?"

"Một chút." Muốn vả miệng chết đi được. Kong biết, thế giới biết thật sự. "Cơ mà dạo này quý ngài hắc ám còn ra ngoài vào ban đêm không?"

"Ừ. Vẫn ra ngoài như trước."

Làm gì có chuyện sẽ có gì đó thay đổi. Vậy nên đó là một lý do nữa mà tôi muốn ngưng làm loạn lên hay thể hiện sự lo lắng ra ngoài mặt. Bởi tôi biết rõ có làm cũng vô ích thôi. Nó có để tâm đến lời nói của tôi đâu mà.

"Đây có phải là lý do mà mày dỗi nó không?"

"Không có dỗi nha. Tao vả vỡ miệng bây giờ."

"Đây gọi là dỗi."

"Khùng."

"Nếu không phải như những gì tao nói thì chắc là ăn sáng chung được mà đúng không?" Tôi làm mặt khó hiểu, đang mở miệng hỏi xem nó muốn truyền đạt cái gì thì trong tích tắc, giọng nói trâu bò của Kongkiat đã gọi to tên người nào đó, khiến những sợi lông tơ trên cơ thể tôi bỗng chốc dựng đứng. "Yotha! Qua ngồi chung không?"

Thằng quần Konggggg.

"Gọi qua làm gì?"

"Thấy nó đi một mình nên sợ cô đơn. Yotha, mau qua đây. Chỗ ngồi bên cạnh thằng Tai còn trống." Dứt lời, nó quay qua nói với cậu bạn thân cao trong lúc chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh tôi.

Trong lòng chỉ có thể cầu nguyện rằng chủ nhân cái tên hãy từ chối đi. Tuy nhiên, lời thỉnh cầu đó đã bị phá hủy hoàn toàn khi hai chân sải bước đến trước mặt rồi đặt đĩa cơm trên tay xuống bàn.

Tôi ngồi cứng ngắc, hít vào một hơi thật sâu. Trái tim đập loạn nhịp khi cơ thể cao cao chen người ngồi xuống ghế.

Hôm nay nó đã chịu đổi từ bộ đồng phục sinh viên sang áo đồng phục khoa màu xanh hải quân, trông khác hẳn với mọi ngày, khiến những người xung quanh phải quay qua hướng sự chú ý. Càng lúc người kia quyết định qua ngồi chung, bàn chúng tôi càng bị rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào hơn trước.

"Hôm nay đơn thương độc mã hả? Đúng ngầu." Thằng Kong giơ ngón cái lên. Vì thế, bầu không khí chỉ có mình mày là trông vui vẻ. Chết tiệt.

"Mấy đứa bạn vẫn chưa dậy."

"Ơ. Không phải 8 giờ có tiết hả?" Thằng bạn thân vẫn làm nhiệm vụ phóng viên giải trí dò hỏi tiếp.

"10 giờ mới học."

"Tận 10 giờ cơ á? Sao mày dậy sớm vậy?"

"Beagle dậy nên dậy theo."

"L...liên quan gì đến tao?" Nghe vậy, tôi không chậm trễ mà vội vàng cắt ngang. Yotha không tranh luận mà chỉ im lặng nhìn tôi. Chỉ có tay là bắt đầu di chuyển muỗng xúc cơm bỏ vào miệng. Tôi không muốn ngồi im nên vội vàng liên tục xúc cơm ăn theo.

"Tối nay tao ra ngoài nhé." Thế rồi một câu nói đã dừng hành động của tôi lại ngay lập tức.

"Nói làm gì? Bình thường đi đâu mày có bao giờ nói đâu."

"Cũng đúng."

Xong rồi. Không có cả một lời giải thích. Mẹ nó...

Cuộc trò chuyện vào buổi sáng cứ thế in sâu vào tâm trí tôi cả ngày. Ngay cả khi đã trở về phòng vào buổi tối, nó vẫn không phai mờ.

Yotha hình như đã ra ngoài rồi, bởi vì không còn balo và đôi giày yêu thích ở đó nữa. Điều đó khiến tôi càng chán nản hơn.

Cuộc sống luôn luôn tươi vui cơ mà. Buồn nhất cũng chỉ là lúc quán ăn yêu thích đóng cửa khiến tôi nổi giận vì đói. Nhưng mà đây! Con người lạ lùng này sao lại có ảnh hưởng quá nhiều đến cảm xúc như vậy nhỉ?

Cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa phòng buộc tôi phải gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu, trước khi hướng thẳng ra xoay nắm cửa cho người bên ngoài. Dạo này, tôi chẳng muốn khóa cửa phòng cho lắm. Ai muốn đến muốn vào chỉ cần gõ cửa xin phép là được.

"Faifah..."

"Làm mặt cún ỉu xìu vậy mày." Người kia toét miệng cười trong lúc chen người đi vào phòng, kéo theo một chiếc túi lớn cực kỳ quen mắt.

"Làm cái gì thế?"

"Của thằng Kong." Còn hoang mang hơn trước.

"Rồi đem đồ của thằng Kong tới đây làm gì?"

"Chuyển phòng."

"Hả!"

"Kong nó ngủ mở đèn không được nên tao nghĩ có lẽ sẽ tốt hơn nếu mày chuyển qua ngủ với tao. Còn bên này để Kong nó ở với Yotha đi."

"Tao không hiểu. Sao mày phải làm đến mức này? Đã xảy ra chuyện gì? Hai đứa tụi mày cãi nhau hả?"

"Người cãi nhau là mày với anh tao thì có. Thấy cả tuần nay rồi. Nếu nó khó quá thì chuyển phòng đi." Lúc nói, người kia vẫn cố gắng đi xung quanh phòng xem xét. Nhưng trái tim của người này gần như rớt tõm xuống mắt cá chân.

"Kong nó có ok không? Nó đâu có thân với Yotha."

"Ok chứ nà~" Cuối cùng thì người được nhắc đến cũng xuất hiện. Hơn nữa, thằng Kong không đến tay không, khi trên tay nó còn ôm theo một hộp giấy cỡ lớn đi cùng. Chuẩn bị sẵn sàng như thế, không nghĩ đến việc thảo luận với nhau câu nào sao?

"Mày sợ Yotha, không phải sao?"

"Cái đó lâu rồi. Sau khi làm quen, tao nghĩ nó cũng không có gì phải sợ đến mức đó. Với cả hai đứa tao lo lắng cho mày. Khi mà ở cùng nhau khó khăn quá thì phải đổi."

"Nhưng quản lý ký túc xá..."

"Thì đừng để họ biết. Mau lên! Xem có đồ gì quan trọng cần mang theo bên mình không."

"Nhưng đồ tao nhiều lắm."

"Không cần lấy hết cũng được. Để tao phụ sắp xếp cho." Sau khi nghe thằng Faifah với thằng Kong vừa nói vừa ép, tôi không thể làm gì khác ngoài việc ậm ừ thuận theo tụi nó.

Có lẽ thời gian vừa qua, tôi đã biểu hiện khác so với trước đây khiến cho bạn bè hoài nghi. Chưa kể Kongkiat là đứa cực kỳ lo lắng cho tôi. Không ngờ nó lại đến mức chấp nhận hy sinh qua ở chung phòng với quý ngài hắc ám với sự tự nguyện. Tôi nên cảm thấy thế nào đây? Sao lại bối rối thế này?

Tôi tội nghiệp thằng Kong khi phải thích nghi lại, hay thật ra vẫn ích kỷ muốn tiếp tục ở lại đây?

"Đừng có làm mặt ngơ ngác nữa. Thu dọn đồ đạc đi để còn xuống dưới."

"Lỡ Yotha về thì sao? Ai sẽ ở lại nói với nó? Hay là để tao gọi..." Tôi nói với cả hai. Nhưng còn chưa nói hết câu, đối phương đã nhanh chóng đáp lại ngay.

"Không cần đâu, bạn Tai. Để tao...Chàng Kongkiat này sẽ là người nói chuyện với nó."

Tôi không thể cãi lại gì ngoài việc gật đầu lia lịa với nó. Một phần đồ đạc đã được chuyển xuống dưới một tầng. Giường của thằng Kong bị tôi chiếm hữu. Còn giường đối diện vẫn thuộc về thằng Faifah, người có ngoại hình giống y đúc bạn cùng phòng cũ như thể bấm copy rồi paste.

"Faifah, mày ngủ mở đèn được đúng không?"

"Được chứ."

"Hồi đầu thằng Kong cũng nói vậy. Tới lui một hồi nó vẫn không chịu nổi."

"Tao có đồ bịt mắt."

"Nhiều khi bịt mắt cũng không giúp được."

"Cún, mày không cần lo đâu. Quan tâm thân mày là đủ." Người thân cao nói giọng chắc nịch. Tôi liền không phản bác lại được...

00.25

Việc chuyển phòng một lần nữa tạo cảm giác không quen thuộc cho lắm. Sau khi tắm rửa xong xuôi, tôi nhảy lên giường chuẩn bị đi ngủ như mọi tối. Trong nửa giờ đầu tiên có thể có lật người qua lại. Nhưng sau khi đếm vài trăm con cừu trong đầu, tôi từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.

Cạch!

Bị đánh thức dậy lần nữa cũng là lúc cửa phòng bị ai đó đẩy vào mà không có tín hiệu gõ cửa trước. Tôi mở mắt lên, dựng người ngồi dậy một cách uể oải, trước khi ánh mắt nhìn rõ người nào đó đang đứng trước mặt.

Yotha...

Nhưng thay vì lao về chỗ tôi như đã sợ, chủ nhân thân hình cao cao lại sải bước một mạch về phía giường của thằng Faifah rồi nói bằng giọng lạnh lùng giữa bầu không khí như thể con bò mộng chuẩn bị húc tới.

"Ai bảo mày đưa Gun xuống dưới ngủ?"

"Chẳng ai bảo mà là tao tự nói với chính mình." Người anh đã nặng rồi, người em còn ghẹo gan hơn gấp 10 lần.

Trông dáng vẻ giương giương tự đắc của người trên giường thì có lẽ thằng Faifah không hề sợ tí nào, nếu sau này có xảy ra vấn đề gì theo sau. Nhưng tôi vốn là người ở giữa, không muốn anh em họ phải cãi nhau nên vội tụt xuống khỏi giường để ngăn cả hai lại.

"Tụi mày, có chuyện gì từ từ hẵng nói. Vừa hay là..."

"Cún! Mày về chỗ ngủ đi. Chuyện này để tao nói chuyện với Yotha." Tao vừa đi xuống mà đã đuổi tao về lại rồi.

Hỏi rằng có nghe không? Vâng! Tôi nghe.

"Nói chuyện hòa nhã đó nha." Tôi đi thất thểu về lại giường một lần nữa. Lý do không ở lại can thiệp cũng không có gì nhiều. Chỉ sợ bị mắng là nhiều chuyện nữa thôi. Vậy nên xin phép ngồi yên lặng quan sát tình hình là đủ.

"Xin phép nói ngắn gọn nha vì hiện giờ tao đang rất buồn ngủ. Trao đổi bạn cùng phòng."

"Tao không đổi. Con người chứ không phải đồ vật để mà chuyển qua chuyển lại." Hưu...Sao tôi lại có cảm giác vui khi nghe Yotha nói câu này nhỉ? Suýt thì lau nước mắt.

"Gun nó không thoải mái khi ở cùng mày nữa."'

"Đã hỏi chưa?"

"Không cần hỏi cũng biết."

"Đã hỏi chưa?"

"Nếu không hỏi, liệu nó có chịu chuyển qua phòng này ngủ không? Mày chưa bao giờ ở trong phòng. Càng lúc cúp điện càng tệ. Nếu không thể chăm sóc cho nó thì hãy để người khác chăm sóc thay."

Tao tự chăm sóc cho mình được mà, thằng quần Fai. Thấy có gì đâu mà phải chơi lớn đèn nhấp nháy đến mức đó. Khi tôi toan tìm dịp chen vào cuộc đối thoại của cả hai thì Yotha lại phản bác lại khiến tôi buộc phải ngồi im, tiếp tục theo dõi trận đấu muay của hai anh em trước mặt.

"Vậy mày đã hỏi tao có muốn để người khác chăm sóc Gun thay chưa?"

"Tại sao phải hỏi? Mày là gì với cún à?"

"..."

"Làm rõ bản thân trước đi rồi hẵng nói chuyện. Bây giờ mày về phòng mình trước đi."

Câu chuyện không kéo dài như tôi lo sợ, bởi lẽ quý ngài hắc ám chọn cách im lặng như thể không có bất kỳ câu nào để có thể phản bác. Tôi dõi theo bóng lưng của cậu bạn thân cao. Khi nó xoay người, ánh mắt vẫn tập trung không lơi là. Mãi cho đến khi người kia dừng lại ngay trước giường, tôi mới bừng tỉnh.

"Beagle, về phòng tụi mình không?" Câu nói đó chậm rãi nhưng lại chứa chan sự thiết tha. Điều đó khiến cho người nghe như tôi chỉ biết cụp mắt nhìn ga giường.

Tôi luôn nói với chính mình rằng tôi chưa từng giận nó mà chỉ muốn cách xa một bước để không khiến đối phương phải phiền phức. Nhưng dù vậy, tôi vẫn cảm thấy bức bối khi phải ép buộc bản thân không được lo lắng, không đặt câu hỏi, không muốn hay biết.

Không làm được mà...

Vậy nên điều tôi có thể làm được chính là chấm dứt vấn đề rồi nói thẳng với đối phương, dù âm thanh phát ra nhẹ đến mức gần như tan biến trong không khí đi chăng nữa.

"Tao...tao sẽ ở với Faifah."

"Beagle, nói sự thật."

"Tao không nói dối. Tao sẽ ở lại đây."

"Ok."

Yotha là tụi không thích giải thích. Sau khi nói xong câu vừa rồi, nó vội xoay người bỏ ra khỏi phòng. Tôi và thằng Faifah im lặng nhìn nhau. Nước mắt rưng rưng như thể sắp khóc đến nơi.

"Mày đúng là con nít. Đừng có mà khóc trong phòng tao đấy."

"Bụi rơi vào mắt thôi mà."

"Ờ. Ngủ đi. Không cần quan tâm."

"Tao đâu có quan tâm lắm đâu."

"Mong là thật. Good night kiss nhé."

"Good night kick mày thì có."

"Hồi trước đúng quấy rầy tao. Giờ thì lại đòi đá bay." Người nói thả người nằm xuống giường, trong khi tôi cố gắng chớp chớp mắt để xua tan đi hơi nóng ở bầu mắt. Lâu thật lâu sau, tôi mới buông người nằm xuống theo. Tôi cố gắng nhắm mắt lại ngủ. Lần này lại phải bắt đầu đếm cừu rồi. Một con cừu... Hai con cừu...Ba con cừu...

Con cừu thứ 257. Con cừu thứ...

Cạch!

Tiếng xoay nắm cửa vang đến màng nhĩ. Dù không quá lớn, nhưng tôi vẫn biết ngay vì vẫn chưa ngủ. Rất nhiều nỗi thắc mắc thúc đẩy tôi từ từ ép mình mở hai mí mắt lên. Mất một lúc lâu tôi mới nhìn rõ hình ảnh trước mặt.

Nhưng không còn kịp nữa rồi khi bên cạnh đã bị người nào đó thừa dịp chui rúc vào chăn. Tôi á khẩu, không nói được bất kỳ lời nào khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai chỉ cách tôi vài phân.

Cơ thể cảm nhận được sự ấm áp gấp bội sau khi bị cánh tay nặng nề gác lên. Bộ não vẫn chưa xử lý tốt lắm. Nhưng bây giờ theo như tôi biết, Yotha không ngủ trong phòng của mình, mà nó đang nằm chen chúc trên cùng một chiếc giường với tôi.

Nam mô a di đà Phật...Tôi nhớ nó đến mức nằm mơ thấy luôn hả?

Không những vậy, trong giấc mơ nó còn mặc bộ đồ ngủ yêu thích hình con chim cánh cụt màu trắng.

"Tao ngủ chung được không?" Người kia nói, gần như là tiếng thì thầm. Đến nỗi tôi có thể cảm nhận được cả giọng nói lẫn hơi thở nồng nàn.

"Tao bí bách."

"Hứa là sẽ ngủ yên, không lăn lộn." Ô hổ cái giọng. Dịu dàng y hệt nước xả vải. Yotha chắc chắn là bị ma nhập rồi. Đây rõ ràng là hàng giả.

"Nh...nhưng còn Faifah."

"Fai ngủ rồi. Chỉ cần đừng nói cho nó biết."

"Chuyện là..."

"Tao buồn ngủ."

"Thì về phòng mày ngủ đi."

"Buồn ngủ. Tao sẽ ngủ đây." Đúng thích gì làm nấy.

"Gối cũng không mang. Chăn cũng không mang. Cái đồ không đầu tư."

"Ngày mai sẽ mang."

"Nghĩ là còn có ngày mai nữa hả?"

"Không muốn có thì chỉ cần quay về ngủ cùng nhau trong căn phòng của tụi mình."

"Không đi."

"Vậy tùy mày."

Dường như nó không muốn nghe nữa nên kéo tôi vào ôm chặt hơn trước. Hới! Con tim sắp chết rồi đây này. Bạn bè không làm như vậy. Bạn bè không được phép làm cho trái tim đập mạnh quá mức. Tôi tự nhủ với chính mình, bất chấp sự thật rằng tôi vẫn nằm im, để cho đối phương chia sẻ chung chiếc giường mà không hề đẩy ra.

Ghét bản thân chết đi được.

Trên chiếc giường chỉ rộng 3ft (gần 1m), hẹp đến mức gần như không thở nổi.

Vậy mà sao...tôi lại cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết.



[Kongkiat lên sóng]

Giải trí. Dạo này toàn chuyện giải trí để người như Kong hóng hớt.

Chủ đề nóng hổi lúc này không thể nào tránh khỏi chuyện cậu bạn thân mặt cún với quý ngài hắc ám Chúa tể Voldemort ghen tuông, giận dỗi nhau không có điểm dừng.

Lấy sự thật không? Nhìn hai con người ngốc nghếch có tình cảm với nhau nhưng lại không hề nhận ra thật sự rất buồn cười. Người ngoài cuộc như tôi liền ngồi hồi hộp mong chờ xem ngày nào tụi nó mới hiểu ra lòng mình. Nhưng đợi mãi lại giống như mua vé số rồi bị nhà cái nuốt mất. Đổ bể tùm lum.

Nặng hơn thế là lại còn cãi nhau. Kong không rõ ngọn nguồn sâu xa thế nào, nhưng tôi đoán có lẽ phát sinh từ việc chúa tể biến mất hằng đêm. Biến mất đi với gái hay gì thì kệ, dù sao nó cũng khiến thằng Gun bạn thân tôi vừa lo lắng vừa giữ kỹ.

"Xong chưa? Sửa soạn lâu thế." Tôi ló đầu vào say hello. Tính từ ngày thằng Tai chuyển xuống ngủ chung phòng với thằng Faifah, tôi ghé qua kiếm nó rất thường xuyên. À không. Phải gọi là tao xuống tìm nó mỗi ngày mới đúng.

Quay ngược lại cái ngày tôi quyết định chuyển phòng. Nói thật nha. Kiểu cực kỳ thẳng thắn luôn ấy. Sợ chết đi đượccccccccccc.

Thằng Yotha hung tợn thế nào ai cũng thấy. Nó càng là một trong những nguyên nhân khiến những người yêu nhau chia cách, cuộc sống của Kong lại càng kinh hãi. Phải lấy bùa Phật ra khấn vái, cầu nguyện để bảo vệ mình mỗi đêm. Con tim tôi bầm tím. Nhưng mà thằng Faifah bảo bạn bè phải giúp đỡ nhau, rồi thì chúng ta phải chơi tới bến, bất chấp việc khuôn mặt có nguy cơ ăn chân đến đâu đi chăng nữa.

"Sắp xong rồi. Sao mày vội quá vậy?" Bạn Tai quay qua trừng mắt nhìn.

"Phấn khích."

"Xíu đi. Đàn anh hẹn 9 giờ lận mà, thằng quần. Vội đi mua mực nghiền (mực sấy) hay sao?"

"Hiểu tao thật."

"Tao mỉa mai!" Kong không cãi đâu mà chỉ ngồi ở cuối giường nhìn bạn yêu dấu sửa soạn.

Người đứng đầu của mỗi tổ nối đuôi nhau tập trung năm nhất. Tổ xây dựng địa điểm cũng không hề kém cạnh, ngồi tụ tập lại với nhau một cách đông đủ. Xong xuôi sau đó tôi vẫn chưa được thả tự do, bởi lẽ thằng Gun lại rủ đi uống rượu thiết chặt mối quan hệ với người trong team, với đàn anh bên tổ hậu cần là người cầm đầu. Dù họ không ép buộc, nhưng một đứa chuyên nhiều chuyện như tôi làm gì có chuyện bỏ qua.

Do đó, Bangon Pochana chính là điểm hẹn ăn chơi nhất đêm nay.

Tên nó giống nhà hàng nhưng thật ra lại là quán rượu theo phong cách chill. Mọi người đều ăn mặc vô cùng thoải mái. Giả mà mặc đồ ngủ đến được, không chừng tụi nó cũng làm rồi. Chỉ có bạn tao là bày vẽ. Ngay cả quần lót mà nó cũng ngồi lựa màu. Khốn kiếp.

Kong giận. Kong tức.

"Rồi hôm nay thằng Yotha có đi không?" Được dịp nên xin phép tìm cách hóng hớt chút nào.

"Không biết. Mày là bạn cùng phòng của nó thì tự đi mà hỏi."

"Nhưng nó ở chung tổ hậu cần với mày. Không gặp hay sao?"

"Không."

"Nhưng mà ế~ Mày biết không, Tai? Quý ngài hắc ám của mày chưa bao giờ ngủ ở phòng nhé. Về cái là ra ngoài suốt. Bình thường nó có như vậy không?" Cậu bạn trắng bóc dừng tay khỏi việc lựa quần áo trong tủ.

Tao hả hê! Haha. Chắc là câu hỏi đánh trúng tim đen chứ gì.

"N...nó không hay ở trong phòng đâu." Giọng còn ngập ngừng nữa chứ. Đỏ mặt thế này nghĩa là gì?

"Vậy lúc mày ở chung phòng với thằng Faifah thì thế nào?"

"Cũng ok."

"Giường ngủ ổn không?"

"Ừm. Phòng nào chẳng giống nhau." Từ chỗ đứng lựa quần áo, bây giờ bắt đầu dùng ngón tay cạy tủ rồi ạ. Mày là mối hay sao thế, Tai!

"Giống thế nào được. Bình thường góc tao nằm rộng lắm. Nhưng khi mày qua ở thì chắc sẽ hẹp lại."

"Tại nhiều đồ."

"Trên giường ấy hả?"

"Cái gì?" Thằng Tai ngẩng đầu lên nhìn như muốn gây sự. Hai gò má đỏ au như trái cà chua, giống như biết rằng tôi đã bắt được thóp. Vậy mà nó vẫn lớn mật mà đối chất, để lỡ đâu tao không biết thật. Nhưng mà xin lỗi nhé. Ngoại trừ ngu tiếng Anh ra, những chuyện khác tao thông minh hết á.

"Thằng Faifah nói với tao hết rồi."

"Chuyện?"

"Vụ Yotha không chịu về phòng ấy. Mày biết không? Thật ra nó không biến mất đi cua gái ở đâu cả."

"..."

"Mà đêm nào nó cũng trốn đi ngủ với mày."

Khùng khụcccc. Phải cố hết sức nhịn cười lúc nhìn thấy khuôn mặt đần thối của thằng Tai xuất hiện trước mặt.

Xẹp đồ. Phồng đồ. Tình yêu đồ. Giận nhau không nói chuyện nhưng lại ngủ chung. Kong không hiểu. Bạn bè ư? Oẹeeee. Ai người ta lại chen chúc với nhau chứ. Chỉ có người yêu mới làm được thôi.

"Đúng nhảm nhí luôn. Faifah nó có mơ không vậy? Thôi đừng nói nữa." Sau đó người kia giả vờ giả vịt, vội vội vàng vàng lấy quần áo ra mặc. Khi thấy tôi toan mở miệng nhắc về chuyện cũ, nó liền lôi chuyện mới ra nói như thể biết thừa. Cứ như thế vài lần cho đến khi chúng tôi tới Bangon Pochana - quán rượu trong huyền thoại.

Thằng Gun chưa bao giờ đến đây. Còn tôi ấy hả, đúng thường xuyên luôn vì đàn anh cùng mã số theo chủ nghĩa chill, vừa nhấp ngụm bia vừa xin số dân tình. Thường xuyên bị ăn cục bơ nhưng vẫn chưa biết sợ.

"Tới rồi. Bên này nè!" Tiếng la hét ồn ào kia là của bạn tôi.

Bầu không khí bên trong quán khá là sôi động. Có lẽ vì là tối thứ 6 nên khách có đông hơn mọi ngày. 3 cái bàn được kéo lại gần nhau, do nhóm chúng tôi khá đông. Một bàn là của đàn anh. Hai bàn còn lại là của năm nhất.

"Cứ gọi hết mình nhé."

"Anh trả tiền sao ạ?"

"Chia nhau ra chứ." Người nói là đàn anh cùng mã số của thằng Gun. Thấy bảo đây không phải là quán rượu theo phong cách của anh ấy. Nhưng vì không cãi lại những người bạn khác nên đành phải đến, trong khi quần áo tóc tai sửa soạn còn nặng hơn cả người ta.

"Champ, tao lạnh. Cảm thấy rất lạnh." Còn người ngồi ở phía đối diện là đàn anh cùng mã số của thằng Yotha. Anh ấy ngồi loi nhoi ở đây mà không có bóng dáng của con người hắc ám như đã nghĩ.

"Mày bị cái gì đấy, thằng khỉ Arm? Lạnh thì đi tìm áo mà mặc."

"Tìm áo mặc cũng không hết đâu. Mùa này Liverpool ở nhất bảng mà, bỏ xa người khác. Lạnh lắm. Làm sao đây?"

"Thằng nghiệp chướng. Rồi mày sẽ biết tay P'Arc."

"Không nói chuyện với P'Arc. Nói luôn là không có chính sách giao du với hạng 10 bảng."

"Hự hự. Tao sẽ kêu anh ấy tống cổ mày ra khỏi phòng ngủ."

"Úi giời...Ai mới là người phải ngủ ở ngoài đây? Chắc chắn không phải là tao."

Cuộc đấu khẩu của đàn anh năm 2 gây ra khá nhiều tiếng cười cho những người xung quanh. Về phần năm nhất ngồi ở phía cuối bàn như chúng tôi lúc sau liền gọi đồ uống và đồ nhắm ra nhét đầy bụng. Mãi một hồi lâu, thằng Faifah mới đến sau nhập hội.

Ngồi uống được hơn một tiếng đồng hồ thì các đàn anh rủ nhau ra nhảy dưới điệu nhạc Mor Lam*. Đôi chỗ còn không ngừng lắc lư một cách hào hứng. Năm nhất thấy vậy cũng không hề kém cạnh, nối bước nhau ra sàn làm tao cứ tưởng đây là lễ hội thả ma hàng năm. Ở bàn chỉ sót lại 4-5 người phải phụ nhau đào bới chuyện ra nói.

(*) Nhạc dân gian của Lào và vùng Isan.

Cũng may là thế giới này sinh ra thằng Tai, thằng Faifah và tao nên mới không tồn tại khoảnh khắc không khí chết chóc dù chỉ là một khắc.

"Tao xin phép vào nhà vệ sinh cái đã."

"Tao đi với." Thằng Gun đứng dậy nên tôi liền vội vã theo sau. Ngồi nín nãy giờ rồi, nhưng dân tình cứ bàn tán xôn xao nên tôi chẳng tìm được dịp nào để đứng dậy đi vệ sinh.

Mỗi đứa đứng chiếm một bồn tiểu. Xong nhiệm vụ thì rửa tay bằng gel mùi hoa hoàng lan signature của quán. Không ngờ bỗng nhiên thằng bạn thân lại gặp phải người quen.

"Thằng nhóc Gun...đúng không?" Anh ấy là đàn anh thân cao, cơ bắp săn chắc. Đã thế ngoại hình còn có nét Trung Quốc trông điển trai con nhà nòi.

"Vâng. Anh biết em sao ạ?" Ơ hay. Tay bắt mặt mừng thế kia, rốt cuộc chẳng quen biết gì hết ráo.

"Biết chứ. Là bạn Yotha đúng không?"

"Đúng ạ. Em là bạn cùng phòng của nó."

"À. Rồi đi chơi quán rượu với bạn hả?" Thằng Gun gật đầu.

"Đi với bạn bè và đàn anh ạ."

"Cứ qua bàn tao nhập bọn nhé. Ở góc trong cùng bên phải sân khấu ấy."

"Cảm ơn anh ạ."

"Vậy không làm phiền nữa. Nhưng nếu gặp Yotha thì nhờ nhắn giùm là P'Klao nhớ nó nhé." Anh ấy giơ tay vỗ mạnh lên vai bạn tôi trước khi bước vào nhà vệ sinh, bỏ tao và thằng Tai đứng hoang mang hai đứa ở bồn cầu. Không quen biết gì nhau mà nói chuyện như đúng rồi.

Sau khi quay về bàn ngồi rồi tiếp tục nhâm nhi rượu như những người quyền quý chưa bao lâu, rắc rối lại chen vào một lần nữa, bởi vì ngay lúc đó tôi quan sát thấy có ai đó đang lạnh lùng đi thẳng đến bàn của chúng tôi.

"Tai..."

"Cái gì?"

"Ba mày theo tới kìa."

"...!!" Yotha người thật việc thật luôn ạ. Kong đúng ngạc nhiên. Vừa phấn khích vừa sửng sốt cùng lúc. Nhưng trên tất cả là tôi thấy nó sẽ trở thành chủ đề nóng hổi có thể được biết đến từ việc cả hai có cơ hội nói chuyện với nhau.

"Qua đây ngồi này. Còn ghế trống." Thằng Faifah đá nhẹ vào chân ghế. Người vừa đến liền thả người ngồi xuống bên cạnh cậu em song sinh, vừa hay chính là phía đối diện với tôi và thằng Tai.

Yotha không sửa soạn quá chỉnh chu. Nó chỉ mặc độc mỗi áo thun màu đen và quần jeans chân dài. Dù ăn diện ít, nhưng phải thừa nhận rằng không ai trong quán không nhìn cặp sinh đôi địa ngục này. Mẹ nó. Ai bảo tụi nó sinh ra với khuôn mặt đẹp trai chứ. Tao ghen tị quá đi!

"Ăn gì đến chưa?" Tôi với thằng Tai ngồi im thin thít, để cho hai anh em họ nói chuyện với nhau.

"Ăn rồi."

"Vậy rượu hay bia?"

"Bia."

"Lấy hiệu gì?"

"Có gì thì mang ra đi." Lúc nói, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm bạn của Kong thôi nhé. Phải mà là tao, thích nhau thì mẹ nó, đã hẹn phang nhau từ lâu rồi. Không đợi cho mọc rễ, làm bài kiểm tra tình cảm chết tiệt như vậy đâu. Cùi bắp.

"Ối. Bàn lại yên ắng nữa rồi. Tao thấy tụi mình nên kiếm chuyện gì mới nói tiếp đi." Thằng Faifah đã ra mặt đón tiếp người anh sinh đôi rồi. Nó bèn huơ huơ chân về phía tôi như muốn ra tín hiệu cho tôi tiếp tục hùa theo. "Tụi mình có nên nói chuyện về tình yêu không nhỉ?"

"Hay quá. Háo hức ghê."

Cả bàn có 6 người. Chưa kể tất cả đều là bạn bè thân thiết. Mọi người đều nhất trí với đề xuất, chỉ có 2 đứa là lạc loài. Không cần nói cũng biết là ai.

"Mọi người chắc hẳn đều đã từng yêu. Vậy nên chuyên gia tình yêu như tao..." Đang định mở miệng nói tiếp thì thằng Faifah đã vội vàng ngắt lời.

"Thông cảm cho anh tao với. Thằng Yotha thậm chí còn không biết tình yêu là như thế nào."

"Thì cứ nói đi. Liên quan gì đến tao?" Người được nhắc tới nâng bia lên uống. Tuy nhiên, thằng Tai còn nặng hơn thế khi nó cũng quơ lấy ly rượu có pha cola lên tu cạn cả ly.

"Ok. Vậy chỉ kể về cái này thôi." Để không chừa lại khoảng lặng, tôi đành phải kể chuyện của mình, lần lượt hỏi đứa này đứa nọ cho đến khi gần hết vòng. Rượu cũng cạn kiệt một cách nhanh chóng.

Uống dữ dội như giận cái miệng chết đi được. Thằng Gun thì càng không phải nói tới. Uống dở mà bày đặt chơi hẳn 2 ly không pha. Ai ngăn cũng không nghe, thích trừng mắt lên nhìn. Còn tôi khi có được thời điểm thích hợp liền vòng lại tập trung và khóa mục tiêu để hai đứa nó hiểu lòng nhau.

"Đến lượt mày kìa, thằng Tai."

"Muốn hỏi gì thì nói đi." Nó lè nhè đáp. Khuôn mặt đỏ bừng đến nỗi bắt đầu nấc nhẹ do ảnh hưởng của một vài ly rượu đã uống.

"Mày từng có người yêu chưa?"

"Chắc chắn là phải có ức...chứ."

"Rồi sao lại chia tay?"

"Người ấy tốt nghiệp trước. Ức."

"Bre! Tai, mày quen người lớn tuổi hơn à?" Tiếng la ó của bạn bè chung bàn như những đợt sóng. "Nhưng tao nhớ là mày thích Nana mà. Bây giờ còn giữ hình mẫu trong mộng như cũ không?"

"Vẫn thích như vậy..." Người kia lè nhè đáp, cúi gằm mặt như thể đang giấu diếm sự thật.

"Thế nếu có người không đúng với hình mẫu trong mộng tán tỉnh thì mày có hẹn hò không?"

"Phải xem trước là...ức!...như thế nào."

"Ừm. Như thằng Faifah thì sao?"

"Không thích."

"What the..." Người bị nhắc tới chưa kịp trả lời, đám bạn đã phá ra cười. Chuyển cảnh qua quý ngài hắc ám. Mặt mày xám xịt như thể bị bỏ bùa. Xin lỗi nha. Ai bảo mặt giống nhau nên giờ y hệt như bị từ chối gián tiếp. Chắc là lại đau tim chứ gì.

"Kiểu P'Arm thì sao?"

"Đáng yêuuuuuu. Nhưng liệu người yêu anh ấy có giẫm bẹp tao không? Hức!

"Ờ. Không hợp đâu nhỉ."

Toan mở miệng hỏi tiếp thì lần này lại bị ngăn lại bởi Chúa tể Voldemort, người đã đứng dậy khỏi ghế và nhào qua ngồi bên cạnh thằng Tai từ lúc nào không hay. Bàn tay dày xoay đầu bạn tôi quay qua đối mặt với nó, trước khi đưa nước lọc với sự dịu dàng. Hổ~ Miệng Kong run run. Sốc nặng đến nỗi muốn cổ vũ cho hai đứa mày bước vào lễ đường.

"Mày nấc quá rồi. Uống nước đi."

Thằng Gun ngoan ngoãn nhận lấy ly nước lọc trước khi nhấp liên tục. Nhưng triệu chứng nấc cụt vẫn không hết.

"Nín thở đi. Thử xem." Tôi đúng thích thằng Yotha lúc này. Nói chuyện rủ rỉ hai người với nhau khiến chẳng ai dám xen vào.

"Hết hả?"

"Thử xem. Hít vào. Tao sẽ đếm từ 1-10. Sau đó hẵng thở ra." Người nghe gật đầu lia lịa.

"1...2..."

Vừa đếm, ánh mắt vừa chạm vào nhau như thể cả hai đang ở trong một bộ phim tình cảm lãng mạn, không buồn quan tâm đến bài nhạc Luk thung* siêu uốn éo đang mở. 8...9...Cho đến 10. Cảnh tượng ngọt ngào dần tan biến.

(*) Một thể loại âm nhạc Thái Lan đại thể tương đương với nhạc pop phương Tây và bolero Việt Nam.

"Hết rồi...Hức!" Thằng quần Gun. Suýt nữa qua rồi mà mày lại chết vào khúc cuối.

"Không cho uống rượu nữa."

"Có quyền gì mà ra lệnh?"

"Say về làm khổ bạn. Hỏi trước nhé. Ai sẽ vác mày?"

"Tao tự về được. Đảm bảo đi thẳng."

"Nói còn chưa đúng nữa là."

"Là ba hay sao mà ra lệnh?"

"Bướng."

"Cứ bướng đấy."

"Thấy chưa? Hết nấc cụt rồi." Cả bàn cứng họng. Ơ...Cứ thế mà hết. Chỉ cần đấu võ mồm là hết.

Haaaaaaaa. Không hổ là thằng Yotha. Chắc nó biết phải giải quyết vấn đề bằng cách nào, bạn tôi mới đỡ hơn. Nhưng dù triệu chứng nấc cụt đã hết thì cũng không có nghĩa là thằng Tai sẽ hết say.

"Chẳng có tí nào giống với hình mẫu trong mộng của tao." Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sau khi nghe thấy giọng nói uể oải của con người mặt cún tự lẩm bẩm với chính mình.

"Bình tĩnh. Nếu say thì về đi. Để tao đưa về."

"Không cần. Không đẹp như Nana. Lại chẳng đáng yêu như P'Arm."

"..."

"Nhưng tại sao lại thích? Tao không hiểu."

...!!

Bật chế độ sốc tận óc. Có người ở quanh đây bị tấn công nghiêm trọng. Giây phút này, rất nhiều điều đã bắt đầu rõ ràng. Nhưng để chắc chắn, tôi phải hỏi lại một lần nữa rằng người mày thích là ai. Oáiiii. Kong sắp chết rồi ạ. Fin quá đi~

"Ê năm nhất." Không ngờ tới cuối cùng thằng cha năm 2 lại chạy lạch bạch tới cắt ngang rồi nói bằng giọng hớn hở chết giẫm. "Chụp hình đi. Ơ kìa! Say cheeseeee."

Trời ạaaaaaaaa. Phim đang happy ending mà anh lại cắt ngang. Cheese cái đầu anh ấy, thằng quần.

"Say lindsey~"

"Say..."

Oẹeeeeeeee. Khốn nạn!!

Ánh đèn flash rọi vào mắt. Nhưng rõ ràng hơn thế là bãi nôn từ miệng thằng Gun văng tung toé. Đây quả là một kỷ niệm quý giá mà mỗi lần nhìn vào tấm hình, chắc chắn ai cũng sẽ ngửi thấy mùi thum thủm xộc vào mũi. Người trong nhóm tản ra la oai oái. Người duy nhất chấp nhận được dáng vẻ nhếch nhác và đầy vết bẩn kia là thằng Yotha. Không những vậy còn cố gắng ôm đỡ lấy thằng Gun mà không hề ghét bỏ.

Yêu bạn thì đừng để bạn uống say nhé ạ.

"Beagle...Nổi không?"

"Đau bụng." Người nói làm mặt nhăn nhó. Mọi người bèn phụ nhau mỗi người một tay lấy khăn giấy chuyền qua. Nó gần như không có tác dụng gì vì mùi vẫn bốc ra khắp nơi.

"Muốn nôn. Muốn vào nhà vệ sinh."

Thằng Gun say bét nhè như con chó. Nó bị cõng sau lưng bởi quý ngài hắc ám trước khi bước thẳng ra ngoài, đi về hướng nhà vệ sinh giữa hàng trăm ánh mắt của mọi người. Còn tôi toan đi theo lại bị bàn tay dày của thằng bạn cùng phòng kéo lại trước.

Tôi không dám chắc mình nên cảm thấy thế nào, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của cả hai, cảm giác lại càng rõ ràng.

...Rằng họ yêu nhau.





Thế giới quay cuồng. Từ chỗ nghĩ rằng mình vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo, bây giờ thì không hề. Tay chân yếu hết cả. Đau đầu, đau bụng, cảm giác lúc nào cũng muốn nôn. Điều duy nhất tôi có thể cảm nhận là mình đã được ai đó cõng sau lưng, cho đến khi dừng lại ở bồn nước trong quán rượu. Sau đó thì cảnh vật di chuyển.

Tỉnh dậy một lần nữa thì tôi phát hiện mình đã ngủ trên chiếc giường trong phòng mình xong xuôi. Quần áo đã được thay mới toàn bộ. Hơn thế nữa, càng lúc nhìn ra người đang ngồi kế bên giường và từ từ xoa nhẹ đầu mình là ai, tôi lại càng cảm thấy xấu hổ.

"Không nổi. Không làm nữa đâu..." Xin phép rên rỉ một chút. Mẹ nó. Bây giờ cảm giác rất tệ. Mọi thứ trong cơ thể hỗn loạn đến mức muốn bật khóc cho nó biết mùi.

"Còn muốn nôn nữa không?" Thanh âm trầm thấp đặc trưng vang đến tai.

"Không." Tôi lắc đầu trong lúc nhìn mặt đối phương. "Yotha. Hưuuuuuu. Xin lỗi..."

Không còn gì để nói. Tôi toàn khiến cho người khác phải khổ sở.

"Không sao. Bây giờ cảm thấy đỡ hơn chưa?"

"Tí xíu."

"Còn muốn gì nữa? Cứ nói với tao." Bàn tay dày vẫn xoa đầu tôi, đến nỗi suýt thì buồn ngủ. Mặc dù cảm thấy rất tệ do ảnh hưởng của rượu, nhưng ít ra tôi vẫn cảm thấy thật tốt khi có ai đó ở bên cạnh.

"Muốn mày ở lại bầu bạn."

"Được. Nhưng để tao đi thay quần áo trước đã." Cậu ấy toan đứng dậy, nhưng tôi đã giữ tay nó lại như thể sợ rằng một ngày nào đó nó sẽ có thể biến mất.

Trong khoảng thời gian mà mọi thứ chạy tán loạn trong đầu, lẫn lộn giữa hiện thực và giấc mơ, tôi có rất nhiều điều luôn muốn nói nhưng chưa bao giờ nói ra với đối phương. Tôi cũng không chắc tại sao hôm nay mình lại muốn nói ra nữa.

"Yotha."

"Hửm."

"Xin lỗi vì đã quấy nhiễu."

"Cũng xin lỗi vì đã nói năng khó nghe."

"Xin lỗi vì tao ăn giỏi."

"Tình nguyện mua cho mà."

"Xin lỗi vì tao đã làm gánh nặng."

"Chẳng phải gánh nặng gì hết." Yotha không giống với con người cứng nhắc tôi từng quen biết nữa. Hay là thật ra đây là giấc mơ ở tầng sâu nhất của tôi? Giấc mơ mà tôi hy vọng cậu ấy sẽ là...

"Xin lỗi vì có những ngày không thắt cà vạt cho."

"Vậy thì từ giờ trở đi hãy thắt cho tao."

"Xin lỗi vì đã chuyển phòng mà không nói."

"Dù sao tối nào cũng ngủ chung mà."

"Yotha, tao xin lỗi..."

"..."

"Tao xin lỗi vì đã yêu mày."

Nói ra mất rồi. Không thể quay ngược thời gian được nữa.

Tôi không mong sẽ nghe được câu trả lời từ cậu ấy, mà sự thật thì chỉ có sự im lặng và tiếng quạt trần đang hoạt động mà thôi. Ok. Tôi nghĩ mình đã say. Say đến mức lỡ miệng nói ra điều không nên nói. Nhưng không ngờ cuối cùng...Sau khi kim đồng hồ đã điểm qua vài lần, tôi lại nhận được câu trả lời đáp lại.

"Ừm. Tao cũng xin lỗi. Xin lỗi vì tao không yêu ai."

"..."

.

.

.

.

.

.

.

.

"Nhưng cuối cùng lại vẫn yêu."

[Hết chap 9]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top