Chap 10: Làm quen với quý ngài tình yêu
Hai chân bước xuống giường. Một tay với lấy khăn tắm, tay kia gãi mông, đủng đỉnh đi vào phòng tắm, dẫu cho mí mắt vẫn chưa mở lên hết đi chăng nữa.
Buổi sáng, cuộc sống của Gunyukol không cần gì nhiều. Chỉ cần được tắm nước lạnh và hít hà mùi sữa tắm hoa mẫu đơn yêu thích của mình thì đã xem như là niết bàn rồi.
Xà~ Dòng nước từ vòi hoa sen trong tưởng tượng chảy xà xà như thể 10 cái máy bơm nước. Nhưng thực tế dòng nước chảy ra chỉ có gió và tốc độ không khác gì lúc đi tè. Cứ chảy tóc tóc.
"Faifah! Nước không chảy."
Cái ký túc xá này bị làm sao thế. Không những thường xuyên cúp điện mà lần này còn có tình trạng nước không chảy nữa hả? Gun tổn thương. Gun không chấp nhận được. Người ta cởi hết đồ rồi nha. Làm tội làm tình người ta phải với lấy khăn tắm rồi đi ra ngoài đối mặt bạn cùng phòng một lần nữa.
"Hới. Yotha."
"Ừ."
"Ở đây từ bao giờ vậy?" Điều tôi nghĩ trong đầu với cảnh tượng tôi nhìn thấy chẳng liên quan tí nào. Từ chỗ tưởng rằng thằng Faifah nên ở đây, thay vào đó trên giường lại bị người nào đó chiếm đóng.
"Từ tối qua." Chủ nhân cái tên ngẩng đầu lên nhìn, không có bất kỳ biểu hiện hoảng sợ nào.
"Tối qua?"
"Không nhớ hả?"
Tôi cố gắng đảo mắt suy nghĩ. Quay ngược lại vài tiếng trước, tôi đang ở trong một quán rượu tên là Bangon Pochana cùng với bạn bè và đàn anh tổ hậu cần. Uống bao nhiêu rượu pha cola không nhớ, chỉ biết tôi rất chóng mặt. Rồi cuối cùng...
Nghĩ đến đây, không cần nói cũng biết hai mắt tôi trố ra ngoài nhiều đến đâu. Bởi lẽ ký ức còn sót lại đã tan vỡ đến nỗi tôi chỉ muốn lấy xô úp lên đầu cho biết mùi. Tôi nôn mửa. Sau đó, thằng Yotha nhận trọng trách cõng tôi đi về phía nhà vệ sinh. Về phòng từ hồi nào, tôi cũng không nhớ.
Nhưng điều tôi nhớ rõ đến mức khiến khuôn mặt lúc này nóng hổi như nước sôi là tối qua...
Tôi
Nói
Yêu
Yotha.
What the hell mannnnnnnnnn~
Cái câu 'tao xin lỗi vì đã yêu mày' chạy lòng vòng trong đầu khiến tôi cảm thấy choáng váng. Đã thế người được tỏ tình còn ngồi đơ mặt trên giường của cậu em sinh đôi một cách vô cảm. Rồi tôi thì sao? Nên làm gì đây? Có cần giả ngu như chưa có chuyện gì xảy ra không? Nhưng mà nét mặt thể hiện ra lúc này có lẽ đã nói lên tất cả.
"Nhớ lại rồi hả?" Chủ nhân thanh âm trầm thấp hỏi lại.
"Một chút."
"Cần nhắc lại ký ức cho không?"
"Kh...không cần."
"Tối qua mày nôn vào người tao. Hôi đến nỗi thiếu điều muốn cởi áo ném vào thùng rác." Ờm. Đâu rồi cảnh lãng mạn tôi từng mơ mộng? Đã bảo không cần nhắc lại mà tên hắc ám vẫn mặt dày giải thích cái sự bết bát chết đi được cho tôi nghe. Trước giờ tôi luôn nghĩ mình mặt cún, cho đến khi đối mặt với tình huống vừa rồi...
"Xin lỗi..."
"Tối qua mày đạp tao rớt xuống giường." Đối phương vẫn tiếp tục tiết mục bóc trần.
"Chắc là không đến mức đó chứ."
"Tối qua tao là người lau người và thay đồ cho."
"Cảm ơn nhé." Tôi lí nhí đáp, không dám chạm mắt với đối phương. Tay chân không biết để vào đâu, nên đành cào khăn tắm trên người để giải tỏa triệu chứng chột dạ.
"Tối qua thằng Faifah về phòng nhưng mày đuổi nó đi."
"Hả!" Cái này thì tôi không nhớ nữa rồi. Chắc là do não sập nguồn, cắt luôn hình ảnh trong một lúc. Bởi lẽ trong ký ức mà tôi có thì Faifah và bạn Kongkiat yêu dấu vẫn ở quán rượu. Nhưng câu chuyện tiếp theo đó thì bộ nhớ không ghi lại. "Thật không? Tao đuổi Faifah làm gì trong khi nó là chủ nhân còn lại của căn phòng?"
"Tự hỏi chính mình đi."
"Chuyện ăn gan hùm của tao xong rồi đúng không? Vậy thì xin phép..."
"Chưa." Yotha ngăn tôi lại chỉ bởi một câu.
Tình hình không mấy thuận lợi. Muốn trốn cũng khó vì nước đã ngừng chảy. Tôi chỉ có thể đứng yên, trượt tay xuống che đũng quần không khác gì học sinh đứng trước thầy giám thị.
"Còn chuyện gì nữa?"
"Tối qua mày nói yêu tao."
"Mày cũng nói yêu tao mà."
Tôi lập tức phản bác. Vào khoảnh khắc ấy, bầu không khí xung quanh yên ắng và không có bất kỳ động tĩnh nào. Tôi buộc lòng phải cam chịu đứng yên một chỗ, mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm cậu bạn cao hơn hết mức có thể, trong khi đối phương bày ra vẻ mặt đọc không ra.
"Rồi nó có thật không? Hay chỉ là say?" Yotha hỏi lại. Tôi đành vứt bỏ tất cả sự ngại ngùng của mình. Sinh ra là đàn ông, ưỡn ngực thừa nhận một cách men men rằng...
"Vậy còn mày?" Hớm. Không dám. Thay vào đó, tôi đòi ngược lại câu trả lời từ người trước mặt.
"Tao hỏi trước."
"Không công bằng."
"Công bằng."
"Vậy thì trả lời cùng lúc. Đếm từ 1 đến 3. 1...2...3. Thật."
"Thật."
Chúng tôi đáp cùng lúc. Nhưng có vẻ như chỉ có mình tôi là không nén cười nổi. Tim đập thình thịch mất kiểm soát, tay run, chân run, miệng không ngừng co giật. Tôi có cảm giác đây là niềm hạnh phúc xen lẫn với thích thú, không khác gì mối tình đầu hồi cấp ba.
"M...mày yêu tao từ bao giờ?" Giây phút này, tôi phải lấy can đảm trở thành người đặt câu hỏi trước.
"Không biết." Thế rồi Yotha cũng trả lời trong tích tắc.
"Mày biết tình yêu là gì không?"
"Không biết."
"Vậy mà mày nói yêu tao?"
"Ừm." Tôi bắt đầu hoài nghi. Có lẽ tình cảm của chúng tôi không giống với nhau lắm, khi mà cuối cùng đối phương thậm chí không biết tình yêu là gì. Còn tôi, người có thể mạnh miệng nói ra từ 'yêu' cũng gần như chẳng biết 'yêu' một cách nghiêm túc.
"Yotha, mày có phân biệt được yêu và thích nó khác nhau không vậy?"
Người thân cao duỗi lưng ngồi thẳng. Ánh mắt nhìn chằm chằm khiến tôi thấy chột dạ. Ánh mắt miên man thế này hiếm khi được nhìn thấy. Do đó, nó khiến tôi không khỏi mong đợi câu trả lời đang thốt ra từ miệng người kia.
"Phân biệt được."
Nhưng câu trả lời lại cực kỳ ngắn ngủi. Hơn nữa còn không có thêm bất kỳ lời giải thích nào. Vì vậy, người bên này đành tức tốc giải thích ý nghĩa mà mình hiểu một cách nhỏ giọt.
"Sự yêu thích là những gì chúng ta hài lòng và nhìn thấy điều tốt đẹp trong con người họ. Ví dụ như tao thích Faifah vì nó thân thiện. Tao thích thằng Kong vì nó là đứa bạn tốt và hợp tính. Tao thích soda chanh vì nó ngon. Hay là việc tao thích hóng hớt chuyện của dân tình vì nó vui. Nhưng yêu thì nhiều hơn thế. Còn mày..."
Biến thành hỏi qua hỏi lại và trông chờ với niềm hy vọng.
"Sự yêu thích của tao không cố định. Nó thay đổi liên tục."
"Thế còn tình yêu?"
"Vậy nên mới nói là không biết."
"Hiểu rồi."
Sao lại cảm thấy buồn thế này? Tao đang mong đợi điều gì?
"Nhưng có một điều mà tao biết. Đó là một cảm giác đặc biệt mà tao không chắc nên gọi nó là cái gì, nhưng..."
"..."
"Nó có mày ở trong đó."
Một diễn đàn web lớn khác của Thái Lan là Pantip, ngoài việc kể chuyện, trao đổi ý kiến và hiển thị các thông tin, thì đây còn là nơi tư vấn cho rất nhiều người.
Tôi làm gì có tài khoản đăng nhập vào Pantip. Đa số cứ tìm thông tin trên Google thì sẽ có câu trả lời.
'Sự yêu thích là chúng ta hài lòng với ưu điểm, còn tình yêu là việc chúng ta vui vẻ với khuyết điểm.'
Ừm...Trông có vẻ hay và hữu ích. Mỗi người đều có định nghĩa khác nhau. Còn tôi, người không thể giải nghĩa câu trả lời cho chính mình liền bắt đầu nhiệm vụ vào những ngày nghỉ cuối tuần bằng cách đi gõ cửa phòng từng đứa bạn trong khoa rồi đặt câu hỏi.
Cốc cốc cốc
"Có chuyện gì vậy, bạn Tai?" Thằng Sep, chủ tịch ngành Hóa học là đứa bắt đầu trước.
"Tình yêu là gì?"
"Hỏi cái quần què gì thế? Vẫn còn say chưa tỉnh hả?"
"Trả lời tao trước đã. Tình yêu là gì?"
"Tình yêu là sự hy sinh."
"Ok. Tao có câu trả lời rồi." Tôi vỗ vai nó 2 cái cảm ơn trước khi đóng cửa. Trên đường đi đến phòng bên cạnh, tôi không quên lấy điện thoại ra ghi chú ý nghĩa mình vừa nghe thấy. May mà vẫn chưa tới phòng của mục tiêu tiếp theo thì đúng lúc đó, thằng Frong tình cờ đi ngang qua.
"Tình yêu là gì?"
"Khốn kiếp. Ghẹo gan gì đấy?"
"Trả lời tao trước đã." Đứng chặn đường nó luôn. Không trả lời, tao nhất quyết không cho về phòng.
"Tình yêu là..." Người kia kéo dài giọng, cố gắng vận dụng suy nghĩ. "Là việc chúng ta yêu."
"Tình yêu là tình yêu?" Tôi hỏi ngược lại để chắc chắn một lần nữa.
"Chắc vậy."
Ok. Tao ghi! Thả cho thằng Frong đi theo tiếng gọi của số mệnh, bây giờ sẽ đến lượt nạn nhân mới bị tôi đè ra phỏng vấn. Tao cũng chăm chỉ ghê. Thằng Yotha ra ngoài từ lúc trưa muộn, sau khi chủ nhân thật sự của căn phòng quay về trừng mắt đòi lại địa phận. Riêng thằng Kong bạn thân vẫn chưa tỉnh, trong khi tôi say bét nhè lại có thể hồi phục nhanh hơn một cách thấy rõ.
Được rồi. Bao giờ tỉnh hẵng tính tiếp. Quay qua tập trung với người bạn ở phòng thứ 3 thì hơn.
"Tình yêu là gì?"
"Tình yêu là Vanilla sky của tao."
"Câu trả lời của mày trừu tượng quá. Nhưng mà cảm ơn nhé."
"Thật ra vẫn còn một câu trả lời khác."
"Nói đi."
"Tình yêu là cookies trên mặt trăng và blueberry cheesecake trên mặt trời."
"Tao còn đau đầu hơn trước."
Phòng thứ 4...
"Tình yêu là gì?"
"Jack với Rose. Cặp tình nhân đắm tàu."
"Lậm phim quá nhỉ. Còn mày thì sao, Book?"
"Tình yêu của tao là việc dâng hiến tất cả cho người ấy, đặc biệt là tiền." Tao gặp trúng phong cách bao nuôi rồi. Ai làm người yêu nó thì mau mau xoè tay xin mã số ATM gấp nha.
"Cảm ơn nhiều."
"Mày hỏi làm gì thế, Tai?"
"Tao đang làm nghiên cứu." Tôi chỉ nói nhiêu đó rồi mỉm cười. Tôi sẽ không nói đây là chuyện cá nhân, định bụng sẽ giữ bí mật kiểu exclusive, chỉ có một số ít người biết, cho đến khi cả hai chúng tôi thật sự chắc chắn với nó.
Phòng thứ 5 bạn đi vắng. Phòng thứ 6...
"Tình yêu là gì?"
"Hỏi làm gì?"
"Trả lời trước đi."
"Sex."
Tôi sững sờ với câu trả lời, bởi lẽ từ này chưa bao giờ tồn tại trong đầu. Làm sao đây? Hay là kêu nó giải thích thêm? Vì suốt cả cuộc đời 19 năm của mình, tôi chưa lần nào được cảm nhận cảm xúc đó. Lá la với puppy love kiểu gà bông có lẽ mới là tao.
"Sao lại là sex?"
"Ơ hay. Lúc mày có bồ, mày không sex à? Bởi vì bồ chính là tình yêu đó."
"Mày phải phân biệt được giữa tình yêu và tình dục."
"Chẳng biết nữa. Tình yêu của tao là sex." Thằng bạn không có ý định tranh luận mà chỉ xoay người bước về giường với ly Ovaltine.
Phòng thứ 7...
"Tình yêu là gì?"
"Tình yêu là lực hấp dẫn."
"Húiiiiiiiiii. Ý nghĩa hay chết đi được."
"Đây nhé. Giống như Newton từng nói đó. Hai vật luôn tác dụng lực hút lên nhau. Nhưng nếu cần tìm lực hút giữa các khối lượng vật thể là bao nhiêu, chúng ta phải thay giá trị trong công thức FG bằng GM..."
"Đủ rồi. Tao sắp nôn ra Vật lý đến nơi này."
"Ơ hay. Tưởng mày muốn nghe tiếp."
"Cảm ơn nhiều, nhưng tao xin phép đi nôn một chút."
"Giống mày nôn trong quán rượu tối qua ấy hả?"
"Sao mày biết?"
"Cả khoa biết hết rồi, thằng Tai này."
Hết luôn cái hình tượng tôi đã kiên trì xây dựng. Không ngờ là nó sẽ sụp đổ một cách dễ dàng chỉ vì rượu vào miệng.
Tôi đứng thương tiếc cho mình khoảng 3 giây, trước khi bắt đầu tiếp tục move on. Xong ký túc xá nam thì đi xuống dưới 7-11. Gặp tụi bạn ký túc xá nữ quen thân cũng không quên đặt câu hỏi siêu cổ điển.
"Tình yêu là gì?"
"Gun, mày thích tao hả?" Mẹ nó. Bua đúng tự tin. Không hổ là bạn tao thật sự.
"Không. Hỏi vậy thôi. Trả lời trước đi."
"Tình yêu của tao là người anh sinh đôi như Yotha."
Sốc!!
"Y...yêu nó thật hả?" Nếu là thật, chắc tôi sẽ trúng độc đắc lớn.
Ai đẹp trai tao cũng yêu hết."
"Nhưng thằng Yotha cũng có đẹp trai lắm đâu. Thằng Faifah trông bảnh hơn."
"Tao thích người trầm tĩnh."
"Bua, nhưng mà người vui vẻ tươi vui lại tốt theo một kiểu khác."
"Này Gun, mày lại đẩy mình cho tao nữa rồi. Thích tao thật đúng không?" Ngứa miệng muốn nói ra tâm tư trong lòng, nhưng đành phải kiềm chế bản thân rồi mỉm cười bẽn lẽn thay cho câu trả lời.
Để ngăn không cho Bua dò hỏi tiếp, tôi vội đánh trống lảng sang chuyện khác, trước khi nhanh chóng xin phép về phòng. Nhưng thay vì mục tiêu là căn phòng của mình, lần này tôi lại đánh liều gõ cửa phòng thằng Kong. Trong lòng chỉ biết cầu nguyện rằng thời gian này quý ngài hắc ám vẫn chưa về. Bình thường mỗi khi đến ngày nghỉ là nó sẽ biến mất.
"Vừa mới ló đầu vào luôn nhé. Chìm đắm với bãi nôn tối qua hả?"
"Chìm đắm cái nhà mày ấy." Câu chào hỏi đầu tiên không có chút xíu nào quan tâm lo lắng, chỉ có khuôn mặt chế giễu với định mệnh nghiệp chướng của tôi mà thôi. Đó quả là chủ đề talk of the town.
"Tao có hình lúc mày nôn nữa này. Mặt mọi người lúc nhìn kiểu như là...đúng buồn cười luôn."
"Giữ hình đó lại rồi đừng có mà phát tán đi đâu."
"Mày đi mà nói với năm 2. Tụi nó chụp những mấy shot lận." Thằng Kong nói trong lúc bốc lạp* Isan bỏ vào miệng. Nó ngồi ở giữa phòng, trông có vẻ đặc biệt happy, nên tôi đoán có lẽ cậu bạn cùng phòng kia thật sự không có mặt. "Rồi kiếm tao có gì không? Thèm lạp hả?"
(*) Một món ăn của Lào
"Tao lên tìm không được hay sao?"
"Được. Nhưng tưởng mày đi tìm người nào đó cơ."
"Thúi. Giỏi tự biên tự diễn." Dù có thanh minh, nhưng không quên làm mắt láo liên gian tà.
Thật ra tôi cố tình đến tìm bạn Kongkiat. Tôi muốn xin một chút lời khuyên nên thả người ngồi xuống chiếc bàn giữa phòng, rồi chăm chú nhìn nó ăn lạp một cách hạnh phúc. Mãi cho đến khi đối phương ngẩng đầu lên, giơ ngón giữa như thể ghẹo gan.
"Muốn nói gì thì nói đi."
"Sao mày biết?"
"Ôi. Chỉ cần nhìn mắt thôi là tao đã nhìn thấu ruột thừa rồi."
"Kiểu như là...tối qua tao say á." Tôi nói bằng giọng lí nhí. Cuối câu nhẹ bẫng khiến người nghe phải dỏng tai lên.
"Rồi?"
"Tao...không tỉnh táo. Nhưng mà nói trước nhé. Chuyện này cấm được kể với ai." Dù cho thằng Kong có biệt danh là Kong biết, thế giới biết dán ở trên trán, nhưng ai bảo nó lại là đứa bạn duy nhất mà tôi dám kể mọi thứ cho nó nghe.
"Ờ."
"Tao lỡ nói yêu Yotha."
Phụt!!
Ư hư~ Lạp Isan siêu cay của bác gái đẹp giàu quyến rũ lúc này bị phun tùm lum lên đầy mặt tao. Thằng Kong ơi là thằng Kong. Thấy có gì đâu mà phải chơi lớn đến mức này. Tôi chỉ có thể giơ tay lên gạt những vết dơ ra khỏi mặt. Thiếu điều muốn rớt nước mắt.
"Xin lỗi." Rồi nó chìa miếng khăn giấy nhàu nhĩ cho tao lau. "Tại bất ngờ quá. Không nghĩ tới mày lại nóng vội đến mức này."
"Nóng vội cái khỉ gì?"
"Tỏ tình với phang nhau ấy."
"Phang cái nhà mày ấy. Chỉ là nói..."
"Rồi Yotha bảo sao?"
"Nó cũng...nói yêu tao." Lần này đừng hòng phun gì được vào mặt tao lần thứ 2. Thằng Gun ấy mà, bỏ lỡ một lần rồi sẽ không có lần sau. Tôi giơ tay bịt miệng thằng bạn thân. Cuối cùng, đợi đến khi người kia hết hoảng hồn mới chịu bỏ tay ra.
"Vậy tức là hai đứa mày quyết định hẹn hò với nhau rồi chứ gì."
"Hớ." Tôi lắc đầu nguầy nguậy. "Nói thật thì tao tỏ tình là vì nó đã hơn mức thích, đến nỗi không thể kiềm chế nữa. Nhưng còn Yotha thì tao không chắc vì lúc hỏi, nó thậm chí còn không biết tình yêu là gì. Tao sợ cuối cùng tình cảm của nó dành cho tao có lẽ không phải là tình yêu. Tụi tao mới ở chung phòng có 2 tháng thôi."
"Có những người chỉ cần gặp một ngày đã phải lòng nhau rồi."
"Với người sợ tình yêu như nó thì đâu thể so sánh với người khác chứ. Vậy nên tao mới muốn chắc chắn xem tình yêu đối với Yotha có thật sự là tao không."
"Đôi khi tụi mày không nhất thiết phải biết định nghĩa của tình yêu là gì đâu, bởi vì cuối cùng thì mày cũng đã yêu người nào đó mất rồi. Hãy nghe tiếng lòng của mình đi. Nếu là người này thì dù thế nào vẫn chỉ có thể là người này."
Thật không dám tin thằng Kong lại có một câu đầy triết lý và nhiều trào phúng, làm tôi cứng cả họng. Có vẻ như nó nhận biết được điều đó nên mỉm cười một cách tự hào rồi mở miệng nói tiếp.
"Giờ không phải là lúc ngồi nghi ngờ, mà tốt hơn hết là nên tiến tới với mối quan hệ này."
"Làm sao đây?"
"Tán nó đi. Tấn công trước có lợi thế. Mày vốn mặt dày chuyện theo đuổi người khác rồi mà. Dễ ợt." Yêu hay ghét tao đây, nói thật đi.
"Tấn công thế nào? Nói thật nha. Dù miệng đã tỏ tình với nó, nhưng tao lại không biết rất nhiều thứ trong cuộc sống của nó. Càng là chuyện trong quá khứ thì lại càng trống rỗng."
"Mày muốn biết quá khứ của nó làm gì chứ? Biết cũng đâu được gì. Chỉ cần tập trung vào hiện tại là đủ."
"Không phải tao muốn biết vì nhiều chuyện đâu. Nhưng quá khứ của nó khiến hiện tại đúng tồi tệ. Nghĩ mà xem. Đến giờ vẫn còn có người đi theo giẫm nó. Thế nên tao mới muốn biết xem trước giờ nó không biết yêu ai rốt cuộc là do cái gì."
"Tai, vậy nghe mày tao nhé."
Thằng Kong nhìn tôi, vẻ mặt chăm chú trong lúc miệng vẫn nhai da heo một cách ngon lành.
"Nói đi."
"Nếu nó vướng mắc trong lòng quá thì cứ hỏi thẳng đi. Tao nghĩ nếu Yotha yêu mày thì nó chắc chắn sẽ nói tất cả cho mày biết."
Và rồi đây chính là lời khuyên từ thằng Kong mà tôi cần phải đem về áp dụng trong việc phát triển mối quan hệ.
Ai là người đã nói rằng những người yêu nhau luôn ngọt ngào như mật ong tháng 5 vậy chứ.
Nhìn tôi đi. Tôi với thằng Yotha là những người không có hứng thú phát triển bất cứ thứ gì, vì thích mối quan hệ kiểu từ từ. Càng lúc gặp nhau lại càng như chủ nhân với cún bảo vệ. Chẳng bao giờ nói những lời tốt đẹp với nhau, chỉ toàn là tiếng cãi nhau chí choé.
"Phải gọi những gì?" Tôi bám theo xe nó ra khỏi trường, sau khi được lệnh lo liệu chuyện cơm hộp cho con dân trong khoa.
Trước ngày diễn ra cuộc thi hoa khôi - nam khôi và sự kiện khai thông thế giới hoạt động, mỗi người đều có nhiệm vụ của riêng mình. Tổ hậu cần liền phân ra ai phục vụ nước, ai phát cơm và đồ ăn vặt cho mọi người. Tôi với thằng Yotha ở tổ điều động. Không phải điều động người trong khoa đâu, mà là bác chủ quán nhận thầu làm cơm hộp thì đúng hơn.
Tôi mở tờ giấy nhàu nát ra, quét mắt đọc nét chữ nguệch ngoạc của người đứng đầu năm 3 trong lúc nói với người bên cạnh đang ngồi sau tay lái.
"200 hộp thịt xào húng quế trứng ốp la, 200 hộp cơm chiên trứng, 200 hộp cà ri Penang thịt heo trứng chiên, 50 hộp cơm cho các bạn ăn thêm. Thêm 10 hộp cho các bạn dị ứng một vài nhóm đồ ăn. Hết rồi. P'To bảo 11 giờ sáng mai qua lấy."
"Ok. Giờ đi quán đầu tiên gọi món trước rồi hẵng đi quán khác."
"Tuân lệnh."
"Rồi mày ăn gì chưa?"
"Lo chứ gì." Lúc nói, tôi cố gắng quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ để che giấu sự ngại ngùng của mình.
"Lo chứ. Sợ không khoẻ."
Hollllllll. Tim tao lỏng như nước luôn.
"Vẫn chưa. Định về ăn với tụi bạn ở khoa." Bây giờ đã hơn 6 giờ rồi. Cỡ 7 giờ, tổ hậu cần còn lại sẽ nối đuôi nhau phát cơm hộp. Vì vậy, tôi phải mau chóng về kịp ăn cơm free kiểu gì đây?
"Ghé mua gì không?" Mẹ nó. Yotha lo cho tao thật sự. Cảm động quá.
"Để xem đã."
Xe dừng lại và tắt máy trước cửa một quán cơm sau lưng trường đại học. Nó là quán không lớn lắm, tuy nhiên có thể tin tưởng vào tay nghề nấu nướng, vì con dân trong khoa mê như điếu đổ. Không biết bác ấy có bỏ cần sa vào không mà lại ngon đến mức này.
Lo liệu vụ đặt đồ ăn xong xuôi, người thân cao bèn quay qua hỏi tôi như thể biết ý
"Bên cạnh có quán xiên que chiên. Ăn không?"
Làm gì có chuyện người như thằng Gun sẽ từ chối? Tôi vội vàng gật đầu ngay lập tức. Thật ra kể từ cái ngày chúng tôi nói yêu nhau, có điều gì đó đã thay đổi. Ví dụ như là sự chiều lòng mà đối phương dành cho tôi. Nếu mà là trước đây ấy hả, ăn cái gì, ngủ lúc nào là chuyện của mày.
"Lấy bao nhiêu?" Sugar daddy Yotha hỏi lại lần nữa, sau khi chúng tôi đứng ở quán xiên que chiên.
"Cho một triệu cây xiên que."
"Có bị ngốc không vậy?" Hự! Coi chừng tao đấy nhé, đồ hắc ám.
"Lúc tao bảo thằng Kong là sẽ mua một triệu cây thịt nướng, nó còn chưa nói câu nào đâu."
"Nó có chán nản không? Nhìn mặt bạn chưa?"
"Rõ ràng là gây sự."
"Tóm lại lấy bao nhiêu?"
"2."
"Chắc không? Nói đàng hoàng."
"3."
"No hả?" Hưu. Sao nó hiểu rõ tao quá vậy?"
"4 cây cũng được."
"Ok. Anh ơi, cho 5 cây heo viên chiên ạ." Gọi xong, nó vội vàng kéo tôi vào bên trong để ngồi ghế đợi. Kiểu như là hiểu tao còn hơn tao hiểu mình nữa. Hồi đầu trong lòng cũng có sẵn con số rồi đó, cơ mà không dám nói. Những người thích nhau phải giữ hình tượng lúc ở trước mặt nhau. Nhưng một khi Yotha đã không câu nệ thì Gunyukol xin phép triển vụ đồ uống thêm một chút được không?
"Hồi nãy tao nhìn thấy quán kế bên họ bán trà sữa trân châu."
"Muốn mua thì đi đi." Lại ngồi thiền mà hóng hớt nữa rồi.
"Mày uống gì không? Tao bao."
"Tao không thích đồ ngọt. Mua của mình thôi." Gật đầu hiểu ý xong, tôi đứng dậy, đủng đỉnh đi ra chỗ gian hàng bên cạnh rồi gọi ngay một ly sữa tươi khoai môn trân châu to tổ chảng uống cho đã cái nư. Sau khi trả tiền xong và có được đồ uống, tôi không chậm trễ làm ngay một ngụm cho đã cơn khát. Lát nữa rồi xử tiếp qua thịt viên.
"Thằng nhóc Gun." Không ngờ tới lại gặp người quen. Tôi bày ra vẻ mặt bối rối, gãi đầu rồi cố gắng nhớ lại xem mình từng gặp đối phương ở đâu. "Klao đó."
"Klao nào ta?"
"Chúng ta có gặp nhau ở Bangon Pochana tối hôm đó ấy. Nhớ không?"
"À." Nhớ ra rồi. Người đã đi tới bắt chuyện. Dù không biết anh ấy, nhưng tôi vẫn ậm ờ phụ hoạ theo. "Anh bảo quen với Yotha."
"Ừ. Rồi đi với ai thế này?"
"Đi với Yotha ạ. Anh muốn đi gặp nó không? Đây này. Ở ngay quán bên cạnh thôi."
"Không sao."
"Anh học năm mấy vậy ạ?" Chỉ biết mỗi tên trông cứ sao sao ấy. Hỏi xem để mà tính năm cho đúng, mỗi khi nói chuyện sẽ không quá xấc xược.
"Năm 4. Rảnh rảnh đi tiệc tùng chung không? Ai quen với Yotha, tao cũng rủ hết."
"Em uống dở lắm nên chắc không hợp. Sợ sẽ gây náo loạn mất. Hè!" Mặt cún mỉm cười ngại ngùng cho một cái mà anh ấy vẫn chưa thôi.
"Rủ bạn đi chung cũng được. Thứ 7 này rảnh không? Tổ chức ở căn hộ của tao."
"Anh à, em..."
"Người mình cả mà, N'Gun."
"..."
"Người mình cả mà cái nhà mày ấy, thằng quần."
Tôi không có nói. Không có nói nha...
Bởi vì câu này là của Yotha lúc này đang cầm bịch thịt viên đi hầm hầm về phía chúng tôi với dáng vẻ doạ nạt. Bàn tay dày nắm lấy cổ tay tôi rồi mau chóng kéo tôi đứng sau lưng nó. Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thành thật mà nói thì trong lòng tôi cảm thấy tốt hơn nhiều so với lúc ở một mình với đàn anh năm 4.
"Lâu rồi không gặp. Mỗi lần tao đi tiệc tùng là mày lại tránh mặt tao cơ mà. Sao hôm nay bạo thế?"
"Muốn gì?"
Tôi giật cánh tay người thân cao 2-3 cái như muốn nhắc nhở nó là đừng gây chuyện.
"Chào hỏi bạn mày một chút thôi cũng không được sao?"
Yotha chẳng nói chẳng rằng, dùng sức kéo tôi đi về lại xe. Nhưng vào khoảnh khắc chúng tôi đang chen người ngồi vào, đàn anh năm 4 tên Klao lại không ngừng sải bước đuổi theo. Hơn nữa còn dừng hành động của cả hai chúng tôi chỉ bằng một câu nói.
"Ngưng ý đồ xấu xa với người yêu tao đi."
"Tao chưa bao giờ nghĩ gì cả."
"Nhưng lúc nào tụi mày cũng gặp nhau. Có dám mạnh miệng nói là trong sạch?"
"..."
"Nếu không muốn tao động đến bạn thì mày cũng tập cách kiềm chế bản thân đi. Dù sao thì tình đầu của mày cũng chỉ là quá khứ." Anh ấy chỉ nói nhiêu đó trước khi bỏ đi hướng khác, bỏ lại tôi và Yotha ngơ ngác nhìn nhau. Mãi cho đến khi chen người ngồi vào trong xe, tôi thậm chí vẫn không biết mình nên làm gì. Thịt viên chiên siêu ngon và trà trân châu ngọt ngọt đã gián tiếp mất đi tầm quan trọng.
Cho đến khi chiếc xe chuyển động về phía trước, người bên cạnh mới là người phá vỡ sự im lặng.
"Quen thằng Klao từ khi nào?"
"Lúc đi Bangon Pochana. Tự dưng anh ấy đến bắt chuyện. Anh ấy bảo quen mày nên tao...trò chuyện một chút." Có rất nhiều câu hỏi tôi muốn hỏi nhưng không dám. Giây phút này sự mặt dày có lẽ không giúp gì được.
Tôi muốn biết rất nhiều thứ. Người mà Yotha dây dưa là ai? P'Klao là ai? Có mối quan hệ như thế nào với nhau? Những câu chuyện và bí mật liên quan đến Yotha, tôi gần như chẳng biết gì hết.
"Rồi nó có làm gì mày không?"
"Không."
"Nếu gặp lại thằng Klao thì tránh xa ra. Có gì gọi cho tao."
"Mày đi làm chuyện gì xấu với P'Klao hả?" Bàn tay dày nắm chặt vô lăng, ánh mắt nhìn chăm chú vào con đường. Nhưng khi nghe thấy câu hỏi vừa rồi, người kia liền quay qua nhìn một lúc, mắt run rẩy đến nỗi tôi có thể quan sát thấy, dù chỉ là trong tích tắc đi chăng nữa.
"Một chút thôi."
"Có gì muốn kể cho tao nghe không?"
"Chỉ là...tao quen người yêu nó lâu rồi. Nhưng mà bây giờ tao không nghĩ gì cả."
"Tao tin mày." Tôi nói ra điều mình muốn nói, theo điều con tim đang mách bảo.
Đôi khi nếu quá khứ quá khó để kể và có thể khiến đối phương đau lòng, có lẽ tôi nên chọn cách không đào sâu mà chỉ nhìn vào hiện tại như lời thằng Kong đã khuyên.
"Vì cái gì mà mày lại tin?"
"Vì đó là Yotha." Khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đang mỉm cười, trái tim tôi bỗng đập thình thịch. "Húi. Lúc mắc cỡ cũng đáng yêu quá nè. Không gọi hắc ám nữa được không?"
"Vậy muốn gọi cái gì?"
"Gọi là đồ mặt đơ."
"Có gì hay hơn cái cũ đâu."
"Tóm lại bạn Yotha thoải mái cho gọi thế nào đây ạ?"
"Muốn gọi mặt đơ cũng được. Hay là hắc ám thì tùy."
"Ơ. Sao bảo không thích cơ mà?"
"Mày gọi. Kiểu nào cũng hay hết."
Sau một thời gian dài tìm kiếm ý nghĩa của tình yêu, tôi cũng đã có được câu trả lời cho chính mình. Nếu tình yêu đối với quý ngài hắc ám là người mặt cún như tôi, Gunyukol cũng xin phép định nghĩa tình yêu trong trái tim mình là Yotha.
"Thằng Faifah ra nội quy mới. Cảm phiền đọc với ạ, bạn Yotha."
Cửa mở he hé. Tôi nép sát vào khung cửa, chăm chú nhìn thân hình cao cao đứng ở bên ngoài.
Tối qua tôi vừa cãi nhau với bạn cùng phòng về vấn đề đúng nhảm nhí. Do dạo này bị người mặt lạnh xâm nhập vào phòng quá nhiều lần, mất hết cả sự riêng tư. Do đó, cùng với sự tức giận, thằng Faifah bèn viết thêm nội quy.
Từ chỗ hồi đầu quy định rằng nghiêm cấm người ngoài lẻn vào phòng vào ban đêm, nhưng hình như không có tác dụng vì đêm nào Yotha cũng mặt dày nằm ngủ chen chúc với tôi. Vì vậy, chúng tôi phải giải quyết lại vấn đề.
"Nội quy khùng điên gì nữa?"
"Đọc đi đã." Tôi đập cửa 2 cái rồi chỉ tay kêu nó đọc dòng chữ dán trên cửa.
"Ừ. Rồi sao?"
"Có thu phí vào phòng đối với người ngoài. Trả bằng tiền, sữa, bánh hay gì cũng được. Chọn 1 thứ đi."
Tôi thấy rằng nội quy vừa thêm đúng có lợi luôn. Thằng Faifah đúng là không phụ sự tin tưởng. Bởi lẽ mục tiêu duy nhất hay bước vào phòng mà không có sự cho phép chỉ có Yotha thôi. Còn thằng Kong là ngoại lệ của tất cả.
"10 giờ đêm rồi. Kêu tao ra ngoài mua gì bây giờ?" Người cao hơn mặt tỉnh bơ đáp.
"Không đi bar hả?"
"Không đi."
"Sao dạo này làm bé ngoan vậy?"
"Bị bé bướng khuất phục rồi nên phải ở lại." Tôi bĩu môi với nó một cái, trước khi đưa tay ngoắc ngoắc ngón tay.
"Nếu không có đồ ăn vặt thì đưa tiền đây."
"Bóp tiền ở trên phòng."
"Vậy thì không cho vào."
Bộ dạng Yotha lúc này chỉ có thể nói một từ đó là 'con nít cực kỳ'. Nó mặc áo màu hồng hình bé thỏ mà một tuần chỉ được thấy một lần. Bây giờ đếm thử thì P'Arm mua cho nó 5 bộ đồ ngủ. Cái bộ mà nó hay mặc tới mặc lui là bé chim cánh cụt với bé hải cẩu. Chuyển cảnh qua tao...vẫn mặc chiếc boxer yêu thích.
"Trả phí vào cửa là gì cũng được đúng không?"
"Chính xác rồi ạ."
Dứt lời, chủ nhân thân hình cao cao lập tức cúi người xuống, sau đó tấn công khiến tôi không kịp chuẩn bị.
Thế giới xoay vòng như thể mọi thứ ở quanh người lật nhào rồi đổ ập lên đầu, khiến tôi cảm thấy choáng váng mất một lúc, bởi lẽ tôi không hề nghĩ không hề mơ rằng mình sẽ được đôi môi đầy đặn áp xuống một nụ hôn. Dù chỉ là một thời gian ngắn trước khi rời đi, nhưng sự nóng bỏng của hương vị cảm nhận được trên bờ môi lại vẫn rõ ràng.
Hưuuuuu. Yotha hôn tao! Yotha hôn tao!
"Trả lời."
"..."
"Vào phòng được chưa?" Người kia đáp bằng giọng lười biếng, trong khi tôi làm bộ sắp khóc đến nơi.
Rồi thằng Gun có thể làm gì được ngoài đứng im, để cho người bên ngoài đẩy cửa vào rồi chiếm đóng chiếc giường, như thể trước đó chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Lần tới không được trả bằng kiểu này nữa nhé. Mày phải trả bằng tiền, hoặc không thì là đồ ăn vặt. Giới hạn luôn số tiền thấp nhất phải trả là 10 baht."
"Hút máu." Xem nó nói kìa.
Nó nhảy lên giường rồi lấy cuốn truyện tranh vứt ở gối tôi từ tối qua lên đọc tỉnh bơ.
"Đây là mệnh lệnh của thằng Faifah."
"Nó có về đâu."
"Sao mày biết?"
"Gọi nói chuyện rồi. Tối nay nó ở căn hộ." Xui xẻo cho tao rồi. Thằng quần Fai. Sao mày có thể bỏ rơi người đáng yêu và tốt bụng ở lại với Chúa tể Voldemort? Lỡ nó sử dụng nghệ thuật hắc ám với tao thì tao chắc chắn chuẩn bị tới số, vì dù thế nào cũng không chống lại nó.
"Vậy mày dời mông qua giường Faifah ngủ được rồi đấy."
"Tao không nằm giường của người khác."
"Nhưng lại nằm giường của tao ấy hả?"
"Mày không phải người khác."
Nói không nên lời. Ok. Kỳ này tôi lại thua lần nữa.
"Bộ mày tính không về phòng mình luôn hả?"
"Đợi mày chuyển về ở chung trước đã rồi tao mới về. Mau lên đây đi."
"Xích qua đi." Tôi trầm giọng nói, nhưng đối phương vẫn giữ nguyên tư thế. Tôi cầm laptop ở bàn học lên ngồi chen chúc với đối phương ở trên giường. Tôi cố gắng tìm gì đó làm cho bớt căng thẳng, để không quan tâm đến người bên cạnh. Cơ mà ngồi tựa vào đầu giường, hơn nữa vai còn đụng nhau thế này, chắc không giữ hình tượng được lâu đâu.
"Đọc truyện tranh bộ gì thế?"
"Hứng thú nữa hả?"
"Hỏi vậy thôi."
"Attack on Titan."
"À. Là Đại chiến người khổng lồ."
"Ừ."
"Tốt lắm. Tao sẽ ghi chú lại là dạo này mày mê cái gì." Vì tôi muốn phát triển mối quan hệ nên phải lưu giữ từng chút một, ghi nhớ hết tất cả để trông giống người quan tâm.
"Muốn biết gì thì hỏi đi." Hai mắt mở to, cảm thấy phấn khích chết đi được khi tự dưng Yotha mở đường cho tôi được giải tỏa những nghi ngờ bấy lâu nay.
"Mày sẽ trả lời hả?"
"Hỏi trước đi."
Tôi nắm chặt tay, đưa ra trước mặt đối phương giả bộ như là phóng viên phỏng vấn người nổi tiếng.
"Sinh ngày bao nhiêu?"
"Vẫn chưa biết nữa hả?"
"Thôi mà. Trả lời trước đi." Thật ra tôi biết rồi. Nếu không làm sao thêu chữ số ngày sinh trên cà vạt cho đối phương được? Nhưng rốt cuộc tôi vẫn muốn nghe từ miệng người kia. Tất nhiên rồi. Cảm xúc lúc được nghe nó khác mà.
"Ngày 8 tháng 4."
"Còn tao..." Còn chưa kịp mở miệng đáp đã ngang nhiên bị ngắt lời.
"Tao biết rồi."
"Sao mày biết?" Người bên cạnh im lặng làm tôi muốn bật cười lớn thật sự. "Từ mẫu câu hỏi hả?"
"Tự biên tự diễn."
"Rồi rồi." Không trêu nữa cũng được. Sợ cậu nhóc quanh đây da mặt mỏng quá. "Từng có bồ chưa?"
"Từng."
"Từng sex chưa?" Lúc hỏi, tôi có cảm giác mặt mình nóng bừng thế nào ấy cũng không biết. Chắc là người da mặt mỏng chính là tôi.
"Từng."
Sững sờ chút xíu. Ok. Với một người gặp đủ các thể loại con gái như vậy, chắc chắn là nó phải có rồi. Dù Yotha bảo rằng không ngủ với người mình chơi đùa, nhưng đâu có nghĩa trong quá khứ trước kia khi nó không biết yêu là gì chưa từng có đâu.
"Cái này nghiêm túc này. Tao thật sự muốn biết hình xăm trên người mày có ý nghĩa gì?" Bầu không khí chết chóc...
Nói rồi. Có lẽ Yotha không muốn nhắc về nó, vậy mà tôi vẫn vô tình khơi gợi nỗi lòng của đối phương cho bằng được. Tôi thiếu điều muốn giơ tay vả miệng mình thật mạnh. Nhưng một lát sau, thanh âm trầm thấp lại vang đến màng nhĩ.
"Xòe tay ra." Tôi vẫn ở trong tình trạng mông lung, trái ngược với cơ thể tuân theo mệnh lệnh như một chú chó ngoan ngoãn.
Cậu bạn thân cao dùng ngón trỏ vẽ những dòng chữ lên lòng bàn tay tôi. Cảm giác có hơi nhột, nhưng tôi vẫn ra lệnh cho bản thân tập trung vào những động chạm từ người bên cạnh.
00110001 00110100
00110000 00110011
Bộ não quá mức trống rỗng để giải mã dãy số. Chỉ biết đó là số 0 và số 1, vốn là mã số nhị phân.
"Ý nghĩa là gì?" Xin lỗi vì đã hỏi như một kẻ ngốc. Cơ mà tôi có thể mạnh miệng thừa nhận rằng mình ngốc thật.
"Là dãy số 1403, ngày mà bố mẹ ly dị."
"...!!"
Sai rồi, thằng Gun. Lần này mày sai kiểu không cách nào tha thứ.
"Xin lỗi nha."
"Xin lỗi làm gì? Nó đã không còn làm tao cảm thấy đau lòng nữa rồi."
"Đây là lý do khiến mày không yêu ai đúng không?"
"Một phần."
"Thế còn phần kia thì sao?"
"Muốn có câu trả lời thì phải trả phí."
"Hổ. Keo kiệt." Không muốn biết nữa cũng được. Sợ khơi gợi nỗi lòng của người kia lần nữa.
Như đã từng nói với mình, điều tôi cần phải tập trung là hiện tại. Khi mà Yotha đã mở lòng với tôi nhiều như vậy, chúng tôi phải vì nhau mà tiếp tục cố gắng.
"Yotha, một câu nữa thôi rồi tao sẽ không hỏi nữa."
"Ừm."
"Vì cái gì mà tao lại là người khiến mày ngừng sợ việc yêu một ai đó?"
"Đáng yêu."
"Hả?"
"Vì đối với tao, không ai đáng yêu bằng mày nữa rồi."
Tối thứ 6 là đêm vui vẻ. Lũ bạn thân kéo nhau đi tụ tập hẹn hò ở quán rượu suýt quen thuộc như Bangon Pochana. Riêng tôi phải nói lời chia tay sau khi bị quản lý quán chỉ mặt điểm danh. Vì vậy, tôi bèn xin thằng Yotha cho lẽo đẽo đi theo tới bar cocktail, nơi anh trai của nó hùn vốn mở.
15th November khá nhộn nhịp. Cái này do hôm nay là ngày cuối cùng của một tuần làm việc, nên nhiều người đã ăn chơi hết mình từ hồi còn chưa tới 9 giờ rưỡi.
Thằng Yotha thấy thời gian này vẫn chưa thích hợp ngồi nhâm nhi bia hay đồ uống lắm nên đưa tôi lên trên phòng, dành toàn bộ thời gian cho việc nấu mì tôm, uống cafe và ngồi xem hết một bộ phim. Đợi đến khi quán đóng cửa mới đi xuống dưới.
"Sao rồi? Lâu lắm rồi không gặp." P'Nop ông chủ kiêm bartender là người đầu tiên lên tiếng chào hỏi. Còn thằng cha Newton thì không cần phải nói tới. Giờ này chắc vẫn make love với gái chưa xong nên chẳng thấy bóng dáng đâu.
"Dạo này ở khoa bận quá ạ." Chúng tôi thả người ngồi xuống chiếc ghế cao ở khu vực quầy thu ngân như lần trước.
"Muốn uống gì không? Bù đắp vì đã làm việc nặng ở khoa."
"Cho em cái gì nhẹ nhất quán ạ."
"Nước lọc."
"Không ngầu gì hết."
"Uống dở như mày, uống cái gì cũng nôn tùm lum hết thôi." Sao anh ấy biết vậy ta?
Tôi luôn nghĩ rằng có lẽ sẽ không bao giờ có ngày mình phải ở trong tình trạng không ước lượng đúng bản thân. Mãi cho đến cái ngày mà tôi nôn thốc nôn tháo vào áo thằng Yotha. Từ sau hôm đó, tôi không còn dám uống gì nặng nặng nữa.
"Nếu vậy thì tùy anh xem xét đi ạ."
"Mocktail đi vậy. Không có cồn. Yotha, của mày như cũ đúng không?"
"Vâng."
Như cũ là bia. Nốc điên cuồng đến nỗi cả nhà máy ngồi cụng cũng thiếu điều muốn say theo. Giờ mà thằng cha Newton theo góp mặt nữa là vừa hay đủ bộ sậu.
"Vậy hai đứa mày dạo này thế nào rồi? Trông có vẻ thân hơn trước nhỉ."
Tao ngơ ngác liền, chỉ biết nhìn vào mắt người thân cao đang ngồi bên cạnh không lơi là. Chúng tôi vẫn chưa nói với ai rằng mối quan hệ hiện giờ đã tiến triển đến đâu. Định là đợi đến lúc cả hai ở trong tình trạng chúng tôi hiểu rõ nhau, mà không biết là bao giờ vì chúng tôi đều không gấp rút với nó.
"Một chút ạ." Vừa đáp vừa mỉm cười ngọt ngào. Xí!
"Nụ cười của mày đúng đáng sợ luôn, thằng nhóc Gun."
Ợ...
"Hôm trước thằng Faifah có ghé."
"Nó làm gì?"
"Không làm gì cả. Chỉ ngồi uống bia rồi về. Nhưng buồn cười ở chỗ nó cứ than thở chuyện có người giành phòng của nó. Mày biết là ai không?"
Rắc rối ập tới đột ngột. Tức là P'Nop vẫn chưa biết là tôi đã chuyển qua ngủ với Faifah đúng không? Đã thế kẻ quấy rối đến mức chủ nhân căn phòng không thể ở yên đang ngồi ngay trước mặt đây này.
"Đừng quan tâm Fai." Yotha...giỏi vụ trốn tránh lỗi sai quá đi.
Tôi vừa ngồi nhâm nhi đồ uống vừa nghe cả hai nói chuyện với nhau. Một hồi lâu thì có người nào đó nhập hội. Lúc đầu tôi đoán là P'Newton đi hú hí với gái như trước giờ. Nhưng lần này mọi giả thiết đều sai, vì người bước ra từ thang máy là đàn anh tên Klao.
"Ủa. Thằng Klao, về rồi hả?" P'Nop gọi lớn. Chủ nhân cái tên lập tức quay qua nhìn. Tôi nghĩ là có lẽ anh ấy đã nhìn thấy tôi và Yotha ở quầy thu ngân nên mới mỉm cười kỳ quái.
"Vâng."
"Uống bia chung không?"
"Thôi anh ạ. Mất công người quanh đây lại không thoải mái. Em về trước đây."
"Ờ."
"Đi trước nhé, thằng nhóc Gun."
"V...vâng."
Người đó rời đi. Không khí xung quanh thay đổi một cách thấy rõ. Một là Yotha vẫn ngồi im, trong khi P'Nop không chịu mở miệng nói bất cứ câu nào nữa ngoài bận rộn với việc sắp xếp ly và đồ uống.
Bên này cũng chả biết phải tìm chủ đề nào để trò chuyện nên đành lặng lẽ ngồi nhâm nhi mocktail. 10 phút sau, cửa thang máy bật mở một lần nữa. Hy vọng sự xuất hiện của P'Newton sẽ giúp bầu không khí tốt hơn. Nhưng không hề. Tôi đã nhầm...
"Có bia để uống không vậy?"
Thân hình cao gầy của ai đó sải bước đến quầy thu ngân rồi dừng lại. Làn da trắng, đôi mắt đen tròn, sợi tóc xoăn nhẹ màu nâu rối. Dù là ở trong set đồ áo thun và quần kẻ sọc trông như đồ ngủ, nhưng lại không khó để thu hút ánh nhìn người khác. Tôi biết nhìn chằm chằm đối phương không rời mắt là bất lịch sự, nhưng ai bảo người đó đứng cạnh tôi làm chi.
"Đối với mày, tao giới hạn uống không quá 2 chai là đủ."
"Hổ. Cái gì vậy, Nop?"
"Uống quá lại lết bết."
"Mày nốc với thằng Newton cả xô tao còn chưa nói câu nào đâu."
"Trước khi càm ràm, để tao giới thiệu em nó một chút cho làm quen." Người ở trước quầy thu ngân chu mỏ về phía tôi. Đàn anh bên cạnh liền quay qua im lặng chạm mắt.
"Cái gì? Như thế nào?"
"Đây là bạn Yotha, tên là N'Gun."
"Xin chào ạ." Tôi vội chắp tay chào mà không đợi ai nhắc.
"Chào em." Anh ấy mỉm cười với tôi làm tôi tan chảy. "Anh tên là Warich. Gọi Wa cũng được."
"Anh từng nói quán chúng ta có 3 người hùn vốn đó. Thằng này là người hùn vốn thứ 3."
"Àaaaa."
Tôi cười tươi hơn trước. Người hùn vốn của quán này ưa nhìn quá đi.
"Và quan trọng là..."
"..."
"Nó là người yêu thằng Klao."
Nụ cười lúc ban đầu trở nên cứng nhắc. Tôi không chắc rằng mình nên sắp xếp trình tự câu chuyện như thế nào. Lần trước gặp P'Klao, anh ấy có nhắc đến người yêu của mình mà Yotha thích dây dưa. Đến hôm nay tôi mới biết được sự thật là người ở ngay gần bên. Hơn nữa lúc nào cũng ở trong căn phòng bên trên.
'Tụi mình thi không? Thi kiểu từ từ thôi, không vội. Ai vượt qua được nỗi sợ trước sẽ thắng.'
Câu nói tôi từng nói với Yotha ngày hôm đó vọng lại.
Bởi vì tôi cứ nghĩ rằng nếu bước qua được nỗi sợ, chúng ta sẽ tìm thấy hạnh phúc. Tuy nhiên, đối với một số người, tôi thậm chí suýt nữa quên mất rằng có thể họ không muốn bước qua nó.
Tôi không thể phủ nhận sự thật sau khi liên kết mọi thứ lại với nhau...
P'Wa là mối tình đầu của Yotha.
P'Wa là người hùn vốn của quán.
Và P'Wa luôn ở đây, chưa từng đi đâu.
Lý do Yotha thích đến đây mỗi đêm có lẽ không phải vì muốn phá đám người khác. Ngược lại...có lẽ nó đang cố gắng thu hút sự chú ý để anh ấy quay trở về bên cạnh nó một lần nữa.
Knock out!
Đúng buồn cười luôn.
Trong khi tôi cứ mãi hỏi Yotha rằng tình yêu đối với nó là gì, thì hoá ra có lẽ ai đó đã dạy cho nó biết tình yêu từ lâu rồi...
[Hết chap 10]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top