Chap 8: Như thế này bạn bè cũng làm với nhau
Kiếp trước có lẽ tôi đã gây ra nghiệp chướng nặng nề, nên kiếp này mỗi khi làm gì cũng gặp phải thời khắc địa ngục.
Và đây là một trong số những thời khắc địa ngục mà chẳng ai có thể ngờ tới. Ngay cả thằng Kong cũng chỉ biết há hốc mồm. Xung quanh tuyệt nhiên yên ắng. Không có bất kỳ cử động hay lời nói nào phát ra từ miệng các bên. Có lẽ chỉ có trái tim là đập rộn ràng thiếu điều muốn xuyên qua lồng ngực.
Tao đã nói những gì!!
Rồi thằng Yotha đã hỏi những gì!!
"Là thế này, Yotha." Ghét bản thân chết đi được. Bất cứ khi nào căng thẳng là não tôi lại trống rỗng. "Kiểu như là...Thằng Kong!"
"Hả?"
Chủ nhân cái tên trợn tròn mắt. Nhưng điều buồn cười là trong khi tôi và thằng bạn thân đang giãy đành đạch như con giun đụng phải nước nóng, thì Yotha lại vẫn đứng yên tại chỗ. Ngoại trừ câu hỏi trước đó, nó không mở miệng nói gì thêm.
"Thằng Kong nó rủ tao chạy. Hới! Phải đi mau không là tắt nắng. Có gì lát về nói sau nha." Nói rồi tôi không chậm trễ, vội vàng chụp lấy tay thằng bạn thân, 3 chân 4 cẳng chạy thục mạng ra khỏi phòng.
Ở thời điểm này, não tôi đã tê liệt. Muốn thanh minh gì cũng nghĩ không ra, nên đành chọn giải quyết vấn đề bằng cách trốn đi cho chắc cái thân. Đợi đến khi xuống tới bãi đậu xe máy của thằng Kong, những giọt mồ hôi lớn cũng chảy muốn hết cả tấm lưng, lan xuống tới háng. Nếu không phải vì vẫn chưa chạy, tôi còn nghĩ mình vừa trải qua vòng bơi lội trong tổ hợp 3 môn phối hợp nữa cơ.
"Thằng Kong chết tiệt. Tại mày hết đó."
"Ơ hay. Sao lại thành tao sai chứ, thằng quần? Mày là đứa tự làm bài kiểm tra, tự nói. Vậy mà giờ còn mặt mũi trách tao nữa? Hự hự." Nó làm bộ giơ tay lên táng. Nhưng tôi đã nhanh hơn, giữ lấy cánh tay đối phương trước khi trầm giọng nói.
"Phụ tao nghĩ cách coi."
"Tìm chỗ nào mát mẻ ngồi trước đã được không? Mẹ nó. Ở đây nóng muốn chết."
"Không chạy nữa hả?"
"Hay là mày muốn chạy?"
"Vậy đi khỏi đây trước đã. Ở lâu sợ thằng Yotha đi theo đánh tao chảy máu đầu." Không chờ đợi lâu, chúng tôi vội vàng cưỡi chiếc xe máy con cưng của Kongkiat lập tức rời đi.
Cuối cùng, chúng tôi đành ngồi nghỉ ngơi trong một tiệm cafe nho nhỏ thay vì chạy bộ tập thể dục. Thật lòng mà nói thì ngay cả khi đã ngồi dưới máy lạnh phả phà phà thế này, cơ thể vẫn nóng bừng do tình huống ban nãy.
"Mày nghĩ thằng Yotha có nghe thấy thật không?" Câu hỏi này đến từ thằng bạn yêu dấu vẫn chưa muốn tin vào tai mình lắm. Nếu được, tao cũng muốn bộp lỗ tai mày lần nữa để nghe cho rõ.
"Nếu không nghe thì nó sẽ hỏi như vậy sao? Tao nghĩ tụi mình chuẩn bị tìm cách đối phó với câu hỏi của nó đi."
"Dễ ẹc. Thì cứ thừa nhận là 'Ờ....Thích thật.' Men vào. Can đảm lên."
"Men cái đầu mày! Tao còn không rõ mình có thích nó thật hay không. Nực cười." Bài kiểm tra mơ hồ. Cảm xúc cũng nhẹ bẫng. Con người khi thích một ai đó, triệu chứng chắc chắn không chỉ thế này. Nhưng nếu có...thì có lẽ nó giống như những người bạn thì đúng hơn.
"Nếu vẫn chưa rõ thì mày hãy tự đi tìm câu trả lời cho chính mình đi."
"Giờ đi tìm chắc kiếp sau mới thấy, trong khi hôm nay tao phải tìm được cớ để trả lời thằng Yotha rồi, bạn hiền."
"Bảo với nó là nói giỡn đi." Thằng Kong bắt đầu cho ý tưởng. Tôi dừng lại suy nghĩ một lúc, trước khi cầm điện thoại lên gõ từng ý tưởng một vào.
"Hợp lý."
"Hoặc không thì...thích kiểu bạn bè?"
"Tuyệt vời."
"Nhưng nếu muốn làm theo kiểu chân thành một chút thì chỉ cần nói thật là bạn đưa bài kiểm tra cho làm thử. Câu trả lời đưa ra là thích, nhưng thật ra có thể không phải như vậy."
"Cái này có vẻ cũng hay."
"Tao là bạn hay là thầy tư vấn cho mày đây, thằng quần?"
"Kongkiat, đã lên cùng một con thuyền rồi thì phải phụ nhau chèo vào bờ chứ."
"Mẹ nó. Đổ bể từ lúc thằng Yotha mở cửa đi vào phòng rồi."
"Đừng có nhắc, kẻo tao sốc lần nữa bây giờ." Nghĩ tới mà suýt nữa xỉu ngang, phải vội vàng nâng món nước soda chanh nhãn hiệu yêu thích lên uống để giảm bớt triệu chứng suy nhược thần kinh với những chuyện không đâu vào đâu thứ thiệt, khiến tôi phải ngồi đau đầu.
Chúng tôi chụm đầu ở tiệm mấy tiếng đồng hồ liền, trước khi chuyển qua đi ăn tối để giải tỏa cơn đói. Tôi dự định chưa vội về phòng, đợi bao giờ cậu bạn cùng phòng mặt đơ ra ngoài để đến bar cocktail như mọi đêm thì hẵng về. Lỡ đâu đối phương không hỏi, tôi sẽ vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ai mà ngờ khi ló đầu vào phòng lúc 9 giờ tối, ánh mắt liền bắt gặp người mà ai cũng biết là ai đã ngồi sẵn trên giường đọc truyện tranh.
"Ủa. H...hôm nay không đến bar hả?" Miệng tao co giật luôn. Hồi hộp đến mức suýt thì té đái lần nữa.
"Không."
"Sao lại không đi?"
"Mặt bầm dập. Newton cấm vào quán."
"À. Rồi..."
"Beagle thích tao hả?"
Chết tiệt! Cứ vậy mà nói kiểu không kèn không trống. Tức là mày vẫn chưa quên đúng khôngggggg?
Tôi bèn đảo mắt suy nghĩ. Không dám cầm điện thoại lên bấm nhìn lời khuyên của thằng Kong vì sẽ gây nghi ngờ. Vậy nên tôi chỉ có thể tự đánh mình trong đầu. Chọn đại một cái để biện minh chắc không sao. Nhưng khi ngồi suy ngẫm, tôi lại nghĩ con người phủ nhận và nói dối đối phương làm gì khi mà chúng ta nghĩ thế nào thì nên nói thế ấy.
Với người chán ghét tình yêu lại còn gây chia rẽ mối quan hệ của người khác, có lẽ sẽ không ngồi tính toán chi li với tôi đâu. Khi có được câu trả lời cho mình, tôi bèn thả người ngồi xuống cuối giường, mở miệng nói với người kia một cách thẳng thắn.
"Kong nó hiểu lầm là tụi mình bồ bịch với nhau." Yotha liền đặt cuốn truyện tranh xuống bên cạnh. Để không khiến nó nghĩ đi xa, tôi vội vàng giải thích ngay lập tức. "Nhưng mà tao đã phủ nhận rồi. Không cần lo."
"Rồi sao nữa?" Hỏi như muốn gây sự vậy.
"Nhưng để chắc chắn nên nó đã lấy bài kiểm tra ra cho tao làm thử. Làm tới làm lui, kết quả lại cho ra là thích. Mà thật ra sự yêu thích cũng có nhiều kiểu mà đúng không? Đâu có nhất thiết phải là kiểu tình nhân. Thằng Kong nó nhảm nhí thôi. Hớ."
"Còn mày cũng quắn lên theo bạn."
"Tại rảnh mà." Yotha nhíu mày. Tôi vốn đã sốt ruột giờ lại càng quắn quéo hơn, vì sợ nó sẽ không tin những gì mình nói. "Bài kiểm tra thật sự rất vớ vẩn. Độ đáng tin bằng 0%."
"Bài kiểm tra nó như thế nào?"
"Làm thử không? Để tao gửi link cho." Lần này đối phương lắc đầu.
Tuy nhiên, tôi lại là tụi không muốn giữ điều gì trong lòng quá lâu nên vội vàng mở link cũ trong LINE cá nhân, trước khi quét mắt đọc đống câu hỏi đó lần nữa. Gửi link thì tôi nghĩ kiểu gì quý ngài hắc ám cũng không mở đâu. Vì vậy, tôi tình nguyện đọc cho luôn.
"Câu đầu tiên."
"Đã bảo là không làm mà."
"Thì tại sợ mày không tin bài kiểm tra nhảm nhí. Được rồi. Nghe kỹ nhé. Nó có tổng cộng 10 câu hỏi. Mày có thể chọn câu trả lời là có, không chắc hoặc không với những gì tao đọc. Đồng ý không?"
"Không đồng ý."
"Chỉ được đồng ý!" Xin phép ra lệnh lần cuối cùng. Nếu không làm theo là giận. Tôi chỉ có thể nghĩ trong lòng, chứ ngoài đời không dám giận nó đâu. Vớ vẩn lắm. "Câu 1: Cảm thấy ăn ý. Trả lời là có, không chắc hay không?"
Yotha lắc đầu như thể cực kỳ chán ghét. Nhưng để chấm dứt sự hoài nghi giữa hai chúng tôi, tôi bèn chăm chú nhìn đối phương một cách mong đợi. Cuối cùng, cậu bạn cao lớn cũng đồng ý hợp tác.
"Có."
"Húiiiiiii. Nó tới rồi. Vậy thì tiếp tục câu thứ 2. Lúc nào cũng nhớ nhung?"
"Không." Đáp nhanh như tàu vũ trụ luôn nhéeeeee.
"Câu 3: Nhìn lén mỗi lần có cơ hội."
"Có."
"Nhìn làm gì?"
"Thích nhìn cún. Đáng yêu."
"Khốn nạn." Lừa chửi tao nữa chứ. Tôi buộc phải đưa nó quay về chủ đề một lần nữa. "4: Cảm giác tâm trạng đặc biệt tốt khi ở gần."
"Có."
"5: Muốn kết thân và biết tất cả mọi chuyện liên quan đến người ấy."
"Có."
"Quan tâm người ta hởoooooooo?" Tôi nửa đùa nửa thật trêu. Thằng Yotha giữ nét mạnh lạnh tanh trước khi giải thích thêm để giải tỏa những nghi ngờ.
"Là buddy nên đương nhiên muốn biết chuyện của nhau."
"Mừng quá đi. À...Câu tiếp theo. Muốn nhận được sự chú ý?"
"Có."
Tại sao càng làm, tôi lại càng cảm thấy bản thân mình kỳ lạ. Dường như không mong đợi câu trả lời, nhưng sâu thẳm trong tim lại trái ngược. Có lẽ đúng như những gì chị tôi đã từng nói, chẳng ai muốn người khác ghét mình đâu. Mọi người đều muốn được chấp nhận, yêu thương và quan tâm hết.
Nghĩ vậy, tôi lại càng nhẹ nhõm. Nếu đổi thành thằng Kong làm bài kiểm tra thay cho Yotha, có lẽ tôi cũng cảm thấy vui không khác gì.
"Hỏi tiếp đi để còn đọc truyện tranh." Chất giọng trâu bò của thằng bạn cùng phòng thân cao kéo tâm trí tôi một lần nữa về lại điểm lẽ ra mình nên tập trung. Ok. Tỉnh táo lại nào. Hắng giọng một cái, tôi bắt đầu đọc câu tiếp theo trong bài kiểm tra.
"7: Muốn chăm sóc và làm cho đối phương hạnh phúc."
"Có."
Chết tiệt. Tao không thể ngừng cười.
"Câu 8 rồi. Cảm thấy không hài lòng khi thấy người ấy ở cùng người khác."
"Có."
"Tại sao?" Tôi vội vàng hỏi lại.
"Tội nghiệp người ta."
"Trâu!!" Không có một tí nào quan tâm thật sự. "Câu 9 rồi nhé. Tim đập mạnh khi ở gần."
"Không."
"Sao lại không đập? Chết đó nha."
"Ở gần mày như muốn ngừng thở thì đúng hơn."
Vậy là tốt hay không tốt nhỉ? Tôi chỉ có thể suy nghĩ rồi băn khoăn, cuối cùng chọn cách mặc kệ nó luôn. Hỏi thì sợ lại bị lừa chửi lần nữa. Do vậy, tôi vội lướt màn hình điện thoại đọc câu cuối cùng trước khi đưa ra kết luận.
"Ok ok. Câu 10: Muốn thay đổi bản thân và đối mặt với những điều mình sợ vì người ấy."
"Không."
"Đáp giọng nghiêm túc ghê ha."
Đã đến lúc tổng hợp kết quả của tất cả câu hỏi đã làm. Nhìn qua thì Yotha là người hiểu bản thân ở một mức độ nhất định, vì từ lúc làm bài kiểm tra, không có câu nào người kia trả lời là 'không chắc'. Do bài kiểm tra này có thang điểm khác nhau cho mỗi mức độ nên phải cộng lại điểm, gây thêm chút rắc rối. Và sau khi tính toán xong, kết quả cho ra đó là...
"Thích." Ngay cả khi nói bằng giọng rất khẽ, nhưng tôi biết rõ người đối diện chắc chắn đã nghe thấy. Bởi lẽ Yotha ngồi nhìn tôi chằm chằm rất lâu mới bắt đầu mở miệng nói một lần nữa.
"Vậy hả?"
"M...mày không nghĩ đến tao lúc trả lời bài kiểm tra đúng không?"
"Không. Tao nghĩ đến mày."
Đệt cụ!
"Thấy chưa? Vậy tức là bài kiểm tra nó nhảm, vì kết quả của tao cũng ra như vậy, trong khi tụi mình đâu có thích nhau."
"Chắc vậy."
Yotha không hề có dáng vẻ hoảng sợ. Nó đáp gọn lỏn trước khi cầm cuốn truyện tranh lên đọc tiếp. Còn tôi vẫn đứng nguyên ở tư thế cũ. Nói thế nào nhỉ. Lúc nghe đối phương nói "tao nghĩ đến mày", tim tôi không hề đập mạnh.
Trái lại, tôi có cảm giác mình...suýt nữa ngừng thở ngay tại giây phút ấy.
Đây có phải là cảm giác của Yotha khi ở cạnh tôi? Cảm giác khi chúng tôi ở cạnh nhau.
Bình thường bạn bè có hay phát sinh triệu chứng như vậy không nhỉ?
Ờ, vậy đấy. Bạn bè...
Engineer Cute Boy
Phong cách dễ thương chỉ có thể là người này. Gun, Kỹ thuật Hóa học, năm 1.
Thích bấm like, phải bấm love. / Admin nhí nhảnh
Hình của tôi được lấy đăng lên page nhanh hơn tôi nghĩ. Lúc đầu tôi cũng chưa nhìn thấy đâu. Nhưng thằng Kong đã chạy ào đến phòng tìm tôi một cách phấn khích. Vậy nên bây giờ chúng tôi đang chụm đầu vào nhau. Mạnh đứa nào đứa nấy cầm điện thoại lên hóng hớt.
Admin vừa đăng hình lên khoảng 10 phút trước thôi. Dù không hot cỡ thằng Faifah hay Yotha hồi đó, nhưng phản hồi và comment xem như là khá tốt.
'Cho xin nhẹ cái nick đi ad.'
'Thấy nhiều người hay gọi em ấy là Tai. Dễ thương ghê á.'
'Cậu nhóc ngành Hóa học này với ai cũng hoà nhã hết.'
'Bé này là người tao bảo mặt giống cún á. Đúng dễ cưng. @Pinky Chippy'
Ờm. Đang cười tủm cười tỉm đùng một phát tắt nắng luôn.
Bao giờ tôi mới có thể đưa mình thoát khỏi vòng xoáy người mặt cún đây? Sinh ra đẹp trai và ưa nhìn thế này, sao có thể gọi là chó chứ? Gun không hiểu!
"Mẹ nó chứ. Tao mắc cười."
"Ăn đòn bây giờ." Tôi trừng mắt lên liếc nó. Thằng Kong vội vàng cụp mắt xuống, điên cuồng đọc tiếp comment.
'Xin nick gấp ạ.'
'Đàn em cùng mã số thằng Champ dễ thương. Còn anh nó thì dễ huôngggggggg.'
'Có Facebook hay IG không ạ?'
"Hỏi thăm nhiều thế này, mày nghĩ tao có nên vào phát nick không?" Tự tiến cử mình luôn. Cứ mãi làm giá chẳng thấy có ích lợi gì cả. Một trong những niềm vui của cuộc sống đại học là được biết đến tình yêu.
"Để tao vào dán cho. Mày tự dán trông nghiêm túc quá."
"Thì tao nghiêm túc mà."
"Tai, mày đúng là!" Thằng Kong giơ tay định táng, nhưng tôi né kịp nên lè lưỡi làm mặt xấu chế giễu. Chưa đầy mấy phút sau, Facebook và IG cá nhân của tôi được đứa bạn yêu dấu promote một cách nhanh chóng. Nghĩ mà xem. Chốc chốc lại có người bấm add friend.
"Người này hình profile dễ thương chết đi được. Rung động mất rồi này."
"Dễ dãi. Hoang phí thân thể."
"Thì đã sao?" Tôi nhanh chóng bấm đồng ý, gần như không buồn suy nghĩ cho phí thời gian.
"Tao hỏi xíu này, Tai."
"Chuyện gì?" Lúc trả lời cũng chẳng hề để ý đến nó đâu. Để ý người vừa kết bạn nhiều hơn. Do không quen biết nhiều bạn bè khác khoa nên tôi đặc biệt phấn khích.
"Nếu giả sử người thích mày là con trai, mày sẽ làm thế nào?" Tôi lập tức rời mắt khỏi điện thoại, quay qua nhìn chằm chằm chủ nhân câu nói.
"Hỏi làm gì?"
"Thắc mắc."
"Tính tốt thì nói chuyện. Ít ra cũng có thêm một người bạn. Có người thích vẫn đỡ hơn có người ghét."
"Ý tao là thích kiểu người yêu ấy."
"Không biếttttttttt. Nó vẫn chưa xảy ra thật, ai mà trả lời được chứ."
"Tao giả sử mà. Mày chỉ cần trả lời theo những gì mày nghĩ."
"Cho giữ lại làm bài tập về nhà đi." Đây có lẽ là cách chấm dứt vấn đề tốt nhất. Thằng Kong cũng không kỳ kèo mà chỉ cúi đầu tiếp tục đọc comment. Còn tôi chìm đắm với những người bạn mới vừa add hay follow Instagram.
"Mày, thằng Faifah vào kìa. Cả đống người like luôn."
"Thật hả?"
Lúc nghe thằng Kong nói, ngón tay tự động bấm vào trang chủ page, trước khi nhìn thấy bình luận từ quý ngài vui vẻ nổi bật ở trước mặt. Vừa mới comment chưa đầy vài phút mà đã cả trăm người like. Thật không hổ danh là nam khôi ngành.
FaiFah Thanawanyotha Mẹ nó. Cún hot thế. Chiều nay nếu rảnh đi ăn cơm chung không? Vừa hay muốn ở cùng người cute cute. Gunyukol Jiraroj
Chết tiệttttttt. Xoay giỏi chết đi được. Ai không biết còn tưởng tao trả tiền thuê.
Sao trong comment nói chuyện tử tế mà gặp ngoài đời xấu miệng với nhau thế? Nhưng để qua mắt người khác, tôi đành phải trả lời lại sao cho nghe hay ho một chút.
Gunyukol Jiraroj Tao rảnh! Cứ hẹn nhiều vôoooo.
Siêu cấp tự hào.
"Có người thả phẫn nộ này." Cười toe toét chưa được bao lâu thì tiếng của thằng Kong đã vang lên cắt ngang. Tôi khựng lại, cúi xuống nhìn comment của thằng Faifah với mình. Trong số hàng trăm người bấm like, có một người đã thả phẫn nộ với điều này.
Gãy giáo!
Voldemort xuất hiện.
Yotha Thanawanyotha
Nó mà cũng chơi page công cộng với người ta nữa hảaaaaa?
Trong lúc đang bối rối, không chắc mình nên làm gì, cuộc gọi của quý ngài hắc ám bỗng vang lên. Tôi giật bắn người, nhìn màn hình một hồi trước khi quyết định bấm nghe máy.
Nói thế nào đây nhỉ. Kể từ hôm chúng tôi ngồi làm bài kiểm tra khùng điên gì đó, Yotha không đến bar cocktail nữa. Lý do không phải vì muốn thay đổi gì đâu mà là vì mặt nó vẫn còn bầm dập.
"Có chuyện gì vậy, buddy?" Tôi nói bằng giọng vui vẻ sau khi nghe máy, nhưng tim đập rộn ràng thiếu điều muốn nổ tung. Thấy nó thả phẫn nộ mà sợ bị ám sát chết đi được.
[Chiều nay đi ăn cơm.] Chủ nhân giọng nói lạnh lùng cất mệnh lệnh hơn là câu hỏi. Nhưng lúc này, tôi phải vội vàng từ chối trước vì thằng Faifah vừa mới rủ. Với cả tôi còn phải kéo theo thằng Kong.
"Chiều nay kín lịch rồi. Thằng Faifah rủ."
[Nó không rảnh.]
"Hả! Sao biết nó không rảnh?"
[Biết. Thay vào đó, chiều nay mày phải đi ăn cơm với tao.]
"Vậy để tan học tao qua gõ cửa phòng hỏi nó đã."
[Nó không về phòng.]
"Sao biết rõ vậy?" Bắt đầu nghi ngờ rồi đó nha.
[Quyết định vậy nhé. 6 giờ đi ăn cơm chung. Gặp ở phòng.] Thế rồi nó kết thúc bằng việc cúp máy. What the...
Tôi không biết phải nói gì ngoài gãi đầu. Thằng Kong hình như cũng làm mặt đợi hóng hớt hết mình. Tôi bèn thừa dịp rủ nó đi, trước khi nhận được sự từ chối kèm khuôn mặt tái mét sau khi nghe thấy tên thằng Yotha.
Biến thành chiều nay tôi phải ra ngoài ăn cơm riêng hai người với quý ngài hắc ám (nữa rồi).
Tôi sẽ xem đây như là hoạt động gắn kết quan hệ buddy đi vậy. Chỉ là tiền ai người nấy trả. Lợi dụng nhau mãi có lẽ không nên. Làm bạn bè phải biết trao đi mới có thể lâu dài.
Địa điểm ở không xa. Ngay căn tin ký túc xá thôi để có thể lựa chọn đồ ăn theo quán quen của mình. Và do thời gian nói trên là giờ cao điểm đông người nhất, hiếm có bàn trống, nên chúng tôi đành phải thay phiên nhau giữ chỗ. Khi tôi mua cơm xong thì đến lượt Yotha đứng dậy đi mua cơm của mình.
"Thằng khỉ Gun."
"Đệttttttttttttt." Tôi quay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói. Màn mắt nhìn thấy đứa bạn học cũ đang cầm tô hủ tiếu đi thẳng tới chỗ mình. Nó tên là Guea. Hai đứa học khác lớp. Nhưng theo những gì bộ não bé nhỏ vẫn còn nhớ, chúng tôi học cùng trường đại học, chỉ là khác khoa. Tôi đậu Kỹ thuật, còn nó học Dược.
"Lâu rồi không gặp. Sao rồi?"
"Độc thân. Còn mày?" Bình thường khi người khác hỏi, bạn sẽ phải trả lời là có khoẻ hay không. Nhưng tôi với những đứa bạn học cũ ấy mà, mỗi lần hỏi như vậy thì chỉ được phép trả lời tình trạng tình cảm cho bạn biết.
"Tao có bồ rồi."
"Sao mày có thể bỏ rơi bạn bè chứ, thằng quần!"
"Chuyện tình cảm ngăn cấm được nữa hả? Ờ. Kế bên mày còn trống không? Vừa hay bàn ở căn tin đầy hết rồi."
"Ngồi bên cạnh tao này." Nói rồi, tôi vội vàng dịch người qua gần cuối bàn để chừa đủ chỗ trống cho đối phương ngồi thoải mái.
"Lát nữa bồ tao ngồi ăn chung với nhé."
"Ok. Đối diện còn trống. Cứ ngồi kế bên bạn tao."
Chúng tôi tán gẫu với nhau về những chuyện vui chuyện buồn, lan sang tới chủ đề page Cute boy mà tôi đang hot hiện giờ, cho đến khi một tên con trai thân cao đi tới. Hai chúng tôi liền chuyển sự chú ý vào cậu ta. Cậu ta rất cao, đầu rối, mặc áo bóng rổ rồi chỉ vào chỗ ngồi đối diện thằng Guea.
"Ngồi được không?"
"Ờ, chuyện là..." Tôi toan từ chối, nhưng không kịp với thằng bạn nghiệp chướng.
"Ngồi được." Gây khó hiểu cực độ. "Bồ tao đó. Tên Thap, nhưng tao thích gọi là Thappee (cái muôi)."
"Hảaaaaaaa?" Dạo này hay có chuyện gây sốc ghê. Tại vì tôi không nghĩ không mơ rằng bạn mình sẽ thích con trai. Hồi đi học, nó toàn có bạn gái thôi mà nhỉ. Nhưng dù vậy, tôi vẫn có thể hiểu được, vì thằng Guea chưa bao giờ nói nó chỉ thích con gái.
"Khoan hẵng sốc, thằng quần. Thap, đây là bạn học cũ của tao. Tên là Gunyukol, có nghĩa là 2 tai."
"Khốn kiếp. Không cần dịch nghĩa cũng được mà."
Bồ thằng Guea liền bật cười trước khi chúng tôi có cơ hội làm quen với nhau nhiều hơn thông qua những cuộc trò chuyện. Dù không dám hỏi làm sao tụi nó yêu nhau được, nhưng tôi cũng đủ nhìn ra được vài thứ. Hai người này giống như bạn bè vậy. Ăn nói thô lỗ, miệng chó, suốt ngày ghẹo gan nhau, khiến tôi thắc mắc như thế nào mới gọi là người yêu.
Cho đến khi...Yotha quay trở lại bàn. Tất cả mọi câu hỏi đều tiêu tan.
"Đến đúng lúc quá. Buddy, đây là bạn học cũ của tao, tên là Guea. Rồi người này là bồ thằng Guea, tên là Thap. Còn tụi mày...Đây là bạn ở khoa tao, tên là Yotha." Tôi đóng vai trò là người ở giữa giúp giới thiệu ngắn gọn để họ làm quen nhau. Yotha gật đầu tỏ ý hiểu, đặt đĩa cơm lên bàn rồi chen người ngồi xuống phía đối diện với tôi.
"Gun, mày có bạn là người nổi tiếng à." Thằng Guea nói một cách phấn khích.
"Biết hả?"
"Biết chứ. Trên page Engineer từng đăng hình."
"Chịu rồiiiiiiiiii."
Mọi thứ trôi qua một cách đơn giản và êm đềm. Vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Yotha có thể hơi ít nói vì vốn là chuyện thường tình của nó rồi. Do vậy, tôi đành tìm chủ đề để nói chuyện lai rai.
"Thằng Gun, rảnh rảnh đi tụ tập ở Bangon Pochana không?"
"Không đủ tuổi, người ta cho vào mà?"
"Đẳng cấp tao cơ mà."
"Chuyện rượu bia không ai đấu lại mày thật sự. Này biết không? Anh trai Yotha có hùn vốn mở một quán rượu. Tên là 15th November. Lỡ đâu mày muốn thử quán mới thì xem thử nhé." Dứt lời, tôi vội bắn ánh mắt qua người đối diện ngay lập tức để nó tiếp thị phụ.
"Cái gì cũng tốt ngoại trừ đồ uống, âm nhạc và đồ nhắm."
Địa ngục vỡ trận thật chứ. Cái gì nên tốt cũng tệ hết. Mày là đang cố tình kêu gọi hay đuổi khách cho anh mày đấy?
"P'Newton sẽ nguyền rủa mày."
"Sập tiệm càng nhanh càng tốt." Rồi xem nó trả lời kìa. Không hổ danh là Yotha. Không cần nói tới biểu cảm của bạn tôi và bồ nó rằng câm nín đến mức nào đâu. Phải ở cùng nhau lâu lâu như tôi mới bắt đầu quen.
"Chuyện này phải tới tai P'New!"
"Rảnh hả?"
"Rảnh."
"Dành thời gian nói chuyện với New để dọn dẹp phòng thì hơn."
"Húiiiiiiiiii. Mỗi ngày nó đều sạch sẽ là nhờ tao đó. Phòng tao cũng quét. Bồn cầu tao cũng cọ. May mà không để tao dọn giường cho đấy, không là phải trao ngay giải Bà nội trợ nổi bật."
"Được thôi."
"Tao mỉa mai!" Nói mà muốn cởi tất ném vào mặt. "Sở dĩ tao làm như thế này là vì ngại khi đêm nào cũng phải ngủ mở đèn. Bây giờ không muốn ngại ngùng gì nữa. Từ giờ bắt buộc phải kiếm quà đáp lễ tao mới dọn dẹp cho."
"Muốn gì?"
"Hả?"
"Muốn ăn cái gì?"
"Ngại lắm." Tôi đáp, giọng ngập ngừng. "Sữa, bánh, xiên que ở Bang Wan."
"Ngại đây á hả?"
"Tao nói đùa."
"Nhưng mắt mày thể hiện ra là sẵn sàng ăn." Khốn nạn! Biết tỏng hết mọi thứ. Chắc là giỏi dùng sức mạnh hắc ám can thiệp vào suy nghĩ trong lòng tao lắm đây. Rồi tôi lại không thể phủ nhận rằng không muốn ăn những gì mình đã nói.
"Còn mày, muốn gì? Để tao bao."
"Được hả?" Yotha hỏi lại.
"Dĩ nhiên."
"Xe nhập khẩu châu Âu mới. Biển đỏ."
"Thằng Yotha. Thằng trâu."
"Ăn nói khó nghe."
"Xin lỗi. Nói lại cũng được. Thằng Yotha. Thằng nghiệp chướng."
"Cư xử không đáng yêu."
"Ai thèm đáng yêu. Tao theo phong cách đáng sợ." Dứt lời, tôi không quên làm mặt hung tợn. Nhưng kết quả nhận được lại là tiếng cười khe khẽ từ người bình thường vốn thờ ơ.
Đứng hình luôn chứ còn gì!! Trời ạ. Đây đã là đỉnh cao trong cuộc đời của Gunyukol rồi đó.
"Hình như là lần đầu tiên tao thấy mày cười."
"..." Ơ. Mới ghẹo chút xíu mà đã quay về mặt đơ. Rầu ghê.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, sự im lặng đã bị phá vỡ bởi thằng bạn bên cạnh.
"Mắc cười ghê."
"Bình thường tụi tao gây lộn còn hơn thế cơ, thằng Guea. Mày phải thấy Yotha lúc nó ở phòng."
"Giống tao với bồ chết đi được."
"Gây lộn như thế này ấy hả?"
"Ờ. Lúc mới tán tỉnh nhau, tụi tao gây lộn như vậy đấy."
Hôm nay là ngày đặc biệt. À không. Phải dùng từ là 'siêu siêu đặc biệt' mới đúng. Bởi lẽ nó là ngày mà con dân năm nhất khoa Kỹ thuật đã mong ngóng từ rất lâu. Chúng tôi sẽ không thể trở thành một sinh viên khoa Kỹ thuật hoàn chỉnh nếu không có áo đồng phục màu xanh hải quân huyền thoại - thứ thu hút các cô nàng hú hét một cách ấn tượng.
Chơi lớn nhất phải là thằng Kong. Không chịu ngủ nghê. Mẹ nó. Tập nhận áo từ tối qua.
Nghi thức trao áo được tổ chức vào buổi tối tại phòng hoạt động khoa. Các anh chị cùng mã số của mỗi người sẽ tự mình trao cho các đàn em, để ngày mai chúng tôi grand opening ăn diện đẹp trai khoe gái một cách nhộn nhịp.
Chủ yếu cũng không có gì nhiều. Chỉ là thầy cô đến phát biểu khai mạc, sau đó thì phát áo. Tuy nhiên có thêm một thứ là ở một số gia tộc, anh chị cùng mã số sẽ dắt đi ăn. Nhưng thằng cha Champ đẳng cấp hơn thế...
"Đi. Uống rượu."
Đầu óc anh không nghĩ tới rượu một ngày thì sẽ chết sao?
"Tin em đi. Nếu đi quán cũ, thể nào em cũng phải nhịn."
"Đó là tại mày chứ ai. Nghiệp nặng quá đấy, thằng Gun." Không vào được quán rượu thì đổ lỗi cho nghiệp chướng của tao. Yêu thương nhau thật không thế, ông anh?
"Vậy để em đi làm công đức trước đã."
"Hơ. Không uống rượu được, vậy giờ mày muốn chiêu đãi cái gì?"
"Lần trước có phiếu giảm giá của rạp chiếu phim anh đưa á. Đi xem không để đỡ gánh nặng chi phí?"
"Tốt. Tao còn cả đống phiếu giảm giá nữa cơ. Muốn xem phim gì, nói đi."
"Em muốn phim hành động 'Nổ núi, đốt chòi'."
"Kiểu lửa cháy bập bùng luôn đúng không?"
"Đúng."
"Triển luôn."
"Anh em nhà này đi xem phim hành động kìa. Cho bắt chước nha." Giọng nói xấc xược vừa nghe thấy không phải của ai khác mà chính là của đàn anh người nhỏ con của thằng Yotha. Không biết sao lại đứng đây. Nhưng khi nhìn thấy anh ấy, tôi không chậm trễ, lập tức mỉm cười chào hỏi.
"Tự nghĩ không được à, bạn Anon?" Nhưng đàn anh cùng mã số của tôi đã cất lời trêu chọc trước.
"Lười nghĩ."
"Giống lúc mày lười cổ vũ Liverpool đúng không?"
"Khốn nạn. Năm nay chắc chắn vô địch."
"Ok...Nó ok hết á mày." Mỗi khi nói chuyện về bóng đá, các anh ấy trông rất thân thiết. Chuyển cảnh qua tao, chỉ có hóng hớt chuyện người ta tao mới thân được.
"Tao cũng định đưa Yotha đi xem phim. Tụi mày đi chung không?" Thế rồi P'Arm đổi chủ đề sang hỏi hai anh em. Thằng cha Champ quay qua nhìn mặt tôi như muốn hỏi ý kiến. Nhưng bên này thế nào cũng được nên để cho anh ấy quyết định luôn.
"Được. Để tao chạy xe máy chở đàn em theo sau."
"P'Arc có đem xe ở nhà đi dùng. Ngồi được nhiều người lắm. Đi chung đi."
"Gia tộc mày đông chết đi được. Chắc đủ ha."
"Hôm nay chỉ có tao, P'Arc với Yotha. Cộng thêm mày với em mày cũng vẫn dư."
"Thật hả?"
"Ờ."
"Tốt bụng quá vậy. Gia tộc thằng Po với thằng Sand thì sao? Không rủ hả?"
"Đi Bangon Pochana hết rồi. Chốt lại vậy nhé."
"Yes!"
Không cần quay lại ký túc xá để tắm rửa thay quần áo gì hết, do chúng tôi dự định chỉ đi xem phim. Thế nên tất cả liền nhảy lên xe của đàn anh năm 4 mà ai cũng gọi là Trội trăng.
Tôi đúng thích gia tộc mã số này luôn. Họ có vẻ thân thiết hơn tất cả các gia tộc tôi từng gặp. Bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy đông đủ mọi người. Chưa kể mắc cười hơn thế là họ tự hẹn hò với nhau nữa chứ
Thật ra cái tình yêu này đâu phải chuyện phức tạp gì. Yêu thì chỉ là yêu. Cho dù là ai, đến từ đâu thì nó vẫn là yêu.
"Bắp rang không? Rồi uống nước gì?"
Đến trước cửa rạp chiếu phim, điều đầu tiên chúng tôi làm không phải là chọn phim hay sử dụng phiếu giảm giá, bởi lẽ thằng cha Arm đã nhắc đến đồ ăn trước tiên. Hỏi ai cũng lắc đầu nên anh ấy quay qua nhìn tôi.
"Thôi ạ." Ngại lắm. Những tình huống thế này chắc chắn phải kiếm chuyện bao rồi. Nhưng điều khiến tôi khó hiểu là mặc dù chẳng ai bảo rằng muốn ăn, người kia vẫn cất công mua một hộp lớn cho tôi và Yotha ăn chung. Không những vậy còn có thêm một ly nước kích cỡ gần bằng cái thau làm option bổ sung.
"Phải phụ nhau ăn đấy." Tôi vội mở miệng nói với cậu bạn thân cao. Bình thường thấy cái gì ngọt ngọt một chút là nó hiếm khi ăn.
"Ừm."
"Mày có biết bắp rang cho vào hộp ăn không được ngon lắm không?"
"Vậy thì cho vào gì mới ngon?"
"Vào miệng."
"Tỉnh táo lại đi, Beagle." Đùa xíu cũng không được. Làm vẻ mặt chán ghét với tao nữa chứ.
Do đến nơi chỉ một lúc trước khi phim chiếu, nên sau khi mua đồ ăn xong, chúng tôi liền kéo nhau vào chỗ ngồi vừa kịp lúc. P'Arc với P'Arm ngồi chung. Tôi với Yotha ngồi ở giữa. Bên cạnh là P'Champ đã ngủ gật từ đầu phim. Đợi đã. Phim người ta bắn nhau ầm ầm mà sao anh ngủ được thế.
Tôi đặc biệt thích khoảnh khắc lúc xem phim ồn ào, vì khi chúng ta nhai hoặc ăn gì đó sẽ không làm phiền nhiều đến người khác. Có một lần tôi đi xem phim câm mà người ta đem ra chiếu lại lần nữa với bạn. Ô hổ. Bắp rang gần như ỉu hết. Yên ắng đến nỗi tôi không dám ăn. Nuốt nước bọt xuống cổ họng thôi mà người ngồi ghế sau vẫn có thể nghe thấy tiếng.
"Ăn phụ đi." Bốc bắp rang được một hồi, tôi có cảm giác Yotha hầu như không đụng đến đồ ăn luôn. Tôi bèn nghiêng người qua khẽ thì thầm với đối phương, trước khi bị từ chối bằng một cái lắc đầu.
P'Arm cất công chiêu đãi thế này, ăn một mình võng mạc đái tháo đường là cái chắc. Vậy nên tôi quyết định đút cho người bên cạnh luôn.
Nếu không phải vì P'Champ đã ngủ mất tiêu thì không chừng tôi cũng nhét luôn vào miệng người kia. Còn Yotha mặc dù hiện giờ cứ lắc đầu nguầy nguậy, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi sức mạnh quấy nhiễu, đành phải chấp nhận phối hợp bằng cách há miệng ăn bắp rang một cách chịu đựng.
Nhớ lại lúc mẹ ép ăn rau hồi nhỏ ghê.
"Ngon không?"
"Mặn mồ hôi tay."
"Hự hự." Táng cho té luôn.
"Đút nữa đi."
"Ái chà. Ghiền vị mặn trên tay tao rồi chứ gì." Thế là về sau nhiệm vụ của tôi là vừa xem phim vừa đút bắp rang cho bạn cùng phòng. Không những chia sẻ mồ hôi tay mà nước uống cũng dùng chung một ống hút. Lỡ đứa nào bị ốm chắc lây hết luôn.
Hỏi rằng phim có vui không? Thì cũng vui theo thể loại của nó. Xem kiểu thư giãn, không nặng nề về mặt ý nghĩa. 2 tiếng đồng hồ trôi qua một cách nhanh chóng. Đến lúc nhận ra thì một số người đã đứng dậy ra khỏi rạp chiếu phim hết rồi.
22.15
Thằng cha Champ ngủ chảy cả nước dãi. Nếu không lay người gọi dậy, không chừng giờ này anh ấy đã đưa mình vào cảnh giới sâu nhất của giấc ngủ rồi. Chương trình hôm nay đã kết thúc và không có kế hoạch đi đâu tiếp. P'Arc tình nguyện đưa tôi và Yotha về ký túc xá trước. Nhưng trong lúc đợi những người còn lại vào nhà vệ sinh, đây là lần đầu tiên...tôi được ở một mình với Trội trăng.
Đệttttttttt. Đúng đẹp trai. Chuẩn mực idol của tôi.
Bình thường toàn rủ người này người kia nói chuyện. Vậy mà đến khi được ở riêng với anh ấy, tôi lại không nói nên lời. Ngược lại, đối phương mới là người đích thân đi tới nói chuyện cùng. Hol~ Idol đứng ở cự ly gần. Thở không nổi. Hồi hộp quá đi.
"Tên Gun phải không?"
"Phải ạ." Giọng trầm nghe êm tai ghê. Lúc nói chuyện cũng phải đút tay vào quần. Ngầu quá anh ơi.
"Thấy Arm bảo là bạn cùng phòng của Yotha. Hơn nữa còn rất thân."
"Cũng không thân lắm ạ. Lúc ở phòng, tụi em thường xuyên chửi lộn."
"Vậy nhờ chửi với nhắc nhở nó vụ gái gú."
"...?"
"Lần trước bị đập một trận. Dù nó đã kết thúc, nhưng người ta thì không. Chưa kể bên kia là sinh viên trường chúng ta nữa nên càng nguy hiểm."
"Anh biết sao ạ?" Chỉ cần nhớ lại cái đêm Yotha trở về phòng trong tình trạng bầm dập, lông tay liền dựng đứng.
"Ừ. Tao nói rồi mà nó không bao giờ nghe. Cách tốt nhất là khuyên bảo nó hãy dừng lại." Tôi có thể cảm nhận rằng đàn anh năm 4 thật sự rất lo lắng cho Yotha. Nhưng đến anh ấy là người đáng kính mà nó còn không nghe, thì hạng tép riu như tôi có nói cũng chẳng có tác dụng đâu.
"Em từng nói rồi. Cũng không có hiệu quả ạ."
"Arm bảo Yotha quan tâm mày nhiều lắm mà."
"Không phải đâu. Yotha nó phiền phức em muốn chết."
"Nếu vậy thì bảo đứa bạn khác khuyên đi. Tao có nói chuyện với anh nó rồi. Không ai quản nổi nó. Nếu người ta tự chia tay thì chẳng có vấn đề gì. Đằng này nó lại xen vào gây chuyện. Sợ rằng lần sau có thể nặng hơn bị ăn chân quay về."
"Vậy còn bố Yotha ạ?"
"Bố nó vẫn chưa biết. Nhưng nếu không quản được, một ngày nào đó cũng phải nói thôi."
"Thế thì...em sẽ cố gắng giúp hết mức có thể vậy."
"Đang nói chuyện gì với nhau thế ạ?" P'Arm mỉm cười bước ra khỏi nhà vệ sinh. Ánh mắt của P'Arc lập tức dời sự chú ý sang người nhỏ con hơn.
"Nói chuyện về đàn em cùng mã số của mày đấy."
Sau đó, tôi không quan tâm ai nói gì nữa. Chúng tôi trở về phòng. Toàn bộ ánh mắt đều hướng về một mình cậu bạn thân cao. Trước đó, tôi nhìn thấy nó nói chuyện điện thoại mờ ám với một ai đó. Càng lúc nó thay quần áo, bỏ đồ vào trong túi, tâm trí càng bắt đầu không ở yên.
Sự việc đêm đó vẫn hiện rõ trước mắt tôi. Sau khi nghe P'Arc nói, tôi lại càng lo lắng, sợ nó sẽ lê lết về phòng một lần nữa. Vậy nên tôi không muốn nó ra ngoài làm những điều tồi tệ như trước kia.
"Phim hôm nay đúng vui luôn nhỉ. Thích cảnh nam chính nhắm bắn tỉa vào nhân vật phản diện rồi nhạc cất lên. Ô hổ..."
"Ừ. Có gì nói sau."
"Định ra ngoài đi đâu hả?" Được rồi. P'Arc đã giao phó thì tôi phải giúp hết mình.
"Quán."
"Mặt bầm dập, không phải anh mày vẫn chưa cho về sao?"
"Đi quán khác." Nghe vậy, tôi lập tức phản đối.
"Quán nào? Rồi có đi gặp gái không? Nếu có...thì đừng đi. Mất công mày lại bị đánh quay về nữa bây giờ. Hỏi chút nhé. Lúc đó ai khổ sở ra ngoài mua thuốc cho? Không những vậy còn phải bận rộn đưa mày đến bệnh viện."
"Đã bảo là tao sẽ không về làm khổ mày đâu mà." Người kia với lấy túi khoác lên vai, làm bộ chuẩn bị ra khỏi phòng. Nhưng tôi mới là người phát điên, lao tới nắm lấy cổ tay đối phương.
"Tao đâu có ý như vậy. Nhưng mà dạo này mày lăm le ăn chân nhiều quá."
"Tao không có đi gây sự."
"Vậy hồi nãy ai gọi điện?"
"..."
"Không phải hẹn gái hả? Nếu không phải thì yên tâm rồi. Tao chỉ..."
"Đây là cuộc sống của tao. Liên quan gì đến mày?"
Tôi nuốt từ 'lo lắng' xuống cổ.
Bình thường nếu bị những đứa bạn khác phản bác lại bằng câu này, tôi sẽ nấc cụt một chút trước khi bật cười chữa ngượng. Nhưng khi đó là Yotha thì mẹ nó đúng nhói luôn. Tôi thậm chí không biết mình đang bày ra vẻ mặt thế nào, nhưng có lẽ nó không giấu nổi 2 chữ 'đau lòng'.
Với một người không biết tình yêu là gì thì nói thật, có lẽ mãi mãi cũng chẳng biết cách yêu ai.
Là tôi tự nhiều chuyện mà xen vào.
Lúc nào cũng quan trọng hóa bản thân rằng chẳng có bao nhiêu người được Yotha mở lòng, nên mới kiêu căng mà cho rằng mỗi khi tôi nói hay xin xỏ điều gì, có thể đối phương sẽ lắng nghe, ngay cả khi thật ra đều là do tôi hiểu lầm hết.
Tôi thừa nhận rằng mình nói không nên lời, đành chọn cách buông tay đối phương rồi đi về giường của mình. Hới. Sực nhớ ra quên làm bài tập thầy giao. Chắc phải làm lẹ thôi để không thằng Kong lại càm ràm.
Giây phút cúi đầu lục tìm sách và tài liệu trong balo, tôi vẫn mong đợi một điều gì đó viển vông như một kẻ ngốc.
Phải có một câu nào đó phát ra từ miệng nó chứ.
Rầm!
Cho đến khi tôi nghe thấy tiếng đóng cửa và chủ nhân chiếc giường đối diện bỏ đi. Có cái gì đó trong trái tim cũng theo đó vỡ tan.
[Yotha]
03.45 sáng
Khắp nơi trong trường tối mịt, chỉ có ánh đèn từ phía trước xe rọi sáng. Ngay cả ký túc xá cũng thế.
"Đi ăn cháo về nữa rồi. Đừng quên ký tên nhé." Anh bảo vệ chào hỏi như mọi ngày. Sở dĩ tôi biết đó là anh ấy là nhờ chất giọng cực kỳ đặc trưng và ánh sáng từ đèn pin đã giúp tôi nhìn rõ hơn mọi vật xung quanh.
"Hôm nay lại cúp điện sao ạ?"
"Ừ. Đường dây điện cao thế trong trường bị đứt nên cúp trên diện rộng. Bên ngoài cũng vậy."
"Cúp từ lúc mấy giờ ạ?"
"Hơn 2 giờ. Nhưng bây giờ người phụ trách đã ra ngoài khắc phục rồi. Không lâu nữa sẽ có điện."
Tôi với lấy cây bút ký tên và ghi lý do vào cuốn sổ ra vào ngoài giờ, trước khi xin phép trở về ký túc xá vì lo sợ một điều gì đó. Đoán chừng nếu cúp điện, bạn cùng phòng phong cách gợi đòn sẽ tức tốc chạy ngay ra ngoài. Nhưng để chắc chắn, tôi vẫn muốn mau chóng trở về phòng mình càng nhanh càng tốt.
Hai chân chuyển từ đi sang chạy. Nhưng sao khoảng cách chỉ có nhiêu đây mà tôi vẫn cảm giác xa hơn mọi ngày?
Bóng tối hoàn toàn bao trùm. Tôi sử dụng ánh sáng từ điện thoại để soi đường về tới phòng. Sau khi mở cửa, điểm đầu tiên tôi nhìn chính là chiếc giường đối diện giường mình.
Nó nên trống trải vì người nào đó không có mặt. Phải. Nó nên như vậy.
Nhưng điều tôi không bao giờ ngờ đến lại xảy ra.
Trong bóng tối lờ mờ và ánh sáng từ chiếc điện thoại soi chiếu, tôi nhìn thấy cậu ấy đang nằm co ro ở trước mặt. Bước chân càng di chuyển tới gần, hai tai càng nghe thấy tiếng khóc khe khẽ để lọt ra.
"Beagle." Ngay cả khi đã mở miệng gọi, đối phương vẫn không hề có phản ứng, chỉ có thể cảm nhận được những tiếng thổn thức.
Tôi tiến lại gần giường, sử dụng ánh sáng có sẵn đánh giá khắp người cậu ấy. Trán ướt đẫm mồ hôi. Hai mắt nhắm chặt. Hai hàng lông mày nhíu lại thành cục. Nhưng nặng hơn thế chính là cơ thể run bần bật một cách đáng thương.
Gặp ác mộng.
Có lẽ đúng như những gì người kia từng nói. Khi đối mặt với bóng tối, cậu ấy luôn gặp phải ác mộng. Nhưng khó ở chỗ là cậu ấy không thể tự mình thoát khỏi chỗ đó ngoại trừ nhờ người khác giúp đỡ.
Sau khi có được kết luận, tôi bèn quỳ gối xuống, vươn tay nắm lấy một bên vai của người trước mặt rồi dùng sức khẽ lay trong lúc gọi đối phương.
"Beagle, dậy đi." Tưởng chừng sẽ hiệu quả nhưng lại ngược lại.
Cậu ấy khóc còn dữ dội hơn, rên ư a trong cổ họng như thể cực kỳ thống khổ. Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy, nên không biết phải làm gì ngoài sử dụng cách cũ là dùng sức lay người cậu ấy.
"Beagle, dậy được rồi. Chỉ là mơ...Chỉ là mơ thôi."
Tôi nói với cậu ấy, nhưng cũng không khác gì đang tự an ủi chính mình.
Giống như bị ai đó không ngừng vung nắm đấm vào mặt. Nhưng nặng ở chỗ tôi lại cảm thấy đau hơn cú đấm thật sự.
"Gun."
Tôi quyết định úp ngược điện thoại trên chiếc bàn học kế bên giường. Dù cho sẽ không nhìn rõ mặt đối phương, nhưng điều đó không quan trọng bằng việc kéo cậu ấy ra khỏi sự thống khổ.
Hai tay trượt lên nắm lấy khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, cố gắng vuốt ve làn da xen lẫn vỗ nhẹ để gọi nó tỉnh dậy.
"Gun, dậy được rồi."
"..."
"Gun!"
Chính vào lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng thở dài. Mí mắt nhạt màu đột ngột mở lên. Nhịp thở ra vào đều đặn như thể muốn hấp thụ càng nhiều oxygen càng tốt. Cả người vẫn run rẩy. Hai con mắt mở to nhìn tôi chăm chú gần như không chớp mắt. Chỉ trong tích tắc, những giọt nước mắt trong veo từ từ chảy xuống...
"Hưu..."
Đó là câu trả lời duy nhất cậu ấy cất lên sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ.
"Không sao. Chỉ là mơ thôi."
Liệu có sao không nếu tôi ở đây an ủi cậu ấy, dù chỉ vài tiếng trước đó, tôi vừa vô tình nói ra những lời không hay? Cho đến khi ánh sáng trở lại, tôi muốn cậu ấy có một chỗ dựa.
Một tay trượt từ khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi luồn vào những sợi tóc đen nhánh, sau đó vỗ về an ủi như thể người trên giường là một đứa trẻ. Gun hình như vẫn chưa tỉnh hẳn, nên không cử động mà chỉ im lặng chăm chú quan sát hành động của tôi.
"Cảm thấy đỡ hơn chưa?" Đúng buồn cười. Mẹ nó. Tôi hỏi y hệt một kẻ ngốc.
"Yotha."
"Ừm. Ở đây rồi."
"Tao...mơ thấy ác mộng." Người kia nói bằng giọng khàn khàn và run rẩy.
"Dậy rồi mà."
"Tao mơ thấy ác mộng."
"..."
"Mơ thấy mày bỏ rơi tao."
Nghe vậy, tôi chỉ biết xoa đầu cậu ấy, bởi lẽ ác mộng và hiện thực chắc cũng không khác nhau là mấy.
Cuối cùng tôi vẫn bỏ cậu ấy lại một mình...
Gun là một trong những người bạn ít ỏi mà dù chỉ mới biết nhau không lâu, nhưng tôi vẫn mở lòng muốn làm quen nhiều đến mức này. Cậu ấy là con người tươi tắn, vui vẻ, nói nhiều, giàu năng lượng. Nhưng bây giờ thì hoàn toàn trái ngược.
Không thích tí nào.
Muốn người trước kia quay trở lại.
Giữa bóng tối của căn phòng, tôi hết lần này đến lần khác hứa với lòng mình rằng sẽ ở đây...
Cho đến khi nào cậu ấy quay lại mỉm cười như bình thường.
Ốiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!
Ánh nắng rọi vào mắt là dấu hiệu của buổi sớm mai. Thay vì sảng khoái, nó lại mang đến triệu chứng đầu đau buốt. Thậm chí hai bên mí mắt cũng sưng húp. Soi gương thể nào cũng giật mình.
Tôi nhìn trái nhìn phải. Xung quanh không có ai. Nhưng tiếng nước từ vòi sen vang thoang thoảng đến tai, khiến tôi lập tức biết rằng có lẽ cậu bạn cùng phòng đang sử dụng phòng tắm.
Quay ngược lại tối qua, bộ não vẫn nhớ rõ ràng mọi thứ. Sau khi Yotha bỏ đi, tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài việc tắm rửa đi ngủ như thường lệ. Nhưng ai mà ngờ sau khi ngủ được một lúc, tôi lại giật mình tỉnh giấc vì xung quanh bao trùm bởi bóng tối.
Tôi biết là cúp điện, nhưng lại phát điên mà nghĩ rằng mình có thể ở cùng nó.
Mệt mỏi khi phải lái xe ra ngoài đi tìm cửa hàng 24/24.
Vẫn đang buồn ngủ.
Muốn dũng cảm vượt qua nỗi sợ của chính mình kiểu ngầu ngầu.
Hay là thật ra tôi không muốn để tâm bất cứ điều gì, vì trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện của Yotha?
Dù là vì lý do gì thì cuối cùng tôi vẫn phải đối mặt với cơn ác mộng.
Yotha về phòng lúc nào tôi không biết, nhưng đêm qua cậu ấy đã ngồi ở đây, bên cạnh giường của tôi rồi xoa đầu an ủi. Dù không dám ngủ tiếp cho đến khi đèn sáng, nhưng sự ấm áp mà tôi nhận được từ cậu ấy đã xoa dịu tâm trí hỗn loạn một cách kỳ lạ.
Hứ! Đừng tưởng chút ưu điểm này sẽ có thể làm giảm bớt đi những gì mà người kia đã làm trước đó. Một khi nó đã bảo là mạnh đứa nào đứa nấy sống thì tôi cũng chẳng muốn dính líu vào nữa. Và tôi tin có lẽ Yotha sẽ hạnh phúc nếu không có ai xen vào cuộc sống riêng tư. Vạch sẵn ranh giới như thế này là tốt nhất đối với chúng tôi rồi.
Cạch!
Cửa phòng tắm bật mở. Thân hình cao cao bước ra bên ngoài. Có lẽ không ai cảm thấy vui vẻ khi phải chịu đựng ngột ngạt với sự im lặng dành cho nhau. Tôi tức tốc ngồi dậy khỏi giường, với lấy khăn rồi chạy vào phòng tắm. Tin tôi đi. Lúc trở ra, có lẽ Yotha sẽ không còn ở đó.
Nghĩ về điều tươi sáng đi vậy. Hôm nay đàn anh bảo năm nhất mặc áo đồng phục khoa Kỹ thuật ngày đầu tiên. Chúng tôi phải mặc giống nhau đồng bộ, vì buổi chiều còn có buổi tập trung lần nữa. Chỉ cần nghĩ hôm nay sẽ được đẹp trai kiểu chàng kỹ sư như trong ước mơ, trái tim liền ẩm ướt hơn chút xíu. Tôi mở nước từ vòi sen, gột sạch những nỗi u buồn của ngày hôm qua.
Không nghĩ tới sau khi tắm xong, chủ nhân chiếc giường đối diện vẫn ở đó. Chúng tôi chạm mắt nhau một chút. Tuy nhiên, tôi là người lựa chọn né tránh ánh mắt trước. Khi mà nó vẫn chưa ra ngoài, có lẽ tao sẽ là người phải hy sinh bằng cách mặc vội quần áo và đánh bài chuồn trước.
Như những gì đã nghĩ từ trước, bộ đồ tôi chuẩn bị để mặc hôm nay là quần jeans sẫm màu ống trụ, áo thun màu đen, phủ bên ngoài là áo đồng phục khoa màu xanh hải quân. Giày cũng cùng màu với áo thun. Trông uy nghiêm đến nỗi thể nào tụi con gái cũng phải hú hét. Chuyển cảnh qua bên kia...
Nó mặc đồng phục sinh viên.
Ngứa miệng muốn hỏi, nhưng phải cắn răng ngăn mình lại.
Đừng nhiều chuyện. Đừng nhiều chuyện. Đừng nhiều chuyện.
Tôi nhấc mông qua ngồi ở cuối giường, lấy tất ra mang vào. Trong lòng cứ nhủ đi nhủ lại một câu 'Đừng nhiều chuyện'.
!!!
Ngẩng đầu lên lần nữa, tôi phát hiện người nào đó đã đứng ngay trước mặt.
"Có chuyện gì?" Muốn vả miệng quá đi. Cuối cùng vẫn buột miệng nói ra cho bằng được.
"..."
"Hôm nay đàn anh bảo mặc áo đồng phục khoa đấy. Lỡ đâu mày quên."
Vẫn vậy. Nó không đáp mà chỉ kéo tôi đứng dậy.
Tại thời khắc tôi đang hoài nghi với hành động của đối phương, một món đồ gì đó được nhét vào tay... Đó là dây cà vạt mà tôi đã mua cho nó. Lý do tôi có thể nhớ được là vì tôi từng thêu tên của chủ nhân ở trên đó. Do đó, trên thế giới có lẽ chỉ có duy nhất một dây.
"Đưa tao làm gì?"
Vẫn sử dụng chế độ im lặng để chiến đấu. Nhưng lần này, Yotha không ở yên. Nó nắm lấy cổ tay tôi rồi bắn ánh mắt cầu xin. Đến lúc nhận ra thì tay tôi đã đặt trên chiếc cổ khỏe khoắn rồi. Giỏi mấy vụ ép buộc tao thắt cà vạt cho chết đi được. Y hệt đứa trẻ thích gì làm nấy.
Tôi vẫn còn nhớ ngày đầu tiên dạy nó, nhưng người kia chưa bao giờ học, cứ đợi tôi làm cho mỗi sáng.
"Không muốn thắt cho nữa." Miệng bảo thế, nhưng tay vẫn chuyển động.
"Xin lỗi."
"Mẹ nó..." Con mắt bắt đầu nóng lên. Miệng mếu máo nhưng vẫn cố kìm nén.
Tôi không muốn dính líu tới nó, nhưng con tim lại không chịu nghe lời.
"Đàn ảnh bảo mặc áo đồng phục khoa. Có nghe không vậy?"
"Kệ mẹ đàn anh. Tao sẽ mặc bộ này."
"..."
"Sẽ để mày thắt cà vạt cho tao."
Khi ấy, tôi không còn có thể tiếp tục gắng gượng cơ thể nữa nên là mẹ nó, khóc luôn...
[Hết chap 8]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top